-
Chương 143
Chương 143
Trời đang rất nóng, ngoài phòng nắng gắt như lửa, cát vàng cháy bỏng.
Lý Trọng Kiền mặc một bộ áo tay hẹp màu nâu cẩm bào giao lĩnh thêu song tước ngậm dải lụa, buộc tóc dài, đội khăn bịt đầu, ngồi trong phòng hầm mát mẻ lật xem chiến báo.
Sa Thành đông cực rét hè rất nóng, cuồng phong thổi loạn, lúc xây nhà dân bản địa thường đào hầm xuống, không chỉ đông ấm hè mát, còn có thể chống bão cát.
Hắn xem từ sáng đến chiều, chau mày chặt, chỉ ăn mỗi mấy cái bánh nướng.
Thị bộc đưa lên một đĩa băng sữa đặc* óng ánh hình núi tuyết, ân cần nói: "A Lang, đây là món lành tính giải nhiệt, chua ngọt lạnh băng, có tên là Công chúa say, mời A Lang thưởng thức."
*một dạng bơ sữa chưng rồi ướp lạnh.
Nghe đến mấy chữ Công chúa say, mí mắt Lý Trọng Kiền giật mạnh, quét mắt qua cái đĩa băng hình dãy núi tuyết, trái cây đỏ tươi, xanh biếc, bỏ chiến báo xuống, ngón tay khẽ gõ bàn.
"Có ý gì?"
Thị bộc đặt đĩa xuống, cười nói: "Nô nghe người ta nói, Công chúa say là từ Vương cung mà ra. Nghe nói lúc trời nắng nóng, Phật Tử không thấy đói bụng, ăn không ngon, liên tiếp nửa tháng giảng kinh, bị bệnh một trận, không ăn được gì, sau khi Văn Chiêu công chúa nhìn thấy vừa đau lòng vừa sốt ruột, tìm trái cây khắp chợ, nghĩ mọi cách làm cái món băng sữa đặc xốp thơm ngọt, mát lạnh này, Phật Tử ăn xong quả nhiên khẩu vị tốt hơn nhiều, từ đó mỗi lần quan lại quyền quý Thánh Thành mở yến hội, đều làm một mâm băng sữa đặc lớn, vì trên mâm có màu đỏ như mỹ nhân uống say cho nên đã gọi nó là Công chúa say."
Sắc mặt Lý Trọng Kiền hơi trầm xuống. Chả nhẽ người Vương Đình từng thấy dáng vẻ Lý Dao Anh say?
Thị bộc lại bưng ra một mâm cơm xanh xanh đỏ đỏ, mùi thơm xông vào mũi, mỗi một hạt gạo đều lóe ra sắc vàng bóng loáng, "Văn Chiêu công chúa học các sư Thiên Trúc làm cơm bốc, nước thịt đậm đà, chua cay thơm ngon, thêm nữa vườn bọn lão Tề mới có nho khô, lúc trời nóng nực ăn rất sướng miệng lại tươi non, A Lang dùng chút đi."
Khóe miệng Lý Trọng Kiền lại giật giật.
Mớ truyền thuyết như này cả đường đi hắn nghe không ít, đàn bà trang điểm đậm, tơ lụa đẹp đẽ, đàn ông chạy theo rượu ngon như vịt, sư sãi người vẽ tranh làm văn làm thơ khen giấy kinh văn không dứt miệng, vải bông mềm nhẹ ấm áp lưu hành rất nhanh trong dân gian, dụng cụ tưới tiêu tinh xảo mới lạ... sau mỗi một chuyện đều có một sự tích "Văn Chiêu công chúa Hán hao tổn tâm cơ lấy lòng dụ dỗ Phật Tử".
Rất nhiều trong số đó là do mánh khóe tụi bán hàng người Hồ miễn cưỡng gán ghép, nhưng từng câu dân chúng nói chắc như đinh đóng cột, cứ như tận mắt nhìn thấy, nghe thấy, đến nỗi đôi lúc Lý Trọng Kiền cũng không khỏi nghi ngờ có phải thật không.
Hắn từng hỏi Dao Anh, nàng xưa nay chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, nói có vài chuyện cho hắn. Toàn bộ thân binh đều nghe nàng, cũng không nói hết sự thật.
Lý Trọng Kiền nhìn thị bộc, thị bộc là người của đội buôn, theo bọn lão Tề qua lại giữa Vương Đình và Cao Xương, chuyên chân chạy chuyển lời, làm ít việc nặng.
Hắn chìa mấy đồng bạc, tiện tay vỗ vỗ trường kiếm đặt trên bàn, cơ bắp cánh tay gồng cứng, ánh mắt âm u. "Ta hỏi ngươi mấy việc, ngươi thành thật trả lời, không được giấu diếm."
Thị bộc vội nói: "Tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa gạt A Lang ạ."
Lý Trọng Kiền móc nghiêng mắt phượng, ánh mắt còn sắc bén hơn mặt trời nóng bức bên ngoài, hỏi: "Người Vương Đình đối đãi công chúa thế nào?"
Thị bộc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
...
Sau nửa canh giờ, thị bộc đầu đầy mồ hôi bưng đĩa băng sữa đặc không vơi một mẩu ra ngoài.
Lý Trọng Kiền xếp lại chiến báo, nhắm mắt.
Ở Vương Đình, Phật Tử được vạn dân kính ngưỡng, dân chúng xem Dao Anh như một trò cười.
Nghe tiếng bước chân ở cầu thang, Dao Anh đi xuống phòng hầm xem thư, nhìn thấy mớ bánh nướng cạnh bàn sách chỉ ăn mấy miếng, nói: "Anh à, ăn ít thứ rồi hãy xem."
Lý Trọng Kiền che dấu vẻ âm trầm, phất tay, ra hiệu không sao.
Đêm qua Dao Anh tỉ mỉ kể lại việc liên quan giữa xây dựng Tây quân và thế gia các nơi, sáng nay hắn bắt đầu xem qua chiến báo các nơi đưa tới cho nàng. Xem hơn phân nửa, hắn mới hiểu được một vòng lớn hôm qua nàng vẽ trên mặt cát kia tượng trưng cho thứ gì.
Cao Xương chỉ là một cứ điểm nho nhỏ, thế gia Sa Châu, Qua Châu cũng bắt đầu thừa dịp Bắc Nhung đại loạn bắt đầu khởi nghĩa, quân Lương Châu của Lý Huyền Trinh phối hợp Tây quân, Vương Đình đuổi bắt Khả Hãn Bắc Nhung, là tượng trưng cho một mạng lưới Từ Đông sang Tây, từ Nam ra Bắc, vượt mấy ngàn dặm, liên quan đến vô số ốc đảo lớn nhỏ.
Nếu chiến sự thuận lợi, bọn họ có thể liên hợp với Vương Đình tấn công Bắc Nhung, hoàn toàn tiêu diệt cường địch này.
Đến lúc đó, một vùng Hà Lũng có thể quay về cố quốc, lưu dân trôi dạt khắp nơi hoàn thành tâm nguyện về Đông, Tây Vực mất liên hệ với Vương triều Trung Nguyên cũng kết thúc rối loạn nhiều năm, cục diện phân chia loạn lạc khói lửa ngập trời, một lần nữa nhất thống, thái bình yên định.
Mà Ngụy quốc Trung Nguyên một lần nữa thu hoạch được bãi nuôi ngựa mênh mông, có nơi cấp quân mã tốt ổn định, giải quyết tai họa ngầm phương Bắc, lo gì không thể nhất thống thiên hạ?
Chưa đến vài năm, Trung Nguyên ổn định phồn vinh, Tây Vực các hướng thông suốt, những con đường buôn bán cổ xưa trong sa mạc khôi phục phồn hoa, khách xá san sát nối tiếp, chuông lạc đà du dương quanh quẩn, đoàn buôn chen vai sát cánh.
Tất cả dân lành, dù Hán hay Hồ, đều có thể xa rời lửa chiến yên ổn sống qua ngày.
Lý Trọng Kiền ngồi trong phòng hầm mát mẻ, sờ nắn chiến báo, thật lâu không thể bình tĩnh.
Hắn nhìn ra được dụng ý lâu dài phía sau việc kết minh giữa Dao Anh, Lý Huyền Trinh và Phật Tử Vương Đình, biết nó đem lại thay đổi lớn thế nào.
Chính bởi vì thế, hắn hy vọng Dao Anh có thể sớm rút ra.
Sau này chắc chắn bộ lạc Bắc Nhung sẽ phản công, giữa các thế gia Tây Vực lục đục phức tạp, người Vương Đình thù ghét người Hán, Ngụy quốc có Lý Đức tuyệt tình... đều là chuyện phiền toái.
Tạ gia vì nước vì dân, đến đời cậu Tạ Vô Lượng, gần như chết sạch. Người đời ca tụng Tạ Vô Lượng, nhắc đến Tạ gia liền thổn thức không thôi, nhưng đối mặt với lửa giận của Lý Đức Lý Huyền Trinh, có ai quản qua chết sống mấy mẹ con bọn hắn.
Đây chính là tấn trò đời.
Lý Trọng Kiền sớm đã nhận rõ tình đời ấm lạnh, hắn chỉ có mỗi một đứa em gái Lý Dao Anh, không muốn nó gánh vác mấy thứ trách nhiệm loại này, lại bước trên con đường của Tạ Vô Lượng.
Thế nhưng Dao Anh đã quyết có chủ ý, hắn không khuyên được. Thì đành từ từ mà tính.
Lý Trọng Kiền buông chiến báo, ngước lên nhìn Dao Anh ngồi một bên viết thư.
"Trước khi đi Thánh Thành, ta muốn viết cho Phật Tử một phong thư."
Dao Anh ngẩng lên: "Em đang viết cho Phật Tử này..."
Lý Trọng Kiền lắc đầu, đi đến bên cạnh nàng, rút tờ giấy dưới bút nàng vo thành một cục, "Phong thư này phải do ta thân bút mới có thành ý, Phật Tử đọc hiểu tiếng Hán chứ?"
Dao Anh ừ, "Tiếng Hán ngài rất giỏi."
Lý Trọng Kiền trải giấy nhấc bút, nói: "Ta nghe không ít chuyện của hai người."
Dao Anh vội nói: "Anh, mấy truyền thuyết chỉ là đồn đại thôi, đều từ em mới liên lụy thanh danh Phật Tử."
"Ta hiểu rồi, ta sẽ thay em tạ lỗi với Phật Tử." Lý Trọng Kiền viết mấy chữ, "Kỳ hạn một năm đến rồi phải không nhỉ?"
Dao Anh nhớ lại, gật đầu.
Nàng từng thử nhắc chuyện này với Đàm Ma La Già nhưng vẻ như ngài như chẳng thèm để ý, chắc ngài chẳng quan tâm mấy chuyện vặt này nên không giục nàng.
Lý Trọng Kiền hỏi: "Em tính thế nào?"
Vẻ mặt Dao Anh nghiêm túc, trầm ngâm mãi, nhẹ nói: "Em không muốn gây thêm phiền phức cho Phật Tử."
Lý Trọng Kiền gật đầu: "Em đừng quan tâm, chuyện này giao cho anh xử lý."
Hắn viết xong, mời kỵ sĩ cận vệ Ba Y đến. "Cực khổ cho ngươi chuyển giúp cho Phật Tử." Ba Y lập tức đưa thư về Thánh Thành.
Cậu rời đi chưa đầy một lát, có mấy tiếng ưng kêu rít nhọn truyền xuống phòng hầm, con ưng đen Kim Tướng quân mang quân tình chiến báo về.
Dao Anh không kịp chờ, xách mép váy vọt ra phòng hầm, nhận ống đồng thân binh chuyển đến, đọc xong thư, thở ra một hơi thật dài.
"Anh, hôm qua anh vừa hỏi A Thanh đâu phải không..." Nàng đưa thư cho Lý Trọng Kiền vừa theo tới. "Cô ấy giúp em trông coi Bạch Thành."
Lý Trọng Kiền mở ống giấy dầu, trên đó một dòng chữ lớn rồng bay phượng múa: Thanh đã đánh lui quân địch, may mắn không làm nhục mệnh.
...
Mấy ngày trước.
Ở ngoài ngàn dặm, Bạch Thành.
Sóng mây cuồn cuộn, trời nắng chang chang.
Trong hoang mạc, từng vách núi năm này tháng nọ bị gió cát thổi mòn đứng sừng sững dưới nắng trời rực rỡ, san sát nối tiếp nhau, long bàn hổ cứ.
Một chùm sáng lớn hừng hực xuyên giữa tầng mây chiếu xuống, ảnh sáng lồng vào nhau, từng gò núi hình thù kỳ lạ đổ bóng theo từ từ di chuyển như vật sống.
Cuồng phong thổi qua, tiếng gào rít cổ quái tràn ngập bên trong.
Dưới bóng râm dữ tợn trôi, mấy ngàn kỵ sĩ và một vạn bộ binh tạo thành đội ngũ khổng lồ phi nước đại trên con đường lớn gập ghềnh uốn lượn quanh gò núi, thoáng như con sóng lớn chảy xiết đen ngòm.
Mỗi người trong chúng đều mang theo hai cây cung, đeo loan đao, thòng lọng, túi da, khí thế hung hãn, vững chãi, túc sát, dũng mãnh.
Đây là một đội ngũ tinh nhuệ từ máu tươi đúc thành, mỗi một binh sĩ đều dũng mãnh, người tướng lĩnh cầm đầu một đôi mắt ưng màu vàng nhạt, khi liếc nhìn trái phải ánh sắc vàng chao động, lấp lánh bốn phía, chính là Hải Đô A Lăng Vương tử Bắc Nhung trước đó không lâu chạy khỏi Vương Đình.
Bắc Nhung tứ phân ngũ liệt, Hải Đô A Lăng không thấy lương thảo tiếp tế, một đường cướp bóc đốt gϊếŧ, lấy chiến dưỡng chiến, thu nạp tàn binh các bộ lạc, tập hợp một đội quân hai vạn người đi về hướng Cao Xương.
Lúc y phái thám tử đi Cao Xương thám thính quân tình, Cao Xương mọi thứ như thường, phu nhân Hina vẫn là Quốc chủ phu nhân, y hứa hẹn Uất Trì Quốc chủ sẽ gϊếŧ phu nhân Hina giúp ông ta, Uất Trì Quốc chủ lập tức đưa cho y một nhóm vũ khí chiến mã.
Hải Đô A Lăng cười lạnh, phu nhân Hina y muốn gϊếŧ, Cao Xương y cũng muốn.
Sói sẽ không bỏ qua dê béo, dù là dê béo trung thành thuận theo mình.
Đầu tiên y cẩn thận tiêu diệt mấy bộ lạc, trên đường không gặp chống cự đáng kể nào. Trong lúc đó, Ngõa Hãn Khả Hãn chạy trốn phát lệnh đến từng bộ lạc yêu cầu họ mang toàn bộ binh lực Đông tiến giúp ông ta thoát khỏi truy binh Vương Đình, ông ta đang dẫn tàn quân trở về thảo nguyên, còn thăng chức Hải Đô A Lăng thành đô thống.
Hải Đô A Lăng cân nhắc một hồi, tàn binh y thu nạp cộng lại dù có hai vạn nhân mã, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, dẫn họ lặn lội đường xa đi cứu Ngõa Hãn Khả Hãn, rất có thể rơi vào hoàn cảnh cô lập, không bằng chiếm Cao Xương trước đã, rồi triệu tập bộ lạc gần đó hợp thành liên quân, tiến đánh Vương Đình, giảm bớt áp lực cho Ngõa Hãn Khả Hãn.
Trước đó, phải đánh hạ Bạch Thành đã.
Cách đâu không lâu bọn hắn xuất hiện ở một ốc đảo khác, vây công thành trì, gây tiếng vang để tưởng rằng y muốn lấy tòa thành kia, thật ra là giương đông kích tây, mục tiêu của y là Bạch Thành.
Phía trước bụi đất tung bay, mấy tên tiếu tham phóng như bay tới, "Đô thống, Bạch Thành phòng thủ buông lỏng, trong thành không có xe cung nỏ, cung tiễn của chúng có lẽ chỉ đủ bắn bảy tám vòng!"
Hải Đô A Lăng ghìm ngựa dừng lại, lệnh cho tất cả binh sĩ dừng lại nghỉ ngơi, uống từng ngụm lớn nước, chuẩn bị kỹ những tấm chắn bằng gỗ có thể ghép lại.
Thời tiết oi bức, bọn hắn sắp mở một trận đại chiến, lúc này chắc chắn phải bổ sung lượng nước.
Đợi binh sĩ uống no nước, Hải Đô A Lăng rút đao: "Không ai có thể ngăn trở bước chân của chúng ta!"
Đám binh sĩ phấn chấn tinh thần, lớn tiếng hưởng ứng, tiếng rống giận vang vọng chân trời.
Đội quân tiếp tục xuất phát, rất nhanh, ở phía chân núi một tòa thành lũy tường đất cao mấy xuất hiện trước mặt.
Bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, gò núi nguy nga chập trùng, Hải Đô A Lăng cưỡi ngựa xông lên dốc núi, vung cánh tay, trống trận ù ù vang, san núi lấp biển, lôi đình vạn quân.
Khi thấy dòng lũ màu đen vượt qua dốc núi, quân thủ thành Bạch Thành thất kinh, đội lính phòng thủ phía ngoài thành không kịp rút về rất nhanh ngã xuống từng tốp.
Máu tươi nhuộm đỏ loan đao trong tay đám binh sĩ.
Nhóm lính bắn cung của Bạch Thành xông lên Thành Lâu, cuống quýt cài tên.
Không đợi binh Bắc Nhung tới gần, vòng mưa tên thứ nhất đã rơi xuống.
Hải Đô A Lăng cười lạnh, bọn hắn còn chưa tới tầm bắn của quân phòng thủ mà chúng đã bắt đầu bắn tên, đúng là không có chút phòng bị, tiền quân tan rã, lòng quân cả đội đã loạn.
Đoàn quân tiếp tục tiến tới, trong Bạch Thành cũng vang lên kèn lệnh trống trận gấp rút thê lương, mấy tên đàn ông vẻ như chiến tướng leo lên Thành Lâu, vung cờ xí, lính bắn cung từ từ tỉnh táo lại, chờ lá cờ chiến tướng hạ xuống, lúc này mới đồng loạt bắn tên.
Vạn tên cùng bắn.
Binh Bắc Nhung không chút hoang mang, giơ tấm chắn gỗ, bước đi chỉnh tề từ từ tiến, dần dần có người trong tấm chắn bị tên bắn trúng, nhưng phần đông đã tới gần Bạch Thành.
Hải Đô A Lăng nhẫn nại đợi một lúc, tấm chắn trong tay binh lính đã cắm đầy mũi tên chi chít, tiếng bắn tên từ dày đặc như mưa thưa thớt dần, lính bắn cung trên tường thành lo lắng gầm rú.
"Tên của chúng đã sắp hết."
"Xung phong!"
Trống trận ầm ầm, binh Bắc Nhung kêu to lao vụt tới, như một thanh đao nhọn xé rách không khí, thẳng tắp đâm vào Bạch Thành, muốn phá tan thành lũy này thành từng mảnh.
Bụi bay đầy trời, đất chiến rung chuyển, Bạch Thành dưới thế công của binh Bắc Nhung không thể đỡ run rẩy.
Bỗng nhiên, từng tiếng vang lớn, núi lở đất sụt, trong tích tắc kỵ binh xung phong từng tên tiếp từng tên rơi vào hố lớn, đá vụn bắn tung toé, bùn đất bay lên, che khuất bầu trời.
Biến cố lớn phát sinh, nửa ngọn núi toàn bộ sụp đổ, ầm ầm động trời, vô số binh Bắc Nhung còn chưa kịp phản ứng, đã cả người lẫn ngựa bị cuốn vào cơn lũ đá long trời lở đất.
Binh Bắc Nhung phía sau quỷ khóc sói gào, binh công thành phía trước không biết xảy ra chuyện gì, quay đầu mờ mịt nhìn quanh.
Chiến trận như dừng lại trong một chớp mắt.
Máu nóng cả người Hải Đô A Lăng sôi lên, trừng sắp nứt mắt, giục ngựa xông lên, trơ mắt nhìn hậu quân mình bị đá lớn sụt lở nuốt chửng.
Sao ngọn núi tự dưng sụt lở được?
Tiếng nổ vang vẫn còn tiếp tục, đất rung núi chuyển, chiến mã chấn kinh cùng hí vang, cất vó chạy trốn, hung dữ hất cả người cưỡi trên lưng.
Cùng lúc đó, theo từng đợt gầm rít cổ quái, một trái cầu lửa thật lớn từ trên trời giáng xuống, rơi xuống Bắc Nhung trong trận chiến.
Tiếng kêu thảm thiết khắp nơi, chiến trận lập tức sụp đổ.
"Thiên lôi! Thiên lôi!" Đám binh sĩ thét lên sợ hãi.
Hải Đô A Lăng lông tóc dựng đứng, nắm chặt nắm đấm, một trận gió thổi qua, hắn mồ hôi lạnh ròng ròng, bỗng lấy lại tinh thần từ trong chấn kinh.
Sĩ khí đã mất, hôm nay bọn hắn không tấn công được Bạch Thành.
"Toàn thể rút lui! Thu gom bại binh!" Thân binh thổi kèn lệnh, binh Bắc Nhung la hét chói tai rút lui, sau vụ đá lở, ai nấy đều thầm run sợ, ôm đầu chạy trốn.
Bộ hạ vứt mũ giáp vũ khí, trốn về bên cạnh Hải Đô A Lăng, khuyên y mau chóng rời đi.
Hải Đô A Lăng nghiến răng nghiến lợi, con ngươi hi hí, lạnh lùng nhìn chằm chằm tường thành Bạch Thành.
Vũ khí quân phòng thủ Bạch Thành vừa mới sử dụng, y từng nghe nói.
Lúc xưa Văn Chiêu công chúa Lý Dao Anh trốn khỏi Diệp Lỗ, "kinh lôi từ trên trời rơi xuống", lý giải là trời phạt, mới có thể thừa dịp loạn trốn đi.
Y chưa từng tin trời phạt gì, chắc chắn Lý Dao Anh đã dùng vũ khí gì đó của người Hán mà người bộ lạc thảo nguyên chưa từng thấy, mới tưởng lầm là trời phạt.
Đá loạn bắn tung toé,
Tiếng ầm ầm còn chưa dừng, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.
Nơi xa trên tường thành Bạch Thành, vài tấm quân kỳ đứng giữa trời đầy cát vàng đá vụn với trời không bát ngát, đón gió phần phật bay.
Hai mắt Hải Đô A Lăng híp lại, nhìn quân kỳ xa lạ kia vài lần.
Là bộ lạc nhỏ nào dám ngăn cản bước chân y?
Trên tường thành, một tướng lĩnh cao lớn giương cung cài tên, kéo lực chân cung, bắn ra một tên.
Một tiếng rít đột ngột vang lên, lập tức, một cây quân kỳ Bắc Nhung trong trận chiến bị mũi tên bắn trúng, lên tiếng đáp lại ngã xuống đất
Binh sĩ Bắc Nhung kêu lên sợ hãi.
Tướng lĩnh lại kéo cung, lại một tên bắn ra, khí thế bừng bừng, mũi tên phá không mà tới, thẳng tắp đâm vào một cột cờ cắm quân kỳ Bắc Nhung, keng keng vang dội.
Binh sĩ trong lòng run sợ, gỡ thư cột trên mũi tên, đưa đến tay Hải Đô A Lăng.
Hải Đô A Lăng mở ra xem, trợn trừng.
Cao Xương đã quy thuận Đại Ngụy, các châu Tây Vực, tất cả đều khôi phục, núi sông lãnh thổ, không nhượng chút nào.
Từ hôm nay trở đi, y đối mặt không phải là chống chọi của từng một bộ lạc nho nhỏ, mà là đội Tây quân, là Nguỵ quốc Trung Nguyên.
Hải Đô A Lăng nhìn chằm chằm chỗ lạc khoản dưới cùng, tức điên kích động, máu nóng sôi trào, đốt ngón tay dùng sức đến co rút.
Ngăn bước y là Tây quân.
Quãng thời gian này, Tây quân đã thu phục Cao Xương! Uất Trì Quốc chủ dung túng phu nhân Hina, cúng cho y binh mã vũ khí, cả một đường y không gặp chống cự nào, đều là Lý Dao Anh mê hoặc hắn!
Giỏi!
Giỏi cho một Lý Dao Anh!
Bộ hạ cả người là máu, vọt tới cạnh Hải Đô A Lăng, rống to: "Đô thống, chúng ta lui về đâu đây?"
Da mặt Hải Đô A Lăng co quắp mấy lần, thần sắc dữ tợn.
Mấy Châu Tây Vực xưa nay khôn khéo, nước nào thực lực lớn mạnh thì họ đầu phục theo kẻ đó, thế gia quý tộc ở đó luôn nhiều bất mãn nặng nề với sưu cao thuế nặng, trên thư nói, có không phải thật thì cũng xấp xỉ. Vương Đình liên hợp với công chúa Hán, ngăn chặn hắn bên ngoài Bạch Thành, Ngõa Hãn Khả Hãn trốn trên thảo nguyên trên về đường phía Đông hẳn cũng đã bị cắt đứt, bây giờ Lão Khả Hãn chính là cá trong chậu, từng bước một rơi vào cạm bẫy sau cùng trong giáp công của Vương Đình và Tây quân.
Chờ đến khi Tây quân và quân Vương Đình đồng thời thu lưới, hẳn Lão Khả Hãn chết không còn nghi ngờ.
Người của y tử thương hơn phân nửa, căn bản không có sức ngăn cơn sóng dữ, vả lại quý tộc Bắc Nhung thù ghét y, sẽ không nghe hiệu lệnh y.
Hải Đô A Lăng thúc mạnh ngựa, quả quyết thúc ngựa quay đầu.
"Tu chỉnh binh mã, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ."
"Đại Hãn chạy trốn ngoài kia, các quý tộc làm theo ý mình, kẻ địch chuẩn bị đầy đủ, không biết còn bao nhiêu cạm bẫy, chúng ta là chỗ dựa duy nhất của Đại Hãn, không thể hành động thiếu suy nghĩ, đợi thu nạp đội ngũ càng lớn mạnh, lập tức Đông tiến cần Vương!"
Sĩ khí vừa mới tan rã lại phấn chấn, đám loạn binh vây quanh Hải Đô A Lăng nhanh chóng rút lui.
Trên tường thành Bạch Thành, các tướng lĩnh nhìn Hải Đô A Lăng rút lui, cùng nhau nhẹ nhàng thở phào, hạ lệnh binh sĩ quét dọn chiến trường, thu gom người bị thương chữa trị, nhìn nhau, khó kìm nỗi kích động, cất tiếng cười to.
Chỉ có vị Tướng lĩnh vừa rồi giương cung cài tên mặt vẫn đơ ra, còn không mỉm cười.
Dương Niệm Hương gỡ mũ sắt, nhìn vị tướng lĩnh mặt đơ: "Tạ Thanh, hai mũi tên vừa rồi của cô uy lực mười phần, luyện bao lâu thế?"
Tạ Thanh mặt vẫn đơ nói: "Mười hai năm."
Dương Niệm Hương chậc chậc ngợi khen, binh sĩ xông lên bẩm báo quân tình, đám người không rảnh tám nữa, bận rộn riêng phần mình.
Trong khi quân Vương Đình và chủ lực Bắc Nhung giao đấu ở Tát Mỗ Cốc, đám Dương Niệm Hương cầm theo mật tín của Lý Dao Anh chạy về Cao Xương, gặp mặt Dương Thiên, trợ giúp Uất Trì Quốc chủ cô lập phu nhân Hina, giải quyết binh Bắc Nhung trú đóng ở trong thành Cao Xương.
Quốc chủ Cao Xương lập tức viết thư cho Ngụy quốc, yêu cầu Ngụy quốc chính thức sắc phong Lý Dao Anh và Tây quân, cho Tây quân binh lực ủng hộ.
Cùng lúc đó, Dương Niệm Hương Tạ Thanh chạy tới Bạch Thành, triệu tập binh mã, lắp đặt khí giới, sẵn sàng ra trận.
Lý Dao Anh từng phân tích qua cùng họ, chắc chắn Hải Đô A Lăng sẽ gom góp lực lượng từng bước đánh các bộ lạc gần Cao Xương rồi tấn công chiếm Cao Xương, họ đợi ở Bạch Thành rất lâu, cả ngọn núi đều chôn vũ khí bí mật mà đội buôn bí mật vận chuyển tới, không ngừng nhả ra tin tức giả dụ tiếu tham Bắc Nhung, đợi đến khi Hải Đô A Lăng cắn câu.
Hôm nay chỉ là trận giao phong đầu tiên, bọn họ chỉ mới tạm thời dọa lui Hải Đô A Lăng, suy yếu binh lực của y, nhưng không thể lơ là, nhiệm vụ của họ là giữ vững phòng tuyến phía Tây, ngăn Hải Đô A Lăng không thể nào Đông tiến.
Trong thời gian này, Tướng lĩnh Tây quân sẽ liên hợp các nơi phát động khởi nghĩa, từng bước khôi phục các châu Tây Vực.
Tạ Thanh cầm trường cung trong tay, dẫn theo một đội thân binh ra khỏi thành tuần sát.
Công chúa đã từng lần một căn dặn nàng, trên chiến trường quyết không thể khinh thường, phải không kiêu không ngạo.
Thực lực của nàng bây giờ còn chưa đủ để chém gϊếŧ Hải Đô A Lăng trước trận, không thể nôn nóng, vì công chúa nàng có thể giữ vững Bạch Thành, để Hải Đô A Lăng không thể bước về Đông một bước.
Tạ Thanh thu trường cung.
Cung tiễn nàng luyện mười hai năm, nàng và công chúa biết nhau, cũng không hơn không kém mười hai năm.
Trường phong phần phật.
Tạ Thanh một thân áo giáp, hoành đao lập mã, nhìn xuống chiến trận bên dưới vó ngựa hỗn loạn.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.
Công chúa là thủ lĩnh Tây quân, nàng muốn trở thành Đại tướng dũng mãnh nhất dưới trướng của công chúa.
...
Sa Thành.
Dao Anh kỹ lưỡng xem hết chiến báo chi chít chữ trên giấy, xác nhận bọn Tạ Thanh đánh lui Hải Đô A Lăng, mới kể lại từng mưu đồ bố cục trước đó ra.
Nàng thân ở Vương Đình, nên bên cạnh không mang theo người, chủ lực Tây quân trên chiến trường anh dũng gϊếŧ địch, thu phục đất mất. Nàng và đội buôn ở hậu phương điều phối lương thảo vũ khí, chỉ dẫn đường đi cho họ, để họ có thể tránh bớt loạn quân Bắc Nhung, giảm bớt thương vong.
Trong quãng thời gian theo quân Vương Đình, cả ngày nàng xử lý quân vụ hậu phương, chỉnh sửa tình báo, mấy việc này giờ đã rất nhuần nhuyễn.
Lý Trọng Kiền nhìn Dao Anh, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Mọi khát vọng và chí khí của hắn đều tan thành mây khói khi sau Tạ Vô Lượng chết đi, giờ đây hắn thà phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ hắn.
Dao Anh không giống.
Lúc trước ở Trung Nguyên, do Lý Đức Lý Huyền Trinh áp chế, con bé không dám tiếp xúc mấy chuyện này.
Ba năm nay, không có hắn bên cạnh, con bé từng trải qua nhiều gian khổ, ở trước mặt hắn, con bé vẫn là đứa em gái ngoan ngoãn như trước, nhưng trong mắt những người khác, nó sớm đã không còn là con bé xưa kia.
Thần sắc trên mặt Lý Trọng Kiền ảm đạm.
Dao Anh biết tâm bệnh của hắn, lắc lắc cánh tay hắn, làm nũng nói: "Anh à, anh là anh dũng của cả tam quân, thân binh gia tướng đều rất sùng bái anh, em bảo bọn họ sau này có gì chạy đến anh thỉnh giáo, anh có thể dạy bọn họ bài binh bố trận chứ?"
Lúc này anh ấy vẫn nghĩ cách đưa nàng về, trước tiên nàng cần phải để anh ấy từ từ tiếp nhận những chuyện này.
Lý Trọng Kiền thu giấu tâm tư, gật đầu: "Mấy năm này bọn chúng luôn đi theo bên cạnh em, đều là những người lính trung dũng, cũng là hạt giống tốt, muốn hỏi cái gì thì đến hỏi."
Dao Anh cười ừm đáp.
Nói chuyện một lát, Lý Trọng Kiền giám sát Dao Anh về phòng uống thuốc.
Đêm đó, hai người thu ghém xong hành lý, định hôm sau xuất phát đi Thánh Thành.
Sáng hôm sau, Dao Anh Lý Trọng Kiền cưỡi ngựa ra dịch quán, lưu dân chờ ngoài dịch quán lập tức xông tới.
"Tráng sĩ! Nhận bọn tôi đi!"
"Thủ lĩnh, ngài không thể mặc kệ bỏ bọn tôi lại chớ!"
Lý Trọng Kiền sửa sang dây cương, lạnh lùng nhìn qua đám lưu dân nhào lên, mắt phượng tràn đầy lệ khí: "Cút."
Đám lưu dân dọa đến lùi thẳng.
Dao Anh Lý Trọng Kiền đi ngang nhau, liếc nhìn lưu dân sau lưng.
"Không cần để ý tới chúng." Lý Trọng Kiền nói, "sống chết của chúng có liên can gì đến ta?"
Dao Anh nghĩ nghĩ, "Anh à, giờ chính là lúc chúng ta dùng người, chi bằng tra rõ ràng thân phận của những người này, nếu trước kia là dân du mục, chưa làm việc ác gì, tạm thời thu nhận, những người bộ lạc này đều từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, cung ngựa thành thạo."
Lý Trọng Kiền nhíu mày, cuối cùng không lay chuyển được Dao Anh, "Thôi được, nghe em."
...
Hai anh em còn đang trên đường thì Ba Y đã thúc ngựa thêm roi, chạy về Thánh Thành.
Rất nhanh, bức thư Lý Trọng Kiền tự tay viết đã đưa đến Vương Tự.
Đàm Ma La Già vừa mới kết thúc một buổi tuyên giảng.
Sau đại chiến, theo thường lệ chàng ở trong chùa cử hành Pháp hội nửa tháng, hai chân sưng cứ phát tác lặp đi lặp lại, mỗi đêm chàng đều phải dùng suối nước nóng thư giải đau đớn, báo đốm bị giam lại, đường hẻm các nơi tăng cường canh giữ.
Lần này, sẽ không ai xâm nhập mật đạo.
Thư được trực tiếp đưa đến thiền thất của chàng, chàng thân mặc cà sa lộ vai, cả người đầy mồ hôi, tay cầm Phật châu, được Bàn Nhược đỡ lấy chầm chậm ngồi xuống, mở thư từ Sa Thành gửi về.
Đứng hầu cạnh cửa Tất Sa nhịn không được quay đầu, khẩn trương nhìn chằm chằm bức thư trong tay chàng.
Đàm Ma La Già xem xong, để ở một bên, ngón tay khẽ vuốt Phật châu, mặt không lộ vẻ, trong trẻo lạnh lùng.
Lư hương mạ vàng lượn lờ khói xanh, hương thơm toả lớp lớp.
Sau một lúc lâu, Bàn Nhược tò mò hỏi: "Vương, Văn Chiêu công chúa trên thư nói gì?"
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: "Trên thư nói, Ma Đăng Già Nữ đã nghĩ thông suốt."
Kỳ hạn một năm đã tròn, nên chính thức chấm dứt.
Bàn Nhược vỗ tay cười khẽ, niệm Phật không thôi: "Lần này tốt rồi, công chúa tìm được anh mình, kỳ hạn một năm cũng hết, tất cả đều vui."
Đàm Ma La Già cụp mắt, lật một quyển kinh Phật.
Đúng nhỉ, tất cả đều vui.
Nàng chắc chắn đang cực kỳ vui mừng.
Tiếng gió như ngọc, trước đình cây táo hoa nở rộ theo gió chập chờn, trước bậc thềm rụng đầy hoa.
Bóng nắng nhảy nhót ở hiên trước.
Chàng ngồi trong thiền thất u ám, không nói lời nào.
Tất Sa âm thầm thở dài.
Trời đang rất nóng, ngoài phòng nắng gắt như lửa, cát vàng cháy bỏng.
Lý Trọng Kiền mặc một bộ áo tay hẹp màu nâu cẩm bào giao lĩnh thêu song tước ngậm dải lụa, buộc tóc dài, đội khăn bịt đầu, ngồi trong phòng hầm mát mẻ lật xem chiến báo.
Sa Thành đông cực rét hè rất nóng, cuồng phong thổi loạn, lúc xây nhà dân bản địa thường đào hầm xuống, không chỉ đông ấm hè mát, còn có thể chống bão cát.
Hắn xem từ sáng đến chiều, chau mày chặt, chỉ ăn mỗi mấy cái bánh nướng.
Thị bộc đưa lên một đĩa băng sữa đặc* óng ánh hình núi tuyết, ân cần nói: "A Lang, đây là món lành tính giải nhiệt, chua ngọt lạnh băng, có tên là Công chúa say, mời A Lang thưởng thức."
*một dạng bơ sữa chưng rồi ướp lạnh.
Nghe đến mấy chữ Công chúa say, mí mắt Lý Trọng Kiền giật mạnh, quét mắt qua cái đĩa băng hình dãy núi tuyết, trái cây đỏ tươi, xanh biếc, bỏ chiến báo xuống, ngón tay khẽ gõ bàn.
"Có ý gì?"
Thị bộc đặt đĩa xuống, cười nói: "Nô nghe người ta nói, Công chúa say là từ Vương cung mà ra. Nghe nói lúc trời nắng nóng, Phật Tử không thấy đói bụng, ăn không ngon, liên tiếp nửa tháng giảng kinh, bị bệnh một trận, không ăn được gì, sau khi Văn Chiêu công chúa nhìn thấy vừa đau lòng vừa sốt ruột, tìm trái cây khắp chợ, nghĩ mọi cách làm cái món băng sữa đặc xốp thơm ngọt, mát lạnh này, Phật Tử ăn xong quả nhiên khẩu vị tốt hơn nhiều, từ đó mỗi lần quan lại quyền quý Thánh Thành mở yến hội, đều làm một mâm băng sữa đặc lớn, vì trên mâm có màu đỏ như mỹ nhân uống say cho nên đã gọi nó là Công chúa say."
Sắc mặt Lý Trọng Kiền hơi trầm xuống. Chả nhẽ người Vương Đình từng thấy dáng vẻ Lý Dao Anh say?
Thị bộc lại bưng ra một mâm cơm xanh xanh đỏ đỏ, mùi thơm xông vào mũi, mỗi một hạt gạo đều lóe ra sắc vàng bóng loáng, "Văn Chiêu công chúa học các sư Thiên Trúc làm cơm bốc, nước thịt đậm đà, chua cay thơm ngon, thêm nữa vườn bọn lão Tề mới có nho khô, lúc trời nóng nực ăn rất sướng miệng lại tươi non, A Lang dùng chút đi."
Khóe miệng Lý Trọng Kiền lại giật giật.
Mớ truyền thuyết như này cả đường đi hắn nghe không ít, đàn bà trang điểm đậm, tơ lụa đẹp đẽ, đàn ông chạy theo rượu ngon như vịt, sư sãi người vẽ tranh làm văn làm thơ khen giấy kinh văn không dứt miệng, vải bông mềm nhẹ ấm áp lưu hành rất nhanh trong dân gian, dụng cụ tưới tiêu tinh xảo mới lạ... sau mỗi một chuyện đều có một sự tích "Văn Chiêu công chúa Hán hao tổn tâm cơ lấy lòng dụ dỗ Phật Tử".
Rất nhiều trong số đó là do mánh khóe tụi bán hàng người Hồ miễn cưỡng gán ghép, nhưng từng câu dân chúng nói chắc như đinh đóng cột, cứ như tận mắt nhìn thấy, nghe thấy, đến nỗi đôi lúc Lý Trọng Kiền cũng không khỏi nghi ngờ có phải thật không.
Hắn từng hỏi Dao Anh, nàng xưa nay chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, nói có vài chuyện cho hắn. Toàn bộ thân binh đều nghe nàng, cũng không nói hết sự thật.
Lý Trọng Kiền nhìn thị bộc, thị bộc là người của đội buôn, theo bọn lão Tề qua lại giữa Vương Đình và Cao Xương, chuyên chân chạy chuyển lời, làm ít việc nặng.
Hắn chìa mấy đồng bạc, tiện tay vỗ vỗ trường kiếm đặt trên bàn, cơ bắp cánh tay gồng cứng, ánh mắt âm u. "Ta hỏi ngươi mấy việc, ngươi thành thật trả lời, không được giấu diếm."
Thị bộc vội nói: "Tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa gạt A Lang ạ."
Lý Trọng Kiền móc nghiêng mắt phượng, ánh mắt còn sắc bén hơn mặt trời nóng bức bên ngoài, hỏi: "Người Vương Đình đối đãi công chúa thế nào?"
Thị bộc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
...
Sau nửa canh giờ, thị bộc đầu đầy mồ hôi bưng đĩa băng sữa đặc không vơi một mẩu ra ngoài.
Lý Trọng Kiền xếp lại chiến báo, nhắm mắt.
Ở Vương Đình, Phật Tử được vạn dân kính ngưỡng, dân chúng xem Dao Anh như một trò cười.
Nghe tiếng bước chân ở cầu thang, Dao Anh đi xuống phòng hầm xem thư, nhìn thấy mớ bánh nướng cạnh bàn sách chỉ ăn mấy miếng, nói: "Anh à, ăn ít thứ rồi hãy xem."
Lý Trọng Kiền che dấu vẻ âm trầm, phất tay, ra hiệu không sao.
Đêm qua Dao Anh tỉ mỉ kể lại việc liên quan giữa xây dựng Tây quân và thế gia các nơi, sáng nay hắn bắt đầu xem qua chiến báo các nơi đưa tới cho nàng. Xem hơn phân nửa, hắn mới hiểu được một vòng lớn hôm qua nàng vẽ trên mặt cát kia tượng trưng cho thứ gì.
Cao Xương chỉ là một cứ điểm nho nhỏ, thế gia Sa Châu, Qua Châu cũng bắt đầu thừa dịp Bắc Nhung đại loạn bắt đầu khởi nghĩa, quân Lương Châu của Lý Huyền Trinh phối hợp Tây quân, Vương Đình đuổi bắt Khả Hãn Bắc Nhung, là tượng trưng cho một mạng lưới Từ Đông sang Tây, từ Nam ra Bắc, vượt mấy ngàn dặm, liên quan đến vô số ốc đảo lớn nhỏ.
Nếu chiến sự thuận lợi, bọn họ có thể liên hợp với Vương Đình tấn công Bắc Nhung, hoàn toàn tiêu diệt cường địch này.
Đến lúc đó, một vùng Hà Lũng có thể quay về cố quốc, lưu dân trôi dạt khắp nơi hoàn thành tâm nguyện về Đông, Tây Vực mất liên hệ với Vương triều Trung Nguyên cũng kết thúc rối loạn nhiều năm, cục diện phân chia loạn lạc khói lửa ngập trời, một lần nữa nhất thống, thái bình yên định.
Mà Ngụy quốc Trung Nguyên một lần nữa thu hoạch được bãi nuôi ngựa mênh mông, có nơi cấp quân mã tốt ổn định, giải quyết tai họa ngầm phương Bắc, lo gì không thể nhất thống thiên hạ?
Chưa đến vài năm, Trung Nguyên ổn định phồn vinh, Tây Vực các hướng thông suốt, những con đường buôn bán cổ xưa trong sa mạc khôi phục phồn hoa, khách xá san sát nối tiếp, chuông lạc đà du dương quanh quẩn, đoàn buôn chen vai sát cánh.
Tất cả dân lành, dù Hán hay Hồ, đều có thể xa rời lửa chiến yên ổn sống qua ngày.
Lý Trọng Kiền ngồi trong phòng hầm mát mẻ, sờ nắn chiến báo, thật lâu không thể bình tĩnh.
Hắn nhìn ra được dụng ý lâu dài phía sau việc kết minh giữa Dao Anh, Lý Huyền Trinh và Phật Tử Vương Đình, biết nó đem lại thay đổi lớn thế nào.
Chính bởi vì thế, hắn hy vọng Dao Anh có thể sớm rút ra.
Sau này chắc chắn bộ lạc Bắc Nhung sẽ phản công, giữa các thế gia Tây Vực lục đục phức tạp, người Vương Đình thù ghét người Hán, Ngụy quốc có Lý Đức tuyệt tình... đều là chuyện phiền toái.
Tạ gia vì nước vì dân, đến đời cậu Tạ Vô Lượng, gần như chết sạch. Người đời ca tụng Tạ Vô Lượng, nhắc đến Tạ gia liền thổn thức không thôi, nhưng đối mặt với lửa giận của Lý Đức Lý Huyền Trinh, có ai quản qua chết sống mấy mẹ con bọn hắn.
Đây chính là tấn trò đời.
Lý Trọng Kiền sớm đã nhận rõ tình đời ấm lạnh, hắn chỉ có mỗi một đứa em gái Lý Dao Anh, không muốn nó gánh vác mấy thứ trách nhiệm loại này, lại bước trên con đường của Tạ Vô Lượng.
Thế nhưng Dao Anh đã quyết có chủ ý, hắn không khuyên được. Thì đành từ từ mà tính.
Lý Trọng Kiền buông chiến báo, ngước lên nhìn Dao Anh ngồi một bên viết thư.
"Trước khi đi Thánh Thành, ta muốn viết cho Phật Tử một phong thư."
Dao Anh ngẩng lên: "Em đang viết cho Phật Tử này..."
Lý Trọng Kiền lắc đầu, đi đến bên cạnh nàng, rút tờ giấy dưới bút nàng vo thành một cục, "Phong thư này phải do ta thân bút mới có thành ý, Phật Tử đọc hiểu tiếng Hán chứ?"
Dao Anh ừ, "Tiếng Hán ngài rất giỏi."
Lý Trọng Kiền trải giấy nhấc bút, nói: "Ta nghe không ít chuyện của hai người."
Dao Anh vội nói: "Anh, mấy truyền thuyết chỉ là đồn đại thôi, đều từ em mới liên lụy thanh danh Phật Tử."
"Ta hiểu rồi, ta sẽ thay em tạ lỗi với Phật Tử." Lý Trọng Kiền viết mấy chữ, "Kỳ hạn một năm đến rồi phải không nhỉ?"
Dao Anh nhớ lại, gật đầu.
Nàng từng thử nhắc chuyện này với Đàm Ma La Già nhưng vẻ như ngài như chẳng thèm để ý, chắc ngài chẳng quan tâm mấy chuyện vặt này nên không giục nàng.
Lý Trọng Kiền hỏi: "Em tính thế nào?"
Vẻ mặt Dao Anh nghiêm túc, trầm ngâm mãi, nhẹ nói: "Em không muốn gây thêm phiền phức cho Phật Tử."
Lý Trọng Kiền gật đầu: "Em đừng quan tâm, chuyện này giao cho anh xử lý."
Hắn viết xong, mời kỵ sĩ cận vệ Ba Y đến. "Cực khổ cho ngươi chuyển giúp cho Phật Tử." Ba Y lập tức đưa thư về Thánh Thành.
Cậu rời đi chưa đầy một lát, có mấy tiếng ưng kêu rít nhọn truyền xuống phòng hầm, con ưng đen Kim Tướng quân mang quân tình chiến báo về.
Dao Anh không kịp chờ, xách mép váy vọt ra phòng hầm, nhận ống đồng thân binh chuyển đến, đọc xong thư, thở ra một hơi thật dài.
"Anh, hôm qua anh vừa hỏi A Thanh đâu phải không..." Nàng đưa thư cho Lý Trọng Kiền vừa theo tới. "Cô ấy giúp em trông coi Bạch Thành."
Lý Trọng Kiền mở ống giấy dầu, trên đó một dòng chữ lớn rồng bay phượng múa: Thanh đã đánh lui quân địch, may mắn không làm nhục mệnh.
...
Mấy ngày trước.
Ở ngoài ngàn dặm, Bạch Thành.
Sóng mây cuồn cuộn, trời nắng chang chang.
Trong hoang mạc, từng vách núi năm này tháng nọ bị gió cát thổi mòn đứng sừng sững dưới nắng trời rực rỡ, san sát nối tiếp nhau, long bàn hổ cứ.
Một chùm sáng lớn hừng hực xuyên giữa tầng mây chiếu xuống, ảnh sáng lồng vào nhau, từng gò núi hình thù kỳ lạ đổ bóng theo từ từ di chuyển như vật sống.
Cuồng phong thổi qua, tiếng gào rít cổ quái tràn ngập bên trong.
Dưới bóng râm dữ tợn trôi, mấy ngàn kỵ sĩ và một vạn bộ binh tạo thành đội ngũ khổng lồ phi nước đại trên con đường lớn gập ghềnh uốn lượn quanh gò núi, thoáng như con sóng lớn chảy xiết đen ngòm.
Mỗi người trong chúng đều mang theo hai cây cung, đeo loan đao, thòng lọng, túi da, khí thế hung hãn, vững chãi, túc sát, dũng mãnh.
Đây là một đội ngũ tinh nhuệ từ máu tươi đúc thành, mỗi một binh sĩ đều dũng mãnh, người tướng lĩnh cầm đầu một đôi mắt ưng màu vàng nhạt, khi liếc nhìn trái phải ánh sắc vàng chao động, lấp lánh bốn phía, chính là Hải Đô A Lăng Vương tử Bắc Nhung trước đó không lâu chạy khỏi Vương Đình.
Bắc Nhung tứ phân ngũ liệt, Hải Đô A Lăng không thấy lương thảo tiếp tế, một đường cướp bóc đốt gϊếŧ, lấy chiến dưỡng chiến, thu nạp tàn binh các bộ lạc, tập hợp một đội quân hai vạn người đi về hướng Cao Xương.
Lúc y phái thám tử đi Cao Xương thám thính quân tình, Cao Xương mọi thứ như thường, phu nhân Hina vẫn là Quốc chủ phu nhân, y hứa hẹn Uất Trì Quốc chủ sẽ gϊếŧ phu nhân Hina giúp ông ta, Uất Trì Quốc chủ lập tức đưa cho y một nhóm vũ khí chiến mã.
Hải Đô A Lăng cười lạnh, phu nhân Hina y muốn gϊếŧ, Cao Xương y cũng muốn.
Sói sẽ không bỏ qua dê béo, dù là dê béo trung thành thuận theo mình.
Đầu tiên y cẩn thận tiêu diệt mấy bộ lạc, trên đường không gặp chống cự đáng kể nào. Trong lúc đó, Ngõa Hãn Khả Hãn chạy trốn phát lệnh đến từng bộ lạc yêu cầu họ mang toàn bộ binh lực Đông tiến giúp ông ta thoát khỏi truy binh Vương Đình, ông ta đang dẫn tàn quân trở về thảo nguyên, còn thăng chức Hải Đô A Lăng thành đô thống.
Hải Đô A Lăng cân nhắc một hồi, tàn binh y thu nạp cộng lại dù có hai vạn nhân mã, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, dẫn họ lặn lội đường xa đi cứu Ngõa Hãn Khả Hãn, rất có thể rơi vào hoàn cảnh cô lập, không bằng chiếm Cao Xương trước đã, rồi triệu tập bộ lạc gần đó hợp thành liên quân, tiến đánh Vương Đình, giảm bớt áp lực cho Ngõa Hãn Khả Hãn.
Trước đó, phải đánh hạ Bạch Thành đã.
Cách đâu không lâu bọn hắn xuất hiện ở một ốc đảo khác, vây công thành trì, gây tiếng vang để tưởng rằng y muốn lấy tòa thành kia, thật ra là giương đông kích tây, mục tiêu của y là Bạch Thành.
Phía trước bụi đất tung bay, mấy tên tiếu tham phóng như bay tới, "Đô thống, Bạch Thành phòng thủ buông lỏng, trong thành không có xe cung nỏ, cung tiễn của chúng có lẽ chỉ đủ bắn bảy tám vòng!"
Hải Đô A Lăng ghìm ngựa dừng lại, lệnh cho tất cả binh sĩ dừng lại nghỉ ngơi, uống từng ngụm lớn nước, chuẩn bị kỹ những tấm chắn bằng gỗ có thể ghép lại.
Thời tiết oi bức, bọn hắn sắp mở một trận đại chiến, lúc này chắc chắn phải bổ sung lượng nước.
Đợi binh sĩ uống no nước, Hải Đô A Lăng rút đao: "Không ai có thể ngăn trở bước chân của chúng ta!"
Đám binh sĩ phấn chấn tinh thần, lớn tiếng hưởng ứng, tiếng rống giận vang vọng chân trời.
Đội quân tiếp tục xuất phát, rất nhanh, ở phía chân núi một tòa thành lũy tường đất cao mấy xuất hiện trước mặt.
Bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, gò núi nguy nga chập trùng, Hải Đô A Lăng cưỡi ngựa xông lên dốc núi, vung cánh tay, trống trận ù ù vang, san núi lấp biển, lôi đình vạn quân.
Khi thấy dòng lũ màu đen vượt qua dốc núi, quân thủ thành Bạch Thành thất kinh, đội lính phòng thủ phía ngoài thành không kịp rút về rất nhanh ngã xuống từng tốp.
Máu tươi nhuộm đỏ loan đao trong tay đám binh sĩ.
Nhóm lính bắn cung của Bạch Thành xông lên Thành Lâu, cuống quýt cài tên.
Không đợi binh Bắc Nhung tới gần, vòng mưa tên thứ nhất đã rơi xuống.
Hải Đô A Lăng cười lạnh, bọn hắn còn chưa tới tầm bắn của quân phòng thủ mà chúng đã bắt đầu bắn tên, đúng là không có chút phòng bị, tiền quân tan rã, lòng quân cả đội đã loạn.
Đoàn quân tiếp tục tiến tới, trong Bạch Thành cũng vang lên kèn lệnh trống trận gấp rút thê lương, mấy tên đàn ông vẻ như chiến tướng leo lên Thành Lâu, vung cờ xí, lính bắn cung từ từ tỉnh táo lại, chờ lá cờ chiến tướng hạ xuống, lúc này mới đồng loạt bắn tên.
Vạn tên cùng bắn.
Binh Bắc Nhung không chút hoang mang, giơ tấm chắn gỗ, bước đi chỉnh tề từ từ tiến, dần dần có người trong tấm chắn bị tên bắn trúng, nhưng phần đông đã tới gần Bạch Thành.
Hải Đô A Lăng nhẫn nại đợi một lúc, tấm chắn trong tay binh lính đã cắm đầy mũi tên chi chít, tiếng bắn tên từ dày đặc như mưa thưa thớt dần, lính bắn cung trên tường thành lo lắng gầm rú.
"Tên của chúng đã sắp hết."
"Xung phong!"
Trống trận ầm ầm, binh Bắc Nhung kêu to lao vụt tới, như một thanh đao nhọn xé rách không khí, thẳng tắp đâm vào Bạch Thành, muốn phá tan thành lũy này thành từng mảnh.
Bụi bay đầy trời, đất chiến rung chuyển, Bạch Thành dưới thế công của binh Bắc Nhung không thể đỡ run rẩy.
Bỗng nhiên, từng tiếng vang lớn, núi lở đất sụt, trong tích tắc kỵ binh xung phong từng tên tiếp từng tên rơi vào hố lớn, đá vụn bắn tung toé, bùn đất bay lên, che khuất bầu trời.
Biến cố lớn phát sinh, nửa ngọn núi toàn bộ sụp đổ, ầm ầm động trời, vô số binh Bắc Nhung còn chưa kịp phản ứng, đã cả người lẫn ngựa bị cuốn vào cơn lũ đá long trời lở đất.
Binh Bắc Nhung phía sau quỷ khóc sói gào, binh công thành phía trước không biết xảy ra chuyện gì, quay đầu mờ mịt nhìn quanh.
Chiến trận như dừng lại trong một chớp mắt.
Máu nóng cả người Hải Đô A Lăng sôi lên, trừng sắp nứt mắt, giục ngựa xông lên, trơ mắt nhìn hậu quân mình bị đá lớn sụt lở nuốt chửng.
Sao ngọn núi tự dưng sụt lở được?
Tiếng nổ vang vẫn còn tiếp tục, đất rung núi chuyển, chiến mã chấn kinh cùng hí vang, cất vó chạy trốn, hung dữ hất cả người cưỡi trên lưng.
Cùng lúc đó, theo từng đợt gầm rít cổ quái, một trái cầu lửa thật lớn từ trên trời giáng xuống, rơi xuống Bắc Nhung trong trận chiến.
Tiếng kêu thảm thiết khắp nơi, chiến trận lập tức sụp đổ.
"Thiên lôi! Thiên lôi!" Đám binh sĩ thét lên sợ hãi.
Hải Đô A Lăng lông tóc dựng đứng, nắm chặt nắm đấm, một trận gió thổi qua, hắn mồ hôi lạnh ròng ròng, bỗng lấy lại tinh thần từ trong chấn kinh.
Sĩ khí đã mất, hôm nay bọn hắn không tấn công được Bạch Thành.
"Toàn thể rút lui! Thu gom bại binh!" Thân binh thổi kèn lệnh, binh Bắc Nhung la hét chói tai rút lui, sau vụ đá lở, ai nấy đều thầm run sợ, ôm đầu chạy trốn.
Bộ hạ vứt mũ giáp vũ khí, trốn về bên cạnh Hải Đô A Lăng, khuyên y mau chóng rời đi.
Hải Đô A Lăng nghiến răng nghiến lợi, con ngươi hi hí, lạnh lùng nhìn chằm chằm tường thành Bạch Thành.
Vũ khí quân phòng thủ Bạch Thành vừa mới sử dụng, y từng nghe nói.
Lúc xưa Văn Chiêu công chúa Lý Dao Anh trốn khỏi Diệp Lỗ, "kinh lôi từ trên trời rơi xuống", lý giải là trời phạt, mới có thể thừa dịp loạn trốn đi.
Y chưa từng tin trời phạt gì, chắc chắn Lý Dao Anh đã dùng vũ khí gì đó của người Hán mà người bộ lạc thảo nguyên chưa từng thấy, mới tưởng lầm là trời phạt.
Đá loạn bắn tung toé,
Tiếng ầm ầm còn chưa dừng, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.
Nơi xa trên tường thành Bạch Thành, vài tấm quân kỳ đứng giữa trời đầy cát vàng đá vụn với trời không bát ngát, đón gió phần phật bay.
Hai mắt Hải Đô A Lăng híp lại, nhìn quân kỳ xa lạ kia vài lần.
Là bộ lạc nhỏ nào dám ngăn cản bước chân y?
Trên tường thành, một tướng lĩnh cao lớn giương cung cài tên, kéo lực chân cung, bắn ra một tên.
Một tiếng rít đột ngột vang lên, lập tức, một cây quân kỳ Bắc Nhung trong trận chiến bị mũi tên bắn trúng, lên tiếng đáp lại ngã xuống đất
Binh sĩ Bắc Nhung kêu lên sợ hãi.
Tướng lĩnh lại kéo cung, lại một tên bắn ra, khí thế bừng bừng, mũi tên phá không mà tới, thẳng tắp đâm vào một cột cờ cắm quân kỳ Bắc Nhung, keng keng vang dội.
Binh sĩ trong lòng run sợ, gỡ thư cột trên mũi tên, đưa đến tay Hải Đô A Lăng.
Hải Đô A Lăng mở ra xem, trợn trừng.
Cao Xương đã quy thuận Đại Ngụy, các châu Tây Vực, tất cả đều khôi phục, núi sông lãnh thổ, không nhượng chút nào.
Từ hôm nay trở đi, y đối mặt không phải là chống chọi của từng một bộ lạc nho nhỏ, mà là đội Tây quân, là Nguỵ quốc Trung Nguyên.
Hải Đô A Lăng nhìn chằm chằm chỗ lạc khoản dưới cùng, tức điên kích động, máu nóng sôi trào, đốt ngón tay dùng sức đến co rút.
Ngăn bước y là Tây quân.
Quãng thời gian này, Tây quân đã thu phục Cao Xương! Uất Trì Quốc chủ dung túng phu nhân Hina, cúng cho y binh mã vũ khí, cả một đường y không gặp chống cự nào, đều là Lý Dao Anh mê hoặc hắn!
Giỏi!
Giỏi cho một Lý Dao Anh!
Bộ hạ cả người là máu, vọt tới cạnh Hải Đô A Lăng, rống to: "Đô thống, chúng ta lui về đâu đây?"
Da mặt Hải Đô A Lăng co quắp mấy lần, thần sắc dữ tợn.
Mấy Châu Tây Vực xưa nay khôn khéo, nước nào thực lực lớn mạnh thì họ đầu phục theo kẻ đó, thế gia quý tộc ở đó luôn nhiều bất mãn nặng nề với sưu cao thuế nặng, trên thư nói, có không phải thật thì cũng xấp xỉ. Vương Đình liên hợp với công chúa Hán, ngăn chặn hắn bên ngoài Bạch Thành, Ngõa Hãn Khả Hãn trốn trên thảo nguyên trên về đường phía Đông hẳn cũng đã bị cắt đứt, bây giờ Lão Khả Hãn chính là cá trong chậu, từng bước một rơi vào cạm bẫy sau cùng trong giáp công của Vương Đình và Tây quân.
Chờ đến khi Tây quân và quân Vương Đình đồng thời thu lưới, hẳn Lão Khả Hãn chết không còn nghi ngờ.
Người của y tử thương hơn phân nửa, căn bản không có sức ngăn cơn sóng dữ, vả lại quý tộc Bắc Nhung thù ghét y, sẽ không nghe hiệu lệnh y.
Hải Đô A Lăng thúc mạnh ngựa, quả quyết thúc ngựa quay đầu.
"Tu chỉnh binh mã, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ."
"Đại Hãn chạy trốn ngoài kia, các quý tộc làm theo ý mình, kẻ địch chuẩn bị đầy đủ, không biết còn bao nhiêu cạm bẫy, chúng ta là chỗ dựa duy nhất của Đại Hãn, không thể hành động thiếu suy nghĩ, đợi thu nạp đội ngũ càng lớn mạnh, lập tức Đông tiến cần Vương!"
Sĩ khí vừa mới tan rã lại phấn chấn, đám loạn binh vây quanh Hải Đô A Lăng nhanh chóng rút lui.
Trên tường thành Bạch Thành, các tướng lĩnh nhìn Hải Đô A Lăng rút lui, cùng nhau nhẹ nhàng thở phào, hạ lệnh binh sĩ quét dọn chiến trường, thu gom người bị thương chữa trị, nhìn nhau, khó kìm nỗi kích động, cất tiếng cười to.
Chỉ có vị Tướng lĩnh vừa rồi giương cung cài tên mặt vẫn đơ ra, còn không mỉm cười.
Dương Niệm Hương gỡ mũ sắt, nhìn vị tướng lĩnh mặt đơ: "Tạ Thanh, hai mũi tên vừa rồi của cô uy lực mười phần, luyện bao lâu thế?"
Tạ Thanh mặt vẫn đơ nói: "Mười hai năm."
Dương Niệm Hương chậc chậc ngợi khen, binh sĩ xông lên bẩm báo quân tình, đám người không rảnh tám nữa, bận rộn riêng phần mình.
Trong khi quân Vương Đình và chủ lực Bắc Nhung giao đấu ở Tát Mỗ Cốc, đám Dương Niệm Hương cầm theo mật tín của Lý Dao Anh chạy về Cao Xương, gặp mặt Dương Thiên, trợ giúp Uất Trì Quốc chủ cô lập phu nhân Hina, giải quyết binh Bắc Nhung trú đóng ở trong thành Cao Xương.
Quốc chủ Cao Xương lập tức viết thư cho Ngụy quốc, yêu cầu Ngụy quốc chính thức sắc phong Lý Dao Anh và Tây quân, cho Tây quân binh lực ủng hộ.
Cùng lúc đó, Dương Niệm Hương Tạ Thanh chạy tới Bạch Thành, triệu tập binh mã, lắp đặt khí giới, sẵn sàng ra trận.
Lý Dao Anh từng phân tích qua cùng họ, chắc chắn Hải Đô A Lăng sẽ gom góp lực lượng từng bước đánh các bộ lạc gần Cao Xương rồi tấn công chiếm Cao Xương, họ đợi ở Bạch Thành rất lâu, cả ngọn núi đều chôn vũ khí bí mật mà đội buôn bí mật vận chuyển tới, không ngừng nhả ra tin tức giả dụ tiếu tham Bắc Nhung, đợi đến khi Hải Đô A Lăng cắn câu.
Hôm nay chỉ là trận giao phong đầu tiên, bọn họ chỉ mới tạm thời dọa lui Hải Đô A Lăng, suy yếu binh lực của y, nhưng không thể lơ là, nhiệm vụ của họ là giữ vững phòng tuyến phía Tây, ngăn Hải Đô A Lăng không thể nào Đông tiến.
Trong thời gian này, Tướng lĩnh Tây quân sẽ liên hợp các nơi phát động khởi nghĩa, từng bước khôi phục các châu Tây Vực.
Tạ Thanh cầm trường cung trong tay, dẫn theo một đội thân binh ra khỏi thành tuần sát.
Công chúa đã từng lần một căn dặn nàng, trên chiến trường quyết không thể khinh thường, phải không kiêu không ngạo.
Thực lực của nàng bây giờ còn chưa đủ để chém gϊếŧ Hải Đô A Lăng trước trận, không thể nôn nóng, vì công chúa nàng có thể giữ vững Bạch Thành, để Hải Đô A Lăng không thể bước về Đông một bước.
Tạ Thanh thu trường cung.
Cung tiễn nàng luyện mười hai năm, nàng và công chúa biết nhau, cũng không hơn không kém mười hai năm.
Trường phong phần phật.
Tạ Thanh một thân áo giáp, hoành đao lập mã, nhìn xuống chiến trận bên dưới vó ngựa hỗn loạn.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.
Công chúa là thủ lĩnh Tây quân, nàng muốn trở thành Đại tướng dũng mãnh nhất dưới trướng của công chúa.
...
Sa Thành.
Dao Anh kỹ lưỡng xem hết chiến báo chi chít chữ trên giấy, xác nhận bọn Tạ Thanh đánh lui Hải Đô A Lăng, mới kể lại từng mưu đồ bố cục trước đó ra.
Nàng thân ở Vương Đình, nên bên cạnh không mang theo người, chủ lực Tây quân trên chiến trường anh dũng gϊếŧ địch, thu phục đất mất. Nàng và đội buôn ở hậu phương điều phối lương thảo vũ khí, chỉ dẫn đường đi cho họ, để họ có thể tránh bớt loạn quân Bắc Nhung, giảm bớt thương vong.
Trong quãng thời gian theo quân Vương Đình, cả ngày nàng xử lý quân vụ hậu phương, chỉnh sửa tình báo, mấy việc này giờ đã rất nhuần nhuyễn.
Lý Trọng Kiền nhìn Dao Anh, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Mọi khát vọng và chí khí của hắn đều tan thành mây khói khi sau Tạ Vô Lượng chết đi, giờ đây hắn thà phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ hắn.
Dao Anh không giống.
Lúc trước ở Trung Nguyên, do Lý Đức Lý Huyền Trinh áp chế, con bé không dám tiếp xúc mấy chuyện này.
Ba năm nay, không có hắn bên cạnh, con bé từng trải qua nhiều gian khổ, ở trước mặt hắn, con bé vẫn là đứa em gái ngoan ngoãn như trước, nhưng trong mắt những người khác, nó sớm đã không còn là con bé xưa kia.
Thần sắc trên mặt Lý Trọng Kiền ảm đạm.
Dao Anh biết tâm bệnh của hắn, lắc lắc cánh tay hắn, làm nũng nói: "Anh à, anh là anh dũng của cả tam quân, thân binh gia tướng đều rất sùng bái anh, em bảo bọn họ sau này có gì chạy đến anh thỉnh giáo, anh có thể dạy bọn họ bài binh bố trận chứ?"
Lúc này anh ấy vẫn nghĩ cách đưa nàng về, trước tiên nàng cần phải để anh ấy từ từ tiếp nhận những chuyện này.
Lý Trọng Kiền thu giấu tâm tư, gật đầu: "Mấy năm này bọn chúng luôn đi theo bên cạnh em, đều là những người lính trung dũng, cũng là hạt giống tốt, muốn hỏi cái gì thì đến hỏi."
Dao Anh cười ừm đáp.
Nói chuyện một lát, Lý Trọng Kiền giám sát Dao Anh về phòng uống thuốc.
Đêm đó, hai người thu ghém xong hành lý, định hôm sau xuất phát đi Thánh Thành.
Sáng hôm sau, Dao Anh Lý Trọng Kiền cưỡi ngựa ra dịch quán, lưu dân chờ ngoài dịch quán lập tức xông tới.
"Tráng sĩ! Nhận bọn tôi đi!"
"Thủ lĩnh, ngài không thể mặc kệ bỏ bọn tôi lại chớ!"
Lý Trọng Kiền sửa sang dây cương, lạnh lùng nhìn qua đám lưu dân nhào lên, mắt phượng tràn đầy lệ khí: "Cút."
Đám lưu dân dọa đến lùi thẳng.
Dao Anh Lý Trọng Kiền đi ngang nhau, liếc nhìn lưu dân sau lưng.
"Không cần để ý tới chúng." Lý Trọng Kiền nói, "sống chết của chúng có liên can gì đến ta?"
Dao Anh nghĩ nghĩ, "Anh à, giờ chính là lúc chúng ta dùng người, chi bằng tra rõ ràng thân phận của những người này, nếu trước kia là dân du mục, chưa làm việc ác gì, tạm thời thu nhận, những người bộ lạc này đều từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, cung ngựa thành thạo."
Lý Trọng Kiền nhíu mày, cuối cùng không lay chuyển được Dao Anh, "Thôi được, nghe em."
...
Hai anh em còn đang trên đường thì Ba Y đã thúc ngựa thêm roi, chạy về Thánh Thành.
Rất nhanh, bức thư Lý Trọng Kiền tự tay viết đã đưa đến Vương Tự.
Đàm Ma La Già vừa mới kết thúc một buổi tuyên giảng.
Sau đại chiến, theo thường lệ chàng ở trong chùa cử hành Pháp hội nửa tháng, hai chân sưng cứ phát tác lặp đi lặp lại, mỗi đêm chàng đều phải dùng suối nước nóng thư giải đau đớn, báo đốm bị giam lại, đường hẻm các nơi tăng cường canh giữ.
Lần này, sẽ không ai xâm nhập mật đạo.
Thư được trực tiếp đưa đến thiền thất của chàng, chàng thân mặc cà sa lộ vai, cả người đầy mồ hôi, tay cầm Phật châu, được Bàn Nhược đỡ lấy chầm chậm ngồi xuống, mở thư từ Sa Thành gửi về.
Đứng hầu cạnh cửa Tất Sa nhịn không được quay đầu, khẩn trương nhìn chằm chằm bức thư trong tay chàng.
Đàm Ma La Già xem xong, để ở một bên, ngón tay khẽ vuốt Phật châu, mặt không lộ vẻ, trong trẻo lạnh lùng.
Lư hương mạ vàng lượn lờ khói xanh, hương thơm toả lớp lớp.
Sau một lúc lâu, Bàn Nhược tò mò hỏi: "Vương, Văn Chiêu công chúa trên thư nói gì?"
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: "Trên thư nói, Ma Đăng Già Nữ đã nghĩ thông suốt."
Kỳ hạn một năm đã tròn, nên chính thức chấm dứt.
Bàn Nhược vỗ tay cười khẽ, niệm Phật không thôi: "Lần này tốt rồi, công chúa tìm được anh mình, kỳ hạn một năm cũng hết, tất cả đều vui."
Đàm Ma La Già cụp mắt, lật một quyển kinh Phật.
Đúng nhỉ, tất cả đều vui.
Nàng chắc chắn đang cực kỳ vui mừng.
Tiếng gió như ngọc, trước đình cây táo hoa nở rộ theo gió chập chờn, trước bậc thềm rụng đầy hoa.
Bóng nắng nhảy nhót ở hiên trước.
Chàng ngồi trong thiền thất u ám, không nói lời nào.
Tất Sa âm thầm thở dài.
Bình luận facebook