-
Chương 162
Biển lửa vô ngần cháy hừng hực, khói đen cuồn cuộn tràn ngập.
Đàm Ma La Già một mình đi trong u ám, quần áo tả tơi, gió như đao cắt.
Thành lũy bằng sắt liên miên vững chãi giữa không trung, thiết xà thiết cẩu phun ra nuốt vào lửa đỏ, lao vụt trên đó, ác quỷ, Dạ xoa dữ tợn, xua nam nam nữ nữ mặt trắng bệch đi về phía núi đao sáng như tuyết, biển dầu sôi trào, giường phủ đầy đinh sắt, máu thịt văng tung tóe, máu chảy thành sông, tiếng kêu khóc vang động núi sông.
Quỷ ảnh yêu ma quỷ quái lượn lờ quanh người chàng, những giọng nói âm trầm kinh khủng.
Địa ngục vô gián, đập vào mắt đều là cực hình thảm khốc.
Chàng bước qua núi thây biển máu, bên tai nghe tiếng kêu thảm rung trời lở đất, mũi tên như mưa, lưới sắt trải rộng, trên người chàng đầy thương tích, da tróc thịt bong.
Dạ Xoa trợn mắt, bay về phía chàng, gió âm u từng luồng.
Bỗng nhiên, một tia sáng xé thủng khói mù dày đặc, tung xuống ánh mát lạnh trong veo, bầy quỷ lui đi, núi đao sụp đổ, gai tuyết từng mảnh gãy vỡ, sắt lỏng cực nóng ngưng kết đóng băng.
Đàm Ma La Già ngẩng nhìn, phía trên thành sắt cao lớn lạnh lẽo, ráng mây tụ sóng, sắc vàng lấp lánh, một chiếc thang lát ngọc thạch thật dài từ đám mây hạ xuống, mây ngũ sắc vờn quanh.
Chàng từng bước mà lên, cuồng phong gào thét thoáng chốc trở nên êm ái, hào quang bao phủ, trang nghiêm, cao quý, tĩnh lặng.
Cát vàng trải đất, lầu các huy hoàng, cầu vồng lớp lớp như ẩn như hiện, cây quý vờn quanh, đàn chim ngũ sắc trên không trung ca hót, tiếng nhạc thần tiên êm tai dễ nghe.
*Mai: cảnh hoà thượng trải qua địa ngục Vô gián bước đến cõi cực lạc tham khảo trong kinh Địa Tạng, kinh Phật A Di Đà nói.
Chàng bước đến trước một cái hồ thất bảo lấp lánh sắc quý giá, sương mù mờ mịt, ao nước mát lạnh trong sáng, vàng bạc, lưu ly, pha lê, xà cừ, xích châu, mã não trong nước chiếu lấp lánh.
Hơi nước dần tan đi, giữa luồng ánh nước chảy xuôi, một đóa sen duyên dáng yêu kiều đón gió mới chậm rãi nở rộ, thướt tha quyến rũ, lả lướt thùy mị, mới đầu, chỉ có một tia ánh sáng nhạt tung tăng trên nụ hoa, tiếp đến, cánh hoa mở rộng, mở tung ánh rực rỡ, mùi thơm tràn xa.
Giữa trời đất, dường như chỉ còn lại chàng và đóa sen này.
Tiết hương ngân nang phá, tả lộ ngọc bàn khuynh.
Ngã tàm trần cấu nhãn, kiến thử quỳnh dao anh*
Trung sinh bạch phù dung, hạm đạm tam bách hành.
Bạch nhật phát quang thải, thanh tiêu tán phương hinh.
Tiết hương ngân nang phá, tả lộ ngọc bàn khuynh.
Ngã tàm trần cấu nhãn, kiến thử quỳnh dao anh.
*Trích Sen trắng Đông Lâm tự – Bạch Cư Dị – bài thơ Tạ Vô Lượng từng gửi Bùi công khi ngài hỏi đặt tên gì cho đứa bé.
Túi bạc xé mở trút hương, mâm ngọc nghiêng rót sương.
Ta thẹn đôi mắt này đầy bụi trần dơ bẩn, đã được nhìn thấy đóa hoa đẹp như ngọc
Đóa sen này không thuộc về Vương Đình, nàng đến từ ngoài vạn dặm.
Đàm Ma La Già nhìn đóa sen, vết thương trên người dần dần khép lại.
Ánh hào quang trong ao càng rực, hoa sen khẽ đung đưa.
Chàng kìm lòng không đặng đưa tay, muốn chạm vào đóa sen.
Ảo ảnh đột nhiên vỡ vụn, hoa sen nhanh chóng rút đi ánh sắc, ngay trước mắt chàng vỡ ra thành ngàn vạn mảnh, rồi hóa thành bột mịn, gió thổi qua tan thành mây khói.
Bóng đêm lại trùm xuống, bao phủ lấy chàng.
Đàm Ma La Già đứng trong bóng tối vô biên, nhìn bàn tay mình.
Trống rỗng, không có thứ gì.
Đến cả chiếc bóng còn không để lại.
Đàm Ma La Già ngửa mặt lên, một đôi mắt xanh, lạnh lùng như tuyết, bắn sắc lạnh tung toé.
...
Khăn ấm dán trên mặt, nhẹ nhàng lau sạch, hoàn toàn thoải mái dễ chịu, thoảng như đóa sen trong mơ.
Đàm Ma La Già bắt lấy một bàn tay mềm mại, nắm chặt.
"Pháp sư?"
Bên tai một tiếng gọi dịu dàng.
Đàm Ma La Già mở mắt.
Màn trướng rũ thấp, ánh sáng xanh nhạt nhảy múa, bày biện trong phòng dưới nắng sớm rọi qua song hoa cửa sổ trải khắp lóe ra ánh sáng dìu dịu.
Dao Anh đang ngồi bên giường, cúi đầu nhìn chàng, giữa hai đầu lông mày không thể che hết vẻ mệt mỏi, lo lắng hỏi: "Đỡ hơn chút nào không ạ?"
Trời sáng bừng.
Đã là sáng ngày thứ ba.
Trong tích tắc, Đàm Ma La Già không phân biệt rõ đây là mơ hay là thực.
Ngoài màn vang lên tiếng bước chân, Tất Sa và y giả đi đến, Dao Anh quay đi nói chuyện cùng họ.
Đàm Ma La Già buông tay ra, nghe tiếng nói chuyện đứt quãng. Sau thoáng chốc, y giả xem mạch cho chàng, Dao Anh giúp chàng uống vài viên thuốc, nuốt xong, vẻ mặt y giả và Tất Sa như thở ra một hơi dài, thương lượng mấy câu rồi lui ra.
Chàng che miệng nhẹ nhàng ho khan.
Dao Anh lập tức đứng dậy, rót một chén nước, "Pháp sư, uống nước đi."
Nàng đỡ Đàm Ma La Già ngồi lên.
Chàng nghiêng người dựa vào bằng ỷ, phất tay áo cà sa mang theo luồng khí, uống hết chén nước ngay trên tay nàng, trong lúc đó, hai luồng ánh mắt trong lạnh vẫn thẳng tắp ngắm nàng, không hề chớp mắt.
Dao Anh tự biết da mặt mình rất dày, có điều cứ bị chàng dùng ánh mắt chuyên chú thế này ngắm nhìn, muốn giả bộ như không thấy cũng đâu được, ngước mắt đối mặt với chàng.
Đàm Ma La Già dời mắt, ánh mắt yên tĩnh.
Nàng ở đây, khoẻ mạnh, không có đi, không có xảy ra chuyện.
Dao Anh thầm cười trong lòng.
Lúc chàng tỉnh táo quả nhiên không dám nhìn nàng nhiều.
Trong phòng yên tĩnh im ắng, hai người mãi thật lâu không nói gì.
Đợi Đàm Ma La Già uống nước xong, Dao Anh buông chén, ngó khuôn mặt tái nhợt của chàng, nói: "Pháp sư, sau mấy việc như này để Tất Sa hay Duyên Giác đi là được rồi... Chàng đang thương thế nặng nề, cứ phát tác tái đi tái lại, phải điều dưỡng thân thể cho tốt, phải nghe y giả."
Đêm hôm trước chàng rơi khỏi ngựa, nàng kéo không nổi, muốn cõng chàng, vừa đi hai bước đã ngã, rơi vào đường cùng đành nhờ đến Lý Trọng Kiền đến giúp đỡ. Chàng đã ngủ mê một ngày một đêm.
Đàm Ma La Già không trả lời Dao Anh, ánh mắt dừng trên mặt nàng, hỏi: "Có bị thương không?"
Đây là câu đầu tiên từ khi chàng tỉnh.
Dao Anh khẽ giật mình, ê ẩm, ấm áp trong lòng, lắc đầu nói: "Em không có bị thương, chúng đưa em đi là muốn dùng em để ép Lý Huyền Trinh."
Nàng tóm tắt chuyện đêm trước.
"Khi anh ấy vừa nhận tin, sợ bên cạnh còn có nội ứng của chúng nên không dám lộ ra, đã bảo Duyên Giác bọn em có việc phải rời đi sớm... Duyên Giác và Tất Sa đều cho rằng em đi thật, làm sao Pháp sư biết là em bị bắt?"
Tất Sa nói, Đàm Ma La Già rời đi một mình, họ không hề hay biết, cứ nghĩ chàng đi từ giã nàng, ai ngờ chàng tìm tới Lý Trọng Kiền, kịp thời cứu nàng ra.
Chậm tí nữa, không ai còn có thể tìm dấu vết tử sĩ, Lý Trọng Kiền muốn tìm nàng sẽ rất khó khăn.
Đàm Ma La Già rũ mắt không nói.
Lý Trọng Kiền là chính sứ của sứ đoàn, văn thư thông thương còn chưa có quyết định, Lý Trọng Kiền không thể chưa chọn một sứ giả thay thế đã co chân là đi, với lại Dao Anh sẽ không cứ thế mà rời đi, chí ít sẽ để lại một bức thư cho chàng...
Đàm Ma La Già có thể tìm ra rất nhiều lý do để thấy việc họ rời đi quá kỳ cục.
Thế nhưng, chính trong lòng chàng rõ, dù cho không có những điểm khả nghi ấy, chàng cũng sẽ đuổi theo.
Biết rất rõ là phí công, vẫn kiềm nén không được.
Khi chưa tu hành, thấy núi là núi, thấy nước là nước. Tham thiền rồi, thấy núi không phải núi, thấy nước không phải nước. Hiểu thấu rồi, núi vẫn là núi, nước vẫn là nước.
Trong lòng có Phật, khắp nơi đều là Bồ đề.
Trong lòng có nàng, thấy Phật như thấy nàng.
Trong lòng chàng có chấp niệm, cho dù có trước Phật Đà tụng kinh ngàn lần vạn biến, cũng không tan ra.
Trong vòng một ngày, chàng tận mắt thấy nàng bị ám sát, cứ nghĩ phải cùng nàng tử biệt, đợi nàng tỉnh lại, mãi thật lâu chàng không bình tĩnh lại nổi, sợ nàng lo lắng, cũng sợ ở trước mặt nàng mình sẽ thất thố, quay về Vương Tự dưỡng thương, định ổn định suy nghĩ mới đi gặp nàng, còn chưa kịp tỉnh táo, tin nàng rời đi lại truyền đến.
Một chớp mắt đó, dường như chàng không khống chế nổi chính mình.
Ác niệm của chàng, cuối cùng lấn át lý trí.
Thấy chàng vẫn luôn thinh lặng, Dao Anh đổi chủ đề, hỏi: "Pháp sư, muốn ăn thứ gì không?"
Giọng nàng nhẹ nhàng, giữa lông mày mang ý cười.
Cứ như bất kỳ xảy ra chuyện gì, nàng đều có thể cười trừ.
Đàm Ma La Già ngưng mắt nhìn nàng.
Chàng vẫn nhớ rõ trước khi mê man, trong bóng đêm sâu thẳm, cuồng phong gào thét, chàng ngã ngựa, nàng cúi người, trán dán vào trán chàng, hơi thở phà trên mặt chàng, một đôi mắt sáng tràn đầy nước mắt.
Nàng phải nên cười thật nhiều, tùy ý xinh đẹp, tùy ý vui tươi.
Chàng thích ngắm nàng cười.
Đàm Ma La Già ho khan một tiếng, nói: "Công chúa, chuyện đêm trước, ta đều nhớ rõ."
Dao Anh giật mình. "Pháp sư nhớ rõ chuyện gì ạ?"
Nàng lặng đi một lúc, nhẹ giọng hỏi.
Đàm Ma La Già không nói, ánh mắt dừng trên mặt nàng, ngồi thẳng dậy, từng chút từng chút một tiến đến gần nàng.
Dao Anh vô thức nín thở, từ đáy mắt ảnh lên khuôn mặt tươi sáng của chàng.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên đến mức thoảng như nàng có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Đàm Ma La Già dừng lại, chăm chú nhìn nàng một lát, nói: "Ta rất khoẻ, muốn ăn gì sẽ bảo Duyên Giác đi thu xếp. Công chúa đã mệt nhọc hai ngày, đi nghỉ ngơi đi."
Hai đêm liền nàng không ngủ, vành mắt đã phát xanh.
Dao Anh ngơ ra.
Chàng vẫn chưa trả lời câu hỏi đấy của nàng.
Không chờ Dao Anh cự tuyệt, Đàm Ma La Già vỗ tay ra hiệu Duyên Giác vào phòng.
Dao Anh giật khóe miệng, nghĩ nghĩ, đứng dậy đi ra cửa.
Chàng không muốn trả lời, nàng không ép buộc.
"Đi đâu thế?"
Sau lưng bỗng nghe giọng chàng.
Dao Anh buồn bực quay đầu: "Em đi về nghỉ..."
Đàm Ma La Già nhìn sang chỗ khác, trên mặt không lộ cảm xúc gì, nói: "Ngủ ở phòng trong này đi."
Rời chàng quá xa.
Giọng điệu chàng hờ hững, vẻ mặt cũng hững hờ, yếu ớt ngồi dựa vào, lại lộ ra mấy phần ý không cho phép tranh cãi, sức mạnh thực chất bên trong phát ra, khí thế khϊếp người.
Dao Anh xác nhận mình không nghe lầm, nhíu mày, quay người đi vào phòng trong, nàng đúng là rất mệt mỏi, cần ngủ một giấc ngon.
Đợi bóng nàng biến mất sau rèm, Đàm Ma La Già nhìn sang Duyên Giác đang rón rén vào nhà.
"Phái người điều tra sao rồi?"
"Hồi bẩm Vương, gần đây sứ đoàn đến dâng tặng lễ vật quá nhiều, khó mà điều tra, nhưng hẳn là Thánh Thành không có đồng bọn của mấy kẻ kia. Dịch quán các nơi đã tăng thêm người, chỉ cần có người sống tới gần, sẽ có người báo tin về."
Đàm Ma La Già khẽ gật, đột nhiên hỏi: "Lễ hội trong thành còn mấy ngày nữa kết thúc?"
Duyên Giác sững ra, kịp hiểu, tính qua rồi nói: "Còn năm ngày ạ."
...
Dao Anh ngủ một giấc, lúc tỉnh lại trời đã chiều, Đàm Ma La Già đang tiếp kiến Tất Sa, nàng đi qua, nghe hai người đang thảo luận về Lý Huyền Trinh và Lý Đức.
Thấy nàng đã tỉnh lại, Tất Sa cáo lui ra ngoài.
Dao Anh đưa mắt nhìn bóng lưng anh ta đi xa, quay lại nhìn Đàm Ma La Già, chàng vẫn ngồi dựa vào trước giường, khuôn mặt trầm tĩnh, văn thư xếp trên chiếc bàn bên cạnh.
Chàng vừa tỉnh không lâu, đã bắt đầu xử lý quốc sự.
"Pháp sư..." Dao Anh trầm ngâm một lát, nói, "Gút mắt giữa em, Lý Đức, Lý Huyền Trinh không ảnh hưởng đến minh ước với Vương Đình, việc này em sẽ tự xử lý, nếu cần Pháp sư hỗ trợ, em sẽ không giấu Pháp sư. Pháp sư không phải lo cho em."
"Chàng đang dưỡng thương, đừng quan tâm mấy việc vặt này."
Đàm Ma La Già nâng đôi mắt xanh nhìn Dao Anh, không thu liễm khí thế trên người, nói: "Công chúa ở Vương Đình xảy ra chuyện là đã liên quan đến ta. Cho dù đối phương có thân phận gì, bọn chúng ra tay ở Vương Đình, ta sẽ không hờ hững nhìn."
Dao Anh nghĩ thầm cũng có lý, không nói nữa, đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu tỉ mỉ cặn kẽ nhìn chàng.
Đàm Ma La Già cầm lấy một quyển văn thư, cụp mắt.
"Uống thuốc rồi ạ?" Dao Anh hỏi.
Chàng gật đầu.
Dao Anh lôi ra món đồ mình từng mua ở phố chợ, thân binh đã giúp đem tới, mở túi, đưa cho Đàm Ma La Già.
"Em hỏi y giả rồi, đều là thứ chàng được ăn."
Đàm Ma La Già nhẹ nhàng ưm đáp, cảm ơn rồi nhận túi để qua một bên, tay trái vẫn nắm chặt văn thư, điệu bộ rất chăm chú.
Dao Anh đứng dậy, đi đến trước bàn nhỏ của mình, ngồi xếp bằng xuống, vén tay áo lên, nâng bút viết thư.
Lúc Đàm Ma La Già mê man nàng không thể ra khỏi chùa, đành dùng thư trao đổi với Lý Trọng Kiền, cũng may hiện giờ Lý Trọng Kiền nghi ngờ toàn bộ sứ đoàn, đang điều tra từng tuỳ tùng bên người, cảm thấy gặp nàng cũng khiến nàng bại lộ, nếu không đã sớm đến Vương Tự đòi người.
Nàng viết xong thư, nhờ Duyên Giác đưa ra ngoài, lật một tập sổ sách xem kỹ.
Đàm Ma La Già ngồi dựa vào trước giường phê duyệt văn thư, Dao Anh ngồi ở chiếc bàn nhỏ trên thảm nỉ một bên xem sổ ghi chép.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút sàn sạt trên giấy.
Liếc qua khoé mắt Đàm Ma La Già có thể thấy mặt bên nàng đang dựa bàn viết, quyển da dê trong tay thật là lâu mới lật qua một trang.
Dao Anh xem hết một cuốn, xoa bóp bả vai, nhìn sang chàng.
Đàm Ma La Già tỉnh táo lại, cúi đầu đọc văn thư tiếp.
Lần này chàng ngưng thần tĩnh tâm, không phân tâm vì nàng nữa, đến khi phê sửa hết toàn bộ văn thư, ngẩng đầu lên, khẽ giật mình.
Đã là sắp tối, nắng cuối ngày óng ánh rải vào phòng, lồng một lớp sắc vàng trên mặt Dao Anh đang ghé vào chiếc bàn nhỏ ngủ thϊếp đi.
Nàng phải giữ liên lạc với Cao Xương, quản lý mấy việc vặt rườm rà, còn phải quan tâm thân thể của chàng, đề phòng người khác ám hại... Mỗi ngày đều khổ cực thế này.
Đàm Ma La Già xốc mền gấm, nhìn qua chân mình, từ từ xuống giường, ngồi bên cạnh Dao Anh, ngắm gò má nàng.
Nàng ngủ rất say ngọt, mặt mày giãn ra, trong tay còn đang nắm một cây bút.
Chàng chăm chú ngắm nàng, đưa tay, cẩn thận từng chút rút cây bút trong tay nàng.
Nàng đang chìm trong mộng không kiên nhẫn hất tay.
Đàm Ma La Già đỡ cổ nàng lên, giúp nàng nằm trên nệm nỉ, kéo mền gấm đắp lên người nàng. Gục lên chiếc bàn nhỏ này mà ngủ, tỉnh lại cả người buốt nhức phải biết.
Dao Anh buồn ngủ vô cùng, bả vai đã cứng lại, sau khi nằm thẳng xuống, trong mơ mơ màng màng cảm thấy tư thế rất dễ chịu, ôm chặt mền gấm, thích ý giãn tay duỗi chân.
Đạp một phát, đôi chân mang giày lụa mỏng nhẹ nhàng đá trúng đùi Đàm Ma La Già.
Đàm Ma La Già ngắm nàng, khóe miệng nhẹ kéo, trong đôi mắt xanh lướt qua một ảnh cười trong veo ngắn ngủi.
...
Y giả liên tiếp ba ngày châm kim cho Đàm Ma La Già, mỗi một lần thi châm, Dao Anh đều ở bên cạnh chăm sóc chàng.
Trong lúc đó, mỗi ngày nàng viết cho Lý Trọng Kiền mấy phong thư, sớm tối báo bình an, căn dặn thân binh nghĩ cách đưa Lý Huyền Trinh đi.
Sau khi Lý Trọng Kiền phái hết mọi tuỳ tùng lạ mắt đi, rốt cuộc cũng an tâm chút, tiếp tục xử lý chuyện sứ đoàn.
Dao Anh viết cho Trịnh Cảnh ở Cao Xương phong thư, nhờ cậu đem về gửi cho Đỗ Tư Nam.
Đàm Ma La Già lệnh cho lễ quan viết cho Đạt Ma một phong thư lời lẽ chọn lọc nghiêm khắc, vạch rõ có người trong sứ đoàn rắp tâm gây rối, thư trực tiếp giao cho sứ đoàn, Lý Trọng Kiền không phản ứng, những người khác trong sứ đoàn cả kinh thất sắc, thầm kinh hãi.
Hai phong thư một trước một sau gửi đi.
Ngày thứ tư, Dao Anh viết xong thư, đang ở hiên trước chờ y giả, mãi không thấy y giả đến, nàng hỏi Duyên Giác.
Duyên Giác gãi đầu: "Hôm nay y giả không đến."
"Sao không đến?"
Duyên Giác nhỏ giọng: "Hôm nay Vương muốn ra ngoài."
Dao Anh kinh ngạc nói: "Pháp sư muốn đi đâu?"
Mấy hôm nay nàng đều ngủ trong phòng Đàm Ma La Già, không thấy chàng nhắc chuyện muốn đi ra ngoài, chân chàng đang sưng, không thể đi đường quá lâu.
Duyên Giác cũng là rất mù mờ: "Tôi cũng không biết Vương muốn đi đâu."
Hai người đang nói, Tất Sa đi tới, trong tay cầm mấy mặt nạ quỷ mặt xanh nanh vàng đưa cho Dao Anh.
"Công chúa, đi theo tôi."
Anh ta bổ sung. "Vương dặn."
Dao Anh chưa hiểu chuyện gì, đi theo Tất Sa ra Vương Tự, vào một ngõ nhỏ ít ai lui tới.
Một chiếc xe ngựa dừng ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ, thân vệ đánh xe ngựa che mặt, nhìn không ra tướng mạo.
Tất Sa ra hiệu Dao Anh lên xe.
Nàng đeo lên mặt nạ quỷ, giẫm ghế nhỏ lên xe ngựa, xốc màn nỉ lên, trong xe đã có người, một thân áo tăng, ngồi ngay ngắn trong một góc, trong tay cầm một quyển giấy da dê, tay áo trượt xuống, lộ ra một chuỗi Phật châu, trang trọng lạnh nhạt nghiêm túc.
Dao Anh sửng sốt.
Màn nỉ buông xuống, xe ngựa lộc cộc lộc cộc đung đưa, nàng nhìn Đàm Ma La Già, nhẹ giọng hỏi: "Pháp sư, chúng ta đi đâu?"
Đàm Ma La Già nhìn quyển da dê trong tay.
"Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội."
Chàng không ngước mắt, nói.
Ngón tay Dao Anh chấn động, cổ họng nghẹn lại.
Xe ngựa lái vào phố dài náo nhiệt, tiếng người ồn ào xuyên vào toa xe, Dao Anh vén rèm xe nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy dàn cổng chào cao cao đứng sừng sững ở đài cao, trên đài vũ kỹ đang nhẹ nhàng nhảy múa, tay áo màu mè bay lên, dáng múa chói lọi.
Nàng mang mặt nạ, hai tay chống cằm, thưởng thức ca múa trên đài.
Ở sau lưng nàng, Đàm Ma La Già đưa lưng về phía nàng lật xem thư quyển phê duyệt, thân đang ở phố xá sầm uất, chàng vẫn giữ tâm bình khí hòa, thoáng như hoàn toàn không nghe thấy tiếng reo hò khen ngợi từng đợt lấn át từng đợt bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, chàng đã xem hết một phong thư cáo trạng quý tộc tố khổ, xoa mi tâm, ngón tay nhẹ phẩy Phật châu.
Một tiếng cười trong trẻo, như châu rơi khay ngọc quanh quẩn bên tai chàng.
Giữa lông mày chàng bỗng hơi nhúc nhích.
Nàng đang cười.
Không chỉ cười, hai tay còn nhịp nhàng đung đưa theo nhịp, váy áo phát ra tiếng ồn ã, như đang nhảy múa theo.
Đàm Ma La Già không quay lại, cúi đầu lật xem quyển da dê.
Chàng không thể tham dự hồng trần của nàng, chỉ có thể dùng loại cách này để nàng được ca múa nàng đã bỏ qua.
Nàng vui vẻ là tốt rồi.
-------------------------
truyenwk.com : claretter_812
Đàm Ma La Già một mình đi trong u ám, quần áo tả tơi, gió như đao cắt.
Thành lũy bằng sắt liên miên vững chãi giữa không trung, thiết xà thiết cẩu phun ra nuốt vào lửa đỏ, lao vụt trên đó, ác quỷ, Dạ xoa dữ tợn, xua nam nam nữ nữ mặt trắng bệch đi về phía núi đao sáng như tuyết, biển dầu sôi trào, giường phủ đầy đinh sắt, máu thịt văng tung tóe, máu chảy thành sông, tiếng kêu khóc vang động núi sông.
Quỷ ảnh yêu ma quỷ quái lượn lờ quanh người chàng, những giọng nói âm trầm kinh khủng.
Địa ngục vô gián, đập vào mắt đều là cực hình thảm khốc.
Chàng bước qua núi thây biển máu, bên tai nghe tiếng kêu thảm rung trời lở đất, mũi tên như mưa, lưới sắt trải rộng, trên người chàng đầy thương tích, da tróc thịt bong.
Dạ Xoa trợn mắt, bay về phía chàng, gió âm u từng luồng.
Bỗng nhiên, một tia sáng xé thủng khói mù dày đặc, tung xuống ánh mát lạnh trong veo, bầy quỷ lui đi, núi đao sụp đổ, gai tuyết từng mảnh gãy vỡ, sắt lỏng cực nóng ngưng kết đóng băng.
Đàm Ma La Già ngẩng nhìn, phía trên thành sắt cao lớn lạnh lẽo, ráng mây tụ sóng, sắc vàng lấp lánh, một chiếc thang lát ngọc thạch thật dài từ đám mây hạ xuống, mây ngũ sắc vờn quanh.
Chàng từng bước mà lên, cuồng phong gào thét thoáng chốc trở nên êm ái, hào quang bao phủ, trang nghiêm, cao quý, tĩnh lặng.
Cát vàng trải đất, lầu các huy hoàng, cầu vồng lớp lớp như ẩn như hiện, cây quý vờn quanh, đàn chim ngũ sắc trên không trung ca hót, tiếng nhạc thần tiên êm tai dễ nghe.
*Mai: cảnh hoà thượng trải qua địa ngục Vô gián bước đến cõi cực lạc tham khảo trong kinh Địa Tạng, kinh Phật A Di Đà nói.
Chàng bước đến trước một cái hồ thất bảo lấp lánh sắc quý giá, sương mù mờ mịt, ao nước mát lạnh trong sáng, vàng bạc, lưu ly, pha lê, xà cừ, xích châu, mã não trong nước chiếu lấp lánh.
Hơi nước dần tan đi, giữa luồng ánh nước chảy xuôi, một đóa sen duyên dáng yêu kiều đón gió mới chậm rãi nở rộ, thướt tha quyến rũ, lả lướt thùy mị, mới đầu, chỉ có một tia ánh sáng nhạt tung tăng trên nụ hoa, tiếp đến, cánh hoa mở rộng, mở tung ánh rực rỡ, mùi thơm tràn xa.
Giữa trời đất, dường như chỉ còn lại chàng và đóa sen này.
Tiết hương ngân nang phá, tả lộ ngọc bàn khuynh.
Ngã tàm trần cấu nhãn, kiến thử quỳnh dao anh*
Trung sinh bạch phù dung, hạm đạm tam bách hành.
Bạch nhật phát quang thải, thanh tiêu tán phương hinh.
Tiết hương ngân nang phá, tả lộ ngọc bàn khuynh.
Ngã tàm trần cấu nhãn, kiến thử quỳnh dao anh.
*Trích Sen trắng Đông Lâm tự – Bạch Cư Dị – bài thơ Tạ Vô Lượng từng gửi Bùi công khi ngài hỏi đặt tên gì cho đứa bé.
Túi bạc xé mở trút hương, mâm ngọc nghiêng rót sương.
Ta thẹn đôi mắt này đầy bụi trần dơ bẩn, đã được nhìn thấy đóa hoa đẹp như ngọc
Đóa sen này không thuộc về Vương Đình, nàng đến từ ngoài vạn dặm.
Đàm Ma La Già nhìn đóa sen, vết thương trên người dần dần khép lại.
Ánh hào quang trong ao càng rực, hoa sen khẽ đung đưa.
Chàng kìm lòng không đặng đưa tay, muốn chạm vào đóa sen.
Ảo ảnh đột nhiên vỡ vụn, hoa sen nhanh chóng rút đi ánh sắc, ngay trước mắt chàng vỡ ra thành ngàn vạn mảnh, rồi hóa thành bột mịn, gió thổi qua tan thành mây khói.
Bóng đêm lại trùm xuống, bao phủ lấy chàng.
Đàm Ma La Già đứng trong bóng tối vô biên, nhìn bàn tay mình.
Trống rỗng, không có thứ gì.
Đến cả chiếc bóng còn không để lại.
Đàm Ma La Già ngửa mặt lên, một đôi mắt xanh, lạnh lùng như tuyết, bắn sắc lạnh tung toé.
...
Khăn ấm dán trên mặt, nhẹ nhàng lau sạch, hoàn toàn thoải mái dễ chịu, thoảng như đóa sen trong mơ.
Đàm Ma La Già bắt lấy một bàn tay mềm mại, nắm chặt.
"Pháp sư?"
Bên tai một tiếng gọi dịu dàng.
Đàm Ma La Già mở mắt.
Màn trướng rũ thấp, ánh sáng xanh nhạt nhảy múa, bày biện trong phòng dưới nắng sớm rọi qua song hoa cửa sổ trải khắp lóe ra ánh sáng dìu dịu.
Dao Anh đang ngồi bên giường, cúi đầu nhìn chàng, giữa hai đầu lông mày không thể che hết vẻ mệt mỏi, lo lắng hỏi: "Đỡ hơn chút nào không ạ?"
Trời sáng bừng.
Đã là sáng ngày thứ ba.
Trong tích tắc, Đàm Ma La Già không phân biệt rõ đây là mơ hay là thực.
Ngoài màn vang lên tiếng bước chân, Tất Sa và y giả đi đến, Dao Anh quay đi nói chuyện cùng họ.
Đàm Ma La Già buông tay ra, nghe tiếng nói chuyện đứt quãng. Sau thoáng chốc, y giả xem mạch cho chàng, Dao Anh giúp chàng uống vài viên thuốc, nuốt xong, vẻ mặt y giả và Tất Sa như thở ra một hơi dài, thương lượng mấy câu rồi lui ra.
Chàng che miệng nhẹ nhàng ho khan.
Dao Anh lập tức đứng dậy, rót một chén nước, "Pháp sư, uống nước đi."
Nàng đỡ Đàm Ma La Già ngồi lên.
Chàng nghiêng người dựa vào bằng ỷ, phất tay áo cà sa mang theo luồng khí, uống hết chén nước ngay trên tay nàng, trong lúc đó, hai luồng ánh mắt trong lạnh vẫn thẳng tắp ngắm nàng, không hề chớp mắt.
Dao Anh tự biết da mặt mình rất dày, có điều cứ bị chàng dùng ánh mắt chuyên chú thế này ngắm nhìn, muốn giả bộ như không thấy cũng đâu được, ngước mắt đối mặt với chàng.
Đàm Ma La Già dời mắt, ánh mắt yên tĩnh.
Nàng ở đây, khoẻ mạnh, không có đi, không có xảy ra chuyện.
Dao Anh thầm cười trong lòng.
Lúc chàng tỉnh táo quả nhiên không dám nhìn nàng nhiều.
Trong phòng yên tĩnh im ắng, hai người mãi thật lâu không nói gì.
Đợi Đàm Ma La Già uống nước xong, Dao Anh buông chén, ngó khuôn mặt tái nhợt của chàng, nói: "Pháp sư, sau mấy việc như này để Tất Sa hay Duyên Giác đi là được rồi... Chàng đang thương thế nặng nề, cứ phát tác tái đi tái lại, phải điều dưỡng thân thể cho tốt, phải nghe y giả."
Đêm hôm trước chàng rơi khỏi ngựa, nàng kéo không nổi, muốn cõng chàng, vừa đi hai bước đã ngã, rơi vào đường cùng đành nhờ đến Lý Trọng Kiền đến giúp đỡ. Chàng đã ngủ mê một ngày một đêm.
Đàm Ma La Già không trả lời Dao Anh, ánh mắt dừng trên mặt nàng, hỏi: "Có bị thương không?"
Đây là câu đầu tiên từ khi chàng tỉnh.
Dao Anh khẽ giật mình, ê ẩm, ấm áp trong lòng, lắc đầu nói: "Em không có bị thương, chúng đưa em đi là muốn dùng em để ép Lý Huyền Trinh."
Nàng tóm tắt chuyện đêm trước.
"Khi anh ấy vừa nhận tin, sợ bên cạnh còn có nội ứng của chúng nên không dám lộ ra, đã bảo Duyên Giác bọn em có việc phải rời đi sớm... Duyên Giác và Tất Sa đều cho rằng em đi thật, làm sao Pháp sư biết là em bị bắt?"
Tất Sa nói, Đàm Ma La Già rời đi một mình, họ không hề hay biết, cứ nghĩ chàng đi từ giã nàng, ai ngờ chàng tìm tới Lý Trọng Kiền, kịp thời cứu nàng ra.
Chậm tí nữa, không ai còn có thể tìm dấu vết tử sĩ, Lý Trọng Kiền muốn tìm nàng sẽ rất khó khăn.
Đàm Ma La Già rũ mắt không nói.
Lý Trọng Kiền là chính sứ của sứ đoàn, văn thư thông thương còn chưa có quyết định, Lý Trọng Kiền không thể chưa chọn một sứ giả thay thế đã co chân là đi, với lại Dao Anh sẽ không cứ thế mà rời đi, chí ít sẽ để lại một bức thư cho chàng...
Đàm Ma La Già có thể tìm ra rất nhiều lý do để thấy việc họ rời đi quá kỳ cục.
Thế nhưng, chính trong lòng chàng rõ, dù cho không có những điểm khả nghi ấy, chàng cũng sẽ đuổi theo.
Biết rất rõ là phí công, vẫn kiềm nén không được.
Khi chưa tu hành, thấy núi là núi, thấy nước là nước. Tham thiền rồi, thấy núi không phải núi, thấy nước không phải nước. Hiểu thấu rồi, núi vẫn là núi, nước vẫn là nước.
Trong lòng có Phật, khắp nơi đều là Bồ đề.
Trong lòng có nàng, thấy Phật như thấy nàng.
Trong lòng chàng có chấp niệm, cho dù có trước Phật Đà tụng kinh ngàn lần vạn biến, cũng không tan ra.
Trong vòng một ngày, chàng tận mắt thấy nàng bị ám sát, cứ nghĩ phải cùng nàng tử biệt, đợi nàng tỉnh lại, mãi thật lâu chàng không bình tĩnh lại nổi, sợ nàng lo lắng, cũng sợ ở trước mặt nàng mình sẽ thất thố, quay về Vương Tự dưỡng thương, định ổn định suy nghĩ mới đi gặp nàng, còn chưa kịp tỉnh táo, tin nàng rời đi lại truyền đến.
Một chớp mắt đó, dường như chàng không khống chế nổi chính mình.
Ác niệm của chàng, cuối cùng lấn át lý trí.
Thấy chàng vẫn luôn thinh lặng, Dao Anh đổi chủ đề, hỏi: "Pháp sư, muốn ăn thứ gì không?"
Giọng nàng nhẹ nhàng, giữa lông mày mang ý cười.
Cứ như bất kỳ xảy ra chuyện gì, nàng đều có thể cười trừ.
Đàm Ma La Già ngưng mắt nhìn nàng.
Chàng vẫn nhớ rõ trước khi mê man, trong bóng đêm sâu thẳm, cuồng phong gào thét, chàng ngã ngựa, nàng cúi người, trán dán vào trán chàng, hơi thở phà trên mặt chàng, một đôi mắt sáng tràn đầy nước mắt.
Nàng phải nên cười thật nhiều, tùy ý xinh đẹp, tùy ý vui tươi.
Chàng thích ngắm nàng cười.
Đàm Ma La Già ho khan một tiếng, nói: "Công chúa, chuyện đêm trước, ta đều nhớ rõ."
Dao Anh giật mình. "Pháp sư nhớ rõ chuyện gì ạ?"
Nàng lặng đi một lúc, nhẹ giọng hỏi.
Đàm Ma La Già không nói, ánh mắt dừng trên mặt nàng, ngồi thẳng dậy, từng chút từng chút một tiến đến gần nàng.
Dao Anh vô thức nín thở, từ đáy mắt ảnh lên khuôn mặt tươi sáng của chàng.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên đến mức thoảng như nàng có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Đàm Ma La Già dừng lại, chăm chú nhìn nàng một lát, nói: "Ta rất khoẻ, muốn ăn gì sẽ bảo Duyên Giác đi thu xếp. Công chúa đã mệt nhọc hai ngày, đi nghỉ ngơi đi."
Hai đêm liền nàng không ngủ, vành mắt đã phát xanh.
Dao Anh ngơ ra.
Chàng vẫn chưa trả lời câu hỏi đấy của nàng.
Không chờ Dao Anh cự tuyệt, Đàm Ma La Già vỗ tay ra hiệu Duyên Giác vào phòng.
Dao Anh giật khóe miệng, nghĩ nghĩ, đứng dậy đi ra cửa.
Chàng không muốn trả lời, nàng không ép buộc.
"Đi đâu thế?"
Sau lưng bỗng nghe giọng chàng.
Dao Anh buồn bực quay đầu: "Em đi về nghỉ..."
Đàm Ma La Già nhìn sang chỗ khác, trên mặt không lộ cảm xúc gì, nói: "Ngủ ở phòng trong này đi."
Rời chàng quá xa.
Giọng điệu chàng hờ hững, vẻ mặt cũng hững hờ, yếu ớt ngồi dựa vào, lại lộ ra mấy phần ý không cho phép tranh cãi, sức mạnh thực chất bên trong phát ra, khí thế khϊếp người.
Dao Anh xác nhận mình không nghe lầm, nhíu mày, quay người đi vào phòng trong, nàng đúng là rất mệt mỏi, cần ngủ một giấc ngon.
Đợi bóng nàng biến mất sau rèm, Đàm Ma La Già nhìn sang Duyên Giác đang rón rén vào nhà.
"Phái người điều tra sao rồi?"
"Hồi bẩm Vương, gần đây sứ đoàn đến dâng tặng lễ vật quá nhiều, khó mà điều tra, nhưng hẳn là Thánh Thành không có đồng bọn của mấy kẻ kia. Dịch quán các nơi đã tăng thêm người, chỉ cần có người sống tới gần, sẽ có người báo tin về."
Đàm Ma La Già khẽ gật, đột nhiên hỏi: "Lễ hội trong thành còn mấy ngày nữa kết thúc?"
Duyên Giác sững ra, kịp hiểu, tính qua rồi nói: "Còn năm ngày ạ."
...
Dao Anh ngủ một giấc, lúc tỉnh lại trời đã chiều, Đàm Ma La Già đang tiếp kiến Tất Sa, nàng đi qua, nghe hai người đang thảo luận về Lý Huyền Trinh và Lý Đức.
Thấy nàng đã tỉnh lại, Tất Sa cáo lui ra ngoài.
Dao Anh đưa mắt nhìn bóng lưng anh ta đi xa, quay lại nhìn Đàm Ma La Già, chàng vẫn ngồi dựa vào trước giường, khuôn mặt trầm tĩnh, văn thư xếp trên chiếc bàn bên cạnh.
Chàng vừa tỉnh không lâu, đã bắt đầu xử lý quốc sự.
"Pháp sư..." Dao Anh trầm ngâm một lát, nói, "Gút mắt giữa em, Lý Đức, Lý Huyền Trinh không ảnh hưởng đến minh ước với Vương Đình, việc này em sẽ tự xử lý, nếu cần Pháp sư hỗ trợ, em sẽ không giấu Pháp sư. Pháp sư không phải lo cho em."
"Chàng đang dưỡng thương, đừng quan tâm mấy việc vặt này."
Đàm Ma La Già nâng đôi mắt xanh nhìn Dao Anh, không thu liễm khí thế trên người, nói: "Công chúa ở Vương Đình xảy ra chuyện là đã liên quan đến ta. Cho dù đối phương có thân phận gì, bọn chúng ra tay ở Vương Đình, ta sẽ không hờ hững nhìn."
Dao Anh nghĩ thầm cũng có lý, không nói nữa, đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu tỉ mỉ cặn kẽ nhìn chàng.
Đàm Ma La Già cầm lấy một quyển văn thư, cụp mắt.
"Uống thuốc rồi ạ?" Dao Anh hỏi.
Chàng gật đầu.
Dao Anh lôi ra món đồ mình từng mua ở phố chợ, thân binh đã giúp đem tới, mở túi, đưa cho Đàm Ma La Già.
"Em hỏi y giả rồi, đều là thứ chàng được ăn."
Đàm Ma La Già nhẹ nhàng ưm đáp, cảm ơn rồi nhận túi để qua một bên, tay trái vẫn nắm chặt văn thư, điệu bộ rất chăm chú.
Dao Anh đứng dậy, đi đến trước bàn nhỏ của mình, ngồi xếp bằng xuống, vén tay áo lên, nâng bút viết thư.
Lúc Đàm Ma La Già mê man nàng không thể ra khỏi chùa, đành dùng thư trao đổi với Lý Trọng Kiền, cũng may hiện giờ Lý Trọng Kiền nghi ngờ toàn bộ sứ đoàn, đang điều tra từng tuỳ tùng bên người, cảm thấy gặp nàng cũng khiến nàng bại lộ, nếu không đã sớm đến Vương Tự đòi người.
Nàng viết xong thư, nhờ Duyên Giác đưa ra ngoài, lật một tập sổ sách xem kỹ.
Đàm Ma La Già ngồi dựa vào trước giường phê duyệt văn thư, Dao Anh ngồi ở chiếc bàn nhỏ trên thảm nỉ một bên xem sổ ghi chép.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút sàn sạt trên giấy.
Liếc qua khoé mắt Đàm Ma La Già có thể thấy mặt bên nàng đang dựa bàn viết, quyển da dê trong tay thật là lâu mới lật qua một trang.
Dao Anh xem hết một cuốn, xoa bóp bả vai, nhìn sang chàng.
Đàm Ma La Già tỉnh táo lại, cúi đầu đọc văn thư tiếp.
Lần này chàng ngưng thần tĩnh tâm, không phân tâm vì nàng nữa, đến khi phê sửa hết toàn bộ văn thư, ngẩng đầu lên, khẽ giật mình.
Đã là sắp tối, nắng cuối ngày óng ánh rải vào phòng, lồng một lớp sắc vàng trên mặt Dao Anh đang ghé vào chiếc bàn nhỏ ngủ thϊếp đi.
Nàng phải giữ liên lạc với Cao Xương, quản lý mấy việc vặt rườm rà, còn phải quan tâm thân thể của chàng, đề phòng người khác ám hại... Mỗi ngày đều khổ cực thế này.
Đàm Ma La Già xốc mền gấm, nhìn qua chân mình, từ từ xuống giường, ngồi bên cạnh Dao Anh, ngắm gò má nàng.
Nàng ngủ rất say ngọt, mặt mày giãn ra, trong tay còn đang nắm một cây bút.
Chàng chăm chú ngắm nàng, đưa tay, cẩn thận từng chút rút cây bút trong tay nàng.
Nàng đang chìm trong mộng không kiên nhẫn hất tay.
Đàm Ma La Già đỡ cổ nàng lên, giúp nàng nằm trên nệm nỉ, kéo mền gấm đắp lên người nàng. Gục lên chiếc bàn nhỏ này mà ngủ, tỉnh lại cả người buốt nhức phải biết.
Dao Anh buồn ngủ vô cùng, bả vai đã cứng lại, sau khi nằm thẳng xuống, trong mơ mơ màng màng cảm thấy tư thế rất dễ chịu, ôm chặt mền gấm, thích ý giãn tay duỗi chân.
Đạp một phát, đôi chân mang giày lụa mỏng nhẹ nhàng đá trúng đùi Đàm Ma La Già.
Đàm Ma La Già ngắm nàng, khóe miệng nhẹ kéo, trong đôi mắt xanh lướt qua một ảnh cười trong veo ngắn ngủi.
...
Y giả liên tiếp ba ngày châm kim cho Đàm Ma La Già, mỗi một lần thi châm, Dao Anh đều ở bên cạnh chăm sóc chàng.
Trong lúc đó, mỗi ngày nàng viết cho Lý Trọng Kiền mấy phong thư, sớm tối báo bình an, căn dặn thân binh nghĩ cách đưa Lý Huyền Trinh đi.
Sau khi Lý Trọng Kiền phái hết mọi tuỳ tùng lạ mắt đi, rốt cuộc cũng an tâm chút, tiếp tục xử lý chuyện sứ đoàn.
Dao Anh viết cho Trịnh Cảnh ở Cao Xương phong thư, nhờ cậu đem về gửi cho Đỗ Tư Nam.
Đàm Ma La Già lệnh cho lễ quan viết cho Đạt Ma một phong thư lời lẽ chọn lọc nghiêm khắc, vạch rõ có người trong sứ đoàn rắp tâm gây rối, thư trực tiếp giao cho sứ đoàn, Lý Trọng Kiền không phản ứng, những người khác trong sứ đoàn cả kinh thất sắc, thầm kinh hãi.
Hai phong thư một trước một sau gửi đi.
Ngày thứ tư, Dao Anh viết xong thư, đang ở hiên trước chờ y giả, mãi không thấy y giả đến, nàng hỏi Duyên Giác.
Duyên Giác gãi đầu: "Hôm nay y giả không đến."
"Sao không đến?"
Duyên Giác nhỏ giọng: "Hôm nay Vương muốn ra ngoài."
Dao Anh kinh ngạc nói: "Pháp sư muốn đi đâu?"
Mấy hôm nay nàng đều ngủ trong phòng Đàm Ma La Già, không thấy chàng nhắc chuyện muốn đi ra ngoài, chân chàng đang sưng, không thể đi đường quá lâu.
Duyên Giác cũng là rất mù mờ: "Tôi cũng không biết Vương muốn đi đâu."
Hai người đang nói, Tất Sa đi tới, trong tay cầm mấy mặt nạ quỷ mặt xanh nanh vàng đưa cho Dao Anh.
"Công chúa, đi theo tôi."
Anh ta bổ sung. "Vương dặn."
Dao Anh chưa hiểu chuyện gì, đi theo Tất Sa ra Vương Tự, vào một ngõ nhỏ ít ai lui tới.
Một chiếc xe ngựa dừng ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ, thân vệ đánh xe ngựa che mặt, nhìn không ra tướng mạo.
Tất Sa ra hiệu Dao Anh lên xe.
Nàng đeo lên mặt nạ quỷ, giẫm ghế nhỏ lên xe ngựa, xốc màn nỉ lên, trong xe đã có người, một thân áo tăng, ngồi ngay ngắn trong một góc, trong tay cầm một quyển giấy da dê, tay áo trượt xuống, lộ ra một chuỗi Phật châu, trang trọng lạnh nhạt nghiêm túc.
Dao Anh sửng sốt.
Màn nỉ buông xuống, xe ngựa lộc cộc lộc cộc đung đưa, nàng nhìn Đàm Ma La Già, nhẹ giọng hỏi: "Pháp sư, chúng ta đi đâu?"
Đàm Ma La Già nhìn quyển da dê trong tay.
"Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội."
Chàng không ngước mắt, nói.
Ngón tay Dao Anh chấn động, cổ họng nghẹn lại.
Xe ngựa lái vào phố dài náo nhiệt, tiếng người ồn ào xuyên vào toa xe, Dao Anh vén rèm xe nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy dàn cổng chào cao cao đứng sừng sững ở đài cao, trên đài vũ kỹ đang nhẹ nhàng nhảy múa, tay áo màu mè bay lên, dáng múa chói lọi.
Nàng mang mặt nạ, hai tay chống cằm, thưởng thức ca múa trên đài.
Ở sau lưng nàng, Đàm Ma La Già đưa lưng về phía nàng lật xem thư quyển phê duyệt, thân đang ở phố xá sầm uất, chàng vẫn giữ tâm bình khí hòa, thoáng như hoàn toàn không nghe thấy tiếng reo hò khen ngợi từng đợt lấn át từng đợt bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, chàng đã xem hết một phong thư cáo trạng quý tộc tố khổ, xoa mi tâm, ngón tay nhẹ phẩy Phật châu.
Một tiếng cười trong trẻo, như châu rơi khay ngọc quanh quẩn bên tai chàng.
Giữa lông mày chàng bỗng hơi nhúc nhích.
Nàng đang cười.
Không chỉ cười, hai tay còn nhịp nhàng đung đưa theo nhịp, váy áo phát ra tiếng ồn ã, như đang nhảy múa theo.
Đàm Ma La Già không quay lại, cúi đầu lật xem quyển da dê.
Chàng không thể tham dự hồng trần của nàng, chỉ có thể dùng loại cách này để nàng được ca múa nàng đã bỏ qua.
Nàng vui vẻ là tốt rồi.
-------------------------
truyenwk.com : claretter_812
Bình luận facebook