Đến đỉnh núi, Đông Phương Càn không có để Chúc Kì Trinh xuống mà một dạng thẳng đứng ôm côgiống như là ôm đứa trẻ.
Anh ngắm nhìn phía đông mới vừa ló ra ánh bình minh, dịu dàng mà nói: “Cùng núi lớn nói tiếng tạm biệt đi!”
Chúc Kì Trinh ôm chặt cổ của anh, nhìn tia nắng ban mai giữa đỉnh núi, mặt trời mọc tươi đẹp, say mê trong đó. Một cỗ xúc động xông lên đầu, cô nhìn về phía mặt trời màu vỏ quýt hô to: “Núi lơn, cám ơn mày ở chỗ này để cho tao gặp được Đông Phương Càn…. Bây giờ tao muốn mang anh ấy đi… Chúng tao sẽ mang theo lời chúc phúc của mày, hết sức hòa bình, vô cùng yêu nhau… Núi lớn… Tạm biệt!”
Tiếng vọng trở lại tầng tầng khuấy động giữa núi rừng, lần lượt lặp lại lời của cô, “Hết sức hòa bình, vô cùng yêu nhau… Núi lớn, tạm biệt… Núi lớn, tạm biệt… Tạm biệt…”
Phía dưới ruộng bậc thang lượn vòng ngoằn ngoèo, giống như vẫy tay, giống như đang mỉm cười, giống như truyền lại tín hiệu tốt đẹp.
Đông Phương Càn đưa mắt về phía trước nhìn thật sâu, ánh sáng mờ ảo chiếu vào mặt anh đỏ bừng, Chúc Kì Trinh đưa hai tay ra, nhẹ nhàng nâng lên gương mặt của anh, dịu dàng, thâm tình gọi tên của anh, “Đông Phương Càn… Đông Phương Càn… Đông Phương Càn…”
Đông Phương Càn nâng lên khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, sau đó, chậm rãi, dịu dàng mà hôn lên cô.
Anh nhẹ nhàng dò xét đầu lưỡi, từng lần một không sợ người khác làm phiền mà liếm đôi môi cô, thích thú thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô.
Chúc Kì Trinh cười cười nói nói, âm thanh bị anh ngậm trong miệng, “Đông Phương Càn, tại sao anh hôn liên tục đều phải ôm em cao như vậy, cao như vậy làm cho khó khăn?”
“Nghiêm túc hôn!” Anh không có dừng lại động tác, nghiêm túc ra lệnh.
Giữa tia nắng ban mai, hình dáng hai người ngọt ngào được ánh sáng nhu hòa chiếu rọi tỏa sáng, không khí trong lành mỏng manh, tựa như bọn họ yêu tinh khiết vô hạ như vậy.
Núi lớn màu xanh biếc, bầu trời màu trắng, mặt trời màu đỏ, cũng là chứng minh cho bọ họ yêu nhau.
Vào giờ khắc này hạnh phúc, mới chính thức bắt đầu…
Vừa tới thành phố T, Đông Phương Càn liền không ngừng chạy tới quân khu báo cáo, Chúc Kì Trinh ở phòng khách gần quân khu, lòng thấp thỏm bất an.
Cô lo lắng Đông Phương Càn có thể vì báo cáo chậm một tuần mà bị xử phạt hay không? Mặc dù vẫn chưa nói, nhưng cô biết Từ Hoan Hoan cũng ở quân khu thành phố T, sau này bọn họ làm việc chung, có thể quệt ra lửa hay không, chuyện cũ lại bùng cháy? Hơn nữa, nơi này còn là quê của Trịnh Hân Ngạn, anh ta trở về chưa? Kết hôn chưa?
Chỉ mong… Lo lắng những thứ này chẳng qua là dư thừa thôi!
Gần tối, Đông Phương Càn trở lại, nói tất cả bình yên vô sự, lòng của cô mới rốt cuộc yên tâm thả xuống.
Đông Phương Càn thay đổi quần áo, mặc áo Polo màu đen và quần thường vàng nhạt, cùng so sánh với khi mặc quân trang, lúc này cả người anh nhìn qua tùy ý nhã nhặn, tựa như lãnh đạo công ty, không có một tia nguy hiểm hay hơi thở nguy hiểm. Anh hé miệng khẽ mỉm cười với Chúc Kì Trinh, sau đó hất đầu, ý bảo Chúc Kì Trinh ra cửa.
Đây cơ hồ là lần đầu tiên hai người bọn họ hẹn hò, sau khi kết hôn một năm.
Đông Phương Càn hôm nay cư xử phải cực kỳ dịu dàng cũng cực kỳ thân sĩ. Anh sẽ mở cửa xe vì Chúc Kì Trinh, sẽ vì Chúc Kì Trinh kéo cái ghế ra, sẽ vì Chúc Kì Trinh vén tóc dài chảy xuống.
Chúc Kì Trinh đắm chìm giữa hạnh phúc ngọt ngào như thế. Len lén liếc Đông Phương Càn, cô được voi đòi tiên nói: “Đông Phương Càn, thịt bò bít tết ở đây ăn ngon thật, sau này chúng ta thường đến đây đi!”
Đông Phương Càn lại quan sát phong cảnh rộng lớn trả lời: “Anh không thích thịt bò bít tết.”
“Vậy ăn những thứ khác cũng được a!”
Đông Phương Càn chau mày, hé miệng mỉm cười, không chút lưu tình mà vạch trần cô, “Trọng điểm của em là thịt bò bít tết sao? Hay là chỉ vì thường xuyên đi ra ngoài ăn?”
Chúc Kì Trinh bĩu môi bất mãn, “Chính là vì thường xuyên đi ra ngoài ăn đó! Làm sao? Trước đây cho đến bây giờ anh không có mang một mình em đi ra ngoài ăn cơm. Anh cùng họ Từ kia, ngay cả Hongkong cũng đi rồi…” Bỗng chốc, cô bịt kín miệng mình, âm thầm mang mình từ đầu đến chân ngay cả đầu ngón tay đều mắng một lần: Chúc Kì Trinh đần Chúc Kì Trinh đần, cao hứng như thế nào miệng không có chặn miệng không có cửa à? Không khí hài hòa như vậy tại sao có thể nói người phụ nữ kia đến gần phong cảnh đây?
Đông Phương Càn chỉ là nhìn cô một cái, bình thản ung dung như cũ mà cắt thịt bò bít tế, nhàn nhạt nói: “Tiếp tục.”
Cô che miệng ngượng ngùng nói, âm thanh từ trong tay buồn buồn truyền ra, “Thật xin lỗi, em không phải cố ý nhắc tới chuyện đau lòng của anh, thật đó, em nhìn về tổ quốc và đảng bảo đảm!”
“Tổ quốc và đảng không rảnh trông coi chuyện nhỏ này của em. Nói đi, anh nghe.”
Chúc Kì Trinh nháy mắt kính cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, xác định anh cũng không có vẻ tức giận, vì vậy chậm rãi thả tay xuống, thử dò xét lần nữa nói: “Vậy em nói thật? Anh không được tức giận?”
Đông Phương Càn để dao nĩa trong tay xuống, dáng vẻ thả lỏng mà tựa vào trên ghế chăm chú lắng nghe.
Chúc Kì Trinh hắng giọng tăng thêm can đảm, “Em nói là, anh cùng họ Từ ngay cả Hongkong cũng đi rồi, mà cùng em đi qua nơi xa nhất chỉ là sân bay mà thôi, còn là tiễn không xong, em bây giờ nhìn đến sân bay thì ghê tởm.” Cô càng nói càng giận, cuối cùng còn HỪ một tiếng.
“Thành phố J không xa sao? Chừng hơn hai mươi giờ đi xe, không thể gần so với Hongkong.”
“Vậy có thể như nhau sao? Em đi thành phố J cũng không phải là anh dẫn em đi, vả lại Hongkong chính là gần nữa cũng phải làm giấy thông hành mới có thể đi qua,” vừa nói, cô chợt ý thức được lạc đề, vì vậy vội vàng ngừng đề tài nói tiếp: “Dù sao những thứ này không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh không cso mang em đi ra ngoài chơi, nhưng mà, anh và người yêu cũ giữ liên lạc, bây giờ các người vẫn còn làm cùng đơn vị, em rất không yên lòng, anh hiểu chứ?”
Đông Phương Càn nghe xong nhíu mày, “Giữ liên lạc? Em nghe ai nói?”
Chúc Kì Trinh khinh bỉ liếc anh một cái, “Còn vì nghe ai nói sao? Lần trước anh mua cho em tấm thảm, là cùng cô ta đi?”
