Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-88
Chương 88: Cô đang muốn quyến rũ tôi hay sao?
Đối với những lời nói đó, đương nhiên hắn khịt mũi coi thường, không chút khách khí mà cúp điện thoại.
Nhưng khi tỉnh táo suy nghĩ lại, Mục Diệc Thần cũng biết, bản thân mình đã đối xử quá tốt với cái người phụ nữ này rồi.
Trước đây, khi bà nội Mục đưa ra quyết định thì hắn đã nhất quyết muốn duy trì khoảng cách với người phụ nữ này.
Kết quả, hai ngày vừa qua, trái lại hắn càng thêm gần gũi Lạc Thần Tâm hơn nữa…
Chỉ cần vừa mới nghe cô nói không mua nổi vải vóc, dường như rất ủy khuất, kích động đến mức đốt tiền, mua lại luôn một cửa hàng hoàn toàn không hề liên quan đến chuyện làm ăn của Mục gia.
Lạc Thần Hi bị hắn nhìn mà sợ hãi, cô dùng thêm chút sức, đẩy hắn ra, "Anh trở về chỗ ngồi nhanh lên đi…"
Còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên xe thắng gấp.
Vì lực đẩy này, thêm vào sức lực mà Lạc Thần Hi đang đẩy ra, trong nháy mắt Mục Diệc Thần mất thăng bằng, ngã về phía sau, đầu đập mạnh vào mui xe.
Một tiếng "đùng" vang to.
Tài xế Lưu sợ đến mức phải nhanh chóng giải thích: "Thiếu gia, thật xin lỗi, vừa nãy có một người chạy băng qua đường..."
"Lái xe của ông đi!"
"Vâng!"
Cả người của lão Lưu run lên, không dám nhiều lời nữa, ngay lập tức bấm nút dựng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau lên.
Lạc Thần Hi cũng bị dọa sợ hết cả hồn.
"A... Xin lỗi xin lỗi anh! Mục Diệc Thần, anh không sao chứ? Có phải rất đau hay không?" Cô nhanh chóng lại gần, xem tình trạng của Mục Diệc Thần.
Mục Diệc Thần ôm sau gáy, sắc mặt đen như đít nồi, "Cô nói xem?"
Mồ hôi của Lạc Thần Hi chảy ròng ròng, cảm giác mình thực sự đã làm ra một tội ác tày trời.
Chỉ cần nghe thấy thanh âm vừa rồi thì đã biết, lần này Mục Diệc Thần bị đụng không hề nhẹ, không đau mới lạ đấy.
Lạc Thần Hi vội hỏi: "Anh ngồi xuống trước đi, tôi xem giúp anh rốt cuộc bị thương ở đâu không?"
Mục Diệc Thần hừ một tiếng, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Bởi vì nơi bị thương là trên đỉnh đầu, cho nên, Lạc Thần Hi nửa người quỳ trên ghế sa lông bằng da thật, hướng mình về phía Mục Diệc, để có thể thấy được vết thương.
Với tư thế như thế này, bầu ngực phập phồng của cô từng chút một, đều lộ ra trước mắt của Mục Diệc Thần.
Áo sơ mi của người phụ nữ này có chút vừa người, khuy áo khít chặt, như thể không chịu nổi sự trói buộc đó, muốn bung xõa ra ngoài.
Mục Diệc Thần cảm thấy cổ họng mình khô khốc, yết hầu trượt lên trượt xuống từng chút một, cắn răng, mà hỏi: " Thế nào rồi? Rốt cuộc đã xem xong hay chưa hả?"
"Xong ngay đây, xong ngay đây!" Lạc Thần Hi đáp lại, đồng thời, cánh tay thon dài vạch mái tóc đen dày của hắn ra, đè vào nơi có chút sưng đỏ.
"Người phụ nữ đáng chết này! Cô muốn mưu sát chồng mình hay sao hả?"
Mục Diệc Thần suýt chút nữa vì đau đớn mà gào lên, thật vất vả mới nhịn xuống được.
Lạc Thần Hi nhanh chóng rút ngón tay lại, cười gượng vài tiếng, "Khụ khụ, xin lỗi anh! Hình như bị sưng rồi, chỉ là không hề bị rách da, chỉ cần bôi thuốc mỡ một chút thì sẽ khỏi nhanh thôi."
Mục Diệc Thần lạnh lùng nhìn lướt qua người phụ nữ nhỏ bé này một chút, cảm thấy cô cố tình muốn chỉnh hắn.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hiện lên nụ cười lấy lòng, hắn lại không thể nào tức giận nổi.
Chỉ có thể dời tầm mắt đi chỗ khác, không nhìn để trong lòng đỡ phải bức bối khó chịu.
Lạc Thần Hi thấy mặt của hắn lạnh lùng không hề nói một lời nào, theo bản năng mà cắn môi, cảm thấy thật sự phải xin lỗi Mục Diệc Thần một phen.
Hôm nay nhờ có Mục đại thiếu giải vây cho cô, còn mua giúp cho cô nhiều khối vải như vậy, kết quả thì cô hại hắn bị thương như vậy…
Nghĩ đến đây, cô khẽ dịch mông, ngồi lại gần Mục Diệc Thần thêm chút nữa, sau đó, giơ một ngón tay ra, chọt chọt vào cánh tay của hắn.
"Mục Diệc Thần, Mục đại thiếu... Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý..."
Mục Diệc Thần vẫn không hề nhìn cô.
Lạc Thần Hi nháy mắt một cái, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại chọc chọc cánh tay của người đàn ông này.
"Được rồi mà, đừng giận nữa, ngày hôm nay còn mua quà tặng cho anh nữa đấy!"
Mục Diệc Thần không nguôi giận như cô hy vọng, ngược lại mặt càng đen hơn.
Có lầm hay không vậy? Hắn vốn là một người đàn ông to cao khỏe mạnh, đâu cần cô phải dùng quà tặng để dỗ dành đâu cơ chứ?
Cô sẽ không nghĩ hắn giống như Đường Đường chứ?
Cũng không phải món quà hiếm lạ gì cả!
"Tôi cố ý chọn cho anh một loại vải, cực kỳ phù hợp với anh, chờ tôi về nhà, tôi sẽ may cho anh một cái cà vạt."
Vừa dứt lời, Mục Diệc Thần đột nhiên quay đầu lại.
"Làm sao vậy? Đưa cho tôi cà vạt... Cô đang muốn quyến rũ tôi hay sao?"
Đối với những lời nói đó, đương nhiên hắn khịt mũi coi thường, không chút khách khí mà cúp điện thoại.
Nhưng khi tỉnh táo suy nghĩ lại, Mục Diệc Thần cũng biết, bản thân mình đã đối xử quá tốt với cái người phụ nữ này rồi.
Trước đây, khi bà nội Mục đưa ra quyết định thì hắn đã nhất quyết muốn duy trì khoảng cách với người phụ nữ này.
Kết quả, hai ngày vừa qua, trái lại hắn càng thêm gần gũi Lạc Thần Tâm hơn nữa…
Chỉ cần vừa mới nghe cô nói không mua nổi vải vóc, dường như rất ủy khuất, kích động đến mức đốt tiền, mua lại luôn một cửa hàng hoàn toàn không hề liên quan đến chuyện làm ăn của Mục gia.
Lạc Thần Hi bị hắn nhìn mà sợ hãi, cô dùng thêm chút sức, đẩy hắn ra, "Anh trở về chỗ ngồi nhanh lên đi…"
Còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên xe thắng gấp.
Vì lực đẩy này, thêm vào sức lực mà Lạc Thần Hi đang đẩy ra, trong nháy mắt Mục Diệc Thần mất thăng bằng, ngã về phía sau, đầu đập mạnh vào mui xe.
Một tiếng "đùng" vang to.
Tài xế Lưu sợ đến mức phải nhanh chóng giải thích: "Thiếu gia, thật xin lỗi, vừa nãy có một người chạy băng qua đường..."
"Lái xe của ông đi!"
"Vâng!"
Cả người của lão Lưu run lên, không dám nhiều lời nữa, ngay lập tức bấm nút dựng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau lên.
Lạc Thần Hi cũng bị dọa sợ hết cả hồn.
"A... Xin lỗi xin lỗi anh! Mục Diệc Thần, anh không sao chứ? Có phải rất đau hay không?" Cô nhanh chóng lại gần, xem tình trạng của Mục Diệc Thần.
Mục Diệc Thần ôm sau gáy, sắc mặt đen như đít nồi, "Cô nói xem?"
Mồ hôi của Lạc Thần Hi chảy ròng ròng, cảm giác mình thực sự đã làm ra một tội ác tày trời.
Chỉ cần nghe thấy thanh âm vừa rồi thì đã biết, lần này Mục Diệc Thần bị đụng không hề nhẹ, không đau mới lạ đấy.
Lạc Thần Hi vội hỏi: "Anh ngồi xuống trước đi, tôi xem giúp anh rốt cuộc bị thương ở đâu không?"
Mục Diệc Thần hừ một tiếng, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Bởi vì nơi bị thương là trên đỉnh đầu, cho nên, Lạc Thần Hi nửa người quỳ trên ghế sa lông bằng da thật, hướng mình về phía Mục Diệc, để có thể thấy được vết thương.
Với tư thế như thế này, bầu ngực phập phồng của cô từng chút một, đều lộ ra trước mắt của Mục Diệc Thần.
Áo sơ mi của người phụ nữ này có chút vừa người, khuy áo khít chặt, như thể không chịu nổi sự trói buộc đó, muốn bung xõa ra ngoài.
Mục Diệc Thần cảm thấy cổ họng mình khô khốc, yết hầu trượt lên trượt xuống từng chút một, cắn răng, mà hỏi: " Thế nào rồi? Rốt cuộc đã xem xong hay chưa hả?"
"Xong ngay đây, xong ngay đây!" Lạc Thần Hi đáp lại, đồng thời, cánh tay thon dài vạch mái tóc đen dày của hắn ra, đè vào nơi có chút sưng đỏ.
"Người phụ nữ đáng chết này! Cô muốn mưu sát chồng mình hay sao hả?"
Mục Diệc Thần suýt chút nữa vì đau đớn mà gào lên, thật vất vả mới nhịn xuống được.
Lạc Thần Hi nhanh chóng rút ngón tay lại, cười gượng vài tiếng, "Khụ khụ, xin lỗi anh! Hình như bị sưng rồi, chỉ là không hề bị rách da, chỉ cần bôi thuốc mỡ một chút thì sẽ khỏi nhanh thôi."
Mục Diệc Thần lạnh lùng nhìn lướt qua người phụ nữ nhỏ bé này một chút, cảm thấy cô cố tình muốn chỉnh hắn.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hiện lên nụ cười lấy lòng, hắn lại không thể nào tức giận nổi.
Chỉ có thể dời tầm mắt đi chỗ khác, không nhìn để trong lòng đỡ phải bức bối khó chịu.
Lạc Thần Hi thấy mặt của hắn lạnh lùng không hề nói một lời nào, theo bản năng mà cắn môi, cảm thấy thật sự phải xin lỗi Mục Diệc Thần một phen.
Hôm nay nhờ có Mục đại thiếu giải vây cho cô, còn mua giúp cho cô nhiều khối vải như vậy, kết quả thì cô hại hắn bị thương như vậy…
Nghĩ đến đây, cô khẽ dịch mông, ngồi lại gần Mục Diệc Thần thêm chút nữa, sau đó, giơ một ngón tay ra, chọt chọt vào cánh tay của hắn.
"Mục Diệc Thần, Mục đại thiếu... Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý..."
Mục Diệc Thần vẫn không hề nhìn cô.
Lạc Thần Hi nháy mắt một cái, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại chọc chọc cánh tay của người đàn ông này.
"Được rồi mà, đừng giận nữa, ngày hôm nay còn mua quà tặng cho anh nữa đấy!"
Mục Diệc Thần không nguôi giận như cô hy vọng, ngược lại mặt càng đen hơn.
Có lầm hay không vậy? Hắn vốn là một người đàn ông to cao khỏe mạnh, đâu cần cô phải dùng quà tặng để dỗ dành đâu cơ chứ?
Cô sẽ không nghĩ hắn giống như Đường Đường chứ?
Cũng không phải món quà hiếm lạ gì cả!
"Tôi cố ý chọn cho anh một loại vải, cực kỳ phù hợp với anh, chờ tôi về nhà, tôi sẽ may cho anh một cái cà vạt."
Vừa dứt lời, Mục Diệc Thần đột nhiên quay đầu lại.
"Làm sao vậy? Đưa cho tôi cà vạt... Cô đang muốn quyến rũ tôi hay sao?"
Bình luận facebook