Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Tại trang trại rượu Whaley, Ngôn Ngôn được săn sóc chu đáo như đang ở nhà ba mẹ ruột của mình vậy.
Mỗi ngày ngoài ba bữa ăn chính ra, bà Quyên còn bảo cô ăn đủ thứ bánh trái tráng miệng, nhưng cô thật sự ăn không vô, mỗi lần ăn vào đều nôn hết ra, toàn thân đều mệt mỏi đến không còn hơi sức.
Bà Quyên rất lo lắng, bèn dẫn cô đi bác sĩ gia đình để xem thử nên giải quyết như thế nào. Bà sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả Ngôn Ngôn và đứa bé đều không được an toàn.
Bởi vì bà là khách quen của bác sĩ gia đình, nên nhanh chóng đặt được lịch khám trong thời gian sớm nhất. Bình thường ở Úc nếu có bệnh luôn luôn phải đặt lịch hẹn trước với bác sĩ. Nếu trực tiếp đến phòng khám mà không hẹn trước, bác sĩ sẽ không có thời gian rảnh để khám bệnh cho mình.
Ngôn Ngôn mới có thai hơn tám tuần nên bác sĩ không cho siêu âm, chỉ bảo cô đi vào toilet sử dụng que thử thai thử lại lần nữa, rồi cầm kết quả trở lại cho bác sĩ. Khi chắc chắn rằng cô mang thai rồi, bác sĩ mới đưa ra vài lời khuyên giúp cô giảm bớt chứng buồn nôn khi mang thai. Đồng thời yêu cầu trở lại phòng khám vào tuần thứ 12 của thai kì, để siêu âm xem thai nhi có phát triển bình thường hoặc có bệnh tật gì hay không.
Sau khi trở về nhà, bà Quyên nghe theo bác sĩ dặn, không bắt Ngôn Ngôn ăn nhiều như trước nữa. Bà thay đổi chiến thuật, mua các loại bánh tây lạt để Ngôn Ngôn ăn vài miếng vào buổi sáng sau khi thức dậy, rồi bắt cô năm nghỉ trên giường thêm 30 phút mới cho xuống giường. Thức ăn của cô cũng phải để nguội, không được ăn nóng sẽ làm tăng hương vị của món ăn, gây cảm giác nôn ọe. Khẩu phần mỗi bữa ăn cũng giảm lại chỉ có một dĩa nhỏ, nhưng lại tăng cử ăn lên đến năm sáu lần một ngày. Ngoài ra, Ngôn Ngôn cần uống nhiều nước tránh tình trạng mất nước khi bị nôn quá nhiều. Nhưng mỗi lần chỉ được uống vài hớp, không được uống quá nhiều một lúc cũng sẽ dẫn đến tình trạng buồn nôn…
Lời dặn của bác sĩ còn rất nhiều, bà Quyên và Ngôn Ngôn nhớ không hết nên được bác sĩ in chúng ra một tờ giấy, bảo hai người về đọc rồi làm theo những lời khuyên trong đó.
Nhờ vậy, tình trạng bệnh ốm nghén của Ngôn Ngôn có khởi sắc, đã có thể ăn thức ăn vào bụng mà không phải chạy đi viếng thăm toilet nữa.
Mấy ngày sau khi Ngọc Lan và Nguyên Triệt đi Adelaide, bà Quyên đến thông báo cho Ngôn Ngôn biết, trưa nay Thomas sẽ trở lại Úc. Bà vốn không muốn nói cho cô biết, nhưng lại sợ Thomas sẽ làm chuyện gì điên rồ khiến cô bị đả kích sẽ ảnh hưởng đến cô và đứa bé, cho nên báo trước vẫn tốt hơn.
Thằng con trai nhỏ này, bà không có cách nào dạy được nó, cũng không biết nó có làm chuyện điên khùng gì hại đến Ngôn Ngôn và cháu nội của bà không nữa.
Nó thích Emma đến như vậy mà!
Ngôn Ngôn nghe bà Quyên nói, có hơi kinh ngạc, nhưng lập tức rũ mi mắt ngoan ngoãn nói: “Bác gái yên tâm, con không sao.”
Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, gần 12 giờ trưa, Ngôn Ngôn vừa mới ăn trưa xong, đang ngồi trên ghế bành đọc sách về cách chăm em bé, thì nghe thấy tiếng động cơ xe ồn ào gầm rú chạy vào bãi đỗ xe của trang trại rượu. Cô chầm chậm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy một chiếc xe thể thao Subaru màu đen bóng loáng đậu lại. Thomas mở cửa xe, dáng vẻ vội vàng chạy vào nhà, đến cửa xe mà anh cũng đã quên đóng lại.
Ngôn Ngôn nghe thấy tiếng người chạy rầm rầm trên hàng lang gỗ trong nhà, chưa đến hai phút sau cửa phòng của cô đã bị mở tung. Người mà cô đã nói không muốn gặp lại, giờ đây lại rõ rõ ràng ràng xuất hiện trước mặt, sau lưng anh còn có bác gái với dáng điệu vừa giận vừa sợ đuổi theo lên đến tận đây.
Thomas đứng ở cửa phòng một lúc mới bước vào bên trong. Anh nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh căn phòng một lúc, rồi đưa tầm mắt nhìn đến cô gái đang đứng cạnh cửa sổ. Chỉ một tháng không gặp mà cô đã tiều tụy thành ra thế này, cả người đều gầy một vòng giống như là cọng cỏ khô sắp bị gió thổi bay vậy. Chỉ có ánh mắt quật cường kia làm cho đối phương cảm thấy cô sẽ không cho phép người khác sỉ nhục mình.
Dáng vẻ của cô ốm tong ốm teo như vậy, còn chút xíu nào giống người phụ nữ đang mang thai đâu. Anh mấp máy môi, chưa kịp nói thành lời, đã bị mẹ anh nhảy ra đứng ngăn giữa anh và cô, hai tay dang ra hai bên như là gà mẹ bảo vệ gà con, miệng nói: “Mẹ nói cho con biết, con mà làm chuyện thương thiên hại lý gì ở đây, mẹ sẽ không nhìn con nữa!”
Thomas nhăn mày, nhếch miệng nói: “Ở đây có pháp luật đó, mẹ nghĩ con có thể làm gì?”
Nói rồi theo thói quen đưa tay vào túi quần rút ra bao thuốc lá, định lấy ra một điếu nhưng lại nhớ đến cái gì đó, đóng nắp hộp thuốc bỏ trở lại túi quần. Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn về mẹ mình trực tiếp nói: “Con muốn nói chuyện riêng với Ngôn Ngôn.”
Nghĩ cũng không cần nghĩ, anh muốn mẹ rời khỏi căn phòng này.
Bà Quyên định lên tiếng không đồng ý, thì bả vai mình bị cô gái đứng sau lưng vỗ nhè nhẹ mấy cái, lịch sự nói: “Bác gái, con cũng có chuyện muốn nói riêng với thầy ấy.”
Bà Quyên thấy hai đứa đều như vậy, tuy rằng rất muốn ở lại để bảo vệ Ngôn Ngôn nhưng cuối cùng cũng phải đi ra ngoài. Có những chuyện, chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết cho dứt điểm.
Ngôn Ngôn đứng bên cửa sổ hai bàn tay bắt chéo nhè nhẹ ma sát hai bắp tay gầy gò, cúi đầu đứng ở đó giống như đứa bé bị phạm lỗi chờ trách phạt. Mái tóc dài nhuộm màu hạt dẻ sành điệu cũng được cột lại gọn gàng ở phía sau đầu, không còn mang đến cho người khác cảm giác cô là một cô công chúa kiêu căng nữa, mà giống như một cô thôn nữ bình thường như là nàng Belle vậy. Nhưng cô đứng yên không lâu đã quật cường ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Thomas không có chút e sợ của kẻ yếu thế, cuối cùng mở miệng nói:
“Đứa bé này là của thầy, tin hay không cũng được. Hiện giờ tôi phải nhờ vào sự trợ giúp của bác gái, sau này tôi học xong sẽ cố hết sức để tìm được việc làm chính thức. Khi đó tôi sẽ đưa đứa bé đi, tự tôi sẽ nuôi dưỡng nó. Thầy yên tâm, tôi và nó nhất định không bao giờ làm phiền đến cuộc sống của thầy và Emma.”
Thomas đứng gần cửa phòng ngủ, trên người vẫn mặc tây trang màu đen đã không còn thẳng thớm. Giống như anh vừa làm việc xong, quần áo cũng chưa kịp thay đã vội vàng bay về Úc. Trên gương mặt luôn rực rỡ như ánh nắng kia, hôm nay lại có chút phờ phạc, phía dưới đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương cũng có quầng thâm.
Anh thở ra một hơi….
Trong lúc Ngôn Ngôn nghĩ rằng anh thở phào nhẹ nhõm vì không bị cô lấy cớ có đứa con ràng buộc, thì anh lại dùng giọng cà lơ phất phơ như muôn thuở nói: “Phải con của tôi hay không sao tôi lại không biết. Được rồi, gồng mình như vậy làm gì, tôi cũng đâu biết ăn thịt người…..
Tôi mệt rồi, mượn giường nằm ngủ một lát đây.”
Anh cũng có phòng ngủ ở nơi này vậy, sao không về đó mà ngủ, lại chơi trò ‘tu hú chiếm tổ chim khách’?
Thomas nói xong thật sự đi đến giường đơn của Ngôn Ngôn nằm xuống, áo vest cũng bị anh cởi ra vứt bừa trên thảm, sau đó nằm sấp lên giường mà ngủ. Có lẽ anh đã mệt lắm rồi, cho nên vừa nằm xuống không đến ba phút đã nghe tiếng ngáy nho nhỏ vang lên. Anh nằm trên giường ngủ một giấc đến tám giờ tối vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Ngôn Ngôn không biết mình đã ăn bao nhiêu cử rồi, mà cái người kì lạ kia vẫn ngủ say như chết, không lẽ ngủ ngon đến không biết đói bụng luôn à?
Cô ngồi trên ghế dựa bọc da êm ái, vừa đọc sách vừa trộm nhìn anh. Đúng lúc này anh lại trở mình một cái, làm cho Ngôn Ngôn giật mình, bối rối nhìn xuống trang sách mà cô đã đọc hơn một tiếng vẫn chưa lật được sang trang mới.
**********
Mỗi ngày ở Adelaide đều rất thảnh thơi, ngoài việc nấu cơm giặt giũ đi shopping cùng Tuyết Trân ra, Ngọc Lan không có gì khác để làm. Cho nên mỗi ngày cô lại lên mạng chơi trò câu hỏi trắc nghiệm của cuộc thi lý thuyết lái xe hơi.
Nguyên Triệt chỉ cho cô trang web này để làm trắc nghiệm, bởi vì tài liệu thi lý thuyết mà cô tìm được, vừa nhìn vào đã thôi không muốn học nữa. Đề cương là một đống chữ tiếng anh rắc rối và khó học thuộc lòng. Cô vừa nhìn vào đã nghĩ đến việc thà suốt đời đi xe công cộng cho khỏe tấm thân.
