-
Chương 147
Chương 147
Bôi thuốc xong, Dao Anh cúi đầu thả ống tay áo, khoé mắt cảm giác được Đàm Ma La Già luôn ngắm nhìn nàng.
Dưới ánh nến, ánh mắt rơi trên người lạnh như băng tuyết, trong trong nhạt nhạt, như bầu trời sao trên sa mạc, quá mức mênh mông sâu thẳm, bể dâu xưa nay, buồn vui không quan trọng.
Sinh lão bệnh tử tham giận si, chàng đã nhìn thấu từ lâu, vô dục vô cầu.
Cho nên, trước mặt chàng, Dao Anh gần như chẳng còn kiêng kị, càng không cần sinh lòng đề phòng hay nghĩ cách trêu chọc, sướng vui giận buồn, tất cả đều tự nhiên.
Nàng ngẩng nhìn chàng.
Chàng không đổi sắc dời mắt, động tác rất tự nhiên giống như không hề cố ý tránh né.
Dao Anh cụp mắt, đè xuống tâm tư, đứng dậy lấy gói thuốc gấm trên bàn, "Pháp sư, nên thay thuốc trên đùi ngài rồi phải không ạ?"
Đàm Ma La Già lắc đầu: "Không cần phiền công chúa, ta gọi người vào."
Dao Anh nhẹ nói: "Để tôi, tôi từng chăm sóc Pháp sư rồi mà, biết nên làm gì."
Nàng rửa tay, vén lớp chăn mỏng trên đùi chàng, cuốn lên ống quần vải sa mỏng, cởi dây buộc gói thuốc cũ, dùng khăn nóng êm ái ấn vài lần chỗ dây buộc làm hằn dấu, tránh máu ứ đọng tê nhức khó chịu trước, rồi mới buộc gói thuốc mới.
Toàn bộ quá trình, nàng cúi đầu, vô cùng cẩn thận từng động tác. Mấy sợi tóc mai rớt xuống bên mặt, thỉnh thoảng phất qua chóp mũi khoé môi nàng, hơi ngứa, cứ một lúc nàng lại dùng mu bàn tay hất ra mấy sợi tóc nghịch ngợm.
Đàm Ma La Già ngắm Dao Anh, tự dưng rất muốn vén giúp mấy sợi tóc cho nàng, ngón tay giật giật, đụng phải Phật châu, mát lạnh ngay đầu ngón tay.
Chàng không nhúc nhích.
Dao Anh giúp thay thuốc xong, đắp kín chăn mỏng, tường tận quan sát chàng mấy lần, "Pháp sư muốn nằm xuống không?"
Đàm Ma La Già cầm Phật châu, lắc đầu: "Không..."
Dao Anh ờ đáp, bỗng cúi người đè qua chàng.
Chỉ là một động tác trong nháy mắt, trong mắt Đàm Ma La Già lại phá lệ chậm chạp kéo dài, nàng chậm rãi tới gần chàng, khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, lông mi cong như dùng bút vẽ khẽ chớp, từng tia từng sợi mùi thơm như có như không tỏ khắp.
Nàng một tay đỡ cạnh người chàng, một tay duỗi dài đi đến chỗ góc sâu, rút chiếc gối mềm, vỗ vỗ, nhét vào cạnh chàng, để chàng ngồi dựa vào.
"Pháp sư, vậy thoải mái hơn chút nhỉ?" Dao Anh bận rộn xong, đứng dậy, đưa tay vén lên mấy sợi tóc mai, hỏi.
Đôi mắt xanh của La Già bích mâu cụp xuống, gật đầu. "Phiền công chúa quá, đêm đã khuya, ta cũng không gì đáng ngại, công chúa nghỉ sớm đi."
Dao Anh cười xoà, quay đi.
Tiếng bước chân đi xa.
Một phòng quạnh quẽ.
Đàm Ma La Già nhìn hai chân cứng đờ của mình, ngón tay lần Phật châu.
Một bóng đen phủ qua.
Chàng ngước mắt nhìn sang, Dao Anh vốn đã rời đi không biết tự lúc nào thong thả quay lại, trong tay ôm chiếc ghế Hồ nhỏ, đặt xuống cạnh giường, ngồi xuống, hai tay chống cằm, nhìn chàng.
"Pháp sư hiện giờ thấy buồn ngủ không?"
Thần sắc chàng như thường, lắc đầu.
Dao Anh nói: "Vừa vặn, tôi cũng không buồn ngủ. Pháp sư ở sâu trong Vương Tự, sau này tôi có muốn gặp Pháp sư một lần e là khó lắm, hôm nay ra khỏi đại điện, lúc đầu tôi định cầu kiến Pháp sư, lại sợ quấy rầy ngài, nên đành viết phong thư..."
Nàng đột nhiên chuyển đề tài, "Tướng quân A Sử Na mới nãy nói với tôi, gần đây Pháp sư buồn bực khó buông, không biết chuyện gì đã làm tâm tình Pháp sư không vui? Nếu có chỗ nào tôi có thể giúp, Pháp sư cứ nói, không cần khách khí với tôi."
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: "Việc nhỏ thôi, công chúa không cần để ý."
Dao Anh nhìn chàng, yên lặng một lát, hỏi: "Có phải là chuyện gần đây quân Vương Đình xung đột với dân thường của Bắc Nhung không?"
Đàm Ma La Già rất rõ Vương Đình loạn trong giặc ngoài, trước dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp thế gia, suy yếu Bắc Nhung, rồi từng bước giải quyết tệ nạn lâu dài nội bộ, dọn sạch chướng ngại cho đời Quân Vương sau, chứ không phải trực tiếp chiếm đoạt Bắc Nhung, nếu vậy sẽ chỉ kéo Vương Đình vào vũng bùn, nhưng hiện Bắc Nhung chia năm xẻ bảy, Vương Đình giờ đây trên có danh gia vọng tộc, dưới có bá tánh bình dân đều đắm chìm trong cuồng nhiệt bởi Ngoả Hãn Khả Hãn đại bại, cho rằng lãnh địa của Bắc Nhung đã trở thành món ăn trong mâm của Vương Đình, không cho người khác vọc vào.
Họ kêu gào trực tiếp phái binh tiếp quản các bộ lạc Bắc Nhung, bắt người Bắc Nhung làm nô. Quãng thời gian này, quân Vương Đình đang đuổi bắt tàn quân Bắc Nhung nhiều lần nảy sinh xung đột với bộ lạc trên đường.
Trong mắt người Vương Đình, họ chỉ là dùng thủ đoạn Bắc Nhung xưa kia để đối phó lại Bắc Nhung, lấy đạo của người trả lại cho người, thiên kinh địa nghĩa.
Thật không biết làm như thế chỉ dẫn đến việc người Bắc Nhung càng phản kháng kịch liệt, hơn nữa, có rất nhiều bộ lạc phụ thuộc Bắc Nhung không tham chiến, chỉ đang quan sát tình hình chiến đấu, chuẩn bị đầu hàng, nhưng nếu quân Vương Đình trả thù người Bắc Nhung, những người như họ đã từng tiến đánh Vương Đình sẽ rất lo lắng, chỉ e thế gia Vương Đình chẳng khác nào quý tộc Bắc Nhung muốn nô dịch họ, dứt khoát giúp tàn quân Bắc Nhung chống lại quân Vương Đình.
Đàm Ma La Già đối xử khoan dung với các bộ lạc Bắc Nhung, bị thần dân của chàng cho là lòng dạ đàn bà, họ chẳng thể hiểu vì thứ gì mà ngài ấy đặc xá cho người Bắc Nhung.
Dao Anh chậm rãi đọc những án văn từng thuộc lòng: "Cổ giả, dĩ nhân vi bản, dĩ nghĩa trị chi chi vị chính. Chính bất hoạch ý tắc quyền. Quyền xuất vu chiến, bất xuất vu trung nhân. Thị cố sát nhân an nhân, sát chi khả dã; công kỳ quốc, ái kỳ dân, công chi khả dã; dĩ chiến chỉ chiến, tuy chiến khả dã*... Pháp sư không làm sai."
*Mai: trích dẫn từ « Tư Mã pháp ».
minh: phang đại từ QT nha: người xưa lấy nhân làm gốc, lấy chính nghĩa xử lý quốc gia đại sự, gọi là chính trị. Khi mục đích chính trị không đạt được sẽ phải sử dụng quyền thế. Quyền thế luôn sinh ra chiến tranh, chứ không sinh ra trung hoà và nhân ái. Cho nên, gϊếŧ người mà làm đại chúng được yên bình, gϊếŧ người là có thể; tấn công quốc gia khác, nhưng vẫn bảo vệ dân họ, tấn công là có thể; dùng chiến tranh ngăn lại chiến tranh, cũng là có thể.
Sách nói thì đơn giản, nhưng trị quốc sao mà phức tạp, mỗi một chính lệnh, mỗi một cử động, đều ảnh hưởng đến ngàn ngàn vạn vạn vận mệnh bá tánh.
Đàm Ma La Già đang cân bằng lợi ích các bên, sau khi cân nhắc lợi hại được mất mới đưa ra quyết định, không hẳn sẽ được ủng hộ của mọi người, mục đích của chàng là ngăn chiến tranh, nhưng du͙ vọиɠ con người là vô tận, lúc này gia tộc quyền thế Vương Đình lại ngo ngoe muốn động, dân ý sôi trào, trong mấy ngày ngắn ngủi này chàng liên tục ban mấy chính lệnh, vẫn không ngăn được dã tâm của danh gia vọng tộc Vương Đình.
Đàm Ma La Già hơi loạn nhịp, ánh mắt dừng trên mặt Dao Anh, cùng nàng nhìn nhau thật lâu, vẻ mặt xúc động, trong mắt thoảng như có tia chớp đì đùng loé, sáng đến kinh người.
"Đa tạ công chúa khuyên giải an ủi."
Dao Anh biết niềm tin của ngài ấy kiên định, sẽ không bị nhiễu động bởi người đời, nhưng thấy ngài ấy lao tâm lao lực quá độ mà không được ai thấu hiểu vẫn cảm thấy nặng nề đau đáu cho ngài.
Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Pháp sư, ngài có tin trên đời này có một vùng yên bình, không có chiến hỏa, không có đẳng cấp trật tự trên dưới sang hèn hay không? Cho dù là người nước nào cũng có thể ở chung hòa thuận?"
Đàm Ma La Già gật đầu.
Dao Anh bật cười, ngài ấy là người tu tập, tự nhiên tin rồi, trong truyền thuyết thế giới Tịnh Thổ ở Tây Phương Cực Lạc không phải là một cõi yên vui sao? Sách kinh đã nói, Kỳ quốc chúng sanh, vô hữu chúng khổ, đản thọ chư lạc*....
*Kinh A Di Đà: đất nước của chúng sanh không có khổ, nhưng ai nấy đều vui, đó là cực lạc
"Pháp sư, tôi từng mơ một giấc mơ, sống ở một nước nọ." Giọng nói nàng đầy chân thành, chậm rãi nói, "đất nước trong mơ của tôi, không giống thế giới cực lạc có cát vàng trải đất, khắp nơi yên vui, nhưng dân lành không phân biệt giàu nghèo, người người an cư lạc nghiệp, dù thế gian vẫn có chiến tranh, vẫn còn bất công các thứ, nhưng rất nhiều người kiên trì chính nghĩa, dựa vào đôi tay chính mình phấn đấu, tất cả dân tộc đều chung sống như bạn bè... không động một tí liền tàn sát lẫn nhau..."
Nàng chưa từng nhắc đến với ai khác, nhưng giờ phút này đối mặt với Đàm Ma La Già, nàng nói ra hết.
Đàm Ma La Già ngắm Dao Anh đang êm tai kể, đôi mắt xanh biếc dưới ánh nến tờ mờ càng nổi bật như sao trời rơi chiếu.
Dao Anh nói xong, cười cười: "Pháp sư tin tôi chứ?"
Đàm Ma La Già không chớp, ngưng mắt nhìn nàng chăm chú, "Ta tin."
Núi biển cách xa, xa hàng vạn dặm, tại thời khắc chàng hấp hối, nàng bước đến bên cạnh chàng... Nàng có nói nàng là thần nữ mà Phật phái tới khảo nghiệm chàng, chàng cũng tin.
Ánh mắt của chàng quá mức thăm thẳm, lòng Dao Anh không khỏi nhảy lộp độp.
"Pháp sư, thế giới trong giấc mơ ấy của tôi là một ngàn năm sau này."
Tay Đàm Ma La Già cầm cầm châu: "Phật Tổ độ hóa chúng sinh, có thể mất vài vạn năm, ngàn năm cũng chỉ là giây lát."
Thế giới đó chắc chắn sẽ đến, mặc dù chàng không nhìn thấy, cũng sẽ không để ý chí chàng chùn bước.
Dao Anh cảm khái trong lòng, tiếp đó càng thêm nghi hoặc.
Cứ xem lúc trò chuyện mới rồi, Đàm Ma La Già cũng không phải phiền muồn vì thần dân không hiểu mình.
Không liên quan việc nước... vậy trên đời này còn có chuyện gì có thể để cho ngài thân là Phật Tử vì thế mà rầu rĩ không vui?
Tất Sa vì đâu lại mời nàng đến khuyên giải Đàm Ma La Già?
Trong nội tâm nàng nảy lên một suy đoán, nhưng suy đoán đó thực sự quá mức kinh người, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Pháp sư." Dao Anh xốc lên một góc chăn mỏng, vừa kiểm tra gói thuốc trên đùi La Già, vừa bâng quơ nói, "Tôi đoàn tụ với anh trai, sau này không còn làm cô gái Ma Đăng Già nữa... hơn một năm nay Pháp sư chăm sóc cho tôi, tôi khắc sâu trong lòng."
Ánh sáng lấp lánh mấy lần trong mắt Đàm Ma La Già, rồi ảm đạm, rũ mắt, "Công chúa cũng quan tâm chăm sóc ta rất nhiều."
Khoé môi Dao Anh nhẹ nhoẻn, "Pháp sư, mấy hôm nay xảy ra nhiều việc, tôi còn chưa kịp nói cho người dự định sau này của tôi, hiện giờ thế cục các nơi đều hỗn loạn, phía Uất Trì Quốc chủ bề bộn, tôi và anh trai mấy hôm nữa sẽ đi Cao Xương..."
Nàng nâng đôi mắt, lặng lẽ quan sát sắc mặt Đàm Ma La Già.
Ánh mắt La Già vẫn yên tĩnh: "Ta bảo Tất Sa hộ tống công chúa đi Cao Xương."
Dao Anh cười lắc đầu: "Tướng quân A Sử Na là cận vệ của Pháp sư, không cần phiền tới anh ấy, sẽ có người đến đón tôi."
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng nến lẳng lặng cháy.
Dao Anh che miệng ngáp một cái.
Đàm Ma La Già lập tức nói: "Ta đã ổn hơn nhiều rồi, công chúa đi nghỉ đi."
Dao Anh nhoè nước mắt, buồn ngủ mơ màng, duỗi lưng đứng dậy, ôm chăn mỏng qua bên cạnh, trải tấm thảm xong nằm xuống ngay tại chỗ: "Sáng mai Tất Sa sẽ đưa tôi ra chùa... Tôi ngủ ngay đây, Pháp sư muốn thứ gì hoặc là thấy người khó chịu chỗ nào, phải gọi tôi đó."
Đàm Ma La Già há miệng, nhìn bóng lưng của nàng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng ưm đáp.
Dao Anh chợp mắt thϊếp đi, trong mơ nhớ tới Đàm Ma La Già, bỗng bừng tỉnh, quay đầu ngó qua chiếc giường, chàng vẫn ngồi đó, hai mắt nhắm nghiền, ngón tay lần Phật châu, như đang thiền định.
Nàng thở phào, ngủ tiếp.
Một lát sau, nến tắt, trong phòng chìm vào trong bóng tối.
Một bóng đen từ trên giường bước xuống, bước chân rất nhẹ, đứng ngay sau chỗ Dao Anh nằm ngủ ngừng một lúc, tiếp tục bước tới. Bóng phủ lấy cả người nàng.
Dao Anh nghe được một mùi thuốc gay mũi, như có cảm giác, mắt lặng lẽ hí ra một khe nhỏ.
Bóng đen đứng yên sau lưng nàng thật lâu.
Bỗng, nghe tiếng áo bào sột soạt, chàng giơ tay, bàn tay vượt qua bờ vai của nàng, vươn đến vạt áo của nàng.
Dao Anh đến một cử động nhỏ cũng không dám, tim nhảy độp độp.
Bàn tay kia thăm dò vượt qua vạt áo của nàng, kéo tấm chăn mỏng bị trượt ra, đắp lại bả vai lộ ra ngoài của nàng, ngón tay nhẹ đè lên một lúc.
Tim Dao Anh mới buông lỏng.
Ngay tại lúc nàng nghĩ bóng đen kia muốn rời đi, bàn tay giúp nàng đắp chăn đột nhiên đi lên, dừng ở một bên gò má nàng, không nhúc nhích.
Dao Anh hơi rịn mồ hôi cả người.
Sau hồi lâu, bàn tay kia cuối cùng không phủ lên tóc nàng, chậm rãi thu về.
Dao Anh ngừng thở, chờ thật lâu, trở mình, đối mặt với chiếc giường, mở mắt.
Đàm Ma La Già đã lặng lẽ không một tiếng động nằm xuống.
Trong không khí, mùi thuốc lượn lờ nhảy múa.
...
Sáng hôm sau, khi Đàm Ma La Già tỉnh lại, bóng người bên giường đã không thấy.
Bên giường chăn mỏng xếp ngay ngắn, không có dấu vết có người dùng qua.
Cứ như chuyện xảy ra đêm qua tất cả, chỉ là cảnh trong mơ của chàng.
Đàm Ma La Già ngồi dậy, đụng phải chiếc khăn bên gối, một bọc căng phồng lòi ra vài quả mật gai óng màu hổ phách, đổ ra ngoài một ít.
Chàng gói kỹ chiếc khăn.
Nghe tiếng bước chân từ xa lại, Tất Sa bưng chén thuốc vào phòng.
Đàm Ma La Già hỏi: "Văn Chiêu công chúa đâu?"
Tất Sa nói: "Vừa rồi tôi đưa Văn Chiêu công chúa đi, trời đã sáng, sẽ có người tới, công chúa không tiện ở lại."
"Sao không đánh thức ta?"
"Công chúa nói mấy ngày qua Vương mệt nhọc quá độ, phải nên nghỉ ngơi cho tốt, dặn tôi đừng đánh thức quấy rầy ngài."
Đàm Ma La Già không nói, đặt chiếc khăn xếp xong bên gối.
...
Dao Anh rời Vương Tự, trở lại căn phòng chỗ tiệm tơ lụa.
Lý Trọng Kiền đại mã kim đao* ngồi trong đại đường, sắc mặt âm trầm: "Đêm qua em đi đâu? Sao cả đêm không về?"
*hào sảng, khí khái
Đêm qua thân binh nói Dao Anh theo Tướng quân A Sử Na đi, nhắn bảo hắn không cần phải lo lắng, hắn vẫn luôn chờ đến giờ.
Dao Anh lòng nặng nề, lôi hắn lên lầu, nhỏ giọng nói: "Anh à, tối hôm qua em ở lại Vương Tự."
Lý Trọng Kiền chau mày, quét mắt một vòng lên bộ đồ trên người nàng: "Ở lại Vương Tự làm gì?"
Dao Anh ánh mắt đảo một vòng, hạ giọng: "Việc này em chỉ nói với anh, tuyệt đối đừng để lộ, em đi gặp Phật Tử."
Sắc mặt Lý Trọng Kiền càng thêm khó coi.
"Sao không để ban ngày gặp hắn?"
"Nhiều người nhiều miệng, ban đêm sẽ không bị ai phát hiện."
Lý Trọng Kiền nhìn chằm chằm Dao Anh một lúc: "Một mình em không an toàn, lần sau anh cùng đi với em."
Dao Anh ờ một tiếng, lòng không bình tĩnh nổi.
"Anh, đêm qua em ngủ không ngon, đi ngủ trước."
Lý Trọng Kiền đưa Dao Anh về phòng, nhìn nàng nằm ngủ, rồi xuống lầu gọi hai thân binh đến: "Báo cho cái tên Tướng quân A Sử Na kia, ta muốn gặp Phật Tử."
Giao phó xong, lại căn dặn, "Việc này khoan hẵng nói với Thất Nương đấy."
Thân binh vâng dạ.
Thư rất nhanh đưa đến tay Tất Sa, anh ta đọc thư, trợn lớn mắt, ngây ra, không dám quyết định chắc chắn, bèn xin chỉ thị Đàm Ma La Già.
"Vương, anh của Văn Chiêu công chúa nói muốn gặp ngài... Ngài ấy muốn nói chuyện về Văn Chiêu công chúa."
Đàm Ma La Già ngước mắt, gật đầu.
Sau nửa canh giờ, đầu chít khăn bịt đầu, người mặc cẩm bào, hông đeo trường kiếm Lý Trọng Kiền được Tất Sa dắt tới Thiên điện trong Vương Tự.
Mặt trời chói chang treo cao, trước điện màn nỉ treo trên cao, đi vào nội điện, bỗng thấy âm u mát lạnh.
Đàm Ma La Già ngồi trước bàn sách chờ hắn, một người cà sa lộ vai trắng thêu chỉ vàng, nét mặt tươi sáng, khí độ nhanh nhẹn xuất trần.
Lý Trọng Kiền gặp qua không ít nhi lang thế gia văn võ song toàn, khí độ bất phàm, cũng không khỏi cảm thái trong lòng phong thái xuất chúng của Đàm Ma La Già, có điều hắn nhớ tới ánh mắt Đàm Ma La Già hôm qua trên đại điện nhìn Dao Anh chăm chú, chút xíu hảo cảm này lập tức không còn sót lại tí teo, chỉ còn cảnh giác và đề phòng.
Hắn biết vì sao mình lại đột nhiên nghĩ đến Lý Huyền Trinh, lúc Lý Huyền Trinh nhìn Dao Anh, trong mắt có nỗi căm hận, đau khổ, còn có cả đè nén. Đến khi sau này hai người bị kẹt ở Bắc Nhung, khi Lý Huyền Trinh nghe Talie kể những gì Dao Anh trải qua, mớ căm hận và đau khổ kia đã sớm tan thành mây khói, thay vào đó là đau thương đến không muốn sống, với kiềm chế sâu xa.
Lúc Đàm Ma La Già nhìn Dao Anh, cũng đang kiềm nén, cái nhìn hết sức khắc chế, ánh mắt yên tĩnh lạnh nhạt, đến mức nhìn qua như không có gì khác thường.
Tại sao hắn ta muốn khắc chế chứ?
Lý Trọng Kiền chỉ có thể nghĩ đến một khả năng – vì Phật Tử biết mình đã nổi lên tâm tư không nên nổi.
Hắn vốn muốn trực tiếp dẫn Dao Anh rời đi, nhưng hôm qua nàng trắng đêm không về khiến hắn ý thức được rằng hắn phải đến gặp Phật Tử.
Đợi Lý Trọng Kiền vào chỗ, Đàm Ma La Già đưa mắt ra hiệu cận vệ lui ra.
Chờ trong điện chỉ còn lại hai người, Lý Trọng Kiền đi thẳng vào vấn đề: "Ta có một chuyện không rõ, mong Pháp sư giải hoặc giùm ta, nếu có chỗ mạo phạm, xin Pháp sư thứ lỗi."
Đàm Ma La Già nói: "Vệ Quốc Công cứ hỏi không sao."
Lý Trọng Kiền nhìn thẳng mắt chàng, từng chữ hỏi: "Pháp sư đối với xá muội... Có phải đã động tình yêu nam nữ?"
Một trận gió thổi vào nội điện, rèm châu nhẹ nhàng lắc lư, phản chiếu từng tia sáng.
Đàm Ma La Già đón lấy ánh mắt quan sát kỹ lưỡng của Lý Trọng Kiền, thần sắc thản nhiên, nhẹ gật đầu.
"Đúng vậy."
Thất tình lục dục, vốn thuộc bình thường.
Chàng đối với Lý Dao Anh có tham niệm, không chỉ ham muốn có nàng làm bạn, mà chàng còn muốn nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình, bên trong mắt nàng, chỉ có một mình mình, muốn gần gũi nàng, đụng chạm vào nàng, làm nàng vui vẻ tươi cười.
Con ngươi Lý Trọng Kiền co lại.
Bôi thuốc xong, Dao Anh cúi đầu thả ống tay áo, khoé mắt cảm giác được Đàm Ma La Già luôn ngắm nhìn nàng.
Dưới ánh nến, ánh mắt rơi trên người lạnh như băng tuyết, trong trong nhạt nhạt, như bầu trời sao trên sa mạc, quá mức mênh mông sâu thẳm, bể dâu xưa nay, buồn vui không quan trọng.
Sinh lão bệnh tử tham giận si, chàng đã nhìn thấu từ lâu, vô dục vô cầu.
Cho nên, trước mặt chàng, Dao Anh gần như chẳng còn kiêng kị, càng không cần sinh lòng đề phòng hay nghĩ cách trêu chọc, sướng vui giận buồn, tất cả đều tự nhiên.
Nàng ngẩng nhìn chàng.
Chàng không đổi sắc dời mắt, động tác rất tự nhiên giống như không hề cố ý tránh né.
Dao Anh cụp mắt, đè xuống tâm tư, đứng dậy lấy gói thuốc gấm trên bàn, "Pháp sư, nên thay thuốc trên đùi ngài rồi phải không ạ?"
Đàm Ma La Già lắc đầu: "Không cần phiền công chúa, ta gọi người vào."
Dao Anh nhẹ nói: "Để tôi, tôi từng chăm sóc Pháp sư rồi mà, biết nên làm gì."
Nàng rửa tay, vén lớp chăn mỏng trên đùi chàng, cuốn lên ống quần vải sa mỏng, cởi dây buộc gói thuốc cũ, dùng khăn nóng êm ái ấn vài lần chỗ dây buộc làm hằn dấu, tránh máu ứ đọng tê nhức khó chịu trước, rồi mới buộc gói thuốc mới.
Toàn bộ quá trình, nàng cúi đầu, vô cùng cẩn thận từng động tác. Mấy sợi tóc mai rớt xuống bên mặt, thỉnh thoảng phất qua chóp mũi khoé môi nàng, hơi ngứa, cứ một lúc nàng lại dùng mu bàn tay hất ra mấy sợi tóc nghịch ngợm.
Đàm Ma La Già ngắm Dao Anh, tự dưng rất muốn vén giúp mấy sợi tóc cho nàng, ngón tay giật giật, đụng phải Phật châu, mát lạnh ngay đầu ngón tay.
Chàng không nhúc nhích.
Dao Anh giúp thay thuốc xong, đắp kín chăn mỏng, tường tận quan sát chàng mấy lần, "Pháp sư muốn nằm xuống không?"
Đàm Ma La Già cầm Phật châu, lắc đầu: "Không..."
Dao Anh ờ đáp, bỗng cúi người đè qua chàng.
Chỉ là một động tác trong nháy mắt, trong mắt Đàm Ma La Già lại phá lệ chậm chạp kéo dài, nàng chậm rãi tới gần chàng, khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, lông mi cong như dùng bút vẽ khẽ chớp, từng tia từng sợi mùi thơm như có như không tỏ khắp.
Nàng một tay đỡ cạnh người chàng, một tay duỗi dài đi đến chỗ góc sâu, rút chiếc gối mềm, vỗ vỗ, nhét vào cạnh chàng, để chàng ngồi dựa vào.
"Pháp sư, vậy thoải mái hơn chút nhỉ?" Dao Anh bận rộn xong, đứng dậy, đưa tay vén lên mấy sợi tóc mai, hỏi.
Đôi mắt xanh của La Già bích mâu cụp xuống, gật đầu. "Phiền công chúa quá, đêm đã khuya, ta cũng không gì đáng ngại, công chúa nghỉ sớm đi."
Dao Anh cười xoà, quay đi.
Tiếng bước chân đi xa.
Một phòng quạnh quẽ.
Đàm Ma La Già nhìn hai chân cứng đờ của mình, ngón tay lần Phật châu.
Một bóng đen phủ qua.
Chàng ngước mắt nhìn sang, Dao Anh vốn đã rời đi không biết tự lúc nào thong thả quay lại, trong tay ôm chiếc ghế Hồ nhỏ, đặt xuống cạnh giường, ngồi xuống, hai tay chống cằm, nhìn chàng.
"Pháp sư hiện giờ thấy buồn ngủ không?"
Thần sắc chàng như thường, lắc đầu.
Dao Anh nói: "Vừa vặn, tôi cũng không buồn ngủ. Pháp sư ở sâu trong Vương Tự, sau này tôi có muốn gặp Pháp sư một lần e là khó lắm, hôm nay ra khỏi đại điện, lúc đầu tôi định cầu kiến Pháp sư, lại sợ quấy rầy ngài, nên đành viết phong thư..."
Nàng đột nhiên chuyển đề tài, "Tướng quân A Sử Na mới nãy nói với tôi, gần đây Pháp sư buồn bực khó buông, không biết chuyện gì đã làm tâm tình Pháp sư không vui? Nếu có chỗ nào tôi có thể giúp, Pháp sư cứ nói, không cần khách khí với tôi."
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: "Việc nhỏ thôi, công chúa không cần để ý."
Dao Anh nhìn chàng, yên lặng một lát, hỏi: "Có phải là chuyện gần đây quân Vương Đình xung đột với dân thường của Bắc Nhung không?"
Đàm Ma La Già rất rõ Vương Đình loạn trong giặc ngoài, trước dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp thế gia, suy yếu Bắc Nhung, rồi từng bước giải quyết tệ nạn lâu dài nội bộ, dọn sạch chướng ngại cho đời Quân Vương sau, chứ không phải trực tiếp chiếm đoạt Bắc Nhung, nếu vậy sẽ chỉ kéo Vương Đình vào vũng bùn, nhưng hiện Bắc Nhung chia năm xẻ bảy, Vương Đình giờ đây trên có danh gia vọng tộc, dưới có bá tánh bình dân đều đắm chìm trong cuồng nhiệt bởi Ngoả Hãn Khả Hãn đại bại, cho rằng lãnh địa của Bắc Nhung đã trở thành món ăn trong mâm của Vương Đình, không cho người khác vọc vào.
Họ kêu gào trực tiếp phái binh tiếp quản các bộ lạc Bắc Nhung, bắt người Bắc Nhung làm nô. Quãng thời gian này, quân Vương Đình đang đuổi bắt tàn quân Bắc Nhung nhiều lần nảy sinh xung đột với bộ lạc trên đường.
Trong mắt người Vương Đình, họ chỉ là dùng thủ đoạn Bắc Nhung xưa kia để đối phó lại Bắc Nhung, lấy đạo của người trả lại cho người, thiên kinh địa nghĩa.
Thật không biết làm như thế chỉ dẫn đến việc người Bắc Nhung càng phản kháng kịch liệt, hơn nữa, có rất nhiều bộ lạc phụ thuộc Bắc Nhung không tham chiến, chỉ đang quan sát tình hình chiến đấu, chuẩn bị đầu hàng, nhưng nếu quân Vương Đình trả thù người Bắc Nhung, những người như họ đã từng tiến đánh Vương Đình sẽ rất lo lắng, chỉ e thế gia Vương Đình chẳng khác nào quý tộc Bắc Nhung muốn nô dịch họ, dứt khoát giúp tàn quân Bắc Nhung chống lại quân Vương Đình.
Đàm Ma La Già đối xử khoan dung với các bộ lạc Bắc Nhung, bị thần dân của chàng cho là lòng dạ đàn bà, họ chẳng thể hiểu vì thứ gì mà ngài ấy đặc xá cho người Bắc Nhung.
Dao Anh chậm rãi đọc những án văn từng thuộc lòng: "Cổ giả, dĩ nhân vi bản, dĩ nghĩa trị chi chi vị chính. Chính bất hoạch ý tắc quyền. Quyền xuất vu chiến, bất xuất vu trung nhân. Thị cố sát nhân an nhân, sát chi khả dã; công kỳ quốc, ái kỳ dân, công chi khả dã; dĩ chiến chỉ chiến, tuy chiến khả dã*... Pháp sư không làm sai."
*Mai: trích dẫn từ « Tư Mã pháp ».
minh: phang đại từ QT nha: người xưa lấy nhân làm gốc, lấy chính nghĩa xử lý quốc gia đại sự, gọi là chính trị. Khi mục đích chính trị không đạt được sẽ phải sử dụng quyền thế. Quyền thế luôn sinh ra chiến tranh, chứ không sinh ra trung hoà và nhân ái. Cho nên, gϊếŧ người mà làm đại chúng được yên bình, gϊếŧ người là có thể; tấn công quốc gia khác, nhưng vẫn bảo vệ dân họ, tấn công là có thể; dùng chiến tranh ngăn lại chiến tranh, cũng là có thể.
Sách nói thì đơn giản, nhưng trị quốc sao mà phức tạp, mỗi một chính lệnh, mỗi một cử động, đều ảnh hưởng đến ngàn ngàn vạn vạn vận mệnh bá tánh.
Đàm Ma La Già đang cân bằng lợi ích các bên, sau khi cân nhắc lợi hại được mất mới đưa ra quyết định, không hẳn sẽ được ủng hộ của mọi người, mục đích của chàng là ngăn chiến tranh, nhưng du͙ vọиɠ con người là vô tận, lúc này gia tộc quyền thế Vương Đình lại ngo ngoe muốn động, dân ý sôi trào, trong mấy ngày ngắn ngủi này chàng liên tục ban mấy chính lệnh, vẫn không ngăn được dã tâm của danh gia vọng tộc Vương Đình.
Đàm Ma La Già hơi loạn nhịp, ánh mắt dừng trên mặt Dao Anh, cùng nàng nhìn nhau thật lâu, vẻ mặt xúc động, trong mắt thoảng như có tia chớp đì đùng loé, sáng đến kinh người.
"Đa tạ công chúa khuyên giải an ủi."
Dao Anh biết niềm tin của ngài ấy kiên định, sẽ không bị nhiễu động bởi người đời, nhưng thấy ngài ấy lao tâm lao lực quá độ mà không được ai thấu hiểu vẫn cảm thấy nặng nề đau đáu cho ngài.
Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Pháp sư, ngài có tin trên đời này có một vùng yên bình, không có chiến hỏa, không có đẳng cấp trật tự trên dưới sang hèn hay không? Cho dù là người nước nào cũng có thể ở chung hòa thuận?"
Đàm Ma La Già gật đầu.
Dao Anh bật cười, ngài ấy là người tu tập, tự nhiên tin rồi, trong truyền thuyết thế giới Tịnh Thổ ở Tây Phương Cực Lạc không phải là một cõi yên vui sao? Sách kinh đã nói, Kỳ quốc chúng sanh, vô hữu chúng khổ, đản thọ chư lạc*....
*Kinh A Di Đà: đất nước của chúng sanh không có khổ, nhưng ai nấy đều vui, đó là cực lạc
"Pháp sư, tôi từng mơ một giấc mơ, sống ở một nước nọ." Giọng nói nàng đầy chân thành, chậm rãi nói, "đất nước trong mơ của tôi, không giống thế giới cực lạc có cát vàng trải đất, khắp nơi yên vui, nhưng dân lành không phân biệt giàu nghèo, người người an cư lạc nghiệp, dù thế gian vẫn có chiến tranh, vẫn còn bất công các thứ, nhưng rất nhiều người kiên trì chính nghĩa, dựa vào đôi tay chính mình phấn đấu, tất cả dân tộc đều chung sống như bạn bè... không động một tí liền tàn sát lẫn nhau..."
Nàng chưa từng nhắc đến với ai khác, nhưng giờ phút này đối mặt với Đàm Ma La Già, nàng nói ra hết.
Đàm Ma La Già ngắm Dao Anh đang êm tai kể, đôi mắt xanh biếc dưới ánh nến tờ mờ càng nổi bật như sao trời rơi chiếu.
Dao Anh nói xong, cười cười: "Pháp sư tin tôi chứ?"
Đàm Ma La Già không chớp, ngưng mắt nhìn nàng chăm chú, "Ta tin."
Núi biển cách xa, xa hàng vạn dặm, tại thời khắc chàng hấp hối, nàng bước đến bên cạnh chàng... Nàng có nói nàng là thần nữ mà Phật phái tới khảo nghiệm chàng, chàng cũng tin.
Ánh mắt của chàng quá mức thăm thẳm, lòng Dao Anh không khỏi nhảy lộp độp.
"Pháp sư, thế giới trong giấc mơ ấy của tôi là một ngàn năm sau này."
Tay Đàm Ma La Già cầm cầm châu: "Phật Tổ độ hóa chúng sinh, có thể mất vài vạn năm, ngàn năm cũng chỉ là giây lát."
Thế giới đó chắc chắn sẽ đến, mặc dù chàng không nhìn thấy, cũng sẽ không để ý chí chàng chùn bước.
Dao Anh cảm khái trong lòng, tiếp đó càng thêm nghi hoặc.
Cứ xem lúc trò chuyện mới rồi, Đàm Ma La Già cũng không phải phiền muồn vì thần dân không hiểu mình.
Không liên quan việc nước... vậy trên đời này còn có chuyện gì có thể để cho ngài thân là Phật Tử vì thế mà rầu rĩ không vui?
Tất Sa vì đâu lại mời nàng đến khuyên giải Đàm Ma La Già?
Trong nội tâm nàng nảy lên một suy đoán, nhưng suy đoán đó thực sự quá mức kinh người, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Pháp sư." Dao Anh xốc lên một góc chăn mỏng, vừa kiểm tra gói thuốc trên đùi La Già, vừa bâng quơ nói, "Tôi đoàn tụ với anh trai, sau này không còn làm cô gái Ma Đăng Già nữa... hơn một năm nay Pháp sư chăm sóc cho tôi, tôi khắc sâu trong lòng."
Ánh sáng lấp lánh mấy lần trong mắt Đàm Ma La Già, rồi ảm đạm, rũ mắt, "Công chúa cũng quan tâm chăm sóc ta rất nhiều."
Khoé môi Dao Anh nhẹ nhoẻn, "Pháp sư, mấy hôm nay xảy ra nhiều việc, tôi còn chưa kịp nói cho người dự định sau này của tôi, hiện giờ thế cục các nơi đều hỗn loạn, phía Uất Trì Quốc chủ bề bộn, tôi và anh trai mấy hôm nữa sẽ đi Cao Xương..."
Nàng nâng đôi mắt, lặng lẽ quan sát sắc mặt Đàm Ma La Già.
Ánh mắt La Già vẫn yên tĩnh: "Ta bảo Tất Sa hộ tống công chúa đi Cao Xương."
Dao Anh cười lắc đầu: "Tướng quân A Sử Na là cận vệ của Pháp sư, không cần phiền tới anh ấy, sẽ có người đến đón tôi."
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng nến lẳng lặng cháy.
Dao Anh che miệng ngáp một cái.
Đàm Ma La Già lập tức nói: "Ta đã ổn hơn nhiều rồi, công chúa đi nghỉ đi."
Dao Anh nhoè nước mắt, buồn ngủ mơ màng, duỗi lưng đứng dậy, ôm chăn mỏng qua bên cạnh, trải tấm thảm xong nằm xuống ngay tại chỗ: "Sáng mai Tất Sa sẽ đưa tôi ra chùa... Tôi ngủ ngay đây, Pháp sư muốn thứ gì hoặc là thấy người khó chịu chỗ nào, phải gọi tôi đó."
Đàm Ma La Già há miệng, nhìn bóng lưng của nàng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng ưm đáp.
Dao Anh chợp mắt thϊếp đi, trong mơ nhớ tới Đàm Ma La Già, bỗng bừng tỉnh, quay đầu ngó qua chiếc giường, chàng vẫn ngồi đó, hai mắt nhắm nghiền, ngón tay lần Phật châu, như đang thiền định.
Nàng thở phào, ngủ tiếp.
Một lát sau, nến tắt, trong phòng chìm vào trong bóng tối.
Một bóng đen từ trên giường bước xuống, bước chân rất nhẹ, đứng ngay sau chỗ Dao Anh nằm ngủ ngừng một lúc, tiếp tục bước tới. Bóng phủ lấy cả người nàng.
Dao Anh nghe được một mùi thuốc gay mũi, như có cảm giác, mắt lặng lẽ hí ra một khe nhỏ.
Bóng đen đứng yên sau lưng nàng thật lâu.
Bỗng, nghe tiếng áo bào sột soạt, chàng giơ tay, bàn tay vượt qua bờ vai của nàng, vươn đến vạt áo của nàng.
Dao Anh đến một cử động nhỏ cũng không dám, tim nhảy độp độp.
Bàn tay kia thăm dò vượt qua vạt áo của nàng, kéo tấm chăn mỏng bị trượt ra, đắp lại bả vai lộ ra ngoài của nàng, ngón tay nhẹ đè lên một lúc.
Tim Dao Anh mới buông lỏng.
Ngay tại lúc nàng nghĩ bóng đen kia muốn rời đi, bàn tay giúp nàng đắp chăn đột nhiên đi lên, dừng ở một bên gò má nàng, không nhúc nhích.
Dao Anh hơi rịn mồ hôi cả người.
Sau hồi lâu, bàn tay kia cuối cùng không phủ lên tóc nàng, chậm rãi thu về.
Dao Anh ngừng thở, chờ thật lâu, trở mình, đối mặt với chiếc giường, mở mắt.
Đàm Ma La Già đã lặng lẽ không một tiếng động nằm xuống.
Trong không khí, mùi thuốc lượn lờ nhảy múa.
...
Sáng hôm sau, khi Đàm Ma La Già tỉnh lại, bóng người bên giường đã không thấy.
Bên giường chăn mỏng xếp ngay ngắn, không có dấu vết có người dùng qua.
Cứ như chuyện xảy ra đêm qua tất cả, chỉ là cảnh trong mơ của chàng.
Đàm Ma La Già ngồi dậy, đụng phải chiếc khăn bên gối, một bọc căng phồng lòi ra vài quả mật gai óng màu hổ phách, đổ ra ngoài một ít.
Chàng gói kỹ chiếc khăn.
Nghe tiếng bước chân từ xa lại, Tất Sa bưng chén thuốc vào phòng.
Đàm Ma La Già hỏi: "Văn Chiêu công chúa đâu?"
Tất Sa nói: "Vừa rồi tôi đưa Văn Chiêu công chúa đi, trời đã sáng, sẽ có người tới, công chúa không tiện ở lại."
"Sao không đánh thức ta?"
"Công chúa nói mấy ngày qua Vương mệt nhọc quá độ, phải nên nghỉ ngơi cho tốt, dặn tôi đừng đánh thức quấy rầy ngài."
Đàm Ma La Già không nói, đặt chiếc khăn xếp xong bên gối.
...
Dao Anh rời Vương Tự, trở lại căn phòng chỗ tiệm tơ lụa.
Lý Trọng Kiền đại mã kim đao* ngồi trong đại đường, sắc mặt âm trầm: "Đêm qua em đi đâu? Sao cả đêm không về?"
*hào sảng, khí khái
Đêm qua thân binh nói Dao Anh theo Tướng quân A Sử Na đi, nhắn bảo hắn không cần phải lo lắng, hắn vẫn luôn chờ đến giờ.
Dao Anh lòng nặng nề, lôi hắn lên lầu, nhỏ giọng nói: "Anh à, tối hôm qua em ở lại Vương Tự."
Lý Trọng Kiền chau mày, quét mắt một vòng lên bộ đồ trên người nàng: "Ở lại Vương Tự làm gì?"
Dao Anh ánh mắt đảo một vòng, hạ giọng: "Việc này em chỉ nói với anh, tuyệt đối đừng để lộ, em đi gặp Phật Tử."
Sắc mặt Lý Trọng Kiền càng thêm khó coi.
"Sao không để ban ngày gặp hắn?"
"Nhiều người nhiều miệng, ban đêm sẽ không bị ai phát hiện."
Lý Trọng Kiền nhìn chằm chằm Dao Anh một lúc: "Một mình em không an toàn, lần sau anh cùng đi với em."
Dao Anh ờ một tiếng, lòng không bình tĩnh nổi.
"Anh, đêm qua em ngủ không ngon, đi ngủ trước."
Lý Trọng Kiền đưa Dao Anh về phòng, nhìn nàng nằm ngủ, rồi xuống lầu gọi hai thân binh đến: "Báo cho cái tên Tướng quân A Sử Na kia, ta muốn gặp Phật Tử."
Giao phó xong, lại căn dặn, "Việc này khoan hẵng nói với Thất Nương đấy."
Thân binh vâng dạ.
Thư rất nhanh đưa đến tay Tất Sa, anh ta đọc thư, trợn lớn mắt, ngây ra, không dám quyết định chắc chắn, bèn xin chỉ thị Đàm Ma La Già.
"Vương, anh của Văn Chiêu công chúa nói muốn gặp ngài... Ngài ấy muốn nói chuyện về Văn Chiêu công chúa."
Đàm Ma La Già ngước mắt, gật đầu.
Sau nửa canh giờ, đầu chít khăn bịt đầu, người mặc cẩm bào, hông đeo trường kiếm Lý Trọng Kiền được Tất Sa dắt tới Thiên điện trong Vương Tự.
Mặt trời chói chang treo cao, trước điện màn nỉ treo trên cao, đi vào nội điện, bỗng thấy âm u mát lạnh.
Đàm Ma La Già ngồi trước bàn sách chờ hắn, một người cà sa lộ vai trắng thêu chỉ vàng, nét mặt tươi sáng, khí độ nhanh nhẹn xuất trần.
Lý Trọng Kiền gặp qua không ít nhi lang thế gia văn võ song toàn, khí độ bất phàm, cũng không khỏi cảm thái trong lòng phong thái xuất chúng của Đàm Ma La Già, có điều hắn nhớ tới ánh mắt Đàm Ma La Già hôm qua trên đại điện nhìn Dao Anh chăm chú, chút xíu hảo cảm này lập tức không còn sót lại tí teo, chỉ còn cảnh giác và đề phòng.
Hắn biết vì sao mình lại đột nhiên nghĩ đến Lý Huyền Trinh, lúc Lý Huyền Trinh nhìn Dao Anh, trong mắt có nỗi căm hận, đau khổ, còn có cả đè nén. Đến khi sau này hai người bị kẹt ở Bắc Nhung, khi Lý Huyền Trinh nghe Talie kể những gì Dao Anh trải qua, mớ căm hận và đau khổ kia đã sớm tan thành mây khói, thay vào đó là đau thương đến không muốn sống, với kiềm chế sâu xa.
Lúc Đàm Ma La Già nhìn Dao Anh, cũng đang kiềm nén, cái nhìn hết sức khắc chế, ánh mắt yên tĩnh lạnh nhạt, đến mức nhìn qua như không có gì khác thường.
Tại sao hắn ta muốn khắc chế chứ?
Lý Trọng Kiền chỉ có thể nghĩ đến một khả năng – vì Phật Tử biết mình đã nổi lên tâm tư không nên nổi.
Hắn vốn muốn trực tiếp dẫn Dao Anh rời đi, nhưng hôm qua nàng trắng đêm không về khiến hắn ý thức được rằng hắn phải đến gặp Phật Tử.
Đợi Lý Trọng Kiền vào chỗ, Đàm Ma La Già đưa mắt ra hiệu cận vệ lui ra.
Chờ trong điện chỉ còn lại hai người, Lý Trọng Kiền đi thẳng vào vấn đề: "Ta có một chuyện không rõ, mong Pháp sư giải hoặc giùm ta, nếu có chỗ mạo phạm, xin Pháp sư thứ lỗi."
Đàm Ma La Già nói: "Vệ Quốc Công cứ hỏi không sao."
Lý Trọng Kiền nhìn thẳng mắt chàng, từng chữ hỏi: "Pháp sư đối với xá muội... Có phải đã động tình yêu nam nữ?"
Một trận gió thổi vào nội điện, rèm châu nhẹ nhàng lắc lư, phản chiếu từng tia sáng.
Đàm Ma La Già đón lấy ánh mắt quan sát kỹ lưỡng của Lý Trọng Kiền, thần sắc thản nhiên, nhẹ gật đầu.
"Đúng vậy."
Thất tình lục dục, vốn thuộc bình thường.
Chàng đối với Lý Dao Anh có tham niệm, không chỉ ham muốn có nàng làm bạn, mà chàng còn muốn nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình, bên trong mắt nàng, chỉ có một mình mình, muốn gần gũi nàng, đụng chạm vào nàng, làm nàng vui vẻ tươi cười.
Con ngươi Lý Trọng Kiền co lại.
Bình luận facebook