-
Chương 139
Chương 139
Hương thơm lượn lờ.
Trong thiền thất im ắng đến lạ thường, chỉ có tiếng bút sột soạt.
Dao Anh một tay chống cằm, nhìn chằm chằm bút trong tay Đàm Ma La Già, nhìn thật lâu.
Chàng không nói lời nào, nàng cũng không lên tiếng.
Bát Nhã ôm một đống sách to vào nhà, quỳ gối trước bàn sách sửa sang một lúc, Dao Anh vẫn ngồi bất động, cậu không nhịn được liếc sang, ra hiệu nàng ra ngoài nhanh đi, đừng quấy rầy Đàm Ma La Già.
Dao Anh ngẩng lên nhìn Đàm Ma La Già.
"Ra ngoài."
Đàm Ma La Già ngừng bút, nói khẽ, là nói với Bát Nhã.
Bát Nhã đầy mặt không hiểu, để sách xuống cung kính lui ra, trước khi đi còn oán trách trừng trộ Dao Anh.
Dao Anh không phản ứng lại, một đôi mắt sáng chuyên chú nhìn Đàm Ma La Già, nhìn đến ngây ra.
Đàm Ma La Già cụp mắt, lại chấp bút, viết mấy chữ, chợt phát hiện mình đang chép lại kinh văn chứ không phải phê đáp văn thư.
Trên tấm lụa trải rộng đều là kinh văn.
Mặt chàng vẫn tỉnh bơ, ngừng bút, chuyển tấm lụa sang một bên, cầm lấy một tờ giấy trắng hoa tiên in hoa sen chìm.
"Hải Đô A Lăng muốn đánh Thánh Thành, công chúa quay về sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm." Đàm Ma La Già bỗng nói.
"Công chúa nên ở lại Sa Thành."
Dao Anh đáp ừ, nói: "Pháp sư bày mưu lập kế, sớm đã có mưu đồ, tôi về hay không, thật ra chẳng ảnh hưởng đến đại cục, có điều vận may của Hải Đô A Lăng thực sự quá tốt, tôi chỉ sợ xảy ra biến cố gì, Nhϊếp Chính Vương ở Tát Mỗ Cốc xa xôi không rảnh bận lòng về Thánh Thành, nên tôi mới về."
Đàm Ma La Già ngước mắt: "Ta cũng không có ý trách công chúa."
Dao Anh nhìn chàng, "Tôi hiểu mà, là Pháp sư lo lắng cho an nguy của tôi, sợ tôi có chuyện."
Nàng dừng lại một lát, "Tôi cũng lo lắng cho an nguy của Pháp sư, sợ Pháp sư xảy ra chuyện."
Trong phòng tĩnh lặng im ắng mãi thật lâu.
Đàm Ma La Già nhìn nàng, ánh mắt trong vắt, lặng thinh một lát mới dời mắt, "Đa tạ công chúa nhớ tới."
Dao Anh cười xòa, "Pháp sư xuất quan, tôi biết Pháp sư bình an, trong lòng yên tâm hơn nhiều."
Đàm Ma La Già cúi đầu, nhìn giấy hoa tiên, đôi mắt thâm thúy, hỏi: "Anh của công chúa đã đến đâu rồi?"
Dao Anh lấy lại tinh thần, nói: "Trên thư Dương Thiên nói, anh ấy đã trực tiếp tới Vương Đình, tôi còn không biết anh đang ở đâu sợ bị bỏ lỡ nên đã phái mấy đội thân binh đi đón anh ấy, giờ nguy cơ Thánh Thành đã giải xong, tôi sẽ khởi hành đi Sa Thành đợi anh ấy. Bắc Nhung đã loạn, chính là thời cơ tốt Tây quân thu về đất cũ, gặp được anh tôi rồi, sẽ cùng tập hợp với Dương Thiên."
Nàng phái ra mấy đội thân binh, chia các ngả có thể để chờ đón Lý Trọng Kiền, hẹn gặp nhau ở Sa Thành, mới đảm bảo sẽ không bị lướt qua nhau. Lúc này lãnh địa Bắc Nhung rất loạn, nàng không muốn lại gặp trắc trở.
Đàm Ma La Già chuyên chú viết, tay áo cà sa bày lên bàn sách.
Chàng đã cố né tránh, vòng vo trắc trở, vẫn không tránh khỏi đối mặt nàng nói lời tạm biệt.
"Ta cho tăng binh hộ tống công chúa đi Sa Thành." Chàng thản nhiên nói, âm điệu trong lạnh.
Dao Anh đợi một lúc, thấy dáng vẻ chàng hoàn toàn không thèm để ý, mới ngồi thẳng hơn, từng chữ từng chữ nói: "Thời gian này Pháp sư đối đãi tôi tình thâm nghĩa trọng, tôi ghi khắc sâu trong lòng."
Đàm Ma La Già ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt không gì biểu lộ, đôi mắt không vui không buồn, không một tia khói lửa. "Tiện tay thôi, công chúa người hiền tự có thiên tướng, không cần để ý."
Dao Anh đối mặt với chàng, ánh mắt nhìn nhau, đôi mắt xanh chàng lạnh lạnh nhạt nhạt, nàng cười cười, đứng dậy cáo từ.
"Pháp sư, tôi đi."
Giọng nàng êm dịu.
"Trân trọng."
Đàm Ma La Già nhẹ nhàng ừm, cúi đầu tiếp tục phê chữa tấu chương.
Dao Anh từng bước một bước ra thiền thất, ra đình viện, quay đầu nhìn quanh, cửa điện mở, màn nỉ treo cao, Đàm Ma La Già ngồi trước bàn sách, ánh vàng lấp lánh lưu chuyển trên cà sa, mờ mịt thánh khiết, như nâng người lên trên Phật điện cao cao.
Nàng đứng đấy ngây ngẩn một lúc, quay đi.
Bóng sáng trước hành lang giao thoa, vòng ngọc leng keng, váy đỏ màu thạch lựu sột soạt chậm rãi biến mất trong tầm mắt Đàm Ma La Già.
Chỉ còn lại bóng cây loang lổ hương thơm nhẹ nhàng, hai bên vách hành lang, cây bồ đề cổ thụ màu xanh biếc buồn bực mênh mang, thanh nhã trang nghiêm.
Chàng đặt bút xuống, chìm trong sóng nắng vàng rực, ảm đạm ngồi một mình.
...
Chiều đến, trong phòng không đốt đèn, tia sáng lờ mờ.
Nghe cạnh cửa vang tiếng bước chân.
Tất Sa lén lén lút lút vào điện, "Vương, tôi đặc biệt từ cửa chính ra khỏi thành, ra ngoại thành đi một vòng mới thay y phục quay về, công chúa hẳn sẽ không sinh nghi..."
Anh ta giả vai Tô Đan Cổ, mang báo đốm đi ngang qua trước mặt Lý Dao Anh, cưỡi ngựa ra thành, lượn một vòng để mọi người đều nghĩ Nhϊếp Chính Vương đi đuổi bắt Ngõa Hãn Khả Hãn.
Tất Sa vừa nói, bước vào thiền thất, đột nhiên thấy luồng sát khí lạnh thấu xương, tự dưng dừng bước, ngẩng lên.
Đàm Ma La Già ngồi trước bàn sách, tay cầm Phật châu, mặt không cảm xúc, sắc lạnh trong đôi mắt xanh lấp lóe.
"Nàng đi rồi à?" Chàng hỏi, giọng trầm thấp.
Tất Sa chùng lòng, nhìn kỹ nét mặt chàng không dám bước tiếp: "Vương... Công chúa vừa ra khỏi thành."
Lúc anh ta quay về vừa hay thấy Dao Anh giữa đám thân binh rời Thánh Thành.
"Vương, chỉ cần ngài hạ lệnh, tôi có thể đuổi theo đưa công chúa về."
Ánh mắt Đàm Ma La Già lạnh băng, nói khẽ: "Ta là người trong sa môn."
Tất Sa thầm than, không dám khuyên nữa, dè dặt nhắc nhở chàng: "Vương, ngài nên tán công rồi." Ngài còn chưa tán công đã xuất quan, còn đang mang bệnh, lần này thật muốn tẩu hỏa nhập ma.
Đàm Ma La Già đứng dậy bước vào cửa ngầm vào mật đạo, bóng lưng tiêu điều.
Mật đạo u ám chật hẹp.
Chàng bước xuống bậc đá rất dài, dưới mật đạo có ánh vàng ẩn hiện, tiếng báo đốm gầm vang, đầu báo xù lông sáp lại gần nhẹ cọ vào bàn tay chàng.
Khí thế trên người Đàm Ma La Già càng thêm lạnh lẽo, không để ý đến báo đốm, một mình đi trong bóng đêm, qua hành lang quanh co chật hẹp thật dài, lách qua một khe đá chỉ một người qua lọt, phía trước ánh sáng rộng mở, có sắc trời từ chỗ hở trên đỉnh động rơi chiếu, sáng rõ hình dáng động đá, trong động có con suối nước nóng, nước suối mát lạnh, hơi nóng nghi ngút, hơi nước mông lung toàn hang đá.
Chàng đến trước đài đá ngồi xếp bằng, vận khí điều tức.
Không biết qua bao lâu, hơi nước làm ướt cà sa trên người chàng, mấy sợi ánh trăng như nước chảy xuống, rơi trên bệ đá ướt sũng trước mặt chàng.
Trong vắng vẻ, ở sâu trong con đường hẹp bỗng có tiếng bước chân, vật gì mềm mại giẫm trên tảng đá trơn ướt.
Một cái bóng mờ ảo dần dần đến gần động đá.
Đàm Ma La Già mở to mắt, tia u ám trong mắt xanh chớp động, giọng khiển trách: "A Ly."
Tiếng kia dừng lại.
Đàm Ma La Già tiếp tục vận công, một lát sau, tia u ám trong mắt rút đi, chậm rãi đứng dậy cởi cà sa. Động đá này là chỗ chàng điều dưỡng, sau mỗi lần tán công hai chân chàng bị sưng khó đi, nước nóng trong suối có thể thư giải nỗi đau đớn.
Tiếng hơi nước rơi nho nhỏ, tiếp đến là tiếng hít thở đè nén.
Động tác cởi đồ của Đàm Ma La Già đột nhiên ngừng lại, ngước mắt, ánh mắt như chớp quét đến góc khuất.
"Ra đây."
Bóng đen run rẩy, chậm rãi thong thả bước ra từ trong bóng tối, ánh trăng từ đỉnh động lặng lẽ chảy xuôi, trong hơi nước bay bay, ngũ quan xinh đẹp của nàng từng chút từng chút trở nên rõ ràng.
Nàng đứng dưới ánh trăng trong lạnh, mái tóc dày đen nhánh, da thịt trắng hơn tuyết, ánh mắt trong trẻo, sóng mắt sóng sánh.
Chàng đứng trên bệ đá, cà sa vừa mới cởi một nửa, chuẩn bị bước vào trong hồ nước.
Cách làn hơi nước ẩm ướt lượn lờ, hai người đối mặt.
Đàm Ma La Già không nói một lời.
...
Tiếng nước tí tách tí tách.
Dao Anh đứng trước đài đá, đón lấy ánh mắt lạnh lùng như tuyết của Đàm Ma La Già, xấu hổ toát mồ hôi đầy người.
Nàng đã định từ trước rằng sau khi Tô Đan Cổ và Tất Sa về Thánh Thành sẽ lập tức đi Sa Thành đợi Lý Trọng Kiền, hành lý đã thu ghém xong xuôi. Gặp Đàm Ma La Già xong nàng cùng thân binh rời đi, vừa ra khỏi thành, tăng binh Vương Tự tìm đến nhắn rằng Bát Nhã có một thứ đồ rất quan trọng muốn giao cho nàng, bảo nàng phải quay về tự mình cầm lấy.
Tăng binh nói như thật, Dao Anh vừa vặn nhớ rằng còn chuyện quên nói với La Già, quay đầu ngựa về thành.
Đến Vương Tự, Bát Nhã thần thần bí bí, đuổi mấy người kia đi kéo nàng vào góc vắng bảo nàng đợi, nói thứ kia nhất định phải tự tay giao cho nàng, không thể để ai bắt gặp.
Dao Anh đứng trong hành lang chờ mãi không thấy tăm hơi Bát Nhã. Thấy trời sắp tối rồi, nghi ngờ có khi nào Bát Nhã quên mất mình, bèn vòng qua hành lang, định tìm cậu tăng binh hỏi, lại thấy xung quanh chẳng có ai, bóng đen trong góc tường chợt lóe, một con báo đốm đột nhiên nhảy từ đầu tường xuống, gầm lên với nàng. Nàng giật nảy mình, biết ra Bát Nhã đã dẫn nàng vào địa phận của báo đốm, rùng mình, muốn lui ra thì không kịp.
Báo đốm đứng thẳng, buộc nàng bước xuống thềm đá, ánh mắt con báo lằn lên sắc lạnh, nàng sợ chọc giận báo đốm, lùi từng bước một, mới bị lạc đường, không biết sao bị buộc đi vào một con hẻm nhỏ, thấy đầu kia có ánh sáng có lẽ là lối ra, lại nghe thấy tiếng nói, bèn nhanh chóng tìm tới.
Sau đó liền thấy một bóng nam tử cao lớn trong hơi nước đưa lưng về phía nàng cởi cà sa, lộ bờ vai ướt sũng mồ hôi.
Dưới ánh trăng, người chàng trần trụi đứng thẳng, lưng vai đường cong rõ ràng, như được bôi một lớp dầu ảnh ra ánh màu mật ong, cà sa đã ẩm ướt một nửa, đường nét từ hông đến chân dài hiện rõ, ẩn chứa đầy sức mạnh.
Dao Anh ngây ra, nhanh chóng nín thở lùi ra, Đàm Ma La Già đã nhìn sang hướng nàng đang núp.
"Ra đây."
Chàng nói, trong sương mù, gương mặt anh tuấn trong lạnh trang nghiêm.
Dao Anh không khỏi rùng mình, nổi lớp da gà mịn, đi ra, nhìn chàng cười trừ, "Pháp sư, tôi định tránh A Ly, không cẩn thận xông vào."
Trước đó Tất Sa có nói, lúc hai chân Đàm Ma La Già phát bệnh sẽ vào ngâm suối nóng thư giãn, nhất là khi bị bệnh mà chàng không thể không ra mặt xử lý chính vụ, càng cần ngâm mình trong suối nóng.
Động đá này hẳn là chỗ suối nước nóng đó.
Đàm Ma La Già nhìn Dao Anh, cà sa đã cởi một nửa, ánh mắt lạnh lẽo như băng lạnh.
Dao Anh bị chàng nhìn mà thấy tê cả da đầu, chỉ là không cẩn thận thấy ngài ấy cởi đồ, cũng đâu phải gì lớn, từng thấy rồi mà... Ngài ấy là người xuất gia, vốn không thèm để ý.
Ngay lúc nàng thầm nói trong lòng, trong động đá lại nhẹ vang tiếng cà sa rơi xuống đất.
Đàm Ma La Già nhìn nàng, đôi mắt xanh trầm tĩnh như nước, mặt không biến sắc nới lỏng ngón tay, cà sa quấn bên hông trượt xuống.
Dao Anh sửng ra, trợn lớn mắt: A?!
Còn cởi?
Nàng định lui ra, ánh mắt La Già đuổi theo, dừng trên mặt nàng, ánh mắt không hung ác nhưng lại có lực ép người nặng nề.
"Lại đây."
Chàng bình tĩnh nói.
Dao Anh đứng bất động.
Bỗng Đàm Ma La Già đổ ra sau. Tim Dao Anh nhảy dựng, vô thức xông tới mấy bước.
Đàm Ma La Già dựa vào bệ đá đứng vững, ngước nhìn nàng.
Dao Anh phát hiện ánh mắt chàng có vẻ kỳ lạ, như là không nhận ra nàng, mới dịu dàng hỏi: "Pháp sư, ngài sao rồi? Để tôi đi gọi Bát Nhã tới nhé?"
Đàm Ma La Già như không nghe thấy, đứng dậy, bước vào suối nước nóng.
Dao Anh mặt đầy mờ mịt, nhìn chàng tự bước ngâm mình vào suối nóng, quay người định đi, đột nhiên chàng ngẩng lên, hai luồng ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng, tư thế như kiểu hễ nàng cử động lập tức chàng sẽ nhào đến.
Nàng quay đầu nhìn quanh, con báo đốm ngồi xổm trong một góc, mắt nhìn nàng chằm chằm âm u.
Dao Anh đứng im.
"Pháp sư?" Nàng lại gọi.
Đàm Ma La Già không lên tiếng, ngâm mình trong suối nước nóng, mặt, người không ngừng vã mồ hôi, cơ bắp căng lên, đôi này nhíu chặt, vẻ như rất đau đớn, lại như rất tỉnh táo, đôi mắt xanh nhìn nàng không chớp.
Dao Anh nhìn qua đôi chân chàng dưới nước, a lên, đùi chàng sưng rất rõ ràng.
"Pháp sư mắc bệnh hả? Có thuốc không? Tôi đi gọi Bát Nhã!"
Nàng xoay đi, ánh mắt nhìn quanh một vòng thấy trên bàn đá chất một đống bình thuốc vội vàng chạy đến. Trước đây nàng từng chăm sóc chàng, tìm đến cái bình quen thuộc, ngửi mùi, cắn nếm thử rồi mới đổ mấy viên ra lòng bàn tay, quay lại bệ đá giúp Đàm Ma La Già uống thuốc.
Uống thuốc vào, ánh mắt chàng nhìn nàng phá lệ lạnh lùng, đưa tay nắm chặt cổ tay của nàng.
"Pháp sư?" Dao Anh nhích lại gần hơn một tí, nhìn kỹ sắc mặt chàng.
Trong chớp mắt tiếp theo, tay chàng đột nhiên dùng sức, nàng vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ thấy trời đất quay cuồng, cả người ngã vào hồ nước nóng, làn nước ấm áp ngấm qua, quần áo trên người nàng lập tức ướt đẫm, dán chặt lên da.
Dao Anh sặc đến ho khan, lau bọt nước trên mặt, ngẩng lên, đối mặt với đôi ngươi trầm tĩnh của chàng.
Chàng ngồi dựa vào cạnh hồ, lạnh lùng nhìn nàng, đôi tay nắm bên hông nàng nóng hổi như que hàn.
Dao Anh mãi lâu không bình tĩnh nổi, gió lạnh thổi qua, mái tóc dài ướt đẫm dán tóc mai lên cổ, nàng không khỏi run rẩy, phát hiện mình đang nằm trong lòng Đàm Ma La Già, ngài ấy đang ôm nàng nhưng mặt vẫn không một cảm xúc.
Thân thể chàng trần trụi, còn trên người nàng quần áo ướt đẫm, nước suối trơn nhẵn, đôi tay nóng bỏng dán lên eo nàng, giữa lòng bàn tay và da thịt nàng chỉ cách một lớp quần áo ướt.
Dao Anh đờ ra nhìn Đàm Ma La Già.
Nếu không phải thấy mặt chàng vẫn luôn yên bình, cả người cứng ngắc, đáy mắt không một gợn sóng, nghiêm túc như một vị Phật thiền định, nàng thật tình nghi là chàng cố ý.
Nàng giãy mấy lần, ở trong nước đẩy ngón tay La Già ra.
Chàng rên khẽ, chau mày.
Lực trói bên hông bỗng buông lỏng, Dao Anh tranh thủ lùi ra, bọt nước cuồn cuộn, chàng trầm thấp nói một câu gì.
Dao Anh xích lại gần hơn: "Pháp sư?"
"Đau."
Chàng nhìn nàng, khẽ nói, mồ hôi chảy xuống mặt, ánh mắt tĩnh như giếng sâu, nhìn không ra nét đau đớn.
Nhưng rõ ràng ngài ấy nói một chữ đau.
Ban ngày lúc nói chuyện với nàng, ngài cũng đang cố nén đau đớn sao?
Dao Anh nghèn nghẹn.
...
Hơi nước tràn ngập, ánh trăng từ đỉnh động tỏa khắp.
Đàm Ma La Già ngẩng nhìn Dao Anh, ánh mắt thê lương như đang nhìn cảnh mộng ảo.
Chàng xem đây là một giấc mơ.
Cũng giống như cảnh trong mơ lần trước, lệ quỷ hóa thành dáng dấp nàng, lại xuất hiện lần nữa trong mơ, nhìn chàng cười yêu kiều, mềm mại gọi chàng, ngồi trong lòng chàng, đôi tay mềm mại ôm cổ chàng, hơi dùng sức, ép chàng cúi người.
Lần trước, nàng dỗ ngon dụ ngọt, kiều mị uyển chuyển hờn dỗi, dùng vô số thủ đoạn mềm mỏng dẫn dụ chàng, khuyên chàng dừng con đường tu hành.
Chàng vẫn lặng thinh.
Lần này, ánh trăng như bạc, ánh mắt nàng nhìn chàng tràn đầy thương tiếc. "Pháp sư, đau không?"
Mùi thơm đầy cõi lòng, không như nước suối hương nhuyễn ngọc lạnh.
Mơ sở dĩ là mơ, chính là vì nó là sở dục trong lòng chàng, là tâm ma của chàng.
Đàm Ma La Già đối mặt với ảo cảnh trong mơ, mặt không gì biểu lộ, nhẹ nói: "Đau."
Đây là lần đầu chàng trò chuyện cùng ảo cảnh.
Ảo cảnh kinh ngạc nhìn chàng. Sau một lúc lâu, nàng lại hỏi: "Pháp sư, tôi làm sao người mới dễ chịu hơn chút?"
Đàm Ma La Già ngắm nàng một hồi lâu.
Ảo cảnh chân thật thế này, một cái nhăn mày, một nụ cười, hết sức tươi sáng.
Chàng nói: "Ở lại, giúp ta."
Đối mặt với ảo cảnh, đối mặt với sở dục của mình, nó mới có thể biến mất.
Sau một khắc, Đàm Ma La Già nhắm mắt, thầm niệm kinh văn đợi ảo cảnh tan đi.
...
Tiếng nước tí tách.
Đôi mắt Đàm Ma La Già nhắm nghiền, đôi vai trần tỏa đầy mồ hôi, không nhúc nhích.
Dao Anh leo ra khỏi hồ nước nóng, quần áo ướt đẫm, run lẩy bẩy.
Báo đốm ghé vào cửa động, trong bóng tối, mắt báo như có ánh lân quang lưu chuyển, thi thoảng lại phát ra một hai tiếng trầm đục như thị uy.
Dao Anh ngẩng đầu nhìn bốn bề, nàng không phân biệt được mấy con đường tối quanh co kia, lúc này trời vừa chập tối, trong mật đạo không đốt đèn, không ai dẫn đường có thể nàng sẽ lạc đường.
Huống hồ Đàm Ma La Già đang thế này, tốt nhất nàng nên giúp, đợi ngài ấy tỉnh táo lại.
Dao Anh bất đắc dĩ thở dài, tiện tay chụp bộ cà sa được xếp ngay ngắn trên bàn đá khoác lên người, đi đến trước bàn đá, lôi đá đánh lửa, mất sức nửa ngày mới nhóm được ít mạt gỗ.
Trong động đá có chuẩn bị chậu than, xem ra Đàm Ma La Già thường xuyên ngâm nước nóng ở đây.
Ánh lửa sáng lên, trên người nàng dính ướt khó chịu, quay đầu nhìn qua Đàm Ma La Già, chàng đang xếp bằng trong ao, không chút tiếng động.
Nàng chuyển chậu than qua một góc khuất, núp sau phiến đá to nhô ra, cởi ra đồ ướt, mặc lại cà sa, sau đó nhặt cà sa Đàm Ma La Già vừa rồi cởi ra hong cạnh chậu than.
Lửa than cháy lép bép, người nàng ấm áp hơn, đứng dậy quay lại bệ đá thấm ướt chiếc khăn đặt trên môi La Già, nhẹ nhàng ấn.
Đàm Ma La Già mở hai mắt, ánh mắt xanh biếc thẳng tắp nhìn nàng.
Đầu ngón tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng phớt qua môi chàng.
Dao Anh mỉm cười với chàng, nhẹ giọng hỏi: "Pháp sư, có dễ chịu hơn chút nào chưa?"
Chàng lặng im không nói.
Dao Anh thấy có vẻ chàng còn chưa tỉnh táo, không hỏi nữa, ngồi dựa vào cạnh bệ đá, thỉnh thoảng lại gần xem kỹ sắc mặt chàng, sợ chàng ngất đi.
Một đêm trôi qua, ánh trăng trên đỉnh đầu dần mờ đi, nắng sớm xanh nhạt lọt vào động đá, chụp xuống một quầng sáng.
Nước suối vẫn ấm như thế, Đàm Ma La Già điều tức xong, mở mắt, ánh mắt đảo qua bệ đá, bỗng cứng lại.
Mấy sợi tóc dài rớt xuống hồ, đuôi tóc thấm ướt, bết lại thành chùm, ướt sũng, sợi tóc dập dờn theo nước, êm ái quấn lấy cánh tay chàng, quét qua bờ ngực trần trụi của chàng.
Ánh mắt chàng thuận theo sợi tóc đi lên.
Đỉnh đầu đen nhánh sáng mềm, cái trán no đủ trơn bóng, mi dài cong lên, chóp mũi trắng mịn, môi hơi chu, chiếc cằm tinh xảo,... thiếu nữ dựa vào cạnh bệ đá, gối lên cánh tay, nhắm mắt ngủ say, tóc dài như mực xõa tung, phủ kín nửa bên bệ đá.
Trên người nàng mặc một bộ áo tăng rộng rãi, tay áo trượt xuống lộ ra nửa cánh tay như mỡ dê, trên cánh tay luôn đeo chặt một chuỗi cầm châu bồ đề trong trẻo sắc dịu.
Đây không phải là mơ.
Đàm Ma La Già ngước mắt, từng cảnh trong giấc mơ đêm qua hiện lên trong đầu.
Vốn đã rời Thánh Thành, sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Chàng lần lượt thả nàng rời đi, nàng vẫn cứ lần lượt quay về.
Sâu trong ngõ tối có tiếng bước chân nhẹ vang.
Bóng dáng Tất Sa xuất hiện ở cửa hang, báo đốm nghe tiếng bước chân, đứng dậy bước tới, anh ta ném cho nó một khối thịt chín dụ qua một bên, nhấc chân bước vào động đá, thấy rõ cảnh trong động, mắt trợn lớn.
Dao Anh tựa vào cạnh bệ đá, trên người mặc bộ áo tăng rõ là quá rộng, tóc dài xõa tung, hai gò má ửng đỏ, trên cánh tay đeo một chuỗi Phật châu.
Đàm Ma La Già ngồi trong hồ, thân mình trần trụi, rũ mắt nhìn nàng, phát giác ánh mắt của anh ta mới ngước mắt liếc sang.
Tất Sa giật mình cái đụi, đặt khay bưng trong tay xuống, lặng yên lui ra.
