• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot NGUY TÌNH THỬ ÁI (1 Viewer)

  • Chương 92

Edit: Methods Lê



Phong Sính phát động cơ, xe rời đi.

Ánh mắt Đường Ý nhìn ngoài cửa kính thu hồi, tầm mắt rơi xuống mặt anh "Nhìn anh thế nào như cả đêm qua không ngủ?"

"Tối hôm qua sốt ruột phê duyệt tài liệu, hơi mệt chút"

Đường Ý thấy anh môi bạch phếch, đường nét gương mặt mệt mỏi, tay cô sờ sờ mặt anh, thử một lần, nhiệt độ lòng bàn tay như bị phỏng, lại dời tới trán mình sờ, nóng kinh người.

"Anh phát sốt?"

Đường Ý sát vào một chút, mới cảm giác được tiếng anh hít thở nặng nề "Mau dừng xe"

Trong đầu Phong Sính hỗn độn, mắt nhìn ra ngoài từ từ mơ hồ, anh vươn hai ngón tay, nới lỏng dây an toàn, Phong Sính hướng cô liếc nhìn, sau đó đem tay cô để trong lòng bàn tay.

Tay anh cũng rất nóng, lòng bàn tay ướt, có chút dính, Phong Sính nhìn cô cười "Anh ở công ty lúc rời đi có uống thuốc, giờ cảm thấy hơi đói bụng, theo anh đi ăn"

"Nhưng anh đang bị bệnh? Dù cho không đi bệnh viện, chúng ta đi về trước có được không?"

"Em cùng anh trở lại?" Khẩu khí Phong Sính không khỏi để lộ ra lo lắng, biểu cảm và ngữ khí như vậy, trái lại Đường Ý giật mình, cô lại nhíu mày, có chút khó xử "Em sợ rằng phải lập tức trở về bệnh viện, ba em biết giờ em đã tan việc"

Ánh mắt Phong Sính rõ ràng ảm đạm "Đi ăn cơm ở kia, cũng không mất bao nhiêu thời gian"

Đường Ý nhìn anh như vậy, cũng không yên lòng "Quên đi, em lái xe"

Cô cởi dây an toàn trên người, tiếng lạch cạch vừa mới truyền tới trong lỗ tai, Phong Sính bỗng nhiên đạp phanh dừng ngay, người Đường Ý bỗng nhiên hướng về phía trước, Phong Sính nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cô.

"Không có sao chứ?"

Phong Sính cảm thấy nơi bả vai đau nhói, anh buông hai tay ôm Đường Ý ra, cả người vô lực ngã trên tay lái.

Túi xách Đường Ý đánh rơi bên chân, cô cũng không kịp lấy, nhìn thấy bộ dạng Phong Sính, liền biết anh cực kỳ khó chịu, cô quỳ trên ghế ngồi, thò người qua vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh, "Em gọi điện thoại bảo tài xế qua đây"

Phong Sính khó chịu đung đưa đầu, lại lần nữa đem tay cô nắm chặt, lúc này bên trong không gian bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Đường Ý tìm bốn phía, lấy từ trong túi ra, liếc qua màn hình, chân mày cô không khỏi nhíu lại, liếc mắt, vẫn là nhận, "Alo, ba"

"Con mau trở về cho ba" Giọng nói ba Đường nổi giận, không thể chờ đợi được câu trả lời.

Đường Ý kinh sợ, ánh mắt nhìn qua mặt Phong Sính, anh như vậy, cô không thể yên lòng, Đường Ý bắt đầu kiếm cớ "Ba, công ty con hôm nay có việc, khả năng về trễ,..."

"Bây giờ con đi về cho ba" Giọng Đường ba nặng nề, Đường Ý nghe giọng của ông, cảm thấy khủng bố cực kỳ, như là tòa thành lúc nào cũng phát ra lửa, "Ở đây cách công ty con cũng không xa, Đường Ý, lập tức trở lại cho ba, nếu không, ba liền với mẹ đi tới công ty tìm con"

Bên kia, truyền đến tiếng Đường mẹ cướp giật di động "Đường Đường, nhanh trở về một chút, ba con bị giận điên lên, con mau..."

Chỉ một âm thanh líu lo, bên tai lại vang tiếng tút tút.

Tầm mắt Đường Ý rơi xuống trên mặt Phong Sính, tay cô ấn bờ vai anh, "Em gọi tài xế qua đây, lập tức đưa anh đi bệnh viện, ba em đang nổi giận, em muốn nhanh về"

Đầu Phong Sính đau như sắp nứt ra, thấy cô mở cửa, chuẩn bị rời đi, anh tiện tay lôi kéo, cầm cổ tay cô "Đừng đi"

Nửa người Đường Ý chui ra khỏi ghế ngồi, cô quay đầu lại hướng anh liếc nhìn, "Nghe ý của mẹ em, hình như đã xảy ra chuyện, em không yên lòng"

Khóe miệng Phong Sính khô nứt, từ trong bàn tay anh Đường Ý giãy ra, cô đóng cửa xe lại, gọi điện thoại đến Úc cư, bảo quản gia cho người qua đây đón Phong Sính.

Trước khi rời đi, Đường Ý vẫn là có chút không yên lòng, cô vòng qua trước xe, đi tới bên phía Phong Sính, bàn tay lại lần nữa sờ sờ "Tài xế rất nhanh sẽ tới, anh đi bệnh viện trước đi"

Đầu Phong Sính dựa vào ghế tựa, cằm hơi dương cao, thân thể anh luôn tốt, gần đây thực sự quá mệt mỏi, lúc này toàn thân đau nhức, cũng không muốn nhúc nhích, anh cảm giác hình như mình bị vứt bỏ, người nhẹ bay nổi trên mặt biển, anh mở miệng, giọng nói cũng suy yếu.

"Đường Ý, ở lại đây với anh"

Đường Ý ghé sát vào một chút "Anh nói cái gì?'

"Ở lại đây với anh, anh khó chịu"

Giọng điệu của anh, tựa như phải chịu sự ủy khuất lớn, trái tim Đường Ý như bị ai nhéo, cảm thấy toàn lực bị giày xéo, mạch máu liên tiếp văng tung tóe, đau đớn tận xương tủy. Nhưng di động trong túi lúc này lại vang lên, cô liếc nhìn, vẫn là ba gọi tới.

Đường Ý hạ quyết tâm "Phong Sính, tài xế lập tức tới ngay, tối nay em sẽ gọi điện thoại cho anh"

Cô nắm chặt túi, bước nhanh hòa vào dòng xe cộ, sốt ruột đi đón xe.

Phong Sính không thấy rõ được cô vẫy tay, cổ họng anh thiêu cháy, thân ảnh trong mắt quen thuộc, tản ra rồi hợp lại, thực sự, mạnh mẽ như Phong Sính, chỉ có bệnh tới như núi sập, mà lúc này bên người lại không có một ai, mới có thể thấy được anh cũng không mạnh mẽ như tưởng tượng.

Đường Ý rất nhanh gọi được xe, đi rồi.

Phong Sính ngồi thẳng đứng dậy, tay đưa về phía trước muốn phát động cơ, nhưng cuối cùng vẫn là vô lực ngồi trở lại.

Anh đem cửa sổ đóng lại, hai tay ôm vai, nhắm mắt lại, lúc này chỉ nghĩ nằm một hồi, ngủ một lúc.

Đường Duệ tay xách túi lớn nhỏ đi vào phòng bệnh, hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường bên trong phòng "Ba, mẹ, con mua cho ba mẹ mấy bộ áo quần, còn có áo lót giữ ấm, trời đang lạnh một chút..."

Cô đem đồ để bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy sắc mặt của hai ông bà "Có chuyện gì vậy ạ?"

"Đường Duệ, con thành thật nói đi, Phong Sính có phải lợi dụng con và Gạo, ép buộc Đường Đường ở bên cạnh hắn?"

Đường Duệ tặc lưỡi "Bố mẹ nói cái gì đó?"

Mắt Đường mẹ đỏ đục ngầu, hiển nhiên đã khóc "Chuyện năm mươi vạn kia? Không phải con cũng rõ ràng sao?"

"Mẹ!" Đường Duệ quá sợ hãi, "Mẹ, mẹ nghe ai nói vậy?"

"Mặc kệ làm sao bố mẹ biết được, Đường Duệ, từ nhỏ con sẽ không nói dối, cũng không giấu diếm được sự tình, con thành thật nói đi, có thật sự như vậy không?" Đường ba hung hăng, ở trong mắt hai người, điều này chẳng khác nào tội ác tày trời, đổi lại trước, họ cũng không dám nghĩ, còn có người có thể như vậy một tay che trời?"

Đường Duệ đương nhiên không dám thừa nhận, "Con không rõ lắm, trông ba mẹ... Có gì đâu? Hôm nay có ai đã đến bệnh viện?"

Sau khi nói những lời đó, Đường Duệ cũng bị dọa đến giật mình, những chuyện kia có thể nói được thông suốt như vậy, hình như cũng không có mấy người.

"Đường Duệ, con là chị, chuyện của em mình con không có khả năng không biết, còn có, Phong Sính coi trọng Đường Ý, là vì cái gì? Cũng không phải từ lúc con gả vào Phong gia?" Đường ba càng nói càng lớn, thậm chí giật cá chém thớt, "Lúc trước cho con an phận sống qua ngày, con không chịu! Hiện tại được rồi, tuổi còn trẻ đã góa phụ, còn đem một đời Đường Ý hại, tôi thế nào lại sinh ra một đứa con gái như vậy?"

Đường ba tức giận ngồi dậy định đánh, tính tình vốn nôn nóng không sửa được, Đường Duệ chóp mũi chua xót, ủy khuất đứng bên cạnh.

Đường Ý bước nhanh vào phòng bệnh, bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí bên trong nặng nề, Đường Duệ lấy tay lau nước mắt, Đường ba xốc chăn lên đùi.

"Ba, ba làm gì vậy?" Đường Ý hai ba bước tiến lên, "Cẩn thận chân của ba"

"Ba muốn xuất viện"

Lúc này, ba người phụ nữ cùng đồng thanh "Không được!"

Đường ba gõ chân của mình "Không phải là gãy xương, ở nhà cũng được, Đường Ý, bây giờ con liền theo chúng ta trở về"

"Ba" giọng nói Đường Ý không che được mệt mỏi "Con ở lại đây rất tốt..."

"Có phải hay không Phong Sính ép buộc con"

"Ép buộc con cái gì ạ?"

Đường mẹ ở bên nhẹ giọng "Ba mẹ đều biết rồi"

Đường Ý hoàn toàn không hiểu, "Con ở lại đây, là vì công việc của con và bạn bè đều ở đây, ở đây thuận lợi cho con phát triển"

"Đường Đường, con đừng sợ, Phong Sính muốn như thế nào để hắn thế ấy là được rồi, chúng ta đi chân trần không sợ mặc giầy"

Đường Ý nghe thấy câu này, không khỏi đưa mắt về phía Đường Duệ, lúc này cô cũng nói vào "Ba mẹ cũng không biết nghe từ đâu Phong Sính lừa bịp tống tiền năm mươi vạn..."

Đường ba ngồi ở mép giường "Đường Duệ, con kêu xe đến đây"

"Ba, ba đừng như vậy được không?"

"Con có đi không!" Ông gầm lên giận dữ, đèn trên trần nhà tốt tựa rung chuyển mấy phần.

Đường Duệ run run, ngoan ngoãn đi ra, Đường Ý mở miệng "Ba, cái gì năm mươi vạn? Phong Sính không ép con, con đây không phải rất tốt sao?"

Đường mẹ nâng cánh tay chồng, Đường ba không nói tiếng nào, sắc mặt nghiêm túc, bên trái khuôn mặt chìm trong ánh đèn, Đường Duệ mượn xe đẩy tiến vào, hai mẹ con cô đưa ông nâng lên.

"Ba, ba thật phải đi về?" Đường Ý lôi kéo xe đẩy "Chân ba thế này, làm sao về được? Qua mấy ngày nữa còn phải kiểm tra lại"

Đường ba ngẩng đầu nhìn cô, nơi tròng mắt hiện ra vẻ cảnh cáo không tha, "Con đi với ba qua chỗ Phong Sính, đem đồ của con cầm về, rồi chúng ta rời đi"

Trong lúc đó Đường Ý nhất thời im bặt, Đường ba cúi thấp đầu "Đừng nói con không ở đó, hiện tại ba liền qua, các con không chịu, ba liền làm què chân chính mình, chết trên đường cũng đừng kéo ba"

Đường mẹ lôi Đường Ý, đem cô kéo ra khỏi phòng bệnh.

Ngồi lên xe, Đường Ý đần độn liếc nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng còn đang lo lắng cho Phong Sính đang bị bệnh, cô tâm tình nôn nóng nhìn về phía đường nhiều người qua.

"Ba" tiếng nói Đường Duệ truyền đến, "Ba không muốn nằm viện cũng được, con sắp xếp cho ba chỗ ở, ở đó dưỡng bệnh xong rồi về được không?"

Đường mẹ cũng ở bên cạnh khuyên, Đường ba liếc nhìn Đường Ý "Bảo em gái con chuyển qua đây"

Đường Duệ không dám nói tiếp nữa, xe rất nhanh về phía trước, Đường Ý không khỏi lo lắng, nhìn sắc mặt Đường ba muốn nói tốt "Ba, chuyện con và Phong Sính, con biết ba không đồng ý, nhưng dù thế nào, anh ấy,... Anh ấy không ép buộc con"

"Tiêu Đằng nói, chẳng lẽ đều là giả? Đường Đường, vậy con nói cho ba biết, Tiêu Đằng là ai?"

Cô há miệng, hai chị em nhìn nhau, Đường ba thở dài "Cậu ấy nói là lời nói thật, vậy con liền đừng thay Phong Sính lên tiếng, mặc kệ các hai đứa hiện tại thế nào, một người phẩm hạnh không hợp chính là không được, con phải rời khỏi hắn"

Bệnh viện cách Úc cư cũng không xa, chừng nửa giờ, xe màu đen dừng hẳn ở cửa lớn.

Đường Ý biết Tiêu Đằng đã đi đến bệnh viện, cũng không hiểu vì sao chỉ là lời nói một phía của hắn, lại làm cho ba mẹ liền tin tưởng không nghi ngờ?"

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn nói những lời đó đều là lời nói thật, không có khuếch đại, không có vu hãm, lúc đầu, thời gian cô ở với Phong Sính đúng là nghiến răng nghiến lợi, những chuyện kia cũng đúng là Phong Sính làm.

Quản gia nhận thấy được khác thường, bước nhanh qua, lúc nhìn thấy Đường Ý, sắc mặt khẽ buông lỏng... "Cô Đường..."

Ánh mắt đảo qua những người khác, lời sắp nói ra miệng liền mắc ở cổ họng.

Đường Duệ liền đứng ra đánh vỡ cục diện bế tắc "Thay Đường Ý thu thập đồ đạc, cô ấy muốn chuyển đi"

"Này?" Quản gia vốn muốn nói, Phong Sính ngã bệnh, lại không chịu đi bệnh viện, uống thuốc xong hỗn loạn nằm ở kia "Hiện tại?"

Lúc này, lại muốn đi nói với anh, Đường Ý muốn đi?

Đường ba Đường mẹ đã bi thương chấp nhận sự thật này, cho nên dù Đường Ý có đánh chết không thừa nhận, bọn họ đều cho là vậy, Đường Ý đi vào trong "Con đi đem máy vi tính xuống"

Mặt Đường mẹ tái nhợt, môi hơi nhếch, trên đầu thấy rõ mấy sợi tóc bạc.

Mới đi qua mấy bước, lại nhìn thấy Phong Sính, quản gia cuống quýt đỡ lấy "Phong Sính, thức dậy làm gì?"

"Em đã trở về" Phong Sính đi đến Đường Ý nói.

Hai người đứng đối mặt, Đường Ý cầm nắm tay "Em đi đem mấy đồ đơn giản thu thập lại"

"Đi đâu?"

"Chị bảo tìm cho ba mẹ chỗ ở, em chuyển qua đó một thời gian"

Tiếng Đường ba thúc giục "Còn vướng mắc làm cái gì?"

"Em lúc nào trở lại?" Phong Sính mặt lạnh lần nữa hỏi.

Hai chân mày thanh tú Đường Ý nhíu lại, cũng không có tâm tư nghĩ xem Tiêu Đằng rốt cuộc nói cái gì, cô giơ chân muốn đi vào trong.

"Anh hỏi em lúc nào trở về!" Khẩu khí Phong Sính có chút lạnh.

Sắc mặt Đường ba thêm khó coi "Đường Duệ, con đi vào cùng em thu thập"

Bỗng nhiên Phong Sính dùng cánh tay đem kéo Đường Ý về trước mặt "Tại sao muốn chuyển đi? Chuyển đi có cái gì tốt? Em chẳng lẽ muốn cắt đứt quan hệ với anh? Chúng ta tại sao không thể ở cùng một chỗ? Ai quy định!"

Hô hấp anh nóng hổi phun trước mặt cô, Đường Ý biết, anh đang sốt cao, cho nên liền ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, nhưng lực ở cánh tay cô lớn như vậy, thế nào cũng không giãy ra được.

Phong Sính nghĩ không thông, vì sao những người anh thương yêu đều rời bỏ anh?

Mẹ thì đã đành

Ba thì không nói rồi chỉ là....

Bây giờ, ngay cả Đường Ý muốn đi, cô thật muốn chuyển đi, tim của anh phải làm sao bây giờ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom