Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-230
Chương 230: Sao lại tồn tại một người đàn ông không hiểu phong tình như vậy cơ chứ!
Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
Lạc Thần Hi quyết định cùng Thang Gia Đống ngày quay hình chính thức, lập tức thu dọn đồ mà rời đi.
Vì để tránh bị Mục đại thiếu phát hiện, thì trước tiên cô cần phải tìm một nơi để thay đổi trang phục dành cho nữ đã, sau đó đúng giờ đi đến nhà trẻ để đón bánh bao nhỏ, cùng nhau về nhà.
Thời gian tương đối gấp gáp.
Nhưng cô vừa mới đi đến lầu một, thì đã bị một bóng hình lao đến đụng phải.
Cô lung lay một chút mới có thể đứng vững.
Người phụ nữ ở đối diện thì lại lùi ra xa vài bước, túi xách trong tay bay hết ra ngoài, những gì bên trong như son môi phấn son đều lăn lông lốc ra bên, rớt xuống mặt đất.
Lạc Thần Hi vừa nhìn, thì ra người đụng vào cô là Bạch Tâm Hinh.
Không nhịn được nhíu mày.
Thật sự đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Bạch Tâm Hinh nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú lạnh lẽo của Trần Hi Lạc, thì trong lòng tự nhủ.
Vào lúc như thế này, không phải nên tỏ ra phong độ quý tộc, người đàn ông bình thường không phải đều chủ động cúi lưng, kiếm lợi từ người cô ta hay sao?
Làm sao mà Trần Hi Lạc này lại đứng ngốc ở chỗ đó như vậy cơ chứ?
Lẽ nào thật sự là một người đàn ông chưa từng có quan hệ gì với ai hay sao?
Thấy đối phương không mắc câu, thì cô ta âm thầm cắn răng, sử dụng chiêu thứ hai!
Bạch Tâm Hinh ngồi xổm người xuống, tự mình lượm lại đồ.
Động tác này, bình thường rất dễ dàng, nhưng ngày hôm nay, cô ta ăn mặc như vậy trên người, còn là chiếc váy bó sát phần cổ khoét hình chữ V thật sâu, dưới chân còn đi giày cao gót mười hai cm.
Sau khi ngồi chồm hỗm xuống, cơ thể không ngừng nghiêng ngả, vừa nhìn đã biết không ngồi vững, bị váy bỏ sát người như vậy thì mông còn cong hơn.
Đương nhiên, càng nhìn thấy rảnh ngực sâu hoắm ở phía trước.
Từ trên nhìn xuống, có thể nói là nhìn thấy không sót một cái gì.
Bạch Tâm Hinh tự tin tràn đầy, tự coi đây là chiêu có lực sát thương cực kỳ lớn! Bất kỳ người đàn ông nào đều không thể nào chống đỡ được sắc đẹp mê hoặc như vậy.
Chỉ cần Trần Hi Lạc không phải người đồng tính, thì nhất định câu ta sẽ say mê.
Cô ta cố ý hành động rất chậm, nhặt đồ ở trên đất lên như thế, chỉ chờ Trần Hi Lạc chủ động đến gần mà thôi.
Nhưng ai ngờ, sau khi đối phương nhìn cô ta một cái, thì trực tiếp lách người sang bên cạnh mà tránh đi, rồi đi đến cửa chính.
Tại sao lại như vậy cơ chứ?!
Bạch Tâm Hinh vội vàng lên tiếng: "Vậy... Trần tiên sinh, xin dừng bước!"
Bước chân của Lạc Thần Hi dừng lại, nhướn mày, "Chuyện gì?"
Cô còn vội vã đi đón bánh bao nhỏ, hoàn toàn không có hứng thú nói nhiều với Bạch Tâm Hinh, hơn nữa, cô nhìn thấy Bạch Tâm Hinh thì cả người đều không hề thoải mái.
Đương nhiên, đây tuyệt đối không hề liên quan đến Mục đại thiếu, mà chỉ là vừa nhìn cô ta đã tự thấy khó chịu trong lòng mà thôi!
Khóe miệng của Bạch Tâm Hinh giật giật, thực sự sắp tức đến mức muốn ngất đi luôn.
Sao lại tồn tại một người đàn ông không hiểu phong tình như vậy cơ chứ!
So với Mục Diệc Thần còn khó hơn nữa chứ?
Cô ta vươn tay về phía đối phương, "Vậy... Trần tiên sinh, chân tôi hình như có chút tê mất rồi, cậu có thể dìu tôi một chút được hay không vậy?"
Lạc Thần Hi chỉ tay về phía cô ta, "Vậy thì vịn cái tay vịn bên cạnh cô ấy."
"A. Ha ha, tôi không chú ý..."
Bạch Tâm Hinh tức giận đến mức mũi như bị mọc sai lệch, nhưng cũng chỉ có thể đỡ tay vịn bên cạnh mà đứng lên.
"Trần tiên sinh, vừa nãy tôi có đụng phải cậu, cậu không có bị thương chứ? Thực sự xin lỗi cậu rất nhiều!" Sau khi Bạch Tâm Hinh đứng vững, thì lại khôi phục hình tượng người đẹp lạnh lùng của mình.
"Không có chuyện gì đâu, tôi không có thời gian, đi trước nhé."
Lạc Thần Hi nói xong, thì xoay người rời đi.
Bạch Tâm Hinh không thể làm gì khác hơn là bước nhanh đuổi theo cô, "Chờ đã, Trần tiên sinh, vừa nãy lúc chụp hình cùng với cậu, thì tôi đã rất thưởng thức cậu đó. Bây giờ lại đụng phải nhau, chuyện này đúng là duyên phận nha. Cậu không ngại mời tôi đi uống nước chứ?"
Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta.
Nhìn thấy nụ cười của Bạch Tâm Hinh mang theo vài phần mờ ám, thì da gà da vịt cả người nổi hết lên luôn.
Nếu như cô không nhìn lầm, thì Bạch Tâm Hinh dường như... đang muốn quyến rũ cô phải không vậy?
Nhưng, không phải cô ta thích Mục đại thiếu sao hả?
"Tôi nói rồi, tôi không rảnh, Bạch tiểu thư à, phiền cô tránh sang một bên cho tôi đi."
Nghe nói như thế, thì Bạch Tâm Hinh suýt chút nữa không duy trì được nổi nụ cười roi rói trên mặt mình nữa.
Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
Lạc Thần Hi quyết định cùng Thang Gia Đống ngày quay hình chính thức, lập tức thu dọn đồ mà rời đi.
Vì để tránh bị Mục đại thiếu phát hiện, thì trước tiên cô cần phải tìm một nơi để thay đổi trang phục dành cho nữ đã, sau đó đúng giờ đi đến nhà trẻ để đón bánh bao nhỏ, cùng nhau về nhà.
Thời gian tương đối gấp gáp.
Nhưng cô vừa mới đi đến lầu một, thì đã bị một bóng hình lao đến đụng phải.
Cô lung lay một chút mới có thể đứng vững.
Người phụ nữ ở đối diện thì lại lùi ra xa vài bước, túi xách trong tay bay hết ra ngoài, những gì bên trong như son môi phấn son đều lăn lông lốc ra bên, rớt xuống mặt đất.
Lạc Thần Hi vừa nhìn, thì ra người đụng vào cô là Bạch Tâm Hinh.
Không nhịn được nhíu mày.
Thật sự đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Bạch Tâm Hinh nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú lạnh lẽo của Trần Hi Lạc, thì trong lòng tự nhủ.
Vào lúc như thế này, không phải nên tỏ ra phong độ quý tộc, người đàn ông bình thường không phải đều chủ động cúi lưng, kiếm lợi từ người cô ta hay sao?
Làm sao mà Trần Hi Lạc này lại đứng ngốc ở chỗ đó như vậy cơ chứ?
Lẽ nào thật sự là một người đàn ông chưa từng có quan hệ gì với ai hay sao?
Thấy đối phương không mắc câu, thì cô ta âm thầm cắn răng, sử dụng chiêu thứ hai!
Bạch Tâm Hinh ngồi xổm người xuống, tự mình lượm lại đồ.
Động tác này, bình thường rất dễ dàng, nhưng ngày hôm nay, cô ta ăn mặc như vậy trên người, còn là chiếc váy bó sát phần cổ khoét hình chữ V thật sâu, dưới chân còn đi giày cao gót mười hai cm.
Sau khi ngồi chồm hỗm xuống, cơ thể không ngừng nghiêng ngả, vừa nhìn đã biết không ngồi vững, bị váy bỏ sát người như vậy thì mông còn cong hơn.
Đương nhiên, càng nhìn thấy rảnh ngực sâu hoắm ở phía trước.
Từ trên nhìn xuống, có thể nói là nhìn thấy không sót một cái gì.
Bạch Tâm Hinh tự tin tràn đầy, tự coi đây là chiêu có lực sát thương cực kỳ lớn! Bất kỳ người đàn ông nào đều không thể nào chống đỡ được sắc đẹp mê hoặc như vậy.
Chỉ cần Trần Hi Lạc không phải người đồng tính, thì nhất định câu ta sẽ say mê.
Cô ta cố ý hành động rất chậm, nhặt đồ ở trên đất lên như thế, chỉ chờ Trần Hi Lạc chủ động đến gần mà thôi.
Nhưng ai ngờ, sau khi đối phương nhìn cô ta một cái, thì trực tiếp lách người sang bên cạnh mà tránh đi, rồi đi đến cửa chính.
Tại sao lại như vậy cơ chứ?!
Bạch Tâm Hinh vội vàng lên tiếng: "Vậy... Trần tiên sinh, xin dừng bước!"
Bước chân của Lạc Thần Hi dừng lại, nhướn mày, "Chuyện gì?"
Cô còn vội vã đi đón bánh bao nhỏ, hoàn toàn không có hứng thú nói nhiều với Bạch Tâm Hinh, hơn nữa, cô nhìn thấy Bạch Tâm Hinh thì cả người đều không hề thoải mái.
Đương nhiên, đây tuyệt đối không hề liên quan đến Mục đại thiếu, mà chỉ là vừa nhìn cô ta đã tự thấy khó chịu trong lòng mà thôi!
Khóe miệng của Bạch Tâm Hinh giật giật, thực sự sắp tức đến mức muốn ngất đi luôn.
Sao lại tồn tại một người đàn ông không hiểu phong tình như vậy cơ chứ!
So với Mục Diệc Thần còn khó hơn nữa chứ?
Cô ta vươn tay về phía đối phương, "Vậy... Trần tiên sinh, chân tôi hình như có chút tê mất rồi, cậu có thể dìu tôi một chút được hay không vậy?"
Lạc Thần Hi chỉ tay về phía cô ta, "Vậy thì vịn cái tay vịn bên cạnh cô ấy."
"A. Ha ha, tôi không chú ý..."
Bạch Tâm Hinh tức giận đến mức mũi như bị mọc sai lệch, nhưng cũng chỉ có thể đỡ tay vịn bên cạnh mà đứng lên.
"Trần tiên sinh, vừa nãy tôi có đụng phải cậu, cậu không có bị thương chứ? Thực sự xin lỗi cậu rất nhiều!" Sau khi Bạch Tâm Hinh đứng vững, thì lại khôi phục hình tượng người đẹp lạnh lùng của mình.
"Không có chuyện gì đâu, tôi không có thời gian, đi trước nhé."
Lạc Thần Hi nói xong, thì xoay người rời đi.
Bạch Tâm Hinh không thể làm gì khác hơn là bước nhanh đuổi theo cô, "Chờ đã, Trần tiên sinh, vừa nãy lúc chụp hình cùng với cậu, thì tôi đã rất thưởng thức cậu đó. Bây giờ lại đụng phải nhau, chuyện này đúng là duyên phận nha. Cậu không ngại mời tôi đi uống nước chứ?"
Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta.
Nhìn thấy nụ cười của Bạch Tâm Hinh mang theo vài phần mờ ám, thì da gà da vịt cả người nổi hết lên luôn.
Nếu như cô không nhìn lầm, thì Bạch Tâm Hinh dường như... đang muốn quyến rũ cô phải không vậy?
Nhưng, không phải cô ta thích Mục đại thiếu sao hả?
"Tôi nói rồi, tôi không rảnh, Bạch tiểu thư à, phiền cô tránh sang một bên cho tôi đi."
Nghe nói như thế, thì Bạch Tâm Hinh suýt chút nữa không duy trì được nổi nụ cười roi rói trên mặt mình nữa.