Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Âu Dương Tĩnh ngốc tại chỗ hồi lâu, nhìn cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đóng kín, ý nghĩ chuyển thật nhanh.
"Chị Tĩnh? Chị Tĩnh? Chị ở đây ngẩn người cái gì vậy? Chị không phải đi lấy bánh ngọt cho phu nhân tổng giám đốc ăn sao?" Thư ký Triệu Tân Di cắt đứt dòng suy nghĩ của Âu Dương Tĩnh.
"Phu nhân tổng giám đốc???" Âu Dương Tĩnh kích động lớn tiếng hỏi.
"Đúng ạ, phu nhân tổng giám đốc rất đẹp, hơn nữa. . . . . ." Triệu Tân Di rầm rầm rào rào nói một tràng, nhưng Âu Dương Tĩnh mới nghe "Phu nhân tổng giám đốc" trong nháy mắt đầu óc đã ngừng hoạt động. Tổng giám đốc đã kết hôn rồi, hơn nữa vợ của anh ấy đang ở trong phòng làm việc của anh, như vậy anh bảo cô mang bánh ngọt là để cho phu nhân ăn.
Thật rất châm chọc, cho tới nay, cô luôn hi vọng yên lặng ở bên cạnh anh nhìn anh đã rất thỏa mãn rồi, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, lòng cô tham lam hi vọng anh có thể đáp lại tình yêu của cô dù chỉ một chút, tình yêu nó thật sự sẽ khiến cho người ta phát điên, nếu như không có tim thật là tốt bao nhiêu, vĩnh viễn sẽ không biết đau đớn đến tê tâm liệt phế như thế.
Cô không được phép suy nghĩ nhiều, bởi vì tổng giám đốc không thích nhất người khác làm việc chầm rì rì, cô muốn một mực lưu lại hình tượng tốt trong mắt anh, nếu không ngay cả việc được nhìn anh cũng khó hơn lên trời, cô lập tức đi về hướng gian phòng bếp nhỏ của tầng lầu.
"Chị Tĩnh? Chị Tĩnh? Cà phê tràn ra rồi." Triệu Tân Di đi vào phòng bếp nhỏ liền nhìn thấy Âu Dương Tĩnh ngẩn người bên ly cà phê đang tràn ra, lập tức nhắc nhở.
"Đó, ai nha ~" trong nháy mắt Âu Dương Tĩnh nghe tiếng chợt tỉnh, bởi vì ly cà phê bị tràn lại làm bằng vật liệu giữ nhiệt nên rất nóng không cẩn thận cầm vào bị bỏng, sau đó theo phản xạ hất cái ly ra, chỉ nghe được 'loảng xoảng ' một tiếng, cái ly vỡ tan tành trên đất.
"Sao vậy? Để em xem một chút chỗ bị thương? Rút cuộc là chị bị sao vậy? Sao mà dáng vẻ cứ như trong lòng không yên, là vì cơ thể cảm thấy không thoải mái sao?" Triệu Tân Di quan tâm hỏi.
"Không sao, chỉ là một lúc mất hồn mà thôi, không cần lo lắng! Tôi dọn dẹp một chút là tốt rồi." Âu Dương Tĩnh miễn cưỡng cười một cái.
Vào giờ phút này, cô không có cách nào đè nén đau đớn trong lòng xuống, nhưng tối thiểu cô phải giữ vững được một chút tự ái cùng kiêu ngạo cuối cùng, còn chưa nhìn thấy dáng dấp của phu nhân Tổng giám đốc như thế nào, cô còn không có thua, cô tự nhủ cô hiểu tổng giám đốc hơn bất kỳ ai, trong lòng Âu Dương tĩnh không ngừng tự động viên, vì vậy cô lần nữa chuẩn bị xong bánh ngọt cùng cà phê, thân thể giương cao tự tin đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lúc này trong phòng làm việc của Tổng giám đốc chỉ còn lại Thủy Băng Nhu và Hoàng Phu Tuyệt, vừa gọi người giải quyết chuyện của Tập đoàn Lý Thị xong, Hoàng Phu Tuyệt liền kêu tài xế đưa bọn Lý Hiếu Huyên về nhà.
Âu Dương Tĩnh nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc, sau đó cầm bánh ngọt đi vào, tự tin của cô vào lúc đẩy ra cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đã biến mất một nửa.
Cô chưa từng gặp qua cô gái nào đẹp như thế, tiếng cười từ trong miệng người đẹp truyền ra như tiếng chuông bac rung lên, "Ha ha ha. . . Tuyệt, thật là nhột nha!"
Trên ghế quý phi một cô gái trẻ xinh đẹp không gì so sánh được đang nằm nghiêng, bên ngoài trời ngày xuân còn se lạnh, mỹ nữ đã thay thời trang mùa xuân cao quý thanh lịch, tinh mắt cô chỉ liếc một cái liền nhìn ra đó là sản phẩm mới của mùa xuân đến từ nước Pháp ngày hôm qua vừa xuất hiện trên tạp chí thời trang, ít nhất phải hơn hai trăm vạn, mỹ nữ mặc lên so với người mẫu khô gầy như củi trên tạp chí càng khiến cho người ta kinh ngạc, giống như một một nụ hoa đang chờ hé nở, cái cô gái xinh đẹp này chính là phu nhân tổng giám đốc trong miệng bọn họ đi!
Mà người đàn ông nửa quỳ ở trước mặt người con gái kia, nâng lên một cái chân của cô xoa nắn. . . . . . Không phải là tổng giám đốc đại nhân Anh Minh Thần Võ (anh minh, sáng suốt) của bọn họ sao?
Một đôi giày công chúa nhét vào cái ghế trước mặt, chân của cô gái trắng noãn như ngọc được tổng giám đốc nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối vuốt ve. Hình ảnh tuyệt hảo như vậy khiến Âu Dương Tĩnh cảm thấy lòng chua xót, tổng giám đốc đại nhân kia lạnh lùng ít nói thế nhưng có thể dùng ánh mắt như nổi trên mặt nước nhìn cô gái kia, hơn nữa còn hạ mình xoa chân cho cô ấy như thế. Nhưng tại sao cô lại đau lòng? Là bởi vì ghen tỵ người khác hạnh phúc hơn cô sao? Hay là bởi vì cô bỏ ra một mực yên lặng lại nhận được hồi đáp là tan nát cõi lòng?
Âu Dương Tĩnh sửa sang xong tâm tình của mình từ từ đi vào phòng.
"A, Tuyệt, có người tới, là một cô gái xinh đẹp nha." Thanh âm ngọt ngào của phu nhân tồng giám đốc vang lên.
"Chân còn mỏi nữa không?" Tổng giám đốc hoàn toàn xem cô thành người tàng hình, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người phu nhân.
Không muốn đứng lại ở cái không gian khiến người ta hít thở không thông này nữa, Âu Dương Tĩnh đem bánh ngọt cùng cà phê bày ra trên bàn, sau đó đứng ở bên cạnh chờ tổng giám đốc phân phó.
"Không." Thủy Băng Nhu đỏ mặt nói, thật mất mặt, thế nhưng lại để cho đồng nghiệp của Tuyệt bắt gặp bộ dạng thân mật của bọn họ
Hoàng Phu Tuyệt nghe được lời Thủy Băng Nhu nói, không nhìn cô xấu hổ, thận trọng cầm chân của cô, tự mình mang (xỏ) lại giầy cho cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, cầm lấy đĩa bành ngọt đang để trên bàn đưa lên bên miệng của cô dịu dàng nói: "Nếm thử một chút cái bánh ngọt này đi."
Thủy Băng Nhu cầm lên một phần nhỏ bánh ngọt nhẹ nhàng cắn một cái, mắt nhất thời tỏa sáng, vui sướng hỏi: "Ăn thật ngon nha, đây là bánh ngọt gì vậy?"
"Phu nhân, đây là bánh ngọt vị chocolate do đầu bếp mới nghiên cứu." Âu Dương Tĩnh giải thích.
"A, là vậy sao, ăn cũng thật ngon! Đúng rồi, cô là? ?" Thủy Băng Nhu nhìn Âu Dương Tĩnh hỏi.
"Phu nhân, tôi là thư ký của tổng giám đốc Âu Dương Tĩnh." Có lẽ bởi vì trên người phu nhân bẩm sinh cao quý, giọng của Âu Dương Tĩnh không có chút căm hận nào, mà là mang theo một chút cung kính.
"Tên nghe rất êm tai, Xin chào, thật là vui mừng biết cô, tôi tên là Thủy Băng Nhu." Thủy Băng Nhu mỉm cười đưa tay của cô ra chào hỏi.
"Được rồi, cô có thể đi ra ngoài." Hoàng Phu Tuyệt ra lệnh, anh không muốn thấy Thủy Băng Nhu xài quá nhiều lực chú ý của cô lên ai khác ngoại trừ anh, cho dù đối phương là một cái động vật giống cái cũng không được.
Lúc này trong lòng Âu Dương Tĩnh vô cùng khó chịu, ở trước mặt phu nhân tổng giám đốc trang phục lộng lẫy đẹp như hoa, cô một thân đồ công sở quả thật tựa như một con chim bồ câu xám. Coi như dung mạo của cô ở cả cái công ty này là xuất chúng nhất, nhưng mà ở trước mặt phu nhân tổng giám đốc, quả thật khiến cho cô tự ti mặc cảm. Vốn là cô cho rằng phu nhân tổng giám đốc nhất định là một người điêu ngoa tùy hứng hoặc là được nuông chiều ương ngạnh, thật không ngờ lại ngọt ngào động lòng người như vậy.
Xinh đẹp cô so ra kém phu nhân tổng giám đốc, thanh âm không có ngọt ngào như phu nhân tổng giám đốc, ngay cả phong cách phát ra từ bên trong cô cũng đều kém hơn phu nhân tổng giám đốc, phu nhân thoạt nhìn rất tinh khiết, giống như một thiên sứ chưa nhiễm bụi trần, những thứ này so ra cô đều không vượt trội hơn được.
Vào giờ phút này, cô thừa nhận đã thua hoàn toàn, xem ra chỉ có thể núp ở góc tối một mình liếm vết thương của mình rồi, dù sao hoàng tử cùng công chúa mới đúng là tuyệt phối.
Nhìn hành động, việc làm của tổng giám đốc, đến người mù cũng nhìn ra được phu nhân tổng giám đốc rất được cưng chiều. Âu Dương Tĩnh cũng không muốn vừa thất tình lại đồng thời cũng mất đi công việc, vì vậy cô rút lui ra khỏi phòng làm việc.
"Chị Tĩnh? Chị Tĩnh? Chị ở đây ngẩn người cái gì vậy? Chị không phải đi lấy bánh ngọt cho phu nhân tổng giám đốc ăn sao?" Thư ký Triệu Tân Di cắt đứt dòng suy nghĩ của Âu Dương Tĩnh.
"Phu nhân tổng giám đốc???" Âu Dương Tĩnh kích động lớn tiếng hỏi.
"Đúng ạ, phu nhân tổng giám đốc rất đẹp, hơn nữa. . . . . ." Triệu Tân Di rầm rầm rào rào nói một tràng, nhưng Âu Dương Tĩnh mới nghe "Phu nhân tổng giám đốc" trong nháy mắt đầu óc đã ngừng hoạt động. Tổng giám đốc đã kết hôn rồi, hơn nữa vợ của anh ấy đang ở trong phòng làm việc của anh, như vậy anh bảo cô mang bánh ngọt là để cho phu nhân ăn.
Thật rất châm chọc, cho tới nay, cô luôn hi vọng yên lặng ở bên cạnh anh nhìn anh đã rất thỏa mãn rồi, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, lòng cô tham lam hi vọng anh có thể đáp lại tình yêu của cô dù chỉ một chút, tình yêu nó thật sự sẽ khiến cho người ta phát điên, nếu như không có tim thật là tốt bao nhiêu, vĩnh viễn sẽ không biết đau đớn đến tê tâm liệt phế như thế.
Cô không được phép suy nghĩ nhiều, bởi vì tổng giám đốc không thích nhất người khác làm việc chầm rì rì, cô muốn một mực lưu lại hình tượng tốt trong mắt anh, nếu không ngay cả việc được nhìn anh cũng khó hơn lên trời, cô lập tức đi về hướng gian phòng bếp nhỏ của tầng lầu.
"Chị Tĩnh? Chị Tĩnh? Cà phê tràn ra rồi." Triệu Tân Di đi vào phòng bếp nhỏ liền nhìn thấy Âu Dương Tĩnh ngẩn người bên ly cà phê đang tràn ra, lập tức nhắc nhở.
"Đó, ai nha ~" trong nháy mắt Âu Dương Tĩnh nghe tiếng chợt tỉnh, bởi vì ly cà phê bị tràn lại làm bằng vật liệu giữ nhiệt nên rất nóng không cẩn thận cầm vào bị bỏng, sau đó theo phản xạ hất cái ly ra, chỉ nghe được 'loảng xoảng ' một tiếng, cái ly vỡ tan tành trên đất.
"Sao vậy? Để em xem một chút chỗ bị thương? Rút cuộc là chị bị sao vậy? Sao mà dáng vẻ cứ như trong lòng không yên, là vì cơ thể cảm thấy không thoải mái sao?" Triệu Tân Di quan tâm hỏi.
"Không sao, chỉ là một lúc mất hồn mà thôi, không cần lo lắng! Tôi dọn dẹp một chút là tốt rồi." Âu Dương Tĩnh miễn cưỡng cười một cái.
Vào giờ phút này, cô không có cách nào đè nén đau đớn trong lòng xuống, nhưng tối thiểu cô phải giữ vững được một chút tự ái cùng kiêu ngạo cuối cùng, còn chưa nhìn thấy dáng dấp của phu nhân Tổng giám đốc như thế nào, cô còn không có thua, cô tự nhủ cô hiểu tổng giám đốc hơn bất kỳ ai, trong lòng Âu Dương tĩnh không ngừng tự động viên, vì vậy cô lần nữa chuẩn bị xong bánh ngọt cùng cà phê, thân thể giương cao tự tin đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lúc này trong phòng làm việc của Tổng giám đốc chỉ còn lại Thủy Băng Nhu và Hoàng Phu Tuyệt, vừa gọi người giải quyết chuyện của Tập đoàn Lý Thị xong, Hoàng Phu Tuyệt liền kêu tài xế đưa bọn Lý Hiếu Huyên về nhà.
Âu Dương Tĩnh nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc, sau đó cầm bánh ngọt đi vào, tự tin của cô vào lúc đẩy ra cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đã biến mất một nửa.
Cô chưa từng gặp qua cô gái nào đẹp như thế, tiếng cười từ trong miệng người đẹp truyền ra như tiếng chuông bac rung lên, "Ha ha ha. . . Tuyệt, thật là nhột nha!"
Trên ghế quý phi một cô gái trẻ xinh đẹp không gì so sánh được đang nằm nghiêng, bên ngoài trời ngày xuân còn se lạnh, mỹ nữ đã thay thời trang mùa xuân cao quý thanh lịch, tinh mắt cô chỉ liếc một cái liền nhìn ra đó là sản phẩm mới của mùa xuân đến từ nước Pháp ngày hôm qua vừa xuất hiện trên tạp chí thời trang, ít nhất phải hơn hai trăm vạn, mỹ nữ mặc lên so với người mẫu khô gầy như củi trên tạp chí càng khiến cho người ta kinh ngạc, giống như một một nụ hoa đang chờ hé nở, cái cô gái xinh đẹp này chính là phu nhân tổng giám đốc trong miệng bọn họ đi!
Mà người đàn ông nửa quỳ ở trước mặt người con gái kia, nâng lên một cái chân của cô xoa nắn. . . . . . Không phải là tổng giám đốc đại nhân Anh Minh Thần Võ (anh minh, sáng suốt) của bọn họ sao?
Một đôi giày công chúa nhét vào cái ghế trước mặt, chân của cô gái trắng noãn như ngọc được tổng giám đốc nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối vuốt ve. Hình ảnh tuyệt hảo như vậy khiến Âu Dương Tĩnh cảm thấy lòng chua xót, tổng giám đốc đại nhân kia lạnh lùng ít nói thế nhưng có thể dùng ánh mắt như nổi trên mặt nước nhìn cô gái kia, hơn nữa còn hạ mình xoa chân cho cô ấy như thế. Nhưng tại sao cô lại đau lòng? Là bởi vì ghen tỵ người khác hạnh phúc hơn cô sao? Hay là bởi vì cô bỏ ra một mực yên lặng lại nhận được hồi đáp là tan nát cõi lòng?
Âu Dương Tĩnh sửa sang xong tâm tình của mình từ từ đi vào phòng.
"A, Tuyệt, có người tới, là một cô gái xinh đẹp nha." Thanh âm ngọt ngào của phu nhân tồng giám đốc vang lên.
"Chân còn mỏi nữa không?" Tổng giám đốc hoàn toàn xem cô thành người tàng hình, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người phu nhân.
Không muốn đứng lại ở cái không gian khiến người ta hít thở không thông này nữa, Âu Dương Tĩnh đem bánh ngọt cùng cà phê bày ra trên bàn, sau đó đứng ở bên cạnh chờ tổng giám đốc phân phó.
"Không." Thủy Băng Nhu đỏ mặt nói, thật mất mặt, thế nhưng lại để cho đồng nghiệp của Tuyệt bắt gặp bộ dạng thân mật của bọn họ
Hoàng Phu Tuyệt nghe được lời Thủy Băng Nhu nói, không nhìn cô xấu hổ, thận trọng cầm chân của cô, tự mình mang (xỏ) lại giầy cho cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, cầm lấy đĩa bành ngọt đang để trên bàn đưa lên bên miệng của cô dịu dàng nói: "Nếm thử một chút cái bánh ngọt này đi."
Thủy Băng Nhu cầm lên một phần nhỏ bánh ngọt nhẹ nhàng cắn một cái, mắt nhất thời tỏa sáng, vui sướng hỏi: "Ăn thật ngon nha, đây là bánh ngọt gì vậy?"
"Phu nhân, đây là bánh ngọt vị chocolate do đầu bếp mới nghiên cứu." Âu Dương Tĩnh giải thích.
"A, là vậy sao, ăn cũng thật ngon! Đúng rồi, cô là? ?" Thủy Băng Nhu nhìn Âu Dương Tĩnh hỏi.
"Phu nhân, tôi là thư ký của tổng giám đốc Âu Dương Tĩnh." Có lẽ bởi vì trên người phu nhân bẩm sinh cao quý, giọng của Âu Dương Tĩnh không có chút căm hận nào, mà là mang theo một chút cung kính.
"Tên nghe rất êm tai, Xin chào, thật là vui mừng biết cô, tôi tên là Thủy Băng Nhu." Thủy Băng Nhu mỉm cười đưa tay của cô ra chào hỏi.
"Được rồi, cô có thể đi ra ngoài." Hoàng Phu Tuyệt ra lệnh, anh không muốn thấy Thủy Băng Nhu xài quá nhiều lực chú ý của cô lên ai khác ngoại trừ anh, cho dù đối phương là một cái động vật giống cái cũng không được.
Lúc này trong lòng Âu Dương Tĩnh vô cùng khó chịu, ở trước mặt phu nhân tổng giám đốc trang phục lộng lẫy đẹp như hoa, cô một thân đồ công sở quả thật tựa như một con chim bồ câu xám. Coi như dung mạo của cô ở cả cái công ty này là xuất chúng nhất, nhưng mà ở trước mặt phu nhân tổng giám đốc, quả thật khiến cho cô tự ti mặc cảm. Vốn là cô cho rằng phu nhân tổng giám đốc nhất định là một người điêu ngoa tùy hứng hoặc là được nuông chiều ương ngạnh, thật không ngờ lại ngọt ngào động lòng người như vậy.
Xinh đẹp cô so ra kém phu nhân tổng giám đốc, thanh âm không có ngọt ngào như phu nhân tổng giám đốc, ngay cả phong cách phát ra từ bên trong cô cũng đều kém hơn phu nhân tổng giám đốc, phu nhân thoạt nhìn rất tinh khiết, giống như một thiên sứ chưa nhiễm bụi trần, những thứ này so ra cô đều không vượt trội hơn được.
Vào giờ phút này, cô thừa nhận đã thua hoàn toàn, xem ra chỉ có thể núp ở góc tối một mình liếm vết thương của mình rồi, dù sao hoàng tử cùng công chúa mới đúng là tuyệt phối.
Nhìn hành động, việc làm của tổng giám đốc, đến người mù cũng nhìn ra được phu nhân tổng giám đốc rất được cưng chiều. Âu Dương Tĩnh cũng không muốn vừa thất tình lại đồng thời cũng mất đi công việc, vì vậy cô rút lui ra khỏi phòng làm việc.
Bình luận facebook