-
Chương 100
Vương công đại thần đã rời đi, trong hành lang không còn một ai. Tăng binh vén lều trướng, ra hiệu Dao Anh vào. Dao Anh vào điện, một luồng khí nóng đập vào mặt, trong trướng trải thảm, chân bước lên thật mềm mại im ắng.
Tất Sa đang ở cuối thảm đợi nàng, xăn tay áo, nét mặt hình như rất hưng phấn.
Dao Anh nghi hoặc hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Tất Sa cười nói: “Bắc Nhung đã loạn!”
Dao Anh kinh ngạc ngẩng lên, ngón tay run run, tim đập thình thịch. Là Hải Đô A Lăng phát động phản loạn chăng?
Tất Sa bên cạnh vừa dẫn Dao Anh đi vào trong vừa nhỏ giọng nói: “Sáng nay nhận được tin, Khả Hãn Bắc Nhung dời Oát Lỗ Đóa.”
Dao Anh mấp máy môi.
Oát Lỗ Đóa trong tiếng Đột Quyết đại ý là cung trướng, trước đây Ngõa Hãn Khả Hãn từng đặt tên một tòa thổ thành là Oát Lỗ Đóa, chẳng qua cũng là một chỗ nuôi bò ngựa, còn kém rất rất xa Y Châu. Doanh trướng của Khả Hãn ở đâu thì đó chính là nha đình của Bắc Nhung, sao đột nhiên Ngõa Hãn Khả Hãn dời trướng?
Hai mắt Tất Sa tỏa sáng, kiềm không nổi cảm giác hưng phấn: “Nghe nói Hải Đô A Lăng đã trở lại Y Châu làm trọng thương Ngõa Hãn Khả Hãn, thay Ngõa Hãn Khả Hãn trở thành Tân Khả Hãn, nên Ngõa Hãn Khả Hãn mới bỏ Oát Lỗ Đóa chạy!”
Sau khi Hải Đô A Lăng quay lại Bắc Nhung, hẳn Vương thất Bắc Nhung bùng nổ một trận rối loạn, thủ túc tương tàn, gà nhà đá nhau, nhẹ thì lưỡng bại câu thương, nặng thì sụp đổ.
Nhưng thời gian này Bắc Nhung bình tĩnh dị thường, không nghe chút phong thanh, Vương Đình không ngừng phái ra thám báo nhưng không nghe ngóng được gì. Tất Sa không dằn nổi, nếu không phải Đàm Ma La Già không cho phép, anh ta hận không thể tự mình đi Bắc Nhung một chuyến.
Bây giờ có tin đưa về, Hải Đô A Lăng và mấy vị Vương tử đao binh mặt đối mặt, không biết tử thương bao nhiêu, bản thân Ngõa Hãn Khả Hãn bị thương nặng, đã hoảng sợ trốn về Oát Lỗ Đóa, quý tộc Bắc Nhung đề bạt Hải Đô A Lăng trở thành Tân Khả Hãn.
Tất Sa cười trên nỗi đau của kẻ khác: Bắc Nhung sinh loạn, cơ hội cho Vương Đình đến rồi.
Mắt Dao Anh đảo quanh, hỏi: “Vậy đại thần quý quốc mới rồi tranh cãi chuyện gì thế?” Nếu thật sự đơn giản như vậy, sao đám đại thần lại gân cổ la hét?
Tất Sa rũ vai, nụ cười ngưng nơi khóe miệng, khẽ cau mày, nói: “Vương không cho phép đại thần xuất binh đánh Bắc Nhung.”
Tin Bắc Nhung sinh loạn truyền về Vương Đình, đại thần không để ý “tang sự” Tô Đan Cổ, chủ động xin chiến, Đàm Ma La Già bác bỏ. Đại thần bất mãn, xắn tay áo, đập trường án rút bội đao, yêu cầu lập tức phát binh tiến đánh Bắc Nhung, Đàm Ma La Già kiên quyết không cho phép, đại thần nổi trận lôi đình, cãi qua cãi lại, Đàm Ma La Già vẫn không nhúc nhích, đại thần tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Dao Anh bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào ban nãy mơ hồ nghe giọng trách cứ Đàm Ma La Già nhát như chuột, nhu nhược sợ phiền phức.
Chuyển qua bình phong, khói xanh hun trước lò lượn lờ, một mùi thơm nhẹ trong trẻo tràn ra.
Trong đường yên tĩnh, chỉ nghe tiếng ngòi bút quét qua giấy da dê sột soạt, Đàm Ma La Già đang cúi đầu trên bàn viết, người mặc cà sa đỏ rộng rãi, sắc trời tràn khắp lều trướng, ánh sáng lấp lánh như ẩn hiện trên cà sa, nổi bật thân hình cao gầy của chàng, nét mặt sắc sảo, quanh người như có Phật quang bao phủ.
Tiếng giận dữ chửi bới cãi nhau của đám đại thần vừa rồi mơ hồ chỉ là ảo giác của Dao Anh.
Nghe tiếng bước chân, Đàm Ma La Già không dừng tay, chép xong hết một câu kinh văn, để bút xuống, ra hiệu Dao Anh và Tất Sa ngồi xuống.
Dao Anh đến gần hơn, ngồi quỳ chân trước trường án, đưa lời khai sứ đoàn Bắc Nhung lên. Đàm Ma La Già nhận lấy.
Ánh mắt Dao Anh rơi xuống chuỗi Bồ Đề cầm châu trên cổ tay chàng, chuỗi cầm châu thoạt nhìn kiểu dáng bình thường, màu sắc rất ảm đạm, như món đồ cũ kỹ, nhìn gần mới thấy rõ mỗi một hạt Bồ Đề màu trắng xám nhẹ, mượt mà thanh lãnh, thoáng như ánh trăng tụ về.
Đàm Ma La Già xem xong, đưa cho Tất Sa.
Tất Sa đọc xong nhanh như gió, cười lạnh: “Lần này sứ đoàn Bắc Nhung lén la lén lút, quả nhiên không có ý tốt, giữ người lại trước, xem phía Bắc Nhung giải thích thế nào.”
Theo lời khai, Trưởng công chúa Nghĩa Khánh cho Chu Lục Vân thuyết phục Dao Anh chỉ để ngụy trang, mục đích thực sự là từ Dao Anh tiếp cận Vương Tự, tìm cơ hội mưu hại Đàm Ma La Già.
Tất Sa nhỏ giọng dùng tiếng bộ lạc chửi mấy câu, thả lời khai xuống, ngẩng lên nhìn thẳng Đàm Ma La Già. “Vương, Bắc Nhung đã loạn, còn định phái người ám sát ngài, vì sao chúng ta không thừa cơ tiến đánh Bắc Nhung ạ?”
Đàm Ma La Già không trả lời anh ta, hỏi lại: “Phía Sa Thành có dò xét được động tĩnh gì lạ không?”
Tất Sa lắc đầu, nói: “Gần đây Bắc Nhung không quấy rối tướng lĩnh thủ Sa Thành, lúc trước tôi tưởng trong tuyết lớn băng nhiều, lương thảo Bắc Nhung kiếm khó khăn, nên kỵ binh không cách nào xâm nhập biên giới, giờ xem ra là vì Bắc Nhung rối loạn cả nên kỵ binh của họ mới an phận thế!”
Đàm Ma La Già lặng thinh không nói, đưa mắt ra hiệu cận vệ đứng trong góc khuất mang sa bàn đến.
Dao Anh lập tức đứng dậy, đang định lui xuống thì một ánh mắt quét về phía nàng. Đàm Ma La Già nhìn nàng lắc đầu.
Dao Anh đối mặt với chàng, lòng rầu rĩ, họ đang thảo luận chuyện điều binh Vương Đình, không phải nàng nên tránh mặt đi sao?
Đàm Ma La Già ra hiệu nàng nhìn sa bàn trên trường án.
Dao Anh đành phải ngồi lại, nhận ra trên sa bàn dùng cát đá sỏi xếp chồng lên đại khái mô tả hình dạng mặt đất núi trời Nam Bắc vùng Hành Lĩnh, phía Bắc chỉ có một mảnh cát vàng bằng phẳng, không có bất kỳ kí hiệu nào, có lẽ đại diện cho Vương Đình và các bộ lạc lớn nhỏ phụ thuộc vào Vương Đình, phía Nam địa hình rõ ràng sáng tỏ, từ Tây sang Đông theo thứ tự là Sơ Siết, Quy Tư, Yên Kỳ, Cao Xương, Y Châu, Chu Lục Vân đến từ Y Châu, Y Châu hiện giờ là nha trướng Bắc Nhung.
Sa bàn không lộ ra tin tức của Vương Đình.
Dao Anh nhẹ nhõm trong lòng, Đàm Ma La Già thận trọng, không đặt nàng vào hoàn cảnh lúng túng. Tất Sa bên cạnh gấp gáp vò đầu bứt tai, nhìn sa bàn chằm chằm hồi lâu, hỏi: “Vương đang lo lắng gì thế?”
Đàm Ma La Già không chút hoang mang, chìa mấy tấm da dê: “Đây đều là thám báo ở Bắc Nhung chặn được.”
Tất Sa nhận lấy liếc qua, mặt lộ vẻ vui mừng. Dao Anh lấy mấy tấm da dê từ tay anh ta, sau khi xem xong, cặp mày nhẹ xoắn.
Đấy đều là thư cầu cứu Bắc Nhung phát đi, do mấy vị Vương tử viết, từ xưng hô đến đọc trong thư theo thứ tự là đưa cho công chúa Bắc Nhung và các tù trưởng bộ lạc Bắc Mạc các nơi Cao Xương, Quy Tư, thỉnh cầu họ phát binh cứu viện Ngõa Hãn Khả Hãn.
“Tin tức không giả, Hải Đô A Lăng thật sự phản!” Tất Sa rất vui mừng, lập tức nghi hoặc: La Già đã chặn được những bức thư cầu cứu, xác nhận tin thám báo, sao vẫn không dám phát binh?
Phản ứng của Dao Anh lại hoàn toàn khác với anh, nàng không thốt lời nào, như đang suy nghĩ.
Tất Sa cắn răng, nói: “Vương, theo mấy lá thư này, chuyện Hải Đô A Lăng ám sát Ngõa Hãn Khả Hãn là vô cùng xác thực. Bắc Nhung tuyệt đối không vô cớ vội vàng dời trướng! Chắc chắn chúng đang hỗn loạn không kiểm soát, giờ chính là thời cơ tốt tiến đánh chúng! Xin Vương duyệt cho tôi lãnh binh xuất chiến!”
Mặt Tất Sa tràn đầy kích động.
Đàm Ma La Già vẫn bình tĩnh: “Nếu mấy bức thư này là giả thì sao?”
Tất Sa cả người chấn động, há to miệng, hai tay cứng đờ.
Ngón tay thon dài của Đàm Ma La Già chỉ lên sa bàn: “Y Châu thông với thảo nguyên, Ngõa Hãn Khả Hãn lập nghiệp ở Bắc Mạc, trốn về phía Đông, ông ta có thể thu nạp gầy binh và bộ lạc thảo nguyên, đoạt lại Hãn vị.”
“Cậu nhìn xem Oát Lỗ Đoá ở phía nào của Y Châu, gần với vùng nào.”
Tất Sa nhìn kỹ sa bàn, lẩm bẩm: “Oát Lỗ Đoá phía Tây Bắc, gần chỗ trú binh phía Đông của Vương Đình…”
Cho nên đại thần mới ngứa ngáy khó nhịn, khoảng cách quá gần, chỉ cần phát binh là có thể vây khốn Ngõa Hãn Khả Hãn đang gặp nạn, ai mà nhịn được trước dụ hoặc này chứ?
Đàm Ma La Già chuyển qua Dao Anh, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa hiểu biết Hải Đô A Lăng, theo công chúa giữa Ngõa Hãn Khả Hãn và Hải Đô A Lăng ai thắng ai thua? Giờ phút này, chấp chưởng Bắc Nhung là Ngõa Hãn Khả Hãn, hay là Hải Đô A Lăng?”
Dao Anh chần chừ trong giây lát. Đàm Ma La Già nói: “Công chúa cứ nói đừng ngại, không cần kiêng dè.”
Giọng chàng hiền lành, một đôi mắt xanh lẳng lặng nhìn nàng, giống như vị Phật. Dù trên mặt không biểu lộ gì, lại khiến nàng thấy yên lòng.
Dao Anh nhìn chàng, từ từ trầm tĩnh lại, nghĩ ngợi, nói ra suy nghĩ thật lòng: “Theo ý tôi, nếu người thắng là Hải Đô A Lăng, y sẽ nhất cổ tác khí*, lập tức tiến đánh Vương Đình. Cho nên, chấp chưởng Bắc Nhung lúc này hơn phân nửa vẫn là Ngõa Hãn Khả Hãn.”
*1 tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm_nhân lúc hăng hái làm luôn cho xong việc
Tất Sa bên cạnh nhíu mày, từ từ tỉnh táo lại, hỏi: “Vì đâu công chúa khẳng định thế?”
Dao Anh chậm rãi nói: “Thứ nhất, Hải Đô A Lăng không phải dòng máu Bắc Nhung, nếu y thật sự thành Tân Khả Hãn, việc cấp bách là lập chiến công, dời mâu thuẫn, nếu không y không cách nào phục chúng, dù chuẩn bị không đủ, y cũng phải ở tư thế tiến đánh quấy rối Vương Đình, uy hiếp người cạnh tranh khác.”
Hải Đô A Lăng cho rằng cách lập uy tốt nhất là đánh bại kình địch của Lão Khả Hãn, cho nên trong sách sau khi y trở thành Tân Khả Hãn đã tự mình lãnh binh tiến đánh Vương Đình.
“Thứ hai, Hải Đô A Lăng tự phụ cuồng ngạo, dã tâm bừng bừng, một khi đoạt Hãn vị thành công, chắc chắn sẽ chiêu cáo thiên hạ, sẵn sàng ra trận, truy sát con cháu của Lão Khả Hãn, chuẩn bị chinh phạt, không thể một điểm động tĩnh cũng không có.”
“Đây chỉ là phán đoán của tôi.” Dao Anh nói, “kỳ lạ nhất chính là, tin Nhiếp Chính Vương đã chết hẳn đã truyền đến Bắc Nhung, sao Hải Đô A Lăng lại buông tha cơ hội tốt như vậy?”
Tất Sa ngẩn ra, trên mặt lướt qua một tia xấu hổ, anh biết Tô Đan Cổ “còn sống”, nên suýt nữa quên mất gốc rễ này.
Ngõa Hãn Khả Hãn làm người cẩn thận, khi giao thủ với Đàm Ma La Già lo trước lo sau, quý tộc Bắc Nhung bực tức đầy bụng, phàn nàn ông tuổi già không còn dùng được, bị Đàm Ma La Già dọa rơi mất dũng khí. Nếu Ngõa Hãn Khả Hãn chết thật, chắc chắn quý tộc Bắc Nhung không giữ được bình tĩnh sẽ âm mưu tiến công Vương Đình.
Hiện giờ thế cục Thánh Thành căng thẳng, trú binh các nơi đều lui về Thánh Thành, là thời cơ tấn công tốt, nếu Hải Đô A Lăng là Tân Khả Hãn, đã sớm suất lĩnh quý tộc Bắc Nhung dẫn binh đánh tới, nhưng mấy hôm nay Sa Thành cũng không có chiến báo truyền về Thánh Thành.
Ngõa Hãn Khả Hãn cũng không thất thế.
Tất Sa từ trong cuồng nhiệt dần chầm chậm định thần, nhớ đến dáng vẻ xúc động phẫn nộ vừa rồi của đám đại thần, sợ hết hồn vía, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu thật sự tùy tiện phát binh, sao họ có thể là đối thủ của Ngõa Hãn Khả Hãn?
Tất Sa đưa tay vuốt cằm, còn không dám tin: “Nói vậy chả nhẽ tất cả đều là cạm bẫy Bắc Nhung bày ra sao? Chúng cố ý lộ ra sơ hở, dẫn dụ Vương Đình phát binh tiến đánh, sau đó bắt rùa trong hũ?”
Mi mắt Dao Anh giật giật, nhỏ giọng nói: “Nhất định phải nhanh chóng báo với Uất Trì Quốc chủ, bọn họ không biết có trá bên trong, có thể sẽ xuất binh.” Uất Trì Đạt Ma đối với Ngõa Hãn Khả Hãn đã từng lãnh binh làm nhục mình có thể nói là hận thấu xương.
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Đã cho đưa tin đi rồi.” Giọng bình tĩnh, ung dung không vội.
Như tất cả đều trong dự liệu của chàng.
Dao Anh ngây ra, cùng Tất Sa nhìn nhau, trong đầu hai người đồng thời lóe lên tia chớp.
Mấy bữa nay Đàm Ma La Già ẩn nhẫn nhượng bộ cũng không hoàn toàn là để tê liệt đại thần, ngài ấy đang thử thăm dò phản ứng của Bắc Nhung, phỏng đoán Bắc Nhung rốt cuộc có bị loạn lạc không!
Tất Sa giờ mới vỡ ra, há hốc mồm: “Vương, ngài bảo tôi luôn phái người theo dõi sát Sa Thành, chính là đang chờ tin tức Bắc Nhung sao? Từ lúc vừa bắt đầu ngài đã biết Bắc Nhung sẽ không sinh loạn?”
Đàm Ma La Già khẽ gật: “Ngõa Hãn Khả Hãn không thể khinh thường.”
Dao Anh chấn động trong lòng.
Thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạt giao, tiếp theo phạt binh, chiến tranh không đơn thuần là chém giết trên chiến trường.
Đàm Ma La Già bắt đầu từ năm mười ba tuổi đã tiếp xúc với Ngõa Hãn Khả Hãn, từ bên ngoài nhìn ngài và Ngõa Hãn Khả Hãn chỉ đánh mấy trận lớn đã phân thắng bại, không ai biết phía sau mỗi một trận chiến đều do bao nhiêu tâm huyết nỗ lực của ngài.
Ngài và Ngõa Hãn Khả Hãn giao phong không chỉ là đối chọi gay gắt trên chiến trường, mà là một trận cờ tâm lý kiên trì bền bỉ, liên tiếp hơn mười năm.
Ngõa Hãn Khả Hãn sở dĩ e ngại Đàm Ma La Già, không chỉ sơ suất như mũi dùi mà chiến bại trên chiến trường, mà bởi vì mấy năm qua ngài từ đầu đến cuối luôn kiên định ung dung, hóa giải từng nguy cơ ngoài chiến trường, trong khi Lão Khả Hãn trong chiến bại đã mất đi lòng tự tin, trở nên nghi thần nghi quỷ.
Không chỉ đao quang kiếm ảnh trên chiến trường, Đàm Ma La Già còn muốn ứng đối với khó dễ của thế gia quý tộc, cân bằng triều đình, để giữ cho dân ăn no mặc ấm… Mỗi một chỉ lệnh đều là sau khi ngài nghĩ sâu tính kỹ mới quyết định, mà mỗi một quyết định nho nhỏ đều có thể ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc.
Cũng như lần này, giữa Ngõa Hãn Khả Hãn và ngài lại chiến một trận chiến tranh vô hình.
Hai người một quyết định, chính là sinh tử mấy ngàn người.
Có thể thấy, lưng Đàm Ma La Già gánh bao nhiêu áp lực.
Mười năm như một ngày chịu đựng mãi như thế, thảo nào thân thể ngài ấy không được khỏe. Dao Anh yên lặng thở dài.
Tất Sa ở cạnh bên tim đập loạn, từ từ tỉnh táo lại. Anh một lòng muốn tốc chiến tốc thắng, giải quyết đám mối mọt trong triều, đánh bại Bắc Nhung luôn ngấp nghé Vương Đình, so với anh La Già cân nhắc nhiều hơn cho lâu dài, việc đi Cao Xương anh ta chỉ thấy một phía là giúp Văn Chiêu công chúa, còn với La Già mà nói đó là một mắt xích nho nhỏ trong toàn bộ bố cục, thứ La Già muốn bận tâm còn nhiều lắm.
Tất Sa thở hắt ra thật dài, chăm chú suy tư một lát, nói: “Nhưng thế này không giống tác phong của Ngõa Hãn Khả Hãn.”
Đàm Ma La Già nói: “Là tác phong của ai không quan trọng.” Điểm quan trọng là Vương Đình không thể mắc lừa.
Trong lòng Tất Sa thoáng chốc thông sáng, gục gặc đầu.
Quân thần hai người đạt đến ăn ý.
Tất Sa nhìn qua Dao Anh, định nói lại thôi. Dao Anh cười cười, đứng dậy cáo lui ra ngoài.
Tất Sa nhìn bóng lưng nàng biến mất sau màn nỉ, hỏi: “Vương, sao ngài không nói ra với đại thần tình hình thực tế?”
Đàm Ma La Già nhìn mấy tờ kinh văn vừa mới viết, “Vẫn chưa tới lúc.”
Lời phàn nàn khi nãy của mấy đại thần còn văng vẳng bên tai, vẻ mặt Tất Sa nghiêm túc, xem ra dự định của La Già lần này trước giải quyết nội ưu, sau ứng đối ngoại hoạn.
Không giống như trước kia.
“Vương thật sự quyết định rồi ạ?” Tất Sa nhẹ giọng hỏi.
Tăng binh dọn sa bàn, Đàm Ma La Già tiếp tục chép kinh văn, động tác hạ bút ưu nhã, chữ rất đẹp. “Những việc này cũng nên có người giải quyết.”
Tất Sa thật lâu không nói gì.
La Già biết rõ kết quả, vẫn lựa chọn làm ác nhân bị căm hận, chỉ để Vương Đình có thể yên bình lâu dài.
Tất Sa nhắm cặp mắt.
“Ưng là Vương tặng Văn Chiêu công chúa, sao Vương bảo Duyên Giác nói là tôi tặng?” Vừa hỏi ra, trong điện yên tĩnh một lát.
Động tác chép kinh của Đàm Ma La Già vẫn trôi chảy, đôi ngươi cụp xuống, nói: “Vì chả khác gì, ưng là Vương Đình tặng cho công chúa.”
Tất Sa nhìn kỹ sắc mặt chàng, trầm ngâm không nói.
Lúc này, nghe ngoài điện có tiếng kinh hô.
Cận vệ lo lắng la lên: “Văn Chiêu công chúa! Mau tránh ra!”
Có tiếng nữ tử kêu đau đớn vọng đến.
Tất Sa cả kinh, chợt đứng dậy, vội hành lễ với Đàm Ma La Già, xông ra khỏi phòng.
Dưới hiên bóng người đung đưa, cận vệ và tăng binh tay cầm trường thương chen thành một đoàn, bổ qua phía góc khuất, một con ưng mạnh mẽ giang hai cánh, không ngừng đáp xuống, mỏ sắc nhọn hung hăng mổ một con ưng đen khác.
Thân hình con ưng đen còn chưa bằng một nửa ưng kia, không thể tiếp kích, Dao Anh đứng giữa hai con ưng, luống cuống tay chân, thấy hắc ưng bị mổ la lên, ôm nó vào ngực, quay người đưa lưng về phía con ưng, cẩn thận né tránh.
Thân binh xung quanh không dám đả thương con ưng, la lớn tiếng hấp dẫn chú ý của nó.
Mắt ưng sắc bén, nhìn thẳng chằm chằm vào con ưng đen trong ngực Dao Anh, giang cánh, như một đám mây đen tích đầy sấm sét, một lần nữa nhào tới, móng nhọn như móc câu.
Dao Anh ôm chặt ưng đen.
Mày Tất Sa vặn gấp, phóng tới trước, trong nháy mắt đã bổ nhào tới trước mặt Dao Anh.
“Già Lâu La!”
Ở cửa đại điện, từng tiếng lạnh quát lớn. Đàm Ma La Già đứng dưới tấm màn nỉ, cà sa bị gió thổi lộng, áo bào phần phật.
Cả người con ưng ngừng lại.
Cận vệ lập tức tiến tới, hai tay nhào tới trước bắt chặt con ưng đột nhiên phát cuồng, ôm nó rời đi. Tất Sa quay lại, kéo tay Dao Anh, cuốn ống tay áo của nàng lên, “Không bị cào rách chứ?”
Vuốt ưng có thể một trảo đâm thủng ngực con mồi, vừa rồi nàng bị ưng bắt lấy mấy lần, chắc chắn đã bị thương.
Dao Anh nhanh chóng rụt tay lại, cười cười, “Không sao, tôi mặc dày lắm, không bị cào phải.”
Tất Sa dừng động tác.
Dao Anh cúi đầu trấn an con ưng đen, ưng đen bị diều hâu mổ mấy lần, sợ không ít. Nàng cẩn thận xem xét, phát hiện người nó không bị thương, chỉ rơi rớt ít lông vũ, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Thì ra tên con ưng của Phật Tử đúng là Già Lâu La.”
Tất Sa trong phút chốc dở khóc dở cười, cứ tưởng nàng mới mở miệng sẽ mắng con ưng, ai ngờ nàng thốt ra câu này, trong lòng hơi động, ngẩng lên nhìn về phía cửa.
Màn nỉ đã buông xuống, Đàm Ma La Già đã xoay người vào trong.
Tất Sa đang ở cuối thảm đợi nàng, xăn tay áo, nét mặt hình như rất hưng phấn.
Dao Anh nghi hoặc hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Tất Sa cười nói: “Bắc Nhung đã loạn!”
Dao Anh kinh ngạc ngẩng lên, ngón tay run run, tim đập thình thịch. Là Hải Đô A Lăng phát động phản loạn chăng?
Tất Sa bên cạnh vừa dẫn Dao Anh đi vào trong vừa nhỏ giọng nói: “Sáng nay nhận được tin, Khả Hãn Bắc Nhung dời Oát Lỗ Đóa.”
Dao Anh mấp máy môi.
Oát Lỗ Đóa trong tiếng Đột Quyết đại ý là cung trướng, trước đây Ngõa Hãn Khả Hãn từng đặt tên một tòa thổ thành là Oát Lỗ Đóa, chẳng qua cũng là một chỗ nuôi bò ngựa, còn kém rất rất xa Y Châu. Doanh trướng của Khả Hãn ở đâu thì đó chính là nha đình của Bắc Nhung, sao đột nhiên Ngõa Hãn Khả Hãn dời trướng?
Hai mắt Tất Sa tỏa sáng, kiềm không nổi cảm giác hưng phấn: “Nghe nói Hải Đô A Lăng đã trở lại Y Châu làm trọng thương Ngõa Hãn Khả Hãn, thay Ngõa Hãn Khả Hãn trở thành Tân Khả Hãn, nên Ngõa Hãn Khả Hãn mới bỏ Oát Lỗ Đóa chạy!”
Sau khi Hải Đô A Lăng quay lại Bắc Nhung, hẳn Vương thất Bắc Nhung bùng nổ một trận rối loạn, thủ túc tương tàn, gà nhà đá nhau, nhẹ thì lưỡng bại câu thương, nặng thì sụp đổ.
Nhưng thời gian này Bắc Nhung bình tĩnh dị thường, không nghe chút phong thanh, Vương Đình không ngừng phái ra thám báo nhưng không nghe ngóng được gì. Tất Sa không dằn nổi, nếu không phải Đàm Ma La Già không cho phép, anh ta hận không thể tự mình đi Bắc Nhung một chuyến.
Bây giờ có tin đưa về, Hải Đô A Lăng và mấy vị Vương tử đao binh mặt đối mặt, không biết tử thương bao nhiêu, bản thân Ngõa Hãn Khả Hãn bị thương nặng, đã hoảng sợ trốn về Oát Lỗ Đóa, quý tộc Bắc Nhung đề bạt Hải Đô A Lăng trở thành Tân Khả Hãn.
Tất Sa cười trên nỗi đau của kẻ khác: Bắc Nhung sinh loạn, cơ hội cho Vương Đình đến rồi.
Mắt Dao Anh đảo quanh, hỏi: “Vậy đại thần quý quốc mới rồi tranh cãi chuyện gì thế?” Nếu thật sự đơn giản như vậy, sao đám đại thần lại gân cổ la hét?
Tất Sa rũ vai, nụ cười ngưng nơi khóe miệng, khẽ cau mày, nói: “Vương không cho phép đại thần xuất binh đánh Bắc Nhung.”
Tin Bắc Nhung sinh loạn truyền về Vương Đình, đại thần không để ý “tang sự” Tô Đan Cổ, chủ động xin chiến, Đàm Ma La Già bác bỏ. Đại thần bất mãn, xắn tay áo, đập trường án rút bội đao, yêu cầu lập tức phát binh tiến đánh Bắc Nhung, Đàm Ma La Già kiên quyết không cho phép, đại thần nổi trận lôi đình, cãi qua cãi lại, Đàm Ma La Già vẫn không nhúc nhích, đại thần tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Dao Anh bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào ban nãy mơ hồ nghe giọng trách cứ Đàm Ma La Già nhát như chuột, nhu nhược sợ phiền phức.
Chuyển qua bình phong, khói xanh hun trước lò lượn lờ, một mùi thơm nhẹ trong trẻo tràn ra.
Trong đường yên tĩnh, chỉ nghe tiếng ngòi bút quét qua giấy da dê sột soạt, Đàm Ma La Già đang cúi đầu trên bàn viết, người mặc cà sa đỏ rộng rãi, sắc trời tràn khắp lều trướng, ánh sáng lấp lánh như ẩn hiện trên cà sa, nổi bật thân hình cao gầy của chàng, nét mặt sắc sảo, quanh người như có Phật quang bao phủ.
Tiếng giận dữ chửi bới cãi nhau của đám đại thần vừa rồi mơ hồ chỉ là ảo giác của Dao Anh.
Nghe tiếng bước chân, Đàm Ma La Già không dừng tay, chép xong hết một câu kinh văn, để bút xuống, ra hiệu Dao Anh và Tất Sa ngồi xuống.
Dao Anh đến gần hơn, ngồi quỳ chân trước trường án, đưa lời khai sứ đoàn Bắc Nhung lên. Đàm Ma La Già nhận lấy.
Ánh mắt Dao Anh rơi xuống chuỗi Bồ Đề cầm châu trên cổ tay chàng, chuỗi cầm châu thoạt nhìn kiểu dáng bình thường, màu sắc rất ảm đạm, như món đồ cũ kỹ, nhìn gần mới thấy rõ mỗi một hạt Bồ Đề màu trắng xám nhẹ, mượt mà thanh lãnh, thoáng như ánh trăng tụ về.
Đàm Ma La Già xem xong, đưa cho Tất Sa.
Tất Sa đọc xong nhanh như gió, cười lạnh: “Lần này sứ đoàn Bắc Nhung lén la lén lút, quả nhiên không có ý tốt, giữ người lại trước, xem phía Bắc Nhung giải thích thế nào.”
Theo lời khai, Trưởng công chúa Nghĩa Khánh cho Chu Lục Vân thuyết phục Dao Anh chỉ để ngụy trang, mục đích thực sự là từ Dao Anh tiếp cận Vương Tự, tìm cơ hội mưu hại Đàm Ma La Già.
Tất Sa nhỏ giọng dùng tiếng bộ lạc chửi mấy câu, thả lời khai xuống, ngẩng lên nhìn thẳng Đàm Ma La Già. “Vương, Bắc Nhung đã loạn, còn định phái người ám sát ngài, vì sao chúng ta không thừa cơ tiến đánh Bắc Nhung ạ?”
Đàm Ma La Già không trả lời anh ta, hỏi lại: “Phía Sa Thành có dò xét được động tĩnh gì lạ không?”
Tất Sa lắc đầu, nói: “Gần đây Bắc Nhung không quấy rối tướng lĩnh thủ Sa Thành, lúc trước tôi tưởng trong tuyết lớn băng nhiều, lương thảo Bắc Nhung kiếm khó khăn, nên kỵ binh không cách nào xâm nhập biên giới, giờ xem ra là vì Bắc Nhung rối loạn cả nên kỵ binh của họ mới an phận thế!”
Đàm Ma La Già lặng thinh không nói, đưa mắt ra hiệu cận vệ đứng trong góc khuất mang sa bàn đến.
Dao Anh lập tức đứng dậy, đang định lui xuống thì một ánh mắt quét về phía nàng. Đàm Ma La Già nhìn nàng lắc đầu.
Dao Anh đối mặt với chàng, lòng rầu rĩ, họ đang thảo luận chuyện điều binh Vương Đình, không phải nàng nên tránh mặt đi sao?
Đàm Ma La Già ra hiệu nàng nhìn sa bàn trên trường án.
Dao Anh đành phải ngồi lại, nhận ra trên sa bàn dùng cát đá sỏi xếp chồng lên đại khái mô tả hình dạng mặt đất núi trời Nam Bắc vùng Hành Lĩnh, phía Bắc chỉ có một mảnh cát vàng bằng phẳng, không có bất kỳ kí hiệu nào, có lẽ đại diện cho Vương Đình và các bộ lạc lớn nhỏ phụ thuộc vào Vương Đình, phía Nam địa hình rõ ràng sáng tỏ, từ Tây sang Đông theo thứ tự là Sơ Siết, Quy Tư, Yên Kỳ, Cao Xương, Y Châu, Chu Lục Vân đến từ Y Châu, Y Châu hiện giờ là nha trướng Bắc Nhung.
Sa bàn không lộ ra tin tức của Vương Đình.
Dao Anh nhẹ nhõm trong lòng, Đàm Ma La Già thận trọng, không đặt nàng vào hoàn cảnh lúng túng. Tất Sa bên cạnh gấp gáp vò đầu bứt tai, nhìn sa bàn chằm chằm hồi lâu, hỏi: “Vương đang lo lắng gì thế?”
Đàm Ma La Già không chút hoang mang, chìa mấy tấm da dê: “Đây đều là thám báo ở Bắc Nhung chặn được.”
Tất Sa nhận lấy liếc qua, mặt lộ vẻ vui mừng. Dao Anh lấy mấy tấm da dê từ tay anh ta, sau khi xem xong, cặp mày nhẹ xoắn.
Đấy đều là thư cầu cứu Bắc Nhung phát đi, do mấy vị Vương tử viết, từ xưng hô đến đọc trong thư theo thứ tự là đưa cho công chúa Bắc Nhung và các tù trưởng bộ lạc Bắc Mạc các nơi Cao Xương, Quy Tư, thỉnh cầu họ phát binh cứu viện Ngõa Hãn Khả Hãn.
“Tin tức không giả, Hải Đô A Lăng thật sự phản!” Tất Sa rất vui mừng, lập tức nghi hoặc: La Già đã chặn được những bức thư cầu cứu, xác nhận tin thám báo, sao vẫn không dám phát binh?
Phản ứng của Dao Anh lại hoàn toàn khác với anh, nàng không thốt lời nào, như đang suy nghĩ.
Tất Sa cắn răng, nói: “Vương, theo mấy lá thư này, chuyện Hải Đô A Lăng ám sát Ngõa Hãn Khả Hãn là vô cùng xác thực. Bắc Nhung tuyệt đối không vô cớ vội vàng dời trướng! Chắc chắn chúng đang hỗn loạn không kiểm soát, giờ chính là thời cơ tốt tiến đánh chúng! Xin Vương duyệt cho tôi lãnh binh xuất chiến!”
Mặt Tất Sa tràn đầy kích động.
Đàm Ma La Già vẫn bình tĩnh: “Nếu mấy bức thư này là giả thì sao?”
Tất Sa cả người chấn động, há to miệng, hai tay cứng đờ.
Ngón tay thon dài của Đàm Ma La Già chỉ lên sa bàn: “Y Châu thông với thảo nguyên, Ngõa Hãn Khả Hãn lập nghiệp ở Bắc Mạc, trốn về phía Đông, ông ta có thể thu nạp gầy binh và bộ lạc thảo nguyên, đoạt lại Hãn vị.”
“Cậu nhìn xem Oát Lỗ Đoá ở phía nào của Y Châu, gần với vùng nào.”
Tất Sa nhìn kỹ sa bàn, lẩm bẩm: “Oát Lỗ Đoá phía Tây Bắc, gần chỗ trú binh phía Đông của Vương Đình…”
Cho nên đại thần mới ngứa ngáy khó nhịn, khoảng cách quá gần, chỉ cần phát binh là có thể vây khốn Ngõa Hãn Khả Hãn đang gặp nạn, ai mà nhịn được trước dụ hoặc này chứ?
Đàm Ma La Già chuyển qua Dao Anh, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa hiểu biết Hải Đô A Lăng, theo công chúa giữa Ngõa Hãn Khả Hãn và Hải Đô A Lăng ai thắng ai thua? Giờ phút này, chấp chưởng Bắc Nhung là Ngõa Hãn Khả Hãn, hay là Hải Đô A Lăng?”
Dao Anh chần chừ trong giây lát. Đàm Ma La Già nói: “Công chúa cứ nói đừng ngại, không cần kiêng dè.”
Giọng chàng hiền lành, một đôi mắt xanh lẳng lặng nhìn nàng, giống như vị Phật. Dù trên mặt không biểu lộ gì, lại khiến nàng thấy yên lòng.
Dao Anh nhìn chàng, từ từ trầm tĩnh lại, nghĩ ngợi, nói ra suy nghĩ thật lòng: “Theo ý tôi, nếu người thắng là Hải Đô A Lăng, y sẽ nhất cổ tác khí*, lập tức tiến đánh Vương Đình. Cho nên, chấp chưởng Bắc Nhung lúc này hơn phân nửa vẫn là Ngõa Hãn Khả Hãn.”
*1 tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm_nhân lúc hăng hái làm luôn cho xong việc
Tất Sa bên cạnh nhíu mày, từ từ tỉnh táo lại, hỏi: “Vì đâu công chúa khẳng định thế?”
Dao Anh chậm rãi nói: “Thứ nhất, Hải Đô A Lăng không phải dòng máu Bắc Nhung, nếu y thật sự thành Tân Khả Hãn, việc cấp bách là lập chiến công, dời mâu thuẫn, nếu không y không cách nào phục chúng, dù chuẩn bị không đủ, y cũng phải ở tư thế tiến đánh quấy rối Vương Đình, uy hiếp người cạnh tranh khác.”
Hải Đô A Lăng cho rằng cách lập uy tốt nhất là đánh bại kình địch của Lão Khả Hãn, cho nên trong sách sau khi y trở thành Tân Khả Hãn đã tự mình lãnh binh tiến đánh Vương Đình.
“Thứ hai, Hải Đô A Lăng tự phụ cuồng ngạo, dã tâm bừng bừng, một khi đoạt Hãn vị thành công, chắc chắn sẽ chiêu cáo thiên hạ, sẵn sàng ra trận, truy sát con cháu của Lão Khả Hãn, chuẩn bị chinh phạt, không thể một điểm động tĩnh cũng không có.”
“Đây chỉ là phán đoán của tôi.” Dao Anh nói, “kỳ lạ nhất chính là, tin Nhiếp Chính Vương đã chết hẳn đã truyền đến Bắc Nhung, sao Hải Đô A Lăng lại buông tha cơ hội tốt như vậy?”
Tất Sa ngẩn ra, trên mặt lướt qua một tia xấu hổ, anh biết Tô Đan Cổ “còn sống”, nên suýt nữa quên mất gốc rễ này.
Ngõa Hãn Khả Hãn làm người cẩn thận, khi giao thủ với Đàm Ma La Già lo trước lo sau, quý tộc Bắc Nhung bực tức đầy bụng, phàn nàn ông tuổi già không còn dùng được, bị Đàm Ma La Già dọa rơi mất dũng khí. Nếu Ngõa Hãn Khả Hãn chết thật, chắc chắn quý tộc Bắc Nhung không giữ được bình tĩnh sẽ âm mưu tiến công Vương Đình.
Hiện giờ thế cục Thánh Thành căng thẳng, trú binh các nơi đều lui về Thánh Thành, là thời cơ tấn công tốt, nếu Hải Đô A Lăng là Tân Khả Hãn, đã sớm suất lĩnh quý tộc Bắc Nhung dẫn binh đánh tới, nhưng mấy hôm nay Sa Thành cũng không có chiến báo truyền về Thánh Thành.
Ngõa Hãn Khả Hãn cũng không thất thế.
Tất Sa từ trong cuồng nhiệt dần chầm chậm định thần, nhớ đến dáng vẻ xúc động phẫn nộ vừa rồi của đám đại thần, sợ hết hồn vía, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu thật sự tùy tiện phát binh, sao họ có thể là đối thủ của Ngõa Hãn Khả Hãn?
Tất Sa đưa tay vuốt cằm, còn không dám tin: “Nói vậy chả nhẽ tất cả đều là cạm bẫy Bắc Nhung bày ra sao? Chúng cố ý lộ ra sơ hở, dẫn dụ Vương Đình phát binh tiến đánh, sau đó bắt rùa trong hũ?”
Mi mắt Dao Anh giật giật, nhỏ giọng nói: “Nhất định phải nhanh chóng báo với Uất Trì Quốc chủ, bọn họ không biết có trá bên trong, có thể sẽ xuất binh.” Uất Trì Đạt Ma đối với Ngõa Hãn Khả Hãn đã từng lãnh binh làm nhục mình có thể nói là hận thấu xương.
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Đã cho đưa tin đi rồi.” Giọng bình tĩnh, ung dung không vội.
Như tất cả đều trong dự liệu của chàng.
Dao Anh ngây ra, cùng Tất Sa nhìn nhau, trong đầu hai người đồng thời lóe lên tia chớp.
Mấy bữa nay Đàm Ma La Già ẩn nhẫn nhượng bộ cũng không hoàn toàn là để tê liệt đại thần, ngài ấy đang thử thăm dò phản ứng của Bắc Nhung, phỏng đoán Bắc Nhung rốt cuộc có bị loạn lạc không!
Tất Sa giờ mới vỡ ra, há hốc mồm: “Vương, ngài bảo tôi luôn phái người theo dõi sát Sa Thành, chính là đang chờ tin tức Bắc Nhung sao? Từ lúc vừa bắt đầu ngài đã biết Bắc Nhung sẽ không sinh loạn?”
Đàm Ma La Già khẽ gật: “Ngõa Hãn Khả Hãn không thể khinh thường.”
Dao Anh chấn động trong lòng.
Thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạt giao, tiếp theo phạt binh, chiến tranh không đơn thuần là chém giết trên chiến trường.
Đàm Ma La Già bắt đầu từ năm mười ba tuổi đã tiếp xúc với Ngõa Hãn Khả Hãn, từ bên ngoài nhìn ngài và Ngõa Hãn Khả Hãn chỉ đánh mấy trận lớn đã phân thắng bại, không ai biết phía sau mỗi một trận chiến đều do bao nhiêu tâm huyết nỗ lực của ngài.
Ngài và Ngõa Hãn Khả Hãn giao phong không chỉ là đối chọi gay gắt trên chiến trường, mà là một trận cờ tâm lý kiên trì bền bỉ, liên tiếp hơn mười năm.
Ngõa Hãn Khả Hãn sở dĩ e ngại Đàm Ma La Già, không chỉ sơ suất như mũi dùi mà chiến bại trên chiến trường, mà bởi vì mấy năm qua ngài từ đầu đến cuối luôn kiên định ung dung, hóa giải từng nguy cơ ngoài chiến trường, trong khi Lão Khả Hãn trong chiến bại đã mất đi lòng tự tin, trở nên nghi thần nghi quỷ.
Không chỉ đao quang kiếm ảnh trên chiến trường, Đàm Ma La Già còn muốn ứng đối với khó dễ của thế gia quý tộc, cân bằng triều đình, để giữ cho dân ăn no mặc ấm… Mỗi một chỉ lệnh đều là sau khi ngài nghĩ sâu tính kỹ mới quyết định, mà mỗi một quyết định nho nhỏ đều có thể ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc.
Cũng như lần này, giữa Ngõa Hãn Khả Hãn và ngài lại chiến một trận chiến tranh vô hình.
Hai người một quyết định, chính là sinh tử mấy ngàn người.
Có thể thấy, lưng Đàm Ma La Già gánh bao nhiêu áp lực.
Mười năm như một ngày chịu đựng mãi như thế, thảo nào thân thể ngài ấy không được khỏe. Dao Anh yên lặng thở dài.
Tất Sa ở cạnh bên tim đập loạn, từ từ tỉnh táo lại. Anh một lòng muốn tốc chiến tốc thắng, giải quyết đám mối mọt trong triều, đánh bại Bắc Nhung luôn ngấp nghé Vương Đình, so với anh La Già cân nhắc nhiều hơn cho lâu dài, việc đi Cao Xương anh ta chỉ thấy một phía là giúp Văn Chiêu công chúa, còn với La Già mà nói đó là một mắt xích nho nhỏ trong toàn bộ bố cục, thứ La Già muốn bận tâm còn nhiều lắm.
Tất Sa thở hắt ra thật dài, chăm chú suy tư một lát, nói: “Nhưng thế này không giống tác phong của Ngõa Hãn Khả Hãn.”
Đàm Ma La Già nói: “Là tác phong của ai không quan trọng.” Điểm quan trọng là Vương Đình không thể mắc lừa.
Trong lòng Tất Sa thoáng chốc thông sáng, gục gặc đầu.
Quân thần hai người đạt đến ăn ý.
Tất Sa nhìn qua Dao Anh, định nói lại thôi. Dao Anh cười cười, đứng dậy cáo lui ra ngoài.
Tất Sa nhìn bóng lưng nàng biến mất sau màn nỉ, hỏi: “Vương, sao ngài không nói ra với đại thần tình hình thực tế?”
Đàm Ma La Già nhìn mấy tờ kinh văn vừa mới viết, “Vẫn chưa tới lúc.”
Lời phàn nàn khi nãy của mấy đại thần còn văng vẳng bên tai, vẻ mặt Tất Sa nghiêm túc, xem ra dự định của La Già lần này trước giải quyết nội ưu, sau ứng đối ngoại hoạn.
Không giống như trước kia.
“Vương thật sự quyết định rồi ạ?” Tất Sa nhẹ giọng hỏi.
Tăng binh dọn sa bàn, Đàm Ma La Già tiếp tục chép kinh văn, động tác hạ bút ưu nhã, chữ rất đẹp. “Những việc này cũng nên có người giải quyết.”
Tất Sa thật lâu không nói gì.
La Già biết rõ kết quả, vẫn lựa chọn làm ác nhân bị căm hận, chỉ để Vương Đình có thể yên bình lâu dài.
Tất Sa nhắm cặp mắt.
“Ưng là Vương tặng Văn Chiêu công chúa, sao Vương bảo Duyên Giác nói là tôi tặng?” Vừa hỏi ra, trong điện yên tĩnh một lát.
Động tác chép kinh của Đàm Ma La Già vẫn trôi chảy, đôi ngươi cụp xuống, nói: “Vì chả khác gì, ưng là Vương Đình tặng cho công chúa.”
Tất Sa nhìn kỹ sắc mặt chàng, trầm ngâm không nói.
Lúc này, nghe ngoài điện có tiếng kinh hô.
Cận vệ lo lắng la lên: “Văn Chiêu công chúa! Mau tránh ra!”
Có tiếng nữ tử kêu đau đớn vọng đến.
Tất Sa cả kinh, chợt đứng dậy, vội hành lễ với Đàm Ma La Già, xông ra khỏi phòng.
Dưới hiên bóng người đung đưa, cận vệ và tăng binh tay cầm trường thương chen thành một đoàn, bổ qua phía góc khuất, một con ưng mạnh mẽ giang hai cánh, không ngừng đáp xuống, mỏ sắc nhọn hung hăng mổ một con ưng đen khác.
Thân hình con ưng đen còn chưa bằng một nửa ưng kia, không thể tiếp kích, Dao Anh đứng giữa hai con ưng, luống cuống tay chân, thấy hắc ưng bị mổ la lên, ôm nó vào ngực, quay người đưa lưng về phía con ưng, cẩn thận né tránh.
Thân binh xung quanh không dám đả thương con ưng, la lớn tiếng hấp dẫn chú ý của nó.
Mắt ưng sắc bén, nhìn thẳng chằm chằm vào con ưng đen trong ngực Dao Anh, giang cánh, như một đám mây đen tích đầy sấm sét, một lần nữa nhào tới, móng nhọn như móc câu.
Dao Anh ôm chặt ưng đen.
Mày Tất Sa vặn gấp, phóng tới trước, trong nháy mắt đã bổ nhào tới trước mặt Dao Anh.
“Già Lâu La!”
Ở cửa đại điện, từng tiếng lạnh quát lớn. Đàm Ma La Già đứng dưới tấm màn nỉ, cà sa bị gió thổi lộng, áo bào phần phật.
Cả người con ưng ngừng lại.
Cận vệ lập tức tiến tới, hai tay nhào tới trước bắt chặt con ưng đột nhiên phát cuồng, ôm nó rời đi. Tất Sa quay lại, kéo tay Dao Anh, cuốn ống tay áo của nàng lên, “Không bị cào rách chứ?”
Vuốt ưng có thể một trảo đâm thủng ngực con mồi, vừa rồi nàng bị ưng bắt lấy mấy lần, chắc chắn đã bị thương.
Dao Anh nhanh chóng rụt tay lại, cười cười, “Không sao, tôi mặc dày lắm, không bị cào phải.”
Tất Sa dừng động tác.
Dao Anh cúi đầu trấn an con ưng đen, ưng đen bị diều hâu mổ mấy lần, sợ không ít. Nàng cẩn thận xem xét, phát hiện người nó không bị thương, chỉ rơi rớt ít lông vũ, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Thì ra tên con ưng của Phật Tử đúng là Già Lâu La.”
Tất Sa trong phút chốc dở khóc dở cười, cứ tưởng nàng mới mở miệng sẽ mắng con ưng, ai ngờ nàng thốt ra câu này, trong lòng hơi động, ngẩng lên nhìn về phía cửa.
Màn nỉ đã buông xuống, Đàm Ma La Già đã xoay người vào trong.
Bình luận facebook