Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-275
Chương 275: Đường Đường giống cô, ánh mắt rất tốt!
Editor: Wave Literature
Bé trai trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, còn đẹp hơn rất nhiều bé gái.
Hơn nữa, lại ngoan ngoãn, thận trọng, còn biết che chở cho bánh bao nhỏ nhà bọn họ.
Ánh mắt của Lạc Thần Hi sáng lên.
Con rể tương lai này thật tốt nha!
Đường Đường giống cô, ánh mắt rất tốt!
Nhưng mà, Mục đại thiếu lại không cho là như vậy.
Nghĩ đến vừa nãy dáng vẻ cô công chúa nhỏ của nhà hắn nhào lên trên người của Bạc Thiếu Hiên, ngực hắn không ngừng buồn phiền.
Nếu đây không phải là con trai của Bạc Đình Uyên, thì đã sớm nhấc cổ áo của nó lên, ném ra ngoài luôn rồi.
"Tiệc rượu nhà Bạch gia sắp kết thúc rồi, Bạc Đình Uyên cũng sắp về nhà rồi. Trần quản gia, đưa Bạc tiểu thiếu gia về nhà đi…"
"Không được!"
Bánh bao nhỏ lớn tiếng ngắt lời hắn, "Đường Đường muốn chơi cùng với anh Thiếu Hiên cơ!"
Mục Diệc Thần híp mắt lại, nhìn khuôn mặt mập mạp trắng trẻo của bánh bao nhỏ, rồi nhìn cái người phụ nữ đang ôm lấy bé.
Hai mẹ con nhà họ.. đúng là muốn hắn tức giận đúng không hả?!
Lạc Thần Hi ôm chặt lấy bánh bao nhỏ thơm mùi sữa, nói chuyện thay cho bé, "Mục Diệc Thần, trời cũng tối rồi, anh còn để một đứa bé về nhà, có tính là con người không hả? Nhà chúng ta lại không phải không thể nào ở được! Trần quản gia à, phiền ông dọn dẹp một căn phòng dành cho khách, ngày hôm nay Thiếu Hiên sẽ ở lại đây."
Bánh bao nhỏ lập tức vui mừng, vươn tay ra ôm lấy cổ của Lạc Thần Hi, hôn một cái bẹp trên mặt của cô.
"Chị dễ thương nhất, thích chị nhất trên đời!"
Đồng thời, ngọ nguậy người, chu mông về phía Mục Diệc Thần.
Mục đại thiếu tức giận đến mức nghiến răng.
Lạc Thần Hi ôm chặt lấy bánh bao nhỏ, rồi nhìn sang bé trai.
Bạc Thiếu Hiên thật biết điều, lập tức đứng dậy, đi phía sau lưng của Lạc Thần Hi.
Lúc này, Bạc Thiếu Hiên thông minh, cũng hiểu được người có tiếng nói nhất trong Mục gia là ai, nên cậu bé cần phải ôm đùi ai!
Cái nhận thức này đi theo cậu bé đến hai mươi năm sau này.
Giúp cậu đã ôm lấy được người đẹp.
Lạc Thần Hi cầm lấy thuốc nhỏ mắt, giúp làm sạch hạt cát trong mắt của Bạc Thiếu Hiên, để hai đứa bé chơi chung với nhau.
Hai đứa nhỏ chỉ cùng nhau hạ cờ nhảy.
Bánh bao nhỏ chơi xấu đủ kiểu, còn đổi ý này nọ, nhưng Bạc Thiếu Hiên không tức giận, vẫn nhường bé.
Đến hơn chín giờ đêm, bánh bao nhỏ bắt đầu ngáp.
Bạc Thiếu Hiên thấy thế, thì tự mình chạy đến phòng khách bên cạnh nằm ngủ.
Lạc Thần Hi rửa mặt cho bánh bao nhỏ xong, thì ôm bé, định tắt đèn đi ngủ sớm.
Nhưng cô vừa mới nằm xuống, thì Mục Diệc Thần đẩy cửa đi vào.
Lần này, cô muốn giả bộ ngủ cũng không kịp, chỉ có thể lộ ra nụ cười dịu dàng không lúng túng.
"Mục Diệc Thần, anh đến rồi à... Ha ha..."
"Đừng cười ha ha."
Mục Diệc Thần đưa tay, béo khuôn mặt tinh xảo của cô, thì đột nhiên áp sát vào tai của cô, "Còn nhớ, tôi đã nói gì trên xe không hả?"
Lạc Thần Hi cảm thấy lỗ tai ngứa, không nhịn được rụt cổ lại.
"Nói... cái gì?"
Cô đột nhiên nhớ ra cái mà hắn nói, mặt lập tức đỏ bừng lên.
Ở trên xe, Mục Diệc Thần áp cô xuống ghế sau, nói muốn làm.. khụ khụ!
Cô nhanh chóng sờ đến bánh bao nhỏ nằm bên cạnh, đề phòng mà nhìn hắn, "Chuyện này thì… Mục Diệc Thần, Đường Đường vẫn còn ở nơi này đấy! Tôi đã nói với anh rồi, chúng ta làm cha làm mẹ thì nhất định phải lấy mình làm gương, trở thành hình mẫu lý tưởng cho con. Anh nhìn đi, ngày hôm nay Đường Đường áp đảo một đứa bé trai, nhất định là học anhd đấy, anh không thể cứ như thế được…"
Ánh mắt của Mục Diệc Thần càng thêm thâm trầm, nắm lấy cằm của cô, ngăn cô xoay ra đằng sau.
Một hồi lâu, mới buông ra cô.
"Ngày hôm nay buông tha cho cô đấy…"
Không thể không nói, câu làm cha làm mẹ kia đã láy được lòng hắn.
"Chỉ là..."
Lạc Thần Hi còn chưa kịp thở phào một hơi, thì lại khẩn trương hết mức, "Chỉ là gì?"
"Cô nói vì tôi nên học múa cột, không nên quên nhé, múa cho giỏi vào, mấy ngày nữa tôi sẽ kiểm tra!"
Editor: Wave Literature
Bé trai trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, còn đẹp hơn rất nhiều bé gái.
Hơn nữa, lại ngoan ngoãn, thận trọng, còn biết che chở cho bánh bao nhỏ nhà bọn họ.
Ánh mắt của Lạc Thần Hi sáng lên.
Con rể tương lai này thật tốt nha!
Đường Đường giống cô, ánh mắt rất tốt!
Nhưng mà, Mục đại thiếu lại không cho là như vậy.
Nghĩ đến vừa nãy dáng vẻ cô công chúa nhỏ của nhà hắn nhào lên trên người của Bạc Thiếu Hiên, ngực hắn không ngừng buồn phiền.
Nếu đây không phải là con trai của Bạc Đình Uyên, thì đã sớm nhấc cổ áo của nó lên, ném ra ngoài luôn rồi.
"Tiệc rượu nhà Bạch gia sắp kết thúc rồi, Bạc Đình Uyên cũng sắp về nhà rồi. Trần quản gia, đưa Bạc tiểu thiếu gia về nhà đi…"
"Không được!"
Bánh bao nhỏ lớn tiếng ngắt lời hắn, "Đường Đường muốn chơi cùng với anh Thiếu Hiên cơ!"
Mục Diệc Thần híp mắt lại, nhìn khuôn mặt mập mạp trắng trẻo của bánh bao nhỏ, rồi nhìn cái người phụ nữ đang ôm lấy bé.
Hai mẹ con nhà họ.. đúng là muốn hắn tức giận đúng không hả?!
Lạc Thần Hi ôm chặt lấy bánh bao nhỏ thơm mùi sữa, nói chuyện thay cho bé, "Mục Diệc Thần, trời cũng tối rồi, anh còn để một đứa bé về nhà, có tính là con người không hả? Nhà chúng ta lại không phải không thể nào ở được! Trần quản gia à, phiền ông dọn dẹp một căn phòng dành cho khách, ngày hôm nay Thiếu Hiên sẽ ở lại đây."
Bánh bao nhỏ lập tức vui mừng, vươn tay ra ôm lấy cổ của Lạc Thần Hi, hôn một cái bẹp trên mặt của cô.
"Chị dễ thương nhất, thích chị nhất trên đời!"
Đồng thời, ngọ nguậy người, chu mông về phía Mục Diệc Thần.
Mục đại thiếu tức giận đến mức nghiến răng.
Lạc Thần Hi ôm chặt lấy bánh bao nhỏ, rồi nhìn sang bé trai.
Bạc Thiếu Hiên thật biết điều, lập tức đứng dậy, đi phía sau lưng của Lạc Thần Hi.
Lúc này, Bạc Thiếu Hiên thông minh, cũng hiểu được người có tiếng nói nhất trong Mục gia là ai, nên cậu bé cần phải ôm đùi ai!
Cái nhận thức này đi theo cậu bé đến hai mươi năm sau này.
Giúp cậu đã ôm lấy được người đẹp.
Lạc Thần Hi cầm lấy thuốc nhỏ mắt, giúp làm sạch hạt cát trong mắt của Bạc Thiếu Hiên, để hai đứa bé chơi chung với nhau.
Hai đứa nhỏ chỉ cùng nhau hạ cờ nhảy.
Bánh bao nhỏ chơi xấu đủ kiểu, còn đổi ý này nọ, nhưng Bạc Thiếu Hiên không tức giận, vẫn nhường bé.
Đến hơn chín giờ đêm, bánh bao nhỏ bắt đầu ngáp.
Bạc Thiếu Hiên thấy thế, thì tự mình chạy đến phòng khách bên cạnh nằm ngủ.
Lạc Thần Hi rửa mặt cho bánh bao nhỏ xong, thì ôm bé, định tắt đèn đi ngủ sớm.
Nhưng cô vừa mới nằm xuống, thì Mục Diệc Thần đẩy cửa đi vào.
Lần này, cô muốn giả bộ ngủ cũng không kịp, chỉ có thể lộ ra nụ cười dịu dàng không lúng túng.
"Mục Diệc Thần, anh đến rồi à... Ha ha..."
"Đừng cười ha ha."
Mục Diệc Thần đưa tay, béo khuôn mặt tinh xảo của cô, thì đột nhiên áp sát vào tai của cô, "Còn nhớ, tôi đã nói gì trên xe không hả?"
Lạc Thần Hi cảm thấy lỗ tai ngứa, không nhịn được rụt cổ lại.
"Nói... cái gì?"
Cô đột nhiên nhớ ra cái mà hắn nói, mặt lập tức đỏ bừng lên.
Ở trên xe, Mục Diệc Thần áp cô xuống ghế sau, nói muốn làm.. khụ khụ!
Cô nhanh chóng sờ đến bánh bao nhỏ nằm bên cạnh, đề phòng mà nhìn hắn, "Chuyện này thì… Mục Diệc Thần, Đường Đường vẫn còn ở nơi này đấy! Tôi đã nói với anh rồi, chúng ta làm cha làm mẹ thì nhất định phải lấy mình làm gương, trở thành hình mẫu lý tưởng cho con. Anh nhìn đi, ngày hôm nay Đường Đường áp đảo một đứa bé trai, nhất định là học anhd đấy, anh không thể cứ như thế được…"
Ánh mắt của Mục Diệc Thần càng thêm thâm trầm, nắm lấy cằm của cô, ngăn cô xoay ra đằng sau.
Một hồi lâu, mới buông ra cô.
"Ngày hôm nay buông tha cho cô đấy…"
Không thể không nói, câu làm cha làm mẹ kia đã láy được lòng hắn.
"Chỉ là..."
Lạc Thần Hi còn chưa kịp thở phào một hơi, thì lại khẩn trương hết mức, "Chỉ là gì?"
"Cô nói vì tôi nên học múa cột, không nên quên nhé, múa cho giỏi vào, mấy ngày nữa tôi sẽ kiểm tra!"
Bình luận facebook