Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-215
Chương 215: Kịch bản này có chút không đúng thì phải?
Editor: Wave Literature
Lạc Thần Hi cực kỳ lúng túng, "Mẹ ơi, chuyện này chỉ là tình cờ mà thôi… À, Mục đại thiếu nhất định đang họp, nên mới không nghe điện thoại. Mẹ đừng nóng giận, con gọi điện cho trợ lý của anh ấy hỏi một chút đã."
Cô lại gọi điện thoại cho Trác Phong.
Trác trợ lý ngược lại nhanh chóng nhận điện thoại
"Trác trợ lý, chào cậu, tôi là…"
"Tôi biết, tôi biết, thiếu phu nhân, sao ngài lại gọi cho tôi vậy? Xin hỏi có gì muốn dặn dò?"
Trác Phong hết sức ân cần chủ động bắt chuyện.
Lần trước hắn vô tình không bắt máy Lạc Thần Hi, bị cô dùng hộp cơm tình yêu kia khiến cho hắn thê thảm luôn.
Sau đó, hắn phải chịu sự dạy dỗ, điện thoại di động của Lạc Thần Hi, máy bay riêng đều sắp xếp đầy đủ, chỉ sợ một ngày nào đó, đắc tội với thiếu phu nhân.
Hắn xem như đã nhìn ra rồi, đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân dù cãi nhau mỗi ngày, nhưng cực kỳ ân ái đấy!
Loại người độc thân như bọn họ bị kẹp ở giữa, bị ngược vẫn không đến nỗi nào, cũng không muốn trở thành một tấm bia đỡ đạn đâu.
Không trêu chọc nổi, không trêu chọc nổi!
Lạc Thần Hi lén lút thở phào nhẹ nhõm, "Trác trợ lý à, cậu quá khách khí rồi. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, Mục Diệc Thần bây giờ đang ở công ty sao?"
Trác Phong kinh ngạc nói rằng: "Đương nhiên ở đây, tổng giám đốc ngày hôm nay sau khi đến đây, thì luôn ở trong phòng làm việc! Ngày hôm nay cũng không ai báo cáo gì cho ngài ấy cả."
Quả nhiên, người đàn ông này cố ý không nghe điện thoại!
Lạc Thần Hi tức giận đến mức cắn răng.
Trác Phong lại nói: "Thiếu phu nhân, ngài hỏi cái này làm gì vậy? Lẽ nào định mang bữa trưa cho tổng tài hay sao? Quá tốt rồi! Vậy thì tôi…"
"Khụ khụ, Trác trợ lý, cậu suy nghĩ nhiều rồi..." Lạc Thần Hi nhanh chóng ngắt lời của hắn.
"Là như thế này, vừa nãy tôi có gọi điện thoại cho Mục Diệc Thần, nhưng mà anh ấy không bắt máy, nên tôi đoán điện thoại của anh ấy xảy ra chút vấn đề. Có thể phiền cậu đi nói với hắn một chút được hay không. Ngày hôm nay tôi đến bệnh viện Di Hòa thăm một người bạn, sẽ về nhà hơi trễ, anh ấy có thể đến đón tôi hay không? À, đúng rồi, tốt nhất đầu tiên đi đón Đường Đường, rồi qua đây nhé."
Trác Phong đáp ứng ngay: "Được rồi, thiếu phu nhân, chuyện này cứ giao cho tôi! Ngài chờ tin tốt từ tôi nhé!"
Lần trước xuất ngoại, hắn còn thấy thiếu phu nah6n cãi nhau với đại thiếu gia ở trong công ty.
Kết quả, tổng giám đốc vừa về nhà, thì thiếu phu nhân đã chủ động bảo ngài ấy đi đón rồi.
Xem ra, hai người đã hòa hảo rồi.
Hắn trở thành người truyền lời, dù sao cũng là chuyện tốt! Nói không chừng tổng giám đốc cao hứng, sẽ tăng lương cho hắn đấy.
Trác Phong cúp điện thoại, lập tức xoay người, đi đến văn phòng của tổng giám đốc.
Gõ gõ cửa.
"Vào đi!"
Trác Phong đẩy cửa đi vào, trên mặt còn mang theo nụ cười, "Tổng giám đốc, điện thoại của ngài có phải bị hỏng rồi hay không? Vừa nãy thiếu phu nhân gọi điện thoại cho tôi, nói ngày hôm nay về nhà muộn, hi vọng ngài đến đón tiểu tiểu thư, rồi tiện đường đi đón ngài ấy..."
"Lạc Thần Tâm về nhà sớm hay muộn, mắc mớ gì đến tôi chứ? Loại chuyện này, cậu không cần phải quấy rầy tôi sao?"
Hắn nói còn chưa dứt lời, thì đã bị Mục Diệc Thần lạnh lùng ngắt lời.
Vẻ mặt của Trác trợ lý ngơ ngác.
Chuyện này... kịch bản này không đúng lắm thì phải?
Tổng giám đốc không phải nên mừng rỡ như điên, sau đó tan ca sớm, thuận tiện cũng cho bọn họ nghỉ nửa ngày hay sao hả?
"Công ty thuê nhiều người như thế, thuê cậu đến đây, là để cho cậu xử lý công việc thật cẩn thận, không phải để cậu nịnh hót phu nhân tổng tài đâu! Cậu tốt nhất nên nhận thức rõ ràng chức trách của bản thân mình! Nếu như có lần sau, thì cái chức trợ lý này cậu đừng làm nữa!"
Mục Diệc Thần lạnh như băng nhìn chằm chằm Trác Phong.
Tâm tình cực kỳ khó chịu.
Hắn không nghe điện thoại, người phụ nữ không thể gọi thêm vài lần nữa hay sao hả?
Mới gọi một chút đã từ bỏ!
Còn để cho người đàn ông khác truyền lời nữa chứ
Trác Phong bị dọa đến mức toát hết mồ hôi lạnh, nói cũng run rẩy, "Vâng... Đúng, tổng giám đốc, vậy thì tôi cút đây!"
Editor: Wave Literature
Lạc Thần Hi cực kỳ lúng túng, "Mẹ ơi, chuyện này chỉ là tình cờ mà thôi… À, Mục đại thiếu nhất định đang họp, nên mới không nghe điện thoại. Mẹ đừng nóng giận, con gọi điện cho trợ lý của anh ấy hỏi một chút đã."
Cô lại gọi điện thoại cho Trác Phong.
Trác trợ lý ngược lại nhanh chóng nhận điện thoại
"Trác trợ lý, chào cậu, tôi là…"
"Tôi biết, tôi biết, thiếu phu nhân, sao ngài lại gọi cho tôi vậy? Xin hỏi có gì muốn dặn dò?"
Trác Phong hết sức ân cần chủ động bắt chuyện.
Lần trước hắn vô tình không bắt máy Lạc Thần Hi, bị cô dùng hộp cơm tình yêu kia khiến cho hắn thê thảm luôn.
Sau đó, hắn phải chịu sự dạy dỗ, điện thoại di động của Lạc Thần Hi, máy bay riêng đều sắp xếp đầy đủ, chỉ sợ một ngày nào đó, đắc tội với thiếu phu nhân.
Hắn xem như đã nhìn ra rồi, đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân dù cãi nhau mỗi ngày, nhưng cực kỳ ân ái đấy!
Loại người độc thân như bọn họ bị kẹp ở giữa, bị ngược vẫn không đến nỗi nào, cũng không muốn trở thành một tấm bia đỡ đạn đâu.
Không trêu chọc nổi, không trêu chọc nổi!
Lạc Thần Hi lén lút thở phào nhẹ nhõm, "Trác trợ lý à, cậu quá khách khí rồi. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, Mục Diệc Thần bây giờ đang ở công ty sao?"
Trác Phong kinh ngạc nói rằng: "Đương nhiên ở đây, tổng giám đốc ngày hôm nay sau khi đến đây, thì luôn ở trong phòng làm việc! Ngày hôm nay cũng không ai báo cáo gì cho ngài ấy cả."
Quả nhiên, người đàn ông này cố ý không nghe điện thoại!
Lạc Thần Hi tức giận đến mức cắn răng.
Trác Phong lại nói: "Thiếu phu nhân, ngài hỏi cái này làm gì vậy? Lẽ nào định mang bữa trưa cho tổng tài hay sao? Quá tốt rồi! Vậy thì tôi…"
"Khụ khụ, Trác trợ lý, cậu suy nghĩ nhiều rồi..." Lạc Thần Hi nhanh chóng ngắt lời của hắn.
"Là như thế này, vừa nãy tôi có gọi điện thoại cho Mục Diệc Thần, nhưng mà anh ấy không bắt máy, nên tôi đoán điện thoại của anh ấy xảy ra chút vấn đề. Có thể phiền cậu đi nói với hắn một chút được hay không. Ngày hôm nay tôi đến bệnh viện Di Hòa thăm một người bạn, sẽ về nhà hơi trễ, anh ấy có thể đến đón tôi hay không? À, đúng rồi, tốt nhất đầu tiên đi đón Đường Đường, rồi qua đây nhé."
Trác Phong đáp ứng ngay: "Được rồi, thiếu phu nhân, chuyện này cứ giao cho tôi! Ngài chờ tin tốt từ tôi nhé!"
Lần trước xuất ngoại, hắn còn thấy thiếu phu nah6n cãi nhau với đại thiếu gia ở trong công ty.
Kết quả, tổng giám đốc vừa về nhà, thì thiếu phu nhân đã chủ động bảo ngài ấy đi đón rồi.
Xem ra, hai người đã hòa hảo rồi.
Hắn trở thành người truyền lời, dù sao cũng là chuyện tốt! Nói không chừng tổng giám đốc cao hứng, sẽ tăng lương cho hắn đấy.
Trác Phong cúp điện thoại, lập tức xoay người, đi đến văn phòng của tổng giám đốc.
Gõ gõ cửa.
"Vào đi!"
Trác Phong đẩy cửa đi vào, trên mặt còn mang theo nụ cười, "Tổng giám đốc, điện thoại của ngài có phải bị hỏng rồi hay không? Vừa nãy thiếu phu nhân gọi điện thoại cho tôi, nói ngày hôm nay về nhà muộn, hi vọng ngài đến đón tiểu tiểu thư, rồi tiện đường đi đón ngài ấy..."
"Lạc Thần Tâm về nhà sớm hay muộn, mắc mớ gì đến tôi chứ? Loại chuyện này, cậu không cần phải quấy rầy tôi sao?"
Hắn nói còn chưa dứt lời, thì đã bị Mục Diệc Thần lạnh lùng ngắt lời.
Vẻ mặt của Trác trợ lý ngơ ngác.
Chuyện này... kịch bản này không đúng lắm thì phải?
Tổng giám đốc không phải nên mừng rỡ như điên, sau đó tan ca sớm, thuận tiện cũng cho bọn họ nghỉ nửa ngày hay sao hả?
"Công ty thuê nhiều người như thế, thuê cậu đến đây, là để cho cậu xử lý công việc thật cẩn thận, không phải để cậu nịnh hót phu nhân tổng tài đâu! Cậu tốt nhất nên nhận thức rõ ràng chức trách của bản thân mình! Nếu như có lần sau, thì cái chức trợ lý này cậu đừng làm nữa!"
Mục Diệc Thần lạnh như băng nhìn chằm chằm Trác Phong.
Tâm tình cực kỳ khó chịu.
Hắn không nghe điện thoại, người phụ nữ không thể gọi thêm vài lần nữa hay sao hả?
Mới gọi một chút đã từ bỏ!
Còn để cho người đàn ông khác truyền lời nữa chứ
Trác Phong bị dọa đến mức toát hết mồ hôi lạnh, nói cũng run rẩy, "Vâng... Đúng, tổng giám đốc, vậy thì tôi cút đây!"
Bình luận facebook