Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
"Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau gọi bác sĩ Bạch tới đây, à đúng rồi, gọi một nữ giúp việc vào đây, mặt khác bảo lái tàu lên đường về nhà, tăng tốc độ du thuyền lên nhanh một chút." Đoạn Thừa Phong ôm Thủy Băng Nhu đi vào phía khoang thuyền, vừa đi vừa nói, may nhờ bởi vì thân thể hắn có bệnh, nên vô luận hắn đi nơi nào, cũng sẽ có một nhóm bác sĩ đi theo hắn, nếu không đường đường một đại nam nhân như hắn thật sự cũng không biết rốt cuộc cô gái này có bị gì hay không.
"Ô... à ..." A Mao lập tức chạy về phía bên kia của khoang thuyền.
Đoạn Thừa Phong ôm Thủy Băng Nhu vào phòng ngủ của hắn trong khoang thuyền, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường của hắn, sau đó đứng ở bên giường thở hồng hộc, mắt của hắn nhìn chằm chặp Thủy Băng nhu đang nằm trên giường nháy mắt cũng không nháy một cái, da thịt của cô ấy thật tốt, không biết sờ lên thì như thế nào? Cái ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn lập tức nhếch nhác dời đi tầm mắt, may nhờ nơi này không có ai khác, nếu không hắn liền mất mặt rồi, lại đi muốn ăn đậu hũ của một cô gái xa lạ, nếu như giờ phút này cô ấy đột nhiên tỉnh lại, nhất định sẽ coi hắn là một tên háu sắc mất thôi.
Trong chốc lát, một nữ giúp việc vội vội vàng vàng đi vào, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Thiếu gia, ngài gọi tôi?", trời mới biết thời điểm mới vừa nghe được A Mao nói thiếu gia muốn gặp cô, cô có bao nhiều kích động, thiếu gia ôn hòa nho nhã cho tới nay đều là đối tượng ái mộ của tất cả người làm nữ trong nhà, dĩ nhiên cô cùng không phải ngoại lệ.
"Giúp cô ấy thay đổi một bộ y phục." Đoạn Thừa Phong thu hồi ý định, miễn cưỡng phân phó, sau đó xoay người muốn rời khỏi phòng ngủ.
"Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Ở đây không có y phục của nữ để thay." Nữ giúp việc nhìn một chút Thủy Băng nhu đang nằm trên giường, do dự nói, lòng của cô vỡ vụn, từ lúc nào mà trên thuyền lại có thêm một thiên sứ xinh đẹp như vậy? Đúng vậy, là thiên sứ, bởi vì cô lớn như vậy cho tới bây giờ không từng thấy qua một cô gái nào có dáng dấp đẹp như vậy, cho dù là đang ngủ, cũng vô tình tản mát ra cao quý nhã nhặn.
Nghe được lời nữ người làm nói, Đoạn Thừa Phong dừng lại bước chân đang muôn rời đi, nhàn nhạt phân phó: "Tìm trong tủ quần áo của tôi một bộ cho cô ấy mặc.", sau đó có chút gấp gáp lập bập nhanh chóng rời khỏi phòng, không muốn để cho người nữ giúp việc kia nhìn ra tâm tư của hắn.
Nữ người làm cứ ngơ ngác đứng ở trong phòng ngủ như vậy, nghĩ về những lời vừa rồi Đoạn Thừa Phong nói, trong mắt thoáng qua không thể tin, thiếu gia ở trong nhà vốn nổi danh là người thích sạch sẽ, quần áo của hắn chỉ có một người giúp việc đặc biệt giúp xử lý là có thể đụng vào, thế nhưng hiện tại hắn kêu cô tới tủ quần áo của hắn lấy một bộ cho cô gái kia mặc?
Hồi lâu sau, nữ người làm mới lấy lại tinh thần, mở ra cái tử ở bên cạnh, lấy cái áo sơ mi cỡ nhỏ nhất và một cái quần cùng màu đen ra đem qua thay cho cô gái đang nằm trên giường, ở trong quá trình này, cô thỉnh thoảng quan sát Thủy Băng Nhu, xem thật kỹ cô gái, chỉ có cô gái như vậy mới xứng với thiếu gia cao cao tại thượng đi! Chỉ cần thiếu gia hạnh phúc là tốt rồi, ở trong lòng người nữ giúp việc thầm nghĩ.
Hồi lâu sau, người làm nữ đi ra khỏi phòng ngủ, Đoạn Thừa Phong mới nhanh chóng quay vào trong phòng, đi theo phía sau hắn chính là bác sĩ Bạch và A Mao.
"Bác sĩ Bạch, ông tới xem xem cô ấy như thế nào?" Đoạn Thừa Phong lo lắng nói.
"Vâng, thiếu gia!" Bác sĩ Bạch đặt tay lên cổ tay của Thủy Băng Nhu tìm mạch của cô, sau lại vạch mí mắt cô ra nhìn một chút.
Trong quá trình này, A Mao nóng lòng đi tới đi lui, mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Thủy Băng Nhu đang nằm trên giường.
"Đủ rồi, cậu không có việc gì làm sao? Đi ra ngoài!" Đoạn Thừa Phong nhìn về phía A Mao ở bên cạnh gầm nhẹ một tiếng, không muốn thừa nhận hắn là đang ghen.
Vốn là trong lòng của hắn đã rất phiền não, bị tiếng bước chân của tiểu tử A Mao này làm cho phiền não hơn, huống chi tiểu tử này còn thỉnh thoảng sử dụng hắn ánh mắt ăn kem nhìn ý trung nhân trên giường, thật để cho hắn không chịu nổi, tại hắn không biết mình tham lam muốn giữ lấy mạnh như vậy, chỉ là vừa thấy cô gái thế nhưng đã độc chiếm được tâm của hắn, hắn cũng muốn chiếm cứ ý trung nhân này, nhưng bệnh của hắn. . . . . Đoạn Thừa Phong chua xót thầm nghĩ.
"Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . ." A Mao uất ức muốn nói gì đó.
"Không có nhưng nhị gì cả, đi ra ngoài!" Đoạn Thừa Phong giận dữ hét, tiểu tử này lại vẫn muốn kiếm cớ lưu lại, hắn không nổi giận, tiểu tử này thật đúng là không biết đến rút cuộc ai mới là ông chủ.
"Ô ô!" A Mao không thể làm gì khác hơn là vô tội ra khỏi phòng, thật ra thì vừa rồi hắn chỉ là muốn nói hắn thật không có chuyện gì cần phải làm, không biết thiếu gia tại sao đột nhiên tức giận, ai -- thôi, không có việc gì làm, hắn đi ngắm cảnh trên sông đi!
"Như thế nào?" Đoạn Thừa Phong lo lắng hỏi.
"Ừm, sơ lược bên ngoài thì cơ bản không có chuyện gì, nhưng là vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra một phen, xem một chút rốt cuộc có bị nước xâm nhập tim phổi hay không, đúng rồi, đứa nhỏ trong bụng rất ương ngạnh, ngâm trong nước lâu như vậy thế nhưng không có bị mất." bác sĩ Bạch lấy làm lạ nói.
"Trong bụng . . . Đứa bé?" Đoạn Thừa Phong nghe được lời nói của bác sĩ Bạch, sắc mặt biến thành trắng bệch, nghi hoặc hỏi.
"Đúng nha, cô gái nhỏ này đã có bầu mấy tuần rồi (ed: eo ui! Anh chị này đi trăng mật cả tháng sao ấy, đã có bầu mấy tuần rồi, hố hố), mặc dù mạch tượng không phải rất rõ ràng, nhưng tôi vẫn có thể xem ra được, mang thai sơ kỳ vô cùng dễ dàng bị sẩy thai, nhất định phải chăm sóc cẩn thận." Bác sĩ Bạch tự hào nói, đối với y thuật bản thân, ông rất tự tin.
"Được, đã biết." hồi lâu sau tinh thần Đoạn Thừa Phong mới phục hồi lại, vẫy lui bác sĩ Bạch.
Hắn nhẹ nhàng đi tới đầu giường ngồi xuống, hai con ngươi chăm chú nhìn dung nhan ngủ mê man của Thủy Băng Nhu, trong mắt chất chứa dịu dàng ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Thì ra cô ấy đã có người trong lòng rồi, vậy hắn là ai đây? Tại sao người đầu tiên hắn quan tâm tới lại là một người đã có đối tượng trong lòng rồi, còn em nữa tại sao phải rơi xuống sông đây? Người yêu của em bảo vệ em thế nào vậy, trong lúc bất chợt trong lòng Đoạn Thừa Phong có một cỗ tức giận cùng ghen tỵ, tức giận tại sao một cô gái đáng yêu như vậy lại có người không biết quý trọng cho tốt, ghen tỵ người kia có thể lấy được cô gái trên giường này.
Một hồi nghi vẫn không ngừng quanh quẩn trong lòng Đoạn Thừa Phong.
"Cuồng Vân, cậu đi điều tra một chút bối cảnh sau lưng của cô ấy cùng với tất cả mọi chuyện có liên quan tới cô ấy." Đoạn Thừa Phong nói với không khí.
Đột nhiên một người áo đen không biết từ chỗ nào đi ra, cung kính cúi đầu trước mặt Đoạn Thừa Phong.
"Dạ, chủ tử!" Người áo đen tên Cuồng Vân cung kính nói, sau đó giống như một trận gió biến mất khỏi phòng.
Đoạn Thừa Phong ngồi ở bên giường nhu tình mật ý nhìn Thủy Băng Nhu vẫn đang hôn mê, tay của hắn không tự chủ được khẽ vuốt ve gương mặt tinh xảo vừa bằng bàn tay của cô, thật đúng như suy nghĩ của hắn, gương mặt của cô ấy vô cùng trơn mềm, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
"Tôi nên làm gì với em bây giờ? Hả? Thiên sứ bé bỏng." Đoạn Thừa Phong bất đắc dĩ rì rầm nói.
Hắn từ trước đến giờ chính là người rất bá đạo, chỉ cần hắn nhận định gì đó, dù là không tiếc bất cứ giá nào đều muốn nắm bắt tới tay, nhưng mà đối với cô gái nhỏ đột ngột xuất hiện này, hắn thật không muốn dùng sức mạnh cứng rắn để giữ lấy cô, huống chi sinh mạng của bản thân hắn cũng đến hồi cuối rồi, thật không nên dẫn cô vào trong cuộc đời luôn không thấy ánh sáng của hắn, nhưng hắn phải làm sao để có thể buông tay, người yêu đầu tiên trong sinh mệnh của hắn.
Cô ấy đã mang thai, nói không chừng cô ấy đã có người yêu sâu đậm rồi, nghĩ tới đây, trong lòng của hắn một hồi đắng chát, bọn họ đúng là vẫn không thể đi chung với nhau, tương lai có quá nhiều trở ngại.
Buổi tối trong phòng ăn mang phong cách cổ điển của nhà họ Đoàn những ngọn đèn cổ điển ấm áp mà sáng ngời, trong không khí thoang thoảng mùi thơm mê người của thức ăn, một thiếu phụ hơn 40 tuổi ngồi ở trước bàn ăn, tròng mắt vương thần sắc lo lắng, mắt không khỏi nhìn về phía cửa phòng ăn, gương mặt này trải qua năm tháng nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ dường như muốn nói rõ thời gian đối với bà có bao nhiêu sủng ái.
"Lão Trương, A Mao không phải nói Tiểu Phong sẽ nhanh trở về sao? Thế nào còn chưa tới? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?" Thiếu phụ lo lắng hỏi Quản gia đang đứng bên cạnh bà.
"Phu nhân đừng có gấp, ở trong điện thoại A Mao nói là thiếu gia đang trên đường về, tin rằng rất nhanh sẽ đến, có lẽ là vào lúc này trên đường đang kẹt xe đấy." Lão Trương cung kính an ủi, thật ra thì ông ta còn có một câu không có nói cho phu nhân, đó chính là A Mao ở trong điện thoại bảo ông gọi toàn bộ bác sĩ giỏi nhất đến nhà, ông nghe mà đổ mồ hôi lạnh khắp người, buổi sáng thời điểm thiếu gia rời đi không phải còn rất tốt sao? Tại sao lại phát bệnh rồi, nếu để cho phu nhân biết, vậy còn không ngất đi mới lạ. Đến hiện tại, những bác sĩ kia vẫn còn đang đợi ở ngoài cửa đấy.
Hi vọng lần này thiếu gia phát bệnh không nghiêm trọng, nếu không hậu quả thiết tưởng là không chịu nổi, Quản gia ở bên cạnh thầm nghĩ.
"Lão Trương? Lão Trương?" Phụ nhân quay đầu nhìn Quản gia đang ngẩn người gọi.
"Hả? Phu nhân, ngài gọi tôi?" Quản gia lập tức hồi tỉnh thần trí, hỏng bét, ông lại đang vào lúc này thả hồn đâu đâu rồi.
"Ông đang nghĩ cái gì vậy? Tôi gọi ông nhiều lần cũng không có phản ứng, tôi là muốn hỏi ông lúc A Mao gọi điện thoại có nói tới cái gì khác nữa hay không?" Phụ nhân nghi ngờ hỏi.
"À à, không có. . . Không nói gì, lão nô vừa rồi là đang suy nghĩ không biết thiếu gia có thích món ăn đã dọn lên đây hay không." Quản gia ấp a ấp úng trả lời, ngàn vạn lần không thể để phu nhân biết chuyện thiếu gia phát bệnh, cố gắng lái sang chuyện khác để dời đi sự chú ý của bà ấy.
"Đúng nha, ông không nói tôi đã quên mất không kiểm tra a Phong thích những món ăn khác nhau, để tôi xem một chút." Thiếu phụ kêu lên một tiếng, sau đó bắt đầu nghiêm túc kiểm tra.
Thấy vẻ mặt phu nhân, Quản gia len lén thở ra một hơi, phu nhân chính là như vậy tính tình ngây thơ đơn thuần hấp dẫn sự bá đạo của lão gia, dĩ nhiên năm đó còn có một kẻ u mê nữa chính là ông, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, tính tình của cô ấy vẫn còn như một đứa trẻ, Quản gia cưng chìu nhìn động tác của thiếu phụ.
Năm đó lão gia xảy ra tai nạn xe cộ mất đi, trước khi lâm chung cầu xin ông bảo vệ phu nhân thật tốt, thật ra thì kể cả lão gia không mở miệng, ông cũng sẽ chăm sóc thật tốt hai mẹ con họ, ông đã sớm coi thiếu gia như con của chính mình, chỉ là không nghĩ tới thiếu gia thế nhưng lại phải chịu căn bệnh quái ác di truyền của dòng họ, điều này đã khiến cho người phụ nữ nhỏ bé ông yêu buồn rầu rất nhiều.
"Nha, thiếu món cà mà Tiểu Phong thích nhất, thật may là tôi kiểm tra trước một lần, Tiểu Phong thích nhất món cà om thịt, nhớ khi nó còn bé không có cà là nhất định không chịu ăn cơm, hiện tại phải làm sao, nó cũng sắp trở về rồi, không biết có kịp làm hay không." Thiếu phụ kêu lên một tiếng, lo lắng nói.
"Ha ha ha. . . . . . Phu nhân, không cần phải gấp, món ăn kia đang ở trong nồi của phòng bếp, chờ thiếu gia trở về mới mang ra, món ăn sẽ không bị mất đi mùi vị." Quản gia dịu dàng an ủi, trong mắt tản ra vô hạn yêu thương, nhưng người phụ nữ đang lo lắng cho con trai căn bản cũng không có phát hiện ra.
"Ha ha ha. . . . . Vẫn là Quản gia nghĩ chu đáo, ai. . . . Những năm này nhờ ông giúp đỡ tôi tất cả mọi việc từ trong nhà tới công ty, một thiếu phụ không biết việc như tôi không biết phải đối mặt ra sao, chỉ là thật may Tiểu Phong đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, còn nhỏ tuổi mà có thể tiếp nhận công việc của cha nó rồi, nếu không có thể đến bây giờ ông vẫn còn phải bận túi bụi, chỉ là đứa nhỏ Tiểu Phong thật khiến cho người ta đau lòng, vừa mới ẵm ngửa đã mất đi người cha, mặc dù thân là người nối nghiệp tập đoàn Đoàn thị tiếng tăm lừng lấy thế giới, cũng vẫn phải chịu không ít khổ cực, hiện tại lại mắc phải căn bệnh này." Thiếu phụ thương cảm nói.
"Đúng nha, thời gian trôi qua thực vui vẻ trong nháy mắt thiếu gia đã là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa rồi (đội trời đạp đất), phu nhân cũng đừng lo lắng, thiếu gia sẽ không có chuyện gì." Quản gia thấy bộ dáng người phụ nữ mình yêu thương sắp muốn khóc, đau lòng khuyên nhủ, ông nhất định phải tìm được bác sĩ tốt nhất tới chữa trị cho thiếu gia, không có thiếu gia, người phụ nữ bé bỏng mà ông yêu này nhất định khóc đến chết đi sống lại.
"Ai -- chỉ hy vọng là như thế!" Thiếu phụ lo lắng nhìn về phía cửa.
"Ô... à ..." A Mao lập tức chạy về phía bên kia của khoang thuyền.
Đoạn Thừa Phong ôm Thủy Băng Nhu vào phòng ngủ của hắn trong khoang thuyền, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường của hắn, sau đó đứng ở bên giường thở hồng hộc, mắt của hắn nhìn chằm chặp Thủy Băng nhu đang nằm trên giường nháy mắt cũng không nháy một cái, da thịt của cô ấy thật tốt, không biết sờ lên thì như thế nào? Cái ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn lập tức nhếch nhác dời đi tầm mắt, may nhờ nơi này không có ai khác, nếu không hắn liền mất mặt rồi, lại đi muốn ăn đậu hũ của một cô gái xa lạ, nếu như giờ phút này cô ấy đột nhiên tỉnh lại, nhất định sẽ coi hắn là một tên háu sắc mất thôi.
Trong chốc lát, một nữ giúp việc vội vội vàng vàng đi vào, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Thiếu gia, ngài gọi tôi?", trời mới biết thời điểm mới vừa nghe được A Mao nói thiếu gia muốn gặp cô, cô có bao nhiều kích động, thiếu gia ôn hòa nho nhã cho tới nay đều là đối tượng ái mộ của tất cả người làm nữ trong nhà, dĩ nhiên cô cùng không phải ngoại lệ.
"Giúp cô ấy thay đổi một bộ y phục." Đoạn Thừa Phong thu hồi ý định, miễn cưỡng phân phó, sau đó xoay người muốn rời khỏi phòng ngủ.
"Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Ở đây không có y phục của nữ để thay." Nữ giúp việc nhìn một chút Thủy Băng nhu đang nằm trên giường, do dự nói, lòng của cô vỡ vụn, từ lúc nào mà trên thuyền lại có thêm một thiên sứ xinh đẹp như vậy? Đúng vậy, là thiên sứ, bởi vì cô lớn như vậy cho tới bây giờ không từng thấy qua một cô gái nào có dáng dấp đẹp như vậy, cho dù là đang ngủ, cũng vô tình tản mát ra cao quý nhã nhặn.
Nghe được lời nữ người làm nói, Đoạn Thừa Phong dừng lại bước chân đang muôn rời đi, nhàn nhạt phân phó: "Tìm trong tủ quần áo của tôi một bộ cho cô ấy mặc.", sau đó có chút gấp gáp lập bập nhanh chóng rời khỏi phòng, không muốn để cho người nữ giúp việc kia nhìn ra tâm tư của hắn.
Nữ người làm cứ ngơ ngác đứng ở trong phòng ngủ như vậy, nghĩ về những lời vừa rồi Đoạn Thừa Phong nói, trong mắt thoáng qua không thể tin, thiếu gia ở trong nhà vốn nổi danh là người thích sạch sẽ, quần áo của hắn chỉ có một người giúp việc đặc biệt giúp xử lý là có thể đụng vào, thế nhưng hiện tại hắn kêu cô tới tủ quần áo của hắn lấy một bộ cho cô gái kia mặc?
Hồi lâu sau, nữ người làm mới lấy lại tinh thần, mở ra cái tử ở bên cạnh, lấy cái áo sơ mi cỡ nhỏ nhất và một cái quần cùng màu đen ra đem qua thay cho cô gái đang nằm trên giường, ở trong quá trình này, cô thỉnh thoảng quan sát Thủy Băng Nhu, xem thật kỹ cô gái, chỉ có cô gái như vậy mới xứng với thiếu gia cao cao tại thượng đi! Chỉ cần thiếu gia hạnh phúc là tốt rồi, ở trong lòng người nữ giúp việc thầm nghĩ.
Hồi lâu sau, người làm nữ đi ra khỏi phòng ngủ, Đoạn Thừa Phong mới nhanh chóng quay vào trong phòng, đi theo phía sau hắn chính là bác sĩ Bạch và A Mao.
"Bác sĩ Bạch, ông tới xem xem cô ấy như thế nào?" Đoạn Thừa Phong lo lắng nói.
"Vâng, thiếu gia!" Bác sĩ Bạch đặt tay lên cổ tay của Thủy Băng Nhu tìm mạch của cô, sau lại vạch mí mắt cô ra nhìn một chút.
Trong quá trình này, A Mao nóng lòng đi tới đi lui, mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Thủy Băng Nhu đang nằm trên giường.
"Đủ rồi, cậu không có việc gì làm sao? Đi ra ngoài!" Đoạn Thừa Phong nhìn về phía A Mao ở bên cạnh gầm nhẹ một tiếng, không muốn thừa nhận hắn là đang ghen.
Vốn là trong lòng của hắn đã rất phiền não, bị tiếng bước chân của tiểu tử A Mao này làm cho phiền não hơn, huống chi tiểu tử này còn thỉnh thoảng sử dụng hắn ánh mắt ăn kem nhìn ý trung nhân trên giường, thật để cho hắn không chịu nổi, tại hắn không biết mình tham lam muốn giữ lấy mạnh như vậy, chỉ là vừa thấy cô gái thế nhưng đã độc chiếm được tâm của hắn, hắn cũng muốn chiếm cứ ý trung nhân này, nhưng bệnh của hắn. . . . . Đoạn Thừa Phong chua xót thầm nghĩ.
"Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . ." A Mao uất ức muốn nói gì đó.
"Không có nhưng nhị gì cả, đi ra ngoài!" Đoạn Thừa Phong giận dữ hét, tiểu tử này lại vẫn muốn kiếm cớ lưu lại, hắn không nổi giận, tiểu tử này thật đúng là không biết đến rút cuộc ai mới là ông chủ.
"Ô ô!" A Mao không thể làm gì khác hơn là vô tội ra khỏi phòng, thật ra thì vừa rồi hắn chỉ là muốn nói hắn thật không có chuyện gì cần phải làm, không biết thiếu gia tại sao đột nhiên tức giận, ai -- thôi, không có việc gì làm, hắn đi ngắm cảnh trên sông đi!
"Như thế nào?" Đoạn Thừa Phong lo lắng hỏi.
"Ừm, sơ lược bên ngoài thì cơ bản không có chuyện gì, nhưng là vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra một phen, xem một chút rốt cuộc có bị nước xâm nhập tim phổi hay không, đúng rồi, đứa nhỏ trong bụng rất ương ngạnh, ngâm trong nước lâu như vậy thế nhưng không có bị mất." bác sĩ Bạch lấy làm lạ nói.
"Trong bụng . . . Đứa bé?" Đoạn Thừa Phong nghe được lời nói của bác sĩ Bạch, sắc mặt biến thành trắng bệch, nghi hoặc hỏi.
"Đúng nha, cô gái nhỏ này đã có bầu mấy tuần rồi (ed: eo ui! Anh chị này đi trăng mật cả tháng sao ấy, đã có bầu mấy tuần rồi, hố hố), mặc dù mạch tượng không phải rất rõ ràng, nhưng tôi vẫn có thể xem ra được, mang thai sơ kỳ vô cùng dễ dàng bị sẩy thai, nhất định phải chăm sóc cẩn thận." Bác sĩ Bạch tự hào nói, đối với y thuật bản thân, ông rất tự tin.
"Được, đã biết." hồi lâu sau tinh thần Đoạn Thừa Phong mới phục hồi lại, vẫy lui bác sĩ Bạch.
Hắn nhẹ nhàng đi tới đầu giường ngồi xuống, hai con ngươi chăm chú nhìn dung nhan ngủ mê man của Thủy Băng Nhu, trong mắt chất chứa dịu dàng ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Thì ra cô ấy đã có người trong lòng rồi, vậy hắn là ai đây? Tại sao người đầu tiên hắn quan tâm tới lại là một người đã có đối tượng trong lòng rồi, còn em nữa tại sao phải rơi xuống sông đây? Người yêu của em bảo vệ em thế nào vậy, trong lúc bất chợt trong lòng Đoạn Thừa Phong có một cỗ tức giận cùng ghen tỵ, tức giận tại sao một cô gái đáng yêu như vậy lại có người không biết quý trọng cho tốt, ghen tỵ người kia có thể lấy được cô gái trên giường này.
Một hồi nghi vẫn không ngừng quanh quẩn trong lòng Đoạn Thừa Phong.
"Cuồng Vân, cậu đi điều tra một chút bối cảnh sau lưng của cô ấy cùng với tất cả mọi chuyện có liên quan tới cô ấy." Đoạn Thừa Phong nói với không khí.
Đột nhiên một người áo đen không biết từ chỗ nào đi ra, cung kính cúi đầu trước mặt Đoạn Thừa Phong.
"Dạ, chủ tử!" Người áo đen tên Cuồng Vân cung kính nói, sau đó giống như một trận gió biến mất khỏi phòng.
Đoạn Thừa Phong ngồi ở bên giường nhu tình mật ý nhìn Thủy Băng Nhu vẫn đang hôn mê, tay của hắn không tự chủ được khẽ vuốt ve gương mặt tinh xảo vừa bằng bàn tay của cô, thật đúng như suy nghĩ của hắn, gương mặt của cô ấy vô cùng trơn mềm, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
"Tôi nên làm gì với em bây giờ? Hả? Thiên sứ bé bỏng." Đoạn Thừa Phong bất đắc dĩ rì rầm nói.
Hắn từ trước đến giờ chính là người rất bá đạo, chỉ cần hắn nhận định gì đó, dù là không tiếc bất cứ giá nào đều muốn nắm bắt tới tay, nhưng mà đối với cô gái nhỏ đột ngột xuất hiện này, hắn thật không muốn dùng sức mạnh cứng rắn để giữ lấy cô, huống chi sinh mạng của bản thân hắn cũng đến hồi cuối rồi, thật không nên dẫn cô vào trong cuộc đời luôn không thấy ánh sáng của hắn, nhưng hắn phải làm sao để có thể buông tay, người yêu đầu tiên trong sinh mệnh của hắn.
Cô ấy đã mang thai, nói không chừng cô ấy đã có người yêu sâu đậm rồi, nghĩ tới đây, trong lòng của hắn một hồi đắng chát, bọn họ đúng là vẫn không thể đi chung với nhau, tương lai có quá nhiều trở ngại.
Buổi tối trong phòng ăn mang phong cách cổ điển của nhà họ Đoàn những ngọn đèn cổ điển ấm áp mà sáng ngời, trong không khí thoang thoảng mùi thơm mê người của thức ăn, một thiếu phụ hơn 40 tuổi ngồi ở trước bàn ăn, tròng mắt vương thần sắc lo lắng, mắt không khỏi nhìn về phía cửa phòng ăn, gương mặt này trải qua năm tháng nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ dường như muốn nói rõ thời gian đối với bà có bao nhiêu sủng ái.
"Lão Trương, A Mao không phải nói Tiểu Phong sẽ nhanh trở về sao? Thế nào còn chưa tới? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?" Thiếu phụ lo lắng hỏi Quản gia đang đứng bên cạnh bà.
"Phu nhân đừng có gấp, ở trong điện thoại A Mao nói là thiếu gia đang trên đường về, tin rằng rất nhanh sẽ đến, có lẽ là vào lúc này trên đường đang kẹt xe đấy." Lão Trương cung kính an ủi, thật ra thì ông ta còn có một câu không có nói cho phu nhân, đó chính là A Mao ở trong điện thoại bảo ông gọi toàn bộ bác sĩ giỏi nhất đến nhà, ông nghe mà đổ mồ hôi lạnh khắp người, buổi sáng thời điểm thiếu gia rời đi không phải còn rất tốt sao? Tại sao lại phát bệnh rồi, nếu để cho phu nhân biết, vậy còn không ngất đi mới lạ. Đến hiện tại, những bác sĩ kia vẫn còn đang đợi ở ngoài cửa đấy.
Hi vọng lần này thiếu gia phát bệnh không nghiêm trọng, nếu không hậu quả thiết tưởng là không chịu nổi, Quản gia ở bên cạnh thầm nghĩ.
"Lão Trương? Lão Trương?" Phụ nhân quay đầu nhìn Quản gia đang ngẩn người gọi.
"Hả? Phu nhân, ngài gọi tôi?" Quản gia lập tức hồi tỉnh thần trí, hỏng bét, ông lại đang vào lúc này thả hồn đâu đâu rồi.
"Ông đang nghĩ cái gì vậy? Tôi gọi ông nhiều lần cũng không có phản ứng, tôi là muốn hỏi ông lúc A Mao gọi điện thoại có nói tới cái gì khác nữa hay không?" Phụ nhân nghi ngờ hỏi.
"À à, không có. . . Không nói gì, lão nô vừa rồi là đang suy nghĩ không biết thiếu gia có thích món ăn đã dọn lên đây hay không." Quản gia ấp a ấp úng trả lời, ngàn vạn lần không thể để phu nhân biết chuyện thiếu gia phát bệnh, cố gắng lái sang chuyện khác để dời đi sự chú ý của bà ấy.
"Đúng nha, ông không nói tôi đã quên mất không kiểm tra a Phong thích những món ăn khác nhau, để tôi xem một chút." Thiếu phụ kêu lên một tiếng, sau đó bắt đầu nghiêm túc kiểm tra.
Thấy vẻ mặt phu nhân, Quản gia len lén thở ra một hơi, phu nhân chính là như vậy tính tình ngây thơ đơn thuần hấp dẫn sự bá đạo của lão gia, dĩ nhiên năm đó còn có một kẻ u mê nữa chính là ông, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, tính tình của cô ấy vẫn còn như một đứa trẻ, Quản gia cưng chìu nhìn động tác của thiếu phụ.
Năm đó lão gia xảy ra tai nạn xe cộ mất đi, trước khi lâm chung cầu xin ông bảo vệ phu nhân thật tốt, thật ra thì kể cả lão gia không mở miệng, ông cũng sẽ chăm sóc thật tốt hai mẹ con họ, ông đã sớm coi thiếu gia như con của chính mình, chỉ là không nghĩ tới thiếu gia thế nhưng lại phải chịu căn bệnh quái ác di truyền của dòng họ, điều này đã khiến cho người phụ nữ nhỏ bé ông yêu buồn rầu rất nhiều.
"Nha, thiếu món cà mà Tiểu Phong thích nhất, thật may là tôi kiểm tra trước một lần, Tiểu Phong thích nhất món cà om thịt, nhớ khi nó còn bé không có cà là nhất định không chịu ăn cơm, hiện tại phải làm sao, nó cũng sắp trở về rồi, không biết có kịp làm hay không." Thiếu phụ kêu lên một tiếng, lo lắng nói.
"Ha ha ha. . . . . . Phu nhân, không cần phải gấp, món ăn kia đang ở trong nồi của phòng bếp, chờ thiếu gia trở về mới mang ra, món ăn sẽ không bị mất đi mùi vị." Quản gia dịu dàng an ủi, trong mắt tản ra vô hạn yêu thương, nhưng người phụ nữ đang lo lắng cho con trai căn bản cũng không có phát hiện ra.
"Ha ha ha. . . . . Vẫn là Quản gia nghĩ chu đáo, ai. . . . Những năm này nhờ ông giúp đỡ tôi tất cả mọi việc từ trong nhà tới công ty, một thiếu phụ không biết việc như tôi không biết phải đối mặt ra sao, chỉ là thật may Tiểu Phong đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, còn nhỏ tuổi mà có thể tiếp nhận công việc của cha nó rồi, nếu không có thể đến bây giờ ông vẫn còn phải bận túi bụi, chỉ là đứa nhỏ Tiểu Phong thật khiến cho người ta đau lòng, vừa mới ẵm ngửa đã mất đi người cha, mặc dù thân là người nối nghiệp tập đoàn Đoàn thị tiếng tăm lừng lấy thế giới, cũng vẫn phải chịu không ít khổ cực, hiện tại lại mắc phải căn bệnh này." Thiếu phụ thương cảm nói.
"Đúng nha, thời gian trôi qua thực vui vẻ trong nháy mắt thiếu gia đã là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa rồi (đội trời đạp đất), phu nhân cũng đừng lo lắng, thiếu gia sẽ không có chuyện gì." Quản gia thấy bộ dáng người phụ nữ mình yêu thương sắp muốn khóc, đau lòng khuyên nhủ, ông nhất định phải tìm được bác sĩ tốt nhất tới chữa trị cho thiếu gia, không có thiếu gia, người phụ nữ bé bỏng mà ông yêu này nhất định khóc đến chết đi sống lại.
"Ai -- chỉ hy vọng là như thế!" Thiếu phụ lo lắng nhìn về phía cửa.
Bình luận facebook