Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Edit: Methods Lê
Tiêu Đằng vừa nhìn thấy, trái tim bỗng nhiên đập mạnh "Du Ninh"
Hai tay Tần Du Ninh che bụng, Tiêu Đằng không kịp đỡ được cô, thân thể cô co rúc trên nền gạch lạnh băng, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, Tần Du Ninh không nói nên lời, chỉ là nước mắt không chảy được.
Người bên trong không nghe được động tĩnh gì, thẳng tay mở cửa ra, vừa nhìn thấy Tần Du Ninh co rúc ở kia, bộ dạng đau đớn, cũng có chút sợ hãi "Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Đằng ngồi xổm người xuống, hai tay đem Tần Du Ninh cẩn thận ôm lấy "Anh lập tức đưa em đi bệnh viện"
Người phụ nữ kia đuổi theo "Anh không phải muốn cùng em bàn chuyện sao? Ngày mai có thể em không có thời gian, đến lúc đó, cũng không giúp được anh đâu"
Tiêu Đằng không nói lời nào, ôm Tần Du Ninh đi ra ngoài.
Cánh tay cô ôm ở cổ Tiêu Đằng, đã không còn sức lực ngẫm nghĩ người phụ nữ kia đang nói cái gì, bàn tay trái Tần Du Ninh sờ bụng mình, tiếng nói yếu ớt "Cứu cứu đứa nhỏ"
Mặt Tiêu Đằng lạnh lùng, đi đem xe đưa Tần Du Ninh đến bệnh viện gần đây.
Bác sỹ lúc đi ra, hướng về phía Tiêu Đằng ở bên ngoài lắc lắc đầu, động tác này cũng biểu thị cho điều gì, lại quá rõ ràng. Trong con ngươi hắn ánh sáng chìm xuống, đôi chân đứng sững tại chỗ, dường như có nước mắt chảy ra.
"Cô ấy bình thường thân thể không tốt, trước còn đang uống thuốc, đứa bé này có không dễ dàng, mặc dù từng có dấu hiệu sẩy thai..."Bác sỹ cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng liếc nhìn thấy sắc mặt người chồng, liền không đành lòng nói thêm nữa.
Tiếng bước chân xa dần, cửa mở rộng, Tiêu Đằng đi thẳng vào trong, lúc khép cửa lại, ánh mắt không khỏi liếc nhìn phía giường bệnh.
Tần Du Ninh đem chăn đắp tới trên vai, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, khuôn mặt vô hồn, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Tiêu Đằng đi qua ngồi hướng mép giường, đem bàn tay lạnh như băng trong chăn ra nắm trong lòng bàn tay.
Tần Du Ninh cảm thấy xúc động, môi run rẩy, dùng sức đem tay rút về "Đừng đụng em, đừng đụng em!"
"Em nghe anh nói..."
"Em không muốn nghe, em chỉ biết là đứa nhỏ không còn..." Mi mắt Tần Du Ninh nhắm lại khóc rống, hai tay Tiêu Đằng đem cô ôm vào trong ngực, cằm gối trên đầu vai cô, "Anh biết, em bị tính kế, bằng không, cũng sẽ không đúng lúc như vậy tìm thấy anh ở khách sạn. Tần Du Ninh, lúc biết có đứa bé này, anh cảm thấy thật bất ngờ, anh trước không nghĩ sẽ có đứa con của mình. Thế nhưng khi biết tin, anh cảm thấy vui, trong lòng kỳ vọng không ít hơn so với ai. Hôm nay người phụ nữ em nhìn thấy, là em của giáo sư, bây giờ vẫn đang học trong trường học, bởi vì cô ấy được tập đoàn Trương tổng nhìn trúng, anh mới hẹn cô ấy đến bàn chuyện, chọn ở bên trong khách sạn, là bởi vì chuyện kín đáo. Anh trước có cùng cô ấy bàn bạc qua mấy lần, cô ấy nói chuyện thương trường cô ấy không tham dự, nhưng hôm nay, anh cho cô ấy một điều kiện tốt, cô ấy dao động, lúc này mới đáp ứng gặp mặt anh nói chuyện..."
Tần Du Ninh ngẩn ngơ nghe, Tiêu Đằng lùi một chút, hai tay ôm mặt cô "Em không tiếp xúc thương trường không biết, bao nhiêu người nhằm vào chúng ta, muốn đè chúng ta xuống, quan hệ của Phong Sính và Đường Ý, chính là anh làm cho họ công khai. Hiện nay điều quan trọng nhất của Phong Sính, đó là có được sự tín nhiệm tuyệt đối của ban giám đốc, làm cho người khác cảm thấy hắn có năng lực một mình đảm đương trọng trách, nhưng quan hệ này của Phong Sính và Đường Ý, làm cho mọi người một lần nữa dao động. Anh chỉ là không ngờ, hắn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, còn đổ lên con của chúng ta"
Tần Du Ninh nghe thấy hai chữ đưa nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, hai tay cô sờ bụng mình "Đều tại em không tốt, em lúc đó nên tin anh, biết rõ thân thể không thoải mái lại còn cố chấp đi tìm anh, em lúc đó thực sự hồ đồ, hoàn toàn không ngờ cái tin nhắn kia vừa gửi đến điện thoại di động của em, em liền đi đến đó"
Lúc này ở cửa, truyền đến tiếng chân dồn dập, Tiêu Đằng quay đầu, nhìn thấy vợ chồng Tần Tuyên Bồi nhanh chân đi vào, thần sắc hai người đều lo nghĩ, vừa nhìn là thấy từ bữa tiệc vội vội vàng vàng trở về gấp, trang phục còn chưa thay.
"Du Ninh" tiếng nói Tần mẹ run rẩy, Tiêu Đằng thấy vậy, biết ý đứng dậy lùi phía bên cạnh.
"Thế nào? Con có chỗ nào không thoải mái sao?"
Vành mắt Tần Du Ninh vốn sưng đỏ, nghe thấy lời Tần mẹ nói, tiếng nói lại không ngừng được "Mẹ..."
Tần Tuyên Bồi đứng ở cuối giường "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Tiêu Đằng nghe nói, sắc mặt nặng nề tiếp lời "Đứa nhỏ của Du Ninh không giữ được"
"Cái gì? Cả hai ông bà đều giật mình, Tần mẹ đứng lên "Tại sao có thể như vậy!"
Tầm mắt bà tự nhiên chuyển hướng Tiêu Đằng "Là do anh gây ra"
"Mẹ" Tần Du Ninh thấy tình trạng đó, kéo tay bà qua "Chuyện này cùng Tiêu Đằng không liên quan, mẹ đừng trách anh ấy"
"Còn nói không liên quan?" Tần mẹ tức giận làm sắc mặt xám trắng "Ảnh chồng con với cô gái kia ở khách sạn bị truyền ra, trước tiên đưa video lên trang web, ngay cả con đều bị chụp, con mới mang thai đứa nhỏ mà..."
Toàn thân Tần Du Ninh khó chịu, nhưng vẫn mạnh mẽ kéo cánh tay Tần mẹ, "Chuyện này là hiểu lầm, Tiêu Đằng chỉ là tận lực vì công ty, là con ngốc, bị người ta tính kế..."
Tần Tuyên Bồi nghe thấy, liếc nhìn Tiêu Đằng, nói vài câu lấy lệ, một câu ông cũng không, đi qua vỗ vai vợ "Để Tần Du Ninh nghỉ ngơi, vốn thân thể đã không tốt"
Bọn họ ở một lúc lâu sau mới rời đi, Tần Du Ninh ở cùng Tiêu Đằng, tình trạng cô kiệt sức, cũng nên để cho riêng mình một chút thời gian.
Nhìn thân ảnh Tiêu Đằng chăm sóc bên cạnh, Tần Du Ninh trong lòng càng áy náy và hối hận, cô thấp thỏm nôn nóng, lại cảm thấy tích tụ khó tiêu, ngực giống như muốn đau đớn nổ tung.
Cô biết cô sai rồi, cô thật vô dụng, chẳng những không giúp gì được Tiêu Đằng, trái lại còn đẩy anh vào tình hình khó khăn, cùng nhân tình thuê phòng bị cô bắt được tại chỗ, tranh chấp dẫn đến sẩy thai, tiêu đề như vậy bị đưa ra, liền nhìn thấy mà giật mình.
- --
Úc Cư
Phong Sính bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình tỉnh giấc, anh mở mắt ra, bên tai truyền đến tiếng tivi rất nhỏ, Đường Ý thấy anh tỉnh lại, cũng giật giật.
Phong Sính ngủ được nửa giấc nên thấy khó chịu, anh ngồi dậy dựa vào hướng đầu giường, đem người Đường Ý ôm vào trong ngực, khởi động cánh tay, tìm tư thế thoải mái một chút, lúc này mới nhận điện thoại "A lô?"
Âm thanh đầu bên kia trầm ổn nhẹ nhàng, Đường Ý cũng không thể nghe được rõ ràng.
Cô quan sát sắc mặt Phong Sính, tựa hồ anh nghe thấy một tin tức không quan trọng, ủ rũ trên mặt vẫn chưa biến mất "Được, tôi biết rồi"
Cúp điện thoại, Phong Sính nhìn trước mắt "Đã trễ thế này, em đã ăn chưa?"
"Còn chưa ăn"
Phong Sính để điện thoại di động tủ đầu giường "Đi, dậy ăn cơm"
Anh đi trước vào toilet tắm rửa, thay đồ mặc ở nhà, người giúp việc thấy trên lầu có động tĩnh, cũng đang chuẩn bị.
Vừa mới ngồi vào phòng ăn, thức ăn nóng hầm hập được bưng lên, bụng Đường Ý đói kêu vang, Phong Sính lấy canh trứng gà, húp một ngụm trong miệng, anh mặc dù bụng rất đói, nhưng lúc ăn vẫn ưu nhã, Đường Ý không khỏi liếc nhìn, chỉ cảm thấy khẩu vị chính mình cũng tốt hơn nhiều.
Hai người yên lặng ăn, tựa hồ đã trở nên ăn ý, sau khi ăn được một ít, Phong Sính lúc này mới kéo tay Đường Ý qua "Mấy ngày nay nhớ anh không?"
Vị sò trong miệng Đường Ý còn chưa tản ra, thình lình bị Phong Sính hỏi vấn đề này.
Người đàn ông tiến đến, môi mỏng đã chạm đến cánh môi của cô, Đường Ý lui về phía sau "Vừa mới ăn xong hải sản, không thích hợp hôn môi"
"Nói một chút, có nhớ anh sao?"
"Cũng được"
"Cũng được là có ý gì?"
Đường Ý hơi nhếch môi, thả thìa trong tay xuống, lòng bàn tay dán cần cổ, khẽ cười nói "Anh nhớ em sao?"
"Nhớ, trừ thời gian họp không thể nhớ, còn lại thời gian anh đều nhớ, đặc biệt lúc ngủ, có một nơi đau đến ngủ không được"
Cô thật hoàn toàn không ngờ trong lời nói giấu giếm thâm ý, Đường Ý thốt ra, "Đau ở đâu?"
Phong Sính cười, khóe miệng cong lên, như phủ cuộn sóng nhẹ nhàng, vuốt ngực Đường Ý, cô run lên, sau đó đỏ ửng mặt, tiếp đó, hung hăng trừng mắt với anh.
Phong Sính buồn cười, di động Đường Ý kêu một tiếng, vì giảm bớt xấu hổ lúc này, cô cầm lên.
Đây là video mới được đưa lên, đứng đầu trang, Đường Ý không nhìn kỹ, ngõn trỏ lướt qua mở ra.
Video được đưa lên vào buổi tối, trong hình người đàn ông rất quen thuộc, Tần Du Ninh ngã xuống đất, bên trong còn có một người phụ nữ đi ra.
Đường Ý quét mắt, lượng xem kinh người, ngẩng đẩu lên nhìn tiêu đề càng thấy giật mình.
Phía dưới còn có rất nhiều đoạn bình luận, Đường Ý liếc nhìn, trong đó có một người bạn trên mạng tiết lộ, nói cô là y tá bệnh viện, cô chính mắt nhìn thấy người đàn ông xấu xa trong video, bày tỏ quan điểm của mình: người phụ nữ kia nhìn quá đẹp, vừa nhìn biết là tiểu thư khuê các, thế nhưng đứa con không giữ được, người đàn ông xấu xa kia tỏ ra bình tĩnh, còn nghe nói là phượng hoàng nam, chậc chậc, loại người này thật nên bị khiển trách.
Phía dưới, là một đoạn bình luận dài liên tiếp.
Đường Ý bị hai chữ sẩy thai làm giật mình, Phong Sính đưa bánh ngọt đến miệng cô, cô cũng không có ăn, chân mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, Phong Sính nhìn qua, con ngươi lạnh đi, lấy điện thoại di động trên tay cô.
Sau đó nhét bánh ngọt vào miệng cô, Đường Ý khẽ cắn miệng, nói "Cái loại khách sạn đó, bảo an là số một, ra vào đều có người kiểm soát, làm sao chụp được ảnh? Còn có thể tung lên trên mạng..."
Phong Sính đem di động của cô để bên cạnh "Ăn cơm của em đi"
Trong miệng Đường Ý có chút chát "Tần Du Ninh mang thai, thế nhưng lại bị sẩy"
"Em tin hình ảnh đó là thực sao?" Phong Sính hỏi cô "Tiêu Đằng mang tình nhân mướn phòng, em nghĩ thế nào?"
"Anh ấy sẽ không"
"Vì sao?"
Đường Ý đón nhận ánh mắt Phong Sính "Tiêu Đằng nhờ Tần gia mới đứng được vị trí cao như vậy, anh ấy không có khả năng để người khác nắm được nhược điểm của mình, lúc này, sợ rằng anh ấy càng tình nguyện đem tới cho anh thêm một chút phiền phức"
Phong Sính nhìn chằm chằm Đường Ý "Em như thế hiểu biết hắn, vậy anh thì sao? Nếu như hôm nay nam nhân vật trong video là anh, em nghĩ thế nào?"
"Anh cũng sẽ không"
"Em như thế chắc chắn?" Phong Sính bưng cốc nước dưa hấu lên, đây là do Đường Ý chuẩn bị, anh khẽ nhấp miệng, sắc môi diễm lệ đến cực điểm.
"Em đương nhiên chắc chắn" Đường Ý cũng uống một hớp, thờ ơ nói "Tự anh nói thôi, nói anh yêu em"
Phong Sính thiếu chút nữa bị sặc, dường như cho tới bây giờ sự dao động đó bị người khác dễ dàng nắm bắt, anh ức chế nói "Em cuối cùng là đem lời này nghe lọt"
Đường Ý lời nói ngon ngọt "Em vẫn luôn nghe, sẽ không quên"
Phong Sính thấy tình trạng đó, đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm trong lòng bàn tay "Chuyện Tần Du Ninh mang thai, anh không biết, ở sau lưng chúng ta Tiêu Đằng làm chuyện mờ ám, hắn thế nào không nghĩ tới sẽ có báo ứng?"
Phong Sính đem tay cô đưa lên môi, dùng sức hôn, "Đường Ý, anh thật muốn cưới em"
"Cưới em? Anh có nghĩ hôn nhân là cái gì không?"
Phong Sính nghiêm túc nghĩ "Hiện tại còn có thể phân biệt sao? Không phải là nhiều hơn một tờ giấy hôn thú"
"Anh nổi tiếng ác bên ngoài, nếu thật em muốn gả cho anh, nhà của em là người đầu tiên phản đối..."
Khóe miệng đang cười còn chưa thu hồi, trên bàn di động đột ngột vang lên, bởi vì không có đặt trên bàn cứng, lúc tiếng phát ra chấn động khiến Đường Ý giật mình.
Cô lấy tay nhận "Alo, chị"
"Đường Đường, ba mẹ có tìm đến không?"
Phong Sính qua đây hôn mặt cô, Đường Ý tránh, ý bảo anh chớ lộn xộn "Không có, ba mẹ muốn tới sao?"
"Tin tức em và Phong Sính, lúc đầu vẫn gạt hai người, chị cũng biết sao ba mẹ lại đột nhiên biết chuyện, ngay sáng sớm nói muốn vào thành phố. Chị khuyên không được, nói tài xế đi đón, nhưng tính tình ba nôn nóng không kịp đợi, nói là đi xe điện, theo thường lệ mà nói đã đến nơi sớm, di động cũng không có người nhận"
Đường Ý giật mình sắc mặt nghiêm túc"Chị bảo người đi tìm sao?"
"Tìm, tìm dọc nhanh trên đường hai ba lần, cũng không có, đến bến xe hỏi thăm, nói là không tìm thấy"
Đường Ý đẩy mặt Phong Sính ra "Tại sao có thể như vậy?"
"Chị không biết" giọng nói Đường Duệ lo lắng không ngớt "Đi trên xe chọn giờ từ sáng sớm, có đoạn còn không có đèn đường, chị thật lo lắng cho bố mẹ"
Đường Ý cúp điện thoại, Phong Sính nhìn sắc mặt cô "Làm sao vậy?"
Khuôn mặt Đường Ý tái nhợt, cô thế nào liền quên, lúc trước ba mẹ kiên quyết phản đối chị cùng Phong Triển Niên, mà bây giờ, có mối quan hệ này phía trước, trên lưng cô và Phong Sính một tầng xiềng xích. Người khác cười nhạo mặc kệ, cô thuận theo tự nhiên cho rằng mình không quan tâm là được, nhưng hoàn toàn không ngờ, cô và Phong Sính như vậy, kỳ thực trong mắt ba mẹ, chính là đại nghịch bất đạo.
