• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nguyệt Cẩm (6 Viewers)

  • Chương 9 END

Đến nơi, ta liền bảo Thẩm Trạm vào trước thử nước, sau đó đi thay một bộ y phục thoải mái.

Khi ta thay xong y phục đi ra, từ xa đã thấy bóng lưng rộng lớn của Thẩm Trạm.

Ta bước đến, trèo lên vai hắn, nhìn thấy ánh mắt đen của hắn bừng bừng dục vọng, ta làm như không thấy, nhặt lấy một cánh hoa bên cạnh bắt đầu hỏi hắn:

"Nói đi, ta nghe ngươi giải thích."

Nghe ta hỏi, tai Thẩm Trạm hơi đỏ, nhưng vẫn thành thật kể lại.

Ta mới biết.

Hóa ra vài năm trước khi thắng trận trở về, hắn đã xin phụ hoàng ban cho bức họa của ta làm phần thưởng, nghĩ rằng đợi ta đến tuổi cập kê sẽ cầu hôn.

Nhưng vài năm sau phụ hoàng không biết hắn có thật lòng với ta không, nên cố ý gả hắn cho trưởng tỷ để thử lòng hắn.

Chỉ là không ngờ, ta lại đột ngột xuất hiện, chủ động nói muốn gả cho hắn.

Lúc đó hắn vui mừng không thôi, còn tưởng mình đang mơ, nên mới do dự vài phút.

Nghĩ đến điều này, ta cũng nhớ lại, lúc đầu hắn quả thật im lặng rất lâu, ta còn tưởng hắn sẽ từ chối.

Không ngờ hắn chỉ là vui mừng đến ngây người ra...

Ta im lặng một lúc, nhưng vẫn hỏi hắn:

"Vậy một phần vạn?"

Nghe ta nhắc đến điều này, Thẩm Trạm thần sắc lo lắng nhìn ta một cái, rồi nói: "Quả nhiên, nàng đã nghe thấy."

Ta: "Vậy sao?"

"Vậy... hôm đó tâm phúc nói tiểu thư của phủ Vĩnh Nghĩa hầu thường xuyên mặc áo đỏ, bắt chước nàng, còn nói nàng ấy đẹp hơn nàng, ta mới buột miệng nói vậy. Không ngờ lại khiến nàng hiểu lầm." Nói xong, chỉ thấy hắn nhìn ta với vẻ lo lắng.

Ta: "..."

Kết quả giống như ta tưởng, nhưng nghe hắn nói ra, ta chỉ cảm thấy nỗi uất ức trong lòng cuối cùng cũng tan biến.

"Vậy rốt cuộc chàng thích ta ở điểm nào?"

Ta ôm lấy cổ hắn, nhìn vào đôi mắt đen của hắn, thấy trong đó chỉ phản chiếu hình bóng của ta.

Thật ra ta rất tò mò, một đại tướng quân uy vũ như hắn, tại sao lại say mê ta, thậm chí kiếp trước còn sẵn lòng vì ta mà chém giết kẻ hại ta.

Nói đến điều này, Thẩm Trạm thần sắc vô cùng dịu dàng, giọng nói cũng dịu dàng đến mức như có thể vắt ra nước.

Chỉ nghe hắn nói: "Ta còn nhớ vào ngày hội đèn lồng nguyên tiêu, nàng thương xót đứa trẻ ăn mày, nàng giúp đỡ chúng, nàng giúp bà lão bán rau để bà sớm về nhà, lúc đó nàng tốt bụng đến mức toàn thân phát sáng, khiến ta không thể rời mắt.”

"Ta thích nàng, vì nàng vốn dĩ là một người rất tốt, nên xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất trên thế gian."

Nghe những lời này, ta ngẩn ngơ vài giây.

Ta đã nghĩ đến rất nhiều lý do hắn có thể thích ta, nhưng không ngờ, hắn lại nói, vì ta vốn dĩ rất tốt.

Nên xứng đáng được yêu, xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất trên đời.

Nhưng ngay sau đó, ta bỗng hiểu ra.

Đúng vậy, trong tình yêu không nên có sự bất an.

Chúng ta được yêu, là vì bản thân chúng ta tốt, nên xứng đáng được yêu.

Dù là ta hay bất kỳ cô gái nào.

Thấy ta cười, Thẩm Trạm biết ta thật sự tha thứ cho hắn, liền to gan kéo ta vào nước, ghé vào tai ta nói: "Vậy, phu nhân, chúng ta phải cố gắng, sinh cho hoàng thượng một hoàng tôn* nhé."

*Hoàng tôn: là một từ trong tiếng Hán cổ đại, dùng để chỉ cháu trai của Hoàng đế.

Cảm nhận sự nóng bỏng phía dưới, mặt ta đỏ bừng, ghé vào tai hắn thì thầm: "Ngốc ạ, chàng sắp làm lên chức rồi!"

Nói xong, ta đặt tay Thẩm Trạm lên bụng mình, ý tứ rõ ràng, giây tiếp theo, chỉ thấy nụ cười của Thẩm Trạm cứng lại trên mặt, ta không nhịn được cười khẽ hai tiếng.

Thấy hắn như lửa đốt trong lòng, cũng coi như là trừng phạt hắn rồi.

Nhưng không ngờ, hắn còn nhiều trò lắm...

Hết
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom