Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Phong Sính nghe vậy, trái tim liền bị nện tùng tùng hai cái.
Từ khi nào?
Không gặp một thời gian, Đường Ý đã có bạn trai?
Anh bỏ chân xuống, một bước đến cạnh Đường Ý, anh giật lấy tấm ảnh trong tay cô liếc nhìn, lại là người này.
Phong Triển Niên cũng hơi giật mình "Đường Ý có bạn trai?"
"Vâng, lần trước ở trung tâm mua sắm thiếu chút nữa gặp chuyện chẳng lành, là anh ấy đã cứu em, sau này thường xuyên qua lại, chúng em đã..."
Sắc mặt Phong Triển Niên hòa hoãn đi nhiều "Vậy bây giờ cậu ấy có rảnh không? Bảo đến đây ăn bữa cơm đi".
Yêu cầu này lại làm Đường Ý khó xử, dù sao cô và Triệu Tử Kiêu cũng không phải chân chính đi đến một bước kia "Anh ấy có thể không rảnh đâu".
"Em gọi điện đi."
Phong Triển Niên mắc bệnh đa nghi, không xác nhận chắc chắn mọi chuyện sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
Đường Duệ đứng tại chỗ, mặc dù ngày càng giàu có và xa hoa nhưng lại không thể giấu được sự thất vọng và khó chịu trong lòng cô, Đường Ý vì cô không thể không làm trò trước mặt mọi người, bấm số gọi cho Triệu Tử Kiêu.
May mà, bên kia đã đồng ý.
Phong Triển Niên bảo phòng bếp chuẩn bị thêm vài món ăn.
Ánh mắt Phong Sính như muốn ghim chặt lấy Đường Ý, cô chỉ đành tận lực lảng tránh.
Lúc Triệu Tử Kiêu đến mang theo một hộp quà, thật giống như lần đầu tiên đến nhà bạn gái. Đường Duệ có ấn tượng rất tốt với anh "Khách sáo như vậy làm gì? Chỉ là dùng một bữa cơm thường thôi mà".
Đường Ý đi đến, cũng không cố ý làm động tác thân mật, cánh tay cô khoác qua tay anh "Đây là anh rể, còn đây là... đây là cháu ngoại em".
Giới thiệu xong, cô lặng lẽ rút tay về.
Trái tim Triệu Tử Kiêu chợt nhảy nhót, vội vàng chào hỏi Phong Triển Niên cùng Phong Sính.
Phong Sính đanh mặt lại như muốn giết người còn Phong Triển Niên chỉ cười nhẹ nhàng "Đến đây, mau ngồi xuống đi".
Chuyện ảnh chụp, như thể cứ vậy cho qua, ông hoàn toàn không cần phải giải thích với Đường Duệ những bức ảnh kia là từ đâu mà có.
Đường Ý vốn lo sợ Phong Sính sẽ làm càn, nhưng hoàn toàn không ngờ bữa cơm này lại trôi qua bình an vô sự.
Ăn cơm xong, Đường Ý cố tình muốn về sớm, nơi này không khí khác thường, cô sợ lát nữa muốn đi cũng không được.
Triệu Tử Kiêu lái xe tới đây, Đường Ý xe anh ngồi. Anh chàng vừa mới nổ máy, cô liền ngượng ngùng mở miệng "Thật xin lỗi, khiến cho thầy giáo như anh chạy từ xa đến đây, lại còn giả mạo làm bạn trai em".
"Lần sau nếu có chuyện tốt như vậy, em nhất định phải gọi cho anh".
Đường Ý bị chọc cười "Em còn cảm thấy chuyện này thật cẩu huyết, bây giờ mới hiểu được thì ra cuộc sống của bản thân chính là một vở kịch cẩu huyết".
"Đường Ý, vậy em cảm thấy anh là người thế nào?"
"Anh, đúng là người tốt".
"Anh lại cảm thấy không giống những lời khen lắm".
Đường Ý cài dây an toàn "Em là đang khen anh mà".
"Một khi có thể khiến em mở miệng vàng đã nói lên tình cảm em dành cho anh rất tốt. Đường Ý", Triệu Tử Kiêu dừng một chút "Hiện tại anh không có bạn gái, em cũng biết, gia đình anh không được coi là giàu có quyền quý nhưng cũng khá giả có của ăn của để. Em nói xem, liệu chúng ta có cơ hội phát triển không?"
Đường Ý cũng không ngại ngùng, cô cũng đã đến tuổi tìm người yêu đến tuổi kết hôn, hơn nữa cũng không thể sống một mình như vậy hoài được.
"Có thể nha, trước kia mẹ em cũng muốn giới thiệu em cho người gần nhà".
Triệu Tử Kiêu khẽ cười "Nhà của anh đã sớm đưa ra một hàng danh sách rồi, hôm nay gặp người quen của thím, sáng mai lại gặp người nhà của mợ".
