Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Lý Hiếu Huyên và Thủy Băng Nhu tùy ý đi ở trên hành lang rộng rãi, ánh mắt xuyên qua lớp kinh thủy tinh ngắm nhìn hàng hóa đủ loại linh tinh chất đống bên trong các cửa hàng, bởi vì bây giờ đang thời gian nghỉ ăn trưa cho nên khách hàng tương đối ít, Thủy Băng Nhu mới không cần lo lắng người đông làm ảnh hưởng đến bầu không khí, hoặc bởi vì nhiều người mà không cẩn thận đụng vào bảo bảo trong bụng.
Thủy Băng Nhu dừng lại trước một cửa hàng đồ nam cao cấp, thấy bên trong có đầy đủ các loại hàng hóa, khẽ mỉm cười, sau đó lôi kéo Lý Hiếu Huyên tiến vào trong cửa hàng.
Vào thời điểm bọn Thủy Băng Nhu tiến vào cửa hàng, nhân viên phục vụ đang ngồi ở quầy nhàm chán sửa móng tay, nghe được tiếng động, đang muốn đứng dậy chào đón khách hàng, nào ngờ lúc nhân viên phục vụ giương mắt lên nhìn thấy khách hàng là hai người Thủy Băng Nhu, ánh mắt tùy tiện quét một lượt phục trang trên người các cô, sau đó tiếp tục công việc sửa móng tay của mình, mắt lơ đãng toát ra vẻ khinh miệt, không có chút ý định nào đứng lên chào đón khách hàng.
Đối với điều này, Thủy Băng Nhu căn bản không để ý, bởi vì hiện tại cô và Lý Hiếu Huyên ăn mặc rất mộc mạc, cho dù là hàng hiệu, cũng rất khó để nhìn ra, hơn nữa trên người các cô căn bản cũng không có mang bất kì đồ trang sức gì, nhân viên phục vụ chẳng thèm ngó ngàng gì tới bọn họ cũng là điều bình thường.
Nhưng Lý Hiếu Huyên đối với hành động như vậy của bọn họ đã thấy không vừa mắt rồi, đang muốn mở miệng nói đám nhân viên phục vụ kia, bất đắc dĩ lại bị Thủy Băng Nhu lôi kéo tay, sau đó lắc đầu một cái với cô ấy, cô chỉ là muốn mua cho Hoàng Phu Tuyệt vài thứ đồ mà thôi, không cần thiết chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà bị làm cho mất hứng.
Thấy bộ dáng Thủy Băng Nhu, Lý Hiếu Huyên không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, họ tùy ý đi xem xét hàng hóa để trên giá của cửa hàng.
"Tiểu Nhu, cậu muốn mua cái gì? Là mua cho Hoàng tiên sinh sao?" Lý Hiếu Huyên lật đi lật lại những hàng hóa trên quầy.
"Ừ, là để tặng cho anh ấy, mình cũng chưa biết nên mua cái gì thì tốt?" Thủy Băng Nhu phiền não nói, cô là một người vợ chưa làm hết trách nhiệm, ngay cả chồng mình thích cái gì cũng không biết?
"Thế nào đột nhiên muốn tặng quà cho Hoàng tiên sinh? Là nhân ngày gì đặc biệt sao? Nên mới phải chọn quà tặng cẩn thận tỷ mỉ hơn bình thường như vậy." Lý Hiếu Huyên nhìn một chút nhãn hiệu của những mặt hàng kia, trời ạ, ăn cướp à! Một cái cà vạt nam mà có giá tới mấy vạn đồng? Cô vội vã buông cái cà vạt trong tay ra, lo lắng không cẩn thận sẽ làm hỏng nó.
"Không phải nhân dịp gì lớn!" Thủy Băng Nhu cầm những thứ hàng trên quầy lên xem xét.
"Cái đó mình rất hiểu nha, là vấn đề tình cảm ân ái giữa vợ chồng nha, giống như cha mình cũng thường mua vài thứ quà tặng để dụ cho mẹ mình vui vẻ, chỉ là thế nhưng không có phần của mình." Lý Hiếu Huyên trêu đùa nói.
"Thời gian trước anh ấy toàn nhân lúc mình ngủ say, tới phòng sách len lén xem các loại sách nói về phụ nữ có thai, hơn nữa còn khiến mình có chút hiểu lầm anh ấy, nên mình muốn mua chút quà tặng nhỏ bồi thường cho anh ấy một chút, nhưng mà bây giờ nghĩ kĩ một chút, mình hình như cho tới bây giờ cũng chưa có đưa lễ vật nạp thái cho anh ấy, ngược lại lại là anh ấy tặng quà cho mình khiến mình vui vẻ." Thủy Băng Nhu cười nói.
"Oa. . . . . . Rất ngọt ngào nha! Không nghĩ tới một đại nhân vật như Hoàng tiên sinh lại có thể tỉ mỉ như vậy?" Lý Hiếu Huyên ngạc nhiên nói.
"Tiểu Huyên, cậu cảm thấy tặng bộ gim cài áo này cho A Tuyệt có được hay không? Liệu anh ấy có thích hay không nhỉ? Thủy Băng Nhu hấp tấp hỏi.
"Ừ. . . . . . Cũng không tệ lắm!" Lý Hiếu Huyên nghiêm túc nhìn mấy lần.
Bộ gim cài áo bạch kim này đúng là thiết kế tương xứng, một là hình Đánh Gôn, một cái khác là gậy golf, rất linh động cũng rất có khuynh hướng cảm xúc, dĩ nhiên giá tiền cũng không đơn giản, gần bằng một tháng tiền lương của một người đi làm phổ thông.
"Chỉ là. . . . .Cho dù quà tặng bạn tặng cho Hoàng tiên sinh là rơm rạ, thì ngài ấy cũng rất vui vẻ !" Lý Hiếu Huyên đùa giỡn bổ sung.
"Ha ha ha. . . . . . Hình như đúng là như thế." Thủy Băng Nhu mặt hạnh phúc, ngây thơ cười nói.
Đang lúc này, một cô gái có dáng dấp thanh thuần sáng ngời kéo tay một người đàn ông tuấn tú tiến vào bên trong tiệm.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy bộ dáng cùng trang phục của người tới, rối rít kẻ nọ tiếp kẻ kia chạy lên đi lấy lòng.
"Kính chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho các vị?" Một nhân viên phục vụ ngọt ngào hỏi, trong mắt còn không ngừng phóng điện đối với người đàn ông kia.
Thật là đẹp trai nha! Họ làm nhân viên phục vụ ở chỗ này lâu như vậy cũng chưa từng thấy một người đàn ông nào tuấn tú như vậy, hơn nữa từ trang phục toàn thân của anh ta xem ra, là một người giàu có, nếu như được anh ta nhìn trúng thì thực tốt biết bao, nhân viên phục vụ vui vẻ nghĩ thầm, không chút nào để ý tới cô gái đi cùng người đàn ông kia.
Những nhân viên phục khác nhìn thấy đồng nghiệp của mình đến gần ân cần với người đàn ông trước mắt như vậy, cũng không cam nguyện bị rớt lại phía sau, rối rít tiến lên hỏi thăm.
Người đàn ông thủy chung không hề liếc họ dù chỉ một cái, mà chặt chẽ nhìn về phương hướng của Thủy Băng Nhu, ánh mắt khẽ đảo nhanh, vừa rồi ở bên ngoài, anh cũng đã nhìn thấy sự tồn tại của cô, cho nên mới vô thức tiến vào trong cửa hàng.
Cô gái thanh thuần Lâm Đạt đi theo bên cạnh người đàn ông đối với việc nhân viên phục vụ trong cửa hàng vây quanh bạn trai của mình, trong mắt thoáng qua hơi không vui, sau đó lại bị cô ta cứng rắn đè xuống.
Thật may là bạn trai cô cũng không để mắt vào trên người đám nhân viên phục vụ kia, nếu không cô cũng tuyệt đối là không chịu để yên, bởi vì trong mắt của người đàn ông này chỉ có thể là một mình Lâm Đạt cô.
Kể từ sau khi gặp người đàn ông trước mặt này, Lâm Đạt cô từ một nữ phục vụ nho nhỏ trong nhà hàng ăn biến thành người phụ nữ được cưng chiều cả ngày đeo vàng đội bạc, cả ngày rảnh rỗi giao du trong giới thượng lưu, cô có thể ăn bào ngư vậy cá, mặc hàng hiệu tốt nhất thế giới, ở biệt thự xa hoa, thậm chí hưởng thụ sự dịu dàng của người đàn ông trước mặt này.
Mặc dù cô không biết vì sao người đàn ông trước mắt này khi nhìn thấy cô trong nhà hàng ăn, trong mắt liền xuất hiện kinh ngạc, bất chấp tất cả mang cô đi, sau đó cho cô vinh hoa phú quý vô tận, nhưng cô xũng không thèm để ý tới những điều đó, cô chỉ cần biết người đàn ông trước mắt rất cưng chiều cô là được, đặc biệt là lúc cô lộ ra ánh mắt vô tội, vô luận cô nói gì, anh cũng sẽ không chút phản đối nghe theo cô. Vì vậy ở nhà, cô cũng rất có quyền lợi nha.
"Tiểu thư, có thể dẫn tôi đi xem hàng hóa vật phẩm trong tiệm của các cô không?" Lâm Đạt mở miệng hỏi thăm một nữ nhân viên phục vụ, nếu bạn trai cô không có hứng thú với nữ nhân viên phục vụ trong tiệm, thì cô có thể yên tâm để anh đứng ở đây, mà cô thì không chút e ngại chọn quà tặng cho anh, mặc dù chính là dùng tiền của anh để mua.
Thủy Băng Nhu và Lý Hiếu Huyên nghe được giọng điệu a dua của đám nhân viên phục vụ, cũng rất tò mò là đại nhân vật nào lại khiến toàn bộ nhân viên phục vụ đều rối rít tiến lên lấy lòng.
Thủy Băng Nhu ngẩng đầu lên không biến sắc nhìn về phía cửa tiệm.
Ah. . . . . . Người này sao nhìn lại thấy quen mắt như vậy? Thủy Băng Nhu cau mày nghĩ, nhưng nghĩ như thế nào cũng không ra.
"Đã lâu không gặp! Lần trước còn chưa kịp cảm tạ cô!" Mạc Hàn đứng ở cửa tiệm bước lên dối diện với Thủy Băng Nhu cười chào hỏi, mắt nóng rực nhìn cô.
"Anh . . . . . Anh là?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ nói, người đàn ông trước mắt cô nhất định đã gặp qua, sao cô có thể nhớ không ra anh ta là ai thế nhỉ?
Mạc Hàn nghe được lời Thủy Băng Nhu nói, sắc mặt cứng đờ, thì ra là giai nhân căn bản cũng không nhớ đến sự hiện hữu của anh, trong lòng nhất thời khổ sở lan tràn, nhưng là bên trên sắc mặt vẫn không lộ ra chút tâm tình nào.
"A. . . . . . Tôi nhớ ra rồi, anh. . . . . Anh là người đàn ông ẩu đả trong con hẻm nhỏ?" Thủy Băng Nhu kêu lên một tiếng, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp lại anh ta, cũng khó trách, ban đầu cô chỉ một lòng nghĩ tới về nhà sớm, nên cũng không có nhớ ra diện mạo của anh ta.
"Người đàn ông ẩu đả? ! !" Mạc Hàn gạt gạt đầu mày đẹp, không nghĩ tới thứ cô nhớ tới anh lại chỉ có những thứ này, chỉ là so với cô không nhớ ra anh thì vẫn tốt hơn.
"Ha ha ha. . . . . . Ngại quá, đã lâu không gặp!" Thủy Băng Nhu ngượng ngùng nói, nhớ lúc ấy võ công của anh ta cũng rất cao, cô vẫn không nên đắc tội với anh ta thì tốt hơn, mặc dù cô đã từng cứu anh ta, cũng khó bảo đảm anh ta sẽ không đột nhiên tức giận mà đánh cô, trong lòng Thủy Băng Nhu thầm nghĩ.
"Anh và bạn gái đi dạo phố à?" Thủy Băng Nhu ngạc nhiên hỏi, cô cho là loại người thích đánh nhau giống như anh ta sẽ không cùng bạn gái đi dạo phố, không nghĩ anh ta cũng giống như Tuyệt, đối với người trong lòng vĩnh viễn đều là cưng chìu, nhìn bộ dáng của anh ta hẳn là rất thích bạn gái của mình.
"Không phải! Cô ta không phải bạn gái của tôi! Tôi đã có người mình thích rồi." Mạc Hàn giải thích, mặc dù cô ấy đã kết hôn rồi, nhưng anh vẫn không muốn cô hiểu lầm anh.
"Ách. . . . . . Xin lỗi!" Thủy Băng Nhu cười nói, anh ta có người trong lòng tại sao phải nói với cô làm gì, người này rất kỳ quái! Cô bắt đầu tùy tiện nhìn những thứ đồ trong tay mình.
"Tiểu Nhu, các người biết nhau sao?" Lý Hiếu Huyên ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi, người đàn ông này cũng rất đẹp trai, nếu như bị tổng giám đốc Hoàng nhìn thấy, nhất định sẽ ghen, dù sao anh ta đối với một cô gái như cô còn muốn ăn dấm, huống chi là một người đàn ông anh tuấn sống sờ sờ.
"Ừ, có duyên gặp mặt một lần." Thủy Băng Nhu không chút để ý nói.
Ở chỗ không xa xa Lâm Đạt nhìn thấy Mạc Hàn đứng đối diện nói chuyện với một cô gái, hơn nữa ánh mắt dịu dàng, không có chút mất kiên nhẫn nào, chuông báo động của cô ta trong nháy mắt vang lên, mặc dù cô ta nhìn không thấy gương mặt của người phụ nữ kia, nhưng có thể thấy dáng dấp nhất định không tệ.
Lâm Đạt thừa dịp bọn họ còn đang im lặng không có nói tiếp cái gì, lặng lẽ đi đến trước mặt Thủy Băng Nhu, ra tay đoạt lấy bộ gim cài áo bạch kim trong tay Thủy Băng Nhu.
"Nhân viên phục vụ, giúp tôi đem mấy cái gim cài áo bạch kim này gói lại." Lâm Đạt lên tiếng gọi.
"Được! Cô chờ chút!" Một nhân viên phục vụ vui vui vẻ vẻ đã chạy tới, nhận lấy gim cài áo bạch kim xoay người chuẩn bị đem đi gói lại, trong lòng thầm nghĩ nếu cô bán được bộ gim cài bạch kim này thì có thể thu lời mấy vạn đồng, suy nghĩ một chút cũng rất vui vẻ, mặc dù ánh mắt của trai đẹp không có đặt lên người cô, nhưng kiếm được tiền thì cũng được rồi.
"Chậm đã, đây là những thứ chúng tôi đã chọn trước!" Lý Hiếu Huyên tức giận lên tiếng ngăn cản, phục vụ viên trong tiệm này cũng thật quá đáng, thế nhưng không thèm để ý đến sự hiện hữu của các cô, rõ ràng là họ chọn trước, thế nhưng lại còn đi bán cho người khác.
"Tiểu thư, như vậy thật phiền phức. Huống chi, các vị cũng đã chọn lâu như vậy rồi!" Nhân viên phục vụ ánh mắt khinh miệt khẽ quét qua, sắc bén nói.
