Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Edit: Apple Tiny Stellar
- ----
Đường Ý chạm một cánh tay lên người Phong Sính, kiên trì nói: "Hãy để tôi đi, tôi còn phải bắt taxi."
"Tôi cho người đưa cô về."
"Không cần, không cần." Đường Ý vội cự tuyệt: "Ở đây taxi cũng nhiều"
Phong Sính thuận thế ôm lấy hông cô: "Bạn trai cô có thể cho cô cái gì? Tiền? Quyền? Không có những thứ đó, cái gọi là tình yêu cùng chỉ là vô nghĩa."
"Anh ấy có thể cho tôi cảm giác an toàn."
Khóe miệng Phong Sính vẽ ra một đường cong lạnh lùng: "Cảm giác an toàn? Cô thích như vậy sao? Lưng đeo mấy chục vạn nợ bên ngoài, lại thêm một cái công ty không thể sinh lợi nhuận, còn muốn bạn gái mình quỳ gối trước mặt nam nhân khác, khẩu vị của cô quả thật rất độc đáo."
Đường Ý không nói, người khơi mào điều này còn không phải anh ta sao?
Phong Sính thấy cô đứng đờ người, vỗ vỗ lưng cô nói: "Đi thôi."
Cô như được ân xá liền đứng dậy, cầm đồ đạc của mình bước nhanh ra ngoài.
Phong Sính giơ tay lên, lòng bàn tay trắng mịn màng chạm vào khiến người anh căng lên, khẽ thả lỏng hơi thở, anh không chờ nổi mấy ngày, nhất định phải đem cô đặt dưới thân.
Đường Ý chạy vội đến bệnh viện, Phong Triển Niên đã đi trước, Đường Duệ còn chờ ngoài phòng bệnh.
Nhìn thấy bóng Đường Ý vừa chạy đến, cô vội đứng dậy.
"Đường Đường."
"Chị, người đâu?"
"Ở bên trong, vẫn đang kiểm tra."
Đường Ý cầm lấy nắm cửa thì bị Đường Duệ ngăn lại: "Đường Đường, đợi lát nữa hãy vào."
"Anh ấy bị thương rất nặng ư?"
Đường Duệ khéo cô ngồi xuống: "Sao vậy? Thực sự là Phong Sính làm?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Triển Niên rất tức giận, nói tám phần là do Phong Sính làm chuyện vô liêm sỉ."
Đường Ý cúi đầu: "Không phải, em cũng không biết là ai."
"Đường Đường, tiền thuốc men em không phải lo lắng, Triển Niên đã lo liệu..."
"Chị..." Đường Ý thật sự nhịn không được, ngắt lời cô: "Chị đang chìm trong tình yêu, chỉ trùng hợp đối phương là người có tiền thôi. Chị không cần dè dặt từng chút sao? Phong Sính chính là người điên, anh ta cắn em, em bỏ không ra, cũng không có người giúp, em trốn xa anh còn không được sao?"
"Thật sự là anh ta?" Đường Duệ lộ vẻ mặt giật mình khó tin, tức giận đứng lên. "Chị tìm Triển Niên."
Đường Ý kéo tay cô lại: "Việc này mà bị Phong Sính biết, khác nào em tự tìm đường chết, chị, không ai quản được anh ta đâu..."
"Anh ta tại sao lại làm vậy? Không đồng ý chuyện chị với Triển Niên cũng đâu cần liên lụy đến em."
"Chị đừng quan tâm, chị càng quan tâm, anh ta càng hăng say, em về sau tránh anh ta là được, chắc chỉ bởi anh ta nhất thời có hứng thú..."
Đường Duệ không nghĩ tới, Đường Ý lại chịu nhiều ủy khuất như vậy.
"Còn năm mươi vạn kia thì sao?"
Cửa phòng bệnh mở ra, Đường Ý nhanh chóng đi đến: "Bác sĩ, thế nào rồi?"
"Bị thương ở cổ, không có thương tổn gân cốt, nhưng bầm tím diện tích khá lớn, vẫn nên báo cảnh sát đi."
Chóp mũi Đường Ý chua chua, đẩy cửa đi vào, vết thương ngoài da của Tiêu Đằng đã được xử lí, mặt sưng lên, cô miễn cưỡng cười tiến lên.
"Đường Đường." Tiêu Đằng nhìn thấy cô, kích động đứng lên
Cô đè vai anh: "Đã bị thương đến như vậy, mau nằm xuống."
Đường Ý ngồi xuống mép giường, Đường Duệ cũng theo vào, mặt Tiêu Đằng khẽ thay đổi: "Chị em nói em không có việc gì, anh mới an tâm."
Đường Ý nắm lấy ngón tay của mình: "Chị, chị mau về đi, em ở lại là được rồi."
"Được rồi, em chăm sóc cho Tiêu Đằng đi."
"Vâng."
