Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-84
Chương 84: Khẩu vị gái đê tiện nam rác rưởi cũng thật nặng
Lạc Thần Hi cười mà tựa như không cười nhìn cô ta một cái, "Tả Hiểu Tình, cô có tư cách gì nói với tôi câu đó hả? Cô có giấy tờ chứng minh mình trả hết sao?"
Vẻ đắc ý trên mặt của Tả Hiểu Tình ngay lập tức cứng lại.
"Cô... Cô quan tâm tôi làm gì chứ? Chỉ cần bạn trai của tôi đến đây sẽ có thể trả hết số tiền này rồi! Còn cô thì sao? Cô đi nơi nào để kiếm được số tiền này hả? Dù có bán thân cũng không xứng đáng với số tiền này nữa!"
Lạc Thần Hi nhún vai một cái, "Vậy thì đấy là chuyện của tôi mà. Tôi chỉ biết, mua đồ trả tiền là phải xếp hàng nha. Tôi là người có lòng tốt sẽ không chen ngang đâu, vì thế, đợi cô trả tiền trước rồi tôi sẽ trả sau."
Nói xong, cô giơ tay tỏ tư thế "nhường cô lên trước" về phía của Tả Hiểu Tình.
Sắc mặt của Tả Hiểu Tình rất khó coi, cô ta cắn răng, vẫn muốn phản bác.
Nhưng nhân viên cửa hàng đã không kịp chờ đợi thêm nữa, "Rốt cuộc hai vị có ý gì đây? Ngày hôm nay của tôi thực sự rất kỳ lạ, một người hai người mua đồ đều không muốn trả tiền sao? Mua không nổi thì nói sớm đi, đừng để tôi phải lãng phí thời gian.
Mặt của Tả Hiểu Tình lúc xanh lúc trắng, cảm giác cực kỳ nhục nhã.
Trong cửa hàng này từ trước đến giờ cô ta luôn được đối xử như khách quý, có lúc nào bị người khác trào phúng như thế đâu chứ.
Cô tức giận đến mức các ngón tay đều run rẩy, "Cô…cô nhớ kỹ cho tôi! Vậy tôi sẽ tìm bạn trai của tôi trả tiền, tôi còn muốn mắng chủ cửa hàng của các người nữa kìa, để cô không thể sống tiếp được nữa!"
"Tôi nhìn thấy cô đã bị Trần thiếu đá rồi, còn muốn mắng tôi sao? Được thôi, trước tiên cô thanh toán xong khoản nợ này đi." Nhân viên cửa hàng không sợ hãi đáp lại.
Tả Hiểu Tình lấy điện thoại di động ra, liều mạng gọi điện thoại cho Trần thiếu.
Sau khi vô số tiếng chuông vang lên, điện thoại di động rốt cục cũng kết nối được.
"Này?"
"Anh yêu, anh đang ở đâu vậy chứ? Anh quên em vẫn đang còn ở cửa hàng đường Giang Bắc mua vải hay sao? Anh nhanh đến đón em đi, người ta chờ anh lâu lắm luôn rồi đó!"
Tả Hiểu Tình ép cổ họng, mỗi câu nói đều vô cùng mê hoặc, thể hiện sự nũng nịu trong từng câu nói.
Lạc Thần Hi nghe được suýt chút nữa muốn ói.
Ai, cặp đôi này đúng là khẩu vị gái đê tiện nam rác rưởi cũng thật nặng mà, không nên trêu chọc vào, không nên trêu vào.
Tả Hiểu Tình im lặng không nói đến chuyện khi nãy trước mặt của Trần Tuấn Kiệt, chỉ muốn dỗ dành hắn đến mua giúp cô ta mà thôi.
Nhưng mà chào đón cô là âm thanh tràn đầy giận dữ của Trần Tuấn Kiệt.
"Tả Hiểu Tình, cô là cái loại phụ nữ chết tiệt! Nếu không phải vì cô, hôm nay làm sao tôi có thể thảm hại như vậy được chứ? Cô còn dám gọi điện cho tôi sao? Tôi cho cô biết, cô chết thì nhớ cách xa tôi một chút, tôi với cô chia tay, sau này không còn quan hệ nào cả!"
"Tút tút —— "
Nghe âm thanh cúp máy trong loa truyền đến, hai mắt của Tả Hiểu Tình tràn đầy sự khiếp sợ.
Có nằm mơ cô ta cũng chẳng ngờ, Trần Tuấn kiệt sẽ nói như vậy.
Âm thanh của Trần Tuấn Kiệt rất lớn, gần như rít gào, cho dù ở khoảng cách xa thì Lạc Thần Hi cũng nghe được.
Cô không nhịn được bật cười một tiếng.
Xem ra, Mục Diệc Thần đã cho người thu thập Trần Tuấn Kiệt đến thảm hại luôn rồi.
Cái loại con nhà giàu không có lương tâm kia, không có chút thức tỉnh nào về sai lầm của mình, còn dồn cơn giận sang Tả Hiểu Tình.
Chẳng qua, Tả Hiểu Tình cũng không tính vô tội đâu, nếu không phải cô ta tự nhảy ra kiếm chuyện, còn lợi dụng Trần Tuấn Kiệt chèn ép cô như vậy thì sao bây giờ lại lãnh hậu quả như vậy chứ.
Sắc mặt của Tả Hiểu Tình trắng bệch, cô ta đứng tại chỗ không nói được bất cứ câu gì.
Cô bị Trần Tuấn Kiệt đá rồi!
Cô thật vất vả mới bám víu vào được phiếu cơm dài hạn này, vậy mà nhanh chóng đã bay mất rồi!
Tại sao lại như vậy được chứ?
Trong lòng cô ta tức giận, chỉ vào Lạc Thần Hi rồi mắng, "Hồ ly tinh chết tiệt, nhất định là cô, cô đã nói cái gì với Trần thiếu đúng không hả?
Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả, người đàn ông như Trần Tuấn Kiệt, tôi còn không thèm để ý!"
"Cô..."
Tả Hiểu Tình còn muốn mắng người thì nhân viên cửa hàng đã cau mày chen ngang.
"Xem ra Trần thiếu sẽ không tới. Tả tiểu thư, vậy bây giờ cô nói gì nữa đây? Những loại vải này cô còn mua hay không hả?
Lạc Thần Hi cười mà tựa như không cười nhìn cô ta một cái, "Tả Hiểu Tình, cô có tư cách gì nói với tôi câu đó hả? Cô có giấy tờ chứng minh mình trả hết sao?"
Vẻ đắc ý trên mặt của Tả Hiểu Tình ngay lập tức cứng lại.
"Cô... Cô quan tâm tôi làm gì chứ? Chỉ cần bạn trai của tôi đến đây sẽ có thể trả hết số tiền này rồi! Còn cô thì sao? Cô đi nơi nào để kiếm được số tiền này hả? Dù có bán thân cũng không xứng đáng với số tiền này nữa!"
Lạc Thần Hi nhún vai một cái, "Vậy thì đấy là chuyện của tôi mà. Tôi chỉ biết, mua đồ trả tiền là phải xếp hàng nha. Tôi là người có lòng tốt sẽ không chen ngang đâu, vì thế, đợi cô trả tiền trước rồi tôi sẽ trả sau."
Nói xong, cô giơ tay tỏ tư thế "nhường cô lên trước" về phía của Tả Hiểu Tình.
Sắc mặt của Tả Hiểu Tình rất khó coi, cô ta cắn răng, vẫn muốn phản bác.
Nhưng nhân viên cửa hàng đã không kịp chờ đợi thêm nữa, "Rốt cuộc hai vị có ý gì đây? Ngày hôm nay của tôi thực sự rất kỳ lạ, một người hai người mua đồ đều không muốn trả tiền sao? Mua không nổi thì nói sớm đi, đừng để tôi phải lãng phí thời gian.
Mặt của Tả Hiểu Tình lúc xanh lúc trắng, cảm giác cực kỳ nhục nhã.
Trong cửa hàng này từ trước đến giờ cô ta luôn được đối xử như khách quý, có lúc nào bị người khác trào phúng như thế đâu chứ.
Cô tức giận đến mức các ngón tay đều run rẩy, "Cô…cô nhớ kỹ cho tôi! Vậy tôi sẽ tìm bạn trai của tôi trả tiền, tôi còn muốn mắng chủ cửa hàng của các người nữa kìa, để cô không thể sống tiếp được nữa!"
"Tôi nhìn thấy cô đã bị Trần thiếu đá rồi, còn muốn mắng tôi sao? Được thôi, trước tiên cô thanh toán xong khoản nợ này đi." Nhân viên cửa hàng không sợ hãi đáp lại.
Tả Hiểu Tình lấy điện thoại di động ra, liều mạng gọi điện thoại cho Trần thiếu.
Sau khi vô số tiếng chuông vang lên, điện thoại di động rốt cục cũng kết nối được.
"Này?"
"Anh yêu, anh đang ở đâu vậy chứ? Anh quên em vẫn đang còn ở cửa hàng đường Giang Bắc mua vải hay sao? Anh nhanh đến đón em đi, người ta chờ anh lâu lắm luôn rồi đó!"
Tả Hiểu Tình ép cổ họng, mỗi câu nói đều vô cùng mê hoặc, thể hiện sự nũng nịu trong từng câu nói.
Lạc Thần Hi nghe được suýt chút nữa muốn ói.
Ai, cặp đôi này đúng là khẩu vị gái đê tiện nam rác rưởi cũng thật nặng mà, không nên trêu chọc vào, không nên trêu vào.
Tả Hiểu Tình im lặng không nói đến chuyện khi nãy trước mặt của Trần Tuấn Kiệt, chỉ muốn dỗ dành hắn đến mua giúp cô ta mà thôi.
Nhưng mà chào đón cô là âm thanh tràn đầy giận dữ của Trần Tuấn Kiệt.
"Tả Hiểu Tình, cô là cái loại phụ nữ chết tiệt! Nếu không phải vì cô, hôm nay làm sao tôi có thể thảm hại như vậy được chứ? Cô còn dám gọi điện cho tôi sao? Tôi cho cô biết, cô chết thì nhớ cách xa tôi một chút, tôi với cô chia tay, sau này không còn quan hệ nào cả!"
"Tút tút —— "
Nghe âm thanh cúp máy trong loa truyền đến, hai mắt của Tả Hiểu Tình tràn đầy sự khiếp sợ.
Có nằm mơ cô ta cũng chẳng ngờ, Trần Tuấn kiệt sẽ nói như vậy.
Âm thanh của Trần Tuấn Kiệt rất lớn, gần như rít gào, cho dù ở khoảng cách xa thì Lạc Thần Hi cũng nghe được.
Cô không nhịn được bật cười một tiếng.
Xem ra, Mục Diệc Thần đã cho người thu thập Trần Tuấn Kiệt đến thảm hại luôn rồi.
Cái loại con nhà giàu không có lương tâm kia, không có chút thức tỉnh nào về sai lầm của mình, còn dồn cơn giận sang Tả Hiểu Tình.
Chẳng qua, Tả Hiểu Tình cũng không tính vô tội đâu, nếu không phải cô ta tự nhảy ra kiếm chuyện, còn lợi dụng Trần Tuấn Kiệt chèn ép cô như vậy thì sao bây giờ lại lãnh hậu quả như vậy chứ.
Sắc mặt của Tả Hiểu Tình trắng bệch, cô ta đứng tại chỗ không nói được bất cứ câu gì.
Cô bị Trần Tuấn Kiệt đá rồi!
Cô thật vất vả mới bám víu vào được phiếu cơm dài hạn này, vậy mà nhanh chóng đã bay mất rồi!
Tại sao lại như vậy được chứ?
Trong lòng cô ta tức giận, chỉ vào Lạc Thần Hi rồi mắng, "Hồ ly tinh chết tiệt, nhất định là cô, cô đã nói cái gì với Trần thiếu đúng không hả?
Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả, người đàn ông như Trần Tuấn Kiệt, tôi còn không thèm để ý!"
"Cô..."
Tả Hiểu Tình còn muốn mắng người thì nhân viên cửa hàng đã cau mày chen ngang.
"Xem ra Trần thiếu sẽ không tới. Tả tiểu thư, vậy bây giờ cô nói gì nữa đây? Những loại vải này cô còn mua hay không hả?
Bình luận facebook