-
Chương 10: 10: Tôi Muốn Nhìn Cậu Ấy Toả Sáng Nhưng Lại Sợ Cậu Ấy Quá Chói Mắt
Lúc ăn xong còn chưa đến tám giờ, mấy người bọn họ cùng nhau đến nhà Thịnh Ý.
Thịnh Ý đi phía trước, đầu óc rối bời, không ngừng suy nghĩ sáng sớm ra ngoài đã gấp chăn hay chưa, liệu phòng có bừa bộn hay có vứt đồ đạc lung tung gì không.
Nghĩ lại, cũng không biết vì sao Giang Vọng lại đồng ý.
Anh dường như vẫn luôn như vậy, Giang Vọng rất ít khi lộ ra vẻ thích hay không thích, rõ ràng là không có hứng thú lắm, nhưng khi nhìn thấy Lý Lâm và Lâm Chiêu Chiêu đều rất có hứng thú, anh lại gật đầu đồng ý, không nỡ làm làm mất hứng của người khác.
Có một sự khác biệt nào đó khác hoàn toàn so với hình ảnh mà cô đã luôn phác họa trong đầu từ lâu.
Trước khi gặp anh, cô luôn nghĩ anh là người kiêu ngạo, nổi loạn và khó hòa đồng với người khác, giống như mái tóc xám xanh bắt mắt dưới ánh nắng mặt trời vào một buổi sáng mùa thu ngày đó, anh giống như một người ngoài cuộc độc lập một mình.
Nhưng sự thật thì có vẻ anh là một người khá ôn hoà.
Giống như một dòng chảy dịu êm ẩn mình dưới tảng băng dày chìm sâu dưới đáy đại dương, chỉ khi cẩn thận hiểu rõ mới có thể cảm nhận được sự dịu dàng ấy.
Lâm Chiêu Chiêu từ phía sau kéo cánh tay Thịnh Ý, nói: "Đây là lần đầu tiên mình đến nhà cậu nhỉ."
Thịnh Ý dừng lại trước cửa, lấy chìa khóa từ trong túi ra và nhét vào lỗ khóa.
"Chỉ là...!chẳng có gì để xem cả," cô nói.
Lâm Chiêu Chiêu nói: "Dì nhỏ của cậu là nghệ sĩ à! Mình nhớ lúc nhỏ mẹ thường dẫn mình đến đoàn kịch để xem biểu diễn.
Lúc ấy mình cảm thấy mọi người ai ai cũng có khí chất, còn tò mò muốn biết cuộc sống của họ như nào nữa cơ."
Thịnh Ý trong đầu nhớ lại hình ảnh Trần Tĩnh Nhiễm khi ở trong đoàn kịch và khi ở nhà, dường như vẻ ngoài của dì không khác biệt mấy.Chỉ là lúc dì biểu diễn, tâm trạng cũng sẽ thay đổi nhiều hơn và hoà mình vào vai diễn, nhưng thật ra ở ngoài đời, Trần Tĩnh Nhiễm là một người tương đối điềm tĩnh.
Có lẽ là do sống cùng đã lâu, Thịnh Ý rất giống bà ở điểm này.
Cô nhớ có không ít lần vào thời điểm hiếm khi được ở bên bố mẹ, Thịnh Hoài đã tâm sự với cô cả đêm.
Hai cha con ngồi cạnh nhau, trên tay mỗi người cầm một lon soda cam, ánh đèn màu cam từ trên đầu chiếu xuống, họ phải mất một lúc lâu mới tìm ra được câu mở lời thích hợp trong hàng nghìn câu muốn nói.
Cuộc trò chuyện của bọn họ vô cùng khách khí, cuối cùng Thịnh Hoài mở cửa đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa, ông nhẹ thở dài hỏi Thịnh Ý: "Ở trường A Ý có bạn tốt nào không?"
Thịnh Ý nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Thịnh Hoài lại hỏi: "Có gặp được chuyện gì vui không?"
Lần này Thịnh Ý suy nghĩ rất lâu, hình như cô cũng không có gì chuyện gì đặc biệt vui vẻ, thành tích vẫn luôn ổn định, thỉnh thoảng thi nhiều hay thi ít cũng không ảnh hưởng gì.
Thịnh Hoài nhìn cô lại hỏi: "Thế con có chuyện gì không vui không?"
Thịnh Ý thở dài, cô nói: "Con biết ba quan tâm con, con thật sự rất tốt, ba đừng lo lắng nữa."
Trần Tĩnh Nhiễm bưng ly sữa nóng từ phòng khách đi tới, cười hỏi: "Hai cha con ở đây đang nói chuyện gì vậy?"
Thịnh Ý lắc đầu, nhận lấy ly sữa bò, Trần Tĩnh Nhiễm lại tiếp tục làm việc của mình, trước khi rời đi còn gọi điện cho Thịnh Hoài: "Tài liệu đang ở chỗ anh phải không?"
"Ừ, tí nữa anh gửi cho em."
Trần Tĩnh Nhiễm gật đầu, rồi lại quay sang nhìn Thịnh Ý: "Đừng thức khuya nữa, đi ngủ sớm đi."
Vừa nói xong bà liền xoay người rời đi.
Thịnh Hoài cũng rời đi, trước khi đi còn thở dài như đang tự nói với chính mình: "Thật ra A Ý của chúng ta cũng không cần hiểu chuyện đến như vậy."
———
Thịnh Ý gạt bỏ suy nghĩ của mình, đẩy cửa bước vào.
Mùa đông thường lạnh lẽo và tĩnh mịch, nhất là về khi về đêm, không khí lạnh lẽo như thấm vào tận xương tủy.
Những ngôi nhà ở ngõ Cảnh Đức thường nằm san sát nhau, nhưng may mắn là gần đó không có nhà cao tầng nên có thể đón được nhiều ánh nắng mặt trời rồi, nhưng khi đến lúc mặt trời lặn, bên trong nhà lại trở nên rất lạnh lẽo.
Lâm Chiêu Chiêu không khỏi rùng mình.
Thịnh Ý ấn đèn cạnh cửa, suy nghĩ một lúc rồi cầm điều khiển từ xa lên, bật điều hòa.
Cửa sổ đều được đóng chặt.
Mặc dù mọi người đã sớm quen thuộc với nhau nhưng khi đến nhà người khác, vẫn là cảm thấy có chút không quen, Thịnh Ý không biết phải chiêu đãi bọn họ như thế nào, chỉ nói: "Các cậu có muốn uống chút sữa nóng không?"
Lâm Chiêu Chiêu gật đầu như giã tỏi.
Thịnh Ý đứng dậy rót sữa rồi hâm nóng trong lò vi sóng.
Lâm Chiêu Chiêu nhìn xung quanh căn phòng, cô cảm thấy cách bố trí của căn phòng giống y hệt như trong tưởng tượng của cô —- có rất nhiều tranh treo trên tường, bàn ghế và các thiết bị đều mang hướng cổ điển.
Cửa phòng chứa đồ bên cạnh mở toang, bên trong bày rất nhiều nhạc cụ, Lâm Chiêu Chiêu nhìn thấy Thịnh Ý bưng sữa đi ra, tò mò hỏi: "Cậu có biết dùng mấy thứ đó không?"
Thịnh Ý nhìn theo ánh mắt của cô, lắc đầu: "Chỉ biết một chút thôi."
Cô không học piano hay violin, chỉ học một chút về guitar cơ bản và cô một chút về đàn tỳ bà, điều này là do giáo viên côn khúc trong đoàn kịch dạy cô học vào thời điểm đó.
Ánh mắt của Lâm Chiêu Chiêu sáng lên, Thịnh Ý thấy cô có hứng thú, liền lấy ra một cây đàn guitar, Lý Lâm nói: "Vậy tốt quá rồi, để cho Giang Vọng hát, Thịnh Ý đệm cho cậu ấy."
Bàn tay gảy dây đàn của Thịnh Ý khựng lại, ngẩng đầu nhìn Giang Vọng.
Giang Vọng tựa lưng vào ghế sofa, tư thế vẫn thoải mái như thường lệ, mí mắt khép lại, vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn.
"Không hát."
Lý Lâm nói: "Chẳng phải ban nãy cậu đồng ý rồi sao?"
"Tôi chưa đồng ý."
Điều hòa đã chạy được một lúc, không khí trong phòng cũng dần dần ấm lên, Lý Lâm thấy Giang Vọng không vào, liền làm trò bắt Giang Vọng mở miệng nói.
Thịnh Ý nhìn bọn họ, nhéo vành tai, hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm hỏi: "Bài hát nào?"
"Một bài hát bằng tiếng Phúc Kiến < Có được không?> Cậu có thể chơi được không?"
Cô chưa từng nghe.
Thịnh Ý suy nghĩ một lúc rồi tìm kiếm bản ghi-ta của bài hát này trên điện thoại, nhìn một lúc rồi bắt đầu dùng ngón tay chơi đàn.
Tiếng nhạc vang lên, tiếng ồn ào của các chàng trai dần dần lắng xuống, ánh mắt Thịnh Ý không ngừng chuyển đổi giữa màn hình điện thoại và dây đàn.
Một lúc sau, giọng nói trầm và trong trẻo của thiếu niên đột nhiên vang lên.
Thịnh Ý không hiểu tiếng Phúc Kiến, thậm chí ngay cả khi xem lời bài hát, cô vẫn không biết những từ đó khi được sắp xếp lại với nhau có nghĩa là gì.
Nhưng âm thanh của thiếu niên nghe rất hay, có lẽ là do phát âm theo tiếng Phúc Kiến mà giọng nói của cậu khiến cho cô có cảm giác vô cùng mềm mại.
Chàng trai vẫn nhắm mắt, vẫn ngồi với tư thế như trước, môi hơi hé mở, nếu không nhìn kỹ có lẽ sẽ không thể nhận ra được anh ấy đang hát.
Buổi tối hôm đó sau khi bọn họ rời đi, Thịnh Ý đã tìm kiếm phiên bản tiếng phổ thông của bài hát trên Internet rất lâu, lời văn của bản dịch đọc có vẻ hơi kỳ lạ và chỉ có thể hiểu được đại khái ý nghĩa chung.
Giống như là một bài hát về tình yêu đơn phương.
Có người bình luận: "Nếu chàng trai tôi thích hát bài này cho tôi nghe, tôi sẽ cưới anh ấy ngay lập tức".
Thịnh Ý mím môi, mỉm cười và giơ ngón tay cái đồng tình với bình luận kia.
Một tuần sau, trong bữa tiệc đón năm mới, sau khi Giang Vọng hát xong bài hát này, cả khán đài của trường Thất Trung như sắp nổ tung.
Trong đêm tối, ngập tràn tiếng reo hò của các cô gái.
Thịnh Ý đứng trong đám đông, ngước nhìn anh dưới ánh đèn sân khấu.
Gió đêm vô cùng lạnh, âm thanh xung quanh cũng dần trở nên ồn ào, mặc dù trước đây đã từng nghe rồi nhưng Lâm Chiêu Chiêu vẫn không tự chủ được mà hét vào tai Thịnh Ý.
Chỉ có Lý Lâm đang phàn nàn: "Mẹ kiếp, không biết cậu ta đã mê hoặc được bao nhiêu cô gái rồi."
Thịnh Ý không hét lên giống như những cô gái khác, cô im lặng không lên tiếng ẩn mình trong bóng tối điên cuồng vì anh.
Sau khi kinh ngạc qua đi thì nỗi buồn bắt đầu từng bước nhấn chìm cô, chết chìm trong đó giống như thuỷ triều dâng cao.
Thích một người thật khổ sở.
Muốn anh toả sáng nhưng lại sợ anh quá chói mắt..
Thịnh Ý đi phía trước, đầu óc rối bời, không ngừng suy nghĩ sáng sớm ra ngoài đã gấp chăn hay chưa, liệu phòng có bừa bộn hay có vứt đồ đạc lung tung gì không.
Nghĩ lại, cũng không biết vì sao Giang Vọng lại đồng ý.
Anh dường như vẫn luôn như vậy, Giang Vọng rất ít khi lộ ra vẻ thích hay không thích, rõ ràng là không có hứng thú lắm, nhưng khi nhìn thấy Lý Lâm và Lâm Chiêu Chiêu đều rất có hứng thú, anh lại gật đầu đồng ý, không nỡ làm làm mất hứng của người khác.
Có một sự khác biệt nào đó khác hoàn toàn so với hình ảnh mà cô đã luôn phác họa trong đầu từ lâu.
Trước khi gặp anh, cô luôn nghĩ anh là người kiêu ngạo, nổi loạn và khó hòa đồng với người khác, giống như mái tóc xám xanh bắt mắt dưới ánh nắng mặt trời vào một buổi sáng mùa thu ngày đó, anh giống như một người ngoài cuộc độc lập một mình.
Nhưng sự thật thì có vẻ anh là một người khá ôn hoà.
Giống như một dòng chảy dịu êm ẩn mình dưới tảng băng dày chìm sâu dưới đáy đại dương, chỉ khi cẩn thận hiểu rõ mới có thể cảm nhận được sự dịu dàng ấy.
Lâm Chiêu Chiêu từ phía sau kéo cánh tay Thịnh Ý, nói: "Đây là lần đầu tiên mình đến nhà cậu nhỉ."
Thịnh Ý dừng lại trước cửa, lấy chìa khóa từ trong túi ra và nhét vào lỗ khóa.
"Chỉ là...!chẳng có gì để xem cả," cô nói.
Lâm Chiêu Chiêu nói: "Dì nhỏ của cậu là nghệ sĩ à! Mình nhớ lúc nhỏ mẹ thường dẫn mình đến đoàn kịch để xem biểu diễn.
Lúc ấy mình cảm thấy mọi người ai ai cũng có khí chất, còn tò mò muốn biết cuộc sống của họ như nào nữa cơ."
Thịnh Ý trong đầu nhớ lại hình ảnh Trần Tĩnh Nhiễm khi ở trong đoàn kịch và khi ở nhà, dường như vẻ ngoài của dì không khác biệt mấy.Chỉ là lúc dì biểu diễn, tâm trạng cũng sẽ thay đổi nhiều hơn và hoà mình vào vai diễn, nhưng thật ra ở ngoài đời, Trần Tĩnh Nhiễm là một người tương đối điềm tĩnh.
Có lẽ là do sống cùng đã lâu, Thịnh Ý rất giống bà ở điểm này.
Cô nhớ có không ít lần vào thời điểm hiếm khi được ở bên bố mẹ, Thịnh Hoài đã tâm sự với cô cả đêm.
Hai cha con ngồi cạnh nhau, trên tay mỗi người cầm một lon soda cam, ánh đèn màu cam từ trên đầu chiếu xuống, họ phải mất một lúc lâu mới tìm ra được câu mở lời thích hợp trong hàng nghìn câu muốn nói.
Cuộc trò chuyện của bọn họ vô cùng khách khí, cuối cùng Thịnh Hoài mở cửa đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa, ông nhẹ thở dài hỏi Thịnh Ý: "Ở trường A Ý có bạn tốt nào không?"
Thịnh Ý nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Thịnh Hoài lại hỏi: "Có gặp được chuyện gì vui không?"
Lần này Thịnh Ý suy nghĩ rất lâu, hình như cô cũng không có gì chuyện gì đặc biệt vui vẻ, thành tích vẫn luôn ổn định, thỉnh thoảng thi nhiều hay thi ít cũng không ảnh hưởng gì.
Thịnh Hoài nhìn cô lại hỏi: "Thế con có chuyện gì không vui không?"
Thịnh Ý thở dài, cô nói: "Con biết ba quan tâm con, con thật sự rất tốt, ba đừng lo lắng nữa."
Trần Tĩnh Nhiễm bưng ly sữa nóng từ phòng khách đi tới, cười hỏi: "Hai cha con ở đây đang nói chuyện gì vậy?"
Thịnh Ý lắc đầu, nhận lấy ly sữa bò, Trần Tĩnh Nhiễm lại tiếp tục làm việc của mình, trước khi rời đi còn gọi điện cho Thịnh Hoài: "Tài liệu đang ở chỗ anh phải không?"
"Ừ, tí nữa anh gửi cho em."
Trần Tĩnh Nhiễm gật đầu, rồi lại quay sang nhìn Thịnh Ý: "Đừng thức khuya nữa, đi ngủ sớm đi."
Vừa nói xong bà liền xoay người rời đi.
Thịnh Hoài cũng rời đi, trước khi đi còn thở dài như đang tự nói với chính mình: "Thật ra A Ý của chúng ta cũng không cần hiểu chuyện đến như vậy."
———
Thịnh Ý gạt bỏ suy nghĩ của mình, đẩy cửa bước vào.
Mùa đông thường lạnh lẽo và tĩnh mịch, nhất là về khi về đêm, không khí lạnh lẽo như thấm vào tận xương tủy.
Những ngôi nhà ở ngõ Cảnh Đức thường nằm san sát nhau, nhưng may mắn là gần đó không có nhà cao tầng nên có thể đón được nhiều ánh nắng mặt trời rồi, nhưng khi đến lúc mặt trời lặn, bên trong nhà lại trở nên rất lạnh lẽo.
Lâm Chiêu Chiêu không khỏi rùng mình.
Thịnh Ý ấn đèn cạnh cửa, suy nghĩ một lúc rồi cầm điều khiển từ xa lên, bật điều hòa.
Cửa sổ đều được đóng chặt.
Mặc dù mọi người đã sớm quen thuộc với nhau nhưng khi đến nhà người khác, vẫn là cảm thấy có chút không quen, Thịnh Ý không biết phải chiêu đãi bọn họ như thế nào, chỉ nói: "Các cậu có muốn uống chút sữa nóng không?"
Lâm Chiêu Chiêu gật đầu như giã tỏi.
Thịnh Ý đứng dậy rót sữa rồi hâm nóng trong lò vi sóng.
Lâm Chiêu Chiêu nhìn xung quanh căn phòng, cô cảm thấy cách bố trí của căn phòng giống y hệt như trong tưởng tượng của cô —- có rất nhiều tranh treo trên tường, bàn ghế và các thiết bị đều mang hướng cổ điển.
Cửa phòng chứa đồ bên cạnh mở toang, bên trong bày rất nhiều nhạc cụ, Lâm Chiêu Chiêu nhìn thấy Thịnh Ý bưng sữa đi ra, tò mò hỏi: "Cậu có biết dùng mấy thứ đó không?"
Thịnh Ý nhìn theo ánh mắt của cô, lắc đầu: "Chỉ biết một chút thôi."
Cô không học piano hay violin, chỉ học một chút về guitar cơ bản và cô một chút về đàn tỳ bà, điều này là do giáo viên côn khúc trong đoàn kịch dạy cô học vào thời điểm đó.
Ánh mắt của Lâm Chiêu Chiêu sáng lên, Thịnh Ý thấy cô có hứng thú, liền lấy ra một cây đàn guitar, Lý Lâm nói: "Vậy tốt quá rồi, để cho Giang Vọng hát, Thịnh Ý đệm cho cậu ấy."
Bàn tay gảy dây đàn của Thịnh Ý khựng lại, ngẩng đầu nhìn Giang Vọng.
Giang Vọng tựa lưng vào ghế sofa, tư thế vẫn thoải mái như thường lệ, mí mắt khép lại, vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn.
"Không hát."
Lý Lâm nói: "Chẳng phải ban nãy cậu đồng ý rồi sao?"
"Tôi chưa đồng ý."
Điều hòa đã chạy được một lúc, không khí trong phòng cũng dần dần ấm lên, Lý Lâm thấy Giang Vọng không vào, liền làm trò bắt Giang Vọng mở miệng nói.
Thịnh Ý nhìn bọn họ, nhéo vành tai, hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm hỏi: "Bài hát nào?"
"Một bài hát bằng tiếng Phúc Kiến < Có được không?> Cậu có thể chơi được không?"
Cô chưa từng nghe.
Thịnh Ý suy nghĩ một lúc rồi tìm kiếm bản ghi-ta của bài hát này trên điện thoại, nhìn một lúc rồi bắt đầu dùng ngón tay chơi đàn.
Tiếng nhạc vang lên, tiếng ồn ào của các chàng trai dần dần lắng xuống, ánh mắt Thịnh Ý không ngừng chuyển đổi giữa màn hình điện thoại và dây đàn.
Một lúc sau, giọng nói trầm và trong trẻo của thiếu niên đột nhiên vang lên.
Thịnh Ý không hiểu tiếng Phúc Kiến, thậm chí ngay cả khi xem lời bài hát, cô vẫn không biết những từ đó khi được sắp xếp lại với nhau có nghĩa là gì.
Nhưng âm thanh của thiếu niên nghe rất hay, có lẽ là do phát âm theo tiếng Phúc Kiến mà giọng nói của cậu khiến cho cô có cảm giác vô cùng mềm mại.
Chàng trai vẫn nhắm mắt, vẫn ngồi với tư thế như trước, môi hơi hé mở, nếu không nhìn kỹ có lẽ sẽ không thể nhận ra được anh ấy đang hát.
Buổi tối hôm đó sau khi bọn họ rời đi, Thịnh Ý đã tìm kiếm phiên bản tiếng phổ thông của bài hát trên Internet rất lâu, lời văn của bản dịch đọc có vẻ hơi kỳ lạ và chỉ có thể hiểu được đại khái ý nghĩa chung.
Giống như là một bài hát về tình yêu đơn phương.
Có người bình luận: "Nếu chàng trai tôi thích hát bài này cho tôi nghe, tôi sẽ cưới anh ấy ngay lập tức".
Thịnh Ý mím môi, mỉm cười và giơ ngón tay cái đồng tình với bình luận kia.
Một tuần sau, trong bữa tiệc đón năm mới, sau khi Giang Vọng hát xong bài hát này, cả khán đài của trường Thất Trung như sắp nổ tung.
Trong đêm tối, ngập tràn tiếng reo hò của các cô gái.
Thịnh Ý đứng trong đám đông, ngước nhìn anh dưới ánh đèn sân khấu.
Gió đêm vô cùng lạnh, âm thanh xung quanh cũng dần trở nên ồn ào, mặc dù trước đây đã từng nghe rồi nhưng Lâm Chiêu Chiêu vẫn không tự chủ được mà hét vào tai Thịnh Ý.
Chỉ có Lý Lâm đang phàn nàn: "Mẹ kiếp, không biết cậu ta đã mê hoặc được bao nhiêu cô gái rồi."
Thịnh Ý không hét lên giống như những cô gái khác, cô im lặng không lên tiếng ẩn mình trong bóng tối điên cuồng vì anh.
Sau khi kinh ngạc qua đi thì nỗi buồn bắt đầu từng bước nhấn chìm cô, chết chìm trong đó giống như thuỷ triều dâng cao.
Thích một người thật khổ sở.
Muốn anh toả sáng nhưng lại sợ anh quá chói mắt..
Bình luận facebook