• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGỤY ĐẾ TRUY THÊ: VỢ À, ĐỪNG CHẠY! (2 Viewers)

  • Chương 34

Bình thường khi đi vào nhà thuốc tây để mua thuốc cảm cúm, nhức đầu sổ mũi thì rất đường hoàng, nhưng hôm nay Ngọc Lan và Ngôn Ngôn lại lén la lén lút, nhìn ngó dáo dác hết dãy kệ này đến dãy kệ kia, cũng không dám hỏi thăm nhân viên ở đó.



Khổ nổi nhân viên ở Úc lại quá mức nhiệt tình, thấy hai cô đứng ngó nghiêng chưa đến năm phút đã có một nhân viên nữ tất tả đi đến chào hỏi, gương mặt còn cười tươi rất vui vẻ hỏi: “Chị có thể giúp gì cho hai em không?”



Ngôn Ngôn đỏ mặt, không dám nói mình cần gì. Ngọc Lan cũng im thin thít không dám nói ra loại thuốc ác độc đó. Ngôn Ngôn thấy nhân viên nữ chờ đợi vẫn cười đến muốn lệch quai hàm, cuối cùng bấm bụng nói: “Chị chỉ cho em que thử thai ở đâu vậy ạ?”



Ngọc Lan bỗng thở phào một cái.



Chị nhân viên mặt không đổi sắc vẫn ung dung chỉ cho các cô nơi trưng bày sản phẩm, còn dẫn đến tận nơi, giới thiệu cái gì mà loại thường loại tốt, cái gì mà có thể thử ra có thai được mấy tuần lễ. Thật sự làm người ta đã rối nay còn rối hơn, cứ như một mớ bòng bong vậy.



Ngôn Ngôn cầm đại một cái hộp, thảy cho Ngọc Lan, bảo cô giúp trả tiền. Cô ấy còn nói mình là thục nữ sao có thể đi mua mấy cái này được, chưa nói dứt lời đã vừa đi vừa chạy ra trước cửa tiệm đứng chờ.



Ừ, cậu là thục nữ, chắc tớ không phải đâu.



Ngọc Lan hít vào một hơi, vì bạn lâm nguy không ngại xả thân cứu giúp, không màng tai tiếng. Cô đứng xếp hàng rồng rắn rất lâu mới đến lượt tính tiền. Sau khi thanh toán xong thì cùng Ngôn Ngôn đi thẳng về nhà.



*******



Người phụ nữ trung niên thấy Ngọc Lan rời khỏi nhà thuốc tây, bán tính bán nghi lấy điện thoại ra gọi cho bà Quyên: “Chào chị Whaley, hồi nãy tôi mới thấy bạn gái của Michael ở hiệu thuốc. Chị đoán coi tôi thấy cô bé đó mua cái gì đây?”



“Mua gì vậy? Không lẽ nó bị bệnh rồi à? Vậy để tôi kêu Michael chở nó đi bác sĩ mới được, không nên chỉ mua thuốc uống qua loa như vậy”.



Bà Tony cười ha ha nói: “Không có bệnh gì đâu, tôi thấy cô bé rất khỏe mạnh mà. Chỉ là… gia đình chị chắc sắp có tin vui thêm thành viên mới rồi đó”.



Bà Tony đang vui cười nói chuyện điện thoại, thì nghe đầu dây bên kia ‘lốp bốp’ một tiếng, giống như tiếng điện thoại bị rớt. Sau đó nghe thấy tiếng bà Whaley la lớn, lại lục cục lục cục một hồi mới có tiếng trả lời: “Chúa ơi, chị nói tôi sắp có cháu hả?”



“Tôi không dám chắc, chỉ là thấy bạn gái Michael mua que thử thai, sau đó liền rời đi rồi”.



“Cám ơn, cám ơn chị nha… Thần linh ơi, để.. để tôi gọi báo Michael cái đã”.



Bà Whaley nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó bấm gọi vào cơ quan của Nguyên Triệt. Tại cơ quan nơi hắn làm việc, bất cứ ai cũng không được phép đem điện thoại di động vào bên trong tòa nhà. Cho nên bình thường mọi người đều để di động trong xe rồi mới vào làm, nếu người nhà cần liên lạc chỉ có thể trực tiếp gọi vào điện thoại bàn của cơ quan.







Điện thoại reo mấy tiếng đã có người bắt máy: “Xin chào, hạ sĩ Michael Potter đang nghe máy”.



“Chào cậu Potter, bác là mẹ của Michael Nguyễn, con trai bác có ở đó hay không?” Bà Whaley nhận ra Potter lập tức lên tiếng.



“Dạ có, bác đợi chút”. Potter cũng nhanh chóng đáp trả, sau đó nối máy cho Nguyên Triệt còn tỉ mỉ báo cáo: “Sir, mẹ của cậu muốn nói chuyện”.



“Cám ơn cậu”, Nguyên Triệt trả lời, sau đó nối máy với bà Quyên, bà lập tức nghe được tiếng nói trầm ấm của con trai cả qua điện thoại: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”



Hắn vừa đóng lại tập hồ sơ đã xem qua, vừa đưa tay cầm lấy tách trà để lên miệng uống.



“Anh hai à, con mau về đi, Ngọc Lan… con bé có thai rồi”.



Phụt…



“Mẹ đợi một chút.” Nguyên Triệt vội vàng rút vài cái khăn giấy trong hộp để lau khô bìa hồ sơ, cũng may không có vấn đề gì lớn. Xong việc hắn mới bình tĩnh bắt ống nghe điện thoại để lên tai một lần nữa: “Không phải đâu, chắc có lầm lẫn gì rồi”.



Hai người chỉ quan hệ không sử dụng đồ bảo vệ vào hai tuần trước, không thể nào biết được tin tức nhanh như vậy.



“Lầm lẫn cái gì, dì Lyn vợ chú Tony nhìn thấy tận mắt bé Lan đi mua que thử thai đó. Là mới vừa nãy thôi. Anh hai, con mau xác thực tin tức đi, con bé còn nhỏ sợ làm chuyện khờ dại đó. Mẹ hồi hộp muốn chết rồi đây này”.



“Được, con biết rồi. Con ngắt máy đây”.



Nguyên Triệt ngồi trở lại ghế xoay bằng da mềm mại, nhíu mày suy nghĩ. Không thể nào là cô, như vậy chỉ có thể là người còn lại. Chuyện này nếu là sự thật, vậy cũng nên giải quyết thật tốt mới được.



Nghĩ xong, hắn bấm nút nối máy với Potter, nói rằng hôm nay trong nhà có chuyện, hắn sẽ nghỉ sớm nửa ngày.



**********



Ngôn Ngôn từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, mặt cắt không còn giọt máu.



“Sao rồi?” Ngọc Lan ở bên ngoài hồi hộp chờ đợi, vừa thấy bạn mình đi ra đã lên tiếng hỏi.



“Hai vạch” Ngôn Ngôn trả lời, còn tự chế giễu bản thân: “Được bốn tuần rồi. Trúng số độc đắc còn không trùng hợp như vậy”.



Thật đúng như dự đoán rồi.



Ngọc Lan hít sâu mấy hơi, hai bàn tay lúc nắm chặt lúc buông thả mấy lần, quyết định nói lời thật lòng: “Ngôn Ngôn à, tớ biết cậu còn trẻ không thể bị chuyện này ảnh hưởng tương lai, nhưng mà… đứa bé này vô tội mà”.



“Tớ biết rõ. Cậu đừng lo, tớ sẽ không bỏ rơi nó”. Vẻ mặt Ngôn Ngôn bỗng nhiên thật nghiêm túc, còn rất kiên định nói.



“Tốt quá, tớ… mới đầu tớ nghĩ cậu muốn phá bỏ nó nữa”.



Ngôn Ngôn lườm cô, nhẹ nhàng nói: “Tớ chỉ nói là tớ muốn đi hiệu thuốc mua que thử thôi”.



Ngọc Lan ôm vai của Ngôn Ngôn nói lời trong tim: “Tớ sẽ cố hết sức giúp đỡ cậu”.



Hai cô gái còn đang chìm đắm trong tình bạn cao cả thì nghe được tiếng gõ cửa rầm rầm ở phía trước. Ngọc Lan bảo Ngôn Ngôn đi nằm nghỉ, còn cô đi ra phía trước mở cửa chính.







Ngoài ý muốn cô thấy Nguyên Triệt xuất hiện trước cửa nhà, hắn vẫn còn mặc quân phục màu xanh rằn ri, cho thấy đã vội vàng từ cơ quan đến đây còn chưa kịp về nhà thay quần áo.



Ngọc Lan mở cửa nghiêng người để hắn vào nhà, lại tò mò hỏi: “Sao hôm nay anh đi làm về sớm vậy?”



Hắn cúi đầu hôn môi cô, lại nắm tay nhỏ cùng đi về phía ghế sô pha ngồi xuống mới trả lời: “Anh đang làm việc thì bị mẹ triệu tập về, em đoán được mẹ cho anh biết tin tức gì không?”



Ngọc Lan thành thật lắc đầu.



Nguyên Triệt đưa tay véo má cô một cái, mới cười nhẹ nói: “Mẹ nghĩ em đang mang cháu nội của mẹ”.



Vẻ mặt Ngọc Lan liền như đèn led liên tục đổi màu từ đỏ sang xanh, buột miệng thanh minh: “Em không có”.



“Anh biết em không có, vậy có phải là người khác có hay không?”



“Chuyện này…” Cô đã hứa qua với Ngôn Ngôn, không thể thất tín được cho nên bây giờ không biết nói thế nào chỉ có thể giương mắt nhìn Nguyên Triệt.



Hắn rất hiểu ý, trầm ngâm nói: “Em không cần nói với anh, là anh đoán ra, em chỉ cần gật đầu hay lắc đầu có được không?”



Ngọc Lan: “……………”



“Lúc sáng em mua thứ đó cho Ngôn Ngôn?”



Cô gật đầu.



“Cô ấy có rồi”.



Cô liên tục gật đầu, còn không kềm được nói: “Anh mau nghĩ cách giúp Ngôn Ngôn đi, cô ấy mới có hai mươi tuổi thôi, một mình cô ấy và đứa bé phải làm sao đây?”



“Được rồi em đừng lo lắng. Anh sẽ bàn với mẹ chuyện này”. Sau đó còn động viên nói: “Tom sẽ chịu trách nhiệm”.



“Chuyện này em không quá lo lắng, nếu tự bản thân người đàn ông muốn chịu trách nhiệm thì tốt, còn do bị bắt ép mà chịu trách nhiệm, như vậy không cần thì hơn”.



“Em còn nhỏ đừng suy nghĩ bi quan như vậy, trên đời này không phải đàn ông nào cũng xấu. Chẳng lẽ trong lòng em cũng nghĩ về anh như vậy?”



Ngọc Lan ôm ngang hông của hắn, vùi đầu vào trong lồng ngực ấm áp, khẳng định: “Không có, anh là người đàn ông tốt nhất mà em gặp được!”



************



Cho dù không muốn nói ra, nhưng cuối cùng cũng vẫn bị lộ.



Bởi vậy mới nói, “Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra”, chuyện muốn dấu cuối cùng cũng bị người ta ‘vô tình phát hiện’.



Ngôn Ngôn tay bưng trán, chán nản ngồi ở ghế sô pha bên cạnh Ngọc Lan, Nguyên Triệt đứng sừng sững ở kế bên, trầm mặc một lúc mới cất tiếng hỏi: “Ý nguyện của em là gì? Nói ra mọi người mới biết để giúp đỡ cho em.”



Ngôn Ngôn ngẩng đầu, chắc nịch nói: “Đây là con của em, em sẽ nuôi nó, không cần ai giúp cả.”



Nguyên Triệt không ừ hử, chỉ nói ra một bài toán đơn giản: “Thị thực Úc của em còn được hai năm, trong khoảng thời gian này em có thể ở đây sinh con, cố giấu người nhà bên đó có thể thành công được hai năm. Sau đó thì sao? Hết thị thực rồi em ẵm đứa bé trở về Việt Nam đối mặt với ba mẹ em như thế nào?







Còn thời gian hai năm ở đây, chi phí sinh con ở bệnh viện cho là được bảo hiểm trả đi. Vậy tiền đâu mua vật dụng linh tinh cho em bé? Ai giữ con cho em đi học lại? Em bé nếu bị bệnh phải đi bác sĩ em tính thế nào? em bé còn nhỏ phải uống sữa lớn lớn một chút đã bắt đầu ăn dặm, trái cây, thức ăn vặt… Thức ăn dành cho em bé ở Úc cũng không phải rẻ đâu. Em lấy tiền ba mẹ gởi từ Việt Nam sang để nuôi bản thân còn phải nuôi con, đủ hay không đủ em không tính được sao?



Đời thực không phải như trong phim trong truyện các em hay đọc đâu. Nuôi con một mình không phải là không thể, nhưng nếu em không thật sự giỏi giang có thể kiếm tiền nhiều thì con của em sống cuộc sống thiếu thốn là điều chắc chắn. Vả lại, không có người giúp đỡ, sợ là bản thân em sẽ mắc bệnh trầm cảm đấy.”



Ngôn Ngôn và Ngọc Lan nghe xong đều tái mặt, Ngọc Lan ra đời sớm cũng mang máng hiểu được, còn Ngôn Ngôn dù sao tuổi trẻ mới lớn còn háo thắng, lại được người nhà thương yêu lo lắng như vậy, vốn không quan tâm nhiều đến vấn đề tài chính. Bây giờ, có thêm một đứa bé tất nhiên sẽ phải chật vật, sợ là không đủ khả năng nuôi nấng nó. Nhưng mà với tình hình hiện tại, cô đang trong thế kẹt không biết làm sao cho đúng.



Ngọc Lan thấy Nguyên Triệt nói trúng chổ hiểm của người khác, không khỏi có chút áy náy nhìn cô bạn, lại nhẹ nhàng giúp bạn tìm đường ra. Cô cũng ngẩng đầu quay sang hắn khẳng định nói: “Anh nói như vậy chắc là đã có cách giúp Ngôn Ngôn giải quyết rồi!”



Ngôn Ngôn im lặng nhưng cũng hồi hộp trong lòng, muốn nghe lời giải cho bàn toán hóc búa đối với cô.



Nguyên Triệt không để mất thời gian đưa ra đề nghị: “Hiện tại bây giờ chỉ có cách đưa Ngôn Ngôn về trang trại rượu ở với ba mẹ anh. Ở đây phụ nữ có thai đi học rất bình thường, không có ai nói ra nói vào gì cả. Em cứ như vậy đến lúc sinh sẽ có mẹ anh bên cạnh giúp và chỉ cách nuôi em bé. Còn vấn đề của Tom, nó sẽ biết cách giải quyết. Tuy rằng anh không thể nói là nó có thể cưới em hay không, nhưng anh chắc chắn một điều là nó sẽ làm tròn trách nhiệm của người cha.



Nếu em không muốn để gia đình bên kia biết chuyện, chỉ có một cách duy nhất là sau khi học xong, em trở về Việt Nam còn đứa bé để lại cho mẹ anh và Tom chăm sóc. Chỉ là anh không biết em có bỏ được con mình hay không thôi.”



Ngôn Ngôn nghe xong lại trầm tư một lát mới lên tiếng đáp. “Em muốn suy nghĩ một chút.”



Ngọc Lan hiểu được Ngôn Ngôn đang rất rối rắm, nên vỗ vỗ nhẹ vào lưng của bạn thân an ủi.



*************



Ngọc Lan đứng ở sân trước, đang tiễn Nguyên Triệt về nhà hắn.



Cô mỉm cười nhìn Nguyên Triệt nũng nịu nói tiếng cảm ơn. Hắn luôn như vậy rất có chủ kiến, việc gì khó khăn vào tay hắn cũng sẽ được giải quyết êm đẹp ổn thỏa.



Người như hắn ở cùng một phe chắc chắn là tốt, nhưng mà đối nghịch vậy thì đáng sợ đến thế nào đây. Chỉ là có nghĩ, cô cũng không dám nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.



Nguyên Triệt hôn tạm biệt cô, lúc đang định rời đi thì bị cô kéo tay áo lại, cười tủm tỉm hỏi: “Sao anh rành chuyện chăm sóc em bé vậy?”



Hắn ngừng lại động tác, xoay người rất trôi chảy hé miệng trả lời: “Từ lúc gặp em, anh đã chuẩn bị tinh thần làm cha rồi”. Nói xong véo nhẹ mặt cô, thủng thỉnh rời đi, để lại Ngọc Lan nhếch miệng nhỏ nhìn theo xe của hắn chậm rãi rời khỏi khoảng sân trước nhà.



Ngọc Lan bĩu môi, anh cứ mơ đi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom