• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGUYỆT MINH THIÊN LÝ (1 Viewer)

  • Chương 129

Trong lúc Dao Anh đọc thư, Mạc Bì Đa nhìn quanh một vòng, nhẩm tính nhân số của bộ lạc A Lặc.

A Lặc quét mắt qua Mạc Bì Đa, nhếch miệng, “Tiểu tử, ta nhận ra ngươi, đừng thấy người của ta không nhiều bằng ngươi nha, anh em ta đều bò ra từ trong núi thây biển máu đó, một chọi năm đó. Tù trưởng bộ lạc Ô Cát Lý cũng từng bại dưới tay ta, ngươi là con ổng, gọi ta một tiếng chú đi.”

Mạc Bì Đa đúng mực mà nói: “Ngưỡng mộ đại danh tù trưởng A Lặc đã lâu.”

A Lặc vuốt râu cười to, răng chiếc nào chiếc nấy sắc nhọn, có thể tuỳ tiện cắn nát yết hầu người: “Ngươi không muốn đoạt lại vinh quang cho cha à? Chúng ta tỷ thí chút đi?”

Mạc Bì Đa nghiêm mặt, tay phải nắm chặt chuôi đao, trong con ngươi màu nâu nhạt chẳng chút ý cười, nói: “Ta là con trai của cha ta, là tù trưởng tương lai của bộ lạc, đang lúc đại chiến, thân là thống soái, ta không thể nhận lời khiêu chiến của tù trưởng. Đợi đánh xong trận, ta tìm tù trưởng thỉnh giáo.”

A Lặc nhíu mày, liếc xéo cậu, nhoẻn mép cười nhạo: “Mạnh hơn cha ngươi đó nha.”

Mạc Bì Đa mặt không cảm xúc, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn.

Đang lúc hai người giao phong, Dao Anh đọc xong, hỏi A Lặc: “Tù trưởng mang theo bao nhiêu người?”

A Lặc liếc sang Mạc Bì Đa. Mạc Bì Đa ruổi ngựa ra xa.

A Lặc thúc ngựa tới gần Dao Anh, ông ta cũng không to cao, dáng người thấp bé, rất gầy, gầy đến mức giống một thanh đao nhọn, nhưng lúc ông ta ngồi trên lưng ngựa rút đao chém giết, không ai dám xem thường.

“Công chúa bảo ta mang bao nhiêu người thì ta mang bấy nhiêu, A Lặc ta làm việc mặc dù không phân tốt xấu, chỉ nhận tiền, nhưng lời hứa đã lập, nhận tiền cọc rồi, tuyệt không bội ước.”

Dao Anh chân thành nói: “Vất vả cho tù trưởng.”

Trước đây nàng tìm đến A Lặc cũng bởi vì biết người này lời hứa ngàn vàng, mà muốn ông ta nhận lời không khó —— người khác có thể còn vì lòng tin mà không để ý sống chết, còn ông ta vì vàng bạc châu báu mà có thể đầu rơi máu chảy, hơn nữa đã nhận tiền làm việc tuyệt đối không quan sát hướng gió, dao động hai đầu.

A Lặc cầm chủy thủ lên xỉa răng: “Nhận tiền làm việc, không dám nhận hai chữ vất vả. Có điều lời xấu ta phải nói trước, ta chỉ bán mạng cho công chúa, người Vương Đình đừng nghĩ tới chuyện ra lệnh cho ta, chiến sự giữa họ với Bắc Nhung không liên quan gì đến ta. Dù bên nào thắng, công chúa đều phải trả ta mấy rương vàng với cái thứ rượu cay tiệm nhà ngài bán đó.”

Dao Anh gật đầu: “Hẳn rồi. Dù Vương Đình thắng hay thua, tù trưởng đều nhận được mọi thứ ta cam kết.”

A Lặc khẽ nhếch khóe miệng: “Còn nếu ta chết thì sao?”

Dao Anh sâu xa nói: “Nếu tù trưởng bất hạnh qua đời, vàng sẽ được đưa đến tay người trong tộc của tù trưởng.”

A Lặc bĩu môi, hừ từ trong mũi.

Nếu nói người Bắc Nhung là sói, thì ông ta và bộ hạ chính là một đám kền kền vô tình, bọn hắn lang thang tứ xứ, chỉ cần có người thuê, loan đao trong tay có thể chém bất cứ phía nào, cho dù đối phương là người già trẻ em không có chút sức phản kháng.

Những năm qua, họ đã thiếu rất nhiều nợ máu, rất nhiều bộ tộc hận không thể lột da bọn hắn, ăn sạch thịt bọn hắn, uống cạn máu bọn hắn, nhưng người bộ lạc A Lặc đều là dũng sĩ, đến đi như gió, không có nhược điểm, mấy bộ lạc nhỏ không dám đắc tội, bộ lạc lớn thì không muốn làm to chuyện, bọn hắn tiêu diêu tự tại, vì vàng và tiền mà vứt bỏ linh hồn mình.

Mãi đến một ngày, Văn Chiêu công chúa đưa tới một phong thư và một chiếc rương.

Trên thư vẽ ra mọi điểm bí mật trong doanh trại của bộ lạc A Lặc —— nhìn bộ lạc A Lặc không hề giống như lời đồn không thể phá vỡ, bọn hắn cũng có con cái người nhà, còn có doanh trại chuyên môn bài trí cho anh em bị thương. Vì sợ liên lụy người nhà, bộ lạc A Lặc luôn cẩn thận giữ gìn bí mật này.

Còn trong rương thì tiền đầy tràn.

Vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ, bộ lạc A Lặc không còn lựa chọn nào khác, nhận rương tiền kia.

A Lặc đã từng nghiêm túc thảo luận với bộ hạ có muốn không nhận hay không, đã làm thì làm cho trót, giết Văn Chiêu công chúa cầm cán bọn họ, cái giá phải trả là bại lộ nhược điểm của bộ lạc A Lặc. Từ đây, bộ lạc A Lặc sẽ luôn bị truy sát cho đến ngày bị tiêu diệt hoàn toàn.

Bộ hạ kiên quyết phản đối, bọn hắn tình nguyện chết trong lúc thi hành nhiệm vụ cũng không muốn liên luỵ người nhà.

A Lặc sợ ném chuột vỡ bình, đang do dự chưa quyết thì gặp được chính Văn Chiêu công chúa, sau khi biết nàng nhận sự che chở của Phật Tử mới từ bỏ suy nghĩ.

So với ngọc đá cùng vỡ, chi bằng theo Văn Chiêu công chúa kiếm nhiều tiền vào tay tí.

Đến chừng Văn Chiêu công chúa hết tiền ông ta có thế quyết định giết nàng hay không —— hay nếu nàng ấy bị đuổi khỏi Vương Đình.



Dao Anh biết rõ bộ lạc A Lặc có thể trở thành một thanh đao trong tay nàng, cũng có thể trở thành vũ khí của người khác, không thể hoàn toàn tin tưởng, thảo luận với ông ta một lúc để định ra cách truyền tin khẩn và tiếp ứng mình, cố ý nghiêm mật không hề lộ ra kế hoạch bố trí của Vương Đình.

Mạc Bì Đa ở một bên lắng nghe, khóe miệng không khỏi câu lên, dáng vẻ nàng trò chuyện với A Lặc tựa như một dân buôn khôn khéo vô tình.

Định xong, hai người rời khỏi suối Bạch, hai thân binh của Dao Anh trút quần áo trên người xuống, ở lại.

Mạc Bì Đa hỏi: “Sao họ về doanh trại?”

Dao Anh đáp: “Nếu A Lặc có cử động lạ thường thì họ có thể kịp thời báo tin.”

Lúc này Mạc Bì Đa cười ra tiếng.

Đi được mấy dặm đường, từ từ gió cát, bỗng nghe thấy tiếng kèn vang lên cách đó không xa, Mạc Bì Đa giục ngựa chạy như bay đến đầu đội, bình tĩnh ra dấu tay, khinh kỵ chạy đến trước, những người khác lùi lại, lính trinh sát chạy đi xem xét tình huống.

Đoàn người trèo lên gò núi, binh sĩ thúc ngựa quay lại bẩm báo: “Thám báo ở dịch trạm đằng trước phát hiện một đội khinh kỵ Bắc Nhung, ước khoảng năm sáu chục người, vừa vặn đi về phía chúng ta, Vương tử, nên mặc kệ, hay nghênh chiến?”

“Xác định chỉ có năm sáu chục người?”

“Chỉ tầm đó, nếu là vài trăm, sớm đã bị phát hiện!”

Mạc Bì Đa nhìn Dao Anh, vẻ chần chừ. Dao Anh tháo khăn che mặt, hỏi: “Vương tử muốn nghênh chiến?”

Mạc Bì Đa gật đầu: “Không ai biết vì sao đội khinh kỵ này xuất hiện, nếu mặc kệ chúng có thể sẽ có tai hoạ ngầm, chi bằng tiết kiệm sức lực trực tiếp nghênh chiến, phần thắng lớn hơn. Người của tôi nhiều hơn gấp mấy bọn chúng, có mấy phần chắc chắn. Nhiếp Chính Vương đã ra lệnh cho doanh địa các nơi tạo thành một tuyến đường phong tỏa, kiểm tra tất cả kỵ binh thám báo Bắc Nhung, ba hướng Tây, Nam, Bắc đều đã đầy đủ binh lực, chỉ còn phía Đông chưa kịp bố trí binh mã. Nếu thả mấy chục khinh kỵ này, chúng rất có thể chạy thoát vòng vây.”

Dao Anh lập tức nói: “Người của Vương tử không cần để ý đến ta, nghênh chiến là được.”

“Nếu là do tôi khinh địch, công chúa lập tức dẫn người rút lui, không cần lo cho tôi.” Mạc Bì Đa quay sang Dao Anh ôm quyền, thúc ngựa quay người, rút trường đao, “Các anh em, chuẩn bị ứng chiến!”

Đám binh sĩ xôn xao rút đao đáp lời, lấy Mạc Bì Đa làm trung tâm, hơn hai trăm kỵ binh như một cánh quạt chậm rãi mở ra hai bên, vài con khoái mã như tên rời cung từ hai cánh phóng ra, Mạc Bì Đa tay cầm loan đao, ruổi ngựa tiến lên, toàn bộ trận hình như một cây cung giương căng lực, dây cung căng tràn, mũi tên vận sức chờ bắn.

Dao Anh dưới bảo vệ của các thân binh rút lui lên cồn cát dốc thoải, ngóng nhìn về chân trời. Họ núp sau cồn cát, người từ phía Tây đến không thấy họ nhưng họ có thể quan sát đối phương từng tí một rõ ràng.

Khinh kỵ Bắc Nhung quả nhiên tốc độ rất nhanh, tiếng kèn còn quanh quẩn trong không khí thì cát vàng xa xa đã bốc lên cuồn cuộn, bụi đất tung cao mấy trượng, mấy chục người cưỡi ngựa phóng ra từ bụi đất chạy đến phía họ.

Mạc Bì Đa ra hiệu thân binh múa cờ: “Kết trận!”

Binh sĩ phản ứng nhanh gọn, lặng lẽ đẩy đến. Mạc Bì Đa nhìn đám khinh kỵ Bắc Nhung ngày một gần, bên trán đổ mồ hôi hột, nhưng hai tay vẫn luôn vững vàng nắm chặt loan đao.

Các binh sĩ chờ cậu hạ lệnh.

Mạc Bì Đa giơ tay lên, binh sĩ đang định bắn tên, bỗng nhiên cậu hét lớn: “Chờ một chút!”

Phía trước có tiếng la giết động trời, xem lẫn tiếng đau đớn thảm thiết, nhưng không phải từ phía họ mà là từ bên khinh kỵ Bắc Nhung —— chúng đang tàn sát lẫn nhau, đội khinh kỵ phía sau đang đuổi giết kỵ binh phía trước, hai bên ăn mặc giống nhau lại đang giao chiến, nhanh chóng chạy đến đây.

“Xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Bắc Nhung lục đục?” Mạc Bì Đa nhíu mày.

“Chạy đi đâu?!”

“Chúng ta không đi được nữa, liều mạng với chó Bắc Nhung! Cùng chết!”

“Phải đưa tin đi!”

Trên cồn cát Dao Anh nghe thấy tiếng rống giận trong gió, cả người chấn động: “Vương tử, là người Hán! Mấy người bị đuổi giết kia là người Hán!”

Lính mang tin dẫn nàng đến trước mặt Mạc Bì Đa, Mạc Bì Đa chau mày, nhìn kỹ đám kỵ binh Bắc Nhung đang chém giết lẫn nhau, ai nấy mặc giáp giống nhau, chẳng phân biệt ra ai là người Hán ai là Bắc Nhung.

“Cứu họ, người bị Bắc Nhung truy sát có thể hữu dụng với chúng ta.” Cậu nói.

Đám người thưa vâng.

Thấy mấy người kia bị kỵ binh Bắc Nhung vây quanh, Mạc Bì Đa không do dự nữa, phi ra từ sau cồn cát, hủy chiến trận.

“Theo ta giết!”

Binh sĩ thét lớn đuổi theo cậu, hai trăm người đột nhiên phóng ra giết, như thần binh trên trời rơi xuống, khinh kỵ Bắc Nhung dưới cồn cát quá sợ hãi, nhưng không lui lại, mà càng thêm điên cuồng chém giết mấy người Hán còn sống. Chúng như biết mình hết đường lui, bằng mọi giá phải giết đám người Hán.

Trường đao chém xuống, từng người Hán một ngã xuống.

Thân binh vây quanh Dao Anh rút lui đến chỗ cao an toàn hơn, nàng thỉnh thoảng quay đầu nhìn, đột nhiên thấy nhịp tim hỗn loạn.

Gió lớn cuốn lên bụi cát, tiếng gào của đám người Hán bị đuổi giết kia rõ ràng là tiếng phổ thông Ngụy triều. Đôi tay Dao Anh run lên, thúc ngựa quay lại.

“Dựng cờ! Đi hỗ trợ, báo họ chạy qua bên này!”

Bốn người trong nhóm thân binh thưa vâng, giơ cờ, phi ngựa chạy vội xuống.

Dưới núi, đám người Hán thấy Mạc Bì Đa xông ra cũng kinh ngạc không thôi, một người trong số đó nhìn thấy lá cờ phất phơ trên gò núi, mặt lộ ra vẻ vui mừng như điên không dám tin.

“Văn Chiêu công chúa!”

“Chạy qua bên đó!”

Mấy người muốn lao ra khỏi vòng vây, nhưng kỵ binh tinh nhuệ Bắc Nhung thà không bỏ chạy cũng cắn chặt họ không buông, lính của Mạc Bì Đa khó lòng phân biệt ai, có phần bó tay bó chân.

Họ chạy trái tông phải, lần lượt thử phá vây.

Dao Anh theo sau thân binh chạy xuống sườn cồn cát, tim đập càng nhanh, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi.

Thân binh nâng cờ chạy trước, dùng tiếng địa phương hét to, chỉ đường chạy trốn cho đám người Hán.

Một trận mưa tên, một con ngựa ô đứng đầu xông ra trước kỵ binh Bắc Nhung bao vây, thoáng chạm mặt Mạc Bì Đa, chạy nhanh về hướng cờ.

Dao Anh đau lớn trong lòng, chạy lên đón.

Binh sĩ chung quanh giơ đao chém giết, con ngựa đen phi nước đại đến nàng, người trên ngựa không mặc chiến giáp mà chỉ một bộ áo da tay hẹp của dân du mục bình thường, trên tay một đôi chùy lấp lánh sắc vàng.

Dao Anh cứng đờ người.

Có một khoảnh khắc, nàng tưởng mình đang nằm mơ.

Thế nhưng tiếng gầm thét la giết bên cạnh rõ ràng đến thế, chiến mã hí vang, máu thịt văng tung tóe, tiếng đao kiếm tấn công, mũi tên lướt qua như mưa nặng hạt, vó ngựa đẫm trên cồn cát, cát vàng cuồn cuộn như ráng mây trải trên mặt đất.

Cảnh trong mơ đã thật sự xuất hiện, nỗi vui mừng to lớn thoáng qua bị thay bằng cơn hoảng sợ, nàng lạnh cả người, giục ngựa phi nước đại về phía anh ta, bốn vó như bay.

“Anh —— “

Người kia như đã nghe tiếng nàng, đôi mắt phượng dài hẹp nhìn nàng không chớp mắt, như sợ nàng biến mất, giục ngựa dẫn cương, phi nhanh đến nàng, đưa tay ra.

Vó ngựa từng tiếng từng tiếng, như đạp vang trong lòng Dao Anh.

Đừng lỗ mãng như thế, đừng như trong giấc mơ!

“Cẩn thận!”

Con ngựa đen nhanh như sét đánh, trong chớp mắt đã chạy đến gần, bỗng nhiên, con ngựa dẫm phải cái hố, sau một tiếng hí thê lương, vó trước trượt chân, hất văng người trên ngựa ra.

Người ấy lộn mấy vòng trên đất, rơi cả mũ giáp, lảo đảo đứng dậy, tóc đen rối tung, mặt dính đầy máu, một đôi mắt phượng đỏ như máu.

Dao Anh ghìm ngựa, phóng xuống lưng ngựa, lảo đảo chạy về phía hắn, nước mắt nhạt nhòa.

Không có trường đao đột nhiên từ trong đất nghiêng xuyên đến, anh ấy không bị đâm, không có máu tuôn ồ ạt, anh đang êm đẹp đứng trước nàng, cao lớn như xưa…

Dao Anh mừng rỡ như điên, giờ khắc này, ba năm xa nhau, sợ hãi, lo lắng, đau đớn trong khoảnh khắc toàn bộ hóa thành hư không, nàng không nghĩ được gì, giang hai tay, nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn.

“Anh!”

Người kia lung lay mấy lần, cúi đầu nhìn nàng, mắt phượng dài hẹp không chớp nhìn nàng chăm chú, bờ môi giật giật, tiếng nàng chìm trong tiếng la giết động trời.

Nàng gọi Lý Trọng Kiền.

Hắn hẳn muốn sửa nàng.

Nhưng là nàng lao đến hắn, vội vàng, mừng rỡ, ôm thật chặt hắn không muốn xa rời, ánh mắt rưng rưng, như hắn là người trên đời này nàng coi trọng nhất…

Hắn nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy Dao Anh.

A Nguyệt, ta đã tìm được nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt
  • Cô Nương Đừng Khóc
Chương 80...
Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt
  • Cô Nương Đừng Khóc
Chương 80...
MINH NGUYỆT DĨ NAN VIÊN
  • Triều Lộ Hà Khô
Chương 13
Nguyệt Cẩm
  • Một quả quýt nhỏ
Chương 9 END
Nguyệt Lạc
  • Điềm Anh
Chương 78...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom