Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-110
Chương 110: Để cho các ngươi thoát liền thoát
Khóe miệng của nhân viên phục vụ giật giật, âm thầm oán thầm.
Ba vị này đã là người đứng đầu bảng của thành phố T rồi, xét về khí chất hay nhan sắc, đều có thể đầu quân đến làng giải trí cũng không có vấn đề gì cả, có bao nhiêu thiên kim nhà giàu vị họ mà vung tiền như rác chứ hả.
Vậy mà vị tiểu thư này đánh giá chỉ đánh giá là "tàm tạm". Còn không lọt nổi mắt yêu cầu đổi người khác hay sao?
Hắn cười gượng hai tiếng: "Hai vị tiểu thư này, không phải tôi không tận tâm, mà thật sự không tìm được người tốt hơn nữa rồi."
Thấy hắn không giống như đang nói láo, sắc mặt của Lạc Thần Hi không biết phải làm sao, "Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy. Để bọn họ đều ở lại đây đi!"
Một người cung cấp không được đầy đủ linh cảm, có thể, ba người thì xác suất sẽ cao hơn?
Thật sự muốn tất cả sao!
Nhân viên phục vụ khiếp sợ, lui ra khỏi phòng khách.
Còn chưa kịp đóng cửa, thì nghe âm thanh của "tình nhân nhỏ bé của Bạch nhị thiếu" vang lên "Ba người các anh, trước tiên cởi áo ra cho tôi."
Còn nói cởi áo nhanh như vậy luôn sao!
Còn là ba người cũng cởi nữa chứ.
Xong xong rồi, Bạch nhị thiếu thật sự quá thảm rồi!
Nón xanh này thực sự phát sáng lắm nha!
Trong phòng khách, ba cái thiếu gia nghe được mệnh lệnh của Lạc Thần Hi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Vị tiểu thư này, có phải có chút nhanh quá rồi hay không? Trước tiên chúng ta hãy cùng uống rượu nhé, bồi dưỡng bầu không khí một chút..."
"Bảo các anh thì cứ cởi đi!" Lạc Thần Hi thiếu kiên nhẫn.
Từ lúc ba người này bước vào, cô đã nghĩ bảo bọn họ cởi hết mấy cái áo khoác màu sắc rực rỡ kia ra rồi!
Bằng ánh mắt của một nhà thiết kế của cô, thì họ phối hợp quần áo, thực sự rất quái dị.
Nhìn bộ trang phục chướng mắt như thế, bao nhiêu linh cảm của cô đều bị đánh bay hết rồi, còn muốn đi đâu mà tìm linh cảm nữa chứ?
…
Tầng cao nhất của Secret.
Phòng khách xa hoa đắt đỏ nhất.
Mục Diệc Thần phong trần mệt mỏi đi đến.
Bạch Thế Huân cười một tiếng: "Diệc Thần à, bây giờ cậu thực sự có vấn đề rối đấy! Các anh em cùng nhau hội họp, nhưng cậu thì ba giục bốn mời mới bằng lòng đến đây, vừa vào cửa, lại bày ra cái vẻ mặt thiếu kiên nhẫn kia, rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ? Phạt rượu phạt rượu, trước tiên phạt ba ly rượu đã!"
Mục Diệc Thần liếc mắt nhìn hắn ta, bưng chén rượu lên, uống cạn ba ly.
"Được chưa hả?"
Bạch Thế Huân nhìn sắc mặt không thay đổi gì của hắn, biết vô vị, "Thôi quên đi, tôi hỏi cậu, rốt cuộc đến cùng cậu và Lạc Thần Tâm có chuyện gì vậy hả?"
"Chuyện gì xảy ra cơ chứ?"
"Được rồi, đừng giả bộ nữa! Cậu coi anh em chúng tôi đều là kẻ ngu si hay sao hả, thái độ của cậu với người phụ nữ kia, bây giờ với trước kia không giống nhau."
Hạ Cẩn Tư cũng không nhịn được mở miệng, "Diệc Thần, ngày đó cậu mua cửa hàng vải, cũng vì Lạc Thần Tâm đúng không? Đừng gạt tôi nữa, tôi hỏi chủ cửa hàng tới lui, ngày hôm đó người ông ta tiếp đón, chính là Lạc Thần Tâm!"
Mục Diệc Thần hé mắt, "Cẩn Tư, không nghĩ đến cậu cũng bị Bạch nhị thiếu truyền nhiễm, trở nên nhiều chuyện như thế luôn ấy."
"Tôi nhiều chuyện sao?" Hạ Cẩn Tư nghiêm túc, "Tôi là không chịu nỗi người anh em tốt của mình bị cái loại phụ nữ trà xanh như cô ta lừa gạt! Cậu tỉnh táo một chút có được hay không vậy? Cậu thích người phụ nữ nào mà không được chứ, còn muốn chung sống cùng với Lạc Thần Tâm hay sao?"
Mục Diệc Thần cực kỳ không vui nói: "Làm sao vậy hả? Ngày hôm nay hai cậu gọi tôi đến, chính là muốn vây quanh chất vấn tôi sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả, tôi không có quan hệ gì với Lạc Thần Tâm cả! Cô ta chỉ là thiếu phu nhân tôi cưới về để trang trí mà thôi, tôi giúp cô ta vì mặt mũi Mục gia mà thôi."
Bạch Thế Huân cười gằn: "Chỉ mong cậu thực sự nghĩ như vậy."
"Nếu còn nhắc đến Lạc Thần Tâm một lần nữa, tôi sẽ đi về đấy!"
Nghe nói như thế, cả đám người Bạch Thế Huân chỉ có thể đè xuống lời muốn nói.
Lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài cửa phòng vang lên
"Đi vào đi."
Một người nhân viên phục vụ xa lạ đi tới, biểu hiện vừa thấp thỏm lại hoang mang.
"Cậu là ai? Đi nhầm phòng sao hả?" Bạch Thế Huân cau mày.
Nhân viên phục vụ hạ quyết tâm, cắn răng mở miệng, "Bạch nhị thiếu, không…không tốt! Ngài sắp bị cắm sừng, còn là một lần ba cái sừng nữa!"
Khóe miệng của nhân viên phục vụ giật giật, âm thầm oán thầm.
Ba vị này đã là người đứng đầu bảng của thành phố T rồi, xét về khí chất hay nhan sắc, đều có thể đầu quân đến làng giải trí cũng không có vấn đề gì cả, có bao nhiêu thiên kim nhà giàu vị họ mà vung tiền như rác chứ hả.
Vậy mà vị tiểu thư này đánh giá chỉ đánh giá là "tàm tạm". Còn không lọt nổi mắt yêu cầu đổi người khác hay sao?
Hắn cười gượng hai tiếng: "Hai vị tiểu thư này, không phải tôi không tận tâm, mà thật sự không tìm được người tốt hơn nữa rồi."
Thấy hắn không giống như đang nói láo, sắc mặt của Lạc Thần Hi không biết phải làm sao, "Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy. Để bọn họ đều ở lại đây đi!"
Một người cung cấp không được đầy đủ linh cảm, có thể, ba người thì xác suất sẽ cao hơn?
Thật sự muốn tất cả sao!
Nhân viên phục vụ khiếp sợ, lui ra khỏi phòng khách.
Còn chưa kịp đóng cửa, thì nghe âm thanh của "tình nhân nhỏ bé của Bạch nhị thiếu" vang lên "Ba người các anh, trước tiên cởi áo ra cho tôi."
Còn nói cởi áo nhanh như vậy luôn sao!
Còn là ba người cũng cởi nữa chứ.
Xong xong rồi, Bạch nhị thiếu thật sự quá thảm rồi!
Nón xanh này thực sự phát sáng lắm nha!
Trong phòng khách, ba cái thiếu gia nghe được mệnh lệnh của Lạc Thần Hi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Vị tiểu thư này, có phải có chút nhanh quá rồi hay không? Trước tiên chúng ta hãy cùng uống rượu nhé, bồi dưỡng bầu không khí một chút..."
"Bảo các anh thì cứ cởi đi!" Lạc Thần Hi thiếu kiên nhẫn.