Tiêu Đằng vừa nhìn thấy, trái tim bỗng nhiên đập mạnh "Du Ninh"
Hai tay Tần Du Ninh che bụng, Tiêu Đằng không kịp đỡ được cô, thân thể cô co rúc trên nền gạch lạnh băng, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, Tần Du Ninh không nói nên lời, chỉ là nước mắt không chảy được.
Người bên trong không nghe được động tĩnh gì, thẳng tay mở cửa ra, vừa nhìn thấy Tần Du Ninh co rúc ở kia, bộ dạng đau đớn, cũng có chút sợ hãi "Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Đằng ngồi xổm người xuống, hai tay đem Tần Du Ninh cẩn thận ôm lấy "Anh lập tức đưa em đi bệnh viện"
Người phụ nữ kia đuổi theo "Anh không phải muốn cùng em bàn chuyện sao? Ngày mai có thể em không có thời gian, đến lúc đó, cũng không giúp được anh đâu"
Tiêu Đằng không nói lời nào, ôm Tần Du Ninh đi ra ngoài.
Cánh tay cô ôm ở cổ Tiêu Đằng, đã không còn sức lực ngẫm nghĩ người phụ nữ kia đang nói cái gì, bàn tay trái Tần Du Ninh sờ bụng mình, tiếng nói yếu ớt "Cứu cứu đứa nhỏ"
Mặt Tiêu Đằng lạnh lùng, đi đem xe đưa Tần Du Ninh đến bệnh viện gần đây.
Bác sỹ lúc đi ra, hướng về phía Tiêu Đằng ở bên ngoài lắc lắc đầu, động tác này cũng biểu thị cho điều gì, lại quá rõ ràng. Trong con ngươi hắn ánh sáng chìm xuống, đôi chân đứng sững tại chỗ, dường như có nước mắt chảy ra.
"Cô ấy bình thường thân thể không tốt, trước còn đang uống thuốc, đứa bé này có không dễ dàng, mặc dù từng có dấu hiệu sẩy thai..."Bác sỹ cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng liếc nhìn thấy sắc mặt người chồng, liền không đành lòng nói thêm nữa.
Tiếng bước chân xa dần, cửa mở rộng, Tiêu Đằng đi thẳng vào trong, lúc khép cửa lại, ánh mắt không khỏi liếc nhìn phía giường bệnh.
Tần Du Ninh đem chăn đắp tới trên vai, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, khuôn mặt vô hồn, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Tiêu Đằng đi qua ngồi hướng mép giường, đem bàn tay lạnh như băng trong chăn ra nắm trong lòng bàn tay.
Tần Du Ninh cảm thấy xúc động, môi run rẩy, dùng sức đem tay rút về "Đừng đụng em, đừng đụng em!"
"Em nghe anh nói..."
"Em không muốn nghe, em chỉ biết là đứa nhỏ không còn..." Mi mắt Tần Du Ninh nhắm lại khóc rống, hai tay Tiêu Đằng đem cô ôm vào trong ngực, cằm gối trên đầu vai cô, "Anh biết, em bị tính kế, bằng không, cũng sẽ không đúng lúc như vậy tìm thấy anh ở khách sạn. Tần Du Ninh, lúc biết có đứa bé này, anh cảm thấy thật bất ngờ, anh trước không nghĩ sẽ có đứa con của mình. Thế nhưng khi biết tin, anh cảm thấy vui, trong lòng kỳ vọng không ít hơn so với ai. Hôm nay người phụ nữ em nhìn thấy, là em của giáo sư, bây giờ vẫn đang học trong trường học, bởi vì cô ấy được tập đoàn Trương tổng nhìn trúng, anh mới hẹn cô ấy đến bàn chuyện, chọn ở bên trong khách sạn, là bởi vì chuyện kín đáo. Anh trước có cùng cô ấy bàn bạc qua mấy lần, cô ấy nói chuyện thương trường cô ấy không tham dự, nhưng hôm nay, anh cho cô ấy một điều kiện tốt, cô ấy dao động, lúc này mới đáp ứng gặp mặt anh nói chuyện..."
Tần Du Ninh ngẩn ngơ nghe, Tiêu Đằng lùi một chút, hai tay ôm mặt cô "Em không tiếp xúc thương trường không biết, bao nhiêu người nhằm vào chúng ta, muốn đè chúng ta xuống, quan hệ của Phong Sính và Đường Ý, chính là anh làm cho họ công khai. Hiện nay điều quan trọng nhất của Phong Sính, đó là có được sự tín nhiệm tuyệt đối của ban giám đốc, làm cho người khác cảm thấy hắn có năng lực một mình đảm đương trọng trách, nhưng quan hệ này của Phong Sính và Đường Ý, làm cho mọi người một lần nữa dao động. Anh chỉ là không ngờ, hắn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, còn đổ lên con của chúng ta"
Tần Du Ninh nghe thấy hai chữ đưa nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, hai tay cô sờ bụng mình "Đều tại em không tốt, em lúc đó nên tin anh, biết rõ thân thể không thoải mái lại còn cố chấp đi tìm anh, em lúc đó thực sự hồ đồ, hoàn toàn không ngờ cái tin nhắn kia vừa gửi đến điện thoại di động của em, em liền đi đến đó"
Lúc này ở cửa, truyền đến tiếng chân dồn dập, Tiêu Đằng quay đầu, nhìn thấy vợ chồng Tần Tuyên Bồi nhanh chân đi vào, thần sắc hai người đều lo nghĩ, vừa nhìn là thấy từ bữa tiệc vội vội vàng vàng trở về gấp, trang phục còn chưa thay.
"Du Ninh" tiếng nói Tần mẹ run rẩy, Tiêu Đằng thấy vậy, biết ý đứng dậy lùi phía bên cạnh.
"Thế nào? Con có chỗ nào không thoải mái sao?"
Vành mắt Tần Du Ninh vốn sưng đỏ, nghe thấy lời Tần mẹ nói, tiếng nói lại không ngừng được "Mẹ..."
Tần Tuyên Bồi đứng ở cuối giường "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Tiêu Đằng nghe nói, sắc mặt nặng nề tiếp lời "Đứa nhỏ của Du Ninh không giữ được"
"Cái gì? Cả hai ông bà đều giật mình, Tần mẹ đứng lên "Tại sao có thể như vậy!"
Tầm mắt bà tự nhiên chuyển hướng Tiêu Đằng "Là do anh gây ra"
"Mẹ" Tần Du Ninh thấy tình trạng đó, kéo tay bà qua "Chuyện này cùng Tiêu Đằng không liên quan, mẹ đừng trách anh ấy"
"Còn nói không liên quan?" Tần mẹ tức giận làm sắc mặt xám trắng "Ảnh chồng con với cô gái kia ở khách sạn bị truyền ra, trước tiên đưa video lên trang web, ngay cả con đều bị chụp, con mới mang thai đứa nhỏ mà..."
Toàn thân Tần Du Ninh khó chịu, nhưng vẫn mạnh mẽ kéo cánh tay Tần mẹ, "Chuyện này là hiểu lầm, Tiêu Đằng chỉ là tận lực vì công ty, là con ngốc, bị người ta tính kế..."
Tần Tuyên Bồi nghe thấy, liếc nhìn Tiêu Đằng, nói vài câu lấy lệ, một câu ông cũng không, đi qua vỗ vai vợ "Để Tần Du Ninh nghỉ ngơi, vốn thân thể đã không tốt"
Bọn họ ở một lúc lâu sau mới rời đi, Tần Du Ninh ở cùng Tiêu Đằng, tình trạng cô kiệt sức, cũng nên để cho riêng mình một chút thời gian.
Nhìn thân ảnh Tiêu Đằng chăm sóc bên cạnh, Tần Du Ninh trong lòng càng áy náy và hối hận, cô thấp thỏm nôn nóng, lại cảm thấy tích tụ khó tiêu, ngực giống như muốn đau đớn nổ tung.
Cô biết cô sai rồi, cô thật vô dụng, chẳng những không giúp gì được Tiêu Đằng, trái lại còn đẩy anh vào tình hình khó khăn, cùng nhân tình thuê phòng bị cô bắt được tại chỗ, tranh chấp dẫn đến sẩy thai, tiêu đề như vậy bị đưa ra, liền nhìn thấy mà giật mình.
- --
Úc Cư
Phong Sính bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình tỉnh giấc, anh mở mắt ra, bên tai truyền đến tiếng tivi rất nhỏ, Đường Ý thấy anh tỉnh lại, cũng giật giật.
Phong Sính ngủ được nửa giấc nên thấy khó chịu, anh ngồi dậy dựa vào hướng đầu giường, đem người Đường Ý ôm vào trong ngực, khởi động cánh tay, tìm tư thế thoải mái một chút, lúc này mới nhận điện thoại "A lô?"
Âm thanh đầu bên kia trầm ổn nhẹ nhàng, Đường Ý cũng không thể nghe được rõ ràng.
Cô quan sát sắc mặt Phong Sính, tựa hồ anh nghe thấy một tin tức không quan trọng, ủ rũ trên mặt vẫn chưa biến mất "Được, tôi biết rồi"
Cúp điện thoại, Phong Sính nhìn trước mắt "Đã trễ thế này, em đã ăn chưa?"
"Còn chưa ăn"
Phong Sính để điện thoại di động tủ đầu giường "Đi, dậy ăn cơm"
Anh đi trước vào toilet tắm rửa, thay đồ mặc ở nhà, người giúp việc thấy trên lầu có động tĩnh, cũng đang chuẩn bị.
Vừa mới ngồi vào phòng ăn, thức ăn nóng hầm hập được bưng lên, bụng Đường Ý đói kêu vang, Phong Sính lấy canh trứng gà, húp một ngụm trong miệng, anh mặc dù bụng rất đói, nhưng lúc ăn vẫn ưu nhã, Đường Ý không khỏi liếc nhìn, chỉ cảm thấy khẩu vị chính mình cũng tốt hơn nhiều.
Hai người yên lặng ăn, tựa hồ đã trở nên ăn ý, sau khi ăn được một ít, Phong Sính lúc này mới kéo tay Đường Ý qua "Mấy ngày nay nhớ anh không?"
Vị sò trong miệng Đường Ý còn chưa tản ra, thình lình bị Phong Sính hỏi vấn đề này.
Người đàn ông tiến đến, môi mỏng đã chạm đến cánh môi của cô, Đường Ý lui về phía sau "Vừa mới ăn xong hải sản, không thích hợp hôn môi"
"Nói một chút, có nhớ anh sao?"
"Cũng được"
"Cũng được là có ý gì?"
Đường Ý hơi nhếch môi, thả thìa trong tay xuống, lòng bàn tay dán cần cổ, khẽ cười nói "Anh nhớ em sao?"
"Nhớ, trừ thời gian họp không thể nhớ, còn lại thời gian anh đều nhớ, đặc biệt lúc ngủ, có một nơi đau đến ngủ không được"
Cô thật hoàn toàn không ngờ trong lời nói giấu giếm thâm ý, Đường Ý thốt ra, "Đau ở đâu?"
Phong Sính cười, khóe miệng cong lên, như phủ cuộn sóng nhẹ nhàng, vuốt ngực Đường Ý, cô run lên, sau đó đỏ ửng mặt, tiếp đó, hung hăng trừng mắt với anh.
Phong Sính buồn cười, di động Đường Ý kêu một tiếng, vì giảm bớt xấu hổ lúc này, cô cầm lên.
Đây là video mới được đưa lên, đứng đầu trang, Đường Ý không nhìn kỹ, ngõn trỏ lướt qua mở ra.
Video được đưa lên vào buổi tối, trong hình người đàn ông rất quen thuộc, Tần Du Ninh ngã xuống đất, bên trong còn có một người phụ nữ đi ra.
Đường Ý quét mắt, lượng xem kinh người, ngẩng đẩu lên nhìn tiêu đề càng thấy giật mình.
Phía dưới còn có rất nhiều đoạn bình luận, Đường Ý liếc nhìn, trong đó có một người bạn trên mạng tiết lộ, nói cô là y tá bệnh viện, cô chính mắt nhìn thấy người đàn ông xấu xa trong video, bày tỏ quan điểm của mình: người phụ nữ kia nhìn quá đẹp, vừa nhìn biết là tiểu thư khuê các, thế nhưng đứa con không giữ được, người đàn ông xấu xa kia tỏ ra bình tĩnh, còn nghe nói là phượng hoàng nam, chậc chậc, loại người này thật nên bị khiển trách.
Phía dưới, là một đoạn bình luận dài liên tiếp.
Đường Ý bị hai chữ sẩy thai làm giật mình, Phong Sính đưa bánh ngọt đến miệng cô, cô cũng không có ăn, chân mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, Phong Sính nhìn qua, con ngươi lạnh đi, lấy điện thoại di động trên tay cô.
Sau đó nhét bánh ngọt vào miệng cô, Đường Ý khẽ cắn miệng, nói "Cái loại khách sạn đó, bảo an là số một, ra vào đều có người kiểm soát, làm sao chụp được ảnh? Còn có thể tung lên trên mạng..."
Phong Sính đem di động của cô để bên cạnh "Ăn cơm của em đi"
Trong miệng Đường Ý có chút chát "Tần Du Ninh mang thai, thế nhưng lại bị sẩy"
"Em tin hình ảnh đó là thực sao?" Phong Sính hỏi cô "Tiêu Đằng mang tình nhân mướn phòng, em nghĩ thế nào?"
"Anh ấy sẽ không"
"Vì sao?"
Đường Ý đón nhận ánh mắt Phong Sính "Tiêu Đằng nhờ Tần gia mới đứng được vị trí cao như vậy, anh ấy không có khả năng để người khác nắm được nhược điểm của mình, lúc này, sợ rằng anh ấy càng tình nguyện đem tới cho anh thêm một chút phiền phức"
Phong Sính nhìn chằm chằm Đường Ý "Em như thế hiểu biết hắn, vậy anh thì sao? Nếu như hôm nay nam nhân vật trong video là anh, em nghĩ thế nào?"
"Anh cũng sẽ không"
"Em như thế chắc chắn?" Phong Sính bưng cốc nước dưa hấu lên, đây là do Đường Ý chuẩn bị, anh khẽ nhấp miệng, sắc môi diễm lệ đến cực điểm.
"Em đương nhiên chắc chắn" Đường Ý cũng uống một hớp, thờ ơ nói "Tự anh nói thôi, nói anh yêu em"
Phong Sính thiếu chút nữa bị sặc, dường như cho tới bây giờ sự dao động đó bị người khác dễ dàng nắm bắt, anh ức chế nói "Em cuối cùng là đem lời này nghe lọt"
Đường Ý lời nói ngon ngọt "Em vẫn luôn nghe, sẽ không quên"
Phong Sính thấy tình trạng đó, đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm trong lòng bàn tay "Chuyện Tần Du Ninh mang thai, anh không biết, ở sau lưng chúng ta Tiêu Đằng làm chuyện mờ ám, hắn thế nào không nghĩ tới sẽ có báo ứng?"
Phong Sính đem tay cô đưa lên môi, dùng sức hôn, "Đường Ý, anh thật muốn cưới em"
"Cưới em? Anh có nghĩ hôn nhân là cái gì không?"
Phong Sính nghiêm túc nghĩ "Hiện tại còn có thể phân biệt sao? Không phải là nhiều hơn một tờ giấy hôn thú"
"Anh nổi tiếng ác bên ngoài, nếu thật em muốn gả cho anh, nhà của em là người đầu tiên phản đối..."
Khóe miệng đang cười còn chưa thu hồi, trên bàn di động đột ngột vang lên, bởi vì không có đặt trên bàn cứng, lúc tiếng phát ra chấn động khiến Đường Ý giật mình.
Cô lấy tay nhận "Alo, chị"
"Đường Đường, ba mẹ có tìm đến không?"
Phong Sính qua đây hôn mặt cô, Đường Ý tránh, ý bảo anh chớ lộn xộn "Không có, ba mẹ muốn tới sao?"
"Tin tức em và Phong Sính, lúc đầu vẫn gạt hai người, chị cũng biết sao ba mẹ lại đột nhiên biết chuyện, ngay sáng sớm nói muốn vào thành phố. Chị khuyên không được, nói tài xế đi đón, nhưng tính tình ba nôn nóng không kịp đợi, nói là đi xe điện, theo thường lệ mà nói đã đến nơi sớm, di động cũng không có người nhận"
Đường Ý giật mình sắc mặt nghiêm túc"Chị bảo người đi tìm sao?"
"Tìm, tìm dọc nhanh trên đường hai ba lần, cũng không có, đến bến xe hỏi thăm, nói là không tìm thấy"
Đường Ý đẩy mặt Phong Sính ra "Tại sao có thể như vậy?"
"Chị không biết" giọng nói Đường Duệ lo lắng không ngớt "Đi trên xe chọn giờ từ sáng sớm, có đoạn còn không có đèn đường, chị thật lo lắng cho bố mẹ"
Đường Ý cúp điện thoại, Phong Sính nhìn sắc mặt cô "Làm sao vậy?"
Khuôn mặt Đường Ý tái nhợt, cô thế nào liền quên, lúc trước ba mẹ kiên quyết phản đối chị cùng Phong Triển Niên, mà bây giờ, có mối quan hệ này phía trước, trên lưng cô và Phong Sính một tầng xiềng xích. Người khác cười nhạo mặc kệ, cô thuận theo tự nhiên cho rằng mình không quan tâm là được, nhưng hoàn toàn không ngờ, cô và Phong Sính như vậy, kỳ thực trong mắt ba mẹ, chính là đại nghịch bất đạo.
Bình luận facebook