Đường Duệ rời đi không bao lâu, Viên Viện cũng tới: "Công ty bên kia có cử người phụ trách đến xử lý, thu dọn sạch sẽ, còn đưa thêm nhân công và công cụ mới."
"Vậy là tốt rồi." Đường Ý đáp.
Viên Viện nhìn cô, lo lắng mở miệng: "Đường Đường, cậu làm thế nào để Phong Sính chịu bỏ qua vậy?"
Mắt Tiêu Đằng hiện tia u ám: "Là em liên lạc cho chị sao?"
Cô nói không trôi chảy: " Khi em đuổi đến Diễm Khuynh thì nhận được điện thoại của chị ấy, anh rể nói em nên đề phòng, nếu may mắn..."
"Thật sự là may mắn." Viên Viện đứng cuối giường. "Đám người kia vô cùng tàn ác, không biêt sau này có được bình yên không"
Tiêu Đằng nhìn Đường Ý, anh đưa ta kéo cô lại, nắm thật chặt, chợt nghe Đường Ý hét lên.
Chỉ là cô phản ứng theo bản năng, Tiêu Đằng giữ lấy cổ tay cô, thấy rõ ràng ngón cái đang sưng lên: "Tại sao lại như vậy?"
Đây rõ ràng là dấu cắn, vết máu đều đã khô, Tiêu Đằng kéo cô đến gần xem xét, liếc mắt liền phát hiện ở trên cổ cũng có vết cắn, sắc mặt anh bỗng thay đổi, mỗi đường nét đều căng lên: "Là anh ta sao?"
Đường Ý không thể giấu diếm, muốn rút tay về: "Anh ta chỉ cắn em hai cái, không làm những chuyện khác."
"Anh ta không phải người?" Trong mắt Viên Viện chứa đau đớn: "Sao lại không rửa sạch, nhiễm trùng làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu." Đường Ý rút tay ra, cảm giác cổ tay bị Tiêu Đằng nắm thật sự đau, lúc này anh mới hoàn hồn. "Nhanh đi băng bó, bảo y tá băng thuốc."
Đường Ý nghe vậy, gật gật đầu, bầu không khí đang trầm xuống, cô tạm thời rời đi cũng tốt
Viên Viên tiến lên, vỗ nhẹ vai cô: "Đi thôi, để mình chăm sóc cậu."
"Ừ."
Cô cầm túi đứng dậy đi ra ngoài, ngồi trong phòng cứu thương, y tá kéo tay cô qua.
"Cắn thành như vậy......"
Y tá ngẩng đầu nhìn Đường Ý.
"Nếu bị bạo lực, tốt nhất vẫn nên báo cảnh sát."
"Y tá, cô xem tôi có cần tiêm vắc-xin phòng chó dại không?"
"Tốt nhất là nên."
Đường Ý rất khâm phục bản thân, lúc này còn có thể cười. Cô cảm thấy việc đem Phong Sính ra so sánh với chó, nếu để Phong đại thiếu biết được, phỏng chừng sẽ lại tìm chuyện gây sự với cô
"Ra tay nặng như vậy, thiếu chút nữa sẽ ảnh hưởng đến xương cốt."
Đường Ý nhìn y tá sát trùng cho mình, cô đau đến đổ mồ hôi lạnh, miệng vết thương nơi cổ họng cũng rất sâu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn
Trước giường bệnh, Viên Viện lấy một quả táo từ trong túi: "Cho anh một trái."
Tiêu Đằng dựa vào đầu giường, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cũng không di chuyển.
"Đừng như vậy, hiện tại chăm sóc thân thể tốt vẫn quan trọng hơn." Cô ngước mắt nhìn, không dừng động tác: "Xem như chúng ta xui xẻo, sau này không cần phải sợ? Nói thật, em cũng không để ý đến phương diện này cho lắm, chỉ cần có chị của Đường Ý, họ Phong kia nhất định sẽ phải bớt phóng túng tùy hứng."
Tiêu Đằng cuối cùng cũng có phản ứng: "Việc chị của cô ấy liên quan đến việc này, cũng không phải lần đầu tiên."
Viên Viên dừng lại động tác trong tay: "Tiêu Đằng, lần chúng ta đi đến khách sạn đón Đường Đường, việc Phong Sính đã theo dõi cô ấy, anh còn nhớ sao?"
Tiêu Đằng sao có thể quên, anh kéo cao chăn, Viên Viên lộ ra ánh mắt lo lắng: "Cũng sợ sự tình không đơn giản như vậy, nếu năm mươi vạn thật sự mất đi cũng không tiếc, nhưng lần này công ty thất bại lại rất vô duyên vô cớ."
"Sợ nhất vẫn là Đường Đường gặp chuyện không may." Tiêu Đằng nghĩ đến hai dấu răng kia, vô cùng đau lòng, nhưng bản thân anh hiện giờ sao có thể làm đối thủ của Phong Sính?
Đường Ý trở lại phòng bệnh, ngón tay đã được băng bó, Viên Viên muốn về công ty, cũng không ở lại mà về trước.
Tiêu Đằng nằm viện vài ngày, lo lắng chuyện công ty, liền xuất viện.
Ai cũng không nhắc lại chuyện hôm đó, ngoài Đường Ý bị miệng vết thương đau đớn nhắc nhở
Đường Ý đi phỏng vấn ở mấy công ty, cuối cùng hôm nay cũng nhận được điện thoại báo có thể đi làm
Thử việc ba tháng, tiền lương cũng bình thường, nhưng dù sao bắt đầu như vậy cũng đủ làm cô hài lòng
Tan việc, cô đến công ty Tiêu Đằng hỗ trợ, Viên Viên thích chơi game, công việc cũng không để tâm
Đường Ý không nghĩ tới, Đường Duệ sẽ tìm đến đây.
"Chị, chỉ mình chị tới sao?"
Đường Duệ đưa cô vào quán nước đối diện công ty, gọi cho cô món bánh ngọt và bò xé nấu tiêu đen ưa thích.
Cuộc sống bên ngoài của Đường Ý khá khó khăn, cũng không dễ ăn được mấy thứ này, cô gắp một miếng đưa vào miệng: "Rất ngon."
Đường Duệ nhìn tay cô: "Không sao chứ?"
"Không sao, cứ coi như gặp được chó điên."
Đường Ý tỏ vẻ hưởng thụ: "Chị đúng là cô vợ mới cưới."
Đường Duệ cười cười, lấy từ túi bên cạnh một tấm chi phiếu đưa cho Đường Ý: "Ở đây có năm mươi vạn."
Động tác nhai nuốt của Đường Ý đột nhiên dừng lại, sắc mặt cũng thay đổi: "Chị, ở đâu lại có nhiều tiền như vậy?"
"Em yên tâm, không phải chị xin của Triển Niên đâu."
"Vậy chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Đường Duệ kéo tay Đường Ý: "Em đừng để ý, Tiêu Đằng và em phải trả khoản nợ năm mươi vạn, về sau làm sao trả? Là chuyện của em, chị nên quan tâm."
"Chị..." Đường Ý rút tay không nhận: "Số tiền kia, chúng em còn một ít, chờ công ty hồi phục sẽ có cách giải quyết. Em không muốn chị dùng tiền của Phong gia, cũng không muốn cùng Phong Sính phát sinh thêm quan hệ."
"Đây là tiền của chị, không có liên quan đến Phong Sính." Đường Duệ đặt tờ phiếu lên lòng bàn tay Đường Ý: "Tiêu Đằng vừa ở vài ngày đã xuất viện, em nhẫn tâm để cậu ấy gánh vác khoảng tiền này?"
Đường Ý không lên tiếng, Tiêu Đằng thực sự liều mạng, xuất viện liền bắt đầu làm việc, ai khuyên cũng không dừng.
Đường Duệ thừa cơ nắm chặt tay cô: "Đây là chị cho em mượn, em tìm người ngoài không bằng tìm chị, không cần chịu gánh nặng tinh thần như vậy."
Cô do dự, Đường Duệ nhìn vào mắt cô: "Nhận lấy đi, nếu là Triển Niên cho chị, không cần em nói chị cũng sẽ từ chối anh ấy."
Đường Ý nhớ đến bóng dáng Tiêu Đằng không khỏi nắm chặt tay, nhưng cô vẫn còn chút do dự, nếu biết trước những chuyện sau này thì đánh chết cô cũng không nhận chi phiếu của Đường Duệ.
Hai chị em ra khỏi quán nước, ai về nhà nấy.
Đường Ý cảm thấy túi mình nặng trịch, như có cả năm mươi vạn tiền mặt trong đó.
Đi vào công ty của Tiêu Đằng, Tiêu Đằng đang cùng Viên Viên nói gì đó trong văn phòng, Đường Ý đi vào cũng không lấy tấm chi phiếu ra, tiền này, Đường Duệ hiện giờ không có nguồn thu nhập, vậy số tiền này...
"Đường Đường, cậu đã trở lại." Viên Viện nhìn thấy cô, lên tiếng trước.
Đường Ý đi đến, đặt túi đồ ăn đóng gói lên bàn: "Hôm nay chúng ta được khao."
Xương gò má Tiêu Đằng vẫn còn chỗ xanh tím, còn có những vết thương ngoài da đều giấu trong quần áo, Viên Viên nhận lấy túi đồ ăn.
"Đường Đường, hôm nay chú thím Tiêu đến đây, nhìn thấy Tiêu Đằng như vậy, thím Tiêu đã khóc..."
Đường Ý căng thẳng: "Bọn họ ở đâu?"
Tiêu Đằng nhìn Viên Viện, ra hiệu cô ta đừng nhiều chuyện, anh nhẹ nhàng giơ tay chậm rãi đặt ở bả vai Đường Ý: "Anh đã nói họ nên trở về, mẹ anh vui như vậy."
Đường Ý nghĩ thầm rằng nếu cha mẹ Tiêu Đằng biết anh bị như vậy là vì cô, chắc cả đời cũng không thèm nhìn cô.
- --
Thành phố Lận An, trong tiệc rượu tư nhân.
Phục vụ ăn mặc chỉnh tề đứng song song ở cửa, giống như nghênh đón Vương gia, nhìn thấy một chiếc xe tiến vào liền cúi chào.
Một tiểu thư mặc sườn xám rất ngắn, chỉ có thể che đi quần trong, tà xẻ đến bắp đùi, cảnh đẹp hai bên chân cũng không che giấu được.
Những cô gái phụ trách mở cửa xe, giờ là "bữa tiệc thị giác" thịnh hành của những quý ông giàu có.
Một chiếc xe thể thao chậm rãi tiến vào, một cô gái cao gầy xinh đẹp tiến đến mở cửa xe, từ trên xe bước xuống là cặp chân thon dài của một người đàn ông, cô gái lễ tân cúi người: "Phong Thiếu, xin mời."
Phong đại thiếu vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là cảnh xuân đặc sắc.
Đường cong mãnh liệt như cố thoát ra khỏi sườn xám, cặp đùi nhỏ nhìn có cảm giác rất tươi mới, anh tựa cửa nở nụ cười, khi đứng dậy, tay không khỏi chạm trên người cô gái.
Cô miễn cưỡng cười, nhưng còn phải cong thắt lưng: "Mời."
Tay Phong Sính hướng tới ngực cô ta: "Em tên gì?"
Ánh mắt của anh rơi xuống ngực cô liền thấy bảng tên: "Ngực lớn thì rất đẹp."
Trong đầu không khỏi nghĩ đến cảm giác khi vuốt ve ngực Đường Ý, dù của cô không to như vậy.
Trên xe, ngồi bên cạnh là một bạn gái mới, đưa tay kéo anh.
"Chúng ta vào đi."
Phong Sính cười cười, bước vào.
Lại có vài người từ xa bước đến, Phong Sính nhếch khóe miệng nhưng thần sắc hững hờ, giống như không hợp với không khí ở đây, có người mở giọng tiếp đón: "Phong thiếu, lâu rồi không gặp."
Anh dừng chân, nhìn qua người đàn ông trung niên đang bước tới
Tầm mắt Phong Sính dễ dàng bị người phụ nữ đang bước đến hấp dẫn, không có cách nào khác, anh vẫn tin tưởng một câu, sắc là gốc rễ của con người.
Nhưng, ánh mắt của anh đột nhiên cứng đờ, tầm mắt bình tĩnh dừng lại trườc ngực người phụ nữ.
Nơi đó đeo một chiếc vòng cổ mã não.
Một khối xanh biếc, có chỗ có màu hồng ẩn sắc rất đẹp mắt.
Thiết kế như vậy rất ít thấy, Phong Sính chớp đôi mắt lạnh lùng: "Ngọc này từ đâu có?"
Người đàn ông trung niên nhìn bạn gái: "Đẹp sao, là mua được hai ngày trước."
Phong Sính vươn tay, túm lấy cái vòng cổ, cô gái giật mình, mặt đỏ rần: "Phong, Phong thiếu, đừng như vậy."
"Dùng bao nhiêu tiền để mua?"
"Không đắt lắm, khoảng vài trăm vạn."
Phong Sính kéo chiếc vòng lại gần nhìn kỹ, càng phát hiện mình nhìn không lầm: "Mua ở đâu?"
"Là một người cần tiền gấp, bán đi rồi tôi mua về, cậu cũng biết những thứ châu báu quý giá này khó khi nào tìm ra..."
"A!" Cô gái hét lên kinh hãi nhìn người đàn ông trước mặt, Phong Sính dùng sức siết chặt tay hơn.
"Phong thiếu, ngài làm gì vậy?"
Phong Sính lại tăng thêm lực, những người nhìn thấy đều ngạc nhiên, đây là chiếm đoạt sao?
Người đàn ông trung niên kia lấy lại tinh thần: "Phong thiếu cũng thích đúng không?"
Hắn nói với bạn gái bên cạnh: "Không có mắt à, còn không mau tháo xuống?"
Cô gái kia cũng sửng sốt, người đàn ông liền tự tay tháo bỏ, vòng trang sức bị tháo chỉ trong nháy mắt đã bị Phong Sính cầm lấy đi thẳng.
"Tiền tôi sẽ gửi cho ông sau, xin lỗi không tiếp."
Nói xong anh cầm vòng cổ bước nhanh, hai tay buông thõng nắm chặt lại, sắc mặt như phủ một tầng âm khí lạnh lùng độc ác
Những người chứng kiến bàn tán.
"Xong rồi, xong rồi, xong rồi, Phong thiếu thực sự phát điên rồi...."
- ----
- ----
Đường Ý chạm một cánh tay lên người Phong Sính, kiên trì nói: "Hãy để tôi đi, tôi còn phải bắt taxi."
"Tôi cho người đưa cô về."
"Không cần, không cần." Đường Ý vội cự tuyệt: "Ở đây taxi cũng nhiều"
Phong Sính thuận thế ôm lấy hông cô: "Bạn trai cô có thể cho cô cái gì? Tiền? Quyền? Không có những thứ đó, cái gọi là tình yêu cùng chỉ là vô nghĩa."
"Anh ấy có thể cho tôi cảm giác an toàn."
Khóe miệng Phong Sính vẽ ra một đường cong lạnh lùng: "Cảm giác an toàn? Cô thích như vậy sao? Lưng đeo mấy chục vạn nợ bên ngoài, lại thêm một cái công ty không thể sinh lợi nhuận, còn muốn bạn gái mình quỳ gối trước mặt nam nhân khác, khẩu vị của cô quả thật rất độc đáo."
Đường Ý không nói, người khơi mào điều này còn không phải anh ta sao?
Phong Sính thấy cô đứng đờ người, vỗ vỗ lưng cô nói: "Đi thôi."
Cô như được ân xá liền đứng dậy, cầm đồ đạc của mình bước nhanh ra ngoài.
Phong Sính giơ tay lên, lòng bàn tay trắng mịn màng chạm vào khiến người anh căng lên, khẽ thả lỏng hơi thở, anh không chờ nổi mấy ngày, nhất định phải đem cô đặt dưới thân.
Đường Ý chạy vội đến bệnh viện, Phong Triển Niên đã đi trước, Đường Duệ còn chờ ngoài phòng bệnh.
Nhìn thấy bóng Đường Ý vừa chạy đến, cô vội đứng dậy.
"Đường Đường."
"Chị, người đâu?"
"Ở bên trong, vẫn đang kiểm tra."
Đường Ý cầm lấy nắm cửa thì bị Đường Duệ ngăn lại: "Đường Đường, đợi lát nữa hãy vào."
"Anh ấy bị thương rất nặng ư?"
Đường Duệ khéo cô ngồi xuống: "Sao vậy? Thực sự là Phong Sính làm?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Triển Niên rất tức giận, nói tám phần là do Phong Sính làm chuyện vô liêm sỉ."
Đường Ý cúi đầu: "Không phải, em cũng không biết là ai."
"Đường Đường, tiền thuốc men em không phải lo lắng, Triển Niên đã lo liệu..."
"Chị..." Đường Ý thật sự nhịn không được, ngắt lời cô: "Chị đang chìm trong tình yêu, chỉ trùng hợp đối phương là người có tiền thôi. Chị không cần dè dặt từng chút sao? Phong Sính chính là người điên, anh ta cắn em, em bỏ không ra, cũng không có người giúp, em trốn xa anh còn không được sao?"
"Thật sự là anh ta?" Đường Duệ lộ vẻ mặt giật mình khó tin, tức giận đứng lên. "Chị tìm Triển Niên."
Đường Ý kéo tay cô lại: "Việc này mà bị Phong Sính biết, khác nào em tự tìm đường chết, chị, không ai quản được anh ta đâu..."
"Anh ta tại sao lại làm vậy? Không đồng ý chuyện chị với Triển Niên cũng đâu cần liên lụy đến em."
"Chị đừng quan tâm, chị càng quan tâm, anh ta càng hăng say, em về sau tránh anh ta là được, chắc chỉ bởi anh ta nhất thời có hứng thú..."
Đường Duệ không nghĩ tới, Đường Ý lại chịu nhiều ủy khuất như vậy.
"Còn năm mươi vạn kia thì sao?"
Cửa phòng bệnh mở ra, Đường Ý nhanh chóng đi đến: "Bác sĩ, thế nào rồi?"
"Bị thương ở cổ, không có thương tổn gân cốt, nhưng bầm tím diện tích khá lớn, vẫn nên báo cảnh sát đi."
Chóp mũi Đường Ý chua chua, đẩy cửa đi vào, vết thương ngoài da của Tiêu Đằng đã được xử lí, mặt sưng lên, cô miễn cưỡng cười tiến lên.
"Đường Đường." Tiêu Đằng nhìn thấy cô, kích động đứng lên
Cô đè vai anh: "Đã bị thương đến như vậy, mau nằm xuống."
Đường Ý ngồi xuống mép giường, Đường Duệ cũng theo vào, mặt Tiêu Đằng khẽ thay đổi: "Chị em nói em không có việc gì, anh mới an tâm."
Đường Ý nắm lấy ngón tay của mình: "Chị, chị mau về đi, em ở lại là được rồi."
"Được rồi, em chăm sóc cho Tiêu Đằng đi."
"Vâng."
Đường Duệ rời đi không bao lâu, Viên Viện cũng tới: "Công ty bên kia có cử người phụ trách đến xử lý, thu dọn sạch sẽ, còn đưa thêm nhân công và công cụ mới."
"Vậy là tốt rồi." Đường Ý đáp.
Viên Viện nhìn cô, lo lắng mở miệng: "Đường Đường, cậu làm thế nào để Phong Sính chịu bỏ qua vậy?"
Mắt Tiêu Đằng hiện tia u ám: "Là em liên lạc cho chị sao?"
Cô nói không trôi chảy: " Khi em đuổi đến Diễm Khuynh thì nhận được điện thoại của chị ấy, anh rể nói em nên đề phòng, nếu may mắn..."
"Thật sự là may mắn." Viên Viện đứng cuối giường. "Đám người kia vô cùng tàn ác, không biêt sau này có được bình yên không"
Tiêu Đằng nhìn Đường Ý, anh đưa ta kéo cô lại, nắm thật chặt, chợt nghe Đường Ý hét lên.
Chỉ là cô phản ứng theo bản năng, Tiêu Đằng giữ lấy cổ tay cô, thấy rõ ràng ngón cái đang sưng lên: "Tại sao lại như vậy?"
Đây rõ ràng là dấu cắn, vết máu đều đã khô, Tiêu Đằng kéo cô đến gần xem xét, liếc mắt liền phát hiện ở trên cổ cũng có vết cắn, sắc mặt anh bỗng thay đổi, mỗi đường nét đều căng lên: "Là anh ta sao?"
Đường Ý không thể giấu diếm, muốn rút tay về: "Anh ta chỉ cắn em hai cái, không làm những chuyện khác."
"Anh ta không phải người?" Trong mắt Viên Viện chứa đau đớn: "Sao lại không rửa sạch, nhiễm trùng làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu." Đường Ý rút tay ra, cảm giác cổ tay bị Tiêu Đằng nắm thật sự đau, lúc này anh mới hoàn hồn. "Nhanh đi băng bó, bảo y tá băng thuốc."
Đường Ý nghe vậy, gật gật đầu, bầu không khí đang trầm xuống, cô tạm thời rời đi cũng tốt
Viên Viên tiến lên, vỗ nhẹ vai cô: "Đi thôi, để mình chăm sóc cậu."
"Ừ."
Cô cầm túi đứng dậy đi ra ngoài, ngồi trong phòng cứu thương, y tá kéo tay cô qua.
"Cắn thành như vậy......"
Y tá ngẩng đầu nhìn Đường Ý.
"Nếu bị bạo lực, tốt nhất vẫn nên báo cảnh sát."
"Y tá, cô xem tôi có cần tiêm vắc-xin phòng chó dại không?"
"Tốt nhất là nên."
Đường Ý rất khâm phục bản thân, lúc này còn có thể cười. Cô cảm thấy việc đem Phong Sính ra so sánh với chó, nếu để Phong đại thiếu biết được, phỏng chừng sẽ lại tìm chuyện gây sự với cô
"Ra tay nặng như vậy, thiếu chút nữa sẽ ảnh hưởng đến xương cốt."
Đường Ý nhìn y tá sát trùng cho mình, cô đau đến đổ mồ hôi lạnh, miệng vết thương nơi cổ họng cũng rất sâu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn
Trước giường bệnh, Viên Viện lấy một quả táo từ trong túi: "Cho anh một trái."
Tiêu Đằng dựa vào đầu giường, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cũng không di chuyển.
"Đừng như vậy, hiện tại chăm sóc thân thể tốt vẫn quan trọng hơn." Cô ngước mắt nhìn, không dừng động tác: "Xem như chúng ta xui xẻo, sau này không cần phải sợ? Nói thật, em cũng không để ý đến phương diện này cho lắm, chỉ cần có chị của Đường Ý, họ Phong kia nhất định sẽ phải bớt phóng túng tùy hứng."
Tiêu Đằng cuối cùng cũng có phản ứng: "Việc chị của cô ấy liên quan đến việc này, cũng không phải lần đầu tiên."
Viên Viên dừng lại động tác trong tay: "Tiêu Đằng, lần chúng ta đi đến khách sạn đón Đường Đường, việc Phong Sính đã theo dõi cô ấy, anh còn nhớ sao?"
Tiêu Đằng sao có thể quên, anh kéo cao chăn, Viên Viên lộ ra ánh mắt lo lắng: "Cũng sợ sự tình không đơn giản như vậy, nếu năm mươi vạn thật sự mất đi cũng không tiếc, nhưng lần này công ty thất bại lại rất vô duyên vô cớ."
"Sợ nhất vẫn là Đường Đường gặp chuyện không may." Tiêu Đằng nghĩ đến hai dấu răng kia, vô cùng đau lòng, nhưng bản thân anh hiện giờ sao có thể làm đối thủ của Phong Sính?
Đường Ý trở lại phòng bệnh, ngón tay đã được băng bó, Viên Viên muốn về công ty, cũng không ở lại mà về trước.
Tiêu Đằng nằm viện vài ngày, lo lắng chuyện công ty, liền xuất viện.
Ai cũng không nhắc lại chuyện hôm đó, ngoài Đường Ý bị miệng vết thương đau đớn nhắc nhở
Đường Ý đi phỏng vấn ở mấy công ty, cuối cùng hôm nay cũng nhận được điện thoại báo có thể đi làm
Thử việc ba tháng, tiền lương cũng bình thường, nhưng dù sao bắt đầu như vậy cũng đủ làm cô hài lòng
Tan việc, cô đến công ty Tiêu Đằng hỗ trợ, Viên Viên thích chơi game, công việc cũng không để tâm
Đường Ý không nghĩ tới, Đường Duệ sẽ tìm đến đây.
"Chị, chỉ mình chị tới sao?"
Đường Duệ đưa cô vào quán nước đối diện công ty, gọi cho cô món bánh ngọt và bò xé nấu tiêu đen ưa thích.
Cuộc sống bên ngoài của Đường Ý khá khó khăn, cũng không dễ ăn được mấy thứ này, cô gắp một miếng đưa vào miệng: "Rất ngon."
Đường Duệ nhìn tay cô: "Không sao chứ?"
"Không sao, cứ coi như gặp được chó điên."
Đường Ý tỏ vẻ hưởng thụ: "Chị đúng là cô vợ mới cưới."
Đường Duệ cười cười, lấy từ túi bên cạnh một tấm chi phiếu đưa cho Đường Ý: "Ở đây có năm mươi vạn."
Động tác nhai nuốt của Đường Ý đột nhiên dừng lại, sắc mặt cũng thay đổi: "Chị, ở đâu lại có nhiều tiền như vậy?"
"Em yên tâm, không phải chị xin của Triển Niên đâu."
"Vậy chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Đường Duệ kéo tay Đường Ý: "Em đừng để ý, Tiêu Đằng và em phải trả khoản nợ năm mươi vạn, về sau làm sao trả? Là chuyện của em, chị nên quan tâm."
"Chị..." Đường Ý rút tay không nhận: "Số tiền kia, chúng em còn một ít, chờ công ty hồi phục sẽ có cách giải quyết. Em không muốn chị dùng tiền của Phong gia, cũng không muốn cùng Phong Sính phát sinh thêm quan hệ."
"Đây là tiền của chị, không có liên quan đến Phong Sính." Đường Duệ đặt tờ phiếu lên lòng bàn tay Đường Ý: "Tiêu Đằng vừa ở vài ngày đã xuất viện, em nhẫn tâm để cậu ấy gánh vác khoảng tiền này?"
Đường Ý không lên tiếng, Tiêu Đằng thực sự liều mạng, xuất viện liền bắt đầu làm việc, ai khuyên cũng không dừng.
Đường Duệ thừa cơ nắm chặt tay cô: "Đây là chị cho em mượn, em tìm người ngoài không bằng tìm chị, không cần chịu gánh nặng tinh thần như vậy."
Cô do dự, Đường Duệ nhìn vào mắt cô: "Nhận lấy đi, nếu là Triển Niên cho chị, không cần em nói chị cũng sẽ từ chối anh ấy."
Đường Ý nhớ đến bóng dáng Tiêu Đằng không khỏi nắm chặt tay, nhưng cô vẫn còn chút do dự, nếu biết trước những chuyện sau này thì đánh chết cô cũng không nhận chi phiếu của Đường Duệ.
Hai chị em ra khỏi quán nước, ai về nhà nấy.
Đường Ý cảm thấy túi mình nặng trịch, như có cả năm mươi vạn tiền mặt trong đó.
Đi vào công ty của Tiêu Đằng, Tiêu Đằng đang cùng Viên Viên nói gì đó trong văn phòng, Đường Ý đi vào cũng không lấy tấm chi phiếu ra, tiền này, Đường Duệ hiện giờ không có nguồn thu nhập, vậy số tiền này...
"Đường Đường, cậu đã trở lại." Viên Viện nhìn thấy cô, lên tiếng trước.
Đường Ý đi đến, đặt túi đồ ăn đóng gói lên bàn: "Hôm nay chúng ta được khao."
Xương gò má Tiêu Đằng vẫn còn chỗ xanh tím, còn có những vết thương ngoài da đều giấu trong quần áo, Viên Viên nhận lấy túi đồ ăn.
"Đường Đường, hôm nay chú thím Tiêu đến đây, nhìn thấy Tiêu Đằng như vậy, thím Tiêu đã khóc..."
Đường Ý căng thẳng: "Bọn họ ở đâu?"
Tiêu Đằng nhìn Viên Viện, ra hiệu cô ta đừng nhiều chuyện, anh nhẹ nhàng giơ tay chậm rãi đặt ở bả vai Đường Ý: "Anh đã nói họ nên trở về, mẹ anh vui như vậy."
Đường Ý nghĩ thầm rằng nếu cha mẹ Tiêu Đằng biết anh bị như vậy là vì cô, chắc cả đời cũng không thèm nhìn cô.
- --
Thành phố Lận An, trong tiệc rượu tư nhân.
Phục vụ ăn mặc chỉnh tề đứng song song ở cửa, giống như nghênh đón Vương gia, nhìn thấy một chiếc xe tiến vào liền cúi chào.
Một tiểu thư mặc sườn xám rất ngắn, chỉ có thể che đi quần trong, tà xẻ đến bắp đùi, cảnh đẹp hai bên chân cũng không che giấu được.
Những cô gái phụ trách mở cửa xe, giờ là "bữa tiệc thị giác" thịnh hành của những quý ông giàu có.
Một chiếc xe thể thao chậm rãi tiến vào, một cô gái cao gầy xinh đẹp tiến đến mở cửa xe, từ trên xe bước xuống là cặp chân thon dài của một người đàn ông, cô gái lễ tân cúi người: "Phong Thiếu, xin mời."
Phong đại thiếu vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là cảnh xuân đặc sắc.
Đường cong mãnh liệt như cố thoát ra khỏi sườn xám, cặp đùi nhỏ nhìn có cảm giác rất tươi mới, anh tựa cửa nở nụ cười, khi đứng dậy, tay không khỏi chạm trên người cô gái.
Cô miễn cưỡng cười, nhưng còn phải cong thắt lưng: "Mời."
Tay Phong Sính hướng tới ngực cô ta: "Em tên gì?"
Ánh mắt của anh rơi xuống ngực cô liền thấy bảng tên: "Ngực lớn thì rất đẹp."
Trong đầu không khỏi nghĩ đến cảm giác khi vuốt ve ngực Đường Ý, dù của cô không to như vậy.
Trên xe, ngồi bên cạnh là một bạn gái mới, đưa tay kéo anh.
"Chúng ta vào đi."
Phong Sính cười cười, bước vào.
Lại có vài người từ xa bước đến, Phong Sính nhếch khóe miệng nhưng thần sắc hững hờ, giống như không hợp với không khí ở đây, có người mở giọng tiếp đón: "Phong thiếu, lâu rồi không gặp."
Anh dừng chân, nhìn qua người đàn ông trung niên đang bước tới
Tầm mắt Phong Sính dễ dàng bị người phụ nữ đang bước đến hấp dẫn, không có cách nào khác, anh vẫn tin tưởng một câu, sắc là gốc rễ của con người.
Nhưng, ánh mắt của anh đột nhiên cứng đờ, tầm mắt bình tĩnh dừng lại trườc ngực người phụ nữ.
Nơi đó đeo một chiếc vòng cổ mã não.
Một khối xanh biếc, có chỗ có màu hồng ẩn sắc rất đẹp mắt.
Thiết kế như vậy rất ít thấy, Phong Sính chớp đôi mắt lạnh lùng: "Ngọc này từ đâu có?"
Người đàn ông trung niên nhìn bạn gái: "Đẹp sao, là mua được hai ngày trước."
Phong Sính vươn tay, túm lấy cái vòng cổ, cô gái giật mình, mặt đỏ rần: "Phong, Phong thiếu, đừng như vậy."
"Dùng bao nhiêu tiền để mua?"
"Không đắt lắm, khoảng vài trăm vạn."
Phong Sính kéo chiếc vòng lại gần nhìn kỹ, càng phát hiện mình nhìn không lầm: "Mua ở đâu?"
"Là một người cần tiền gấp, bán đi rồi tôi mua về, cậu cũng biết những thứ châu báu quý giá này khó khi nào tìm ra..."
"A!" Cô gái hét lên kinh hãi nhìn người đàn ông trước mặt, Phong Sính dùng sức siết chặt tay hơn.
"Phong thiếu, ngài làm gì vậy?"
Phong Sính lại tăng thêm lực, những người nhìn thấy đều ngạc nhiên, đây là chiếm đoạt sao?
Người đàn ông trung niên kia lấy lại tinh thần: "Phong thiếu cũng thích đúng không?"
Hắn nói với bạn gái bên cạnh: "Không có mắt à, còn không mau tháo xuống?"
Cô gái kia cũng sửng sốt, người đàn ông liền tự tay tháo bỏ, vòng trang sức bị tháo chỉ trong nháy mắt đã bị Phong Sính cầm lấy đi thẳng.
"Tiền tôi sẽ gửi cho ông sau, xin lỗi không tiếp."
Nói xong anh cầm vòng cổ bước nhanh, hai tay buông thõng nắm chặt lại, sắc mặt như phủ một tầng âm khí lạnh lùng độc ác
Những người chứng kiến bàn tán.
"Xong rồi, xong rồi, xong rồi, Phong thiếu thực sự phát điên rồi...."
- ----
Bình luận facebook