-
Chương 7
Edit: Tiểu Lăng
Máu huyết trào dâng, đại não Tiên Bối rung ầm ầm, gần như không nghe rõ lời anh nói.
Nhưng cô lờ mờ nhận ra trọng điểm, tên của anh, Trần Chước.
Tiên Bối không lên tiếng, nhiệt độ nóng bỏng trên mặt cũng chưa hạ xuống được.
Cô bé im không nói cũng ở trong dự liệu, Trần Chước dằn độ cong trên khóe môi xuống, nhưng ý cười trong lời vẫn chưa bớt đi: “Trông em đáng yêu như vậy, sao cứ thích giấu mình đi làm gì?”
Đáng, đáng yêu?!
Hình như đây là lần đầu tiên có người hình dung cô như thế? Đây là khen sao?
Có lẽ chỉ là khách khí thôi…
Quan trọng nhất là, cô… không hề đáng yêu chút nào, Viên Viên luôn nói cô là quái thai.
Tiên Bối bất giác nhấc tay lên, định che kín mặt lại.
Sau hai giây, tay ngừng lại giữa chừng. Có vẻ không cần… dù sao bây giờ anh cũng không nhìn thấy.
Vì thế, cánh tay lại rũ xuống bên người, đầu nhỏ cụp lại, không biết nên làm gì tiếp theo.
Trần Chước thấy những động tác nho nhỏ của cô, đưa túi giấy qua: “Trà sữa của em đây.”
Tiên Bối chầm chậm gật đầu, thò hai tay ra.
Ống tay áo của cô rất dài, lúc với tay ra, ống tay áo che đi hơn nửa bàn tay, chỉ để lộ ra những đốt đầu ngón tay trắng nõn, và những cái móng tay tròn tròn nho nhỏ, không vẽ chút màu mè gì.
Trần Chước tiến lên trước mấy cm, cô bé đã dùng hai tay kẹp lấy túi giấy…
Cẩn thận ôm nó về trước người mình…
Như thể kéo một bé sủng vật yêu quý vào trong lòng…
Rồi đưa vào trong phòng, từ từ khép cửa lại…
Suốt quá trình đó, cô không nhấc mắt lên lần nào.
Ánh mắt dưới mũ áo, hẳn vẫn luôn giữ nguyên một góc nghiêng 80 độ, nhìn chằm chằm vào mũi giày.
Trần Chước cười cực nhẹ: “Em vào đi, tôi mang rác xuống tầng hộ cho.”
Tiên Bối sững sờ, hốt hoảng phản ứng, không, không cần đâu.
Làm phiền người khác, cô sẽ thấy cả người khó chịu. Việc mình có thể làm, cô chỉ muốn mình tự làm thôi.
Nhưng người đàn ông đã khom người xách ba túi rác lớn lên, đứng dậy cái đã chào tạm biệt: “Tôi đi.”
Ánh mắt anh vẫn lưu luyến ở phần đuôi tóc mái cắt ngang trán của cô lộ ra ngoài vành mũ.
A!
Không cần, tôi thật sự không cần anh giúp đâu…
Tôi có thể tự làm…
Thật sự không muốn nợ ai cái gì…
Dù trong lòng đang có đủ lời muốn phá ra khỏi cổ họng, Tiên Bối vẫn không tài nào thốt được lên.
Như có một thứ gì vô hình đã ngăn lại, mở miệng bao nhiêu lần cũng chỉ mất công mà thôi.
Cụp mắt xuống, thấy mũi giày của người đàn ông sắp quay thành gót, Tiên Bối quýnh lên, thò tay níu vạt áo anh lại!
Nói níu, không bằng nói túm nhẹ càng đúng hơn.
Vì Trần Chước mặc áo sơ mi trắng cổ dựng, vạt áo sơ vin lại, nên…
Chỉ có thể túm lấy một phần vạt áo anh.
Trần Chước đương nhiên đã nhận thấy lực cản nhỏ xíu này, dừng bước quay lại.
Tiên Bối vội thu tay, giấu vào trong tay áo. Vành tai như nhỏ máu.
Cố hết sức vẫn không nói được nên lời, sợ chậm trễ thời gian của người ta, Tiên Bối càng lo lắng căng thẳng hơn.
Chỉ đành thò tay vào trong túi, tìm tìm kiếm kiếm một hồi mới lấy được điện thoại ra, lật đật vùi đầu bấm.
“Không cần giúp tôi, tôi có thể tự làm.”
Tiên Bối dựng thẳng điện thoại lên cho người đàn ông nhìn.
Trần Chước nhìn chăm chú, nói: “Không sao, tôi tiện đường mà.”
Cô bé thu tay lại, tiếp tục lích kích lích kích: “Cảm ơn… Tôi vẫn muốn tự làm.”
Người be bé xinh xinh, vậy mà cũng cứng đầu lắm.
Trần Chước mỉm cười, cũng không nài ép, trả lại một túi.
Tiên Bối thả lỏng, nhận lấy, vô cùng ngoan ngoãn đứng nguyên đợi túi thứ hai, thứ ba.
Ai ngờ người đàn ông tránh chỗ một chút, nói với cô: “Đi thôi, cùng xuống tầng đi.”
Tiên Bối: “…” Ế? Không trả hết lại cho cô sao?
“Đi nào.” Trần Chước giục.
Tiên Bối sợ nhất là giọng như thế, đành bị động đi đóng cửa lại.
Đôi giày nhỏ đi được hai bước, Tiên Bối càng nghĩ càng thấy không hợp, ngừng chân trước cầu thang.
Trần Chước cũng ngừng lại theo: “Sao vậy?”
Tiên Bối không nói một lời, chỉ vội vàng nhấc tay trái lên, hẳn là tỏ ý để anh đi trước.
Thật sự đúng là vậy.
Tiên Bối không thích lúc đi đường có người nhìn mình từ sau lưng.
Thế cứ như có một thanh dao sắc mài vào cột sống của cô, vô cùng khó chịu…
Trần Chước nhíu mày, nén đi nỗi khó hiểu, xuống cầu thang trước.
Lúc này Tiên Bối mới tìm lại được hơi thở của mình, lặng lẽ hít hai hơi, đi theo.
Một trước một sau, một trên một dưới.
Một người cao lớn, một người nhỏ xinh.
Một người dáng đi thẳng tắp, một người hơi cụp vai lại.
Lẳng lặng đi từ từ trên một mặt phẳng nghiêng xếp bậc.
Ánh nắng trắng xóa xuyên qua cửa sổ đáp xuống hành lang, lộ ra sự yên ắng.
Tiên Bối thích bầu không khí như vậy, lòng dạ rối bời cũng dần lắng lại.
Cô cắn môi, không nhịn được nhấc mi mắt lên, im lặng nhìn người đàn ông trước mặt…
Anh có một tấm lưng rộng, một bờ eo hẹp rắn rỏi, một đôi chân dài thong thả đi, vô cùng nhẹ nhàng.
Hoàn toàn ngược lại với cô. Bất kể ra sao, cô vẫn luôn bó tay bó chân, như thể cò một kết giới đang giam cô lại, cử động mạnh một cái, sẽ phong ấn đâm ngược về.
Hai tay anh…
Đều cầm túi rác của cô…
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiên Bối hơi nóng lên, lại phiếm hồng.
Đúng lúc này, người đàn ông phía trước bỗng quay đầu lại, hơi nâng cằm lên.
Anh ở dưới, cô ở trên, vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp đụng phải ánh mắt của anh.
Không, hẳn là anh…
Vô tình bắt quả tang cô đang rình coi mình, và nhìn thấu cái bối rối của cô rồi?!
Xong xong xong xong…
Tiên Bối lập tức thu ánh mắt lại, tim đập điên cuồng, lưng đổ mồ hôi ròng ròng.
Trần Chước quay đầu lại, không để lộ quá nhiều nét mặt, vẻ không để bụng.
Còn Tiên Bối, mắt nhìn mũi, lo sợ đi theo.
Sắp xuống đến hành lang tầng một, người đàn ông chợt quay đầu hỏi: “Vừa rồi có coi là lần thứ hai chúng ta gặp mặt không?”
Anh đang cười, song giọng lại rất chân thành, trong tùy tiện có nghiêm túc, trong ngả ngớn không hề mất tôn trọng.
Tim Tiên Bối bị gõ “keng” một cái thật mạnh, mờ mịt hai giây, chỉ nghe thấy anh ung dung thêm một câu.
Một câu khiến cô đỏ từ đầu đến chân trong một giây:
“Sau này xuống tầng phải nhìn đường, đừng nhìn tôi.”
+++
Ba ngày kế đó, Trần Chước vẫn luôn đưa trà sữa tới đây.
Anh sẽ nói với cô vài câu, dù luôn không nhận được câu trả lời chân chính bằng miệng.
Nhưng người đàn ông kiên nhẫn lạ thường, thỉnh thoảng tối đến hai người cũng sẽ nhắn cho nhau vài câu, dường như đã thành hai người bạn tốt thật sự.
Lần đầu tiên Tiên Bối gặp phải người như thế, một người chưa từng tỏ thái độ uể oải, bài xích việc tiếp xúc với cô.
+++
Tối thứ Năm.
Tiên Bối ngồi trước bàn máy tính, nắm bút cảm áp, thành thạo vẽ lên màn hình.
Trên màn hình màu trắng trước mặt, một bức vẽ dáng người đang tung mình lên không trung đang dần được phác họa ra cụ thể.
Càng vẽ càng khó chịu, tay trái chống má, Tiên Bối đặt bút xuống, cầm điện thoại bên cạnh lên, điểm một tin trong đó.
Chủ cho thuê nhà nhắn tin, bảo ngày mai có khách định thuê phòng muốn tới xem phòng, dặn cô dọn phòng một chút.
Chuyện dời ổ đang đến lúc lửa sém lông mày, nhưng Tiên Bối cũng đành chịu, chưa tìm được phòng mới.
Trước đó, có thể thuận lợi thuê được căn phòng một người ở giữa trung tâm thành phố này là nhờ Viên Viên móc nối giúp cô, nên cô rất cảm kích.
Nhưng tình trạng kinh tế trước mắt của cô, thật sự không thể trả được món tiền thuê nhà kếch sù mỗi tháng.
Tiên Bối tra số tiền còn lại trong thẻ ngân hàng của mình, ngửa đầu thở dài:
Chắc phải đến ngoại thành xa xôi mất…
Chỗ đó nhất định cách thiên đường trà sữa rất xa _(:з” ∠)_...
E cũng rất khó nhìn thấy… ừm, Trần Chước…?
Mặt bỗng nóng lên, chỉ lẳng lặng gọi thẳng tên người ta trong lòng thôi, sao cô cũng có thể xấu hổ như vậy đây?
Chẳng lẽ tên anh ấy cũng có lửa?
Nghĩ nghĩ, đúng là có lửa thật… (xem giải tên nam chính bên trên)
Ôi ôi ôi ôi.
Lộn xộn trong lòng một hồi, Tiên Bối mới cầm bút cảm áp lại lần nữa.
Lúc này, điện thoại bên cạnh rung lên hai cái.
Tiên Bối cầm lên nhìn, thấy người gửi tin nhắn là Trần Chước, cô lập tức ngồi ngay ngắn, mở tin nhắn của anh như sắp sửa đọc kinh văn.
“Ngày mai tôi có việc bận, không thể đi đưa trà sữa cho em, sẽ có người khác đi đưa.”
Đuôi lông mày của Tiên Bối rũ xuống, không che giấu được nỗi thất vọng…
Nhưng vẫn ngoan ngoãn gõ một chữ “vâng” đáp lại.
Có việc bận thôi mà, ai cũng đều có công việc, có cuộc sống, có chuyện riêng của mình.
Phải hiểu, phải hiểu, Tiên Bối không ngừng tự an ủi, rộng lòng hơn.
Chợt, cô nhớ tới mai là ngày cuối cùng biên tập đặt trà sữa cho cô.
Ngày kia Vừa Ý sẽ không nhận được đơn đặt hàng của cô nữa, vả lại tuần sau cô lại chuyển đi, chẳng phải sẽ giống lần trước, đột nhiên biến mất bặt vô âm tín?
Cho nên, hẳn phải sớm tạm biệt với Trần Chước đi?
Tiên Bối nhíu mày trầm ngâm, gõ chữ:
“Có hai chuyện phải nói cho anh biết, tôi sắp dọn đi rồi, có lẽ cũng không đặt được trà sữa nữa.”
Gửi đi thôi?
Ôi… gửi rồi.
Người đó đáp lại rất nhanh: “Tạm biệt?”
Tiên Bối bĩu môi: “Ừm… phải nói hẹn gặp lại rồi.”
Trần Chước: “Em định về thiên đình hả?”
Tiên Bối nhất thời không rõ ý của lời này: “Gì cơ?”
Trần Chước: “Em nói như kiểu em phải đi đến vùng không phủ sóng vậy.”
Tiên Bối: “… Không phải.”
“Thật sự không phủ sóng à?”
“Không phải.”
Trần Chước: “Vậy thì không có vấn đề gì.”
Tiên Bối vẫn không rõ lắm: “Hả?”
Trần Chước không trả lời thẳng, chỉ nói: “Tôi phải nói gặp sau với em không?”
Tiên Bối xoắn xuýt: “Anh không cần nói đâu… Chỉ là tự tôi muốn nói thôi, tôi nói xong là được rồi…”
Trần Chước: “Ừ.”
Mũi Tiên Bối cay cay, không nhịn được mà xoa mắt trái: “Vậy… ngủ ngon, hẹn gặp lại.”
Người đàn ông đầu đó vẫn không hề thay đổi tốc độ nhắn lại:
“Gặp sau.”
Mày Tiên Bối lại xoắn lại với nhau.
A? Vì sao giữa hai chữ “gặp sau” còn phải cách ra một khoảng dài, để tỏ độ trịnh trọng ư?
Máu huyết trào dâng, đại não Tiên Bối rung ầm ầm, gần như không nghe rõ lời anh nói.
Nhưng cô lờ mờ nhận ra trọng điểm, tên của anh, Trần Chước.
Tiên Bối không lên tiếng, nhiệt độ nóng bỏng trên mặt cũng chưa hạ xuống được.
Cô bé im không nói cũng ở trong dự liệu, Trần Chước dằn độ cong trên khóe môi xuống, nhưng ý cười trong lời vẫn chưa bớt đi: “Trông em đáng yêu như vậy, sao cứ thích giấu mình đi làm gì?”
Đáng, đáng yêu?!
Hình như đây là lần đầu tiên có người hình dung cô như thế? Đây là khen sao?
Có lẽ chỉ là khách khí thôi…
Quan trọng nhất là, cô… không hề đáng yêu chút nào, Viên Viên luôn nói cô là quái thai.
Tiên Bối bất giác nhấc tay lên, định che kín mặt lại.
Sau hai giây, tay ngừng lại giữa chừng. Có vẻ không cần… dù sao bây giờ anh cũng không nhìn thấy.
Vì thế, cánh tay lại rũ xuống bên người, đầu nhỏ cụp lại, không biết nên làm gì tiếp theo.
Trần Chước thấy những động tác nho nhỏ của cô, đưa túi giấy qua: “Trà sữa của em đây.”
Tiên Bối chầm chậm gật đầu, thò hai tay ra.
Ống tay áo của cô rất dài, lúc với tay ra, ống tay áo che đi hơn nửa bàn tay, chỉ để lộ ra những đốt đầu ngón tay trắng nõn, và những cái móng tay tròn tròn nho nhỏ, không vẽ chút màu mè gì.
Trần Chước tiến lên trước mấy cm, cô bé đã dùng hai tay kẹp lấy túi giấy…
Cẩn thận ôm nó về trước người mình…
Như thể kéo một bé sủng vật yêu quý vào trong lòng…
Rồi đưa vào trong phòng, từ từ khép cửa lại…
Suốt quá trình đó, cô không nhấc mắt lên lần nào.
Ánh mắt dưới mũ áo, hẳn vẫn luôn giữ nguyên một góc nghiêng 80 độ, nhìn chằm chằm vào mũi giày.
Trần Chước cười cực nhẹ: “Em vào đi, tôi mang rác xuống tầng hộ cho.”
Tiên Bối sững sờ, hốt hoảng phản ứng, không, không cần đâu.
Làm phiền người khác, cô sẽ thấy cả người khó chịu. Việc mình có thể làm, cô chỉ muốn mình tự làm thôi.
Nhưng người đàn ông đã khom người xách ba túi rác lớn lên, đứng dậy cái đã chào tạm biệt: “Tôi đi.”
Ánh mắt anh vẫn lưu luyến ở phần đuôi tóc mái cắt ngang trán của cô lộ ra ngoài vành mũ.
A!
Không cần, tôi thật sự không cần anh giúp đâu…
Tôi có thể tự làm…
Thật sự không muốn nợ ai cái gì…
Dù trong lòng đang có đủ lời muốn phá ra khỏi cổ họng, Tiên Bối vẫn không tài nào thốt được lên.
Như có một thứ gì vô hình đã ngăn lại, mở miệng bao nhiêu lần cũng chỉ mất công mà thôi.
Cụp mắt xuống, thấy mũi giày của người đàn ông sắp quay thành gót, Tiên Bối quýnh lên, thò tay níu vạt áo anh lại!
Nói níu, không bằng nói túm nhẹ càng đúng hơn.
Vì Trần Chước mặc áo sơ mi trắng cổ dựng, vạt áo sơ vin lại, nên…
Chỉ có thể túm lấy một phần vạt áo anh.
Trần Chước đương nhiên đã nhận thấy lực cản nhỏ xíu này, dừng bước quay lại.
Tiên Bối vội thu tay, giấu vào trong tay áo. Vành tai như nhỏ máu.
Cố hết sức vẫn không nói được nên lời, sợ chậm trễ thời gian của người ta, Tiên Bối càng lo lắng căng thẳng hơn.
Chỉ đành thò tay vào trong túi, tìm tìm kiếm kiếm một hồi mới lấy được điện thoại ra, lật đật vùi đầu bấm.
“Không cần giúp tôi, tôi có thể tự làm.”
Tiên Bối dựng thẳng điện thoại lên cho người đàn ông nhìn.
Trần Chước nhìn chăm chú, nói: “Không sao, tôi tiện đường mà.”
Cô bé thu tay lại, tiếp tục lích kích lích kích: “Cảm ơn… Tôi vẫn muốn tự làm.”
Người be bé xinh xinh, vậy mà cũng cứng đầu lắm.
Trần Chước mỉm cười, cũng không nài ép, trả lại một túi.
Tiên Bối thả lỏng, nhận lấy, vô cùng ngoan ngoãn đứng nguyên đợi túi thứ hai, thứ ba.
Ai ngờ người đàn ông tránh chỗ một chút, nói với cô: “Đi thôi, cùng xuống tầng đi.”
Tiên Bối: “…” Ế? Không trả hết lại cho cô sao?
“Đi nào.” Trần Chước giục.
Tiên Bối sợ nhất là giọng như thế, đành bị động đi đóng cửa lại.
Đôi giày nhỏ đi được hai bước, Tiên Bối càng nghĩ càng thấy không hợp, ngừng chân trước cầu thang.
Trần Chước cũng ngừng lại theo: “Sao vậy?”
Tiên Bối không nói một lời, chỉ vội vàng nhấc tay trái lên, hẳn là tỏ ý để anh đi trước.
Thật sự đúng là vậy.
Tiên Bối không thích lúc đi đường có người nhìn mình từ sau lưng.
Thế cứ như có một thanh dao sắc mài vào cột sống của cô, vô cùng khó chịu…
Trần Chước nhíu mày, nén đi nỗi khó hiểu, xuống cầu thang trước.
Lúc này Tiên Bối mới tìm lại được hơi thở của mình, lặng lẽ hít hai hơi, đi theo.
Một trước một sau, một trên một dưới.
Một người cao lớn, một người nhỏ xinh.
Một người dáng đi thẳng tắp, một người hơi cụp vai lại.
Lẳng lặng đi từ từ trên một mặt phẳng nghiêng xếp bậc.
Ánh nắng trắng xóa xuyên qua cửa sổ đáp xuống hành lang, lộ ra sự yên ắng.
Tiên Bối thích bầu không khí như vậy, lòng dạ rối bời cũng dần lắng lại.
Cô cắn môi, không nhịn được nhấc mi mắt lên, im lặng nhìn người đàn ông trước mặt…
Anh có một tấm lưng rộng, một bờ eo hẹp rắn rỏi, một đôi chân dài thong thả đi, vô cùng nhẹ nhàng.
Hoàn toàn ngược lại với cô. Bất kể ra sao, cô vẫn luôn bó tay bó chân, như thể cò một kết giới đang giam cô lại, cử động mạnh một cái, sẽ phong ấn đâm ngược về.
Hai tay anh…
Đều cầm túi rác của cô…
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiên Bối hơi nóng lên, lại phiếm hồng.
Đúng lúc này, người đàn ông phía trước bỗng quay đầu lại, hơi nâng cằm lên.
Anh ở dưới, cô ở trên, vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp đụng phải ánh mắt của anh.
Không, hẳn là anh…
Vô tình bắt quả tang cô đang rình coi mình, và nhìn thấu cái bối rối của cô rồi?!
Xong xong xong xong…
Tiên Bối lập tức thu ánh mắt lại, tim đập điên cuồng, lưng đổ mồ hôi ròng ròng.
Trần Chước quay đầu lại, không để lộ quá nhiều nét mặt, vẻ không để bụng.
Còn Tiên Bối, mắt nhìn mũi, lo sợ đi theo.
Sắp xuống đến hành lang tầng một, người đàn ông chợt quay đầu hỏi: “Vừa rồi có coi là lần thứ hai chúng ta gặp mặt không?”
Anh đang cười, song giọng lại rất chân thành, trong tùy tiện có nghiêm túc, trong ngả ngớn không hề mất tôn trọng.
Tim Tiên Bối bị gõ “keng” một cái thật mạnh, mờ mịt hai giây, chỉ nghe thấy anh ung dung thêm một câu.
Một câu khiến cô đỏ từ đầu đến chân trong một giây:
“Sau này xuống tầng phải nhìn đường, đừng nhìn tôi.”
+++
Ba ngày kế đó, Trần Chước vẫn luôn đưa trà sữa tới đây.
Anh sẽ nói với cô vài câu, dù luôn không nhận được câu trả lời chân chính bằng miệng.
Nhưng người đàn ông kiên nhẫn lạ thường, thỉnh thoảng tối đến hai người cũng sẽ nhắn cho nhau vài câu, dường như đã thành hai người bạn tốt thật sự.
Lần đầu tiên Tiên Bối gặp phải người như thế, một người chưa từng tỏ thái độ uể oải, bài xích việc tiếp xúc với cô.
+++
Tối thứ Năm.
Tiên Bối ngồi trước bàn máy tính, nắm bút cảm áp, thành thạo vẽ lên màn hình.
Trên màn hình màu trắng trước mặt, một bức vẽ dáng người đang tung mình lên không trung đang dần được phác họa ra cụ thể.
Càng vẽ càng khó chịu, tay trái chống má, Tiên Bối đặt bút xuống, cầm điện thoại bên cạnh lên, điểm một tin trong đó.
Chủ cho thuê nhà nhắn tin, bảo ngày mai có khách định thuê phòng muốn tới xem phòng, dặn cô dọn phòng một chút.
Chuyện dời ổ đang đến lúc lửa sém lông mày, nhưng Tiên Bối cũng đành chịu, chưa tìm được phòng mới.
Trước đó, có thể thuận lợi thuê được căn phòng một người ở giữa trung tâm thành phố này là nhờ Viên Viên móc nối giúp cô, nên cô rất cảm kích.
Nhưng tình trạng kinh tế trước mắt của cô, thật sự không thể trả được món tiền thuê nhà kếch sù mỗi tháng.
Tiên Bối tra số tiền còn lại trong thẻ ngân hàng của mình, ngửa đầu thở dài:
Chắc phải đến ngoại thành xa xôi mất…
Chỗ đó nhất định cách thiên đường trà sữa rất xa _(:з” ∠)_...
E cũng rất khó nhìn thấy… ừm, Trần Chước…?
Mặt bỗng nóng lên, chỉ lẳng lặng gọi thẳng tên người ta trong lòng thôi, sao cô cũng có thể xấu hổ như vậy đây?
Chẳng lẽ tên anh ấy cũng có lửa?
Nghĩ nghĩ, đúng là có lửa thật… (xem giải tên nam chính bên trên)
Ôi ôi ôi ôi.
Lộn xộn trong lòng một hồi, Tiên Bối mới cầm bút cảm áp lại lần nữa.
Lúc này, điện thoại bên cạnh rung lên hai cái.
Tiên Bối cầm lên nhìn, thấy người gửi tin nhắn là Trần Chước, cô lập tức ngồi ngay ngắn, mở tin nhắn của anh như sắp sửa đọc kinh văn.
“Ngày mai tôi có việc bận, không thể đi đưa trà sữa cho em, sẽ có người khác đi đưa.”
Đuôi lông mày của Tiên Bối rũ xuống, không che giấu được nỗi thất vọng…
Nhưng vẫn ngoan ngoãn gõ một chữ “vâng” đáp lại.
Có việc bận thôi mà, ai cũng đều có công việc, có cuộc sống, có chuyện riêng của mình.
Phải hiểu, phải hiểu, Tiên Bối không ngừng tự an ủi, rộng lòng hơn.
Chợt, cô nhớ tới mai là ngày cuối cùng biên tập đặt trà sữa cho cô.
Ngày kia Vừa Ý sẽ không nhận được đơn đặt hàng của cô nữa, vả lại tuần sau cô lại chuyển đi, chẳng phải sẽ giống lần trước, đột nhiên biến mất bặt vô âm tín?
Cho nên, hẳn phải sớm tạm biệt với Trần Chước đi?
Tiên Bối nhíu mày trầm ngâm, gõ chữ:
“Có hai chuyện phải nói cho anh biết, tôi sắp dọn đi rồi, có lẽ cũng không đặt được trà sữa nữa.”
Gửi đi thôi?
Ôi… gửi rồi.
Người đó đáp lại rất nhanh: “Tạm biệt?”
Tiên Bối bĩu môi: “Ừm… phải nói hẹn gặp lại rồi.”
Trần Chước: “Em định về thiên đình hả?”
Tiên Bối nhất thời không rõ ý của lời này: “Gì cơ?”
Trần Chước: “Em nói như kiểu em phải đi đến vùng không phủ sóng vậy.”
Tiên Bối: “… Không phải.”
“Thật sự không phủ sóng à?”
“Không phải.”
Trần Chước: “Vậy thì không có vấn đề gì.”
Tiên Bối vẫn không rõ lắm: “Hả?”
Trần Chước không trả lời thẳng, chỉ nói: “Tôi phải nói gặp sau với em không?”
Tiên Bối xoắn xuýt: “Anh không cần nói đâu… Chỉ là tự tôi muốn nói thôi, tôi nói xong là được rồi…”
Trần Chước: “Ừ.”
Mũi Tiên Bối cay cay, không nhịn được mà xoa mắt trái: “Vậy… ngủ ngon, hẹn gặp lại.”
Người đàn ông đầu đó vẫn không hề thay đổi tốc độ nhắn lại:
“Gặp sau.”
Mày Tiên Bối lại xoắn lại với nhau.
A? Vì sao giữa hai chữ “gặp sau” còn phải cách ra một khoảng dài, để tỏ độ trịnh trọng ư?
Bình luận facebook