Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-102
Chương 102: Ai, sắc đẹp mỹ nam khiến người ta u mê, thật điên rồ Mà!
"Lạc Thần Hi! Cậu rốt cuộc chết ở cái xó xỉnh nào rồi vậy hả? Tại sao cậu không gửi Weixin cho tớ hả? Tớ đến nhà tìm cậu, hàng xóm của cậu nói cậu đã chuyển nhà đi rồi! Cậu vẫn xem tôi là bạn thân của cậu chứ hả?"
Trong điện thoại di động truyền ra một giọng nữ vô cùng khích động.
May mắn, Lạc Thần Hi đã sớm chuẩn bị, đem điện thoại di động để thật xa, sau khi người bên kia tức giận xong, thì mới đưa trở lại.
"Tiểu Thiến Thiến à, sao cậu hung hăng như vậy chứ? Không phải chúng ta nói làm thiên sứ cả đời bảo hộ lẫn nhau rồi à? Chưa được bao lâu, mà cậu đã mệt mỏi với mình rồi hay sao?" Lạc Thần Hi giả bộ đáng thương.
Phương Tử Thiến hừ một tiếng: "Cậu còn không thấy ngượng miệng mà nói như vậy sao? Cho cậu một tiếng đồng hồ đến ngay dưới quán cà phê dưới công ty của tớ để gặp mặt nhau, nếu không đến thì sẽ tuyệt giao!"
Lạc Thần Hi nhanh chóng thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
Phương Tử Thiến là bạn thân lúc cô ở trong viện mồ côi từ thuở ấu thơ.
Là một mỹ nữ có tố chất chị đại, ăn mặc cả người quần áo chuyên nghiệp nghiêm cẩn, đep kính gọng đen.
Nhìn bề ngoài, thực tế không ai nghĩ tính tính cô ấy nóng nảy đến như thế nào.
"Lạc Thần Hi! Hóa ra cậu thật sự còn sống nha! Vậy mà bấy lâu nay không hề nhận điện thoại của tớ sao?" Phương Tử Thiến vừa thấy mặt đã không nhịn được nhổ nước bọt.
Lạc Thần Hi tự biết mình đuối lý, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô ấy, hai tay đan vào nhau.
"Xin lỗi mà Tiểu Thiến Thiến, tớ thật sự có lý do không thể nói được."
Phương Tử Thiến ngay lập tức cau mày, "Xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào cậu đã xảy ra chuyện gì sao..."
Lạc Thần Hi vừa nhìn lên vẻ mặt của cô ấy, thì biết cô ấy đang nhớ đến chuyện xảy ra bốn năm trước, nhanh chóng lắc đầu, "Không, không phải như cậu nghĩ đâu! Là..."
Cô suy nghĩ một chút, kể lại chuyện cưới gả.
Phương Tử Thiến vừa nghe, ngay lập tức tức giận đến mức đôi lông mày lá liễu cong lên, "Mẹ kiếp, cả gia đình Lạc An Quốc thực sự không biết xấu hổ quá rồi! Lại làm được ra chuyện như vậy! Dù sao thì cậu cũng là con gái ruột của ông ta mà, tại sao ông ta lại có thể ép buộc cậu như vậy chứ, ông ta coi cậu là gì chứ? Bây giờ thế nào rồi? Tình hình của dì Phương có tốt lên không hả?"
"Ngày hôm qua tôi vừa mới đi bệnh viện nhìn, bệnh tình bây giờ của mẹ vẫn được xem là ổn định."
"Vậy thì tốt." Phương Tử Thiến thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu oán giận Lạc Thần Hi, "Cậu gặp chuyện lớn như thế, tại sao không nói với tớ sớm một chút hả? Tớ làm việc sớm hơn cậu, cũng có chút tiền tích lũy, có thể cho cậu mượn mà."
Lạc Thần Hi lắc đầu, "Mỗi ngày tăng ca, cậu mới kiếm được chút tiền ấy, bệnh của mẹ tớ là cái động không đáy, tớ không thể làm phiền cậu được, Hơn nữa, tớ phải tìm người hiến tim cho mẹ tớ, nên chỉ có thể dựa vào thế lực của Lạc gia mà thôi."
Phương Tử Thiến tức giận nói: "Làm sao nói chuyện này làm phiền đến tớ chứ?"
"Được rồi được rồi mà, dù sao bây giờ tớ cũng đã kết hôn rồi, cậu nói gì thì cũng muộn rồi, hơn nữa, gả đến Mục gia cũng không thiệt thòi gì đâu, cậu nhìn này, tớ bây giờ là thiếu phu nhân của nhà giàu cơ đấy!"
Lạc Thần Hi khuyên can hết mức, mới làm Phương Tử Thiến yên lòng.
"Đợi đã... cậu vừa mới nói cái gì hả? Cậu gả cho ai hả? Đại thiếu gia nhà giàu quyền thế nhất thành phố T, không lẽ chính là…"
Vừa nãy Phương Tử Thiến chỉ chăm chăm mà mắng những kẻ rác rưởi kia, lúc này mới tỉnh táo lại, chú ý đến trọng điểm.
Lạc Thần Hi gật gù, "A, không sai, chính là người cậu đang nghĩ đến đó... Ông xã của tớ là Mục Diệc Thần..."
"Ông xã... Ông xã quốc dân Mục Diệc Thần..."
Hai mắt Phương Tử Thiến mở to như muốn rớt ra ngoài.
"Tớ đang nghe thấy cái gì vậy trời? Bạn thân của tôi lại gả cho Mục Diệc Thần! Là nam thần hàng đầu được bầu hàng năm trên toàn quốc, đẹp trai giàu có đến mức nhiều người khép không được chân Mục Diệc Thần sao!"
"Khụ khụ! Tiểu Thiến Thiến à, cậu đừng kích động như vậy, nói khẽ chút khẽ chút, người khác đang nhìn chúng ta đấy..."
Lạc Thần Hi nhanh chóng lao đến, một cái bụm miệng cô ấy lại.
Nhưng đã quá chậm.
Các vị khách trong phòng cà phê đều khác thường nhìn họ.
"Lại có người muốn gả cho Mục đại thiếu sao!"
"Lần trước còn có người bò đến mái nhà của tòa nhà Quốc hội, nếu Mục đại thiếu không quen với cô ta, thì sẽ nhảy từ tầng 18 xuống đấy!"
"Ai, sắc đẹp mỹ nam khiến người ta u mê, thật điên rồ mà!"
"Lạc Thần Hi! Cậu rốt cuộc chết ở cái xó xỉnh nào rồi vậy hả? Tại sao cậu không gửi Weixin cho tớ hả? Tớ đến nhà tìm cậu, hàng xóm của cậu nói cậu đã chuyển nhà đi rồi! Cậu vẫn xem tôi là bạn thân của cậu chứ hả?"
Trong điện thoại di động truyền ra một giọng nữ vô cùng khích động.
May mắn, Lạc Thần Hi đã sớm chuẩn bị, đem điện thoại di động để thật xa, sau khi người bên kia tức giận xong, thì mới đưa trở lại.
"Tiểu Thiến Thiến à, sao cậu hung hăng như vậy chứ? Không phải chúng ta nói làm thiên sứ cả đời bảo hộ lẫn nhau rồi à? Chưa được bao lâu, mà cậu đã mệt mỏi với mình rồi hay sao?" Lạc Thần Hi giả bộ đáng thương.
Phương Tử Thiến hừ một tiếng: "Cậu còn không thấy ngượng miệng mà nói như vậy sao? Cho cậu một tiếng đồng hồ đến ngay dưới quán cà phê dưới công ty của tớ để gặp mặt nhau, nếu không đến thì sẽ tuyệt giao!"
Lạc Thần Hi nhanh chóng thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
Phương Tử Thiến là bạn thân lúc cô ở trong viện mồ côi từ thuở ấu thơ.
Là một mỹ nữ có tố chất chị đại, ăn mặc cả người quần áo chuyên nghiệp nghiêm cẩn, đep kính gọng đen.
Nhìn bề ngoài, thực tế không ai nghĩ tính tính cô ấy nóng nảy đến như thế nào.
"Lạc Thần Hi! Hóa ra cậu thật sự còn sống nha! Vậy mà bấy lâu nay không hề nhận điện thoại của tớ sao?" Phương Tử Thiến vừa thấy mặt đã không nhịn được nhổ nước bọt.
Lạc Thần Hi tự biết mình đuối lý, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô ấy, hai tay đan vào nhau.
"Xin lỗi mà Tiểu Thiến Thiến, tớ thật sự có lý do không thể nói được."
Phương Tử Thiến ngay lập tức cau mày, "Xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào cậu đã xảy ra chuyện gì sao..."
Lạc Thần Hi vừa nhìn lên vẻ mặt của cô ấy, thì biết cô ấy đang nhớ đến chuyện xảy ra bốn năm trước, nhanh chóng lắc đầu, "Không, không phải như cậu nghĩ đâu! Là..."
Cô suy nghĩ một chút, kể lại chuyện cưới gả.
Phương Tử Thiến vừa nghe, ngay lập tức tức giận đến mức đôi lông mày lá liễu cong lên, "Mẹ kiếp, cả gia đình Lạc An Quốc thực sự không biết xấu hổ quá rồi! Lại làm được ra chuyện như vậy! Dù sao thì cậu cũng là con gái ruột của ông ta mà, tại sao ông ta lại có thể ép buộc cậu như vậy chứ, ông ta coi cậu là gì chứ? Bây giờ thế nào rồi? Tình hình của dì Phương có tốt lên không hả?"
"Ngày hôm qua tôi vừa mới đi bệnh viện nhìn, bệnh tình bây giờ của mẹ vẫn được xem là ổn định."
"Vậy thì tốt." Phương Tử Thiến thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu oán giận Lạc Thần Hi, "Cậu gặp chuyện lớn như thế, tại sao không nói với tớ sớm một chút hả? Tớ làm việc sớm hơn cậu, cũng có chút tiền tích lũy, có thể cho cậu mượn mà."
Lạc Thần Hi lắc đầu, "Mỗi ngày tăng ca, cậu mới kiếm được chút tiền ấy, bệnh của mẹ tớ là cái động không đáy, tớ không thể làm phiền cậu được, Hơn nữa, tớ phải tìm người hiến tim cho mẹ tớ, nên chỉ có thể dựa vào thế lực của Lạc gia mà thôi."
Phương Tử Thiến tức giận nói: "Làm sao nói chuyện này làm phiền đến tớ chứ?"
"Được rồi được rồi mà, dù sao bây giờ tớ cũng đã kết hôn rồi, cậu nói gì thì cũng muộn rồi, hơn nữa, gả đến Mục gia cũng không thiệt thòi gì đâu, cậu nhìn này, tớ bây giờ là thiếu phu nhân của nhà giàu cơ đấy!"
Lạc Thần Hi khuyên can hết mức, mới làm Phương Tử Thiến yên lòng.
"Đợi đã... cậu vừa mới nói cái gì hả? Cậu gả cho ai hả? Đại thiếu gia nhà giàu quyền thế nhất thành phố T, không lẽ chính là…"
Vừa nãy Phương Tử Thiến chỉ chăm chăm mà mắng những kẻ rác rưởi kia, lúc này mới tỉnh táo lại, chú ý đến trọng điểm.
Lạc Thần Hi gật gù, "A, không sai, chính là người cậu đang nghĩ đến đó... Ông xã của tớ là Mục Diệc Thần..."
"Ông xã... Ông xã quốc dân Mục Diệc Thần..."
Hai mắt Phương Tử Thiến mở to như muốn rớt ra ngoài.
"Tớ đang nghe thấy cái gì vậy trời? Bạn thân của tôi lại gả cho Mục Diệc Thần! Là nam thần hàng đầu được bầu hàng năm trên toàn quốc, đẹp trai giàu có đến mức nhiều người khép không được chân Mục Diệc Thần sao!"
"Khụ khụ! Tiểu Thiến Thiến à, cậu đừng kích động như vậy, nói khẽ chút khẽ chút, người khác đang nhìn chúng ta đấy..."
Lạc Thần Hi nhanh chóng lao đến, một cái bụm miệng cô ấy lại.
Nhưng đã quá chậm.
Các vị khách trong phòng cà phê đều khác thường nhìn họ.
"Lại có người muốn gả cho Mục đại thiếu sao!"
"Lần trước còn có người bò đến mái nhà của tòa nhà Quốc hội, nếu Mục đại thiếu không quen với cô ta, thì sẽ nhảy từ tầng 18 xuống đấy!"
"Ai, sắc đẹp mỹ nam khiến người ta u mê, thật điên rồ mà!"
Bình luận facebook