Đông Phương Càn vừa nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu, “Sau đó thì sao?”
“Còn sau đó sao? Các người không giữ liên lạc làm sao có thể cùng đi? Sau này cô ta đưa đồ tới em mới không cần.”
Đông Phương Càn rũ mắt xuống như có điều suy nghĩ, suy nghĩ một lát anh hỏi: “Tấm thảm là cô ấy đưa tới? Cô ấy nói thế nào?”
Con ngươi Chúc Kì Trinh chuyển động một cái, cũng để dao nĩa xuống trịnh trọng nói: “Vậy thì trước anh nói cho em chuyện gì xảy ra một chút, để cho em xem một chút hai người phải kêu gào nói có đúng hay không.”
Đông Phương Càn hừ lạnh một tiếng: “Nếu em không tin anh, thì đừng hỏi.”
Chúc Kì Trinh nhất thời cảm thấy như đưa đám, đối với Đông Phương Càn, cô tay trắng thật là không có kế sách, không nắm nổi a! Cô mất hứng một tay chống cằm, nhụt chí nói: “Không có gì, cô ta tới khiêu khích thêm khích bán. Bất quá em không có để ý tới cô ta, em nghĩ là gây gổ với anh, không phải là thỏa đáng ý nguyện cô ta, nói Tiểu Tam sao?”
Đông Phương Càn chau mày, “Em muốn thế nào mới yên tam?”
“Đông Phương Càn, chúng ta quy ước ba điều đi!”
“Nói một chút đi.”
“Thứ nhất, chúng ta không thể chủ động hoặc một mình hẹn gặp người yêu cũ. Thứ hai, nếu như là bọn họ chủ động hoặc một mình hẹn gặp chúng ta, chúng ta nhất định phải gọi điện thông báo cho đối phương, hai người cùng đi. Cương quyết không để cho Tiểu Tam thừa cơ lợi dụng.”
ĐỢi một lát, Đông Phương Càn thấy Chúc Kì Trinh còn chưa mở miệng, liền hỏi: “Còn điều thứ ba?”
Chúc Kì Trinh chậm rãi ngời thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Thứ ba, nếu như người nào không có làm được hai điều trên, phạm vào quy ước, vậy thì hãy để cho con của chúng ta bị nguyền rủa chịu trừng phạt đi! Mẹ nói với em, đến thành phố T em phải chuẩn bị đấu tranh, nhưng mà em không thích đấu tranh theo kiểu đó, quay đầu lại sẽ chỉ làm chúng ta nghi ngờ lẫn nhau không tin tưởng nhau. Cho nên, em chọn cùng anh mở ra mà nói rõ ràng.”
Đông Phương Càn hé miệng khẽ mỉm cười, “Cũng không phải quá đần.”
“Chậc!” Chúc Kì Trinh nghe lời này lập tức xệ mặt xuống, “Mẹ con hai người các người sao đều nói như vậy? Em đần chỗ nào? Em thông minh như vậy chẳng qua là không có thể hiện ra ngoài, có vẻ thu lại mà thôi.”
Đông Phương Càn cười sâu hơn, hai tay khoanh trước ngực, nhìn có chút hả hê nói: “Mẹ nói em đần? Vậy rất tốt, chúc mừng em chân chính trở thành con dâu Trương Tuyết.”
“Tình cảm con dâu em đây gần một năm vô dụng rồi? Em mặc kệ, dù sai từ nay về sau, anh phải mang một năm hẹn hò đã qua toàn bộ sửa chữa! Ăn thịt bò bít tết đây cũng là lần đầu tiên, anh có ý cự tuyệt sao?”
“Em nhớ lộn rồi, thỉ bò bít tết không phải là lần đầu tiên.” Đông Phương Càn nghiêm trang nói.
Chúc Kì Trinh giơ nĩa cố gắng nhớ lại, “Chúng ta là lần đầu tiên đi ăn cơm riêng a! Làm sao lại không phải là lần đầu tiên đây?”
“Ngày đó xem mắt, em mang mình ăn mặc giống như tên hề, làm hết trò đùa quái đản, ăn phần thịt bò bít tết làm cho cả phòng ăn đều nghe được, quên sao?”
Chúc Kì Trinh mặt chợt đỏ lên. Nhớ tới lần đó mình xấu hổ thái chồng chất, ở trước mặt anh mất hết mặt mũi, liền xấu hổ không thôi. “Cái gì vậy… Hôm nay thịt bò bít tết không tệ, đúng không?”
Đông Phương Càn nhíu mày, một cắt thoải mái mà nói: “Vẫn là ngày đó ăn ngon.”
Chúc Kì Trinh cắn răng nghiến lợi hung hăng cắt khối thịt bò bít tết tiếp theo, nhét vào trong miệng căm hận nói: “Mặt cá ươn, anh cứ chống lại em đi, xem sau này em cho anh trói buộc anh thế nào.”
Đông Phương Càn cúi đầu cười lên: “Ngẩng đầu mà đợi!” Nói xong anh đưa khăn giấy tới.
“Để làm gì?” Chúc Kì Trinh tức giận hỏi.
“Lau miệng một chút.” Anh chỉ chỉ khóe miệng mình tỏ ý.
Vốn là bị anh chọc cho tâm tình không tốt, vào lúc này thấy anh không hiểu phong tình như thế, Chúc Kì Trinh càng thêm giận, “Không có tí sức lực nào! Trong phim ảnh đều là vai nam chính thay nữ chính lau, mặt cá ươn, anh thì xứng với cái người đi đường!” Vừa nói cô để dao nĩa xuống muốn đưa tay nhận, không ngờ Đông Phương Càn vừa thu tay lại, đột nhiên đứng dậy đi qua cúi thấp, hôn lên khóe môi của cô, nhẹ nhàng liếm, còn lưu luyến dừng lại một giây, sau đó không chút hoang mang mà ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên cười nhạt nói: “Bây giờ xứng với vai nam chính rồi sao?”
Chúc Kì Trinh bất thình lình bị hôn hoàn toàn cả kinh sửng sốt, Đông Phương Càn đã vậy còn quá lớn mật? Dám ở nơi công cộng công khai hôn mình? Mặc dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng động tác của anh phạm vi đã đủ để cho người ta chú ý tới?
Cô vội vàng quay đầu, nhìn hai bên một chút. Khá tốt cũng may mọi người không có phát hiện. Cô vuốt ngực, ngọt ngào nhàn nhạt trong lòng nổi lên.
Đông Phương Càn, rốt cuộc anh còn có bao nhiêu mặt em không biết? Anh trừ bỏ trầm muộn ít nói, dũng cảm đảm đương, còn có thể lãng mạn, đúng không?
Cô mỉm cười chống lại tầm mắt Đông Phương Càn, nghịch ngợm mà liếm một vòng đôi môi, cười đùa nói: “Vâng, tiên sinh vai nam chính, nữ chính ta rất hài lòng, sau này nhớ phải thường biểu hiện nha!”
Đông Phương Càn bị động tác của cô chọc cười, mím môi tựa vào trên ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt buông lỏng như vậy vui vẻ như vậy.
Hạnh phúc như vậy, sau này đều là thuộc về anh!
Ssau khi ăn xong, họ chưa trở về khách sạn, mà là chọn tùy ý đi dạo trên phố thành phố T một chút. Họ hạnh phúc ngọt ngào, bâng quơ dắt tay làm bạn. Ở thành phố xa lạ này, hứng nhận tình yêu mới mẻ của họ.
Bên đường mây tía lóe lên, người đi đường dáng vẻ vội vã, Chúc Kì Trinh lại khoan khoái giống như con thỏ, thỉnh thoảng nhảy đến trước mặt Đông Phương Càn, thỉnh thoảng tựa vào bên cạnh anh. Cô phát hiện cái thành phố này có một loại ma lực, ma lực làm cho cô vui vẻ, mọi thứ đều có vẻ tốt đẹp như vậy. hài hòa như vậy.
Bỗng nhiên, trong lòng nảy lên một cỗ xúc động, cô chạy băng băng về phía trước mấy bước, giơ hai tay lên lớn tiếng kêu, “Thành phố T, tao yêu mày!”
Hành động bên ngoài của cô làm cho người đi đường ánh mắt tò mò nhìn giống như kẻ điên. Đông Phương Càn sải bước đi tới, một tay nâng cằm cô, chuyển mặt của cô qua hướng mình, cười nhạt, “Em nói nhầm đối tượng.”
Chúc Kì Trinh nhếch miệng cười khanh khách, càng lớn tiếng: “Mặt cá ươn, em yêu anh!”
Bình luận facebook