Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-268
Chương 268: Ánh mắt của Diệc Thần nhà cháu không tệ đâu
Editor: Wave Literature
Bạch Tâm Hinh xoay người, bước nhanh đi đến bên cạnh Bạch lão gia, đỡ lấy cánh tay ông ấy.
"Ông nội, sao ông lại đến đây? Không lẽ chúng cháu đã quấy rối đến ông rồi?"
Bạch lão gia tử lắc đầu một cái, "Không có chuyện gì, lão già như ông ngồi lâu, có chút nhức mỏi toàn thân, nên đứng lên đi lại một chút thôi. Các cháu đang nói gì thế?"
Bạch Tâm Hinh một mặt do dự không quyết định, "Ừm, chuyện là.. là do cháu không tốt, vừa nãy đột nhiên nhớ đến chuyện chị dâu rất am hiểu nhảy múa, nên muốn chị ấy biểu diễn một chút, mừng thọ cho ông. Kết quả là.. ai, nói chung, do chó suy nghĩ không đủ chu đáo."
Bạch lão gia tử nghe vậy, khẽ cau mày, "Việc này là cháu không đúng rồi. Bất kể nói thế nào, thì vợ của Mục Diệc Thần cũng là khách mời, sao có chuyện để khách mời đến biểu diễn được chứ?"
Bạch Tâm Hinh cúi đầu càng ngày càng thấp, "Bởi vì từ nhỏ cháu đã cùng anh Mục lớn lên cùng nhau, nên luôn cảm thấy anh ấy là anh ruột của mình…"
Cô ta giả vờ khiêm tốn nhận sai, ngược lại khiến cho không ai có thể trách cứ được.
Sắc mặt của Đàm Nguyệt Như khó chịu hẳn ra.
Càng nhìn người con dâu này, càng thấy không hợp mắt.
Quan hệ của Bạch gia cùng Mục gia, từ trước đến nay luôn thân như người một nhà.
Lạc Thần Hi làm phận con cháu, mà biểu diễn ở tiệc mừng thọ của Bạch lão gia, không có cái gì không đúng cả.
Hơn nữa, thiên kim nhà giàu chân chính, đã được học vũ đạo từ nhỏ, hun đúc tài nghệ rồi.
Như trong trường hợp này, Bạch Tâm Hinh cũng đã tự mình mời cô ra biểu diễn, đổi thành một thiên kim khác, thì cũng sẽ không từ chối.
Coi như sẽ không khiêu ba lê, thì cũng sẽ là các loại nhạc cụ hay hát gì đấy, cũng có thể đưa ra sử dụng, biểu hiện trước mặt của mọi người một chút.
Vì cưới phải cái người vợ mới vào cửa không phóng khoáng kia, nên mới từ chối biển diễn.
Thật sự rất mất mặt!
"Ông à, người con dâu này của cháu không hiểu chuyện, ông đừng để trong lòng." Bà trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi.
Bạch Tâm Hinh nhìn vẻ mặt Đàm Nguyệt Như, không nhịn được mà âm thầm cười trộm.
"Dì Mục à, dì đừng nói vội thế, chuyện này không thể trách chị dâu được, vì…"
Cô ta chuẩn bị tận dụng mọi thời cơ, để nói ra việc múa cột kia
Để Đàm Nguyệt Như biết được lịch sử đen tối kia, khiến ả đê tiện này trực tiếp xong đời!
Nhưng mà cô ta vừa nói được một nữa, thì Lạc Thần Hi bỗng nhiên đẩy Mục Diệc Thần ra, lên tiếng cắt lời cô ta.
"Bạch tiểu thư, hình như cô đã hiểu nhầm ý của tôi rồi thì phải. Vừa nãy tôi cũng chưa từng nói, không muốn biểu diễn mừng thọ mà?"
Lạc Thần Hi mang ý cười dịu dàng.
Bạch Tâm Hinh nghẹn họng, "Chuyện này.. lẽ nào chị thật sự đã chuẩn bị biểu diễn rồi sao?"
Lạc Thần Hi gật gật đầu, "Không sai, chuyện này là đương nhiên. Bạch lão gia là người ông mà Diệc Thần nhà tôi tôn kính nhất, anh ấy thường xuyên nhắc đến ông khi ở nhà, ông đã chăm sóc anh ấy như thế nào. Tôi làm phu nhân của Diệc Thần, cũng rất cảm kích ông ấy. Có cơ hội này, được biểu diễn ở tại tiệc mừng thọ của ông ấy, là vinh hạnh của tôi."
Cô nói mấy câu, còn nói đến mức cực kỳ khéo léo.
Vừa nịnh nọt Bạch lão gia, lại làm ra vẻ không hề nịnh nọt, kéo luôn cả ông xã của mình vào.
Khắp mọi mặt đều để tâm đến.
Bạch lão gia không nhịn được nhìn cô nhiều hơn một cái.
"Cô nhóc này, chính là phu nhân của Diệc Thần sao? Lớn lên thật xinh đẹp. Vân Phong, Nguyệt Như à, ánh mắt của Diệc Thần nhà cháu không tệ đâu."
Lạc Thần Hi mặc trên người bộ đồ màu đen ôm lấy người, cực kỳ bảo thủ, lại khiến cho ông ấy cực kỳ yêu thích.
Hơn nữa, cô ăn mặc lại còn một chút không hiện ra vẻ người lớn, mà ngược lại có khí chất rất mạnh mẽ.
Bạch Tâm Hinh phiền muộn trong ngực, nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi.
Cái ả đê tiện này… vậy mà lại lọt vào mắt xanh của ông nội cô ta!
"Ả đê… chị dâu à, chị dự định biểu diễn cái gì vậy?" Nói trước với em, em sẽ an bài thật tốt cho chị."
Bạch Tâm Hinh cố nén tức giận, vẻ mặt giả bộ cười.
Cô ta đã điều tra rồi, Lạc Thần Tâm ngoại trừ biết múa cột, thì không có cái tài nghệ gì khác.
Cho dù nhắm mắt biểu diễn, thì cũng không phải chỉ mất mặt thôi đâu.
Editor: Wave Literature
Bạch Tâm Hinh xoay người, bước nhanh đi đến bên cạnh Bạch lão gia, đỡ lấy cánh tay ông ấy.
"Ông nội, sao ông lại đến đây? Không lẽ chúng cháu đã quấy rối đến ông rồi?"
Bạch lão gia tử lắc đầu một cái, "Không có chuyện gì, lão già như ông ngồi lâu, có chút nhức mỏi toàn thân, nên đứng lên đi lại một chút thôi. Các cháu đang nói gì thế?"
Bạch Tâm Hinh một mặt do dự không quyết định, "Ừm, chuyện là.. là do cháu không tốt, vừa nãy đột nhiên nhớ đến chuyện chị dâu rất am hiểu nhảy múa, nên muốn chị ấy biểu diễn một chút, mừng thọ cho ông. Kết quả là.. ai, nói chung, do chó suy nghĩ không đủ chu đáo."
Bạch lão gia tử nghe vậy, khẽ cau mày, "Việc này là cháu không đúng rồi. Bất kể nói thế nào, thì vợ của Mục Diệc Thần cũng là khách mời, sao có chuyện để khách mời đến biểu diễn được chứ?"
Bạch Tâm Hinh cúi đầu càng ngày càng thấp, "Bởi vì từ nhỏ cháu đã cùng anh Mục lớn lên cùng nhau, nên luôn cảm thấy anh ấy là anh ruột của mình…"
Cô ta giả vờ khiêm tốn nhận sai, ngược lại khiến cho không ai có thể trách cứ được.
Sắc mặt của Đàm Nguyệt Như khó chịu hẳn ra.
Càng nhìn người con dâu này, càng thấy không hợp mắt.
Quan hệ của Bạch gia cùng Mục gia, từ trước đến nay luôn thân như người một nhà.
Lạc Thần Hi làm phận con cháu, mà biểu diễn ở tiệc mừng thọ của Bạch lão gia, không có cái gì không đúng cả.
Hơn nữa, thiên kim nhà giàu chân chính, đã được học vũ đạo từ nhỏ, hun đúc tài nghệ rồi.
Như trong trường hợp này, Bạch Tâm Hinh cũng đã tự mình mời cô ra biểu diễn, đổi thành một thiên kim khác, thì cũng sẽ không từ chối.
Coi như sẽ không khiêu ba lê, thì cũng sẽ là các loại nhạc cụ hay hát gì đấy, cũng có thể đưa ra sử dụng, biểu hiện trước mặt của mọi người một chút.
Vì cưới phải cái người vợ mới vào cửa không phóng khoáng kia, nên mới từ chối biển diễn.
Thật sự rất mất mặt!
"Ông à, người con dâu này của cháu không hiểu chuyện, ông đừng để trong lòng." Bà trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi.
Bạch Tâm Hinh nhìn vẻ mặt Đàm Nguyệt Như, không nhịn được mà âm thầm cười trộm.
"Dì Mục à, dì đừng nói vội thế, chuyện này không thể trách chị dâu được, vì…"
Cô ta chuẩn bị tận dụng mọi thời cơ, để nói ra việc múa cột kia
Để Đàm Nguyệt Như biết được lịch sử đen tối kia, khiến ả đê tiện này trực tiếp xong đời!
Nhưng mà cô ta vừa nói được một nữa, thì Lạc Thần Hi bỗng nhiên đẩy Mục Diệc Thần ra, lên tiếng cắt lời cô ta.
"Bạch tiểu thư, hình như cô đã hiểu nhầm ý của tôi rồi thì phải. Vừa nãy tôi cũng chưa từng nói, không muốn biểu diễn mừng thọ mà?"
Lạc Thần Hi mang ý cười dịu dàng.
Bạch Tâm Hinh nghẹn họng, "Chuyện này.. lẽ nào chị thật sự đã chuẩn bị biểu diễn rồi sao?"
Lạc Thần Hi gật gật đầu, "Không sai, chuyện này là đương nhiên. Bạch lão gia là người ông mà Diệc Thần nhà tôi tôn kính nhất, anh ấy thường xuyên nhắc đến ông khi ở nhà, ông đã chăm sóc anh ấy như thế nào. Tôi làm phu nhân của Diệc Thần, cũng rất cảm kích ông ấy. Có cơ hội này, được biểu diễn ở tại tiệc mừng thọ của ông ấy, là vinh hạnh của tôi."
Cô nói mấy câu, còn nói đến mức cực kỳ khéo léo.
Vừa nịnh nọt Bạch lão gia, lại làm ra vẻ không hề nịnh nọt, kéo luôn cả ông xã của mình vào.
Khắp mọi mặt đều để tâm đến.
Bạch lão gia không nhịn được nhìn cô nhiều hơn một cái.
"Cô nhóc này, chính là phu nhân của Diệc Thần sao? Lớn lên thật xinh đẹp. Vân Phong, Nguyệt Như à, ánh mắt của Diệc Thần nhà cháu không tệ đâu."
Lạc Thần Hi mặc trên người bộ đồ màu đen ôm lấy người, cực kỳ bảo thủ, lại khiến cho ông ấy cực kỳ yêu thích.
Hơn nữa, cô ăn mặc lại còn một chút không hiện ra vẻ người lớn, mà ngược lại có khí chất rất mạnh mẽ.
Bạch Tâm Hinh phiền muộn trong ngực, nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi.
Cái ả đê tiện này… vậy mà lại lọt vào mắt xanh của ông nội cô ta!
"Ả đê… chị dâu à, chị dự định biểu diễn cái gì vậy?" Nói trước với em, em sẽ an bài thật tốt cho chị."
Bạch Tâm Hinh cố nén tức giận, vẻ mặt giả bộ cười.
Cô ta đã điều tra rồi, Lạc Thần Tâm ngoại trừ biết múa cột, thì không có cái tài nghệ gì khác.
Cho dù nhắm mắt biểu diễn, thì cũng không phải chỉ mất mặt thôi đâu.
Bình luận facebook