Đường Ý cảm thấy đây mới chính là cuộc sống đơn giản bình an, không có lồng chim tơ vàng của Phong Sính, không có không khí Phong gia áp bức, gia đình thường thường bậc trung cũng đủ no ấm, không cần quan tâm đến việc lừa người gạt ta của xã hội thượng lưu.
Mà điều nằm ngoài dự liệu của Đường Ý nhất chính là thái độ của Phong Sính.
Anh lại có thể học được sự ẩn nhẫn tạm thời để sóng em biển lặng?
Nhưng hiển nhiên Đường Ý đã đánh giá cao anh.
Đối với Phong Sính mà nói, nhẫn nại là cái gì? Chính là nín thở, tức giận bị nén lâu ngày sẽ khiến ngực khó chịu, sẽ mất mạng. Tại sao Phong Sính lại phải làm khó mình như vậy?
- --
Hôm sau.
Đối với đôi tình nhân mới quen nhau mà nói, cuộc sống phía trước ngày càng ngọt ngào hơn.
Đường Ý vừa mới tan tầm đã nhìn thấy xe của Triệu Tử Kiêu dừng trước cổng công ty rồi.
Cô bỏ các đồng nghiệp sang một bên chạy đến trước "Anh đợi có lâu không?"
"Không lâu, canh lúc em vừa tan sở thì đến".
Triệu Tử Kiêu dẫn Đường Ý ăn cơm tối, nhưng vừa mới ngồi xuống đã nhận được điện thoại của quán quyền anh bên kia gọi tới.
Đường Ý thấy mặt anh có chút lo lắng, vội vàng đi theo.
Vừa đi vào quán, cô nàng lễ tân chạy nhanh tới "Triệu ca, có người đến đây phá quán".
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Em cũng không biết, người đó rất kiêu ngạo, rất nhiều giáo viên và học viên đều bị đánh, giọng điệu của hắn còn mang ý khiêu khích, nói là vì anh mà tới. Thầy Trương và thầy Tiền không phục, đều bị đả thương".
Đường Ý đứng bên cạnh, xem xét xung quanh, tại sao khi nghe những lời này lại có cảm giác trở về thời Hoàng Phi Hồng?
Còn có người ngang nhiên phá quán?
"Vào xem thế nào".
Cô gái nhỏ vô cùng lo lắng, vội ngăn cản bước chân Triệu Tử Kiêu "Triệu ca, hay là báo cảnh sát trước đi, lúc nãy em và Miêu Tử đã lén vào nhìn trộm, hắn ta tám phần là kẻ điên đấy".
"Không cần báo cảnh sát, anh có thể giải quyết", Triệu Tử Kiêu định đi vào, quay đầu nhìn Đường Ý "Em ở ngoài này chờ anh".
"Không sao đâu, em cũng không tin hắn có thể đánh phụ nữ".
Đường Ý theo Triệu Tử Kiêu đi vào, trong gian phòng lớn nha diễn cuộc chiến ác liệt. Cửa lớn đóng chặt, Triệu Tử Kiêu giơ chân đạp mạnh. Trong phòng khách rộng lớn đã có vài người nằm trên sàn.
Đường Ý ngẩng đầu, trận đánh kịch liệt diễn ra phía trên cao, dây thừng trắng vòng lên tưởng như chia cắt không gian thắng bại, vô số đèn chân không lóe sáng trên trần nhà, đánh ra một cảnh tượng chói lọi.
Hai người đàn ông giằng co, Triệu Tử Kiêu không khỏi nheo mắt "Đường Ý, người kia có phải là cháu ngoại của em?"
Đường Ý không tiếp lời, không phải là anh ta thì có thể là ai?
Nửa người trên của Phong Sính để trần, lộ ra cơ bụng sáu múi màu đồng gợi cảm, đôi cánh tay vừa săn chắc vừa có uy lực, vai rộng hông hẹp, sở hữu tất cả vẻ đẹp nam tính, còn phía dươi mặc quần thể thao màu xanh đậm. Dây lưng bên hông bị kéo giãn khiến mép quần hơi chếch xuống lộ ra mép quần lót màu đen bên trong.
Người đối diện hô một tiếng, cánh tay bắt đầu xông tới, Phong Sính quét chân đẹp mắt, cơ thể đối phương vừa mới té xuống một nửa liền bị anh đá lên dây thừng.
Động tác kia vô cùng gọn gàng.
Đường Ý thật không ngờ anh còn có ngón nghề này.
Triệu Tử Kiêu đã không thể nhịn được nữa, Đường Ý giữ chặt cánh tay anh. Cô bước thẳng lên phía trước "Anh muốn làm gì?"
"Muốn làm gì, em không nhìn ra được sao?"
Đối thủ thấy Phong Sính hơi buông lỏng liền phi nhanh tới, Phong Sính liếc mắt thấy, trong khoảnh khắc đó liền chọn khoảng cách gần nhất tung quyền quyết định giáng ngã đối phương.
Đường Ý nhìn người đang nằm trên mặt đất "Anh có bị điên không vậy!"
Phong Sính cúi đầu nhìn cô, trong lúc nói chuyện, mồ hôi theo tiếng thở dốc chảy ròng trên ngực anh, từng giọt uốn lượn tạo thành bức tranh vẽ mỹ nam vô cùng hấp dẫn "Tôi cảnh cáo, em lại không nghe lấy câu nào, còn dẫn bạn trai về nhà tôi. Em thật có suy nghĩ kỳ lạ, muốn trở về làm cô bé Lọ Lem trước đây sao?"
Triệu Tử Kiêu bước lên đài, đỡ người kia đứng dậy "Có đau lắm không?"
"Không sao, vết thương nhỏ thôi".
Triệu Tử Kiêu dìu anh ta xuống đài, nói với Phong Sính "Không phải anh muốn đánh nhau với tôi sao? Đến đây".
"Khẩu khí cứng nhỉ, nhưng mà tôi không thích", Phong Sính giơ ngón tay giữa về phía anh.
Anh cứ ngang nhiên điên khùng nóng nảy, thường ngày chẳng ai quản được anh, Đường Ý tức đến mức mặt trắng bệch "Tử Kiêu cố lên, nhất định phải đánh cho anh ta rụng hết răng".
Có bạn gái cổ vũ, tinh thần của Triệu Tử Kiêu càng tăng cao.
Phong Sính cười lạnh "Tử Kiêu?"
Thật ra trong lòng Đường Ý cũng không rõ tại sao, không biết đến cuối cùng ai trong hai người này sẽ thắng. Dưới đài, các học viên và thầy giáo bị thương đều tụ lại đây "Đánh mù mắt hắn đi, đánh vỡ quai hàm hắn, rút hết lông mao của hắn, đánh bật hắn xuống dưới luôn..."
Lời lẽ vô cùng sắc bén và độc địa nha.
Phong Sính lạnh lùng quét mắt "Cút hết đi cho ông!"
Có người tự động bước lên đài "Để tôi làm trọng tài!", anh chàng sưng mặt thổi một tiếng còi "Chuẩn bị, hiệp một, bắt đầu!"
Nắm tay Phong Sính đặt bên hông, gương mặt không giấu được sự lạnh lùng tê liệt. Đường Ý nâng tầm mắt, ánh mắt vô thức rơi xuống thắt lưng anh, cái quần kia thật giống như có thể tụt xuống bất cứ lúc nào, nói không chừng có thể hạn chế tốc độ của anh.
Hai người nhanh chống tấn công, đây là quyền anh, thân thể tiếp xúc là điều không thể tránh khỏi. Phong Sính tung một cú đánh thẳng vào bụng dưới, ngay sau đó rút tay phải về bên tai. Hai người giáp lá cà khó phân thắng bại, trọng tài thấy thế xông lên "Tách ra, tách ra! Quyền anh không phải đánh như vậy".
Đường Ý thấy vậy cũng hơi lo lắng, Phong Sính ra quyền nhanh mà tàn nhẫn, Triệu Tử Kiêu cũng không yếu thế, cứ như vậy khó tránh khỏi bị thương nặng. Trọng tài muốn chạy đến kéo Phong Sính ra lại bị anh túm cổ ném xuống sàn.
Võ thuật quyền anh của hai người cũng không giống nhau, mấy hiệp đã trôi qua, cả hai đều mồ hôi đầm đìa. Phong Sính trước đó đã tiêu hao nhiều sức lực, anh lắc đầu, mồ hồi tuôn ra như mưa, ánh mắt giống như tinh tú trời đêm. Anh duỗi thẳng tay, từng thớ thịt thể hiện lực đạo rất mạnh, một quyền đánh thẳng vào mặt Triệu Tử Kiêu.
Đường Ý đến đây đã không thể nào xem được nữa.
Thắng bại còn chưa phân hồi, nhưng quán quyền anh này là của Triệu Tử Kiêu, nếu như anh thua, chưa nói đến thể diện, sau này chắc hẳn sẽ khó làm ăn hơn.
Mà gặp phải chuyện này hết thảy đều là vì cô.
Đường Ý kéo một sợi dây thừng bò lên. Cô bước nhanh tới đứng chắn trước mặt Triệu Tử Kiêu "Phong Sính, dừng tay lại!"
"Phong Sính?", dưới đài có người kinh hô.
"Em mau tránh ra, tôi còn chưa đánh đã đâu".
Triệu Tử Kiêu chạm tay vào đầu vai Đường Ý "Bình thường bọn anh tập luyện đều như vậy, em đừng sợ, thắng bại còn chưa phân định đâu".
"Em không cần biết thắng bại thế nào", Đường Ý nhìn anh "Trong mắt em, thắng chẳng đại diện cho cái gì, thua cũng không nói lên điều gì. Tử Kiêu, gặp phải chuyện thế này, không nhất định phải giải quyết bằng vũ lực, chúng ta báo cảnh sát đi".
Phong Sính kéo bao tay màu đỏ xuống "Báo cảnh sát? Đường Ý, em đừng làm trò cười nữa".
Đường Ý cũng tháo bộ găng tay của Triệu Tử Kiêu xuống, đeo vào cho mình "Anh ở dưới này dạy em, như vậy em chính là học trò của anh nè, em sẽ cùng đánh với tên điên này".
Triệu Tử Kiêu vô cùng bối rối, sờ lên vết thương bị sưng "Em?"
"Phải".
Phong Sính không khỏi bật cười, Đường Ý luôn có thể làm cho anh nổi cơn thịnh nộ. Tâm tình thoải mái, dì nhỏ này của anh còn có thể khôi hài như vậy.
Đường Ý gật đầu với Triệu Tử Kiêu "Em nói thật, anh ta không dám làm gì em đâu, nếu không chị em sẽ cho anh ta một trận".
Triệu Tử Kiêu nửa tin nửa ngờ, Đường Ý đẩy anh ý bảo đi xuống. Hai người đứng gần như vậy, Phong Sính nheo mắt lại "Đường Ý, bỏ tay em ra khỏi người anh ta".
Đường Ý trở lại giữa đài, ném mạnh găng tay "Bắt đầu đi?"
Phong Sính cũng tháo găng tay, vứt xuống mặt đất "Em tới đi".
Triệu Tử Kiêu nhìn chằm chằm vào hai người, đây căn bản không phải là phương thức dạy học, Đường Ý ngay cả kiến thức cơ bản cũng không biết. Anh ra một quyền với cô, cô còn không biết đó là quyền gì. Mấy người bên cạnh nôn nóng "Đánh hắn, đánh hắn, dùng chân đá, lấy tay tát cũng được".
"Cút!", Phong Sính hét lớn.
Kế tiếp là thời gian của anh và dì nhỏ, can hệ gì tới mấy tên kỳ đà này?
Đường Ý vẫn đứng đó, mặc dù không hề tung đòn nhưng cô hiểu thế nào là đánh đòn phủ đầu. Cô thu hai tay lại phía trước, tay phải hung hăng đánh ra.
"Hừ, khoa tay múa chân!", Phong Sính dùng một tay đã giữ được tay cô.
Đường Ý đã một cước lại bị Phong Sính dùng chân đẩy ra, năm ngón tay anh chợt siết lại, kéo tay cô lại. Đường Ý không kịp chuẩn bị ngã về phía trước, chắc hẳn sẽ ngã vào ngực anh.
"Đường Ý", Triệu Tử Kiêu dưới đìa lên tiếng "Dùng đầu gối đánh hắn!"
Đường Ý hoàn toàn tỉnh ngộ, lảo đảo hướng tới, đầu gối tiến về phía trước. Phong Sính buông tay ra, vị trí nguy hiểm lại bị lén tập kích.
Phong Sính cúi đầu liếc nhìn, vỗ vỗ hai bên "Đụng hỏng nó rồi, em bỏ được sao?"
Đường Ý không cho anh thời gian thở dốc, hai chân lại đạp tới.
Phong Sính nhẹ nhàng tránh được, dù sao Đường Ý bình thường cũng ít vận động, mới đánh hai cái đã thở hồng hộc, Phong Sính đứng một bên cười "Mới như vậy đã chịu không nổi?"
Đường Ý chỉ chỉ anh "Tôi muốn đánh anh bị thương, sau này không được trở lại quán quậy phá".
"Được thôi, miễn là em có thể chịu đựng".
Hai tay cô đập đập trước ngực, tiếp tục đánh tới. Phong Sính nghiêng người, cánh tay ôm chầm lấy bả vai Đường Ý, đem cô kề sát, dán chặt trước mặt anh. Cả người Phong Sính rất nóng, ngay cả Đường Ý cũng cảm nhận được phần lưng của mình nóng hổi.
Anh ôm cô không buông "Tôi xem em còn đánh đấm gì nữa".
Một tay Phong Sính giữ lấy cô, tay kia trượt dần xuống eo Đường Ý, xoa nhẹ lên.
Chẳng qua động tác này người ở phía dưới đều không nhìn thấy.
Đường Ý bỗng giơ tay lên, vừa nhanh vừa chuẩn đấm thẳng vào mặt Phong Sính, lực tuy không lớn nhưng vừa lúc đánh vào ngay mắt anh.
Anh bỗng cảm thấy đau đớn, Đường Ý thừa cơ giữ chặt tay anh, há mồm hung hăng cắn xuống.
Cùng lúc bị đau hai chỗ, Phong Sính nắm chặt quả đấm "Buông tôi ra".
Cô nàng lúc nãy chạy tới trước đài hò hét "Thắng rồi!"
Đường Ý thầm nghĩ, không thể nào thắng được anh nhưng ít nhất cũng có thể khiến anh ta bị thương rồi.
Từ khi nào?
Không gặp một thời gian, Đường Ý đã có bạn trai?
Anh bỏ chân xuống, một bước đến cạnh Đường Ý, anh giật lấy tấm ảnh trong tay cô liếc nhìn, lại là người này.
Phong Triển Niên cũng hơi giật mình "Đường Ý có bạn trai?"
"Vâng, lần trước ở trung tâm mua sắm thiếu chút nữa gặp chuyện chẳng lành, là anh ấy đã cứu em, sau này thường xuyên qua lại, chúng em đã..."
Sắc mặt Phong Triển Niên hòa hoãn đi nhiều "Vậy bây giờ cậu ấy có rảnh không? Bảo đến đây ăn bữa cơm đi".
Yêu cầu này lại làm Đường Ý khó xử, dù sao cô và Triệu Tử Kiêu cũng không phải chân chính đi đến một bước kia "Anh ấy có thể không rảnh đâu".
"Em gọi điện đi."
Phong Triển Niên mắc bệnh đa nghi, không xác nhận chắc chắn mọi chuyện sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
Đường Duệ đứng tại chỗ, mặc dù ngày càng giàu có và xa hoa nhưng lại không thể giấu được sự thất vọng và khó chịu trong lòng cô, Đường Ý vì cô không thể không làm trò trước mặt mọi người, bấm số gọi cho Triệu Tử Kiêu.
May mà, bên kia đã đồng ý.
Phong Triển Niên bảo phòng bếp chuẩn bị thêm vài món ăn.
Ánh mắt Phong Sính như muốn ghim chặt lấy Đường Ý, cô chỉ đành tận lực lảng tránh.
Lúc Triệu Tử Kiêu đến mang theo một hộp quà, thật giống như lần đầu tiên đến nhà bạn gái. Đường Duệ có ấn tượng rất tốt với anh "Khách sáo như vậy làm gì? Chỉ là dùng một bữa cơm thường thôi mà".
Đường Ý đi đến, cũng không cố ý làm động tác thân mật, cánh tay cô khoác qua tay anh "Đây là anh rể, còn đây là... đây là cháu ngoại em".
Giới thiệu xong, cô lặng lẽ rút tay về.
Trái tim Triệu Tử Kiêu chợt nhảy nhót, vội vàng chào hỏi Phong Triển Niên cùng Phong Sính.
Phong Sính đanh mặt lại như muốn giết người còn Phong Triển Niên chỉ cười nhẹ nhàng "Đến đây, mau ngồi xuống đi".
Chuyện ảnh chụp, như thể cứ vậy cho qua, ông hoàn toàn không cần phải giải thích với Đường Duệ những bức ảnh kia là từ đâu mà có.
Đường Ý vốn lo sợ Phong Sính sẽ làm càn, nhưng hoàn toàn không ngờ bữa cơm này lại trôi qua bình an vô sự.
Ăn cơm xong, Đường Ý cố tình muốn về sớm, nơi này không khí khác thường, cô sợ lát nữa muốn đi cũng không được.
Triệu Tử Kiêu lái xe tới đây, Đường Ý xe anh ngồi. Anh chàng vừa mới nổ máy, cô liền ngượng ngùng mở miệng "Thật xin lỗi, khiến cho thầy giáo như anh chạy từ xa đến đây, lại còn giả mạo làm bạn trai em".
"Lần sau nếu có chuyện tốt như vậy, em nhất định phải gọi cho anh".
Đường Ý bị chọc cười "Em còn cảm thấy chuyện này thật cẩu huyết, bây giờ mới hiểu được thì ra cuộc sống của bản thân chính là một vở kịch cẩu huyết".
"Đường Ý, vậy em cảm thấy anh là người thế nào?"
"Anh, đúng là người tốt".
"Anh lại cảm thấy không giống những lời khen lắm".
Đường Ý cài dây an toàn "Em là đang khen anh mà".
"Một khi có thể khiến em mở miệng vàng đã nói lên tình cảm em dành cho anh rất tốt. Đường Ý", Triệu Tử Kiêu dừng một chút "Hiện tại anh không có bạn gái, em cũng biết, gia đình anh không được coi là giàu có quyền quý nhưng cũng khá giả có của ăn của để. Em nói xem, liệu chúng ta có cơ hội phát triển không?"
Đường Ý cũng không ngại ngùng, cô cũng đã đến tuổi tìm người yêu đến tuổi kết hôn, hơn nữa cũng không thể sống một mình như vậy hoài được.
"Có thể nha, trước kia mẹ em cũng muốn giới thiệu em cho người gần nhà".
Triệu Tử Kiêu khẽ cười "Nhà của anh đã sớm đưa ra một hàng danh sách rồi, hôm nay gặp người quen của thím, sáng mai lại gặp người nhà của mợ".
Đường Ý cảm thấy đây mới chính là cuộc sống đơn giản bình an, không có lồng chim tơ vàng của Phong Sính, không có không khí Phong gia áp bức, gia đình thường thường bậc trung cũng đủ no ấm, không cần quan tâm đến việc lừa người gạt ta của xã hội thượng lưu.
Mà điều nằm ngoài dự liệu của Đường Ý nhất chính là thái độ của Phong Sính.
Anh lại có thể học được sự ẩn nhẫn tạm thời để sóng em biển lặng?
Nhưng hiển nhiên Đường Ý đã đánh giá cao anh.
Đối với Phong Sính mà nói, nhẫn nại là cái gì? Chính là nín thở, tức giận bị nén lâu ngày sẽ khiến ngực khó chịu, sẽ mất mạng. Tại sao Phong Sính lại phải làm khó mình như vậy?
- --
Hôm sau.
Đối với đôi tình nhân mới quen nhau mà nói, cuộc sống phía trước ngày càng ngọt ngào hơn.
Đường Ý vừa mới tan tầm đã nhìn thấy xe của Triệu Tử Kiêu dừng trước cổng công ty rồi.
Cô bỏ các đồng nghiệp sang một bên chạy đến trước "Anh đợi có lâu không?"
"Không lâu, canh lúc em vừa tan sở thì đến".
Triệu Tử Kiêu dẫn Đường Ý ăn cơm tối, nhưng vừa mới ngồi xuống đã nhận được điện thoại của quán quyền anh bên kia gọi tới.
Đường Ý thấy mặt anh có chút lo lắng, vội vàng đi theo.
Vừa đi vào quán, cô nàng lễ tân chạy nhanh tới "Triệu ca, có người đến đây phá quán".
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Em cũng không biết, người đó rất kiêu ngạo, rất nhiều giáo viên và học viên đều bị đánh, giọng điệu của hắn còn mang ý khiêu khích, nói là vì anh mà tới. Thầy Trương và thầy Tiền không phục, đều bị đả thương".
Đường Ý đứng bên cạnh, xem xét xung quanh, tại sao khi nghe những lời này lại có cảm giác trở về thời Hoàng Phi Hồng?
Còn có người ngang nhiên phá quán?
"Vào xem thế nào".
Cô gái nhỏ vô cùng lo lắng, vội ngăn cản bước chân Triệu Tử Kiêu "Triệu ca, hay là báo cảnh sát trước đi, lúc nãy em và Miêu Tử đã lén vào nhìn trộm, hắn ta tám phần là kẻ điên đấy".
"Không cần báo cảnh sát, anh có thể giải quyết", Triệu Tử Kiêu định đi vào, quay đầu nhìn Đường Ý "Em ở ngoài này chờ anh".
"Không sao đâu, em cũng không tin hắn có thể đánh phụ nữ".
Đường Ý theo Triệu Tử Kiêu đi vào, trong gian phòng lớn nha diễn cuộc chiến ác liệt. Cửa lớn đóng chặt, Triệu Tử Kiêu giơ chân đạp mạnh. Trong phòng khách rộng lớn đã có vài người nằm trên sàn.
Đường Ý ngẩng đầu, trận đánh kịch liệt diễn ra phía trên cao, dây thừng trắng vòng lên tưởng như chia cắt không gian thắng bại, vô số đèn chân không lóe sáng trên trần nhà, đánh ra một cảnh tượng chói lọi.
Hai người đàn ông giằng co, Triệu Tử Kiêu không khỏi nheo mắt "Đường Ý, người kia có phải là cháu ngoại của em?"
Đường Ý không tiếp lời, không phải là anh ta thì có thể là ai?
Nửa người trên của Phong Sính để trần, lộ ra cơ bụng sáu múi màu đồng gợi cảm, đôi cánh tay vừa săn chắc vừa có uy lực, vai rộng hông hẹp, sở hữu tất cả vẻ đẹp nam tính, còn phía dươi mặc quần thể thao màu xanh đậm. Dây lưng bên hông bị kéo giãn khiến mép quần hơi chếch xuống lộ ra mép quần lót màu đen bên trong.
Người đối diện hô một tiếng, cánh tay bắt đầu xông tới, Phong Sính quét chân đẹp mắt, cơ thể đối phương vừa mới té xuống một nửa liền bị anh đá lên dây thừng.
Động tác kia vô cùng gọn gàng.
Đường Ý thật không ngờ anh còn có ngón nghề này.
Triệu Tử Kiêu đã không thể nhịn được nữa, Đường Ý giữ chặt cánh tay anh. Cô bước thẳng lên phía trước "Anh muốn làm gì?"
"Muốn làm gì, em không nhìn ra được sao?"
Đối thủ thấy Phong Sính hơi buông lỏng liền phi nhanh tới, Phong Sính liếc mắt thấy, trong khoảnh khắc đó liền chọn khoảng cách gần nhất tung quyền quyết định giáng ngã đối phương.
Đường Ý nhìn người đang nằm trên mặt đất "Anh có bị điên không vậy!"
Phong Sính cúi đầu nhìn cô, trong lúc nói chuyện, mồ hôi theo tiếng thở dốc chảy ròng trên ngực anh, từng giọt uốn lượn tạo thành bức tranh vẽ mỹ nam vô cùng hấp dẫn "Tôi cảnh cáo, em lại không nghe lấy câu nào, còn dẫn bạn trai về nhà tôi. Em thật có suy nghĩ kỳ lạ, muốn trở về làm cô bé Lọ Lem trước đây sao?"
Triệu Tử Kiêu bước lên đài, đỡ người kia đứng dậy "Có đau lắm không?"
"Không sao, vết thương nhỏ thôi".
Triệu Tử Kiêu dìu anh ta xuống đài, nói với Phong Sính "Không phải anh muốn đánh nhau với tôi sao? Đến đây".
"Khẩu khí cứng nhỉ, nhưng mà tôi không thích", Phong Sính giơ ngón tay giữa về phía anh.
Anh cứ ngang nhiên điên khùng nóng nảy, thường ngày chẳng ai quản được anh, Đường Ý tức đến mức mặt trắng bệch "Tử Kiêu cố lên, nhất định phải đánh cho anh ta rụng hết răng".
Có bạn gái cổ vũ, tinh thần của Triệu Tử Kiêu càng tăng cao.
Phong Sính cười lạnh "Tử Kiêu?"
Thật ra trong lòng Đường Ý cũng không rõ tại sao, không biết đến cuối cùng ai trong hai người này sẽ thắng. Dưới đài, các học viên và thầy giáo bị thương đều tụ lại đây "Đánh mù mắt hắn đi, đánh vỡ quai hàm hắn, rút hết lông mao của hắn, đánh bật hắn xuống dưới luôn..."
Lời lẽ vô cùng sắc bén và độc địa nha.
Phong Sính lạnh lùng quét mắt "Cút hết đi cho ông!"
Có người tự động bước lên đài "Để tôi làm trọng tài!", anh chàng sưng mặt thổi một tiếng còi "Chuẩn bị, hiệp một, bắt đầu!"
Nắm tay Phong Sính đặt bên hông, gương mặt không giấu được sự lạnh lùng tê liệt. Đường Ý nâng tầm mắt, ánh mắt vô thức rơi xuống thắt lưng anh, cái quần kia thật giống như có thể tụt xuống bất cứ lúc nào, nói không chừng có thể hạn chế tốc độ của anh.
Hai người nhanh chống tấn công, đây là quyền anh, thân thể tiếp xúc là điều không thể tránh khỏi. Phong Sính tung một cú đánh thẳng vào bụng dưới, ngay sau đó rút tay phải về bên tai. Hai người giáp lá cà khó phân thắng bại, trọng tài thấy thế xông lên "Tách ra, tách ra! Quyền anh không phải đánh như vậy".
Đường Ý thấy vậy cũng hơi lo lắng, Phong Sính ra quyền nhanh mà tàn nhẫn, Triệu Tử Kiêu cũng không yếu thế, cứ như vậy khó tránh khỏi bị thương nặng. Trọng tài muốn chạy đến kéo Phong Sính ra lại bị anh túm cổ ném xuống sàn.
Võ thuật quyền anh của hai người cũng không giống nhau, mấy hiệp đã trôi qua, cả hai đều mồ hôi đầm đìa. Phong Sính trước đó đã tiêu hao nhiều sức lực, anh lắc đầu, mồ hồi tuôn ra như mưa, ánh mắt giống như tinh tú trời đêm. Anh duỗi thẳng tay, từng thớ thịt thể hiện lực đạo rất mạnh, một quyền đánh thẳng vào mặt Triệu Tử Kiêu.
Đường Ý đến đây đã không thể nào xem được nữa.
Thắng bại còn chưa phân hồi, nhưng quán quyền anh này là của Triệu Tử Kiêu, nếu như anh thua, chưa nói đến thể diện, sau này chắc hẳn sẽ khó làm ăn hơn.
Mà gặp phải chuyện này hết thảy đều là vì cô.
Đường Ý kéo một sợi dây thừng bò lên. Cô bước nhanh tới đứng chắn trước mặt Triệu Tử Kiêu "Phong Sính, dừng tay lại!"
"Phong Sính?", dưới đài có người kinh hô.
"Em mau tránh ra, tôi còn chưa đánh đã đâu".
Triệu Tử Kiêu chạm tay vào đầu vai Đường Ý "Bình thường bọn anh tập luyện đều như vậy, em đừng sợ, thắng bại còn chưa phân định đâu".
"Em không cần biết thắng bại thế nào", Đường Ý nhìn anh "Trong mắt em, thắng chẳng đại diện cho cái gì, thua cũng không nói lên điều gì. Tử Kiêu, gặp phải chuyện thế này, không nhất định phải giải quyết bằng vũ lực, chúng ta báo cảnh sát đi".
Phong Sính kéo bao tay màu đỏ xuống "Báo cảnh sát? Đường Ý, em đừng làm trò cười nữa".
Đường Ý cũng tháo bộ găng tay của Triệu Tử Kiêu xuống, đeo vào cho mình "Anh ở dưới này dạy em, như vậy em chính là học trò của anh nè, em sẽ cùng đánh với tên điên này".
Triệu Tử Kiêu vô cùng bối rối, sờ lên vết thương bị sưng "Em?"
"Phải".
Phong Sính không khỏi bật cười, Đường Ý luôn có thể làm cho anh nổi cơn thịnh nộ. Tâm tình thoải mái, dì nhỏ này của anh còn có thể khôi hài như vậy.
Đường Ý gật đầu với Triệu Tử Kiêu "Em nói thật, anh ta không dám làm gì em đâu, nếu không chị em sẽ cho anh ta một trận".
Triệu Tử Kiêu nửa tin nửa ngờ, Đường Ý đẩy anh ý bảo đi xuống. Hai người đứng gần như vậy, Phong Sính nheo mắt lại "Đường Ý, bỏ tay em ra khỏi người anh ta".
Đường Ý trở lại giữa đài, ném mạnh găng tay "Bắt đầu đi?"
Phong Sính cũng tháo găng tay, vứt xuống mặt đất "Em tới đi".
Triệu Tử Kiêu nhìn chằm chằm vào hai người, đây căn bản không phải là phương thức dạy học, Đường Ý ngay cả kiến thức cơ bản cũng không biết. Anh ra một quyền với cô, cô còn không biết đó là quyền gì. Mấy người bên cạnh nôn nóng "Đánh hắn, đánh hắn, dùng chân đá, lấy tay tát cũng được".
"Cút!", Phong Sính hét lớn.
Kế tiếp là thời gian của anh và dì nhỏ, can hệ gì tới mấy tên kỳ đà này?
Đường Ý vẫn đứng đó, mặc dù không hề tung đòn nhưng cô hiểu thế nào là đánh đòn phủ đầu. Cô thu hai tay lại phía trước, tay phải hung hăng đánh ra.
"Hừ, khoa tay múa chân!", Phong Sính dùng một tay đã giữ được tay cô.
Đường Ý đã một cước lại bị Phong Sính dùng chân đẩy ra, năm ngón tay anh chợt siết lại, kéo tay cô lại. Đường Ý không kịp chuẩn bị ngã về phía trước, chắc hẳn sẽ ngã vào ngực anh.
"Đường Ý", Triệu Tử Kiêu dưới đìa lên tiếng "Dùng đầu gối đánh hắn!"
Đường Ý hoàn toàn tỉnh ngộ, lảo đảo hướng tới, đầu gối tiến về phía trước. Phong Sính buông tay ra, vị trí nguy hiểm lại bị lén tập kích.
Phong Sính cúi đầu liếc nhìn, vỗ vỗ hai bên "Đụng hỏng nó rồi, em bỏ được sao?"
Đường Ý không cho anh thời gian thở dốc, hai chân lại đạp tới.
Phong Sính nhẹ nhàng tránh được, dù sao Đường Ý bình thường cũng ít vận động, mới đánh hai cái đã thở hồng hộc, Phong Sính đứng một bên cười "Mới như vậy đã chịu không nổi?"
Đường Ý chỉ chỉ anh "Tôi muốn đánh anh bị thương, sau này không được trở lại quán quậy phá".
"Được thôi, miễn là em có thể chịu đựng".
Hai tay cô đập đập trước ngực, tiếp tục đánh tới. Phong Sính nghiêng người, cánh tay ôm chầm lấy bả vai Đường Ý, đem cô kề sát, dán chặt trước mặt anh. Cả người Phong Sính rất nóng, ngay cả Đường Ý cũng cảm nhận được phần lưng của mình nóng hổi.
Anh ôm cô không buông "Tôi xem em còn đánh đấm gì nữa".
Một tay Phong Sính giữ lấy cô, tay kia trượt dần xuống eo Đường Ý, xoa nhẹ lên.
Chẳng qua động tác này người ở phía dưới đều không nhìn thấy.
Đường Ý bỗng giơ tay lên, vừa nhanh vừa chuẩn đấm thẳng vào mặt Phong Sính, lực tuy không lớn nhưng vừa lúc đánh vào ngay mắt anh.
Anh bỗng cảm thấy đau đớn, Đường Ý thừa cơ giữ chặt tay anh, há mồm hung hăng cắn xuống.
Cùng lúc bị đau hai chỗ, Phong Sính nắm chặt quả đấm "Buông tôi ra".
Cô nàng lúc nãy chạy tới trước đài hò hét "Thắng rồi!"
Đường Ý thầm nghĩ, không thể nào thắng được anh nhưng ít nhất cũng có thể khiến anh ta bị thương rồi.
Bình luận facebook