"Chúng tôi muốn lấy, bọc lại!" Lý Hiếu Huyên thật sự không vừa mắt rồi, lớn tiếng nói, phiền phức? Cô là tiểu thiên kim của Lý thị, huống chi bên cạnh cô đường đường là phu nhân tổng giám đốc của một trong mười tài phiệt lớn nhất thế giới, tập đoàn Thánh Hoàng, còn có thứ mà cô không mua nổi sao? Bọn nhân viên phục vụ này thật không có mắt.
Thủy Băng Nhu dừng lại trước một cửa hàng đồ nam cao cấp, thấy bên trong có đầy đủ các loại hàng hóa, khẽ mỉm cười, sau đó lôi kéo Lý Hiếu Huyên tiến vào trong cửa hàng.
Vào thời điểm bọn Thủy Băng Nhu tiến vào cửa hàng, nhân viên phục vụ đang ngồi ở quầy nhàm chán sửa móng tay, nghe được tiếng động, đang muốn đứng dậy chào đón khách hàng, nào ngờ lúc nhân viên phục vụ giương mắt lên nhìn thấy khách hàng là hai người Thủy Băng Nhu, ánh mắt tùy tiện quét một lượt phục trang trên người các cô, sau đó tiếp tục công việc sửa móng tay của mình, mắt lơ đãng toát ra vẻ khinh miệt, không có chút ý định nào đứng lên chào đón khách hàng.
Đối với điều này, Thủy Băng Nhu căn bản không để ý, bởi vì hiện tại cô và Lý Hiếu Huyên ăn mặc rất mộc mạc, cho dù là hàng hiệu, cũng rất khó để nhìn ra, hơn nữa trên người các cô căn bản cũng không có mang bất kì đồ trang sức gì, nhân viên phục vụ chẳng thèm ngó ngàng gì tới bọn họ cũng là điều bình thường.
Nhưng Lý Hiếu Huyên đối với hành động như vậy của bọn họ đã thấy không vừa mắt rồi, đang muốn mở miệng nói đám nhân viên phục vụ kia, bất đắc dĩ lại bị Thủy Băng Nhu lôi kéo tay, sau đó lắc đầu một cái với cô ấy, cô chỉ là muốn mua cho Hoàng Phu Tuyệt vài thứ đồ mà thôi, không cần thiết chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà bị làm cho mất hứng.
Thấy bộ dáng Thủy Băng Nhu, Lý Hiếu Huyên không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, họ tùy ý đi xem xét hàng hóa để trên giá của cửa hàng.
"Tiểu Nhu, cậu muốn mua cái gì? Là mua cho Hoàng tiên sinh sao?" Lý Hiếu Huyên lật đi lật lại những hàng hóa trên quầy.
"Ừ, là để tặng cho anh ấy, mình cũng chưa biết nên mua cái gì thì tốt?" Thủy Băng Nhu phiền não nói, cô là một người vợ chưa làm hết trách nhiệm, ngay cả chồng mình thích cái gì cũng không biết?
"Thế nào đột nhiên muốn tặng quà cho Hoàng tiên sinh? Là nhân ngày gì đặc biệt sao? Nên mới phải chọn quà tặng cẩn thận tỷ mỉ hơn bình thường như vậy." Lý Hiếu Huyên nhìn một chút nhãn hiệu của những mặt hàng kia, trời ạ, ăn cướp à! Một cái cà vạt nam mà có giá tới mấy vạn đồng? Cô vội vã buông cái cà vạt trong tay ra, lo lắng không cẩn thận sẽ làm hỏng nó.
"Không phải nhân dịp gì lớn!" Thủy Băng Nhu cầm những thứ hàng trên quầy lên xem xét.
"Cái đó mình rất hiểu nha, là vấn đề tình cảm ân ái giữa vợ chồng nha, giống như cha mình cũng thường mua vài thứ quà tặng để dụ cho mẹ mình vui vẻ, chỉ là thế nhưng không có phần của mình." Lý Hiếu Huyên trêu đùa nói.
"Thời gian trước anh ấy toàn nhân lúc mình ngủ say, tới phòng sách len lén xem các loại sách nói về phụ nữ có thai, hơn nữa còn khiến mình có chút hiểu lầm anh ấy, nên mình muốn mua chút quà tặng nhỏ bồi thường cho anh ấy một chút, nhưng mà bây giờ nghĩ kĩ một chút, mình hình như cho tới bây giờ cũng chưa có đưa lễ vật nạp thái cho anh ấy, ngược lại lại là anh ấy tặng quà cho mình khiến mình vui vẻ." Thủy Băng Nhu cười nói.
"Oa. . . . . . Rất ngọt ngào nha! Không nghĩ tới một đại nhân vật như Hoàng tiên sinh lại có thể tỉ mỉ như vậy?" Lý Hiếu Huyên ngạc nhiên nói.
"Tiểu Huyên, cậu cảm thấy tặng bộ gim cài áo này cho A Tuyệt có được hay không? Liệu anh ấy có thích hay không nhỉ? Thủy Băng Nhu hấp tấp hỏi.
"Ừ. . . . . . Cũng không tệ lắm!" Lý Hiếu Huyên nghiêm túc nhìn mấy lần.
Bộ gim cài áo bạch kim này đúng là thiết kế tương xứng, một là hình Đánh Gôn, một cái khác là gậy golf, rất linh động cũng rất có khuynh hướng cảm xúc, dĩ nhiên giá tiền cũng không đơn giản, gần bằng một tháng tiền lương của một người đi làm phổ thông.
"Chỉ là. . . . .Cho dù quà tặng bạn tặng cho Hoàng tiên sinh là rơm rạ, thì ngài ấy cũng rất vui vẻ !" Lý Hiếu Huyên đùa giỡn bổ sung.
"Ha ha ha. . . . . . Hình như đúng là như thế." Thủy Băng Nhu mặt hạnh phúc, ngây thơ cười nói.
Đang lúc này, một cô gái có dáng dấp thanh thuần sáng ngời kéo tay một người đàn ông tuấn tú tiến vào bên trong tiệm.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy bộ dáng cùng trang phục của người tới, rối rít kẻ nọ tiếp kẻ kia chạy lên đi lấy lòng.
"Kính chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho các vị?" Một nhân viên phục vụ ngọt ngào hỏi, trong mắt còn không ngừng phóng điện đối với người đàn ông kia.
Thật là đẹp trai nha! Họ làm nhân viên phục vụ ở chỗ này lâu như vậy cũng chưa từng thấy một người đàn ông nào tuấn tú như vậy, hơn nữa từ trang phục toàn thân của anh ta xem ra, là một người giàu có, nếu như được anh ta nhìn trúng thì thực tốt biết bao, nhân viên phục vụ vui vẻ nghĩ thầm, không chút nào để ý tới cô gái đi cùng người đàn ông kia.
Những nhân viên phục khác nhìn thấy đồng nghiệp của mình đến gần ân cần với người đàn ông trước mắt như vậy, cũng không cam nguyện bị rớt lại phía sau, rối rít tiến lên hỏi thăm.
Người đàn ông thủy chung không hề liếc họ dù chỉ một cái, mà chặt chẽ nhìn về phương hướng của Thủy Băng Nhu, ánh mắt khẽ đảo nhanh, vừa rồi ở bên ngoài, anh cũng đã nhìn thấy sự tồn tại của cô, cho nên mới vô thức tiến vào trong cửa hàng.
Cô gái thanh thuần Lâm Đạt đi theo bên cạnh người đàn ông đối với việc nhân viên phục vụ trong cửa hàng vây quanh bạn trai của mình, trong mắt thoáng qua hơi không vui, sau đó lại bị cô ta cứng rắn đè xuống.
Thật may là bạn trai cô cũng không để mắt vào trên người đám nhân viên phục vụ kia, nếu không cô cũng tuyệt đối là không chịu để yên, bởi vì trong mắt của người đàn ông này chỉ có thể là một mình Lâm Đạt cô.
Kể từ sau khi gặp người đàn ông trước mặt này, Lâm Đạt cô từ một nữ phục vụ nho nhỏ trong nhà hàng ăn biến thành người phụ nữ được cưng chiều cả ngày đeo vàng đội bạc, cả ngày rảnh rỗi giao du trong giới thượng lưu, cô có thể ăn bào ngư vậy cá, mặc hàng hiệu tốt nhất thế giới, ở biệt thự xa hoa, thậm chí hưởng thụ sự dịu dàng của người đàn ông trước mặt này.
Mặc dù cô không biết vì sao người đàn ông trước mắt này khi nhìn thấy cô trong nhà hàng ăn, trong mắt liền xuất hiện kinh ngạc, bất chấp tất cả mang cô đi, sau đó cho cô vinh hoa phú quý vô tận, nhưng cô xũng không thèm để ý tới những điều đó, cô chỉ cần biết người đàn ông trước mắt rất cưng chiều cô là được, đặc biệt là lúc cô lộ ra ánh mắt vô tội, vô luận cô nói gì, anh cũng sẽ không chút phản đối nghe theo cô. Vì vậy ở nhà, cô cũng rất có quyền lợi nha.
"Tiểu thư, có thể dẫn tôi đi xem hàng hóa vật phẩm trong tiệm của các cô không?" Lâm Đạt mở miệng hỏi thăm một nữ nhân viên phục vụ, nếu bạn trai cô không có hứng thú với nữ nhân viên phục vụ trong tiệm, thì cô có thể yên tâm để anh đứng ở đây, mà cô thì không chút e ngại chọn quà tặng cho anh, mặc dù chính là dùng tiền của anh để mua.
Thủy Băng Nhu và Lý Hiếu Huyên nghe được giọng điệu a dua của đám nhân viên phục vụ, cũng rất tò mò là đại nhân vật nào lại khiến toàn bộ nhân viên phục vụ đều rối rít tiến lên lấy lòng.
Thủy Băng Nhu ngẩng đầu lên không biến sắc nhìn về phía cửa tiệm.
Ah. . . . . . Người này sao nhìn lại thấy quen mắt như vậy? Thủy Băng Nhu cau mày nghĩ, nhưng nghĩ như thế nào cũng không ra.
"Đã lâu không gặp! Lần trước còn chưa kịp cảm tạ cô!" Mạc Hàn đứng ở cửa tiệm bước lên dối diện với Thủy Băng Nhu cười chào hỏi, mắt nóng rực nhìn cô.
"Anh . . . . . Anh là?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ nói, người đàn ông trước mắt cô nhất định đã gặp qua, sao cô có thể nhớ không ra anh ta là ai thế nhỉ?
Mạc Hàn nghe được lời Thủy Băng Nhu nói, sắc mặt cứng đờ, thì ra là giai nhân căn bản cũng không nhớ đến sự hiện hữu của anh, trong lòng nhất thời khổ sở lan tràn, nhưng là bên trên sắc mặt vẫn không lộ ra chút tâm tình nào.
"A. . . . . . Tôi nhớ ra rồi, anh. . . . . Anh là người đàn ông ẩu đả trong con hẻm nhỏ?" Thủy Băng Nhu kêu lên một tiếng, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp lại anh ta, cũng khó trách, ban đầu cô chỉ một lòng nghĩ tới về nhà sớm, nên cũng không có nhớ ra diện mạo của anh ta.
"Người đàn ông ẩu đả? ! !" Mạc Hàn gạt gạt đầu mày đẹp, không nghĩ tới thứ cô nhớ tới anh lại chỉ có những thứ này, chỉ là so với cô không nhớ ra anh thì vẫn tốt hơn.
"Ha ha ha. . . . . . Ngại quá, đã lâu không gặp!" Thủy Băng Nhu ngượng ngùng nói, nhớ lúc ấy võ công của anh ta cũng rất cao, cô vẫn không nên đắc tội với anh ta thì tốt hơn, mặc dù cô đã từng cứu anh ta, cũng khó bảo đảm anh ta sẽ không đột nhiên tức giận mà đánh cô, trong lòng Thủy Băng Nhu thầm nghĩ.
"Anh và bạn gái đi dạo phố à?" Thủy Băng Nhu ngạc nhiên hỏi, cô cho là loại người thích đánh nhau giống như anh ta sẽ không cùng bạn gái đi dạo phố, không nghĩ anh ta cũng giống như Tuyệt, đối với người trong lòng vĩnh viễn đều là cưng chìu, nhìn bộ dáng của anh ta hẳn là rất thích bạn gái của mình.
"Không phải! Cô ta không phải bạn gái của tôi! Tôi đã có người mình thích rồi." Mạc Hàn giải thích, mặc dù cô ấy đã kết hôn rồi, nhưng anh vẫn không muốn cô hiểu lầm anh.
"Ách. . . . . . Xin lỗi!" Thủy Băng Nhu cười nói, anh ta có người trong lòng tại sao phải nói với cô làm gì, người này rất kỳ quái! Cô bắt đầu tùy tiện nhìn những thứ đồ trong tay mình.
"Tiểu Nhu, các người biết nhau sao?" Lý Hiếu Huyên ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi, người đàn ông này cũng rất đẹp trai, nếu như bị tổng giám đốc Hoàng nhìn thấy, nhất định sẽ ghen, dù sao anh ta đối với một cô gái như cô còn muốn ăn dấm, huống chi là một người đàn ông anh tuấn sống sờ sờ.
"Ừ, có duyên gặp mặt một lần." Thủy Băng Nhu không chút để ý nói.
Ở chỗ không xa xa Lâm Đạt nhìn thấy Mạc Hàn đứng đối diện nói chuyện với một cô gái, hơn nữa ánh mắt dịu dàng, không có chút mất kiên nhẫn nào, chuông báo động của cô ta trong nháy mắt vang lên, mặc dù cô ta nhìn không thấy gương mặt của người phụ nữ kia, nhưng có thể thấy dáng dấp nhất định không tệ.
Lâm Đạt thừa dịp bọn họ còn đang im lặng không có nói tiếp cái gì, lặng lẽ đi đến trước mặt Thủy Băng Nhu, ra tay đoạt lấy bộ gim cài áo bạch kim trong tay Thủy Băng Nhu.
"Nhân viên phục vụ, giúp tôi đem mấy cái gim cài áo bạch kim này gói lại." Lâm Đạt lên tiếng gọi.
"Được! Cô chờ chút!" Một nhân viên phục vụ vui vui vẻ vẻ đã chạy tới, nhận lấy gim cài áo bạch kim xoay người chuẩn bị đem đi gói lại, trong lòng thầm nghĩ nếu cô bán được bộ gim cài bạch kim này thì có thể thu lời mấy vạn đồng, suy nghĩ một chút cũng rất vui vẻ, mặc dù ánh mắt của trai đẹp không có đặt lên người cô, nhưng kiếm được tiền thì cũng được rồi.
"Chậm đã, đây là những thứ chúng tôi đã chọn trước!" Lý Hiếu Huyên tức giận lên tiếng ngăn cản, phục vụ viên trong tiệm này cũng thật quá đáng, thế nhưng không thèm để ý đến sự hiện hữu của các cô, rõ ràng là họ chọn trước, thế nhưng lại còn đi bán cho người khác.
"Tiểu thư, như vậy thật phiền phức. Huống chi, các vị cũng đã chọn lâu như vậy rồi!" Nhân viên phục vụ ánh mắt khinh miệt khẽ quét qua, sắc bén nói.
"Chúng tôi muốn lấy, bọc lại!" Lý Hiếu Huyên thật sự không vừa mắt rồi, lớn tiếng nói, phiền phức? Cô là tiểu thiên kim của Lý thị, huống chi bên cạnh cô đường đường là phu nhân tổng giám đốc của một trong mười tài phiệt lớn nhất thế giới, tập đoàn Thánh Hoàng, còn có thứ mà cô không mua nổi sao? Bọn nhân viên phục vụ này thật không có mắt.
Bình luận facebook