Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-51
Chương 51: Đây là bà cố ý để dành cho cháu dâu đấy
Lạc Thần Hi nhìn thấy Mục Diệc Thần bị hỏi mà không trả lời được, còn thầm cười trộm trong bụng.
Đột nhiên, bà Mục lại ném vấn đề này cho cô.
Ngay lập tức cô cũng nghẹn lời, "Híc, chuyện này..."
Cô không biết nên trả lời thế nào nữa.
Một câu hỏi khó như vậy!
Bà Mục không biết tìm được vị đại sư kia ở đâu, nói Mục Diệc Thần phải lấy mẹ ruột của Đường Đường mới tốt, nhưng chị của cô Lạc Thần Tâm đã qua đời rồi mà…
Chắc chắn vị đại sư kia không tính ra được, như thế có thể biết được, không nghi ngờ gì nữa bọn họ nhất định là bọn giang hồ chuyên bịp bợm.
Lẽ nào muốn cô che lương tâm lại mà nói đúng sao?
Một bên là ánh mắt hiền lành đang mong ngóng của bà Mục, một bên là ánh mắt uy hiếp của Mục Diệc Thần.
Lạc Thần Hi bị dày vò lương tâm.
Cuối cùng, cô quyết tâm ôm chặt bánh bao nhỏ trong lòng, lớn tiếng nói: "Hình như ngoài đây có chút lạnh đó, nếu thế thì Đường Đường sẽ bị cảm mất, trước tiên để cháu bế bé vào đã!"
Khuôn mặt của bánh bao nhỏ đang ăn mặc rất kín kẽ tỏ vẻ nghi hoặc, "Chị, em không lạnh đâu…"
Không phải nói mẹ con một lòng sao?
Lạc Thần Hi khóa bùa hộ mệnh nhỏ này trong lồng ngực của cô, ngăn bé tiếp tục nói gì đấy, sau đó ôm bé, chạy đi và trốn vào biệt thự.
Bà Mục: "..."
Mục Diệc Thần: "..."
Bà Mục: "Cháu trai hư hỏng à, sao mà bà cảm thấy hình như cháu dâu của bà không thích cháu lắm thì phải?"
Khóe miệng của Mục Diệc Thần giật giật, "Bà ơi, bà nhìn lầm rồi, cháu dâu của bà cực kỳ cực kỳ yêu thương cháu, là cô ấy khóc lóc đòi gả cho cháu đấy."
Kể từ khi ông Mục qua đời đã năm năm, sức khỏe của bà Mục không chỉ ngày càng kém, mà đầu óc cũng có chút hồ đồ, dần dần trở nên như một đứa trẻ con.
Bởi vậy, những chuyện liên quan đến người phụ nữ tên Lạc Thần Tâm này đều là một câu chuyện dài cực kỳ đặc biệt, cả gia đình đều lừa bà Mục.
Mục Diệc Thần an ủi mình, bà Mục không biết nội tình, hiểu lầm như vừa nãy cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Lúc hắn đẩy xe lăn của bà đến biệt thự thì Lạc Thần Hi cũng cùng bánh bao nhỏ ngồi trên ghế salông rồi.
Vì chuyện đánh lộn vừa nãy mà bím tóc của bánh bao nhỏ bị nới lỏng ra, nhưng chỉ trong chốc lát Lạc Thần Hi đã tết lại cho bé một kiểu tóc vô cùng dễ thương.
Bánh bao nhỏ sờ sờ đầu, vui sướng cười tươi, hôn cô một cái bẹp.
Bà Mục có vẻ cực kỳ vui vẻ, dặn dò dì Trần: "Đi nào, nhanh lên lầu, đem chiếc hộp mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng xuống đây đi."
Dì Trần nghe lời đi ngay, rất nhanh chóng liền cầm xuống một cái hộp đựng đồ trang sức có chút cổ điển.
Bà Mục vẫy tay, ý bảo Lạc Thần Hi mở nó ra, sau đó lấy từ bên trong ra một chiếc vòng tay đá Phỉ Thúy màu xanh ngọc, đeo lên cổ tay của cô.
"Đây là món quà gặp mặt mà bà muốn tặng cho cháu đấy!"
Lạc Thần Hi giật mình nói: "Bà ơi, cái này quý giá quá, cháu không thể nhận được đâu!"
Chiếc vòng tay tốt như thế còn được bà Mục trân trọng như vậy, chỉ cần dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, nó đáng giá đến thế nào.
Cô muốn tháo vòng tay để trả lại cho bà, nhưng không biết vì sao, chiếc vòng tay này như mắc kẹt trên tay của cô, không thể nào tháo ra được.
Có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Vừa này rõ ràng lúc bà đeo nó lên tay cô rất dễ dàng mà?
Lạc Thần Hi cuống hết cả lên, dùng sức để tháo ra, nhưng không được, ngược lại còn khiến cổ tay của cô ửng đỏ.
Cô cắn môi, còn định dùng sức, nhưng bị một bàn tay lớn khác nắm lại.
"Được rồi, người lớn tặng đồ, không thể từ chối được đâu. Nếu như bà đã cho cô rồi, thì cô cứ nhận đi." Âm thanh trầm thấp của Mục Diệc Thần vang lên.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì cả!"
Ánh mắt của Mục Diệc Thần nhanh chóng liếc qua những vệt đỏ hằn trên cổ tay của cô, không hiểu sao lại thấy chói mắt.
Bà Mục vỗ tay cô, "Thật sự, đây là bà cố ý để dành cho cháu dâu của bà đấy! Là bảo vật gia truyền mười mấy đời của Mục gia chúng ta!"
Lạc Thần Hi nhìn thấy Mục Diệc Thần bị hỏi mà không trả lời được, còn thầm cười trộm trong bụng.
Đột nhiên, bà Mục lại ném vấn đề này cho cô.
Ngay lập tức cô cũng nghẹn lời, "Híc, chuyện này..."
Cô không biết nên trả lời thế nào nữa.
Một câu hỏi khó như vậy!
Bà Mục không biết tìm được vị đại sư kia ở đâu, nói Mục Diệc Thần phải lấy mẹ ruột của Đường Đường mới tốt, nhưng chị của cô Lạc Thần Tâm đã qua đời rồi mà…
Chắc chắn vị đại sư kia không tính ra được, như thế có thể biết được, không nghi ngờ gì nữa bọn họ nhất định là bọn giang hồ chuyên bịp bợm.
Lẽ nào muốn cô che lương tâm lại mà nói đúng sao?
Một bên là ánh mắt hiền lành đang mong ngóng của bà Mục, một bên là ánh mắt uy hiếp của Mục Diệc Thần.
Lạc Thần Hi bị dày vò lương tâm.
Cuối cùng, cô quyết tâm ôm chặt bánh bao nhỏ trong lòng, lớn tiếng nói: "Hình như ngoài đây có chút lạnh đó, nếu thế thì Đường Đường sẽ bị cảm mất, trước tiên để cháu bế bé vào đã!"
Khuôn mặt của bánh bao nhỏ đang ăn mặc rất kín kẽ tỏ vẻ nghi hoặc, "Chị, em không lạnh đâu…"
Không phải nói mẹ con một lòng sao?
Lạc Thần Hi khóa bùa hộ mệnh nhỏ này trong lồng ngực của cô, ngăn bé tiếp tục nói gì đấy, sau đó ôm bé, chạy đi và trốn vào biệt thự.
Bà Mục: "..."
Mục Diệc Thần: "..."
Bà Mục: "Cháu trai hư hỏng à, sao mà bà cảm thấy hình như cháu dâu của bà không thích cháu lắm thì phải?"
Khóe miệng của Mục Diệc Thần giật giật, "Bà ơi, bà nhìn lầm rồi, cháu dâu của bà cực kỳ cực kỳ yêu thương cháu, là cô ấy khóc lóc đòi gả cho cháu đấy."
Kể từ khi ông Mục qua đời đã năm năm, sức khỏe của bà Mục không chỉ ngày càng kém, mà đầu óc cũng có chút hồ đồ, dần dần trở nên như một đứa trẻ con.
Bởi vậy, những chuyện liên quan đến người phụ nữ tên Lạc Thần Tâm này đều là một câu chuyện dài cực kỳ đặc biệt, cả gia đình đều lừa bà Mục.
Mục Diệc Thần an ủi mình, bà Mục không biết nội tình, hiểu lầm như vừa nãy cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Lúc hắn đẩy xe lăn của bà đến biệt thự thì Lạc Thần Hi cũng cùng bánh bao nhỏ ngồi trên ghế salông rồi.
Vì chuyện đánh lộn vừa nãy mà bím tóc của bánh bao nhỏ bị nới lỏng ra, nhưng chỉ trong chốc lát Lạc Thần Hi đã tết lại cho bé một kiểu tóc vô cùng dễ thương.
Bánh bao nhỏ sờ sờ đầu, vui sướng cười tươi, hôn cô một cái bẹp.
Bà Mục có vẻ cực kỳ vui vẻ, dặn dò dì Trần: "Đi nào, nhanh lên lầu, đem chiếc hộp mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng xuống đây đi."
Dì Trần nghe lời đi ngay, rất nhanh chóng liền cầm xuống một cái hộp đựng đồ trang sức có chút cổ điển.
Bà Mục vẫy tay, ý bảo Lạc Thần Hi mở nó ra, sau đó lấy từ bên trong ra một chiếc vòng tay đá Phỉ Thúy màu xanh ngọc, đeo lên cổ tay của cô.
"Đây là món quà gặp mặt mà bà muốn tặng cho cháu đấy!"
Lạc Thần Hi giật mình nói: "Bà ơi, cái này quý giá quá, cháu không thể nhận được đâu!"
Chiếc vòng tay tốt như thế còn được bà Mục trân trọng như vậy, chỉ cần dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, nó đáng giá đến thế nào.
Cô muốn tháo vòng tay để trả lại cho bà, nhưng không biết vì sao, chiếc vòng tay này như mắc kẹt trên tay của cô, không thể nào tháo ra được.
Có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Vừa này rõ ràng lúc bà đeo nó lên tay cô rất dễ dàng mà?
Lạc Thần Hi cuống hết cả lên, dùng sức để tháo ra, nhưng không được, ngược lại còn khiến cổ tay của cô ửng đỏ.
Cô cắn môi, còn định dùng sức, nhưng bị một bàn tay lớn khác nắm lại.
"Được rồi, người lớn tặng đồ, không thể từ chối được đâu. Nếu như bà đã cho cô rồi, thì cô cứ nhận đi." Âm thanh trầm thấp của Mục Diệc Thần vang lên.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì cả!"
Ánh mắt của Mục Diệc Thần nhanh chóng liếc qua những vệt đỏ hằn trên cổ tay của cô, không hiểu sao lại thấy chói mắt.
Bà Mục vỗ tay cô, "Thật sự, đây là bà cố ý để dành cho cháu dâu của bà đấy! Là bảo vật gia truyền mười mấy đời của Mục gia chúng ta!"
Bình luận facebook