Nguyên Triệt nghe cô than vãn thì lắc đầu cười, sau đó tìm một trang web của một công ty bảo hiểm nào đó, có phần câu hỏi trắc nghiệm lý thuyết lái xe, giúp cho cô dễ hiểu hơn và quan trọng nhất là không bị ngán. Mỗi câu hỏi đều có ba đáp án, chỉ cần bấm vào ô đáp án đúng, hoàn thành hết 42 câu hỏi của đề thi thì sẽ lập tức biết kết quả đúng sai. Những câu trả lời sai cũng sẽ được hướng dẫn lại đáp án đúng. Trong mấy trăm câu hỏi ôn thi thì ngẫu nhiên có 42 câu được chọn vào một bài thi, cứ như vậy xào đi xào lại. Ngọc Lan càng trả lời càng hăng say, sau đó thì bị nghiện, mỗi ngày đều phải bỏ ít nhất hai tiếng đồng hồ để vào chơi trò trả lời câu hỏi.
Sau khi cô chơi được mấy ngày đã trúng được khoảng 35 trên 42 câu, thuận lợi vào tiếp vòng hai. Đó là vòng thi gồm 5 câu hỏi bằng hình vẽ về cách thức nhường đường (giveway) cho xe của mình lưu thông trên đường. Ở vòng một chỉ cần sai dưới 10 câu thì được cho qua vòng hai, vòng hai này khó hơn một chút, phải trả lời đúng cả năm câu hỏi mới tính là thi đậu, rồi được cấp bằng lý thuyết.
Mỗi buổi tối Nguyên Triệt sẽ chỉ cho Ngọc Lan một chút về luật nhường đường, chẳng hạn xe của mình đang chạy đến ngã tư không có đèn giao thông, nếu thấy bảng Giveway thì nhất định phải đỗ xe lại để phương tiện lưu thông ở hai bên trái phải đi trước. Còn ở ngã tư không có bảng Giveway thì bắt buộc ngừng lại, nhường đường cho xe ở bên phải đi trước.
Chuyện này nếu đã từng lái xe thì rất dễ hiểu, nhưng Ngọc Lan chưa bao giờ lái xe ở Úc, đặc biệt hơn nữa đây là quốc gia chạy theo tay lái nghịch, nên cô càng không hiểu luật nhường đường này. Năm câu hỏi bằng hình ảnh kia, cô luôn luôn trả lời sai ít nhất là một câu. Nếu đi thi chắc chắn sẽ rớt. Cho nên Nguyên Triệt quyết định lái xe chở cô đi vài vòng, sau đó chỉ cho cô bằng thực tiễn.
Có thực hành thì lý thuyết sẽ dễ học hơn nhiều.
Ngọc Lan nhanh chóng hiểu được, còn trả lời rất tốt các câu hỏi mà Nguyên Triệt đưa ra.
********
Hôm nay đã là thứ sáu, Nguyên Triệt giữ đúng lời hứa, sau khi về nhà thay thường phục rồi lập tức chở cô trở lại doanh trại, để đăng kí làm tài khoản chung trong ngân hàng quân đội.
Nguyên Triệt đậu xe ở một bãi đỗ không lớn không nhỏ ở phía trước cổng doanh trại, sau đó dẫn cô đi đến một chỗ đăng kí kiêm tiếp tân, chụp hình đăng kí tên tuổi, nêu lý do vì sao muốn vào trong thì mới được phép cấp thẻ khách tham quan để đi vào bên trong doanh trại.
Sau khi Ngọc Lan có thẻ khách tham quan thì gắn lên trên ngực áo. Nguyên Triệt dẫn cô đi trở lại xe SUV, hắn nói bên trong rất lớn không thể đi bộ được.
Hai người lái xe đến cổng an ninh, Nguyên Triệt xuất trình thẻ làm việc và chỉ cho người gác cổng xem thẻ tham quan của Ngọc Lan, hai người mới thuận lợi vào được bên trong doanh trại. Bên trong quả thật rất lớn, cũng không biết người ta bỏ ra bao nhiêu hecta đất để xây dựng nơi này. Kiến trúc bên trong ngăn nắp đơn giản, hầu hết đều là nhà trệt, nhưng có rất nhiều cây xanh và thảm cỏ xung quanh. Đường đi ở khắp nơi cũng đều có hai làn đường rộng rãi. Nguyên Triệt lái một vòng, chỉ cho cô sân thể thao, phòng tập gym, căn tin, nơi bác sĩ quân y làm việc....
Còn có một sân bay lớn có rất nhiều máy bay quân dụng đang đậu bên trong, nơi này đã được rào lại không cho phép đi vào. Thỉnh thoảng cũng thấy vài người lính không quân mặc quân phục xanh dương rằn ri giống như Nguyên Triệt, cũng có người mặc màu xanh lá làm việc cho bộ binh, đang di chuyển trên lề đường. Nhiều khu vực trong này không phận sự miễn vào, Nguyên Triệt chỉ đưa cô đi xem một vài nơi được phép đi trong doanh trại, cô cũng không biết hắn làm việc ở nơi nào, nên tò mò hỏi một câu.
Nguyên Triệt giải thích nơi hắn làm việc không thể dẫn người ngoài vào, nhưng mỗi năm sẽ có một đợt tham quan đặc biệt dành cho thành viên gia đình và bạn bè vào thăm nơi làm việc của họ.
Kết thúc chuyến tham quan ngắn, hắn đỗ xe lại ở một bãi đậu xe nhỏ, có một vài dãy nhà trệt bao bọc xung quanh. Hắn ra khỏi xe rồi dẫn cô đi đến một văn phòng làm việc, cô cũng không ngờ cái gọi là ngân hàng quân đội, thì ra chỉ là văn phòng nhỏ đơn sơ như vậy.
Có lẽ đây chỉ là chi nhánh, không phải là trụ sở chính. Ngân hàng quân đội đa số chỉ có người làm trong ngành này sử dụng, nó không được phổ biến rộng rãi và không có nhiều chi nhánh ở khắp nơi như những ngân hàng nổi tiếng khác, ví dụ như NAB, Commonwealth, ANZ…
Những người lính sử dụng ngân hàng này, chủ yếu vì họ thường di chuyển ra nước ngoài làm việc hoặc tập huấn, nếu có rắc rối gì về mặt tài chính thì ngân hàng quân đội sẽ giúp giải quyết vấn đề rất nhanh gọn, không phải chờ đợi trong thời gian dài như những ngân hàng tư nhân khác.
Nguyên Triệt kể cho Ngọc Lan câu chuyện về bạn làm chung Potter, anh ta đi Hawaii làm việc, ghé chơi ở một câu lạc bộ về đêm không may bị lừa gạt, liên tục bị quẹt thẻ và ký khống, mất gần 3 ngàn đồng. Điều đáng nói là nhân viên nơi này không những sử dụng thẻ ngân hàng quân đội của anh ta, mà còn sử dụng luôn một thẻ ngân hàng tư nhân khác. Bởi vì họ nói thẻ quân đội có vấn đề, không trả tiền được.
Vợ anh ta ở Úc đi shopping nhưng không có tiền trả, kiểm tra tài khoản phát hiện được chuyện này, lập tức thông báo cho Potter biết. Anh ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho ngân hàng quân đội, tiền bị mất lập tức được trả về tài khoản. Còn một thẻ khác của ngân hàng tư nhân của Potter cũng bị quẹt khống và ăn cắp gần 2 ngàn. Anh cũng được gọi điện thoại thông báo và đưa đầy đủ bằng chứng, nhưng đã hai năm trôi qua cũng không được ngân hàng giải quyết.
Ngọc Lan nghe hắn nói thì hết hồn, không ngờ ở Mỹ cũng có tệ nạn ăn cắp, mà còn ăn cắp trắng trợn như vậy nữa.
Nguyên Triệt dẫn cô vào trong văn phòng, chào hỏi với nhân viên ngân hàng, sau đó yêu cầu mở tài khoản chung cho cô và hắn.
Nữ nhân viên nhanh chóng đưa ra một bộ đơn gồm hai trang giấy, Nguyên Triệt nhận lấy ghi ghi chép chép một thoáng là xong, cũng không cần hỏi Ngọc Lan bất cứ câu hỏi nào. Lúc hắn điền xong đơn, mới bảo cô kí tên vào cuối trang giấy, hắn cũng kí một bên, cuối cùng bảo cô đưa hộ chiếu cho nhân viên ngân hàng.
Cô nhân viên kia nhận lấy đơn đăng kí mở tài khoản chung, hộ chiếu của Ngọc Lan và bằng lái xe của Nguyên Triệt. Sau đó gõ gõ liên tục vào bàn phím của máy vi tính, lúc nhìn thấy thông tin trong tài khoản cũ của Nguyên Triệt thì không dám chắc hỏi vài câu, rồi lại nhắc nhở, tiếp đến kể chuyện về ai đó làm thẻ chung rồi bị bạn gái bỏ, bị mất hết tiền trong ngân hàng…
Câu chuyện đại loại như thế, Ngọc Lan nghe tiếng được tiếng không vì cô nhân viên nói quá nhanh, nhưng cố gắng nghe cũng có thể lõm bõm hiểu được nội dung cơ bản.
Vẻ mặt của Nguyên Triệt cũng không đổi sắc, chỉ khách sáo nói: “À” với cô nhân viên nhiệt tình kia, cũng không tỏ ra bất kì thái độ nào có ý định rút lại yêu cầu làm tài khoản chung của mình.
Nữ nhân viên kia thấy thế cũng không nói chuyện phiếm nữa mà chuyên tâm làm cho xong việc. Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, cô ta nói khoảng ba ngày nữa sẽ có thẻ mới gởi đến địa chỉ căn hộ của hắn, còn Ngọc Lan hoàn toàn bị xem là không khí.
Có đôi khi ở nước ngoài, dù ít hay nhiều cũng sẽ có người không thích mình, đây gọi là nạn phân biệt chủng tộc.
Nguyên Triệt nắm tay Ngọc Lan đi ra khỏi ngân hàng quân đội, muốn quay trở lại xe ô tô rồi sẽ đưa cô đi ăn tối ở khu người Việt. Hiện giờ cũng đã gần 5 giờ chiều, ăn sớm một chút đến tối lại thảnh thơi… làm chuyện thú vị khác.
Chỉ là Nguyên Triệt không ngờ, hắn cũng có lúc sơ suất như vậy. Có lẽ vì được sống cùng một chỗ với người trong mộng nên hắn chìm đắm trong hạnh phúc đến nổi quên mất… vào ngày hôm nay, ‘bạn tri kỉ mỗi tháng’ của Ngọc Lan đã đến hẹn lại lên rồi!
Nguyên Triệt thấy cô ngồi trên xe rất im lặng nên ngoẹo đầu sang nói: “Sao vậy? Không vui vì lời cô ta nói? Toàn chuyện linh tinh thôi, em đừng để bụng.”
“Anh không sợ à? Sợ em lấy hết tiền rồi bỏ trốn đó.” Ngọc Lan cũng quay đầu, mở to mắt nhìn qua hắn hỏi.
Hắn cười nhẹ, không do dự đáp: “Cả giang sơn còn bỏ được, huống hồ gì một chút tiền trong ngân hàng.”
“Chú à, chú lại nói lời ngon ngọt để dụ dỗ con gái nhà lành sao?”
Nguyên Triệt: “…………………”
Mỗi ngày ngoài ba bữa ăn chính ra, bà Quyên còn bảo cô ăn đủ thứ bánh trái tráng miệng, nhưng cô thật sự ăn không vô, mỗi lần ăn vào đều nôn hết ra, toàn thân đều mệt mỏi đến không còn hơi sức.
Bà Quyên rất lo lắng, bèn dẫn cô đi bác sĩ gia đình để xem thử nên giải quyết như thế nào. Bà sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả Ngôn Ngôn và đứa bé đều không được an toàn.
Bởi vì bà là khách quen của bác sĩ gia đình, nên nhanh chóng đặt được lịch khám trong thời gian sớm nhất. Bình thường ở Úc nếu có bệnh luôn luôn phải đặt lịch hẹn trước với bác sĩ. Nếu trực tiếp đến phòng khám mà không hẹn trước, bác sĩ sẽ không có thời gian rảnh để khám bệnh cho mình.
Ngôn Ngôn mới có thai hơn tám tuần nên bác sĩ không cho siêu âm, chỉ bảo cô đi vào toilet sử dụng que thử thai thử lại lần nữa, rồi cầm kết quả trở lại cho bác sĩ. Khi chắc chắn rằng cô mang thai rồi, bác sĩ mới đưa ra vài lời khuyên giúp cô giảm bớt chứng buồn nôn khi mang thai. Đồng thời yêu cầu trở lại phòng khám vào tuần thứ 12 của thai kì, để siêu âm xem thai nhi có phát triển bình thường hoặc có bệnh tật gì hay không.
Sau khi trở về nhà, bà Quyên nghe theo bác sĩ dặn, không bắt Ngôn Ngôn ăn nhiều như trước nữa. Bà thay đổi chiến thuật, mua các loại bánh tây lạt để Ngôn Ngôn ăn vài miếng vào buổi sáng sau khi thức dậy, rồi bắt cô năm nghỉ trên giường thêm 30 phút mới cho xuống giường. Thức ăn của cô cũng phải để nguội, không được ăn nóng sẽ làm tăng hương vị của món ăn, gây cảm giác nôn ọe. Khẩu phần mỗi bữa ăn cũng giảm lại chỉ có một dĩa nhỏ, nhưng lại tăng cử ăn lên đến năm sáu lần một ngày. Ngoài ra, Ngôn Ngôn cần uống nhiều nước tránh tình trạng mất nước khi bị nôn quá nhiều. Nhưng mỗi lần chỉ được uống vài hớp, không được uống quá nhiều một lúc cũng sẽ dẫn đến tình trạng buồn nôn…
Lời dặn của bác sĩ còn rất nhiều, bà Quyên và Ngôn Ngôn nhớ không hết nên được bác sĩ in chúng ra một tờ giấy, bảo hai người về đọc rồi làm theo những lời khuyên trong đó.
Nhờ vậy, tình trạng bệnh ốm nghén của Ngôn Ngôn có khởi sắc, đã có thể ăn thức ăn vào bụng mà không phải chạy đi viếng thăm toilet nữa.
Mấy ngày sau khi Ngọc Lan và Nguyên Triệt đi Adelaide, bà Quyên đến thông báo cho Ngôn Ngôn biết, trưa nay Thomas sẽ trở lại Úc. Bà vốn không muốn nói cho cô biết, nhưng lại sợ Thomas sẽ làm chuyện gì điên rồ khiến cô bị đả kích sẽ ảnh hưởng đến cô và đứa bé, cho nên báo trước vẫn tốt hơn.
Thằng con trai nhỏ này, bà không có cách nào dạy được nó, cũng không biết nó có làm chuyện điên khùng gì hại đến Ngôn Ngôn và cháu nội của bà không nữa.
Nó thích Emma đến như vậy mà!
Ngôn Ngôn nghe bà Quyên nói, có hơi kinh ngạc, nhưng lập tức rũ mi mắt ngoan ngoãn nói: “Bác gái yên tâm, con không sao.”
Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, gần 12 giờ trưa, Ngôn Ngôn vừa mới ăn trưa xong, đang ngồi trên ghế bành đọc sách về cách chăm em bé, thì nghe thấy tiếng động cơ xe ồn ào gầm rú chạy vào bãi đỗ xe của trang trại rượu. Cô chầm chậm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy một chiếc xe thể thao Subaru màu đen bóng loáng đậu lại. Thomas mở cửa xe, dáng vẻ vội vàng chạy vào nhà, đến cửa xe mà anh cũng đã quên đóng lại.
Ngôn Ngôn nghe thấy tiếng người chạy rầm rầm trên hàng lang gỗ trong nhà, chưa đến hai phút sau cửa phòng của cô đã bị mở tung. Người mà cô đã nói không muốn gặp lại, giờ đây lại rõ rõ ràng ràng xuất hiện trước mặt, sau lưng anh còn có bác gái với dáng điệu vừa giận vừa sợ đuổi theo lên đến tận đây.
Thomas đứng ở cửa phòng một lúc mới bước vào bên trong. Anh nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh căn phòng một lúc, rồi đưa tầm mắt nhìn đến cô gái đang đứng cạnh cửa sổ. Chỉ một tháng không gặp mà cô đã tiều tụy thành ra thế này, cả người đều gầy một vòng giống như là cọng cỏ khô sắp bị gió thổi bay vậy. Chỉ có ánh mắt quật cường kia làm cho đối phương cảm thấy cô sẽ không cho phép người khác sỉ nhục mình.
Dáng vẻ của cô ốm tong ốm teo như vậy, còn chút xíu nào giống người phụ nữ đang mang thai đâu. Anh mấp máy môi, chưa kịp nói thành lời, đã bị mẹ anh nhảy ra đứng ngăn giữa anh và cô, hai tay dang ra hai bên như là gà mẹ bảo vệ gà con, miệng nói: “Mẹ nói cho con biết, con mà làm chuyện thương thiên hại lý gì ở đây, mẹ sẽ không nhìn con nữa!”
Thomas nhăn mày, nhếch miệng nói: “Ở đây có pháp luật đó, mẹ nghĩ con có thể làm gì?”
Nói rồi theo thói quen đưa tay vào túi quần rút ra bao thuốc lá, định lấy ra một điếu nhưng lại nhớ đến cái gì đó, đóng nắp hộp thuốc bỏ trở lại túi quần. Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn về mẹ mình trực tiếp nói: “Con muốn nói chuyện riêng với Ngôn Ngôn.”
Nghĩ cũng không cần nghĩ, anh muốn mẹ rời khỏi căn phòng này.
Bà Quyên định lên tiếng không đồng ý, thì bả vai mình bị cô gái đứng sau lưng vỗ nhè nhẹ mấy cái, lịch sự nói: “Bác gái, con cũng có chuyện muốn nói riêng với thầy ấy.”
Bà Quyên thấy hai đứa đều như vậy, tuy rằng rất muốn ở lại để bảo vệ Ngôn Ngôn nhưng cuối cùng cũng phải đi ra ngoài. Có những chuyện, chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết cho dứt điểm.
Ngôn Ngôn đứng bên cửa sổ hai bàn tay bắt chéo nhè nhẹ ma sát hai bắp tay gầy gò, cúi đầu đứng ở đó giống như đứa bé bị phạm lỗi chờ trách phạt. Mái tóc dài nhuộm màu hạt dẻ sành điệu cũng được cột lại gọn gàng ở phía sau đầu, không còn mang đến cho người khác cảm giác cô là một cô công chúa kiêu căng nữa, mà giống như một cô thôn nữ bình thường như là nàng Belle vậy. Nhưng cô đứng yên không lâu đã quật cường ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Thomas không có chút e sợ của kẻ yếu thế, cuối cùng mở miệng nói:
“Đứa bé này là của thầy, tin hay không cũng được. Hiện giờ tôi phải nhờ vào sự trợ giúp của bác gái, sau này tôi học xong sẽ cố hết sức để tìm được việc làm chính thức. Khi đó tôi sẽ đưa đứa bé đi, tự tôi sẽ nuôi dưỡng nó. Thầy yên tâm, tôi và nó nhất định không bao giờ làm phiền đến cuộc sống của thầy và Emma.”
Thomas đứng gần cửa phòng ngủ, trên người vẫn mặc tây trang màu đen đã không còn thẳng thớm. Giống như anh vừa làm việc xong, quần áo cũng chưa kịp thay đã vội vàng bay về Úc. Trên gương mặt luôn rực rỡ như ánh nắng kia, hôm nay lại có chút phờ phạc, phía dưới đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương cũng có quầng thâm.
Anh thở ra một hơi….
Trong lúc Ngôn Ngôn nghĩ rằng anh thở phào nhẹ nhõm vì không bị cô lấy cớ có đứa con ràng buộc, thì anh lại dùng giọng cà lơ phất phơ như muôn thuở nói: “Phải con của tôi hay không sao tôi lại không biết. Được rồi, gồng mình như vậy làm gì, tôi cũng đâu biết ăn thịt người…..
Tôi mệt rồi, mượn giường nằm ngủ một lát đây.”
Anh cũng có phòng ngủ ở nơi này vậy, sao không về đó mà ngủ, lại chơi trò ‘tu hú chiếm tổ chim khách’?
Thomas nói xong thật sự đi đến giường đơn của Ngôn Ngôn nằm xuống, áo vest cũng bị anh cởi ra vứt bừa trên thảm, sau đó nằm sấp lên giường mà ngủ. Có lẽ anh đã mệt lắm rồi, cho nên vừa nằm xuống không đến ba phút đã nghe tiếng ngáy nho nhỏ vang lên. Anh nằm trên giường ngủ một giấc đến tám giờ tối vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Ngôn Ngôn không biết mình đã ăn bao nhiêu cử rồi, mà cái người kì lạ kia vẫn ngủ say như chết, không lẽ ngủ ngon đến không biết đói bụng luôn à?
Cô ngồi trên ghế dựa bọc da êm ái, vừa đọc sách vừa trộm nhìn anh. Đúng lúc này anh lại trở mình một cái, làm cho Ngôn Ngôn giật mình, bối rối nhìn xuống trang sách mà cô đã đọc hơn một tiếng vẫn chưa lật được sang trang mới.
**********
Mỗi ngày ở Adelaide đều rất thảnh thơi, ngoài việc nấu cơm giặt giũ đi shopping cùng Tuyết Trân ra, Ngọc Lan không có gì khác để làm. Cho nên mỗi ngày cô lại lên mạng chơi trò câu hỏi trắc nghiệm của cuộc thi lý thuyết lái xe hơi.
Nguyên Triệt chỉ cho cô trang web này để làm trắc nghiệm, bởi vì tài liệu thi lý thuyết mà cô tìm được, vừa nhìn vào đã thôi không muốn học nữa. Đề cương là một đống chữ tiếng anh rắc rối và khó học thuộc lòng. Cô vừa nhìn vào đã nghĩ đến việc thà suốt đời đi xe công cộng cho khỏe tấm thân.
Nguyên Triệt nghe cô than vãn thì lắc đầu cười, sau đó tìm một trang web của một công ty bảo hiểm nào đó, có phần câu hỏi trắc nghiệm lý thuyết lái xe, giúp cho cô dễ hiểu hơn và quan trọng nhất là không bị ngán. Mỗi câu hỏi đều có ba đáp án, chỉ cần bấm vào ô đáp án đúng, hoàn thành hết 42 câu hỏi của đề thi thì sẽ lập tức biết kết quả đúng sai. Những câu trả lời sai cũng sẽ được hướng dẫn lại đáp án đúng. Trong mấy trăm câu hỏi ôn thi thì ngẫu nhiên có 42 câu được chọn vào một bài thi, cứ như vậy xào đi xào lại. Ngọc Lan càng trả lời càng hăng say, sau đó thì bị nghiện, mỗi ngày đều phải bỏ ít nhất hai tiếng đồng hồ để vào chơi trò trả lời câu hỏi.
Sau khi cô chơi được mấy ngày đã trúng được khoảng 35 trên 42 câu, thuận lợi vào tiếp vòng hai. Đó là vòng thi gồm 5 câu hỏi bằng hình vẽ về cách thức nhường đường (giveway) cho xe của mình lưu thông trên đường. Ở vòng một chỉ cần sai dưới 10 câu thì được cho qua vòng hai, vòng hai này khó hơn một chút, phải trả lời đúng cả năm câu hỏi mới tính là thi đậu, rồi được cấp bằng lý thuyết.
Mỗi buổi tối Nguyên Triệt sẽ chỉ cho Ngọc Lan một chút về luật nhường đường, chẳng hạn xe của mình đang chạy đến ngã tư không có đèn giao thông, nếu thấy bảng Giveway thì nhất định phải đỗ xe lại để phương tiện lưu thông ở hai bên trái phải đi trước. Còn ở ngã tư không có bảng Giveway thì bắt buộc ngừng lại, nhường đường cho xe ở bên phải đi trước.
Chuyện này nếu đã từng lái xe thì rất dễ hiểu, nhưng Ngọc Lan chưa bao giờ lái xe ở Úc, đặc biệt hơn nữa đây là quốc gia chạy theo tay lái nghịch, nên cô càng không hiểu luật nhường đường này. Năm câu hỏi bằng hình ảnh kia, cô luôn luôn trả lời sai ít nhất là một câu. Nếu đi thi chắc chắn sẽ rớt. Cho nên Nguyên Triệt quyết định lái xe chở cô đi vài vòng, sau đó chỉ cho cô bằng thực tiễn.
Có thực hành thì lý thuyết sẽ dễ học hơn nhiều.
Ngọc Lan nhanh chóng hiểu được, còn trả lời rất tốt các câu hỏi mà Nguyên Triệt đưa ra.
********
Hôm nay đã là thứ sáu, Nguyên Triệt giữ đúng lời hứa, sau khi về nhà thay thường phục rồi lập tức chở cô trở lại doanh trại, để đăng kí làm tài khoản chung trong ngân hàng quân đội.
Nguyên Triệt đậu xe ở một bãi đỗ không lớn không nhỏ ở phía trước cổng doanh trại, sau đó dẫn cô đi đến một chỗ đăng kí kiêm tiếp tân, chụp hình đăng kí tên tuổi, nêu lý do vì sao muốn vào trong thì mới được phép cấp thẻ khách tham quan để đi vào bên trong doanh trại.
Sau khi Ngọc Lan có thẻ khách tham quan thì gắn lên trên ngực áo. Nguyên Triệt dẫn cô đi trở lại xe SUV, hắn nói bên trong rất lớn không thể đi bộ được.
Hai người lái xe đến cổng an ninh, Nguyên Triệt xuất trình thẻ làm việc và chỉ cho người gác cổng xem thẻ tham quan của Ngọc Lan, hai người mới thuận lợi vào được bên trong doanh trại. Bên trong quả thật rất lớn, cũng không biết người ta bỏ ra bao nhiêu hecta đất để xây dựng nơi này. Kiến trúc bên trong ngăn nắp đơn giản, hầu hết đều là nhà trệt, nhưng có rất nhiều cây xanh và thảm cỏ xung quanh. Đường đi ở khắp nơi cũng đều có hai làn đường rộng rãi. Nguyên Triệt lái một vòng, chỉ cho cô sân thể thao, phòng tập gym, căn tin, nơi bác sĩ quân y làm việc....
Còn có một sân bay lớn có rất nhiều máy bay quân dụng đang đậu bên trong, nơi này đã được rào lại không cho phép đi vào. Thỉnh thoảng cũng thấy vài người lính không quân mặc quân phục xanh dương rằn ri giống như Nguyên Triệt, cũng có người mặc màu xanh lá làm việc cho bộ binh, đang di chuyển trên lề đường. Nhiều khu vực trong này không phận sự miễn vào, Nguyên Triệt chỉ đưa cô đi xem một vài nơi được phép đi trong doanh trại, cô cũng không biết hắn làm việc ở nơi nào, nên tò mò hỏi một câu.
Nguyên Triệt giải thích nơi hắn làm việc không thể dẫn người ngoài vào, nhưng mỗi năm sẽ có một đợt tham quan đặc biệt dành cho thành viên gia đình và bạn bè vào thăm nơi làm việc của họ.
Kết thúc chuyến tham quan ngắn, hắn đỗ xe lại ở một bãi đậu xe nhỏ, có một vài dãy nhà trệt bao bọc xung quanh. Hắn ra khỏi xe rồi dẫn cô đi đến một văn phòng làm việc, cô cũng không ngờ cái gọi là ngân hàng quân đội, thì ra chỉ là văn phòng nhỏ đơn sơ như vậy.
Có lẽ đây chỉ là chi nhánh, không phải là trụ sở chính. Ngân hàng quân đội đa số chỉ có người làm trong ngành này sử dụng, nó không được phổ biến rộng rãi và không có nhiều chi nhánh ở khắp nơi như những ngân hàng nổi tiếng khác, ví dụ như NAB, Commonwealth, ANZ…
Những người lính sử dụng ngân hàng này, chủ yếu vì họ thường di chuyển ra nước ngoài làm việc hoặc tập huấn, nếu có rắc rối gì về mặt tài chính thì ngân hàng quân đội sẽ giúp giải quyết vấn đề rất nhanh gọn, không phải chờ đợi trong thời gian dài như những ngân hàng tư nhân khác.
Nguyên Triệt kể cho Ngọc Lan câu chuyện về bạn làm chung Potter, anh ta đi Hawaii làm việc, ghé chơi ở một câu lạc bộ về đêm không may bị lừa gạt, liên tục bị quẹt thẻ và ký khống, mất gần 3 ngàn đồng. Điều đáng nói là nhân viên nơi này không những sử dụng thẻ ngân hàng quân đội của anh ta, mà còn sử dụng luôn một thẻ ngân hàng tư nhân khác. Bởi vì họ nói thẻ quân đội có vấn đề, không trả tiền được.
Vợ anh ta ở Úc đi shopping nhưng không có tiền trả, kiểm tra tài khoản phát hiện được chuyện này, lập tức thông báo cho Potter biết. Anh ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho ngân hàng quân đội, tiền bị mất lập tức được trả về tài khoản. Còn một thẻ khác của ngân hàng tư nhân của Potter cũng bị quẹt khống và ăn cắp gần 2 ngàn. Anh cũng được gọi điện thoại thông báo và đưa đầy đủ bằng chứng, nhưng đã hai năm trôi qua cũng không được ngân hàng giải quyết.
Ngọc Lan nghe hắn nói thì hết hồn, không ngờ ở Mỹ cũng có tệ nạn ăn cắp, mà còn ăn cắp trắng trợn như vậy nữa.
Nguyên Triệt dẫn cô vào trong văn phòng, chào hỏi với nhân viên ngân hàng, sau đó yêu cầu mở tài khoản chung cho cô và hắn.
Nữ nhân viên nhanh chóng đưa ra một bộ đơn gồm hai trang giấy, Nguyên Triệt nhận lấy ghi ghi chép chép một thoáng là xong, cũng không cần hỏi Ngọc Lan bất cứ câu hỏi nào. Lúc hắn điền xong đơn, mới bảo cô kí tên vào cuối trang giấy, hắn cũng kí một bên, cuối cùng bảo cô đưa hộ chiếu cho nhân viên ngân hàng.
Cô nhân viên kia nhận lấy đơn đăng kí mở tài khoản chung, hộ chiếu của Ngọc Lan và bằng lái xe của Nguyên Triệt. Sau đó gõ gõ liên tục vào bàn phím của máy vi tính, lúc nhìn thấy thông tin trong tài khoản cũ của Nguyên Triệt thì không dám chắc hỏi vài câu, rồi lại nhắc nhở, tiếp đến kể chuyện về ai đó làm thẻ chung rồi bị bạn gái bỏ, bị mất hết tiền trong ngân hàng…
Câu chuyện đại loại như thế, Ngọc Lan nghe tiếng được tiếng không vì cô nhân viên nói quá nhanh, nhưng cố gắng nghe cũng có thể lõm bõm hiểu được nội dung cơ bản.
Vẻ mặt của Nguyên Triệt cũng không đổi sắc, chỉ khách sáo nói: “À” với cô nhân viên nhiệt tình kia, cũng không tỏ ra bất kì thái độ nào có ý định rút lại yêu cầu làm tài khoản chung của mình.
Nữ nhân viên kia thấy thế cũng không nói chuyện phiếm nữa mà chuyên tâm làm cho xong việc. Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, cô ta nói khoảng ba ngày nữa sẽ có thẻ mới gởi đến địa chỉ căn hộ của hắn, còn Ngọc Lan hoàn toàn bị xem là không khí.
Có đôi khi ở nước ngoài, dù ít hay nhiều cũng sẽ có người không thích mình, đây gọi là nạn phân biệt chủng tộc.
Nguyên Triệt nắm tay Ngọc Lan đi ra khỏi ngân hàng quân đội, muốn quay trở lại xe ô tô rồi sẽ đưa cô đi ăn tối ở khu người Việt. Hiện giờ cũng đã gần 5 giờ chiều, ăn sớm một chút đến tối lại thảnh thơi… làm chuyện thú vị khác.
Chỉ là Nguyên Triệt không ngờ, hắn cũng có lúc sơ suất như vậy. Có lẽ vì được sống cùng một chỗ với người trong mộng nên hắn chìm đắm trong hạnh phúc đến nổi quên mất… vào ngày hôm nay, ‘bạn tri kỉ mỗi tháng’ của Ngọc Lan đã đến hẹn lại lên rồi!
Nguyên Triệt thấy cô ngồi trên xe rất im lặng nên ngoẹo đầu sang nói: “Sao vậy? Không vui vì lời cô ta nói? Toàn chuyện linh tinh thôi, em đừng để bụng.”
“Anh không sợ à? Sợ em lấy hết tiền rồi bỏ trốn đó.” Ngọc Lan cũng quay đầu, mở to mắt nhìn qua hắn hỏi.
Hắn cười nhẹ, không do dự đáp: “Cả giang sơn còn bỏ được, huống hồ gì một chút tiền trong ngân hàng.”
“Chú à, chú lại nói lời ngon ngọt để dụ dỗ con gái nhà lành sao?”
Nguyên Triệt: “…………………”
Bình luận facebook