-
Chương 151
chương 151
Vương Đình.
Ba Murs chưa thấy thư Duyên Giác, hỏi Tất Sa: "Phía Cao Xương có gì lạ không?"
Tất Sa vẫn mờ mịt: "Sao hỏi thế?"
"Cách mỗi hai ngày sẽ có bức phong thư phản hồi từ Cao Xương, đã hai ngày, không có tin từ Cao Xương."
Thần sắc Tất Sa hơi trầm xuống, đang chờ hỏi, thân binh chạy như bay vào hành lang: "Sa Thành đưa quân tình khẩn cấp đến!"
"Cao Xương bị quân Bắc Nhung bao vây!"
Tất Sa thất sắc cả kinh. Ba Murs không dám chậm trễ, đưa chiến báo vào hầm đá.
Đàm Ma La Già ngồi trước thư án, ngẩng đầu, hỏi: "Bao nhiêu người?"
Thân binh nói: "Ước chừng một vạn người! Người lãnh binh là Hải Đô A Lăng!"
Đàm Ma La Già hơi nhăn cặp mày, thu Phật châu, sắc mặt ngưng trọng.
Tất Sa vội nói: "Vương, tôi nguyện lãnh binh gấp rút đến tiếp viện Cao Xương."
Đàm Ma La Già không cho ý kiến, sai thân binh mang dư đồ đến, nâng bút vẽ mấy tuyến đường trên giấy da dê, hỏi thân binh: "Quân tình xác nhận không sai chứ?"
Thân binh đáp: "Hồi bẩm Vương, là tướng thủ thành Sa Thành hồi đáp chiến báo!"
Mày Đàm Ma La Già xoắn lại, "Hải Đô A Lăng bị ngăn ngoài Bạch Thành, không thể nào mang theo một vạn binh mã xuất hiện ở ngoài thành Cao Xương được."
Tất Sa cũng cảm thấy không hiểu: "Có thể y ngụy trang thành dân du mục trà trộn qua cửa... có điều đám ngựa và lính kia không thể nào, vậy một vạn binh mã ngoài thành Cao Xương từ đâu tới nhỉ?"
Đàm Ma La Già trầm ngâm một lát, buông bút, "Lấy chiến báo hồi âm của Mạc Bì Đa ra đây."
Tất Sa vội vàng lật chiến báo đưa cho chàng. Đàm Ma La Già so sánh dư đồ rồi xem hết chiến báo, ngón tay nhẹ run rẩy, bóp chặt tấm da dê.
Tất Sa thần sắc cháy bỏng: "Vương?"
Đàm Ma La Già buông dư đồ.
Tất cả tàn quân Bắc Nhung, hiện giờ đều quay đầu chạy đến Cao Xương.
Không chỉ một vạn nhân mã của Hải Đô A Lăng, mấy ngày kế tiếp, loạn quân Bắc Nhung lưu lạc các nơi như rắn mất đầu đều sẽ điên cuồng nhào về Cao Xương.
Nàng ở Cao Xương.
Đi Cao Xương cứu nàng, là trúng kế của Hải Đô A Lăng.
Không đi, Cao Xương nguy.
Lạch tạch một tiếng vang nhỏ, Phật châu chàng thu vào trong tay áo trượt ra, rơi xuống đất.
Đàm Ma La Già cúi người nhặt Phật châu, tim căng lên trận trận.
...
Sắc trời sầm tối, gió mạnh gào thét, ánh trăng lay động.
Một vạn người Bắc Nhung trú đóng ở ngoại thành Cao Xương, từ xa nhìn lại, lửa lấp lóe giữa doanh trướng tựa sao sáng đầy trời, dải ngân hà rực rỡ.
Còn thành Cao Xương nhỏ bé như một điểm đom đóm yếu ớt, run lẩy bẩy trước ánh sao rực rỡ rợp trời kín đất.
Đạt Ma đứng ở đầu tường, nhìn đống lửa chi chít xa xa, nhớ lần đại quân Bắc Nhung áp cảnh khí thế ngập trời đánh đâu thắng đó, không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Sau lần Bắc Nhung vây thành đó, ông ta mất vợ, cũng mất đi dũng khí chống cự, cả ngày trầm mê tửu sắc, làm bù nhìn.
Lúc này, đối mặt với kỵ binh Bắc Nhung đằng đằng sát khí lần nữa, ông vẫn không nhịn được sợ hãi.
Ánh lửa chập chờn, Dao Anh đạp trên ánh trăng đi đến bên cạnh ông, một thân áo cẩm bào tay hẹp, mặc thêm ngân giáp, tóc dài quấn gọn trong khăn chụp đầu, hỏi: "Phía Dương Thiên có tin tức gì không?"
Đạt Ma lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không, đại doanh Bắc Nhung trực tiếp dừng lại hạ trại, không có động tĩnh."
Dao Anh khẽ cau mày, hỏi tướng thủ thành bên cạnh: "Binh Tây châu trong thành, cộng thêm tất cả dân thường có thể đánh trận, tất cả có bao nhiêu nam đinh?"
Thủ tướng nghĩ nghĩ, đáp: "Chỉ có tầm năm ngàn nam đinh tráng niên."
Đạt Ma biến sắc, nhìn Dao Anh: "Công chúa nói vậy là có ý gì? Muốn tất cả dân chúng leo lên đầu thành thủ thành?"
Bây giờ còn chưa đến mức để dân tay không tấc sắt leo lên thủ thành chứ.
Dao Anh nhìn đại doanh Bắc Nhung xa xa, vẻ buồn lo: "Đại Lang, đội kỵ binh Bắc Nhung này bỗng nhiên xuất hiện, lại không vội công thành, mà đóng quân ở ngoại thành, lần này chúng vây thành mà không phải tập kích cũng không phải cướp bóc bổ sung lương thảo vật tư... cho dù chúng muốn làm gì, chúng ta phải chuẩn bị sớm."
Đạt Ma cũng đang tự hỏi: "Chúng muốn gì nhỉ? Tại sao lại muốn tiến đánh Cao Xương?"
Ngõa Hãn Khả Hãn đã chết, Bắc Nhung sụp đổ đã thành kết cục đã định, thế cục trước mắt dù nhìn từ góc độ nào, Y Châu mới là thành trì mà người Bắc Nhung phải giữ, chỉ cần chúng giữ vững Y Châu sẽ còn cơ hội ngóc đầu trở lại, cho nên mục tiêu kế tiếp của Tây quân chính là đoạt lại Y Châu.
Bởi thế, mấy ngày trước Lý Trọng Kiền điểm binh thẳng đến Y Châu, giờ không có trong thành.
Vì đâu Bắc Nhung bỏ Y Châu không để ý, cũng không muốn tìm cách chạy trốn về hướng Tây, mà là tập kết binh lực đánh Cao Xương?
Trong kỵ binh Bắc Nhung xuất hiện quân kỳ của Hải Đô A Lăng, hai hôm này chúng chỉ khiêu chiến chứ không công thành. Trong quân có người thầm nói y mang binh đánh Cao Xương là vì cướp đoạt Văn Chiêu công chúa – lời đồn vừa nhả, Đạt Ma kinh hãi không thôi, ngay lúc này, tin đồn sẽ khiến dân chúng đang khủng hoảng trong thành dễ có cử chỉ điên cuồng.
Tay Dao Anh vịn đống mũi tên, nói khẽ: "Có kẻ nói Hải Đô A Lăng là vì ta mới đánh Cao Xương, chỉ cần giao ta ra Bắc Nhung liền sẽ lui binh, Đại Lang thấy có tin được không?"
Đạt Ma ngưng mắt nhìn nàng mãi thật lâu, nhếch miệng: "Tên Hải Đô A Lăng này tâm ngoan thủ lạt, nếu ta thật sự giao công chúa ra, chân sau của y cũng sẽ dẫn binh đồ thành, y cố ý thả tin đồn mê hoặc lòng người là để chúng ta nghi kỵ lẫn nhau, ta sẽ không mắc lừa."
Dao Anh gật đầu: "Ngài và ta đều thấy rõ ràng, nhưng có điều chỉ cần có người rải tin đồn trong thành thì dân chúng sẽ tin không chút nghi ngờ, đến chừng đó, kỵ binh Bắc Nhung chỉ cần tập trung binh lực đánh cửa thành mấy lần, trong thành chắc chắn sẽ sinh loạn... Nếu dân ép ta ra khỏi thành, giữa Tây quân và dân có rạn nứt, chuyện thu phục đất mất của Tây quân sau này có thể sẽ khó khăn trùng điệp, người Bắc Nhung có thể thừa cơ lôi kéo những Châu huyện còn đang quan sát... Còn nếu ta không ra khỏi thành, gia tộc quyền thế sẽ lòng sinh oán giận với ta..."
"Bất kể ta có ra hay không ra khỏi thành, đều sẽ ảnh hưởng sĩ khí."
Đạt Ma nghe được lưng sinh lạnh, Hải Đô A Lăng còn chưa phát động tấn công, chỉ bày ra vẻ vây thành, thả tin đồn đã kích động dân ý, đặt Tây quân trên vỉ nướng trong lò.
Dao Anh bình tĩnh nói: "Nếu ngày mai Bắc Nhung tiếp tục khiêu chiến, vây mà không công, cho thấy lần này Bắc Nhung vây thành sẽ không dễ dàng triệt binh, chúng đang nghĩ lâu dài, chờ trong thành sinh biến."
Đạt Ma tê cả da đầu: "Công chúa, ta sẽ thu xếp, bắt đầu từ ngày mai, nếu có ai dám buông lời đồn đại, nghiêm trị không tha!"
Dao Anh tuyệt không hoảng: "Lòng người vốn như vậy, ta hiểu rõ trong lòng, lời đồn đã truyền chờ đến mai đã muộn, ta đã cho người đi triệu tập hương lão có uy vọng trong thành, phải nghĩ cách ngăn chặn lập tức, để càng lâu, càng không thể nào giải thích rõ ràng."
Nàng không thể lộ thái độ sợ sệt được, đã thủ thành đầu tiên phải ổn định lòng người.
Thân binh đến báo, người sắp đến đủ, có mấy vị tộc lão cố ý kéo dài, còn chưa khởi hành.
Hai người nhìn nhau, xuống thành lâu, đi vào phòng nghị sự, trong sảnh ánh lửa chập chờn, người người nhốn nháo, đầy vẻ lo lắng, cau mày, nhìn thấy hai người vào cửa, lập tức chen chúc tiến lên.
"Công chúa, Bắc Nhung khí thế hung tợn, Dương Tướng quân dẫn binh đi Yên Kỳ, chúng ta có thể giữ vững thành sao?"
"Hải Đô A Lăng đưa ra yêu cầu gì? Chúng có chịu lui binh không?"
"Ngoài thành có một vạn quân Bắc Nhung! Chúng ta làm sao thủ được!"
Tiếng hỏi thăm tràn ngập kinh hãi đến đổi cả giọng.
Dao Anh đi đến trước trường án, đảo mắt một vòng, nói: "Hải Đô A Lăng nói, chỉ cần ta chịu ra khỏi thành, y sẽ rút binh."
Lời vừa dứt, trong sảnh xôn xao.
Đám người rớt miệng, không dám tin, lập tức, vẻ xấu hổ hiện lên mặt. Lời đồn vừa truyền, họ không khỏi thầm nghĩ, thấy không sai, dung mạo công chúa có một không hai Trung Nguyên, Hải Đô A Lăng khả năng thật sự tới vì ngài. Giờ này khắc này, công chúa hẳn là người không muốn nhắc tới việc này nhất, nhưng ngài lại nói trước chúng, chả nhẽ ngài hiểu rõ đại nghĩa, vì an nguy dân chúng trong thành mà định ra khỏi thành?
Dao Anh nhìn mấy vị tộc lão: "Chư vị cảm thấy ta có nên ra khỏi thành không?"
Đám người nhìn nhau, không dám nói ra suy nghĩ trong lòng.
Đạt Ma cười lạnh, "Các ngươi quên là, lần trước chúng ta mở cửa thành ra để Bắc Nhung vào rồi xảy ra chuyện gì sao?"
"Lần này nếu thành phá, ta và công chúa chắc chắn có thể giữ lại mạng, còn mấy người khác tự cầu phúc đi."
Đám người run lên, lần trước người Bắc Nhung vì gϊếŧ gà dọa khỉ, dung túng binh sĩ cướp bóc đốt gϊếŧ, gϊếŧ một nhóm quan viên lòng hướng về Hán và Cấm Vệ quân trong cung... Đạt Ma nói không sai, ngài ấy với công chúa cũng đâu cần lo lắng cho tính mạng, chân chính có thể đầu một nơi thân một nẻo chính là bọn họ!
Đạt Ma nói tiếp: "Công chúa ở đây, Binh Tây châu và bộ lạc các nơi đều sẽ chạy đến gấp rút tiếp viện, quân Lương Châu cũng sẽ phái binh tới cứu, Vương Đình cũng sẽ không bàng quan... Nếu như công chúa không còn ở Cao Xương, các ngươi cảm thấy cứu binh có đến không?"
Đám người trợn to mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Các Châu Tây Vực sống dựa vào ốc đảo, dân số không nhiều, không đủ cấp dưỡng nổi một quân đội lớn mạnh, mỗi nơi ốc còn không mang nổi mình ốc, mấy Châu huyện khác nghe thấy bọn họ bị kỵ binh Bắc Nhung vây công, khẳng định không dám phái binh tới cứu.
Mà quân Tây Châu nghe hiệu lệnh công chúa, triều đình Trung Nguyên, minh ước giữa Tây Quân và Vương Đình đều từ công chúa thúc đẩy, họ thì nghi kỵ đề phòng lẫn nhau chỉ nhận thủ lĩnh là công chúa, nếu công chúa bị buộc ra khỏi thành, cứu binh khẳng định thẳng đến tìm Hải Đô A Lăng, ai rảnh rỗi đến giải nguy cho Cao Xương?
Cho nên, công chúa ra khỏi thành, sĩ khí của binh sĩ bị cản trở, binh bại như núi đổ, chịu khổ chính là bọn họ. Công chúa không ra khỏi thành, thì bọn họ mới chờ được cứu binh, binh sĩ mới có thể được cổ vũ, liều chết thủ thành.
Đám người cân nhắc xong, sắc mặt dần thay đổi, chắp tay với Dao Anh, đầy xấu hổ.
Công chúa ngay từ đầu có thể quay về Trường An rời xa chiến hỏa, vì đại nghiệp nàng đã ở lại nơi nguy hiểm, bôn ba lao lực, dân chúng các Châu huyện đều nhận được ơn trạch, thế mà họ lại muốn dùng công chúa đổi chác lấy bình yên nhất thời, thật sự là tầm nhìn hạn hẹp!
"Bọn ta hổ thẹn, xin công chúa trách phạt."
Dao Anh cũng không phá tâm tư mọi người, nói: "Trước mắt tình thế nghiêm trọng, chúng ta chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới giữ vững thành trì."
Nàng liếc qua thân binh.
Thân binh ra khỏi hàng, lạnh lùng liếc nhìn một vòng, thấy đám người đổ mồ hôi khắp người, trường đao trong tay bỗng chém xuống, chiếc trường án đáp lại vỡ vụn, gỗ bắn tung toé.
"Nếu có ai nhiễu loạn lòng quân, như chiếc bàn này."
Đám người run lập cập, cùng thưa vâng.
Dao Anh đi ra quân bộ, nghe tiếng la hét ầm ĩ ngoài cổng, mấy lão có vẻ như lão giả bộ tộc chào đón, miệng kêu gào ầm ĩ, gặng hỏi nàng có bằng lòng vì dân mà ra khỏi thành không.
Đám thân binh trầm mặt, vài người hộ tống Dao Anh đi trước, một người lưu lại, trường đao ra khỏi vỏ, chuôi đao chụp về phía lão giả, lão giả không kịp chuẩn bị, té xuống bậc thang, mặt mũi bầm dập.
Đám người im ắng trong chớp mắt.
Thân binh đón lấy ánh mắt e ngại của đám người, đi xuống bậc thềm, mũi đao đẩy tóc rối của lão giả: "Trước mặt đô đốc la hét om sòm, ý đồ xâm phạm, lần này chỉ trừng trị nhỏ, lần sau đao không giữ người."
Đám người rùng mình.
Thân binh tra đao vào vỏ, nhìn quanh một vòng, đuổi theo Dao Anh.
Trịnh Cảnh vội vàng tìm tới, nghe mấy lão giả vừa rồi kích động, chau mày: "Công chúa, hiện giờ thế cục trong thành sao rồi?"
Dao Anh thở hắt, nói: "Người thông minh giờ đã nghe rõ thế cục, còn lại đã bị thân binh của ta dọa sợ, chỉ cần họ biết điều thì ta có thể thanh tịnh bên tai, không đến mức hai mặt chịu địch."
Trịnh Cảnh chần chừ một chút, nói: "Công chúa, nếu Vệ Quốc Công ở đây chắc chắc sẽ khuyên điện hạ nghĩ cách rút khỏi thành..." Cậu cảm thấy thân phận Dao Anh quý giá, được mất quan trọng hơn với một thành, không cần thiết ở lại thủ thành.
Dao Anh lắc đầu: "Nếu ta lâm trận bỏ chạy, dân chúng sẽ nhìn ta thế nào? Một khi binh sĩ các Châu Tây Vực mất đi lòng tin với triều đình, mọi cố gắng trước đây của chúng ta đều công cốc, sau này có muốn nghĩ nhất cổ tác khí* thu phục đất mất e là khó khăn. Hơn nữa hiện giờ một vạn kỵ binh Bắc Nhung đang canh giữ ngoại thành, dù có rút lui cũng không có cách nào phá vây mà ra."
* một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (đang đà hăng hái thì làm cho xong việc)
Trịnh Cảnh nhíu mày. Dao Anh nói không sai, giờ mà ra khỏi thành khác nào tự chui đầu vào lưới, với nàng mà nói, ở lại trong thành mới an toàn nhất.
Có điều nếu cứu binh không kịp trở về gấp rút tiếp viện, Cao Xương sẽ không kiên trì được bao lâu.
"Dương Thiên có kịp thời chạy về không nhỉ?"
Dao Anh lo buồn nói: "Nếu Yên Kỳ là cái bẫy, rất có thể Dương Thiên đã bị bắt, chúng ta đành đợi binh Tây Châu, bộ lạc gấp rút tiếp viện. Lương thảo phía Bắc Nhung không duy trì được quá lâu, việc bây giờ chúng ta có thể làm là thủ thành và chờ đợi."
Đuốc cháy hừng hực, bóng đêm sâu thẳm, nàng một thân nhung trang, chìm trong ánh lửa, thở dài. "Ta hiện giờ sợ nhất không phải là người Bắc Nhung công thành... Nếu anh trai ta biết Cao Xương bị vây, chắc chắn sẽ gấp rút trở về, anh ấy chỉ dẫn theo có hai ngàn người..." Ngộ nhỡ Hải Đô A Lăng lập cạm bẫy tập kích viện binh, anh ấy liền nguy hiểm.
Trịnh Cảnh an ủi nàng nói: "Vệ Quốc Công lãnh binh nhiều năm, hẳn sẽ giữ cảnh giác."
Gió đêm ù ù thổi.
Dao Anh định thần, nàng không thể bối rối, phải giữ vững thành trì.
Nàng ổn, Lý Trọng Kiền mới không liều lĩnh.
Dao Anh trở lại phòng, gọi thân binh: "Ưng đưa thư ra ngoài sao rồi?"
Thân binh nói: "Bắc Nhung bắn gϊếŧ ưng đưa thư, tin tức không ra nổi, hiện giờ chỉ có thể dùng khói báo động* vào ban ngày."
*lang yên: đốt phân sói làm khói báo hiệu.
Dao Anh vặn mày.
Duyên Giác luôn đi theo bên người Dao Anh, trước đó nàng và Đạt Ma, Trịnh Cảnh bàn luận quân tình, cậu chen vào không hay, lúc này nhịn không được mở miệng: "Công chúa, nếu Vương biết Cao Xương bị vây, chắc chắn sẽ phái binh, nói không chừng viện quân đã đang trên đường tới."
Dao Anh giật mình, lẩm bẩm: "Viện quân Vương Đình?"
Trong đầu nàng như có tia chớp lóe sáng như tuyết, con ngươi bỗng co rút, lật dư đồ nhìn một lúc, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi hột, cầm lấy dư đồ xông ra khỏi phòng, tìm tới Đạt Ma đang chuẩn bị chợp mắt rồi triệu tập tướng thủ thành khác.
"Mấy hôm nay Hải Đô A Lăng vây mà không công, có thể nào là đang chờ cứu binh của chúng ta?"
Đạt Ma nghi hoặc: "Chờ cứu binh? Hẳn y phải muốn công thành trước khi cứu binh đến mới đúng chứ..."
Ngón tay Dao Anh chỉ dư đồ: "Y muốn đánh Cao Xương, binh Tây Châu trong phạm vi mấy trăm dặm đều gấp rút tiếp viện chạy đến cứu viện, Vương Đình cũng sẽ phái binh, quân Lương Châu chuẩn bị đánh Y Châu nói không chừng cũng chạy đến hỗ trợ... Y chỉ cần án binh bất động, là có thể điều động tất cả binh mã."
Đạt Ma trợn to mắt, hít vào một ngụm khí lạnh. Nếu quả thật giống như lời Dao Anh đoán, Hải Đô A Lăng đang dùng Cao Xương làm mồi nhử, dẫn dụ thế lực khắp nơi đến đây cứu viện!
Trong lòng mọi người cực chấn động không thể tin được: "Có khả năng này sao?"
Sắc mặt Dao Anh trắng bệch: "Ngày mai chúng ta liền biết." Nếu mục tiêu của Hải Đô A Lăng đúng là viện quân, vậy khẳng định y sẽ không dám đem hết toàn lực công thành, vì như thế sẽ tiêu hao lực chiến.
Y thả ra tin đồn, chính là một thủ đoạn dụ chúng của chúng.
Đêm nay, cả đám không dám chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, trống trận rền vang, tướng thủ thành mặc giáp ra trận.
Người Bắc Nhung thổi kèn lệnh, mấy kỵ mã lao vùn vụt ra trận, giương cung cài tên, bắn ra mấy mũi tên cột vải.
Trên vải chỉ viết một câu: Chỉ cần Cao Xương giao Văn Chiêu công chúa, chúng liền rút binh.
Bắc Nhung phái ra một đội binh sĩ to giọng, hô to nội dung trên tấm vải.
Đêm qua Dao Anh đã vuốt ve lẫn ra oai, trấn an gia tộc quyền thế trong thành, hiện giờ binh sĩ đều biết có giữ Văn Chiêu công chúa lại thì họ mới có thể giữ vững hy vọng chiến thắng, dù người Bắc Nhung khiêu chiến cỡ nào, binh trên đầu tường đều tỉnh rụi.
Bắc Nhung gào thét hơn nửa canh giờ, Cao Xương không chút phản ứng.
Khi mặt trời lên tới giữa không, trong tiếng trống ầm ào người Bắc Nhung phát động tấn công lần thứ nhất, lúc trước Cao Xương đã sớm xây thêm công sự, khi kỵ binh Bắc Nhung tấn công đến giữa chừng, đột nhiên một trận nổ vang kinh thiên động địa, đất rung núi chuyển, chiến mã chấn kinh, trận hình trường cung sắc bén lập tức lâm vào hỗn loạn, sau một tràng quỷ khóc sói tru, bọn chúng rất nhanh điều chỉnh trận hình, từ hai cánh co vào, kéo thành đao nhọn, tiếp tục công thành.
Đợi bọn chúng tiến vào tầm bắn, tướng thủ thành lập tức chỉ huy các cung tiễn thủ bắn tên, mưa tên vèo vèo chụp xuống, tốc độ Bắc Nhung chậm lại.
Sau mấy vòng cọ sát thăm dò, bấy giờ hai quân thu binh.
Sắc mặt Dao Anh đầy nặng nề, thế công của Bắc Nhung không chút suy yếu, đối mặt với uy lực thuốc nổ, sau phút bối rối vẫn hung hãn không sợ chết xông tới, chả nhẽ nàng đã đoán sai?
Ngày hôm sau, trống trận như sấm, Bắc Nhung lần nữa phái binh khiêu chiến, miệng hô đầy ô ngôn uế ngữ.
Cao Xương cũng phái mấy tên lính lớn giọng ra chửi lại.
Đợi đến giữa ngày, Bắc Nhung đánh trống công thành, kỵ binh tấn công vẫn hung hãn không sợ chết như hôm qua.
Như thế liên tiếp mấy ngày tiếp theo, trong thành lòng người bàng hoàng, binh sĩ mỏi mệt không chịu nổi, ngày ngày Đạt Ma nhìn ra đám quân Bắc Nhung đen kịt ngoài thành mà phát hoảng.
Dao Anh lại dần dần nhìn ra mánh khóe: "Quả nhiên chúng muốn bảo tồn lực chiến, mỗi lần ra quân chiến lực cũng không nhiều."
Tim Đạt Ma đập nhanh hơn, lo lắng: "Tin tức của chúng ta không đưa ra ngoài được, hẳn viện binh đều đang trên đường đuổi tới..."
Nếu thật là mưu kế của Hải Đô A Lăng, y đã đạt được.
Lý Trọng Kiền, viện quân Vương Đình, binh Tây Châu, các Châu mới hướng về Hán... Hải Đô A Lăng muốn hấp dẫn tất cả viện quân đến Cao Xương, rốt cuộc là vì cái gì?
Dao Anh ớn lạnh sống lưng.
Đúng lúc này, ngoài thành lại có một đợt tiếng kèn vang lên thê lương, hướng đại doanh Bắc Nhung đột nhiên toát lên ánh lửa ngất trời.
Quân Bắc Nhung không ngờ đại doanh bị tập kích, tiền quân còn đang xông lên phía trước, hậu quân thất kinh, không biết nên quay đầu hay nên theo tiền quân, hai cánh loạn xạ, chỉ sau chốc lát, quân Bắc Nhung bắt đầu rút quân.
Quân canh giữ Cao Xương quá đỗi mừng rỡ, lớn tiếng: "Viện quân đến rồi! Viện quân đến rồi!"
Xa xa, đại doanh Bắc Nhung đã lâm vào trong biển lửa hừng hực.
Dao Anh nhìn ngọn lửa nhảy múa điên cuồng, đầm đìa mồ hôi lạnh.
Vương Đình.
Ba Murs chưa thấy thư Duyên Giác, hỏi Tất Sa: "Phía Cao Xương có gì lạ không?"
Tất Sa vẫn mờ mịt: "Sao hỏi thế?"
"Cách mỗi hai ngày sẽ có bức phong thư phản hồi từ Cao Xương, đã hai ngày, không có tin từ Cao Xương."
Thần sắc Tất Sa hơi trầm xuống, đang chờ hỏi, thân binh chạy như bay vào hành lang: "Sa Thành đưa quân tình khẩn cấp đến!"
"Cao Xương bị quân Bắc Nhung bao vây!"
Tất Sa thất sắc cả kinh. Ba Murs không dám chậm trễ, đưa chiến báo vào hầm đá.
Đàm Ma La Già ngồi trước thư án, ngẩng đầu, hỏi: "Bao nhiêu người?"
Thân binh nói: "Ước chừng một vạn người! Người lãnh binh là Hải Đô A Lăng!"
Đàm Ma La Già hơi nhăn cặp mày, thu Phật châu, sắc mặt ngưng trọng.
Tất Sa vội nói: "Vương, tôi nguyện lãnh binh gấp rút đến tiếp viện Cao Xương."
Đàm Ma La Già không cho ý kiến, sai thân binh mang dư đồ đến, nâng bút vẽ mấy tuyến đường trên giấy da dê, hỏi thân binh: "Quân tình xác nhận không sai chứ?"
Thân binh đáp: "Hồi bẩm Vương, là tướng thủ thành Sa Thành hồi đáp chiến báo!"
Mày Đàm Ma La Già xoắn lại, "Hải Đô A Lăng bị ngăn ngoài Bạch Thành, không thể nào mang theo một vạn binh mã xuất hiện ở ngoài thành Cao Xương được."
Tất Sa cũng cảm thấy không hiểu: "Có thể y ngụy trang thành dân du mục trà trộn qua cửa... có điều đám ngựa và lính kia không thể nào, vậy một vạn binh mã ngoài thành Cao Xương từ đâu tới nhỉ?"
Đàm Ma La Già trầm ngâm một lát, buông bút, "Lấy chiến báo hồi âm của Mạc Bì Đa ra đây."
Tất Sa vội vàng lật chiến báo đưa cho chàng. Đàm Ma La Già so sánh dư đồ rồi xem hết chiến báo, ngón tay nhẹ run rẩy, bóp chặt tấm da dê.
Tất Sa thần sắc cháy bỏng: "Vương?"
Đàm Ma La Già buông dư đồ.
Tất cả tàn quân Bắc Nhung, hiện giờ đều quay đầu chạy đến Cao Xương.
Không chỉ một vạn nhân mã của Hải Đô A Lăng, mấy ngày kế tiếp, loạn quân Bắc Nhung lưu lạc các nơi như rắn mất đầu đều sẽ điên cuồng nhào về Cao Xương.
Nàng ở Cao Xương.
Đi Cao Xương cứu nàng, là trúng kế của Hải Đô A Lăng.
Không đi, Cao Xương nguy.
Lạch tạch một tiếng vang nhỏ, Phật châu chàng thu vào trong tay áo trượt ra, rơi xuống đất.
Đàm Ma La Già cúi người nhặt Phật châu, tim căng lên trận trận.
...
Sắc trời sầm tối, gió mạnh gào thét, ánh trăng lay động.
Một vạn người Bắc Nhung trú đóng ở ngoại thành Cao Xương, từ xa nhìn lại, lửa lấp lóe giữa doanh trướng tựa sao sáng đầy trời, dải ngân hà rực rỡ.
Còn thành Cao Xương nhỏ bé như một điểm đom đóm yếu ớt, run lẩy bẩy trước ánh sao rực rỡ rợp trời kín đất.
Đạt Ma đứng ở đầu tường, nhìn đống lửa chi chít xa xa, nhớ lần đại quân Bắc Nhung áp cảnh khí thế ngập trời đánh đâu thắng đó, không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Sau lần Bắc Nhung vây thành đó, ông ta mất vợ, cũng mất đi dũng khí chống cự, cả ngày trầm mê tửu sắc, làm bù nhìn.
Lúc này, đối mặt với kỵ binh Bắc Nhung đằng đằng sát khí lần nữa, ông vẫn không nhịn được sợ hãi.
Ánh lửa chập chờn, Dao Anh đạp trên ánh trăng đi đến bên cạnh ông, một thân áo cẩm bào tay hẹp, mặc thêm ngân giáp, tóc dài quấn gọn trong khăn chụp đầu, hỏi: "Phía Dương Thiên có tin tức gì không?"
Đạt Ma lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không, đại doanh Bắc Nhung trực tiếp dừng lại hạ trại, không có động tĩnh."
Dao Anh khẽ cau mày, hỏi tướng thủ thành bên cạnh: "Binh Tây châu trong thành, cộng thêm tất cả dân thường có thể đánh trận, tất cả có bao nhiêu nam đinh?"
Thủ tướng nghĩ nghĩ, đáp: "Chỉ có tầm năm ngàn nam đinh tráng niên."
Đạt Ma biến sắc, nhìn Dao Anh: "Công chúa nói vậy là có ý gì? Muốn tất cả dân chúng leo lên đầu thành thủ thành?"
Bây giờ còn chưa đến mức để dân tay không tấc sắt leo lên thủ thành chứ.
Dao Anh nhìn đại doanh Bắc Nhung xa xa, vẻ buồn lo: "Đại Lang, đội kỵ binh Bắc Nhung này bỗng nhiên xuất hiện, lại không vội công thành, mà đóng quân ở ngoại thành, lần này chúng vây thành mà không phải tập kích cũng không phải cướp bóc bổ sung lương thảo vật tư... cho dù chúng muốn làm gì, chúng ta phải chuẩn bị sớm."
Đạt Ma cũng đang tự hỏi: "Chúng muốn gì nhỉ? Tại sao lại muốn tiến đánh Cao Xương?"
Ngõa Hãn Khả Hãn đã chết, Bắc Nhung sụp đổ đã thành kết cục đã định, thế cục trước mắt dù nhìn từ góc độ nào, Y Châu mới là thành trì mà người Bắc Nhung phải giữ, chỉ cần chúng giữ vững Y Châu sẽ còn cơ hội ngóc đầu trở lại, cho nên mục tiêu kế tiếp của Tây quân chính là đoạt lại Y Châu.
Bởi thế, mấy ngày trước Lý Trọng Kiền điểm binh thẳng đến Y Châu, giờ không có trong thành.
Vì đâu Bắc Nhung bỏ Y Châu không để ý, cũng không muốn tìm cách chạy trốn về hướng Tây, mà là tập kết binh lực đánh Cao Xương?
Trong kỵ binh Bắc Nhung xuất hiện quân kỳ của Hải Đô A Lăng, hai hôm này chúng chỉ khiêu chiến chứ không công thành. Trong quân có người thầm nói y mang binh đánh Cao Xương là vì cướp đoạt Văn Chiêu công chúa – lời đồn vừa nhả, Đạt Ma kinh hãi không thôi, ngay lúc này, tin đồn sẽ khiến dân chúng đang khủng hoảng trong thành dễ có cử chỉ điên cuồng.
Tay Dao Anh vịn đống mũi tên, nói khẽ: "Có kẻ nói Hải Đô A Lăng là vì ta mới đánh Cao Xương, chỉ cần giao ta ra Bắc Nhung liền sẽ lui binh, Đại Lang thấy có tin được không?"
Đạt Ma ngưng mắt nhìn nàng mãi thật lâu, nhếch miệng: "Tên Hải Đô A Lăng này tâm ngoan thủ lạt, nếu ta thật sự giao công chúa ra, chân sau của y cũng sẽ dẫn binh đồ thành, y cố ý thả tin đồn mê hoặc lòng người là để chúng ta nghi kỵ lẫn nhau, ta sẽ không mắc lừa."
Dao Anh gật đầu: "Ngài và ta đều thấy rõ ràng, nhưng có điều chỉ cần có người rải tin đồn trong thành thì dân chúng sẽ tin không chút nghi ngờ, đến chừng đó, kỵ binh Bắc Nhung chỉ cần tập trung binh lực đánh cửa thành mấy lần, trong thành chắc chắn sẽ sinh loạn... Nếu dân ép ta ra khỏi thành, giữa Tây quân và dân có rạn nứt, chuyện thu phục đất mất của Tây quân sau này có thể sẽ khó khăn trùng điệp, người Bắc Nhung có thể thừa cơ lôi kéo những Châu huyện còn đang quan sát... Còn nếu ta không ra khỏi thành, gia tộc quyền thế sẽ lòng sinh oán giận với ta..."
"Bất kể ta có ra hay không ra khỏi thành, đều sẽ ảnh hưởng sĩ khí."
Đạt Ma nghe được lưng sinh lạnh, Hải Đô A Lăng còn chưa phát động tấn công, chỉ bày ra vẻ vây thành, thả tin đồn đã kích động dân ý, đặt Tây quân trên vỉ nướng trong lò.
Dao Anh bình tĩnh nói: "Nếu ngày mai Bắc Nhung tiếp tục khiêu chiến, vây mà không công, cho thấy lần này Bắc Nhung vây thành sẽ không dễ dàng triệt binh, chúng đang nghĩ lâu dài, chờ trong thành sinh biến."
Đạt Ma tê cả da đầu: "Công chúa, ta sẽ thu xếp, bắt đầu từ ngày mai, nếu có ai dám buông lời đồn đại, nghiêm trị không tha!"
Dao Anh tuyệt không hoảng: "Lòng người vốn như vậy, ta hiểu rõ trong lòng, lời đồn đã truyền chờ đến mai đã muộn, ta đã cho người đi triệu tập hương lão có uy vọng trong thành, phải nghĩ cách ngăn chặn lập tức, để càng lâu, càng không thể nào giải thích rõ ràng."
Nàng không thể lộ thái độ sợ sệt được, đã thủ thành đầu tiên phải ổn định lòng người.
Thân binh đến báo, người sắp đến đủ, có mấy vị tộc lão cố ý kéo dài, còn chưa khởi hành.
Hai người nhìn nhau, xuống thành lâu, đi vào phòng nghị sự, trong sảnh ánh lửa chập chờn, người người nhốn nháo, đầy vẻ lo lắng, cau mày, nhìn thấy hai người vào cửa, lập tức chen chúc tiến lên.
"Công chúa, Bắc Nhung khí thế hung tợn, Dương Tướng quân dẫn binh đi Yên Kỳ, chúng ta có thể giữ vững thành sao?"
"Hải Đô A Lăng đưa ra yêu cầu gì? Chúng có chịu lui binh không?"
"Ngoài thành có một vạn quân Bắc Nhung! Chúng ta làm sao thủ được!"
Tiếng hỏi thăm tràn ngập kinh hãi đến đổi cả giọng.
Dao Anh đi đến trước trường án, đảo mắt một vòng, nói: "Hải Đô A Lăng nói, chỉ cần ta chịu ra khỏi thành, y sẽ rút binh."
Lời vừa dứt, trong sảnh xôn xao.
Đám người rớt miệng, không dám tin, lập tức, vẻ xấu hổ hiện lên mặt. Lời đồn vừa truyền, họ không khỏi thầm nghĩ, thấy không sai, dung mạo công chúa có một không hai Trung Nguyên, Hải Đô A Lăng khả năng thật sự tới vì ngài. Giờ này khắc này, công chúa hẳn là người không muốn nhắc tới việc này nhất, nhưng ngài lại nói trước chúng, chả nhẽ ngài hiểu rõ đại nghĩa, vì an nguy dân chúng trong thành mà định ra khỏi thành?
Dao Anh nhìn mấy vị tộc lão: "Chư vị cảm thấy ta có nên ra khỏi thành không?"
Đám người nhìn nhau, không dám nói ra suy nghĩ trong lòng.
Đạt Ma cười lạnh, "Các ngươi quên là, lần trước chúng ta mở cửa thành ra để Bắc Nhung vào rồi xảy ra chuyện gì sao?"
"Lần này nếu thành phá, ta và công chúa chắc chắn có thể giữ lại mạng, còn mấy người khác tự cầu phúc đi."
Đám người run lên, lần trước người Bắc Nhung vì gϊếŧ gà dọa khỉ, dung túng binh sĩ cướp bóc đốt gϊếŧ, gϊếŧ một nhóm quan viên lòng hướng về Hán và Cấm Vệ quân trong cung... Đạt Ma nói không sai, ngài ấy với công chúa cũng đâu cần lo lắng cho tính mạng, chân chính có thể đầu một nơi thân một nẻo chính là bọn họ!
Đạt Ma nói tiếp: "Công chúa ở đây, Binh Tây châu và bộ lạc các nơi đều sẽ chạy đến gấp rút tiếp viện, quân Lương Châu cũng sẽ phái binh tới cứu, Vương Đình cũng sẽ không bàng quan... Nếu như công chúa không còn ở Cao Xương, các ngươi cảm thấy cứu binh có đến không?"
Đám người trợn to mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Các Châu Tây Vực sống dựa vào ốc đảo, dân số không nhiều, không đủ cấp dưỡng nổi một quân đội lớn mạnh, mỗi nơi ốc còn không mang nổi mình ốc, mấy Châu huyện khác nghe thấy bọn họ bị kỵ binh Bắc Nhung vây công, khẳng định không dám phái binh tới cứu.
Mà quân Tây Châu nghe hiệu lệnh công chúa, triều đình Trung Nguyên, minh ước giữa Tây Quân và Vương Đình đều từ công chúa thúc đẩy, họ thì nghi kỵ đề phòng lẫn nhau chỉ nhận thủ lĩnh là công chúa, nếu công chúa bị buộc ra khỏi thành, cứu binh khẳng định thẳng đến tìm Hải Đô A Lăng, ai rảnh rỗi đến giải nguy cho Cao Xương?
Cho nên, công chúa ra khỏi thành, sĩ khí của binh sĩ bị cản trở, binh bại như núi đổ, chịu khổ chính là bọn họ. Công chúa không ra khỏi thành, thì bọn họ mới chờ được cứu binh, binh sĩ mới có thể được cổ vũ, liều chết thủ thành.
Đám người cân nhắc xong, sắc mặt dần thay đổi, chắp tay với Dao Anh, đầy xấu hổ.
Công chúa ngay từ đầu có thể quay về Trường An rời xa chiến hỏa, vì đại nghiệp nàng đã ở lại nơi nguy hiểm, bôn ba lao lực, dân chúng các Châu huyện đều nhận được ơn trạch, thế mà họ lại muốn dùng công chúa đổi chác lấy bình yên nhất thời, thật sự là tầm nhìn hạn hẹp!
"Bọn ta hổ thẹn, xin công chúa trách phạt."
Dao Anh cũng không phá tâm tư mọi người, nói: "Trước mắt tình thế nghiêm trọng, chúng ta chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới giữ vững thành trì."
Nàng liếc qua thân binh.
Thân binh ra khỏi hàng, lạnh lùng liếc nhìn một vòng, thấy đám người đổ mồ hôi khắp người, trường đao trong tay bỗng chém xuống, chiếc trường án đáp lại vỡ vụn, gỗ bắn tung toé.
"Nếu có ai nhiễu loạn lòng quân, như chiếc bàn này."
Đám người run lập cập, cùng thưa vâng.
Dao Anh đi ra quân bộ, nghe tiếng la hét ầm ĩ ngoài cổng, mấy lão có vẻ như lão giả bộ tộc chào đón, miệng kêu gào ầm ĩ, gặng hỏi nàng có bằng lòng vì dân mà ra khỏi thành không.
Đám thân binh trầm mặt, vài người hộ tống Dao Anh đi trước, một người lưu lại, trường đao ra khỏi vỏ, chuôi đao chụp về phía lão giả, lão giả không kịp chuẩn bị, té xuống bậc thang, mặt mũi bầm dập.
Đám người im ắng trong chớp mắt.
Thân binh đón lấy ánh mắt e ngại của đám người, đi xuống bậc thềm, mũi đao đẩy tóc rối của lão giả: "Trước mặt đô đốc la hét om sòm, ý đồ xâm phạm, lần này chỉ trừng trị nhỏ, lần sau đao không giữ người."
Đám người rùng mình.
Thân binh tra đao vào vỏ, nhìn quanh một vòng, đuổi theo Dao Anh.
Trịnh Cảnh vội vàng tìm tới, nghe mấy lão giả vừa rồi kích động, chau mày: "Công chúa, hiện giờ thế cục trong thành sao rồi?"
Dao Anh thở hắt, nói: "Người thông minh giờ đã nghe rõ thế cục, còn lại đã bị thân binh của ta dọa sợ, chỉ cần họ biết điều thì ta có thể thanh tịnh bên tai, không đến mức hai mặt chịu địch."
Trịnh Cảnh chần chừ một chút, nói: "Công chúa, nếu Vệ Quốc Công ở đây chắc chắc sẽ khuyên điện hạ nghĩ cách rút khỏi thành..." Cậu cảm thấy thân phận Dao Anh quý giá, được mất quan trọng hơn với một thành, không cần thiết ở lại thủ thành.
Dao Anh lắc đầu: "Nếu ta lâm trận bỏ chạy, dân chúng sẽ nhìn ta thế nào? Một khi binh sĩ các Châu Tây Vực mất đi lòng tin với triều đình, mọi cố gắng trước đây của chúng ta đều công cốc, sau này có muốn nghĩ nhất cổ tác khí* thu phục đất mất e là khó khăn. Hơn nữa hiện giờ một vạn kỵ binh Bắc Nhung đang canh giữ ngoại thành, dù có rút lui cũng không có cách nào phá vây mà ra."
* một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (đang đà hăng hái thì làm cho xong việc)
Trịnh Cảnh nhíu mày. Dao Anh nói không sai, giờ mà ra khỏi thành khác nào tự chui đầu vào lưới, với nàng mà nói, ở lại trong thành mới an toàn nhất.
Có điều nếu cứu binh không kịp trở về gấp rút tiếp viện, Cao Xương sẽ không kiên trì được bao lâu.
"Dương Thiên có kịp thời chạy về không nhỉ?"
Dao Anh lo buồn nói: "Nếu Yên Kỳ là cái bẫy, rất có thể Dương Thiên đã bị bắt, chúng ta đành đợi binh Tây Châu, bộ lạc gấp rút tiếp viện. Lương thảo phía Bắc Nhung không duy trì được quá lâu, việc bây giờ chúng ta có thể làm là thủ thành và chờ đợi."
Đuốc cháy hừng hực, bóng đêm sâu thẳm, nàng một thân nhung trang, chìm trong ánh lửa, thở dài. "Ta hiện giờ sợ nhất không phải là người Bắc Nhung công thành... Nếu anh trai ta biết Cao Xương bị vây, chắc chắn sẽ gấp rút trở về, anh ấy chỉ dẫn theo có hai ngàn người..." Ngộ nhỡ Hải Đô A Lăng lập cạm bẫy tập kích viện binh, anh ấy liền nguy hiểm.
Trịnh Cảnh an ủi nàng nói: "Vệ Quốc Công lãnh binh nhiều năm, hẳn sẽ giữ cảnh giác."
Gió đêm ù ù thổi.
Dao Anh định thần, nàng không thể bối rối, phải giữ vững thành trì.
Nàng ổn, Lý Trọng Kiền mới không liều lĩnh.
Dao Anh trở lại phòng, gọi thân binh: "Ưng đưa thư ra ngoài sao rồi?"
Thân binh nói: "Bắc Nhung bắn gϊếŧ ưng đưa thư, tin tức không ra nổi, hiện giờ chỉ có thể dùng khói báo động* vào ban ngày."
*lang yên: đốt phân sói làm khói báo hiệu.
Dao Anh vặn mày.
Duyên Giác luôn đi theo bên người Dao Anh, trước đó nàng và Đạt Ma, Trịnh Cảnh bàn luận quân tình, cậu chen vào không hay, lúc này nhịn không được mở miệng: "Công chúa, nếu Vương biết Cao Xương bị vây, chắc chắn sẽ phái binh, nói không chừng viện quân đã đang trên đường tới."
Dao Anh giật mình, lẩm bẩm: "Viện quân Vương Đình?"
Trong đầu nàng như có tia chớp lóe sáng như tuyết, con ngươi bỗng co rút, lật dư đồ nhìn một lúc, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi hột, cầm lấy dư đồ xông ra khỏi phòng, tìm tới Đạt Ma đang chuẩn bị chợp mắt rồi triệu tập tướng thủ thành khác.
"Mấy hôm nay Hải Đô A Lăng vây mà không công, có thể nào là đang chờ cứu binh của chúng ta?"
Đạt Ma nghi hoặc: "Chờ cứu binh? Hẳn y phải muốn công thành trước khi cứu binh đến mới đúng chứ..."
Ngón tay Dao Anh chỉ dư đồ: "Y muốn đánh Cao Xương, binh Tây Châu trong phạm vi mấy trăm dặm đều gấp rút tiếp viện chạy đến cứu viện, Vương Đình cũng sẽ phái binh, quân Lương Châu chuẩn bị đánh Y Châu nói không chừng cũng chạy đến hỗ trợ... Y chỉ cần án binh bất động, là có thể điều động tất cả binh mã."
Đạt Ma trợn to mắt, hít vào một ngụm khí lạnh. Nếu quả thật giống như lời Dao Anh đoán, Hải Đô A Lăng đang dùng Cao Xương làm mồi nhử, dẫn dụ thế lực khắp nơi đến đây cứu viện!
Trong lòng mọi người cực chấn động không thể tin được: "Có khả năng này sao?"
Sắc mặt Dao Anh trắng bệch: "Ngày mai chúng ta liền biết." Nếu mục tiêu của Hải Đô A Lăng đúng là viện quân, vậy khẳng định y sẽ không dám đem hết toàn lực công thành, vì như thế sẽ tiêu hao lực chiến.
Y thả ra tin đồn, chính là một thủ đoạn dụ chúng của chúng.
Đêm nay, cả đám không dám chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, trống trận rền vang, tướng thủ thành mặc giáp ra trận.
Người Bắc Nhung thổi kèn lệnh, mấy kỵ mã lao vùn vụt ra trận, giương cung cài tên, bắn ra mấy mũi tên cột vải.
Trên vải chỉ viết một câu: Chỉ cần Cao Xương giao Văn Chiêu công chúa, chúng liền rút binh.
Bắc Nhung phái ra một đội binh sĩ to giọng, hô to nội dung trên tấm vải.
Đêm qua Dao Anh đã vuốt ve lẫn ra oai, trấn an gia tộc quyền thế trong thành, hiện giờ binh sĩ đều biết có giữ Văn Chiêu công chúa lại thì họ mới có thể giữ vững hy vọng chiến thắng, dù người Bắc Nhung khiêu chiến cỡ nào, binh trên đầu tường đều tỉnh rụi.
Bắc Nhung gào thét hơn nửa canh giờ, Cao Xương không chút phản ứng.
Khi mặt trời lên tới giữa không, trong tiếng trống ầm ào người Bắc Nhung phát động tấn công lần thứ nhất, lúc trước Cao Xương đã sớm xây thêm công sự, khi kỵ binh Bắc Nhung tấn công đến giữa chừng, đột nhiên một trận nổ vang kinh thiên động địa, đất rung núi chuyển, chiến mã chấn kinh, trận hình trường cung sắc bén lập tức lâm vào hỗn loạn, sau một tràng quỷ khóc sói tru, bọn chúng rất nhanh điều chỉnh trận hình, từ hai cánh co vào, kéo thành đao nhọn, tiếp tục công thành.
Đợi bọn chúng tiến vào tầm bắn, tướng thủ thành lập tức chỉ huy các cung tiễn thủ bắn tên, mưa tên vèo vèo chụp xuống, tốc độ Bắc Nhung chậm lại.
Sau mấy vòng cọ sát thăm dò, bấy giờ hai quân thu binh.
Sắc mặt Dao Anh đầy nặng nề, thế công của Bắc Nhung không chút suy yếu, đối mặt với uy lực thuốc nổ, sau phút bối rối vẫn hung hãn không sợ chết xông tới, chả nhẽ nàng đã đoán sai?
Ngày hôm sau, trống trận như sấm, Bắc Nhung lần nữa phái binh khiêu chiến, miệng hô đầy ô ngôn uế ngữ.
Cao Xương cũng phái mấy tên lính lớn giọng ra chửi lại.
Đợi đến giữa ngày, Bắc Nhung đánh trống công thành, kỵ binh tấn công vẫn hung hãn không sợ chết như hôm qua.
Như thế liên tiếp mấy ngày tiếp theo, trong thành lòng người bàng hoàng, binh sĩ mỏi mệt không chịu nổi, ngày ngày Đạt Ma nhìn ra đám quân Bắc Nhung đen kịt ngoài thành mà phát hoảng.
Dao Anh lại dần dần nhìn ra mánh khóe: "Quả nhiên chúng muốn bảo tồn lực chiến, mỗi lần ra quân chiến lực cũng không nhiều."
Tim Đạt Ma đập nhanh hơn, lo lắng: "Tin tức của chúng ta không đưa ra ngoài được, hẳn viện binh đều đang trên đường đuổi tới..."
Nếu thật là mưu kế của Hải Đô A Lăng, y đã đạt được.
Lý Trọng Kiền, viện quân Vương Đình, binh Tây Châu, các Châu mới hướng về Hán... Hải Đô A Lăng muốn hấp dẫn tất cả viện quân đến Cao Xương, rốt cuộc là vì cái gì?
Dao Anh ớn lạnh sống lưng.
Đúng lúc này, ngoài thành lại có một đợt tiếng kèn vang lên thê lương, hướng đại doanh Bắc Nhung đột nhiên toát lên ánh lửa ngất trời.
Quân Bắc Nhung không ngờ đại doanh bị tập kích, tiền quân còn đang xông lên phía trước, hậu quân thất kinh, không biết nên quay đầu hay nên theo tiền quân, hai cánh loạn xạ, chỉ sau chốc lát, quân Bắc Nhung bắt đầu rút quân.
Quân canh giữ Cao Xương quá đỗi mừng rỡ, lớn tiếng: "Viện quân đến rồi! Viện quân đến rồi!"
Xa xa, đại doanh Bắc Nhung đã lâm vào trong biển lửa hừng hực.
Dao Anh nhìn ngọn lửa nhảy múa điên cuồng, đầm đìa mồ hôi lạnh.
Bình luận facebook