Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Cầu hôn thành công rồi dĩ nhiên phải thông báo với quan viên hai họ.
Nguyên Triệt gởi tin nhắn cho mẹ biết việc mình đã thành công trong việc cầu hôn Ngọc Lan, còn có bằng chứng rõ ràng bằng việc gởi đi vài tấm ảnh và video mà câu lạc bộ nhảy dù đã chụp và quay lại. Việc này cũng nằm trong gói cước chụp hình và quay phim của câu lạc bộ.
Bà Quyên đang chuẩn bị làm bánh ga tô cho cả nhà, nghe thấy điện thoại báo tin nhắn liền vươn tay mở tin ra xem. Kết quả sau khi xem xong hình ảnh và đoạn video ngắn, bà bật khóc.
Bà cũng cảm thấy hạnh phúc và vui mừng thay cho hai đứa nhỏ.
Bà Quyên vừa khóc vừa cười, chạy lên phòng khách đưa điện thoại di động cho ông Whaley xem hình ảnh cầu hôn của Nguyên Triệt.Tuy ông Whaley nghĩ rằng Ngọc Lan còn quá nhỏ để cầu hôn, nhưng cũng không ngăn được sự vui mừng trong lòng, hớn hở nói: “Đúng là người Việt nói rất hay, con hơn cha là nhà có phúc.” Sau đó, bấm nút gọi điện thoại cho Nguyên Triệt, muốn nói lời chúc mừng con trai cả.
Nguyên Triệt nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi, hắn đang trên đường chạy xe về căn hộ ở Mawson Lakes. Điện thoại tự động nối vào hệ thống bluetooth của ô tô cho nên chỉ cần bấm nút nghe trên vô lăng, đã có thể nói chuyện mà không cần quan tâm đến việc lấy ra điện thoại từ túi quần tây nữa.
Ngọc Lan ngồi bên ghế phụ lái, nghe giọng nói chúc mừng của hai vợ chồng nhà Whaley không ngừng phát ra từ dàn loa trong xe, tuy là rất mắc cỡ nhưng không ngăn được cảm xúc vui vẻ, vừa nói cảm ơn vừa cười đến miệng không khép lại được, ánh mắt cũng cong cong thành hình trăng khuyết.
Sau khi ép buộc kể lại một lần về câu chuyện cầu hôn hoành tráng này, bà Quyên mới tiếc nuối cúp điện thoại. Vì Nguyên Triệt nói rằng mình đang lái xe, gọi điện thoại quá lâu không tập trung sẽ rất nguy hiểm. Bà Quyên vẫn còn muốn tiếp tục nhưng vì lo lắng an toàn cho hai đứa nhỏ, đành nhanh chóng cúp máy.
Bà vẫn còn muốn chia sẻ niềm vui rạo rực trong lòng đây, bà chợt nhớ đến Ngôn Ngôn đang ở trên lầu một, cho nên quay lưng chạy lên lầu, muốn kể cho Ngôn Ngôn nghe chuyện này.
Ngôn Ngôn là bạn thân của Ngọc Lan, nếu cô nghe được tin bạn mình được một màn cầu hôn ngạc nhiên và lãng mạn đến như vậy, chắc chắn sẽ rất cảm động.
Bà Quyên hưng phấn đến nỗi mở cửa vào phòng của Ngôn Ngôn mà quên gõ cửa, sau đó bà bị đứng hình vài giây…
Bà đang nhìn thấy cái gì đây?
Thằng con thứ hai…. sao lại ở trong này? Còn ngồi ở bên giường… hôn trộm Ngôn Ngôn… đang ngủ trưa?
*********
Sau khi Nguyên Triệt bấm nút ngắt cuộc gọi thì nhìn về phía Ngọc Lan đang chống má, ngẩng đầu si ngốc nhìn một bên sườn mặt của hắn. Nguyên Triệt khẽ cười, ánh mắt nhu hòa hơi liếc mắt về phía cô một chút, rồi lại nhìn con đường tráng nhựa ở phía trước, miệng nói: “Hôm nay chồng em có phong độ không?”
“……Không những rất phong độ, rất nam tính, rất lãng mạn mà còn rất quyến rũ nữa. Anh là soái ca đẳng cấp 5 sao luôn đó!” Cô rất tự hào về hắn, miệng không ngừng tâng bốc, vẻ mặt ngời ngời hạnh phúc.
Sau đó vừa cười vừa đưa lên bàn tay trái, ngắm nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa. Chiếc nhẫn rất tinh xảo, độ lớn của viên kim cương chủ đạo cũng rất hợp với ngón tay của cô, không có cảm giác quá lớn phô trương gây phản cảm. Cô thật rất yêu thích kiểu nhẫn mà Nguyên Triệt chọn cho cô. Kể cả kích thước cũng là vừa vặn đến hoàn hảo.
Tự nhiên Ngọc Lan nảy ra ý định trêu chọc nên cất tiếng gọi Nguyên Triệt. Khi hắn quay đầu nhìn sang, cô đưa bàn tay lắc lắc vài cái, cố ý để nhẫn kim cương đối diện với ánh mắt của hắn, rồi trưng ra vẻ mặt đắc ý chảnh chọe. Nguyên Triệt lắc đầu cười, nhưng lại phối hợp với cô, lấy tay trái che lại ánh mắt trong phút chốc, giống như thật sự bị chói mắt bởi sự lấp lánh của kim cương vậy…
Sau đó cả hai người đều bật cười thành tiếng.
Ngọc Lan nhoài người về phía bên phải của mình, hướng đến ôm cánh tay trái của Nguyên Triệt thì thầm nói: “Điện hạ à, anh làm như vậy sau này làm sao em dám rời khỏi anh đây. Người ta nói… không ai nỡ rời xa người mang đến hạnh phúc cho mình, anh biết không?”
Nguyên Triệt quay đầu cúi xuống hôn trên tóc cô một cái thật nhanh, rồi lại quay đầu nhìn con đường phía trước kính chắn gió, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên định: “Vậy thì cả đời cũng đừng rời khỏi.”
*******
Lâm Hạo Nhân về đến nhà mình thì gương mặt bơ phờ, chưa thể tin nổi chuyện đã xảy ra lúc sáng.
Người con gái mà anh gặp trước, quen biết trước, còn yêu thích trước, bây giờ sao lại nhận lời kết hôn với người khác rồi?
Người đàn ông mà cô ấy kết hôn, không phải là một gã thanh niên nóng nảy tính khí sớm nắng chiều mưa như thường thấy ở độ tuổi của bọn họ. Đó một người đàn ông khí chất quý tộc đầy người, có sự tinh tường kèm theo cách ăn nói lão luyện của thương gia, ánh mắt sắc bén, gương mặt nghiêm túc không thể xâm phạm. Điều đáng nói nhất chính là ánh mắt mà người đó dành cho Ngọc Lan, chính là yêu đến không ai có thể so sánh được.
Lâm Hạo Nhân biết và hiểu được ánh mắt đó, bởi vì anh đã nhìn thấy ánh mắt như vậy, chính xác hơn là ánh mắt của chính mình khi nhìn vào gương soi khi nghĩ về Ngọc Lan.
Anh có tình cảm với Ngọc Lan từ rất lâu rồi.
Năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã bị thu hút bởi nụ cười tươi như hoa và đôi mắt biết nói đó rồi.
Nhưng mà tính cách của cô rất khó nắm bắt, như gần như xa. Nếu là lần đầu gặp mọi người sẽ nghĩ cô rất vui vẻ hay cười nói hi ha, là người dễ gần. Nhưng chỉ có ở bên cạnh lâu dần mới hiểu được, cô không dễ dàng chia sẻ cảm xúc thật của mình với người khác. Muốn tiếp cận hoặc tiến xa hơn trong tình cảm sẽ rất khó khăn, vì cô sẽ tự đóng chặt cửa trái tim của mình, không cho ai vào cả.
Lúc đó anh nghĩ rằng hai người đều còn nhỏ, cứ từ từ làm bạn trước, sau này nếu muốn tiến đến thì từ tình bạn trở thành tình yêu cũng không muộn.
Nhưng nào ngờ, tình cảm của anh bị hủy hoại vì mẹ ruột của mình.
Mẹ của anh nằng nặc đòi ly dị với ba, nguyên nhân cũng rất dễ hiểu, ba của anh luôn ở bên ngoài mèo mã gà đồng. Mẹ anh cũng là một nữ cường nhân, sau khi ở nước ngoài hai mươi năm, trở về Việt Nam đã là một thương nhân ngành xuất nhập khấu.
Ba của Ngọc Lan cũng làm trong ngành này, là tiếp nối gia nghiệp của ông cha để lại. Hai người gặp lại nhau, trong lúc làm việc công cũng nhân tiện làm luôn chuyện riêng, nối lại duyên xưa, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.
Lâm Hạo Nhân đã sống ở nước ngoài từ nhỏ đến 17 tuổi, với chuyện tình cảm của mẹ anh cũng không muốn xen vào. Một phần vì thấy đó là chuyện thường tình ở Mỹ, một phần vì anh cũng đang yêu cho nên hiểu được yêu một người là như thế nào.
Tình cảm của anh mỗi ngày một lớn, cho đến một ngày, anh đi đến viếng đám tang của mẹ Ngọc Lan thì gặp mẹ mình và chú Hải đang đi vào ngôi nhà đó. Ban đầu anh chỉ nghĩ mẹ và chú Hải trùng hợp là bạn bè của mẹ Ngọc Lan. Nhưng anh không ngờ tới, chú Hải và mẹ của Ngọc Lan mới là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Trong một lúc, anh như bị sét đánh, đánh đến không thể trở mình!
Dĩ nhiên ban đầu anh không chấp nhận nổi chuyện này, vẫn đi đến muốn giúp đỡ và tìm gặp Ngọc Lan. Nhưng ngoài việc cô tránh né không muốn nói chuyện với anh ra, thì dù anh có đến nhà cô chờ bao lâu ở phía trước, cô vẫn kiên quyết không mở cửa.
Anh thật đáng kinh thường đến như vậy sao, tại sao một cơ hội gặp mặt để giải thích, cô cũng không cho anh?
Ép buộc một thời gian, cả hai đều mệt mỏi, cho nên anh quyết định không đi tìm cô nữa, để cô yên tĩnh một khoảng thời gian, đợi sự việc lắng xuống lại bắt đầu tình bạn một lần nữa.
Cho nên, hai năm sau, khi nghe tin cô muốn du học, anh cũng muốn đi Úc để học tập.
Mẹ của anh rất ngạc nhiên hỏi anh, sao không trở về Mỹ mà lại muốn đi Úc?
Anh chỉ qua loa trả lời: “Thằng Phong cũng đi Úc, con đi với nó. Hơn nữa, đi thêm một nước khác để mở mang đầu óc.”
Kinh tế gia đình rất tốt, cho nên đi đâu học với mẹ của Lâm Hạo Nhân mà nói thì không thành vấn đề. Cho nên anh khăn gói lên đường đi Adelaide cùng Lâm Hoài Phong.
Tính đến như vậy, không ngờ Ngọc Lan lại bị chú Hải bắt học ở Canberra.
Lâm Hạo Nhân liền gọi điện thoại về cho mẹ mình, bảo mẹ bằng mọi giá phải khuyên chú Hải cho Ngọc Lan qua Adelaide học tập. Nếu không anh sẽ chuyển qua Canberra với cô.
Bà Bích Huệ nghe con mình nói xong, linh tính mách bảo có chuyện không lành, không những không nghe lời con, còn đốc thúc ông Hải sớm làm giấy tờ để Ngọc Lan đi học ở Canberra. Hơn hai mươi năm về trước, bà và ông Hải đã bỏ lỡ nhau, bây giờ nếu phải vì con trai mà bỏ đi tình cảm riêng tư của mình lần nữa, chắc bà sẽ không sống nổi. Con trai còn nhỏ sau này sẽ tự nhiên có nhiều sự lựa chọn khác.
Cho nên, theo lẽ tự nhiên, Ngọc Lan đi Canberra.
Lậm Hạo Nhân bị mẹ trói buộc bằng vấn đề tài chính, chỉ chu cấp vừa đủ cho anh sinh hoạt, không có dư giả để đi gặp Ngọc Lan. Anh bắt đầu đi làm thêm muốn kiếm thêm thu nhập để bay đến Canberra gặp cô.
Nhưng anh liên lạc thế nào cô cũng cự tuyệt không muốn trả lời.
Mặt nóng dán vào mông lạnh như vậy, tự ái của thanh niên mới lớn không cho phép anh tiếp tục làm chuyện vô vọng như vậy. Anh cũng cắt đứt không liên lạc với cô nữa.
Cuối cùng, anh lại nghe được tin tức cô đến Adelaide du lịch. Tình cảm trong lòng anh giống như tro tàn gặp phải mạt cưa, bỗng bùng cháy mạnh mẽ, anh mặc kệ cô vẫn lạnh nhạt với anh, tự tiện tham gia nhóm bạn của Hoài Phong, tìm đến gặp cô.
Nhưng rồi cô lại đính hôn với người khác, ngay ở trước mặt anh.
Anh thua rồi, hiệp một hiệp hai đều thua, thua đến không còn gì nữa…
Lâm Hạo Nhân nằm dài trên ghế sô pha, đưa tay che phân nửa gương mặt.
Anh hồi tưởng lại những chuyện đã qua, từng chuyện trước đây giống như đang hiện ra trước mắt. Bỗng nhiên thấy được, anh để Ngọc Lan rời khỏi anh, là do bản thân anh không cố gắng hết sức và tình yêu của anh cũng không đủ lớn để cùng cô vượt qua khó khăn trở ngại.
Anh nghĩ, cả đời anh cũng không thể đuổi kịp người đàn ông kia, anh không thể nào ở bên cạnh cô cho đến khi cô không yêu anh nữa rồi bỏ đi. Anh sẽ cam tâm tình nguyện yên lặng để cho cô đi hay sao?
Dĩ nhiên là không thể, cho nên anh không thắng nổi người kia.
Anh thua tâm phục khẩu phục!
Hiện giờ cái anh cần làm, là thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Lâm Hạo Nhân suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thở ra một cái, lấy điện thoại nhắn tin bằng FB messenger cho Ngọc Lan, nội dung là: “Để chúc mừng hai người đã đính hôn, anh muốn mời hai người đi ăn tối vào ngày mai. Dù sao cũng là anh trai của em, chắc em không từ chối chứ?”
Anh đợi thêm ba mươi phút vẫn chưa thấy Ngọc Lan trả lời. Đang lúc anh nghĩ cô sẽ không trả lời anh, thì điện thoại iphone X lại báo nhạc chuông, trên màn hình có tin nhắn gởi đến từ cô, gỏn gọn mấy chữ: “OK, cảm ơn anh trai.”
Nguyên Triệt gởi tin nhắn cho mẹ biết việc mình đã thành công trong việc cầu hôn Ngọc Lan, còn có bằng chứng rõ ràng bằng việc gởi đi vài tấm ảnh và video mà câu lạc bộ nhảy dù đã chụp và quay lại. Việc này cũng nằm trong gói cước chụp hình và quay phim của câu lạc bộ.
Bà Quyên đang chuẩn bị làm bánh ga tô cho cả nhà, nghe thấy điện thoại báo tin nhắn liền vươn tay mở tin ra xem. Kết quả sau khi xem xong hình ảnh và đoạn video ngắn, bà bật khóc.
Bà cũng cảm thấy hạnh phúc và vui mừng thay cho hai đứa nhỏ.
Bà Quyên vừa khóc vừa cười, chạy lên phòng khách đưa điện thoại di động cho ông Whaley xem hình ảnh cầu hôn của Nguyên Triệt.Tuy ông Whaley nghĩ rằng Ngọc Lan còn quá nhỏ để cầu hôn, nhưng cũng không ngăn được sự vui mừng trong lòng, hớn hở nói: “Đúng là người Việt nói rất hay, con hơn cha là nhà có phúc.” Sau đó, bấm nút gọi điện thoại cho Nguyên Triệt, muốn nói lời chúc mừng con trai cả.
Nguyên Triệt nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi, hắn đang trên đường chạy xe về căn hộ ở Mawson Lakes. Điện thoại tự động nối vào hệ thống bluetooth của ô tô cho nên chỉ cần bấm nút nghe trên vô lăng, đã có thể nói chuyện mà không cần quan tâm đến việc lấy ra điện thoại từ túi quần tây nữa.
Ngọc Lan ngồi bên ghế phụ lái, nghe giọng nói chúc mừng của hai vợ chồng nhà Whaley không ngừng phát ra từ dàn loa trong xe, tuy là rất mắc cỡ nhưng không ngăn được cảm xúc vui vẻ, vừa nói cảm ơn vừa cười đến miệng không khép lại được, ánh mắt cũng cong cong thành hình trăng khuyết.
Sau khi ép buộc kể lại một lần về câu chuyện cầu hôn hoành tráng này, bà Quyên mới tiếc nuối cúp điện thoại. Vì Nguyên Triệt nói rằng mình đang lái xe, gọi điện thoại quá lâu không tập trung sẽ rất nguy hiểm. Bà Quyên vẫn còn muốn tiếp tục nhưng vì lo lắng an toàn cho hai đứa nhỏ, đành nhanh chóng cúp máy.
Bà vẫn còn muốn chia sẻ niềm vui rạo rực trong lòng đây, bà chợt nhớ đến Ngôn Ngôn đang ở trên lầu một, cho nên quay lưng chạy lên lầu, muốn kể cho Ngôn Ngôn nghe chuyện này.
Ngôn Ngôn là bạn thân của Ngọc Lan, nếu cô nghe được tin bạn mình được một màn cầu hôn ngạc nhiên và lãng mạn đến như vậy, chắc chắn sẽ rất cảm động.
Bà Quyên hưng phấn đến nỗi mở cửa vào phòng của Ngôn Ngôn mà quên gõ cửa, sau đó bà bị đứng hình vài giây…
Bà đang nhìn thấy cái gì đây?
Thằng con thứ hai…. sao lại ở trong này? Còn ngồi ở bên giường… hôn trộm Ngôn Ngôn… đang ngủ trưa?
*********
Sau khi Nguyên Triệt bấm nút ngắt cuộc gọi thì nhìn về phía Ngọc Lan đang chống má, ngẩng đầu si ngốc nhìn một bên sườn mặt của hắn. Nguyên Triệt khẽ cười, ánh mắt nhu hòa hơi liếc mắt về phía cô một chút, rồi lại nhìn con đường tráng nhựa ở phía trước, miệng nói: “Hôm nay chồng em có phong độ không?”
“……Không những rất phong độ, rất nam tính, rất lãng mạn mà còn rất quyến rũ nữa. Anh là soái ca đẳng cấp 5 sao luôn đó!” Cô rất tự hào về hắn, miệng không ngừng tâng bốc, vẻ mặt ngời ngời hạnh phúc.
Sau đó vừa cười vừa đưa lên bàn tay trái, ngắm nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa. Chiếc nhẫn rất tinh xảo, độ lớn của viên kim cương chủ đạo cũng rất hợp với ngón tay của cô, không có cảm giác quá lớn phô trương gây phản cảm. Cô thật rất yêu thích kiểu nhẫn mà Nguyên Triệt chọn cho cô. Kể cả kích thước cũng là vừa vặn đến hoàn hảo.
Tự nhiên Ngọc Lan nảy ra ý định trêu chọc nên cất tiếng gọi Nguyên Triệt. Khi hắn quay đầu nhìn sang, cô đưa bàn tay lắc lắc vài cái, cố ý để nhẫn kim cương đối diện với ánh mắt của hắn, rồi trưng ra vẻ mặt đắc ý chảnh chọe. Nguyên Triệt lắc đầu cười, nhưng lại phối hợp với cô, lấy tay trái che lại ánh mắt trong phút chốc, giống như thật sự bị chói mắt bởi sự lấp lánh của kim cương vậy…
Sau đó cả hai người đều bật cười thành tiếng.
Ngọc Lan nhoài người về phía bên phải của mình, hướng đến ôm cánh tay trái của Nguyên Triệt thì thầm nói: “Điện hạ à, anh làm như vậy sau này làm sao em dám rời khỏi anh đây. Người ta nói… không ai nỡ rời xa người mang đến hạnh phúc cho mình, anh biết không?”
Nguyên Triệt quay đầu cúi xuống hôn trên tóc cô một cái thật nhanh, rồi lại quay đầu nhìn con đường phía trước kính chắn gió, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên định: “Vậy thì cả đời cũng đừng rời khỏi.”
*******
Lâm Hạo Nhân về đến nhà mình thì gương mặt bơ phờ, chưa thể tin nổi chuyện đã xảy ra lúc sáng.
Người con gái mà anh gặp trước, quen biết trước, còn yêu thích trước, bây giờ sao lại nhận lời kết hôn với người khác rồi?
Người đàn ông mà cô ấy kết hôn, không phải là một gã thanh niên nóng nảy tính khí sớm nắng chiều mưa như thường thấy ở độ tuổi của bọn họ. Đó một người đàn ông khí chất quý tộc đầy người, có sự tinh tường kèm theo cách ăn nói lão luyện của thương gia, ánh mắt sắc bén, gương mặt nghiêm túc không thể xâm phạm. Điều đáng nói nhất chính là ánh mắt mà người đó dành cho Ngọc Lan, chính là yêu đến không ai có thể so sánh được.
Lâm Hạo Nhân biết và hiểu được ánh mắt đó, bởi vì anh đã nhìn thấy ánh mắt như vậy, chính xác hơn là ánh mắt của chính mình khi nhìn vào gương soi khi nghĩ về Ngọc Lan.
Anh có tình cảm với Ngọc Lan từ rất lâu rồi.
Năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã bị thu hút bởi nụ cười tươi như hoa và đôi mắt biết nói đó rồi.
Nhưng mà tính cách của cô rất khó nắm bắt, như gần như xa. Nếu là lần đầu gặp mọi người sẽ nghĩ cô rất vui vẻ hay cười nói hi ha, là người dễ gần. Nhưng chỉ có ở bên cạnh lâu dần mới hiểu được, cô không dễ dàng chia sẻ cảm xúc thật của mình với người khác. Muốn tiếp cận hoặc tiến xa hơn trong tình cảm sẽ rất khó khăn, vì cô sẽ tự đóng chặt cửa trái tim của mình, không cho ai vào cả.
Lúc đó anh nghĩ rằng hai người đều còn nhỏ, cứ từ từ làm bạn trước, sau này nếu muốn tiến đến thì từ tình bạn trở thành tình yêu cũng không muộn.
Nhưng nào ngờ, tình cảm của anh bị hủy hoại vì mẹ ruột của mình.
Mẹ của anh nằng nặc đòi ly dị với ba, nguyên nhân cũng rất dễ hiểu, ba của anh luôn ở bên ngoài mèo mã gà đồng. Mẹ anh cũng là một nữ cường nhân, sau khi ở nước ngoài hai mươi năm, trở về Việt Nam đã là một thương nhân ngành xuất nhập khấu.
Ba của Ngọc Lan cũng làm trong ngành này, là tiếp nối gia nghiệp của ông cha để lại. Hai người gặp lại nhau, trong lúc làm việc công cũng nhân tiện làm luôn chuyện riêng, nối lại duyên xưa, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.
Lâm Hạo Nhân đã sống ở nước ngoài từ nhỏ đến 17 tuổi, với chuyện tình cảm của mẹ anh cũng không muốn xen vào. Một phần vì thấy đó là chuyện thường tình ở Mỹ, một phần vì anh cũng đang yêu cho nên hiểu được yêu một người là như thế nào.
Tình cảm của anh mỗi ngày một lớn, cho đến một ngày, anh đi đến viếng đám tang của mẹ Ngọc Lan thì gặp mẹ mình và chú Hải đang đi vào ngôi nhà đó. Ban đầu anh chỉ nghĩ mẹ và chú Hải trùng hợp là bạn bè của mẹ Ngọc Lan. Nhưng anh không ngờ tới, chú Hải và mẹ của Ngọc Lan mới là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Trong một lúc, anh như bị sét đánh, đánh đến không thể trở mình!
Dĩ nhiên ban đầu anh không chấp nhận nổi chuyện này, vẫn đi đến muốn giúp đỡ và tìm gặp Ngọc Lan. Nhưng ngoài việc cô tránh né không muốn nói chuyện với anh ra, thì dù anh có đến nhà cô chờ bao lâu ở phía trước, cô vẫn kiên quyết không mở cửa.
Anh thật đáng kinh thường đến như vậy sao, tại sao một cơ hội gặp mặt để giải thích, cô cũng không cho anh?
Ép buộc một thời gian, cả hai đều mệt mỏi, cho nên anh quyết định không đi tìm cô nữa, để cô yên tĩnh một khoảng thời gian, đợi sự việc lắng xuống lại bắt đầu tình bạn một lần nữa.
Cho nên, hai năm sau, khi nghe tin cô muốn du học, anh cũng muốn đi Úc để học tập.
Mẹ của anh rất ngạc nhiên hỏi anh, sao không trở về Mỹ mà lại muốn đi Úc?
Anh chỉ qua loa trả lời: “Thằng Phong cũng đi Úc, con đi với nó. Hơn nữa, đi thêm một nước khác để mở mang đầu óc.”
Kinh tế gia đình rất tốt, cho nên đi đâu học với mẹ của Lâm Hạo Nhân mà nói thì không thành vấn đề. Cho nên anh khăn gói lên đường đi Adelaide cùng Lâm Hoài Phong.
Tính đến như vậy, không ngờ Ngọc Lan lại bị chú Hải bắt học ở Canberra.
Lâm Hạo Nhân liền gọi điện thoại về cho mẹ mình, bảo mẹ bằng mọi giá phải khuyên chú Hải cho Ngọc Lan qua Adelaide học tập. Nếu không anh sẽ chuyển qua Canberra với cô.
Bà Bích Huệ nghe con mình nói xong, linh tính mách bảo có chuyện không lành, không những không nghe lời con, còn đốc thúc ông Hải sớm làm giấy tờ để Ngọc Lan đi học ở Canberra. Hơn hai mươi năm về trước, bà và ông Hải đã bỏ lỡ nhau, bây giờ nếu phải vì con trai mà bỏ đi tình cảm riêng tư của mình lần nữa, chắc bà sẽ không sống nổi. Con trai còn nhỏ sau này sẽ tự nhiên có nhiều sự lựa chọn khác.
Cho nên, theo lẽ tự nhiên, Ngọc Lan đi Canberra.
Lậm Hạo Nhân bị mẹ trói buộc bằng vấn đề tài chính, chỉ chu cấp vừa đủ cho anh sinh hoạt, không có dư giả để đi gặp Ngọc Lan. Anh bắt đầu đi làm thêm muốn kiếm thêm thu nhập để bay đến Canberra gặp cô.
Nhưng anh liên lạc thế nào cô cũng cự tuyệt không muốn trả lời.
Mặt nóng dán vào mông lạnh như vậy, tự ái của thanh niên mới lớn không cho phép anh tiếp tục làm chuyện vô vọng như vậy. Anh cũng cắt đứt không liên lạc với cô nữa.
Cuối cùng, anh lại nghe được tin tức cô đến Adelaide du lịch. Tình cảm trong lòng anh giống như tro tàn gặp phải mạt cưa, bỗng bùng cháy mạnh mẽ, anh mặc kệ cô vẫn lạnh nhạt với anh, tự tiện tham gia nhóm bạn của Hoài Phong, tìm đến gặp cô.
Nhưng rồi cô lại đính hôn với người khác, ngay ở trước mặt anh.
Anh thua rồi, hiệp một hiệp hai đều thua, thua đến không còn gì nữa…
Lâm Hạo Nhân nằm dài trên ghế sô pha, đưa tay che phân nửa gương mặt.
Anh hồi tưởng lại những chuyện đã qua, từng chuyện trước đây giống như đang hiện ra trước mắt. Bỗng nhiên thấy được, anh để Ngọc Lan rời khỏi anh, là do bản thân anh không cố gắng hết sức và tình yêu của anh cũng không đủ lớn để cùng cô vượt qua khó khăn trở ngại.
Anh nghĩ, cả đời anh cũng không thể đuổi kịp người đàn ông kia, anh không thể nào ở bên cạnh cô cho đến khi cô không yêu anh nữa rồi bỏ đi. Anh sẽ cam tâm tình nguyện yên lặng để cho cô đi hay sao?
Dĩ nhiên là không thể, cho nên anh không thắng nổi người kia.
Anh thua tâm phục khẩu phục!
Hiện giờ cái anh cần làm, là thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Lâm Hạo Nhân suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thở ra một cái, lấy điện thoại nhắn tin bằng FB messenger cho Ngọc Lan, nội dung là: “Để chúc mừng hai người đã đính hôn, anh muốn mời hai người đi ăn tối vào ngày mai. Dù sao cũng là anh trai của em, chắc em không từ chối chứ?”
Anh đợi thêm ba mươi phút vẫn chưa thấy Ngọc Lan trả lời. Đang lúc anh nghĩ cô sẽ không trả lời anh, thì điện thoại iphone X lại báo nhạc chuông, trên màn hình có tin nhắn gởi đến từ cô, gỏn gọn mấy chữ: “OK, cảm ơn anh trai.”
Bình luận facebook