Từ lúc ba người này bước vào, cô đã nghĩ bảo bọn họ cởi hết mấy cái áo khoác màu sắc rực rỡ kia ra rồi!
Bằng ánh mắt của một nhà thiết kế của cô, thì họ phối hợp quần áo, thực sự rất quái dị.
Nhìn bộ trang phục chướng mắt như thế, bao nhiêu linh cảm của cô đều bị đánh bay hết rồi, còn muốn đi đâu mà tìm linh cảm nữa chứ?
…
Tầng cao nhất của Secret.
Phòng khách xa hoa đắt đỏ nhất.
Mục Diệc Thần phong trần mệt mỏi đi đến.
Bạch Thế Huân cười một tiếng: "Diệc Thần à, bây giờ cậu thực sự có vấn đề rối đấy! Các anh em cùng nhau hội họp, nhưng cậu thì ba giục bốn mời mới bằng lòng đến đây, vừa vào cửa, lại bày ra cái vẻ mặt thiếu kiên nhẫn kia, rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ? Phạt rượu phạt rượu, trước tiên phạt ba ly rượu đã!"
Mục Diệc Thần liếc mắt nhìn hắn ta, bưng chén rượu lên, uống cạn ba ly.
"Được chưa hả?"
Bạch Thế Huân nhìn sắc mặt không thay đổi gì của hắn, biết vô vị, "Thôi quên đi, tôi hỏi cậu, rốt cuộc đến cùng cậu và Lạc Thần Tâm có chuyện gì vậy hả?"
"Chuyện gì xảy ra cơ chứ?"
"Được rồi, đừng giả bộ nữa! Cậu coi anh em chúng tôi đều là kẻ ngu si hay sao hả, thái độ của cậu với người phụ nữ kia, bây giờ với trước kia không giống nhau."
Hạ Cẩn Tư cũng không nhịn được mở miệng, "Diệc Thần, ngày đó cậu mua cửa hàng vải, cũng vì Lạc Thần Tâm đúng không? Đừng gạt tôi nữa, tôi hỏi chủ cửa hàng tới lui, ngày hôm đó người ông ta tiếp đón, chính là Lạc Thần Tâm!"
Mục Diệc Thần hé mắt, "Cẩn Tư, không nghĩ đến cậu cũng bị Bạch nhị thiếu truyền nhiễm, trở nên nhiều chuyện như thế luôn ấy."
"Tôi nhiều chuyện sao?" Hạ Cẩn Tư nghiêm túc, "Tôi là không chịu nỗi người anh em tốt của mình bị cái loại phụ nữ trà xanh như cô ta lừa gạt! Cậu tỉnh táo một chút có được hay không vậy? Cậu thích người phụ nữ nào mà không được chứ, còn muốn chung sống cùng với Lạc Thần Tâm hay sao?"
Mục Diệc Thần cực kỳ không vui nói: "Làm sao vậy hả? Ngày hôm nay hai cậu gọi tôi đến, chính là muốn vây quanh chất vấn tôi sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả, tôi không có quan hệ gì với Lạc Thần Tâm cả! Cô ta chỉ là thiếu phu nhân tôi cưới về để trang trí mà thôi, tôi giúp cô ta vì mặt mũi Mục gia mà thôi."
Bạch Thế Huân cười gằn: "Chỉ mong cậu thực sự nghĩ như vậy."
"Nếu còn nhắc đến Lạc Thần Tâm một lần nữa, tôi sẽ đi về đấy!"
Nghe nói như thế, cả đám người Bạch Thế Huân chỉ có thể đè xuống lời muốn nói.
Lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài cửa phòng vang lên
"Đi vào đi."
Một người nhân viên phục vụ xa lạ đi tới, biểu hiện vừa thấp thỏm lại hoang mang.
"Cậu là ai? Đi nhầm phòng sao hả?" Bạch Thế Huân cau mày.
Nhân viên phục vụ hạ quyết tâm, cắn răng mở miệng, "Bạch nhị thiếu, không…không tốt! Ngài sắp bị cắm sừng, còn là một lần ba cái sừng nữa!"
Bình luận facebook