Hương thơm lượn lờ.
Trong thiền thất im ắng đến lạ thường, chỉ có tiếng bút sột soạt.
Dao Anh một tay chống cằm, nhìn chằm chằm bút trong tay Đàm Ma La Già, nhìn thật lâu.
Chàng không nói lời nào, nàng cũng không lên tiếng.
Bát Nhã ôm một đống sách to vào nhà, quỳ gối trước bàn sách sửa sang một lúc, Dao Anh vẫn ngồi bất động, cậu không nhịn được liếc sang, ra hiệu nàng ra ngoài nhanh đi, đừng quấy rầy Đàm Ma La Già.
Dao Anh ngẩng lên nhìn Đàm Ma La Già.
"Ra ngoài."
Đàm Ma La Già ngừng bút, nói khẽ, là nói với Bát Nhã.
Bát Nhã đầy mặt không hiểu, để sách xuống cung kính lui ra, trước khi đi còn oán trách trừng trộ Dao Anh.
Dao Anh không phản ứng lại, một đôi mắt sáng chuyên chú nhìn Đàm Ma La Già, nhìn đến ngây ra.
Đàm Ma La Già cụp mắt, lại chấp bút, viết mấy chữ, chợt phát hiện mình đang chép lại kinh văn chứ không phải phê đáp văn thư.
Trên tấm lụa trải rộng đều là kinh văn.
Mặt chàng vẫn tỉnh bơ, ngừng bút, chuyển tấm lụa sang một bên, cầm lấy một tờ giấy trắng hoa tiên in hoa sen chìm.
"Hải Đô A Lăng muốn đánh Thánh Thành, công chúa quay về sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm." Đàm Ma La Già bỗng nói.
"Công chúa nên ở lại Sa Thành."
Dao Anh đáp ừ, nói: "Pháp sư bày mưu lập kế, sớm đã có mưu đồ, tôi về hay không, thật ra chẳng ảnh hưởng đến đại cục, có điều vận may của Hải Đô A Lăng thực sự quá tốt, tôi chỉ sợ xảy ra biến cố gì, Nhϊếp Chính Vương ở Tát Mỗ Cốc xa xôi không rảnh bận lòng về Thánh Thành, nên tôi mới về."
Đàm Ma La Già ngước mắt: "Ta cũng không có ý trách công chúa."
Dao Anh nhìn chàng, "Tôi hiểu mà, là Pháp sư lo lắng cho an nguy của tôi, sợ tôi có chuyện."
Nàng dừng lại một lát, "Tôi cũng lo lắng cho an nguy của Pháp sư, sợ Pháp sư xảy ra chuyện."
Trong phòng tĩnh lặng im ắng mãi thật lâu.
Đàm Ma La Già nhìn nàng, ánh mắt trong vắt, lặng thinh một lát mới dời mắt, "Đa tạ công chúa nhớ tới."
Dao Anh cười xòa, "Pháp sư xuất quan, tôi biết Pháp sư bình an, trong lòng yên tâm hơn nhiều."
Đàm Ma La Già cúi đầu, nhìn giấy hoa tiên, đôi mắt thâm thúy, hỏi: "Anh của công chúa đã đến đâu rồi?"
Dao Anh lấy lại tinh thần, nói: "Trên thư Dương Thiên nói, anh ấy đã trực tiếp tới Vương Đình, tôi còn không biết anh đang ở đâu sợ bị bỏ lỡ nên đã phái mấy đội thân binh đi đón anh ấy, giờ nguy cơ Thánh Thành đã giải xong, tôi sẽ khởi hành đi Sa Thành đợi anh ấy. Bắc Nhung đã loạn, chính là thời cơ tốt Tây quân thu về đất cũ, gặp được anh tôi rồi, sẽ cùng tập hợp với Dương Thiên."
Nàng phái ra mấy đội thân binh, chia các ngả có thể để chờ đón Lý Trọng Kiền, hẹn gặp nhau ở Sa Thành, mới đảm bảo sẽ không bị lướt qua nhau. Lúc này lãnh địa Bắc Nhung rất loạn, nàng không muốn lại gặp trắc trở.
Đàm Ma La Già chuyên chú viết, tay áo cà sa bày lên bàn sách.
Chàng đã cố né tránh, vòng vo trắc trở, vẫn không tránh khỏi đối mặt nàng nói lời tạm biệt.
"Ta cho tăng binh hộ tống công chúa đi Sa Thành." Chàng thản nhiên nói, âm điệu trong lạnh.
Dao Anh đợi một lúc, thấy dáng vẻ chàng hoàn toàn không thèm để ý, mới ngồi thẳng hơn, từng chữ từng chữ nói: "Thời gian này Pháp sư đối đãi tôi tình thâm nghĩa trọng, tôi ghi khắc sâu trong lòng."
Đàm Ma La Già ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt không gì biểu lộ, đôi mắt không vui không buồn, không một tia khói lửa. "Tiện tay thôi, công chúa người hiền tự có thiên tướng, không cần để ý."
Dao Anh đối mặt với chàng, ánh mắt nhìn nhau, đôi mắt xanh chàng lạnh lạnh nhạt nhạt, nàng cười cười, đứng dậy cáo từ.
"Pháp sư, tôi đi."
Giọng nàng êm dịu.
"Trân trọng."
Đàm Ma La Già nhẹ nhàng ừm, cúi đầu tiếp tục phê chữa tấu chương.
Dao Anh từng bước một bước ra thiền thất, ra đình viện, quay đầu nhìn quanh, cửa điện mở, màn nỉ treo cao, Đàm Ma La Già ngồi trước bàn sách, ánh vàng lấp lánh lưu chuyển trên cà sa, mờ mịt thánh khiết, như nâng người lên trên Phật điện cao cao.
Nàng đứng đấy ngây ngẩn một lúc, quay đi.
Bóng sáng trước hành lang giao thoa, vòng ngọc leng keng, váy đỏ màu thạch lựu sột soạt chậm rãi biến mất trong tầm mắt Đàm Ma La Già.
Chỉ còn lại bóng cây loang lổ hương thơm nhẹ nhàng, hai bên vách hành lang, cây bồ đề cổ thụ màu xanh biếc buồn bực mênh mang, thanh nhã trang nghiêm.
Chàng đặt bút xuống, chìm trong sóng nắng vàng rực, ảm đạm ngồi một mình.
...
Chiều đến, trong phòng không đốt đèn, tia sáng lờ mờ.
Nghe cạnh cửa vang tiếng bước chân.
Tất Sa lén lén lút lút vào điện, "Vương, tôi đặc biệt từ cửa chính ra khỏi thành, ra ngoại thành đi một vòng mới thay y phục quay về, công chúa hẳn sẽ không sinh nghi..."
Anh ta giả vai Tô Đan Cổ, mang báo đốm đi ngang qua trước mặt Lý Dao Anh, cưỡi ngựa ra thành, lượn một vòng để mọi người đều nghĩ Nhϊếp Chính Vương đi đuổi bắt Ngõa Hãn Khả Hãn.
Tất Sa vừa nói, bước vào thiền thất, đột nhiên thấy luồng sát khí lạnh thấu xương, tự dưng dừng bước, ngẩng lên.
Đàm Ma La Già ngồi trước bàn sách, tay cầm Phật châu, mặt không cảm xúc, sắc lạnh trong đôi mắt xanh lấp lóe.
"Nàng đi rồi à?" Chàng hỏi, giọng trầm thấp.
Tất Sa chùng lòng, nhìn kỹ nét mặt chàng không dám bước tiếp: "Vương... Công chúa vừa ra khỏi thành."
Lúc anh ta quay về vừa hay thấy Dao Anh giữa đám thân binh rời Thánh Thành.
"Vương, chỉ cần ngài hạ lệnh, tôi có thể đuổi theo đưa công chúa về."
Ánh mắt Đàm Ma La Già lạnh băng, nói khẽ: "Ta là người trong sa môn."
Tất Sa thầm than, không dám khuyên nữa, dè dặt nhắc nhở chàng: "Vương, ngài nên tán công rồi." Ngài còn chưa tán công đã xuất quan, còn đang mang bệnh, lần này thật muốn tẩu hỏa nhập ma.
Đàm Ma La Già đứng dậy bước vào cửa ngầm vào mật đạo, bóng lưng tiêu điều.
Mật đạo u ám chật hẹp.
Chàng bước xuống bậc đá rất dài, dưới mật đạo có ánh vàng ẩn hiện, tiếng báo đốm gầm vang, đầu báo xù lông sáp lại gần nhẹ cọ vào bàn tay chàng.
Khí thế trên người Đàm Ma La Già càng thêm lạnh lẽo, không để ý đến báo đốm, một mình đi trong bóng đêm, qua hành lang quanh co chật hẹp thật dài, lách qua một khe đá chỉ một người qua lọt, phía trước ánh sáng rộng mở, có sắc trời từ chỗ hở trên đỉnh động rơi chiếu, sáng rõ hình dáng động đá, trong động có con suối nước nóng, nước suối mát lạnh, hơi nóng nghi ngút, hơi nước mông lung toàn hang đá.
Chàng đến trước đài đá ngồi xếp bằng, vận khí điều tức.
Không biết qua bao lâu, hơi nước làm ướt cà sa trên người chàng, mấy sợi ánh trăng như nước chảy xuống, rơi trên bệ đá ướt sũng trước mặt chàng.
Trong vắng vẻ, ở sâu trong con đường hẹp bỗng có tiếng bước chân, vật gì mềm mại giẫm trên tảng đá trơn ướt.
Một cái bóng mờ ảo dần dần đến gần động đá.
Đàm Ma La Già mở to mắt, tia u ám trong mắt xanh chớp động, giọng khiển trách: "A Ly."
Tiếng kia dừng lại.
Đàm Ma La Già tiếp tục vận công, một lát sau, tia u ám trong mắt rút đi, chậm rãi đứng dậy cởi cà sa. Động đá này là chỗ chàng điều dưỡng, sau mỗi lần tán công hai chân chàng bị sưng khó đi, nước nóng trong suối có thể thư giải nỗi đau đớn.
Tiếng hơi nước rơi nho nhỏ, tiếp đến là tiếng hít thở đè nén.
Động tác cởi đồ của Đàm Ma La Già đột nhiên ngừng lại, ngước mắt, ánh mắt như chớp quét đến góc khuất.
"Ra đây."
Bóng đen run rẩy, chậm rãi thong thả bước ra từ trong bóng tối, ánh trăng từ đỉnh động lặng lẽ chảy xuôi, trong hơi nước bay bay, ngũ quan xinh đẹp của nàng từng chút từng chút trở nên rõ ràng.
Nàng đứng dưới ánh trăng trong lạnh, mái tóc dày đen nhánh, da thịt trắng hơn tuyết, ánh mắt trong trẻo, sóng mắt sóng sánh.
Chàng đứng trên bệ đá, cà sa vừa mới cởi một nửa, chuẩn bị bước vào trong hồ nước.
Cách làn hơi nước ẩm ướt lượn lờ, hai người đối mặt.
Đàm Ma La Già không nói một lời.
...
Tiếng nước tí tách tí tách.
Dao Anh đứng trước đài đá, đón lấy ánh mắt lạnh lùng như tuyết của Đàm Ma La Già, xấu hổ toát mồ hôi đầy người.
Nàng đã định từ trước rằng sau khi Tô Đan Cổ và Tất Sa về Thánh Thành sẽ lập tức đi Sa Thành đợi Lý Trọng Kiền, hành lý đã thu ghém xong xuôi. Gặp Đàm Ma La Già xong nàng cùng thân binh rời đi, vừa ra khỏi thành, tăng binh Vương Tự tìm đến nhắn rằng Bát Nhã có một thứ đồ rất quan trọng muốn giao cho nàng, bảo nàng phải quay về tự mình cầm lấy.
Tăng binh nói như thật, Dao Anh vừa vặn nhớ rằng còn chuyện quên nói với La Già, quay đầu ngựa về thành.
Đến Vương Tự, Bát Nhã thần thần bí bí, đuổi mấy người kia đi kéo nàng vào góc vắng bảo nàng đợi, nói thứ kia nhất định phải tự tay giao cho nàng, không thể để ai bắt gặp.
Dao Anh đứng trong hành lang chờ mãi không thấy tăm hơi Bát Nhã. Thấy trời sắp tối rồi, nghi ngờ có khi nào Bát Nhã quên mất mình, bèn vòng qua hành lang, định tìm cậu tăng binh hỏi, lại thấy xung quanh chẳng có ai, bóng đen trong góc tường chợt lóe, một con báo đốm đột nhiên nhảy từ đầu tường xuống, gầm lên với nàng. Nàng giật nảy mình, biết ra Bát Nhã đã dẫn nàng vào địa phận của báo đốm, rùng mình, muốn lui ra thì không kịp.
Báo đốm đứng thẳng, buộc nàng bước xuống thềm đá, ánh mắt con báo lằn lên sắc lạnh, nàng sợ chọc giận báo đốm, lùi từng bước một, mới bị lạc đường, không biết sao bị buộc đi vào một con hẻm nhỏ, thấy đầu kia có ánh sáng có lẽ là lối ra, lại nghe thấy tiếng nói, bèn nhanh chóng tìm tới.
Sau đó liền thấy một bóng nam tử cao lớn trong hơi nước đưa lưng về phía nàng cởi cà sa, lộ bờ vai ướt sũng mồ hôi.
Dưới ánh trăng, người chàng trần trụi đứng thẳng, lưng vai đường cong rõ ràng, như được bôi một lớp dầu ảnh ra ánh màu mật ong, cà sa đã ẩm ướt một nửa, đường nét từ hông đến chân dài hiện rõ, ẩn chứa đầy sức mạnh.
Dao Anh ngây ra, nhanh chóng nín thở lùi ra, Đàm Ma La Già đã nhìn sang hướng nàng đang núp.
"Ra đây."
Chàng nói, trong sương mù, gương mặt anh tuấn trong lạnh trang nghiêm.
Dao Anh không khỏi rùng mình, nổi lớp da gà mịn, đi ra, nhìn chàng cười trừ, "Pháp sư, tôi định tránh A Ly, không cẩn thận xông vào."
Trước đó Tất Sa có nói, lúc hai chân Đàm Ma La Già phát bệnh sẽ vào ngâm suối nóng thư giãn, nhất là khi bị bệnh mà chàng không thể không ra mặt xử lý chính vụ, càng cần ngâm mình trong suối nóng.
Động đá này hẳn là chỗ suối nước nóng đó.
Đàm Ma La Già nhìn Dao Anh, cà sa đã cởi một nửa, ánh mắt lạnh lẽo như băng lạnh.
Dao Anh bị chàng nhìn mà thấy tê cả da đầu, chỉ là không cẩn thận thấy ngài ấy cởi đồ, cũng đâu phải gì lớn, từng thấy rồi mà... Ngài ấy là người xuất gia, vốn không thèm để ý.
Ngay lúc nàng thầm nói trong lòng, trong động đá lại nhẹ vang tiếng cà sa rơi xuống đất.
Đàm Ma La Già nhìn nàng, đôi mắt xanh trầm tĩnh như nước, mặt không biến sắc nới lỏng ngón tay, cà sa quấn bên hông trượt xuống.
Dao Anh sửng ra, trợn lớn mắt: A?!
Còn cởi?
Nàng định lui ra, ánh mắt La Già đuổi theo, dừng trên mặt nàng, ánh mắt không hung ác nhưng lại có lực ép người nặng nề.
"Lại đây."
Chàng bình tĩnh nói.
Dao Anh đứng bất động.
Bỗng Đàm Ma La Già đổ ra sau. Tim Dao Anh nhảy dựng, vô thức xông tới mấy bước.
Đàm Ma La Già dựa vào bệ đá đứng vững, ngước nhìn nàng.
Dao Anh phát hiện ánh mắt chàng có vẻ kỳ lạ, như là không nhận ra nàng, mới dịu dàng hỏi: "Pháp sư, ngài sao rồi? Để tôi đi gọi Bát Nhã tới nhé?"
Đàm Ma La Già như không nghe thấy, đứng dậy, bước vào suối nước nóng.
Dao Anh mặt đầy mờ mịt, nhìn chàng tự bước ngâm mình vào suối nóng, quay người định đi, đột nhiên chàng ngẩng lên, hai luồng ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng, tư thế như kiểu hễ nàng cử động lập tức chàng sẽ nhào đến.
Nàng quay đầu nhìn quanh, con báo đốm ngồi xổm trong một góc, mắt nhìn nàng chằm chằm âm u.
Dao Anh đứng im.
"Pháp sư?" Nàng lại gọi.
Đàm Ma La Già không lên tiếng, ngâm mình trong suối nước nóng, mặt, người không ngừng vã mồ hôi, cơ bắp căng lên, đôi này nhíu chặt, vẻ như rất đau đớn, lại như rất tỉnh táo, đôi mắt xanh nhìn nàng không chớp.
Dao Anh nhìn qua đôi chân chàng dưới nước, a lên, đùi chàng sưng rất rõ ràng.
"Pháp sư mắc bệnh hả? Có thuốc không? Tôi đi gọi Bát Nhã!"
Nàng xoay đi, ánh mắt nhìn quanh một vòng thấy trên bàn đá chất một đống bình thuốc vội vàng chạy đến. Trước đây nàng từng chăm sóc chàng, tìm đến cái bình quen thuộc, ngửi mùi, cắn nếm thử rồi mới đổ mấy viên ra lòng bàn tay, quay lại bệ đá giúp Đàm Ma La Già uống thuốc.
Uống thuốc vào, ánh mắt chàng nhìn nàng phá lệ lạnh lùng, đưa tay nắm chặt cổ tay của nàng.
"Pháp sư?" Dao Anh nhích lại gần hơn một tí, nhìn kỹ sắc mặt chàng.
Trong chớp mắt tiếp theo, tay chàng đột nhiên dùng sức, nàng vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ thấy trời đất quay cuồng, cả người ngã vào hồ nước nóng, làn nước ấm áp ngấm qua, quần áo trên người nàng lập tức ướt đẫm, dán chặt lên da.
Dao Anh sặc đến ho khan, lau bọt nước trên mặt, ngẩng lên, đối mặt với đôi ngươi trầm tĩnh của chàng.
Chàng ngồi dựa vào cạnh hồ, lạnh lùng nhìn nàng, đôi tay nắm bên hông nàng nóng hổi như que hàn.
Dao Anh mãi lâu không bình tĩnh nổi, gió lạnh thổi qua, mái tóc dài ướt đẫm dán tóc mai lên cổ, nàng không khỏi run rẩy, phát hiện mình đang nằm trong lòng Đàm Ma La Già, ngài ấy đang ôm nàng nhưng mặt vẫn không một cảm xúc.
Thân thể chàng trần trụi, còn trên người nàng quần áo ướt đẫm, nước suối trơn nhẵn, đôi tay nóng bỏng dán lên eo nàng, giữa lòng bàn tay và da thịt nàng chỉ cách một lớp quần áo ướt.
Dao Anh đờ ra nhìn Đàm Ma La Già.
Nếu không phải thấy mặt chàng vẫn luôn yên bình, cả người cứng ngắc, đáy mắt không một gợn sóng, nghiêm túc như một vị Phật thiền định, nàng thật tình nghi là chàng cố ý.
Nàng giãy mấy lần, ở trong nước đẩy ngón tay La Già ra.
Chàng rên khẽ, chau mày.
Lực trói bên hông bỗng buông lỏng, Dao Anh tranh thủ lùi ra, bọt nước cuồn cuộn, chàng trầm thấp nói một câu gì.
Dao Anh xích lại gần hơn: "Pháp sư?"
"Đau."
Chàng nhìn nàng, khẽ nói, mồ hôi chảy xuống mặt, ánh mắt tĩnh như giếng sâu, nhìn không ra nét đau đớn.
Nhưng rõ ràng ngài ấy nói một chữ đau.
Ban ngày lúc nói chuyện với nàng, ngài cũng đang cố nén đau đớn sao?
Dao Anh nghèn nghẹn.
...
Hơi nước tràn ngập, ánh trăng từ đỉnh động tỏa khắp.
Đàm Ma La Già ngẩng nhìn Dao Anh, ánh mắt thê lương như đang nhìn cảnh mộng ảo.
Chàng xem đây là một giấc mơ.
Cũng giống như cảnh trong mơ lần trước, lệ quỷ hóa thành dáng dấp nàng, lại xuất hiện lần nữa trong mơ, nhìn chàng cười yêu kiều, mềm mại gọi chàng, ngồi trong lòng chàng, đôi tay mềm mại ôm cổ chàng, hơi dùng sức, ép chàng cúi người.
Lần trước, nàng dỗ ngon dụ ngọt, kiều mị uyển chuyển hờn dỗi, dùng vô số thủ đoạn mềm mỏng dẫn dụ chàng, khuyên chàng dừng con đường tu hành.
Chàng vẫn lặng thinh.
Lần này, ánh trăng như bạc, ánh mắt nàng nhìn chàng tràn đầy thương tiếc. "Pháp sư, đau không?"
Mùi thơm đầy cõi lòng, không như nước suối hương nhuyễn ngọc lạnh.
Mơ sở dĩ là mơ, chính là vì nó là sở dục trong lòng chàng, là tâm ma của chàng.
Đàm Ma La Già đối mặt với ảo cảnh trong mơ, mặt không gì biểu lộ, nhẹ nói: "Đau."
Đây là lần đầu chàng trò chuyện cùng ảo cảnh.
Ảo cảnh kinh ngạc nhìn chàng. Sau một lúc lâu, nàng lại hỏi: "Pháp sư, tôi làm sao người mới dễ chịu hơn chút?"
Đàm Ma La Già ngắm nàng một hồi lâu.
Ảo cảnh chân thật thế này, một cái nhăn mày, một nụ cười, hết sức tươi sáng.
Chàng nói: "Ở lại, giúp ta."
Đối mặt với ảo cảnh, đối mặt với sở dục của mình, nó mới có thể biến mất.
Sau một khắc, Đàm Ma La Già nhắm mắt, thầm niệm kinh văn đợi ảo cảnh tan đi.
...
Tiếng nước tí tách.
Đôi mắt Đàm Ma La Già nhắm nghiền, đôi vai trần tỏa đầy mồ hôi, không nhúc nhích.
Dao Anh leo ra khỏi hồ nước nóng, quần áo ướt đẫm, run lẩy bẩy.
Báo đốm ghé vào cửa động, trong bóng tối, mắt báo như có ánh lân quang lưu chuyển, thi thoảng lại phát ra một hai tiếng trầm đục như thị uy.
Dao Anh ngẩng đầu nhìn bốn bề, nàng không phân biệt được mấy con đường tối quanh co kia, lúc này trời vừa chập tối, trong mật đạo không đốt đèn, không ai dẫn đường có thể nàng sẽ lạc đường.
Huống hồ Đàm Ma La Già đang thế này, tốt nhất nàng nên giúp, đợi ngài ấy tỉnh táo lại.
Dao Anh bất đắc dĩ thở dài, tiện tay chụp bộ cà sa được xếp ngay ngắn trên bàn đá khoác lên người, đi đến trước bàn đá, lôi đá đánh lửa, mất sức nửa ngày mới nhóm được ít mạt gỗ.
Trong động đá có chuẩn bị chậu than, xem ra Đàm Ma La Già thường xuyên ngâm nước nóng ở đây.
Ánh lửa sáng lên, trên người nàng dính ướt khó chịu, quay đầu nhìn qua Đàm Ma La Già, chàng đang xếp bằng trong ao, không chút tiếng động.
Nàng chuyển chậu than qua một góc khuất, núp sau phiến đá to nhô ra, cởi ra đồ ướt, mặc lại cà sa, sau đó nhặt cà sa Đàm Ma La Già vừa rồi cởi ra hong cạnh chậu than.
Lửa than cháy lép bép, người nàng ấm áp hơn, đứng dậy quay lại bệ đá thấm ướt chiếc khăn đặt trên môi La Già, nhẹ nhàng ấn.
Đàm Ma La Già mở hai mắt, ánh mắt xanh biếc thẳng tắp nhìn nàng.
Đầu ngón tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng phớt qua môi chàng.
Dao Anh mỉm cười với chàng, nhẹ giọng hỏi: "Pháp sư, có dễ chịu hơn chút nào chưa?"
Chàng lặng im không nói.
Dao Anh thấy có vẻ chàng còn chưa tỉnh táo, không hỏi nữa, ngồi dựa vào cạnh bệ đá, thỉnh thoảng lại gần xem kỹ sắc mặt chàng, sợ chàng ngất đi.
Một đêm trôi qua, ánh trăng trên đỉnh đầu dần mờ đi, nắng sớm xanh nhạt lọt vào động đá, chụp xuống một quầng sáng.
Nước suối vẫn ấm như thế, Đàm Ma La Già điều tức xong, mở mắt, ánh mắt đảo qua bệ đá, bỗng cứng lại.
Mấy sợi tóc dài rớt xuống hồ, đuôi tóc thấm ướt, bết lại thành chùm, ướt sũng, sợi tóc dập dờn theo nước, êm ái quấn lấy cánh tay chàng, quét qua bờ ngực trần trụi của chàng.
Ánh mắt chàng thuận theo sợi tóc đi lên.
Đỉnh đầu đen nhánh sáng mềm, cái trán no đủ trơn bóng, mi dài cong lên, chóp mũi trắng mịn, môi hơi chu, chiếc cằm tinh xảo,... thiếu nữ dựa vào cạnh bệ đá, gối lên cánh tay, nhắm mắt ngủ say, tóc dài như mực xõa tung, phủ kín nửa bên bệ đá.
Trên người nàng mặc một bộ áo tăng rộng rãi, tay áo trượt xuống lộ ra nửa cánh tay như mỡ dê, trên cánh tay luôn đeo chặt một chuỗi cầm châu bồ đề trong trẻo sắc dịu.
Đây không phải là mơ.
Đàm Ma La Già ngước mắt, từng cảnh trong giấc mơ đêm qua hiện lên trong đầu.
Vốn đã rời Thánh Thành, sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Chàng lần lượt thả nàng rời đi, nàng vẫn cứ lần lượt quay về.
Sâu trong ngõ tối có tiếng bước chân nhẹ vang.
Bóng dáng Tất Sa xuất hiện ở cửa hang, báo đốm nghe tiếng bước chân, đứng dậy bước tới, anh ta ném cho nó một khối thịt chín dụ qua một bên, nhấc chân bước vào động đá, thấy rõ cảnh trong động, mắt trợn lớn.
Dao Anh tựa vào cạnh bệ đá, trên người mặc bộ áo tăng rõ là quá rộng, tóc dài xõa tung, hai gò má ửng đỏ, trên cánh tay đeo một chuỗi Phật châu.
Đàm Ma La Già ngồi trong hồ, thân mình trần trụi, rũ mắt nhìn nàng, phát giác ánh mắt của anh ta mới ngước mắt liếc sang.
Tất Sa giật mình cái đụi, đặt khay bưng trong tay xuống, lặng yên lui ra.
Bình luận facebook