-
Chương 3
Hôm sau, mãi tận giữa trưa Trần Chước mới đến tiệm.
Gọi là tuần tra tiệm, thực chất chỉ là xuống tầng, và đi một vòng. (==”)
Năm ngoái anh đã mua một ngôi nhà hai tầng mặt đường hơn 200m^2, tầng một dùng làm mặt tiền cửa hàng, tầng hai thì làm chỗ ở.
Lúc này, tiệm đã kín chỗ.
Trần Chước vừa xuống, đã có mấy cô khách nhỏ vẫy tay, uốn éo gọi “anh chủ Trần”.
Trần Chước đều chỉ cười.
Anh có một nụ cười rất mê người, dễ dàng lọt vào mắt các cô.
Vân môi rõ như tơ, khiến các cô có cảm giác tim mình đập thình thịch như đang đứng giữa trung tâm của thế giới.
Sau quầy, mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xám trắng đang chia nhau phối đủ các sắc đồ uống cho khách hàng.
Trần Chước lướt qua họ, vào gian làm việc của mình.
Anh lấy một hộp dâu tây từ trong túi mua hàng ra, đổ vào bồn rửa.
Chu Thanh Thụ nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, lượn vô, thấy anh chủ đang chăm chú vân vê mấy quả dâu tây, nhướng mày: “Định làm thức mới à?”
“Ừ.” Trần Chước cũng không thèm ngẩng đầu.
“Vị dâu sao?”
Trần Chước không đáp, bỏ dâu tây vào rổ cho ráo nước, bưng đến trước máy xay.
Trái ngọt đỏ tươi lăn xuống đáy cối xay, Chu Thanh Thụ đứng bên cạnh, rất quen tay thêm nước vào.
“Sắp hết mùa dâu rồi mà giờ cậu lại định pha nguyên vị dâu hết à?”
“Linh cảm bất chợt.” Trần Chước đáp, nhấn nút xay.
Rẹt rẹt vài giây, Chu Thanh Thụ chép miệng: “Nghĩ tên cho nó chưa?”
“Chưa.” Trần Chước đến bên tủ lạnh, lấy thố đun pho mát cách thủy ra.
Điện thoại của Chu Thanh Thụ reo lên.
Anh lục ra nhìn, trố mắt: “Aiyo, tiểu Tiên nữ của chúng ta lại đặt hàng rồi.”
Trần Chước quay đầu lại: “Tiểu Thụy đâu?”
Chu Thanh Thụ: “Đi giao hàng, sắp về rồi.”
Trần Chước gật đầu: “Cậu đi làm một ly nguyên vị ngọt ba phần đi, lát nữa tôi ra ngoài thì tiện mang qua luôn.”
Chu Thanh Thụ ngỡ mình nghe chưa thủng: “Giao hàng cho Tiên nữ á?”
“Ừ.”
“Nói thật, Tiên nữ cứ như bạn gái cũ đã chia tay lại quay lại với tiệm chúng ta ấy, cần phải đối xử tốt mới được.” Chu Thanh Thụ cảm khái.
Cái cách ví von quỷ gì vậy! Trần Chước thu mắt, đổ nước dâu đặc vào trong ly giấy: “Đi làm đi.”
Chu Thanh Thụ vâng lệnh, vén rèm ra lại quầy.
+++
Vì phải sửa bản thảo, Tiên Bối lại cú đêm, lúc dậy thì đã hơn mười hai giờ trưa.
Rút điện thoại ra, vào phòng tắm rửa mặt, tuýp kem đánh răng “mũm mĩm” trong cốc thật sự là tràn ngập cảm giác an toàn.
Lau mặt xong, Tiên Bối cầm bình giữ ẩm duy nhất trên giá rửa mặt, phun một ít ra lòng bàn tay.
Vừa định vỗ lên mặt, đã có người gõ cửa.
Tiên Bối ra cửa trước, ghé vào mắt mèo nhìn.
Lập tức sợ rụt đầu lại, nhăn mi tâm, a, tại sao lại là anh búi nửa đầu đó…
Tại sao anh lại đến đây?
Tiên Bối bứt rứt không yên, mút đầu ngón tay, không dám mở cửa.
Lưỡng lự trước mắt mèo mãi, đã thấy người đàn ông dáng cao thẳng tắp như tượng ngọc đang nghiêm túc cầm gì đó bằng một tay.
Đợi được một lúc, anh lấy điện thoại ra.
Giống như hôm qua, điện thoại trong túi quần bỗng reo chuông liên hồi.
Tiên Bối nhảy dựng lên như bị bắt quả tang, lấy điện thoại ra, nhanh chóng tắt chuông.
Chất rắn truyền âm nhanh nhất, cũng rõ ràng nhất.
Biết cô bé chỉ cách mình một cánh cửa, khóe môi Trần Chước cong cong, bày tỏ mục đích đến: “Tôi đến giao trà sữa.”
Nhớ lại vẻ bối rối của cô tối qua tại siêu thị, anh cố ý hạ nhẹ giọng xuống, cũng vì thế mà cảm thấy, mình cứ như một lão sói xám đang giả làm bé thỏ con ngoan ngoãn để được mở cửa.
Hóa ra anh búi nửa đầu này là nhân viên giao hàng mới à…
Tiên Bối mở chốt cửa, cẩn thận từng li từng tí một mà đẩy cửa ra một khe nhỏ…
Trần Chước đứng ngoài cửa, và những gì anh thấy chẳng khác mấy so với lời miêu tả của Tiểu Thụy.
Một bàn tay mảnh khảnh trơn bóng giấu trong ống tay áo rộng thùng thình thò ra, hoàn toàn không dám lộ thêm gì.
Bàn tay nhỏ bé trước mặt anh ấy trắng một cách bệnh trạng – cái loại trắng nhợt nhạt kiểu quanh năm không phơi nắng.
Lại thêm nỗi cô nhát quá, như thể đụng một cái đã rụt về.
Giống râu của chú ốc sên nhỏ, có lẽ tuy khác, nhưng lại cho ra kết quả giống nhau đến kỳ diệu.
Trần Chước đưa chiếc túi giấy kiểu cổ xưa đầy độc đáo cho bàn tay nhỏ bé đang căng thẳng kia.
Do trọng lực mà tay của cô bé hơi trĩu xuống, cô lập tức siết chặt năm ngón tay lại, rút vào trong khe cửa từng tí một.
Trần Chước hứng thú nhìn một loạt động tác chậm đáng yêu này.
Vì thể tích túi khá lớn, nên cửa cũng phải mở rộng hơn. Anh cũng nhờ đó mà ngắm được cô gái, chiếc mũi nho nhỏ, cái cằm hơi nhọn, và mái tóc đen chỉ dài tới bên gáy cúp vào trong.
Đôi mắt cô, trong nháy mắt cả hai đối mặt, đã như nai con trong rừng bị hoảng sợ, vút cái vọt về trong cỏ cây mênh mông.
Sao lại có thể có một cô gái như vậy?
Chẳng trách nhân viên giao hàng tiệm họ đi khắp nghìn nhà vạn hộ, lại ấn tượng với cô sâu nhất.
Còn Tiên Bối trong cửa thì…
Chỉ cảm thấy cái túi hôm nay hình như nặng hơn trước rất nhiều…
Cô xem đồ đóng gói bên trong, phát hiện bên cạnh ly trà sữa quen thuộc, sao lại có thêm một ly… màu hồng phấn? Giao nhầm hàng ư?
“Thấy gì chưa?” Cửa chưa đóng lại, cô vẫn đang khó hiểu thì đã nghe thấy giọng nam từ tính của người đàn ông.
Tiên Bối sững sờ, mở miệng hỏi: “Cái gì?”
Chỉ như một tiếng thở rất nhỏ, và Trần Chước hoàn toàn không nghe thấy, tự nói tiếp: “Sản phẩm mới của tiệm chúng tôi, dâu tây phủ sữa*, vẫn chưa được bày bán, mang đến cho em uống thử.”
(*) dâu tây phủ sữa (草莓奶盖): biến tấu từ trà phủ sữa (奶盖茶) – một loại đồ uống chỉ có hai nhãn hiệu trà tại Đài Loan cung cấp. Khác với trà sữa pha giữa sữa và trà, trà phủ sữa chia làm hai lớp, trên là một lớp sữa dày khoảng 3cm, dưới là trà.
“…” Tiên Bối đờ ra.
Vì sao lại đột nhiên đưa thêm một ly cho cô?
Giờ phải làm sao?
Có phải nên cảm ơn anh ấy không?
Phải cảm ơn như thế nào mới được?
Trốn trong cửa nói cảm ơn có phải rất không lễ phép không? Mà hẳn anh ấy cũng sẽ không nghe thấy… OTZ.
Nhưng giờ cô vẫn chưa vũ trang đầy đủ, hoàn toàn không dám bước ra ngoài một bước…
Hồi lâu, trong cửa vẫn chẳng có động tĩnh gì, Trần Chước cũng quen thế rồi. Vừa sâu sắc cảm thấy năng lực thích ứng của mình thật mạnh mẽ, anh vừa định chào tạm biệt.
“Tôi đi trước đây.”
Lúc này, cánh tay “râu nhỏ” chợt thò ra từ trong khe cửa.
“Xin, xin chờ chút.”
Giọng vẫn nhỏ như thế, nhưng Trần Chước đã nghe thấy được, anh không hề nhúc nhích, kiên nhẫn đợi.
Cô thu tay về, một phút sau, “râu nhỏ” của cô lại đưa một tờ giấy ra. Trần Chước tiếp lấy, cúi xuống nhìn.
Trên giấy trắng là một dòng chữ viết bằng bút dạ:
“Cảm ơn!”
Cuối dòng còn ký họa mặt cô gái nhỏ tóc ngắn, với vẻ mặt như thế này ().
Trần Chước giãn mặt ra: “Không cần cảm ơn.”
Nghĩ một lát, người đàn ông lại lấy một cây bút máy từ trong túi ra, viết nhanh một hàng chữ trên tờ giấy đó, nhét lại vào khe cửa.
Tiên Bối lấy bằng hai tay, nhìn kỹ, là một dòng chữ rồng bay phượng múa:
“Mai tôi vẫn còn đi giao trà sữa, có thể nói cho tôi biết cảm tưởng và đề nghị sau khi uống thử được không? Ghi trên giấy là được.”
Tiếng ngòi bút cạ vào giấy vang lên, tờ giấy lại được đưa ra:
“Được.”
+++
Xuống dưới tầng, Trần Chước thở một hơi dài đầy nhẹ nhõm.
Cô sợ người lạ như thế, khiến tim anh không khỏi thót lên, hô hấp cũng không dám dùng sức.
Trần Chước lắc chùm chìa khóa xe, đi ra chỗ để xe.
Thật ra anh lừa Chu Thanh Thụ.
Hôm nay anh đi giao trà sữa đến đây, không phải là vì tiện đường.
Mà là vì, thiếu nữ đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng mà anh vô tình gặp phải tối qua ấy, chính là nguồn gốc linh cảm của anh.
Xuất phát từ sự lễ phép, anh muốn đưa sản phẩm mới ra lò đầu tiên đến đây cho cô uống thử.
Gọi là tuần tra tiệm, thực chất chỉ là xuống tầng, và đi một vòng. (==”)
Năm ngoái anh đã mua một ngôi nhà hai tầng mặt đường hơn 200m^2, tầng một dùng làm mặt tiền cửa hàng, tầng hai thì làm chỗ ở.
Lúc này, tiệm đã kín chỗ.
Trần Chước vừa xuống, đã có mấy cô khách nhỏ vẫy tay, uốn éo gọi “anh chủ Trần”.
Trần Chước đều chỉ cười.
Anh có một nụ cười rất mê người, dễ dàng lọt vào mắt các cô.
Vân môi rõ như tơ, khiến các cô có cảm giác tim mình đập thình thịch như đang đứng giữa trung tâm của thế giới.
Sau quầy, mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xám trắng đang chia nhau phối đủ các sắc đồ uống cho khách hàng.
Trần Chước lướt qua họ, vào gian làm việc của mình.
Anh lấy một hộp dâu tây từ trong túi mua hàng ra, đổ vào bồn rửa.
Chu Thanh Thụ nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, lượn vô, thấy anh chủ đang chăm chú vân vê mấy quả dâu tây, nhướng mày: “Định làm thức mới à?”
“Ừ.” Trần Chước cũng không thèm ngẩng đầu.
“Vị dâu sao?”
Trần Chước không đáp, bỏ dâu tây vào rổ cho ráo nước, bưng đến trước máy xay.
Trái ngọt đỏ tươi lăn xuống đáy cối xay, Chu Thanh Thụ đứng bên cạnh, rất quen tay thêm nước vào.
“Sắp hết mùa dâu rồi mà giờ cậu lại định pha nguyên vị dâu hết à?”
“Linh cảm bất chợt.” Trần Chước đáp, nhấn nút xay.
Rẹt rẹt vài giây, Chu Thanh Thụ chép miệng: “Nghĩ tên cho nó chưa?”
“Chưa.” Trần Chước đến bên tủ lạnh, lấy thố đun pho mát cách thủy ra.
Điện thoại của Chu Thanh Thụ reo lên.
Anh lục ra nhìn, trố mắt: “Aiyo, tiểu Tiên nữ của chúng ta lại đặt hàng rồi.”
Trần Chước quay đầu lại: “Tiểu Thụy đâu?”
Chu Thanh Thụ: “Đi giao hàng, sắp về rồi.”
Trần Chước gật đầu: “Cậu đi làm một ly nguyên vị ngọt ba phần đi, lát nữa tôi ra ngoài thì tiện mang qua luôn.”
Chu Thanh Thụ ngỡ mình nghe chưa thủng: “Giao hàng cho Tiên nữ á?”
“Ừ.”
“Nói thật, Tiên nữ cứ như bạn gái cũ đã chia tay lại quay lại với tiệm chúng ta ấy, cần phải đối xử tốt mới được.” Chu Thanh Thụ cảm khái.
Cái cách ví von quỷ gì vậy! Trần Chước thu mắt, đổ nước dâu đặc vào trong ly giấy: “Đi làm đi.”
Chu Thanh Thụ vâng lệnh, vén rèm ra lại quầy.
+++
Vì phải sửa bản thảo, Tiên Bối lại cú đêm, lúc dậy thì đã hơn mười hai giờ trưa.
Rút điện thoại ra, vào phòng tắm rửa mặt, tuýp kem đánh răng “mũm mĩm” trong cốc thật sự là tràn ngập cảm giác an toàn.
Lau mặt xong, Tiên Bối cầm bình giữ ẩm duy nhất trên giá rửa mặt, phun một ít ra lòng bàn tay.
Vừa định vỗ lên mặt, đã có người gõ cửa.
Tiên Bối ra cửa trước, ghé vào mắt mèo nhìn.
Lập tức sợ rụt đầu lại, nhăn mi tâm, a, tại sao lại là anh búi nửa đầu đó…
Tại sao anh lại đến đây?
Tiên Bối bứt rứt không yên, mút đầu ngón tay, không dám mở cửa.
Lưỡng lự trước mắt mèo mãi, đã thấy người đàn ông dáng cao thẳng tắp như tượng ngọc đang nghiêm túc cầm gì đó bằng một tay.
Đợi được một lúc, anh lấy điện thoại ra.
Giống như hôm qua, điện thoại trong túi quần bỗng reo chuông liên hồi.
Tiên Bối nhảy dựng lên như bị bắt quả tang, lấy điện thoại ra, nhanh chóng tắt chuông.
Chất rắn truyền âm nhanh nhất, cũng rõ ràng nhất.
Biết cô bé chỉ cách mình một cánh cửa, khóe môi Trần Chước cong cong, bày tỏ mục đích đến: “Tôi đến giao trà sữa.”
Nhớ lại vẻ bối rối của cô tối qua tại siêu thị, anh cố ý hạ nhẹ giọng xuống, cũng vì thế mà cảm thấy, mình cứ như một lão sói xám đang giả làm bé thỏ con ngoan ngoãn để được mở cửa.
Hóa ra anh búi nửa đầu này là nhân viên giao hàng mới à…
Tiên Bối mở chốt cửa, cẩn thận từng li từng tí một mà đẩy cửa ra một khe nhỏ…
Trần Chước đứng ngoài cửa, và những gì anh thấy chẳng khác mấy so với lời miêu tả của Tiểu Thụy.
Một bàn tay mảnh khảnh trơn bóng giấu trong ống tay áo rộng thùng thình thò ra, hoàn toàn không dám lộ thêm gì.
Bàn tay nhỏ bé trước mặt anh ấy trắng một cách bệnh trạng – cái loại trắng nhợt nhạt kiểu quanh năm không phơi nắng.
Lại thêm nỗi cô nhát quá, như thể đụng một cái đã rụt về.
Giống râu của chú ốc sên nhỏ, có lẽ tuy khác, nhưng lại cho ra kết quả giống nhau đến kỳ diệu.
Trần Chước đưa chiếc túi giấy kiểu cổ xưa đầy độc đáo cho bàn tay nhỏ bé đang căng thẳng kia.
Do trọng lực mà tay của cô bé hơi trĩu xuống, cô lập tức siết chặt năm ngón tay lại, rút vào trong khe cửa từng tí một.
Trần Chước hứng thú nhìn một loạt động tác chậm đáng yêu này.
Vì thể tích túi khá lớn, nên cửa cũng phải mở rộng hơn. Anh cũng nhờ đó mà ngắm được cô gái, chiếc mũi nho nhỏ, cái cằm hơi nhọn, và mái tóc đen chỉ dài tới bên gáy cúp vào trong.
Đôi mắt cô, trong nháy mắt cả hai đối mặt, đã như nai con trong rừng bị hoảng sợ, vút cái vọt về trong cỏ cây mênh mông.
Sao lại có thể có một cô gái như vậy?
Chẳng trách nhân viên giao hàng tiệm họ đi khắp nghìn nhà vạn hộ, lại ấn tượng với cô sâu nhất.
Còn Tiên Bối trong cửa thì…
Chỉ cảm thấy cái túi hôm nay hình như nặng hơn trước rất nhiều…
Cô xem đồ đóng gói bên trong, phát hiện bên cạnh ly trà sữa quen thuộc, sao lại có thêm một ly… màu hồng phấn? Giao nhầm hàng ư?
“Thấy gì chưa?” Cửa chưa đóng lại, cô vẫn đang khó hiểu thì đã nghe thấy giọng nam từ tính của người đàn ông.
Tiên Bối sững sờ, mở miệng hỏi: “Cái gì?”
Chỉ như một tiếng thở rất nhỏ, và Trần Chước hoàn toàn không nghe thấy, tự nói tiếp: “Sản phẩm mới của tiệm chúng tôi, dâu tây phủ sữa*, vẫn chưa được bày bán, mang đến cho em uống thử.”
(*) dâu tây phủ sữa (草莓奶盖): biến tấu từ trà phủ sữa (奶盖茶) – một loại đồ uống chỉ có hai nhãn hiệu trà tại Đài Loan cung cấp. Khác với trà sữa pha giữa sữa và trà, trà phủ sữa chia làm hai lớp, trên là một lớp sữa dày khoảng 3cm, dưới là trà.
“…” Tiên Bối đờ ra.
Vì sao lại đột nhiên đưa thêm một ly cho cô?
Giờ phải làm sao?
Có phải nên cảm ơn anh ấy không?
Phải cảm ơn như thế nào mới được?
Trốn trong cửa nói cảm ơn có phải rất không lễ phép không? Mà hẳn anh ấy cũng sẽ không nghe thấy… OTZ.
Nhưng giờ cô vẫn chưa vũ trang đầy đủ, hoàn toàn không dám bước ra ngoài một bước…
Hồi lâu, trong cửa vẫn chẳng có động tĩnh gì, Trần Chước cũng quen thế rồi. Vừa sâu sắc cảm thấy năng lực thích ứng của mình thật mạnh mẽ, anh vừa định chào tạm biệt.
“Tôi đi trước đây.”
Lúc này, cánh tay “râu nhỏ” chợt thò ra từ trong khe cửa.
“Xin, xin chờ chút.”
Giọng vẫn nhỏ như thế, nhưng Trần Chước đã nghe thấy được, anh không hề nhúc nhích, kiên nhẫn đợi.
Cô thu tay về, một phút sau, “râu nhỏ” của cô lại đưa một tờ giấy ra. Trần Chước tiếp lấy, cúi xuống nhìn.
Trên giấy trắng là một dòng chữ viết bằng bút dạ:
“Cảm ơn!”
Cuối dòng còn ký họa mặt cô gái nhỏ tóc ngắn, với vẻ mặt như thế này ().
Trần Chước giãn mặt ra: “Không cần cảm ơn.”
Nghĩ một lát, người đàn ông lại lấy một cây bút máy từ trong túi ra, viết nhanh một hàng chữ trên tờ giấy đó, nhét lại vào khe cửa.
Tiên Bối lấy bằng hai tay, nhìn kỹ, là một dòng chữ rồng bay phượng múa:
“Mai tôi vẫn còn đi giao trà sữa, có thể nói cho tôi biết cảm tưởng và đề nghị sau khi uống thử được không? Ghi trên giấy là được.”
Tiếng ngòi bút cạ vào giấy vang lên, tờ giấy lại được đưa ra:
“Được.”
+++
Xuống dưới tầng, Trần Chước thở một hơi dài đầy nhẹ nhõm.
Cô sợ người lạ như thế, khiến tim anh không khỏi thót lên, hô hấp cũng không dám dùng sức.
Trần Chước lắc chùm chìa khóa xe, đi ra chỗ để xe.
Thật ra anh lừa Chu Thanh Thụ.
Hôm nay anh đi giao trà sữa đến đây, không phải là vì tiện đường.
Mà là vì, thiếu nữ đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng mà anh vô tình gặp phải tối qua ấy, chính là nguồn gốc linh cảm của anh.
Xuất phát từ sự lễ phép, anh muốn đưa sản phẩm mới ra lò đầu tiên đến đây cho cô uống thử.
Bình luận facebook