-
Chương 167
Trước đại điện đã xếp đặt lều trướng hoa lệ, thảm vàng trải đất, màn phất nhẹ, từng lá cờ trắng thêu chỉ vàng đón gió phần phật.
Văn võ quần thần ăn vận đẹp đẽ, đứng trước bậc thềm, nhìn Mạc Bì Đa thân mặc áo giáp cưỡi ngựa vào cung. Sau lưng cậu, Kim Bột dẫn đầu Vương tử Bắc Nhung tay nâng thư hàng, trân bảo và dư đồ, vào lều yết kiến Đàm Ma La Già.
Nhạc lễ xong, Kim Bột dâng lên thư hàng, lễ quan nhận lễ vật dâng tặng, tuyên đọc chiếu thư sắc phong bọn hắn làm Vương.
Trước điện cười nói vui vẻ, nhạc trống vang trời.
Đám đại thần vây quanh tướng lĩnh xuất thân quý tộc chuyện trò vui vẻ, Mạc Bì Đa không hài lòng bọn hắn, uống vài chén rượu, theo chỉ dẫn thân binh đi về hướng nội điện.
Nội điện đốt nước hương trầm, từng sợi khói xanh lượn lờ.
Tất Sa Duyên Giác đứng trước điện.
Mạc Bì Đa cười nói với họ mấy câu rồi đi vào nội điện, một chân quỳ xuống hành lễ.
Đàm Ma La Già ngồi ngay ngắn trước điện, không ngẩng đầu, nâng bút viết một phần chiếu thư, một người cà sa, khí thế ung dung.
Mạc Bì Đa nín hơi ngưng thần, không dám lên tiếng.
Tất Sa, Duyên Giác vào sau cũng nghiêm mặt đứng yên, không dám lên tiếng.
Một tiếng vang nhỏ, Đàm Ma La Già buông bút, ngước lên, đưa mắt ra hiệu Duyên Giác. Duyên Giác bước tới, nâng chiếu thư chàng vừa mới viết xong đưa cho Mạc Bì Đa.
Mạc Bì Đa xem xong nội dung chiếu thư, trợn lớn mắt, không thể giấu hết nỗi kinh ngạc.
Đàm Ma La Già nhìn cậu: "Cậu có thể gánh trách nhiệm này chứ?"
Mạc Bì Đa ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Có thể!"
"Được." Đàm Ma La Già khẽ gật, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm nhìn cậu, "Từ hôm nay trở đi, cậu được thăng nhiệm Tiết Độ Nha Đại Tướng quân, dao lĩnh Tát Châu*."
*Nha trong nha môn – dao lĩnh: nhậm chức.
Mạc Bì Đa tràn trề nhiệt huyết, dập đầu nói: "Thần sẽ tận trung cương vị, không cô phụ tín nhiệm của Vương!"
Cậu là người của bộ lạc Ô Cát Lý, không phải xuất thân quý tộc, không thờ phụng Phật giáo, theo lệ không thể vào Tiết Độ Nha, cũng sẽ không thể ở lại Thánh Thành lâu, từ đầu đến cuối chỉ là một Vương tử của bộ lạc ngoại tộc. Cậu dẫn quân khải hoàn, tướng lĩnh quý tộc đồng hành được quan viên ven đường xun xoe lấy lòng, còn cậu chỉ nhận được vắng vẻ. Giờ Vương đặc biệt đề bạt cậu, về sau cậu cũng có thể ở lại Thánh Thành!
Tất Sa Duyên Giác nhìn nhau cười, chúc mừng Mạc Bì Đa, cậu đứng lên, tươi sáng cười, cặp mắt tỏa sáng lấp lánh.
Đàm Ma La Già rũ mắt tiếp tục lật xem sớ dâng.
Mấy người cáo lui, đột nhiên Mạc Bì Đa gãi đầu, quay lại vào điện, nhỏ giọng nói: "Vương, thần có một việc tư muốn bẩm."
"Nói."
Mạc Bì Đa nói: "Trước đây thần có xin cưới Văn Chiêu công chúa, đã cầu Vương cho phép ... Văn Chiêu công chúa đã cự tuyệt thần."
Đàm Ma La Già nâng tầm mắt.
Mạc Bì Đa nói tiếp: "Ngay hôm sau ngày thần xin cưới, Văn Chiêu công chúa đã viết thư cự tuyệt thần, lúc ấy thần chưa nhận được tin, đến sau cái ngày thần lao tới Cao Xương, công chúa gặp mặt thần nói rõ nguyên do, công chúa lòng đã có chốn, không thể tiếp nhận tâm ý của thần."
Đàm Ma La Già nắm chặt sớ dâng.
Lúc cùng Lý Trọng Kiền rời Thánh Thành, nàng cũng đồng thời cự tuyệt Mạc Bì Đa.
Mạc Bì Đa nói xong lui ra ngoài.
Đàm Ma La Già ngồi đờ đẫn một lúc.
Lát sau, Tất Sa vào điện, "Vương bổ nhiệm Mạc Bì Đa thành Tiết Độ Nha Đại Tướng quân, có thể sẽ dẫn tới chỉ trích."
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: "Không phá thì không xây được. Mạc Bì Đa không phải xuất thân quý tộc, không phải con em thế gia, quân bộ cần người như cậu ấy. Cậu là cháu của công chúa, dính dáng thế gia quá nhiều, Mạc Bì Đa vào quân bộ, cậu thống lĩnh Cấm Vệ quân, một sáng một tối, một trong một ngoài."
"Thời loạn thì dùng cách của thời loạn, đó chỉ là nhất thời, Bắc Nhung đã diệt, chỉ còn lại Hải Đô A Lăng, nên tính toán cho sau này."
Tất Sa trong lòng nghiêm trang, cung kính đáp lời.
Lúc Đàm Ma La Già còn bé bị thế gia cầm tù, Bắc Nhung lại ở bên cạnh nhìn chằm chằm, ngài ấy buộc phải mượn nhờ thân phật Phật Tử áp chế thế gia, lại lấy Tô Đan Cổ thủ đoạn tàn nhẫn ra uy quần thần, hiện giờ Bắc Nhung đầu hàng, uy hϊếp lớn nhất đã trừ, đúng là phải tính toán cho tương lai.
Dù sao không ai biết Đàm Ma La Già còn có thể sống mấy năm... Ngài ấy đã sớm chuẩn bị từ trong bóng tối, bảo đảm sau khi mình chết quyền lực có thể thuận lợi thay đổi, không đến mức dẫn tới phát sinh náo loạn, kẻ thù ngoài thừa cơ vắng chủ vào nhà.
Nghe bước chân thình thịch trước điện, Duyên Giác chạy như bay vào.
"Vương, thân binh Văn Chiêu công chúa tới báo, hôm nay công chúa có việc, không về."
Đàm Ma La Già hỏi: "Công chúa đã đi đâu?"
"Công chúa đi dịch quán, thân binh nói công chúa và Vệ Quốc Công có chuyện muốn thương nghị, đêm nay không về viện tử, mai có lẽ cũng không về được."
Đàm Ma La Già nhíu mày.
...
Bên trong dịch quán, Lý Trọng Kiền ngũ tạng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Y giả bôi thuốc cho mắt Dao Anh, băng vải lại, dặn dò: "Cách mỗi hai canh giờ đổi thuốc một lần, trong một tháng không được ăn đồ tanh, dầu mỡ."
Lý Trọng Kiền đưa y giả ra ngoài, quay người, nhìn băng vải băng kín mắt Dao Anh, sắc mặt âm trầm như nước.
Dao Anh không thấy gì hết, hơi bất an, đưa tay sờ sờ bên giường: "Anh?"
Lý Trọng Kiền nắm tay, hít sâu một hơi, cố gắng nén một bụng đầy lửa giận xuống, nắm chặt tay nàng, "Mắt còn đau không?"
Dao Anh nói: "Thoa thuốc xong, đỡ nhiều ạ..."
Lý Trọng Kiền cất cao giọng: "Em có biết nếu anh với cái tên Lý Huyền Trinh thu tay lại chậm một chút, có lẽ đến mạng em cũng không còn không? Em xông tới làm gì?"
Dao Anh ngửa đầu, nhỏ giọng nói: "Anh à, Lý Huyền Trinh là Thái tử, anh không thể ở Vương Đình mà gϊếŧ hắn..."
"Hắn không để ý luân lý làm người, lại có thứ tâm tư xấu xa kia với em!"
Lý Trọng Kiền không nhịn được, gầm lên, "Ta không thể để cho hắn sống trên cõi đời này!"
Chỉ cần vừa nghĩ đến mỗi lần Lý Huyền Trinh nhìn Dao Anh đang suy nghĩ gì, hắn tức đến lông tóc dựng đứng, hận không thể chém tên này thành muôn mảnh. Lý Huyền Trinh lại có mặt mũi đuổi theo tới Vương Đình!
Dao Anh thở phào, xem ra Lý Huyền Trinh tình nguyện bị Lý Trọng Kiền hiểu lầm, cũng không nói ra thân thế của nàng.
Thư của nàng hẳn là còn chưa đưa đến tay Đỗ Tư Nam, trước khi nhận được hồi âm của Đỗ Tư Nam, xác nhận thân thế của mình, nàng không muốn để cho Lý Trọng Kiền biết việc này.
"Anh, hắn không dám làm gì em, Lý Đức cũng không dám, trước tiên cứ đưa hắn trở về, nhắm mắt làm ngơ đã."
Lý Trọng Kiền nắm chặt một góc bàn trà, sắc mặt càng thêm đen ngòm, mắt phượng đỏ lên như muốn bốc cháy.
Dao Anh không nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn, nắm cánh tay hắn lắc lắc: "Anh à... anh mà gϊếŧ hắn, nguy hiểm quá lớn, Lý Đức mới là người chúng ta phải đề phòng... giữa Lý Đức Lý Huyền Trinh mâu thuẫn lớp lớp, Lý Huyền Trinh còn sống, đối với chúng ta mà nói không phải chuyện xấu..."
Lý Trọng Kiền hồi phục tinh thần, nhìn băng vải trên mặt, nhắm mắt, "Được, lúc này ta không gϊếŧ hắn."
Dao Anh thở phào.
Nàng hiện giờ còn không thể nói toàn bộ chân tướng cho Lý Trọng Kiền, anh ấy đang có ý nghĩ muốn cùng cha con Lý Đức cùng chết chùm, nếu biết khúc mắc giữa nàng và Lý Huyền Trinh, chắc chắn sẽ không chút do dự hi sinh chính mình.
Trấn an được Lý Trọng Kiền, Dao Anh hỏi thân binh: "Vết thương Thái tử thế nào rồi?"
Thân binh đáp: "Y giả vừa mới băng bó cho Thái tử điện hạ, vết thương cũ đã gần như khỏi hẳn. Hôm nay A Lang lại đánh cho Thái tử một trận, thêm vài vết mới, nhưng không nguy hại lắm."
Dao Anh gật đầu, "Dẫn hắn tới."
Chỉ sau chốc lát, có tiếng bước chân nhẹ vang, thân binh đưa Lý Huyền Trinh vào nhà.
Dao Anh ra hiệu cho thân binh lùi ra góc khác, hỏi: "Ngươi làm gì thế? Sao anh trai ta lại biết tâm tư của ngươi?"
Lý Huyền Trinh lặng thinh một lúc. "Mắt còn đau không?"
Hắn mặt mũi bầm dập, đến cả ngũ quan cũng nhìn không ra, khập khiễng đi đến trước mặt nàng, nhìn băng gạc trên mắt, hỏi.
Dao Anh không thấy người, ngồi ngay ngắn bất động, lạnh lùng nói: "Chuyện không liên quan tới ngươi."
Lý Huyền Trinh cười khổ, sao mà không liên quan? Hắn với Lý Trọng Kiền nổi tranh chấp, nàng chạy đến ngăn cản, con mắt mới có thể bị thương.
Hắn cúi người, kéo tay nàng.
Dao Anh vô thức hất lên, Lý Huyền Trinh đau đến da mặt co quắp mấy lần, đắng chát trong lòng, nén không rên, cầm thật chặt bàn tay nàng, "Đừng nhúc nhích, ta cho muội xem một vật."
Hắn lấy một vật từ trong tay áo nhét vào lòng bàn tay Dao Anh.
Dao Anh nhíu mày, nghiên cứu món đồ trong lòng bàn tay, sờ soạng mãi cũng không có đoán ra: "Đây là cái gì?"
Lý Huyền Trinh mãi chẳng nói.
Từng chuyện xưa tất cả hiển hiện trong đầu hắn, hắn đã từng cố sức lãng quên đoạn quá khứ kia, nhưng ký ức vẫn luôn kiên cố đóng đô triền miên nơi đáy lòng hắn, cho dù hắn khoét từng đao từng đao, đào lòng mình đến máu me đầm đìa, cũng chẳng thể xóa đi hồi ức cùng nàng quen biết, đành chôn nó sâu tận đáy lòng, dùng hận ý lấp vào chỗ trống.
Về sau hắn phát hiện, thật ra gì hắn cũng đều nhớ.
"Là tượng đất..." Lý Huyền Trinh nhẹ nói, "Tượng đất của muội."
Hắn bị giam dưỡng thương, nặn mấy tượng đất, đều dáng vẻ của nàng. Lý Trọng Kiền nhìn thấy tượng cực giống nàng, là hiểu.
Mặt Dao Anh không một tia gợn sóng, tiện tay đặt tượng đất qua một bên nệm, nói: "Ta sẽ lập tức phái người đưa ngươi về Cao Xương, bộ hạ của ngươi hẳn cũng đã tìm tới, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Lý Huyền Trinh nhắm mắt chốc lát.
Nàng không nhớ rõ tượng đất.
Hay là nói, nàng nhớ, nhưng nàng không quan tâm tí nào.
Hắn đã tiêu hết sạch tất cả kỳ vọng của nàng, giờ thì dẫu hắn làm gì, nàng cũng chẳng thèm để ý.
"Vì sao..." Hai tay hắn nắm chắc thành đấm, đau đớn trên người còn kém xa nỗi đau hiện trong tim, "Thất Nương, sao lại ngăn cản Lý Trọng Kiền gϊếŧ ta?"
Dao Anh thản nhiên nói: "Bởi vì ta không muốn anh ta xảy ra chuyện."
Lý Huyền Trinh câu khóe môi, tự giễu cười một tiếng.
Trả lời trong dự liệu, mà hắn cứ lần lượt muốn hỏi. Biết rõ là tự rước lấy nhục, hắn vẫn ôm một chút kỳ vọng, hy vọng nơi đáy lòng nàng vẫn có chỗ không nhẫn tâm với hắn.
Chỉ cần có một tí ti là đủ rồi.
"Thất Nương, muội không cần lo lắng Lý Trọng Kiền phát hiện thân thế của muội..." Lý Huyền Trinh quay người, khập khiễng ra ngoài, "Trước khi muội quyết định nói cho hắn biết sự thật, ta sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Giọng hắn nghe rất bình thản, thậm chí có mấy phần nhẹ nhàng.
Dù cho bị Lý Trọng Kiền và thân binh nàng hiểu lầm, dù cho bị người trong thiên hạ chế nhạo, thì phải làm thế nào đây?
Hắn không quan tâm.
Dao Anh lo đêm dài lắm mộng, thúc giục thân binh tranh thủ lên đường, chạng vạng tối cùng ngày, thân binh hộ tống Lý Huyền Trinh rời Thánh Thành.
Nàng ở lại dịch quán xem chừng Lý Trọng Kiền, muốn anh tự thay thuốc cho mình, để phòng anh lén ra khỏi thành đuổi theo gϊếŧ Lý Huyền Trinh.
Vừa nhìn dáng vẻ bịt mắt của nàng, lửa giận ngập đầu của Lý Trọng Kiền đều tan biến, không nhắc lại chuyện phải lập tức chính tay đâm tên Lý Huyền Trinh.
Dao Anh sai thân binh đi Vương Tự gặp Tất Sa, "Phía Vương Tự có việc gì gấp nhất định phải tới bẩm báo."
Thân binh trở về phục mệnh: "Tướng quân A Sử Na nói mọi chuyện đều tốt, công chúa không cần phải lo lắng, nếu có việc, chắc chắn ngài sẽ tới mời công chúa."
Dao Anh yên lòng, thu dọn đi ngủ.
Lúc nửa đêm, Dao Anh mơ thấy ác mộng, người run rẩy không thôi.
Một bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn trán nàng, lòng bàn tay hơi lạnh.
Dao Anh nửa mê nửa tỉnh, nghe được mùi vị quen thuộc, ôm bàn tay kia cọ lấy, líu ríu: "Pháp sư..."
Giọng kéo thật dài, lại non lại mềm.
Bóng người bên giường hơi cứng đờ.
Dao Anh nghiêng người sang, cuộn thành một cục, dựa sát vào bóng người kia.
Bên tai truyền đến tiếng tụng kinh, âm điệu uyển chuyển thanh lãnh.
Dao Anh níu chặt lấy tay áo không thả, đã sắp ngủ, chợt tỉnh táo lại, hai tay bắt một nắm.
Trống rỗng, chẳng bắt được gì.
Nàng ngồi dậy, trong phòng không một tiếng động, yên tĩnh, tiếng niệm kinh vừa rồi thoảng như là ảo giác của nàng.
Mặt Dao Anh còn bịt băng vải, không nhìn thấy gì, đưa tay sờ sờ bên giường, ven mép thảm gấm không có tí nếp gấp.
Khóe miệng nàng nhẹ nhàng kéo: "Pháp sư?"
Không có tiếng trả lời.
"Em biết chàng ở đây." Dao Anh nói chắc chắn, "Sao chàng lại tới? Trên người khá hơn chút nào không?"
Nàng đợi trong chốc lát, bên giường có tiếng sột soạt nhỏ xíu.
Một bóng người ngồi xuống cạnh nàng, ngón tay thon dài phớt qua gương mặt nàng, mở lớp băng vải.
Dao Anh ngoan ngoãn ngồi, không nhúc nhích, hoàn toàn tin cậy.
Đàm Ma La Già nhích lại gần hơn, nhìn kỹ mắt nàng, cặp mày nhíu chặt.
Dao Anh nhỏ giọng nói: "Pháp sư, chàng đừng lo lắng, em chỉ là tạm thời thấy không rõ lắm, qua mấy ngày sẽ ổn thôi. Hôm nay em giả ra vẻ rất đau để hù anh trai, để ảnh tỉnh táo lại."
Nàng còn cố ý ngã xuống đất, bảo thầy thuốc khuếch đại thương thế của nàng.
Đàm Ma La Già không nói.
Nàng cho thân binh giấu tin, sau khi chàng phái thân vệ tới tìm hiểu mới biết chuyện mắt nàng bị thương nên không thể về.
Nàng lừa chàng.
Một tích tắc biết nàng bị thương, gần như chàng kìm không được, muốn tự mình tới bắt người về... Chấp nhất đáy lòng chàng càng lúc càng sâu.
Đàm Ma La Già cầm băng vải, buộc lại cho Dao Anh, động tác thật dịu dàng, "Về sau đừng giấu ta." Nghe giọng điệu phá lệ nghiêm khắc.
Dao Anh gật gật: "Em không sao, nhưng hai hôm nay phải ở lại dịch quán, anh trai mới yên tâm... Pháp sư, chàng mau về đi, đừng chậm trễ chính sự."
Nói xong, nàng chau mày.
"Chàng không vận công đó chứ?"
Đề Bà Mông Đạt mang đơn thuốc mới có công dụng, chàng phải kiên trì dùng thuốc, với không thể vận công.
Đàm Ma La Già rũ mắt, dìu nàng nằm xuống, "Ta không có vận công. Ngủ đi, giờ ta đi."
Chàng có rất nhiều thứ phải bận rộn nàng không cần phải biết đến, những việc đó là trách nhiệm của chàng, chàng không sở cầu, nhưng nàng, là một điểm tư tâm duy nhất ngoài trách nhiệm của mình.
Thế nhưng chàng chỉ có thể lúc đêm khuya lặng lẽ đến thăm nàng.
Dao Anh nằm lại trên gối.
Đàm Ma La Già ngồi bên giường, nàng túm tay áo chàng, "Pháp sư, vừa rồi chàng đọc là kinh gì?"
"Phật thuyết kinh Bách Phật... Tụng những tên Phật này, thường thấy mộng đẹp, xa rời khó khăn, đến vô thượng bồ đề..."
Vừa rồi chàng đọc bằng tiếng Phạn, biết nàng nghe không hiểu, đổi thành tiếng Hán, âm sắc vẫn trong lạnh như cũ, như ngọc rơi vào mâm, cao quý ưu nhã.
Dao Anh không nhìn thấy dáng vẻ chàng, nghe chàng niệm tụng từng câu kinh, trong lòng vô cùng yên ổn, thả lỏng lại, chậm rãi ngủ thϊếp đi.
Quầng trăng như bạc từ song cửa sổ trải khắp trong nhà, nàng nghiêng người ngủ, khuôn mặt tắm trong vầng sáng mơ màng, mắt bịt vải, đôi môi trơn bóng, nhụy đỏ mới nở, như đang chờ người nhấm nháp.
Đàm Ma La Già cúi người, ngón tay vén tóc mai nàng, từ từ từng chút đến gần nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng phớt qua khuôn mặt của nàng.
Kẽo kẹt.
Ngoài cửa sổ hiện lên một bóng đen.
Đàm Ma La Già tỉnh táo lại, đắp kín mền gấm lại cho Dao Anh, đứng dậy đi ra.
Một bóng người cao lớn đứng ở chỗ sâu nơi đình viện, quay người liếc xéo chàng, một đôi mắt phượng phản chiếu ánh trăng lạnh băng, ánh mắt âm u.
"Ngươi và Minh Nguyệt nô là quan hệ thế nào?" Lý Trọng Kiền hỏi.
Hắn trong đêm lo cho Dao Anh, sang xem thử, nhìn thấy một tên đàn ông ngồi bên giường con bé, lập tức rút đao, nhưng con bé lại cười nói với y, điệu bộ dịu dàng, hiển nhiên là với tên này rất gần gũi.
Đàm Ma La Già im lặng, tháo khăn che mặt, dưới ánh trăng, một vết sẹo trải rộng trên mặt.
Lý Trọng Kiền nhăn mày, "Tô Đan Cổ?"
Người này gì cũng tốt, chỉ có một gương mặt sẹo... Dao Anh nhà mình ngày thường rất tốt, không thèm để ý tướng mạo người khác, thế nhưng cũng không nên tìm một tên xấu như vậy... Về sau thành thân, làm sao dẫn ra ngoài gặp người?
Hơn nữa kẻ thù Tô Đan Cổ tên nào tên nấy rất điên cuồng, Dao Anh ở chung với hắn, phải suốt ngày nơm nớp lo sợ rồi.
Nghĩ tới đây, Lý Trọng Kiền hừ lạnh: "Nửa đêm xuất hiện ở khuê phòng nữ nhi nhà người ta, lén lút, không hợp lễ, ngươi coi muội muội ta là ai chứ? Nó là thủ lĩnh Tây quân, người ái mộ nó không thiếu một mình ngươi."
Đàm Ma La Già trầm giọng nói: "Vệ Quốc Công nói đúng lắm... Thân phận ta mẫn cảm, để công chúa chịu ủy khuất."
"Đêm khuya ta đến đây, nàng mới có thể an tâm tĩnh dưỡng."
Lý Trọng Kiền híp mắt, cảm thấy giọng điệu người trước mắt có chút quen thuộc.
Đàm Ma La Già đưa tay, "Vệ Quốc Công, người của ta ở bên ngoài dịch quán, mời Vệ Quốc Công theo họ đi một chỗ."
Lý Trọng Kiền giương mi, quét mắt một vòng chỗ chàng chỉ, xa xa ánh lửa lập loè lốm đốm.
"Đi đâu?"
Đàm Ma La Già nói: "Đuổi theo Lý Huyền Trinh."
Trong mắt Lý Trọng Kiền dâng lên một tia lửa rực, nhìn Đàm Ma La Già, mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
"Còn ngươi?"
"Ta có thương tích trong người, không tiện lên đường." Đàm Ma La Già đứng trước hiên, khí thế đanh lại, "Vệ Quốc Công yên tâm, người của ta cũng sẽ nhanh đuổi kịp Lý Huyền Trinh. Việc này là một mình ta gây nên, không có dính dáng gì với Vệ Quốc Công."
Lý Trọng Kiền liếc chàng một cái thật sâu, cười cười, tra đao vào vỏ, quay người ra hành lang.
Một đám thân vệ người mang áo lam sam tay hẹp, vác trường cung tay cầm đuốc chờ ở ngoài dịch quán, dẫn ngựa sẵn chờ hắn.
Tiếng gió rít gào, sau hơn một canh giờ, đoàn Lý Trọng Kiền lặng lẽ từ sau núi ra khỏi thành, đuổi kịp Lý Huyền Trinh bị ngăn ở sơn cốc. Mấy thân vệ đi đầu đã chặn đường họ.
Lý Trọng Kiền đeo mặt nạ, ghìm ngựa dừng trên sườn núi.
Thân vệ lên cung cài tên, trong đêm tối vút vút mấy tiếng, mưa tên chụp xuống, toàn bộ bắn về phía Lý Huyền Trinh, thân vệ Lý Huyền Trinh vội vàng giúp nâng đao đón đỡ.
Thân binh của Dao Anh chưa hiểu chuyện gì, không rõ sao lại bị chặn lại, giục ngựa tiến lên, đưa đồng phù: "Bọn ta có mật lệnh của Tướng quân A Sử Na."
"Còn bọn ta có thủ lệnh Nhϊếp Chính Vương, mời Thái tử Ngụy triều chuyển một câu cho Hoàng đế Nguỵ triều! Các ngươi chớ trách." Thân vệ cao giọng đáp.
Mấy thân binh nhìn nhau.
Thân vệ nói xong, nhao nhao rút đao, hung hăng thúc bụng ngựa, mười mấy bóng kỵ binh chạy tới Lý Huyền Trinh, tiếng chân như sấm, trờ tới trước mặt Lý Huyền Trinh giơ trường đao.
Dưới đêm trăng ánh đao lấp loáng, mười mấy kỵ mã chỉnh tề bước lên, khí thế túc sát, thân vệ Lý Huyền Trinh quá sợ hãi, ruổi ngựa vây quanh Lý Huyền Trinh, thân vệ Vương Đình nhe răng cười, trường đao rơi xuống.
Ngựa hí dài, tiếng kêu sợ hãi nổi khắp, mấy người ngã ngựa.
Mấy trường đao từ hướng khác nhau chém tới Lý Huyền Trinh.
"Điện hạ!" Thân vệ liếc qua khóe mắt.
Chớp mắt tiếp theo, một túm tóc bên mặt Lý Huyền Trinh bay xuống.
Thân vệ Vương Đình nhặt tóc hắn bỏ vào trong một chiếc hộp gấm, đưa cho thân vệ Lý Huyền Trinh: "Mong thay mặt Nhϊếp Chính Vương chuyển đến Hoàng đế Nguỵ triều, Văn Chiêu công chúa là khách quý của Vương Đình, Văn Chiêu công chúa còn một ngày, minh ước còn. Người Trung Nguyên nói, thân thể tóc da, nhận của cha mẹ, mấy dải tóc này là của Thái tử điện hạ, nên chuyển lại cho Hoàng đế Nguỵ triều."
Thân vệ Lý Huyền Trinh lòng còn sợ hãi, mồ hôi tuôn như nước, nhận hộp gấm.
Bọn hắn đang còn trong phạm vi Vương Đình, nếu mấy đao vừa rồi thật sự chém xuống cổ Thái tử...
Thân vệ Vương Đình nhìn Lý Huyền Trinh cười: "Thái tử điện hạ, Văn Chiêu công chúa không muốn nhìn thấy ngài lần nữa, vì tình nghĩa hai nước, sau này ngài đừng đặt chân tới Vương Đình để giữ chừng mực, Vương Đình vốn cách xa vạn dặm, vốn nên bình an vô sự."
Mặt mũi Lý Huyền Trinh bầm dập, không nhìn ra cảm xúc gì, quay đầu nhìn về hướng Thánh Thành, ánh mắt lạnh lẽo.
Nàng là vì Vương Đình Tô Đan Cổ. Tô Đan Cổ lấy Lý Đức uy hϊếp, hắn chưa từng đi Trung Nguyên, thế mà hiểu rõ Ngụy triều vậy.
Thân vệ run rẩy bò lên lưng ngựa, níu dây cương ngựa hắn, vây quanh hắn rời đi.
Cách đó không xa, Lý Trọng Kiền nhìn đám Lý Huyền Trinh biến mất trong bóng đêm mịt mùng, vỗ vỗ bội đao bên hông.
Chí ít Tô Đan Cổ so với Đỗ Tư Nam hay Trịnh Cảnh được hơn một tí.
Văn võ quần thần ăn vận đẹp đẽ, đứng trước bậc thềm, nhìn Mạc Bì Đa thân mặc áo giáp cưỡi ngựa vào cung. Sau lưng cậu, Kim Bột dẫn đầu Vương tử Bắc Nhung tay nâng thư hàng, trân bảo và dư đồ, vào lều yết kiến Đàm Ma La Già.
Nhạc lễ xong, Kim Bột dâng lên thư hàng, lễ quan nhận lễ vật dâng tặng, tuyên đọc chiếu thư sắc phong bọn hắn làm Vương.
Trước điện cười nói vui vẻ, nhạc trống vang trời.
Đám đại thần vây quanh tướng lĩnh xuất thân quý tộc chuyện trò vui vẻ, Mạc Bì Đa không hài lòng bọn hắn, uống vài chén rượu, theo chỉ dẫn thân binh đi về hướng nội điện.
Nội điện đốt nước hương trầm, từng sợi khói xanh lượn lờ.
Tất Sa Duyên Giác đứng trước điện.
Mạc Bì Đa cười nói với họ mấy câu rồi đi vào nội điện, một chân quỳ xuống hành lễ.
Đàm Ma La Già ngồi ngay ngắn trước điện, không ngẩng đầu, nâng bút viết một phần chiếu thư, một người cà sa, khí thế ung dung.
Mạc Bì Đa nín hơi ngưng thần, không dám lên tiếng.
Tất Sa, Duyên Giác vào sau cũng nghiêm mặt đứng yên, không dám lên tiếng.
Một tiếng vang nhỏ, Đàm Ma La Già buông bút, ngước lên, đưa mắt ra hiệu Duyên Giác. Duyên Giác bước tới, nâng chiếu thư chàng vừa mới viết xong đưa cho Mạc Bì Đa.
Mạc Bì Đa xem xong nội dung chiếu thư, trợn lớn mắt, không thể giấu hết nỗi kinh ngạc.
Đàm Ma La Già nhìn cậu: "Cậu có thể gánh trách nhiệm này chứ?"
Mạc Bì Đa ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Có thể!"
"Được." Đàm Ma La Già khẽ gật, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm nhìn cậu, "Từ hôm nay trở đi, cậu được thăng nhiệm Tiết Độ Nha Đại Tướng quân, dao lĩnh Tát Châu*."
*Nha trong nha môn – dao lĩnh: nhậm chức.
Mạc Bì Đa tràn trề nhiệt huyết, dập đầu nói: "Thần sẽ tận trung cương vị, không cô phụ tín nhiệm của Vương!"
Cậu là người của bộ lạc Ô Cát Lý, không phải xuất thân quý tộc, không thờ phụng Phật giáo, theo lệ không thể vào Tiết Độ Nha, cũng sẽ không thể ở lại Thánh Thành lâu, từ đầu đến cuối chỉ là một Vương tử của bộ lạc ngoại tộc. Cậu dẫn quân khải hoàn, tướng lĩnh quý tộc đồng hành được quan viên ven đường xun xoe lấy lòng, còn cậu chỉ nhận được vắng vẻ. Giờ Vương đặc biệt đề bạt cậu, về sau cậu cũng có thể ở lại Thánh Thành!
Tất Sa Duyên Giác nhìn nhau cười, chúc mừng Mạc Bì Đa, cậu đứng lên, tươi sáng cười, cặp mắt tỏa sáng lấp lánh.
Đàm Ma La Già rũ mắt tiếp tục lật xem sớ dâng.
Mấy người cáo lui, đột nhiên Mạc Bì Đa gãi đầu, quay lại vào điện, nhỏ giọng nói: "Vương, thần có một việc tư muốn bẩm."
"Nói."
Mạc Bì Đa nói: "Trước đây thần có xin cưới Văn Chiêu công chúa, đã cầu Vương cho phép ... Văn Chiêu công chúa đã cự tuyệt thần."
Đàm Ma La Già nâng tầm mắt.
Mạc Bì Đa nói tiếp: "Ngay hôm sau ngày thần xin cưới, Văn Chiêu công chúa đã viết thư cự tuyệt thần, lúc ấy thần chưa nhận được tin, đến sau cái ngày thần lao tới Cao Xương, công chúa gặp mặt thần nói rõ nguyên do, công chúa lòng đã có chốn, không thể tiếp nhận tâm ý của thần."
Đàm Ma La Già nắm chặt sớ dâng.
Lúc cùng Lý Trọng Kiền rời Thánh Thành, nàng cũng đồng thời cự tuyệt Mạc Bì Đa.
Mạc Bì Đa nói xong lui ra ngoài.
Đàm Ma La Già ngồi đờ đẫn một lúc.
Lát sau, Tất Sa vào điện, "Vương bổ nhiệm Mạc Bì Đa thành Tiết Độ Nha Đại Tướng quân, có thể sẽ dẫn tới chỉ trích."
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: "Không phá thì không xây được. Mạc Bì Đa không phải xuất thân quý tộc, không phải con em thế gia, quân bộ cần người như cậu ấy. Cậu là cháu của công chúa, dính dáng thế gia quá nhiều, Mạc Bì Đa vào quân bộ, cậu thống lĩnh Cấm Vệ quân, một sáng một tối, một trong một ngoài."
"Thời loạn thì dùng cách của thời loạn, đó chỉ là nhất thời, Bắc Nhung đã diệt, chỉ còn lại Hải Đô A Lăng, nên tính toán cho sau này."
Tất Sa trong lòng nghiêm trang, cung kính đáp lời.
Lúc Đàm Ma La Già còn bé bị thế gia cầm tù, Bắc Nhung lại ở bên cạnh nhìn chằm chằm, ngài ấy buộc phải mượn nhờ thân phật Phật Tử áp chế thế gia, lại lấy Tô Đan Cổ thủ đoạn tàn nhẫn ra uy quần thần, hiện giờ Bắc Nhung đầu hàng, uy hϊếp lớn nhất đã trừ, đúng là phải tính toán cho tương lai.
Dù sao không ai biết Đàm Ma La Già còn có thể sống mấy năm... Ngài ấy đã sớm chuẩn bị từ trong bóng tối, bảo đảm sau khi mình chết quyền lực có thể thuận lợi thay đổi, không đến mức dẫn tới phát sinh náo loạn, kẻ thù ngoài thừa cơ vắng chủ vào nhà.
Nghe bước chân thình thịch trước điện, Duyên Giác chạy như bay vào.
"Vương, thân binh Văn Chiêu công chúa tới báo, hôm nay công chúa có việc, không về."
Đàm Ma La Già hỏi: "Công chúa đã đi đâu?"
"Công chúa đi dịch quán, thân binh nói công chúa và Vệ Quốc Công có chuyện muốn thương nghị, đêm nay không về viện tử, mai có lẽ cũng không về được."
Đàm Ma La Già nhíu mày.
...
Bên trong dịch quán, Lý Trọng Kiền ngũ tạng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Y giả bôi thuốc cho mắt Dao Anh, băng vải lại, dặn dò: "Cách mỗi hai canh giờ đổi thuốc một lần, trong một tháng không được ăn đồ tanh, dầu mỡ."
Lý Trọng Kiền đưa y giả ra ngoài, quay người, nhìn băng vải băng kín mắt Dao Anh, sắc mặt âm trầm như nước.
Dao Anh không thấy gì hết, hơi bất an, đưa tay sờ sờ bên giường: "Anh?"
Lý Trọng Kiền nắm tay, hít sâu một hơi, cố gắng nén một bụng đầy lửa giận xuống, nắm chặt tay nàng, "Mắt còn đau không?"
Dao Anh nói: "Thoa thuốc xong, đỡ nhiều ạ..."
Lý Trọng Kiền cất cao giọng: "Em có biết nếu anh với cái tên Lý Huyền Trinh thu tay lại chậm một chút, có lẽ đến mạng em cũng không còn không? Em xông tới làm gì?"
Dao Anh ngửa đầu, nhỏ giọng nói: "Anh à, Lý Huyền Trinh là Thái tử, anh không thể ở Vương Đình mà gϊếŧ hắn..."
"Hắn không để ý luân lý làm người, lại có thứ tâm tư xấu xa kia với em!"
Lý Trọng Kiền không nhịn được, gầm lên, "Ta không thể để cho hắn sống trên cõi đời này!"
Chỉ cần vừa nghĩ đến mỗi lần Lý Huyền Trinh nhìn Dao Anh đang suy nghĩ gì, hắn tức đến lông tóc dựng đứng, hận không thể chém tên này thành muôn mảnh. Lý Huyền Trinh lại có mặt mũi đuổi theo tới Vương Đình!
Dao Anh thở phào, xem ra Lý Huyền Trinh tình nguyện bị Lý Trọng Kiền hiểu lầm, cũng không nói ra thân thế của nàng.
Thư của nàng hẳn là còn chưa đưa đến tay Đỗ Tư Nam, trước khi nhận được hồi âm của Đỗ Tư Nam, xác nhận thân thế của mình, nàng không muốn để cho Lý Trọng Kiền biết việc này.
"Anh, hắn không dám làm gì em, Lý Đức cũng không dám, trước tiên cứ đưa hắn trở về, nhắm mắt làm ngơ đã."
Lý Trọng Kiền nắm chặt một góc bàn trà, sắc mặt càng thêm đen ngòm, mắt phượng đỏ lên như muốn bốc cháy.
Dao Anh không nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn, nắm cánh tay hắn lắc lắc: "Anh à... anh mà gϊếŧ hắn, nguy hiểm quá lớn, Lý Đức mới là người chúng ta phải đề phòng... giữa Lý Đức Lý Huyền Trinh mâu thuẫn lớp lớp, Lý Huyền Trinh còn sống, đối với chúng ta mà nói không phải chuyện xấu..."
Lý Trọng Kiền hồi phục tinh thần, nhìn băng vải trên mặt, nhắm mắt, "Được, lúc này ta không gϊếŧ hắn."
Dao Anh thở phào.
Nàng hiện giờ còn không thể nói toàn bộ chân tướng cho Lý Trọng Kiền, anh ấy đang có ý nghĩ muốn cùng cha con Lý Đức cùng chết chùm, nếu biết khúc mắc giữa nàng và Lý Huyền Trinh, chắc chắn sẽ không chút do dự hi sinh chính mình.
Trấn an được Lý Trọng Kiền, Dao Anh hỏi thân binh: "Vết thương Thái tử thế nào rồi?"
Thân binh đáp: "Y giả vừa mới băng bó cho Thái tử điện hạ, vết thương cũ đã gần như khỏi hẳn. Hôm nay A Lang lại đánh cho Thái tử một trận, thêm vài vết mới, nhưng không nguy hại lắm."
Dao Anh gật đầu, "Dẫn hắn tới."
Chỉ sau chốc lát, có tiếng bước chân nhẹ vang, thân binh đưa Lý Huyền Trinh vào nhà.
Dao Anh ra hiệu cho thân binh lùi ra góc khác, hỏi: "Ngươi làm gì thế? Sao anh trai ta lại biết tâm tư của ngươi?"
Lý Huyền Trinh lặng thinh một lúc. "Mắt còn đau không?"
Hắn mặt mũi bầm dập, đến cả ngũ quan cũng nhìn không ra, khập khiễng đi đến trước mặt nàng, nhìn băng gạc trên mắt, hỏi.
Dao Anh không thấy người, ngồi ngay ngắn bất động, lạnh lùng nói: "Chuyện không liên quan tới ngươi."
Lý Huyền Trinh cười khổ, sao mà không liên quan? Hắn với Lý Trọng Kiền nổi tranh chấp, nàng chạy đến ngăn cản, con mắt mới có thể bị thương.
Hắn cúi người, kéo tay nàng.
Dao Anh vô thức hất lên, Lý Huyền Trinh đau đến da mặt co quắp mấy lần, đắng chát trong lòng, nén không rên, cầm thật chặt bàn tay nàng, "Đừng nhúc nhích, ta cho muội xem một vật."
Hắn lấy một vật từ trong tay áo nhét vào lòng bàn tay Dao Anh.
Dao Anh nhíu mày, nghiên cứu món đồ trong lòng bàn tay, sờ soạng mãi cũng không có đoán ra: "Đây là cái gì?"
Lý Huyền Trinh mãi chẳng nói.
Từng chuyện xưa tất cả hiển hiện trong đầu hắn, hắn đã từng cố sức lãng quên đoạn quá khứ kia, nhưng ký ức vẫn luôn kiên cố đóng đô triền miên nơi đáy lòng hắn, cho dù hắn khoét từng đao từng đao, đào lòng mình đến máu me đầm đìa, cũng chẳng thể xóa đi hồi ức cùng nàng quen biết, đành chôn nó sâu tận đáy lòng, dùng hận ý lấp vào chỗ trống.
Về sau hắn phát hiện, thật ra gì hắn cũng đều nhớ.
"Là tượng đất..." Lý Huyền Trinh nhẹ nói, "Tượng đất của muội."
Hắn bị giam dưỡng thương, nặn mấy tượng đất, đều dáng vẻ của nàng. Lý Trọng Kiền nhìn thấy tượng cực giống nàng, là hiểu.
Mặt Dao Anh không một tia gợn sóng, tiện tay đặt tượng đất qua một bên nệm, nói: "Ta sẽ lập tức phái người đưa ngươi về Cao Xương, bộ hạ của ngươi hẳn cũng đã tìm tới, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Lý Huyền Trinh nhắm mắt chốc lát.
Nàng không nhớ rõ tượng đất.
Hay là nói, nàng nhớ, nhưng nàng không quan tâm tí nào.
Hắn đã tiêu hết sạch tất cả kỳ vọng của nàng, giờ thì dẫu hắn làm gì, nàng cũng chẳng thèm để ý.
"Vì sao..." Hai tay hắn nắm chắc thành đấm, đau đớn trên người còn kém xa nỗi đau hiện trong tim, "Thất Nương, sao lại ngăn cản Lý Trọng Kiền gϊếŧ ta?"
Dao Anh thản nhiên nói: "Bởi vì ta không muốn anh ta xảy ra chuyện."
Lý Huyền Trinh câu khóe môi, tự giễu cười một tiếng.
Trả lời trong dự liệu, mà hắn cứ lần lượt muốn hỏi. Biết rõ là tự rước lấy nhục, hắn vẫn ôm một chút kỳ vọng, hy vọng nơi đáy lòng nàng vẫn có chỗ không nhẫn tâm với hắn.
Chỉ cần có một tí ti là đủ rồi.
"Thất Nương, muội không cần lo lắng Lý Trọng Kiền phát hiện thân thế của muội..." Lý Huyền Trinh quay người, khập khiễng ra ngoài, "Trước khi muội quyết định nói cho hắn biết sự thật, ta sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Giọng hắn nghe rất bình thản, thậm chí có mấy phần nhẹ nhàng.
Dù cho bị Lý Trọng Kiền và thân binh nàng hiểu lầm, dù cho bị người trong thiên hạ chế nhạo, thì phải làm thế nào đây?
Hắn không quan tâm.
Dao Anh lo đêm dài lắm mộng, thúc giục thân binh tranh thủ lên đường, chạng vạng tối cùng ngày, thân binh hộ tống Lý Huyền Trinh rời Thánh Thành.
Nàng ở lại dịch quán xem chừng Lý Trọng Kiền, muốn anh tự thay thuốc cho mình, để phòng anh lén ra khỏi thành đuổi theo gϊếŧ Lý Huyền Trinh.
Vừa nhìn dáng vẻ bịt mắt của nàng, lửa giận ngập đầu của Lý Trọng Kiền đều tan biến, không nhắc lại chuyện phải lập tức chính tay đâm tên Lý Huyền Trinh.
Dao Anh sai thân binh đi Vương Tự gặp Tất Sa, "Phía Vương Tự có việc gì gấp nhất định phải tới bẩm báo."
Thân binh trở về phục mệnh: "Tướng quân A Sử Na nói mọi chuyện đều tốt, công chúa không cần phải lo lắng, nếu có việc, chắc chắn ngài sẽ tới mời công chúa."
Dao Anh yên lòng, thu dọn đi ngủ.
Lúc nửa đêm, Dao Anh mơ thấy ác mộng, người run rẩy không thôi.
Một bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn trán nàng, lòng bàn tay hơi lạnh.
Dao Anh nửa mê nửa tỉnh, nghe được mùi vị quen thuộc, ôm bàn tay kia cọ lấy, líu ríu: "Pháp sư..."
Giọng kéo thật dài, lại non lại mềm.
Bóng người bên giường hơi cứng đờ.
Dao Anh nghiêng người sang, cuộn thành một cục, dựa sát vào bóng người kia.
Bên tai truyền đến tiếng tụng kinh, âm điệu uyển chuyển thanh lãnh.
Dao Anh níu chặt lấy tay áo không thả, đã sắp ngủ, chợt tỉnh táo lại, hai tay bắt một nắm.
Trống rỗng, chẳng bắt được gì.
Nàng ngồi dậy, trong phòng không một tiếng động, yên tĩnh, tiếng niệm kinh vừa rồi thoảng như là ảo giác của nàng.
Mặt Dao Anh còn bịt băng vải, không nhìn thấy gì, đưa tay sờ sờ bên giường, ven mép thảm gấm không có tí nếp gấp.
Khóe miệng nàng nhẹ nhàng kéo: "Pháp sư?"
Không có tiếng trả lời.
"Em biết chàng ở đây." Dao Anh nói chắc chắn, "Sao chàng lại tới? Trên người khá hơn chút nào không?"
Nàng đợi trong chốc lát, bên giường có tiếng sột soạt nhỏ xíu.
Một bóng người ngồi xuống cạnh nàng, ngón tay thon dài phớt qua gương mặt nàng, mở lớp băng vải.
Dao Anh ngoan ngoãn ngồi, không nhúc nhích, hoàn toàn tin cậy.
Đàm Ma La Già nhích lại gần hơn, nhìn kỹ mắt nàng, cặp mày nhíu chặt.
Dao Anh nhỏ giọng nói: "Pháp sư, chàng đừng lo lắng, em chỉ là tạm thời thấy không rõ lắm, qua mấy ngày sẽ ổn thôi. Hôm nay em giả ra vẻ rất đau để hù anh trai, để ảnh tỉnh táo lại."
Nàng còn cố ý ngã xuống đất, bảo thầy thuốc khuếch đại thương thế của nàng.
Đàm Ma La Già không nói.
Nàng cho thân binh giấu tin, sau khi chàng phái thân vệ tới tìm hiểu mới biết chuyện mắt nàng bị thương nên không thể về.
Nàng lừa chàng.
Một tích tắc biết nàng bị thương, gần như chàng kìm không được, muốn tự mình tới bắt người về... Chấp nhất đáy lòng chàng càng lúc càng sâu.
Đàm Ma La Già cầm băng vải, buộc lại cho Dao Anh, động tác thật dịu dàng, "Về sau đừng giấu ta." Nghe giọng điệu phá lệ nghiêm khắc.
Dao Anh gật gật: "Em không sao, nhưng hai hôm nay phải ở lại dịch quán, anh trai mới yên tâm... Pháp sư, chàng mau về đi, đừng chậm trễ chính sự."
Nói xong, nàng chau mày.
"Chàng không vận công đó chứ?"
Đề Bà Mông Đạt mang đơn thuốc mới có công dụng, chàng phải kiên trì dùng thuốc, với không thể vận công.
Đàm Ma La Già rũ mắt, dìu nàng nằm xuống, "Ta không có vận công. Ngủ đi, giờ ta đi."
Chàng có rất nhiều thứ phải bận rộn nàng không cần phải biết đến, những việc đó là trách nhiệm của chàng, chàng không sở cầu, nhưng nàng, là một điểm tư tâm duy nhất ngoài trách nhiệm của mình.
Thế nhưng chàng chỉ có thể lúc đêm khuya lặng lẽ đến thăm nàng.
Dao Anh nằm lại trên gối.
Đàm Ma La Già ngồi bên giường, nàng túm tay áo chàng, "Pháp sư, vừa rồi chàng đọc là kinh gì?"
"Phật thuyết kinh Bách Phật... Tụng những tên Phật này, thường thấy mộng đẹp, xa rời khó khăn, đến vô thượng bồ đề..."
Vừa rồi chàng đọc bằng tiếng Phạn, biết nàng nghe không hiểu, đổi thành tiếng Hán, âm sắc vẫn trong lạnh như cũ, như ngọc rơi vào mâm, cao quý ưu nhã.
Dao Anh không nhìn thấy dáng vẻ chàng, nghe chàng niệm tụng từng câu kinh, trong lòng vô cùng yên ổn, thả lỏng lại, chậm rãi ngủ thϊếp đi.
Quầng trăng như bạc từ song cửa sổ trải khắp trong nhà, nàng nghiêng người ngủ, khuôn mặt tắm trong vầng sáng mơ màng, mắt bịt vải, đôi môi trơn bóng, nhụy đỏ mới nở, như đang chờ người nhấm nháp.
Đàm Ma La Già cúi người, ngón tay vén tóc mai nàng, từ từ từng chút đến gần nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng phớt qua khuôn mặt của nàng.
Kẽo kẹt.
Ngoài cửa sổ hiện lên một bóng đen.
Đàm Ma La Già tỉnh táo lại, đắp kín mền gấm lại cho Dao Anh, đứng dậy đi ra.
Một bóng người cao lớn đứng ở chỗ sâu nơi đình viện, quay người liếc xéo chàng, một đôi mắt phượng phản chiếu ánh trăng lạnh băng, ánh mắt âm u.
"Ngươi và Minh Nguyệt nô là quan hệ thế nào?" Lý Trọng Kiền hỏi.
Hắn trong đêm lo cho Dao Anh, sang xem thử, nhìn thấy một tên đàn ông ngồi bên giường con bé, lập tức rút đao, nhưng con bé lại cười nói với y, điệu bộ dịu dàng, hiển nhiên là với tên này rất gần gũi.
Đàm Ma La Già im lặng, tháo khăn che mặt, dưới ánh trăng, một vết sẹo trải rộng trên mặt.
Lý Trọng Kiền nhăn mày, "Tô Đan Cổ?"
Người này gì cũng tốt, chỉ có một gương mặt sẹo... Dao Anh nhà mình ngày thường rất tốt, không thèm để ý tướng mạo người khác, thế nhưng cũng không nên tìm một tên xấu như vậy... Về sau thành thân, làm sao dẫn ra ngoài gặp người?
Hơn nữa kẻ thù Tô Đan Cổ tên nào tên nấy rất điên cuồng, Dao Anh ở chung với hắn, phải suốt ngày nơm nớp lo sợ rồi.
Nghĩ tới đây, Lý Trọng Kiền hừ lạnh: "Nửa đêm xuất hiện ở khuê phòng nữ nhi nhà người ta, lén lút, không hợp lễ, ngươi coi muội muội ta là ai chứ? Nó là thủ lĩnh Tây quân, người ái mộ nó không thiếu một mình ngươi."
Đàm Ma La Già trầm giọng nói: "Vệ Quốc Công nói đúng lắm... Thân phận ta mẫn cảm, để công chúa chịu ủy khuất."
"Đêm khuya ta đến đây, nàng mới có thể an tâm tĩnh dưỡng."
Lý Trọng Kiền híp mắt, cảm thấy giọng điệu người trước mắt có chút quen thuộc.
Đàm Ma La Già đưa tay, "Vệ Quốc Công, người của ta ở bên ngoài dịch quán, mời Vệ Quốc Công theo họ đi một chỗ."
Lý Trọng Kiền giương mi, quét mắt một vòng chỗ chàng chỉ, xa xa ánh lửa lập loè lốm đốm.
"Đi đâu?"
Đàm Ma La Già nói: "Đuổi theo Lý Huyền Trinh."
Trong mắt Lý Trọng Kiền dâng lên một tia lửa rực, nhìn Đàm Ma La Già, mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
"Còn ngươi?"
"Ta có thương tích trong người, không tiện lên đường." Đàm Ma La Già đứng trước hiên, khí thế đanh lại, "Vệ Quốc Công yên tâm, người của ta cũng sẽ nhanh đuổi kịp Lý Huyền Trinh. Việc này là một mình ta gây nên, không có dính dáng gì với Vệ Quốc Công."
Lý Trọng Kiền liếc chàng một cái thật sâu, cười cười, tra đao vào vỏ, quay người ra hành lang.
Một đám thân vệ người mang áo lam sam tay hẹp, vác trường cung tay cầm đuốc chờ ở ngoài dịch quán, dẫn ngựa sẵn chờ hắn.
Tiếng gió rít gào, sau hơn một canh giờ, đoàn Lý Trọng Kiền lặng lẽ từ sau núi ra khỏi thành, đuổi kịp Lý Huyền Trinh bị ngăn ở sơn cốc. Mấy thân vệ đi đầu đã chặn đường họ.
Lý Trọng Kiền đeo mặt nạ, ghìm ngựa dừng trên sườn núi.
Thân vệ lên cung cài tên, trong đêm tối vút vút mấy tiếng, mưa tên chụp xuống, toàn bộ bắn về phía Lý Huyền Trinh, thân vệ Lý Huyền Trinh vội vàng giúp nâng đao đón đỡ.
Thân binh của Dao Anh chưa hiểu chuyện gì, không rõ sao lại bị chặn lại, giục ngựa tiến lên, đưa đồng phù: "Bọn ta có mật lệnh của Tướng quân A Sử Na."
"Còn bọn ta có thủ lệnh Nhϊếp Chính Vương, mời Thái tử Ngụy triều chuyển một câu cho Hoàng đế Nguỵ triều! Các ngươi chớ trách." Thân vệ cao giọng đáp.
Mấy thân binh nhìn nhau.
Thân vệ nói xong, nhao nhao rút đao, hung hăng thúc bụng ngựa, mười mấy bóng kỵ binh chạy tới Lý Huyền Trinh, tiếng chân như sấm, trờ tới trước mặt Lý Huyền Trinh giơ trường đao.
Dưới đêm trăng ánh đao lấp loáng, mười mấy kỵ mã chỉnh tề bước lên, khí thế túc sát, thân vệ Lý Huyền Trinh quá sợ hãi, ruổi ngựa vây quanh Lý Huyền Trinh, thân vệ Vương Đình nhe răng cười, trường đao rơi xuống.
Ngựa hí dài, tiếng kêu sợ hãi nổi khắp, mấy người ngã ngựa.
Mấy trường đao từ hướng khác nhau chém tới Lý Huyền Trinh.
"Điện hạ!" Thân vệ liếc qua khóe mắt.
Chớp mắt tiếp theo, một túm tóc bên mặt Lý Huyền Trinh bay xuống.
Thân vệ Vương Đình nhặt tóc hắn bỏ vào trong một chiếc hộp gấm, đưa cho thân vệ Lý Huyền Trinh: "Mong thay mặt Nhϊếp Chính Vương chuyển đến Hoàng đế Nguỵ triều, Văn Chiêu công chúa là khách quý của Vương Đình, Văn Chiêu công chúa còn một ngày, minh ước còn. Người Trung Nguyên nói, thân thể tóc da, nhận của cha mẹ, mấy dải tóc này là của Thái tử điện hạ, nên chuyển lại cho Hoàng đế Nguỵ triều."
Thân vệ Lý Huyền Trinh lòng còn sợ hãi, mồ hôi tuôn như nước, nhận hộp gấm.
Bọn hắn đang còn trong phạm vi Vương Đình, nếu mấy đao vừa rồi thật sự chém xuống cổ Thái tử...
Thân vệ Vương Đình nhìn Lý Huyền Trinh cười: "Thái tử điện hạ, Văn Chiêu công chúa không muốn nhìn thấy ngài lần nữa, vì tình nghĩa hai nước, sau này ngài đừng đặt chân tới Vương Đình để giữ chừng mực, Vương Đình vốn cách xa vạn dặm, vốn nên bình an vô sự."
Mặt mũi Lý Huyền Trinh bầm dập, không nhìn ra cảm xúc gì, quay đầu nhìn về hướng Thánh Thành, ánh mắt lạnh lẽo.
Nàng là vì Vương Đình Tô Đan Cổ. Tô Đan Cổ lấy Lý Đức uy hϊếp, hắn chưa từng đi Trung Nguyên, thế mà hiểu rõ Ngụy triều vậy.
Thân vệ run rẩy bò lên lưng ngựa, níu dây cương ngựa hắn, vây quanh hắn rời đi.
Cách đó không xa, Lý Trọng Kiền nhìn đám Lý Huyền Trinh biến mất trong bóng đêm mịt mùng, vỗ vỗ bội đao bên hông.
Chí ít Tô Đan Cổ so với Đỗ Tư Nam hay Trịnh Cảnh được hơn một tí.
Bình luận facebook