-
Chương 178
Nhiều năm sau này, cố sự về chư bộ hưởng ứng chiếu lệnh của Hãn của chúng Hãn, cả tộc lao tới Thánh Thành, trợ giúp Phật Tử mà bọn họ kính ngưỡng giải cứu Thánh Thành khỏi nguy vẫn truyền miệng trong dân gian, trở thành một trong những truyền thuyết được người dân từng bộ lạc kể say sưa nhất.
Phật Tử là Vương trong lòng bọn họ, chỉ cần Phật Tử ra lệnh, mỗi một bộ lạc đều nguyện xông pha chiến đấu vì ngài.
Ngày đó, khói đen mù mịt tràn ngập, ánh lửa hừng hực, bộ lạc liên quân, trú binh các nơi như thần binh trên trời rơi xuống, tên bay phô thiên cái địa, binh trọng kỵ, khinh kỵ, cung thủ, đao búa mỗi bên bày trận, từ bốn phương tám hướng khép lại vòng vây, khiến liên quân Bắc Nhung khốn đốn nơi hoang dã bên ngoài Thánh Thành.
Trọng kỵ xé nát chiến trận của binh bộ lạc binh, bộ binh giơ tấm chắn từng bước một đến gần, binh sĩ phía sau vung vẩy trường mâu, cung thủ ở sau cùng và hai cánh kéo cung bắn tên.
Ròng rã một ngày xoắn giết, liên quân Bắc Nhung hồn phi phách tán, binh lính tan rã, mắt thấy cờ xí các bộ lạc liên tiếp ngã xuống không trụ nổi, tuyệt vọng quay đầu chạy trốn quáng quàng.
Tiểu Vương tử bộ lạc Ô Cát Lý Mạc Bì Đa mặt đeo mặt nạ đồng xanh cùng cha mình dẫn dũng sĩ bộ lạc san bằng đại doanh liên quân Bắc Nhung, những nơi thiết kỵ đi qua, máu chảy thành sông, xác chết đầy đất.
Liên quân thử phá vây, vòng vây kỵ binh các bộ càng co nhỏ lại, túi lưới chậm rãi rút chặt. Liên quân đành lui lại, mấy đội binh bộ lạc từ nhiều hướng rút về phía sau mạnh mẽ đâm sầm một chỗ, phát hiện sau lưng, hai bên trái phải tất cả đều là đồng bào cũng bị vây giống như mình, không còn đường lui.
Mấy vạn người bị chia nhỏ ép lại thật chặt trong vòng lớn từng bước từng bước khép lại, người sát bên người, cánh tay gạt ra cánh tay, chiến mã giẫm đạp binh sĩ, tất cả không để ý tới giết địch, dùng hết hơi sức chạy tới trước, xông lên mới đảm bảo mình không bị người khác và vó ngựa giẫm thành một bãi thịt nát. Một khi đã ngã xuống là không đứng lên được, binh sĩ bò lên trên lưng ngựa, bò lên trên đống người, xông mở mỗi một người ngăn trước mặt mình.
Tên mang theo tiếng xé gió vút lên không mà xuống, mang theo một chùm hoa máu.
Trên tuyết trắng mênh mang máu đặc nhuộm đỏ.
Ánh tà dương đỏ quạch như máu, gió Bắc lạnh thấu xương.
Hải Đô A Lăng thúc ngựa quay đầu, trên bào nỉ nhuộm đầy máu tươi, chém giết cả ngày, y đã mệt mỏi kiệt lực, vết thương chằng chịt, đưa tay lau vết máu trên mặt, lộ ra khuôn mặt đầy sứt sẹo, đảo mắt ưng màu vàng kim nhạt một vòng, nhìn viện binh bốn phía như thuỷ triều tuôn, bên tai nghe tiếng hét thảm của các binh sĩ trong tuyệt cảnh, tự cười giễu.
Thất bại, sa sút, tuyệt vọng xông lên đầu.
Anh hùng mạt lộ, chó cùng rứt giậu.
Y còn cho rằng mình mượn nội loạn Vương Đình kìm chân gây khốn Đàm Ma La Già, không ngờ người chân chính bị vây lại là chính mình.
Ngõa Hãn Khả Hãn đối mặt Đàm Ma La Già luôn luôn nhìn trước ngó sau, phá lệ cẩn thận, thậm chí thảo mộc giai binh*, chỉ cần lá cờ của Đàm Ma La Già xuất hiện trên chiến trường, tim Ngõa Hãn Khả Hãn đã treo lên.
*nhìn cỏ cây tưởng là binh lính. Có tích xưa, giờ thành ngữ này dùng chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc
Trước đây, quý tộc Bắc Nhung chế nhạo Ngõa Hãn Khả Hãn bị một tên hòa thượng làm cho sợ vỡ mật, Hải Đô A Lăng cũng thế, cho rằng Ngõa Hãn Khả Hãn lớn tuổi nên mới lo lắng quá nhiều, không quả quyết.
Giờ y đã hiểu nỗi khổ tâm của Ngõa Hãn Khả Hãn.
Nhóm thuộc cấp khắp người đẫm máu, lao đến: “Vương tử, chúng tôi yểm hộ ngài phá vây!”
Hai mắt Hải Đô A Lăng rưng rưng, nhìn bộ hạ trung thành của mình, thở dài: “Việc đã đến nước này, nếu ta dẫn binh phá vây, chắc chắn Phật Tử sẽ tập trung binh lực đến ngăn cản ta.”
Các bộ hạ nhìn nhau, một người thúc ngựa tiến lên, ôm quyền: “Vương tử, xin ngài cởi chiến giáp, để mạt tướng đổi giáp với ngài, mạt tướng lĩnh mấy ngàn người từ góc Tây Bắc phá vây, bọn A Kim tách ra từ góc Đông Nam, góc Đông Bắc phá vây, hấp dẫn truy binh, chờ chủ lực Vương Đình chạy tới chặn đường, ngài dẫn người thừa dịp loạn thoát vây!”
Mấy người khác nhao nhao phụ họa.
Hải Đô A Lăng thầm giật mình, cách thức thoát thân y có thể nghĩ tới cũng thế, nhưng y không ngờ bộ hạ chủ động xin đi trước khi y mở miệng.
Y thở dài một hơi, giơ lên trường đao: “Các ngươi đi theo ta nhiều năm, dù là lúc ta bị chúng bạn xa lánh cũng không rời không bỏ. Ta tác chiến bất lực, mới khiến các ngươi theo ta cùng rơi vào hoàn cảnh muốn sống không được, sao ta có thể vì thoát thân mà hy sinh các ngươi? Chi bằng để ta làm mồi nhử, dụ tinh nhuệ Vương Đình, các ngươi dẫn người chạy trốn đi!”
Chúng tướng thấy y hiên ngang lẫm liệt, định khẳng khái chịu chết, khóc lớn nói: “Vương tử, thắng bại là chuyện thường binh gia, giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt, ngài anh hùng cái thế, là hy vọng phục quốc của Bắc Nhung, ngài không thể chết! Ngài chắc hẳn có thể chạy thoát, có thể khôi phục Bắc Nhung, sau này báo thù rửa hận cho chúng tôi!”
Bọn hắn nói, không để ý đến Hải Đô A Lăng phản đối, xông tới, bảy tay tám chân giật chiến giáp của y, đổi trang phục cho y, đẩy y vào giữa đám người.
Hải Đô A Lăng lẫn vào đám binh sĩ, quay lại nhìn bộ hạ của mình vung tay hô to, dẫn đầu binh sĩ hướng về nhiều hướng khác nhau phá vây, trong lòng quặn đau.
Đám bộ hạ này là tâm phúc y hao tốn nhiều tâm tư bồi dưỡng, hôm nay, họ đều sẽ chết bên ngoài Thánh Thành.
Mặt y vặn vẹo, gân xanh dữ tợn, hàm răng như muốn tóe ra máu, quay đầu, không chút do dự dẫn theo hầu cận còn lại nhanh đuổi về hướng ngược lại.
Đằng sau lưng y, trú binh các nơi của Vương Đình dưới sự dẫn dắt của Đàm Ma La Già tiếp tục thu nhỏ vòng vây.
Tất Sa ngẩng nhìn bốn phía, nhìn thấy một bóng dáng mặc giáp chủ soái bao bọc giữa thiết kỵ Bắc Nhung phá vây, kẹp chặt bụng ngựa, đang định đuổi theo, khóe mắt liếc qua quét đến hai bóng người hai góc khác, khẽ cau mày, quay đầu.
Đàm Ma La Già gật đầu với anh ta.
Tất Sa không do dự nữa, giục ngựa đuổi theo.
…
Mấy tướng lĩnh Bắc Nhung chia ra dụ tinh nhuệ Vương Đình, Mạc Bì Đa, Tất Sa tất cả đều mang binh đuổi theo.
Hải Đô A Lăng mừng rỡ, rút roi giục ngựa, giống một mũi tên rời cung, thẳng tắp xuyên thủng lưới lớn của binh sĩ Vương Đình, phá vây mà ra, để lại chiến trường máu thịt tung tóe sau lưng.
Hầu cận theo thật sát sau y.
Y nắm chặt dây cương, vết thương trên mặt đau như đao cắt.
Phúc họa tương y*, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, hôm nay y bại bởi Đàm Ma La Già, chờ y chấn hưng cờ trống, sau này nhất định trở lại xâm lược!
*là phúc hay họa thay đổi liên tục (Lão Tử – Đạo đức kinh)
Thắng không kiêu, bại không nản, nam nhi Bắc Nhung từ nhỏ đã đi theo cha anh đánh cướp chinh phục, một trận thua không tính là gì! Ngõa Hãn Khả Hãn Nam chinh Bắc chiến, cả đời kinh qua vô số trận chiến lớn nhỏ, dẫn theo một bộ lạc nhỏ không chút thu hút trên thảo nguyên thành lập nên một Bắc Nhung lớn mạnh. Ngài lần lượt thoát khỏi hiểm cảnh, từ một cô nhi không cha không mẹ trở thành chủ soái dẫn đầu mười vạn đại quân, chỉ cần có thể sống sót, y sẽ có thể trỗi dậy lần nữa!
Y là con trai của Sói, trong người y có máu của Thần lang chảy, vĩnh viễn y sẽ không nhận thua.
Trong đầu Hải Đô A Lăng ong ong, thân binh sau lưng bỗng cao giọng, chỉ một hẻm núi phía trước: “Vương tử, xuyên qua hẻm núi này chúng ta sẽ thoát khỏi truy binh!”
Hải Đô A Lăng lấy lại tinh thần, ngẩng nhìn hẻm núi phía xa.
Mặt trời chiều ngả về Tây, nắng tà vàng nhạt phủ lấy khe núi hai bên khoác màu áo bạc, tuyết đọng phản chiếu ra từng luồng hào quang.
Nhớ đến vũ khí bí mật trong tay Lý Dao Anh, một dự cảm chẳng lành dâng lên, tim Hải Đô A Lăng đập bình bịch, ghìm ngựa dừng lại, suy tư một lát, quả quyết nói: “Sợ trong thung lũng có mai phục, đổi đường khác.”
Hầu cận vâng dạ, thúc ngựa quay người, cả đoàn lao vụt về hướng Tây.
Tiếng gió rít gào, núi tuyết đứng sừng sững trong hoàng hôn ám trầm, tiếng vó ngựa như mưa rào, xa xa quanh quẩn.
Hải Đô A Lăng vùi đầu phi nước đại, muốn nhanh chóng bỏ rơi truy binh, rời khỏi Vương Đình.
Hiện giờ đại quân và bộ lạc ở các con đường đều đã đến Thánh Thành, vậy thì phòng thủ các nơi khác hẳn đang trống không, chỉ cần chạy khỏi khu vực Thánh Thành, y sẽ an toàn, sau đó y có thể vòng qua Sa Thành, giả vờ tiến đánh Cao Xương, Lý Dao Anh chắc chắn sẽ bị dọa mà lùi binh, y mượn cơ hội triệu tập bộ hạ cũ, lại tập kết binh mã, về mẫu quốc nghỉ ngơi lấy lại sức trước…
Hải Đô A Lăng nhanh chóng mưu tính, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng rít sắc bén.
Trong ánh chiều tà như máu, một mũi tên từ sau hòn đá lớn phía bên kia con đường bắn ra, thẳng tắp bay lên không trung.
Ngay sau đó, tiếng vó ngựa giòn giã, sau gò núi quét lên một lớp son phấn đậm đà dưới nắng chiều chiếu rọi phi ra một đội người ngựa, nhìn từ xa giống như cơn lốc xoáy mây mưa cuốn lấy sấm chớp mà đến, có lá cờ thêu chữ Tây quân và chiến bào trắng phần phật bay trong tuyết, thế như thiên quân vạn mã.
Đất dưới chân như rung động.
Chẳng qua chỉ một chớp mắt, một đoàn người đã lao vùn vụt đến cách Hải Đô A Lăng mấy chục bước, cờ phướn ngày càng gần, tướng lĩnh cầm đầu giáp bạc bào trắng, đầu buộc khăn trách, hông đeo trường đao, gương mặt nghiêm trang lạnh lùng.
“Hải Đô A Lăng, Tướng quân Kiêu kỵ Tả Tây quân Tạ Thanh, chờ đây đã lâu.”
Tạ Thanh rút đao ra khỏi vỏ, một đôi mắt đen nhánh chằm chằm nhìn Hải Đô A Lăng, ánh mắt sắc bén như đao.
Năm đó, khi họ từ bộ lạc Diệp Lỗ trốn về Trung Nguyên, suýt tí nữa là có thể về quê nhà, Hải Đô A Lăng dẫn quân đuổi đến, bắt đi Thất Nương. Nàng và đám thân binh không đủ sức phản kháng, đành trơ mắt nhìn Thất Nương bị Hải Đô A Lăng mang đi.
Nàng là thân vệ của Thất Nương, lại không thể bảo vệ Thất Nương.
Quãng thời gian đó, Thất Nương bị nhốt trong lều lớn của Hải Đô A Lăng. Ngày trắng đêm đen, Hải Đô A Lăng nhục nhã Thất Nương, tra tấn Thất Nương, bắt Thất Nương thần phục. Nàng tận mắt thấy Thất Nương bị người Bắc Nhung xô đẩy chung với đám nô lệ, nhìn thấy Thất Nương ở chuồng ngựa tránh né mấy con ngựa điên cuồng vì kinh sợ… Nàng không dám tưởng tượng mỗi đêm lúc Hải Đô A Lăng về lều Thất Nương đến cùng trải qua chuyện gì…
Từ cái ngày Thất Nương bị bắt đi, mỗi một ngày nàng đều không ngừng nhắc nhở mình, nàng phải siêng năng luyện võ nghệ, phải biến đổi đến mức càng thêm cường đại, nàng muốn bảo vệ Thất Nương!
Tiếng gió chợt trở nên thê lương.
Tạ Thanh cầm trường đao trong tay, nhìn Hải Đô A Lăng, mắt nàng bắn ra hai tia sáng lạnh lùng.
Nàng đã ở chỗ này mai phục rất lâu.
Lần này, nàng muốn ngăn cản Hải Đô A Lăng, quyết không thể để y đào thoát!
Một luồng lạnh lẽo từ lòng bàn chân luồn lên, Hải Đô A Lăng rùng mình, lòng chấn động kịch liệt.
Lý Dao Anh quả nhiên đã sắp xếp phục binh.
Người con gái y muốn chinh phục, chẳng những chưa từng thần phục y, còn đối nghịch với y khắp nơi, trăm phương ngàn kế muốn diệt y như diệt cỏ tận gốc.
Mà y, vẫn cho rằng chỉ cần mình lập nên một đế quốc cường đại, chinh phục Vương Đình và Tây Vực, Lý Dao Anh sớm muộn sẽ giống đám đàn bà Bắc Nhung kia, ngoan ngoãn thư phục* y, xem y là chủ.
*thư chỉ giống cái, hiểu ý là mềm mỏng phục tùng.
Y dũng mãnh, uy vũ, cao lớn, là đệ nhất dũng sĩ Bắc Nhung, với y Lý Dao Anh chỉ khịt mũi coi thường, lại vì một tên hoà thượng cả ngày niệm Phật không màng sống chết.
Hải Đô A Lăng nuốt xuống một ngụm tanh ngọt trào lên cổ họng, nắm chặt bội đao, cười ngông thành tiếng: “Với mớ người ít ỏi này của các ngươi mà cũng muốn ngăn ta?!” Y khàn giọng, rút trường đao, cơ bắp cả người căng cứng, cả người như một thanh đao ra khỏi vỏ, sát khí tràn đầy.
Bên trong con ngươi của Tạ Thanh cũng có sát khí phun trào, giơ trường đao, giục ngựa lao về phía y.
Hai đao tấn công, toé lửa.
Đao quang kiếm ảnh lấp loé, hai người quấn đấu, giao thủ mười mấy hiệp, trên trán đều tứa đầy mồ hôi.
Hải Đô A Lăng sát khí lạnh thấu xương, nội lực hùng hậu, chiêu thức lịch luyện từ trên chiến trường quả quyết tàn nhẫn.
Khí lực Tạ Thanh không bằng, rõ ràng chiếm hạ phong, nhưng nàng không hề hèn nhát, không chút sợ hãi, lần lượt bay lượn, dù bị thương cũng không lùi bước.
Lưỡi đao đập nện, chặt, bổ, chém, Tạ Thanh dùng hết sức toàn thân, trường đao nghiêng nghiêng sát gáy Hải Đô A Lăng mà qua.
Hải Đô A Lăng tránh thoát một kích này, kinh hãi.
Từng tên bộ hạ gào thét chém giết.
Đoàn Tạ Thanh ôm cây đợi thỏ, tinh lực dồi dào, phía Hải Đô A Lăng vừa kinh qua một trận đại chiến, người mệt ngựa mệt, không thể lại phát động tấn công chớp nhoáng, chỉ còn cách nhanh chóng tạo trận tròn, chống lại Tây quân bủa vây.
Trời chiều thu lại tia nắng cuối cùng, bóng đêm nhẹ buông, hai bên kịch liệt chém giết, vó ngựa quẫy nát tuyết đọng.
Hải Đô A Lăng quơ trường đao, từng đao từng đao vung ra, bóng dáng vẫn cao lớn uy mãnh, nhưng hầu cận bên cạnh y đã từng người tiếp từng người một ngã xuống. Choang, mũ giáp của y bị đánh rơi xuống tuyết, tóc bím rối tung, trên mặt máu thịt be bét, một đôi mắt phát quang sáng rực như chim ưng, đao pháp trở nên càng thêm hung ác.
Tạ Thanh thở dồn dập, ổn định tâm thần, đón đỡ đao chém tới, đột nhiên phi thân cao lên, cả người như ánh sáng nhanh chóng xẹt qua, trường đao trong tay từ trên không chém xuống Hải Đô A Lăng.
Tiếng xé gió như rồng ngâm hổ gầm.
Một đao này Tạ Thanh ngưng tụ toàn bộ nội lực và dũng khí đánh xuống, Hải Đô A Lăng nâng đao đỡ, một tiếng vang giòn, trường đao cuốn lưỡi đao, Tạ Thanh không giảm lực, trường đao lại tiếp tục hướng tới, bổ đến cần cổ Hải Đô A Lăng, mang theo từng luồng tia lửa.
Hải Đô A Lăng đã sớm kiệt lực, tự biết không còn sức lực đón đỡ đao thứ hai, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh, khẽ lật cổ tay, lấy thế nhanh như chớp rút đoản đao bên hông, một đao đâm nghiêng đến.
Nhát đao đâm trúng mặt Tạ Thanh, lập tức máu me đầm đìa. Đôi ngươi nàng mở to, nhưng chẳng hề lùi lại, dùng chiêu lưỡng bại câu thương, lại một lần nữa nắm chặt chuôi đao, lưỡi đao hạ xuống.
Hầu cận hai bên dọa đến kêu to, tiếng kinh ngạc kêu khắp.
Trong phút chớp đánh pháo nổ, Hải Đô A Lăng nổi giận gầm lên, ngửa người ra sau, lưỡi đao xé rách áo giáp và áo trong, vạch ra một vết máu rất dài, y cắn chặt răng, rơi xuống lưng ngựa.
Thấy y té ngựa, binh Tây Châu lập tức giục ngựa xông tới, mười mấy cây trường mâu đâm xuống, Hải Đô A Lăng chịu đựng kịch liệt đau đớn, một chiêu lý ngư đã đỉnh* vọt lên, tay chống trường đao, nhìn qua binh Tây Châu đen nghịt tuôn qua, thở hồng hộc.
Tạ Thanh lui xuống, cầm đao đứng một bên, như đang chờ đợi gì.
Vài tiếng khóc đè nén vọng vào lỗ tai y.
Hải Đô A Lăng ngoái nhìn quanh một vòng.
Bọn hắn đã bị chôn vùi giữa Tây quân nằm vùng đã lâu, nhóm hầu cận từng tên tóc tai bù xù, máu me khắp người, giáp rách nát, áo bào bị máu tươi nhiễm đỏ, mặt dính đầy máu, nhìn không ra nét mặt thật sự, từng đôi mắt mỏi mệt tràn ngập tuyệt vọng và buồn bã, ngựa sớm đã kiệt lực ngã xuống, cung tên sử dụng hết, trường đao trở lưỡi, Tây quân từng bước một tới gần.
Hôm nay chính là ngày giỗ của bọn hắn.
Có người đang quệt nước mắt.
Hải Đô A Lăng tức muốn rách cả mí mắt, hầu cận của y sao có thể mềm yếu trước kẻ địch mà khóc thành tiếng?
Mấy tên hầu cận run như cầy sấy, chỉ một ngón đến hướng Tây quân đang bao vây, hoảng sợ muôn vẻ.
Hải Đô A Lăng máu me đầy mặt, nhìn theo hướng ngón tay hầu cận.
Một đội người ngựa cầm đuốc đạp bóng đêm tới gần, đen nghịt một mảnh, khí thế bình tĩnh túc sát, tiếng cờ phướn được gió thổi lạch phạch rồi vang dội.
Đến gần, binh sĩ hai bên thúc ngựa tránh mở đường.
Chém giết bỗng ngừng lại, bốn phía yên lặng như nước tĩnh.
Một tiếng vó ngựa trong trẻo vang lên, một người một ngựa giữa đám thân binh chậm rãi chạy tới.
Tạ Thanh nghênh tiếp, dẫn ngựa cho nàng.
Ánh đuốc rọi lên mặt và người nàng, chiếu lên dáng vẻ lả lướt và khuôn mặt xinh đẹp, nàng mặc áo khoác ngắn choàng tay mỏng, đầu đội mũ mềm, ghìm ngựa dừng nơi xa, nhìn xuống Hải Đô A Lăng, một đôi mắt sáng, băng lạnh còn hơn núi tuyết nhiều năm không đổi.
Ở sau lưng nàng, một đội hầu cận rút đao đứng hầu, thần thái cung kính, là một đội binh Tây Châu đường nét ngũ quan sâu sắc.
Hải Đô A Lăng ngước nhìn Lý Dao Anh sáng như quầng trăng trong bóng đêm, thật lâu không nói.
Y nhận ra, thân binh sau lưng Lý Dao Anh là người Bắc Nhung, bọn hắn từng đi theo Ngõa Hãn Khả Hãn xuất chinh trước kia, sau thành tù binh Tây quân, tận hiến với Lý Dao Anh.
Người này thật sự hận y, tự mình dẫn người theo đuổi giết y.
Y anh hùng một đời, thế mà phải chết trong tay một người đàn bà.
Hải Đô A Lăng câu khóe môi, cười đến thê lương.
Trong tĩnh lặng, một trận ầm ầm đạp vang đến, phía Đông đột nhiên nghe tiếng vó ngựa mãnh liệt, ba bốn trăm bóng người cưỡi ngựa vọt ra từ trong bóng đêm, tướng lĩnh cầm đầu đầu đội khôi mạo, một thân giáp vàng, cao lớn uy mãnh, mắt phượng dài hẹp lạnh lùng trừng mắt nhìn Hải Đô A Lăng, khí thế khinh người, sát ý lộ ra, trong tay một thanh trường kiếm sáng như tuyết.
Lý Trọng Kiền cũng tới.
Con thú khốn đốn đụng phải bức tường lồng giam.
Hải Đô A Lăng nhắm mắt, quay đầu ngó lên Lý Dao Anh.
Tay Dao Anh xắn dây cương, vẻ bình thản, dù mặt không cảm xúc nhưng phong thái không thể che đậy.
Lần đầu gặp ở yến tiệc trong cung, nàng thịnh trang hoa phục, rực rỡ như ánh trăng, là nữ tử đẹp nhất mà y từng thấy.
Ánh mắt Hải Đô A Lăng trở nên âm u lạnh lẽo.
“Vương tử, chúng ta đầu hàng đi! Bọn Vương tử Kim Bột đầu hàng, Phật Tử không giết, còn phong làm Vương, Vương tử, đầu hàng Phật Tử, chúng ta còn có thể tận hưởng vinh hoa phú quý!”
“Vương tử, miễn là còn sống, liền còn có hy vọng phục quốc!”
Hầu cận bò đến dưới chân Hải Đô A Lăng, ôm chân y khóc lớn: “Vương tử, đầu hàng đi!”
Văn Chiêu công chúa tới, Tạ Thanh tới, Lý Trọng Kiền dũng quan tam quân trong truyền thuyết cũng tới, bọn hắn chỉ còn lại bao nhiêu đây người, làm sao phá vây?
Gió đêm phất qua, lạnh như tuyết.
Máu khô đông lại trên mặt, bị gió thổi qua, giống có kim bạc đâm vào, đau nhói.
Hải Đô A Lăng ngước mắt, đối mặt với từng người hầu cận của mình, khẽ nhếch khóe miệng.
Y có thể uốn gối đầu hàng trước bất kỳ một kẻ địch lớn mạnh nào, y không quan tâm đến thanh danh… nhưng duy nhất y chỉ không thể đầu hàng Lý Dao Anh.
Đầu hàng, Lý Trọng Kiền cũng sẽ không bỏ qua, kẻ này tâm ngoan thủ lạt, trên chiến trường chưa từng lưu tình.
Cùng với chịu nhục, chi bằng chết cho thống khoái chút.
Hải Đô A Lăng cười vài tiếng, phun ra một búng máu, giơ đoản đao, “Các ngươi có thể đầu hàng…” giọng y bình thản.
Hầu cận đi theo hắn, cũng để chộp lấy một tiền đồ, y đã không cho được, họ không cần chết chung một chỗ.
“Các ngươi đi theo ta đến tận đây, đã tận tình tận nghĩa, muốn sống sót hãy đầu hàng đi! Bổn Vương sẽ không trách các ngươi.”
Về phần mình, buộc phải chiến đấu đến giây cuối cùng.
Y không có lựa chọn nào khác.
Mạnh được yếu thua, mọi dã tâm chinh phục và bá nghiệp chảy xuôi dòng máu, thắng, y chính là cường giả, thua, chính là chết.
Hải Đô A Lăng nhìn binh Tây Châu chi chít trước mắt, xông tới, chém giết, vật lộn.
Nơi xa, Lý Trọng Kiền trầm sắc mặt, nhận lấy túi rượu thân binh đưa đến, mở nắp, rượu mạnh vẩy lên lưỡi kiếm như bạc, kiếm ảnh trong trẻo như nước.
Gã đàn ông trước mặt này từng cầm tù Minh Nguyệt nô.
Mắt phượng hắn trừng lớn, lướt vào trong trận, vô cùng mau lẹ, ánh kiếm rung động, phủ lấy Hải Đô A Lăng bên trong.
Hải Đô A Lăng cắn chặt răng, ra sức khua đoản đao, động tác càng lúc càng chậm.
…
Trên sườn núi, Dao Anh siết lại áo choàng, tận mắt nhìn Hải Đô A Lăng anh hùng mạt lộ.
Cho đến khi thân hình cao lớn của Hải Đô A Lăng đổ vào dưới kiếm Lý Trọng Kiền, mi tâm nàng khẽ nhúc nhích, đưa tay vuốt mấy sợi tóc mai bị gió đêm thổi lên.
Nhớ lại lúc ban đầu, nàng và thân binh tưởng cuối cùng đã thoát khỏi ma trảo, Hải Đô A Lăng đột nhiên xuất hiện, mèo vờn chuột, hung tợn đánh nát hy vọng của nàng, đẩy bọn họ lâm vào hoàn toàn tuyệt vọng.
Giờ này ngày này, Hải Đô A Lăng mất mạng tại đây.
Từ đây, Bắc Nhung không còn khả năng phục quốc.
Các Châu Tây Vực sẽ nghênh đón một thời đại thái bình yên ổn, Hà Lũng một vùng khôi phục, con đường giao thương thông suốt, dân chúng có thể yên tâm sản xuất, thương nhân có thể vào Nam ra Bắc, khách xá nối tiếp nhau san sát sẽ chật ních mỗi đoạn đường giao thương.
Hoàn tất những việc còn dây dưa chưa làm, vui vẻ phồn vinh.
Trên chiến trường yên tĩnh trong chớp mắt, vang lên một hồi khóc gào tê tim liệt phổi, bộ hạ của Hải Đô A Lăng quỳ rạp xuống bên cạnh thi thể y, mấy thân binh rút đao tự vẫn, đi theo y, những người khác khóc lớn không ngừng, bỏ vũ khí đầu hàng.
Thân binh hỏi Dao Anh: “Công chúa, nên xử lý thi thể Hải Đô A Lăng thế nào?”
Dao Anh thản nhiên nói: “Y là tướng địch, chiến tử trên chiến trường, chôn theo quy định.”
Thân binh thưa vâng.
Ủng dài bước qua đất tuyết, kin kít kìn kịt tiếng bước chân từ xa đến.
Lý Trọng Kiền tay cầm trường kiếm, đi đến Dao Anh, máu tươi theo lưỡi đao mỏng chảy xuống tí tách.
Dao Anh tung người xuống ngựa: “Anh.”
Lý Trọng Kiền đi đến trước mặt nàng, cúi nhìn nàng, mắt phượng tơ máu dày đặc, ánh mắt sáng rực.
“Ai dám khi dễ Minh Nguyệt nô nhà ta, anh chặt nó.”
Dẫu hắn có là chín tuổi, mười một tuổi, hai mươi ba tuổi, hay là ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi… Chỉ cần có người khi dễ Minh Nguyệt nô, trước bước qua cửa này của hắn.
Dao Anh cười xoà, còn chưa nói gì, Lý Trọng Kiền bỗng dưng trầm sắc mặt, vung trường kiếm, hừ lạnh.
“Hải Đô A Lăng chết rồi, lập tức theo ta về Cao Xương đi!”
Những ngày này hắn suất lĩnh Tây quân tiến đánh quan ải, hấp dẫn lực chú ý của Hải Đô A Lăng, để Hải Đô A Lăng thả lỏng cảnh giác, tất cả đều nằm trong kế hoạch của bọn hắn, dù có xảy ra vài điểm ngoài ý muốn nho nhỏ, nhưng hắn đều thuận lợi giải quyết, nhưng mãi không biết tình huống phía Thánh Thành bên kia, hắn sắp phát điên!
Nếu không phải trước khi đi Dao Anh thương lượng với hắn kỹ càng từng trình tự, không phải mỗi ngày bộ hạ khổ sở khuyên nhủ hắn lấy đại cục làm trọng, hắn đã sớm mang binh giết tới Thánh Thành rồi!
Dao Anh lập tức thu ý cười, kéo cánh tay Lý Trọng Kiền: “Anh, thời gian vừa qua may nhờ có anh kéo chân tiếu tham của Hải Đô A Lăng, binh các bộ lạc mới có thể đi vòng qua phía Tây đến bao vây liên quân, Dương Thiên mới có thể thần không biết quỷ không hay đánh lén hang ổ Hải Đô A Lăng…”
Lý Trọng Kiền nhếch miệng, ngắt lời nàng: “Thôi đừng nói mấy lời dễ nghe dụ dỗ ta, thu dọn hành lý, chuẩn bị về.”
Dao Anh thở dài, “Giờ em không thể đi lập tức, về Thánh Thành trước rồi nói.”
Lý Trọng Kiền chau mày.
Lúc này, Duyên Giác từ trong đội bước ra, ôm quyền với Lý Trọng Kiền: “Vệ Quốc Công, Vương cố ý dặn dò tôi, nếu gặp ngài, chắc chắn phải nói với ngài một tiếng, Vương mời ngài phải đi Thánh Thành một chuyến.”
Lý Trọng Kiền nhíu mày: “Sao ta phải đi Thánh Thành?”
Duyên Giác nói: “Vương nói, ngài đã từng hỏi qua ngài ấy mấy vấn đề, muốn ngài ấy hứa với ngài một việc, lúc ấy ngài ấy không thể nào trả lời việc ngài nhắc đến.”
Lý Trọng Kiền mặt không lộ vẻ.
Dao Anh ngẩng lên nhìn hắn, híp mắt: “Anh à, anh hỏi Pháp sư chuyện gì thế?”
Lý Trọng Kiền cong khóe miệng, không trả lời nàng, nhấc chân đi ra.
Dao Anh nhìn bóng lưng hắn, lắc đầu bật cười, xoay sang nói chuyện với Tạ Thanh.
Mắt Duyên Giác láo liên, chạy theo Lý Trọng Kiền, nhỏ giọng nói: “Vệ Quốc Công, Vương nói, giờ ngài ấy đã có thể trả lời câu hỏi của Vệ Quốc Công, ngài còn muốn có một điều thỉnh cầu ngài, xin phép khi ngài đi ngang qua Thánh Thành bớt chút thì giờ gặp ngài ấy một lần. Nếu Vệ Quốc Công không rảnh, Vương có thể đi Cao Xương gặp ngài.”
Lý Trọng Kiền dừng bước, trong mắt lướt qua một luồng ý lạnh, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.
…
Thân binh và tù binh Bắc Nhung ở lại thu dọn chiến trường, Lý Trọng Kiền theo Dao Anh cùng cưỡi ngựa quay về Thánh Thành.
Bên ngoài Thánh Thành, đại chiến đã kết thúc.
Vì yểm hộ Hải Đô A Lăng phá vây, mấy bộ hạ của y dẫn theo thiết kỵ dục huyết phấn chiến, nhưng không kiên trì bao lâu, binh bộ lạc khác sớm đã sụp đổ, thấy có bộ lạc hạ khí giới, cũng nhao nhao vứt vũ khí, quỳ xuống đầu hàng, Mạc Bì Đa tách đám binh bộ lạc khỏi chiến trận của thiết kỵ Bắc Nhung, dễ như bẻ cành khô, trực tiếp xé rách trận tuyến kiên cố cuối cùng của liên quân.
Từng tiếng từng tiếng rít dài du dương vang vọng đất trời, lần này không phải tiếng trống tấn công của kẻ địch khiến người kinh hãi, mà là kèn lệnh biểu trưng cho chiến thắng của Vương Đình.
Dân chúng trốn trong Vương Tự kích động đến lệ rơi đầy mặt, líu ríu ra khỏi Vương Tự, bò lên trên vách đá cùng tường thành bị tàn phá, reo hò thắng lợi.
minh: Mình thích cách Mai để cho HĐAL chém giết đến cùng và chết dưới kiếm của Kiền (mà ko phải của LG hay bộ hạ của DA).
Phật Tử là Vương trong lòng bọn họ, chỉ cần Phật Tử ra lệnh, mỗi một bộ lạc đều nguyện xông pha chiến đấu vì ngài.
Ngày đó, khói đen mù mịt tràn ngập, ánh lửa hừng hực, bộ lạc liên quân, trú binh các nơi như thần binh trên trời rơi xuống, tên bay phô thiên cái địa, binh trọng kỵ, khinh kỵ, cung thủ, đao búa mỗi bên bày trận, từ bốn phương tám hướng khép lại vòng vây, khiến liên quân Bắc Nhung khốn đốn nơi hoang dã bên ngoài Thánh Thành.
Trọng kỵ xé nát chiến trận của binh bộ lạc binh, bộ binh giơ tấm chắn từng bước một đến gần, binh sĩ phía sau vung vẩy trường mâu, cung thủ ở sau cùng và hai cánh kéo cung bắn tên.
Ròng rã một ngày xoắn giết, liên quân Bắc Nhung hồn phi phách tán, binh lính tan rã, mắt thấy cờ xí các bộ lạc liên tiếp ngã xuống không trụ nổi, tuyệt vọng quay đầu chạy trốn quáng quàng.
Tiểu Vương tử bộ lạc Ô Cát Lý Mạc Bì Đa mặt đeo mặt nạ đồng xanh cùng cha mình dẫn dũng sĩ bộ lạc san bằng đại doanh liên quân Bắc Nhung, những nơi thiết kỵ đi qua, máu chảy thành sông, xác chết đầy đất.
Liên quân thử phá vây, vòng vây kỵ binh các bộ càng co nhỏ lại, túi lưới chậm rãi rút chặt. Liên quân đành lui lại, mấy đội binh bộ lạc từ nhiều hướng rút về phía sau mạnh mẽ đâm sầm một chỗ, phát hiện sau lưng, hai bên trái phải tất cả đều là đồng bào cũng bị vây giống như mình, không còn đường lui.
Mấy vạn người bị chia nhỏ ép lại thật chặt trong vòng lớn từng bước từng bước khép lại, người sát bên người, cánh tay gạt ra cánh tay, chiến mã giẫm đạp binh sĩ, tất cả không để ý tới giết địch, dùng hết hơi sức chạy tới trước, xông lên mới đảm bảo mình không bị người khác và vó ngựa giẫm thành một bãi thịt nát. Một khi đã ngã xuống là không đứng lên được, binh sĩ bò lên trên lưng ngựa, bò lên trên đống người, xông mở mỗi một người ngăn trước mặt mình.
Tên mang theo tiếng xé gió vút lên không mà xuống, mang theo một chùm hoa máu.
Trên tuyết trắng mênh mang máu đặc nhuộm đỏ.
Ánh tà dương đỏ quạch như máu, gió Bắc lạnh thấu xương.
Hải Đô A Lăng thúc ngựa quay đầu, trên bào nỉ nhuộm đầy máu tươi, chém giết cả ngày, y đã mệt mỏi kiệt lực, vết thương chằng chịt, đưa tay lau vết máu trên mặt, lộ ra khuôn mặt đầy sứt sẹo, đảo mắt ưng màu vàng kim nhạt một vòng, nhìn viện binh bốn phía như thuỷ triều tuôn, bên tai nghe tiếng hét thảm của các binh sĩ trong tuyệt cảnh, tự cười giễu.
Thất bại, sa sút, tuyệt vọng xông lên đầu.
Anh hùng mạt lộ, chó cùng rứt giậu.
Y còn cho rằng mình mượn nội loạn Vương Đình kìm chân gây khốn Đàm Ma La Già, không ngờ người chân chính bị vây lại là chính mình.
Ngõa Hãn Khả Hãn đối mặt Đàm Ma La Già luôn luôn nhìn trước ngó sau, phá lệ cẩn thận, thậm chí thảo mộc giai binh*, chỉ cần lá cờ của Đàm Ma La Già xuất hiện trên chiến trường, tim Ngõa Hãn Khả Hãn đã treo lên.
*nhìn cỏ cây tưởng là binh lính. Có tích xưa, giờ thành ngữ này dùng chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc
Trước đây, quý tộc Bắc Nhung chế nhạo Ngõa Hãn Khả Hãn bị một tên hòa thượng làm cho sợ vỡ mật, Hải Đô A Lăng cũng thế, cho rằng Ngõa Hãn Khả Hãn lớn tuổi nên mới lo lắng quá nhiều, không quả quyết.
Giờ y đã hiểu nỗi khổ tâm của Ngõa Hãn Khả Hãn.
Nhóm thuộc cấp khắp người đẫm máu, lao đến: “Vương tử, chúng tôi yểm hộ ngài phá vây!”
Hai mắt Hải Đô A Lăng rưng rưng, nhìn bộ hạ trung thành của mình, thở dài: “Việc đã đến nước này, nếu ta dẫn binh phá vây, chắc chắn Phật Tử sẽ tập trung binh lực đến ngăn cản ta.”
Các bộ hạ nhìn nhau, một người thúc ngựa tiến lên, ôm quyền: “Vương tử, xin ngài cởi chiến giáp, để mạt tướng đổi giáp với ngài, mạt tướng lĩnh mấy ngàn người từ góc Tây Bắc phá vây, bọn A Kim tách ra từ góc Đông Nam, góc Đông Bắc phá vây, hấp dẫn truy binh, chờ chủ lực Vương Đình chạy tới chặn đường, ngài dẫn người thừa dịp loạn thoát vây!”
Mấy người khác nhao nhao phụ họa.
Hải Đô A Lăng thầm giật mình, cách thức thoát thân y có thể nghĩ tới cũng thế, nhưng y không ngờ bộ hạ chủ động xin đi trước khi y mở miệng.
Y thở dài một hơi, giơ lên trường đao: “Các ngươi đi theo ta nhiều năm, dù là lúc ta bị chúng bạn xa lánh cũng không rời không bỏ. Ta tác chiến bất lực, mới khiến các ngươi theo ta cùng rơi vào hoàn cảnh muốn sống không được, sao ta có thể vì thoát thân mà hy sinh các ngươi? Chi bằng để ta làm mồi nhử, dụ tinh nhuệ Vương Đình, các ngươi dẫn người chạy trốn đi!”
Chúng tướng thấy y hiên ngang lẫm liệt, định khẳng khái chịu chết, khóc lớn nói: “Vương tử, thắng bại là chuyện thường binh gia, giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt, ngài anh hùng cái thế, là hy vọng phục quốc của Bắc Nhung, ngài không thể chết! Ngài chắc hẳn có thể chạy thoát, có thể khôi phục Bắc Nhung, sau này báo thù rửa hận cho chúng tôi!”
Bọn hắn nói, không để ý đến Hải Đô A Lăng phản đối, xông tới, bảy tay tám chân giật chiến giáp của y, đổi trang phục cho y, đẩy y vào giữa đám người.
Hải Đô A Lăng lẫn vào đám binh sĩ, quay lại nhìn bộ hạ của mình vung tay hô to, dẫn đầu binh sĩ hướng về nhiều hướng khác nhau phá vây, trong lòng quặn đau.
Đám bộ hạ này là tâm phúc y hao tốn nhiều tâm tư bồi dưỡng, hôm nay, họ đều sẽ chết bên ngoài Thánh Thành.
Mặt y vặn vẹo, gân xanh dữ tợn, hàm răng như muốn tóe ra máu, quay đầu, không chút do dự dẫn theo hầu cận còn lại nhanh đuổi về hướng ngược lại.
Đằng sau lưng y, trú binh các nơi của Vương Đình dưới sự dẫn dắt của Đàm Ma La Già tiếp tục thu nhỏ vòng vây.
Tất Sa ngẩng nhìn bốn phía, nhìn thấy một bóng dáng mặc giáp chủ soái bao bọc giữa thiết kỵ Bắc Nhung phá vây, kẹp chặt bụng ngựa, đang định đuổi theo, khóe mắt liếc qua quét đến hai bóng người hai góc khác, khẽ cau mày, quay đầu.
Đàm Ma La Già gật đầu với anh ta.
Tất Sa không do dự nữa, giục ngựa đuổi theo.
…
Mấy tướng lĩnh Bắc Nhung chia ra dụ tinh nhuệ Vương Đình, Mạc Bì Đa, Tất Sa tất cả đều mang binh đuổi theo.
Hải Đô A Lăng mừng rỡ, rút roi giục ngựa, giống một mũi tên rời cung, thẳng tắp xuyên thủng lưới lớn của binh sĩ Vương Đình, phá vây mà ra, để lại chiến trường máu thịt tung tóe sau lưng.
Hầu cận theo thật sát sau y.
Y nắm chặt dây cương, vết thương trên mặt đau như đao cắt.
Phúc họa tương y*, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, hôm nay y bại bởi Đàm Ma La Già, chờ y chấn hưng cờ trống, sau này nhất định trở lại xâm lược!
*là phúc hay họa thay đổi liên tục (Lão Tử – Đạo đức kinh)
Thắng không kiêu, bại không nản, nam nhi Bắc Nhung từ nhỏ đã đi theo cha anh đánh cướp chinh phục, một trận thua không tính là gì! Ngõa Hãn Khả Hãn Nam chinh Bắc chiến, cả đời kinh qua vô số trận chiến lớn nhỏ, dẫn theo một bộ lạc nhỏ không chút thu hút trên thảo nguyên thành lập nên một Bắc Nhung lớn mạnh. Ngài lần lượt thoát khỏi hiểm cảnh, từ một cô nhi không cha không mẹ trở thành chủ soái dẫn đầu mười vạn đại quân, chỉ cần có thể sống sót, y sẽ có thể trỗi dậy lần nữa!
Y là con trai của Sói, trong người y có máu của Thần lang chảy, vĩnh viễn y sẽ không nhận thua.
Trong đầu Hải Đô A Lăng ong ong, thân binh sau lưng bỗng cao giọng, chỉ một hẻm núi phía trước: “Vương tử, xuyên qua hẻm núi này chúng ta sẽ thoát khỏi truy binh!”
Hải Đô A Lăng lấy lại tinh thần, ngẩng nhìn hẻm núi phía xa.
Mặt trời chiều ngả về Tây, nắng tà vàng nhạt phủ lấy khe núi hai bên khoác màu áo bạc, tuyết đọng phản chiếu ra từng luồng hào quang.
Nhớ đến vũ khí bí mật trong tay Lý Dao Anh, một dự cảm chẳng lành dâng lên, tim Hải Đô A Lăng đập bình bịch, ghìm ngựa dừng lại, suy tư một lát, quả quyết nói: “Sợ trong thung lũng có mai phục, đổi đường khác.”
Hầu cận vâng dạ, thúc ngựa quay người, cả đoàn lao vụt về hướng Tây.
Tiếng gió rít gào, núi tuyết đứng sừng sững trong hoàng hôn ám trầm, tiếng vó ngựa như mưa rào, xa xa quanh quẩn.
Hải Đô A Lăng vùi đầu phi nước đại, muốn nhanh chóng bỏ rơi truy binh, rời khỏi Vương Đình.
Hiện giờ đại quân và bộ lạc ở các con đường đều đã đến Thánh Thành, vậy thì phòng thủ các nơi khác hẳn đang trống không, chỉ cần chạy khỏi khu vực Thánh Thành, y sẽ an toàn, sau đó y có thể vòng qua Sa Thành, giả vờ tiến đánh Cao Xương, Lý Dao Anh chắc chắn sẽ bị dọa mà lùi binh, y mượn cơ hội triệu tập bộ hạ cũ, lại tập kết binh mã, về mẫu quốc nghỉ ngơi lấy lại sức trước…
Hải Đô A Lăng nhanh chóng mưu tính, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng rít sắc bén.
Trong ánh chiều tà như máu, một mũi tên từ sau hòn đá lớn phía bên kia con đường bắn ra, thẳng tắp bay lên không trung.
Ngay sau đó, tiếng vó ngựa giòn giã, sau gò núi quét lên một lớp son phấn đậm đà dưới nắng chiều chiếu rọi phi ra một đội người ngựa, nhìn từ xa giống như cơn lốc xoáy mây mưa cuốn lấy sấm chớp mà đến, có lá cờ thêu chữ Tây quân và chiến bào trắng phần phật bay trong tuyết, thế như thiên quân vạn mã.
Đất dưới chân như rung động.
Chẳng qua chỉ một chớp mắt, một đoàn người đã lao vùn vụt đến cách Hải Đô A Lăng mấy chục bước, cờ phướn ngày càng gần, tướng lĩnh cầm đầu giáp bạc bào trắng, đầu buộc khăn trách, hông đeo trường đao, gương mặt nghiêm trang lạnh lùng.
“Hải Đô A Lăng, Tướng quân Kiêu kỵ Tả Tây quân Tạ Thanh, chờ đây đã lâu.”
Tạ Thanh rút đao ra khỏi vỏ, một đôi mắt đen nhánh chằm chằm nhìn Hải Đô A Lăng, ánh mắt sắc bén như đao.
Năm đó, khi họ từ bộ lạc Diệp Lỗ trốn về Trung Nguyên, suýt tí nữa là có thể về quê nhà, Hải Đô A Lăng dẫn quân đuổi đến, bắt đi Thất Nương. Nàng và đám thân binh không đủ sức phản kháng, đành trơ mắt nhìn Thất Nương bị Hải Đô A Lăng mang đi.
Nàng là thân vệ của Thất Nương, lại không thể bảo vệ Thất Nương.
Quãng thời gian đó, Thất Nương bị nhốt trong lều lớn của Hải Đô A Lăng. Ngày trắng đêm đen, Hải Đô A Lăng nhục nhã Thất Nương, tra tấn Thất Nương, bắt Thất Nương thần phục. Nàng tận mắt thấy Thất Nương bị người Bắc Nhung xô đẩy chung với đám nô lệ, nhìn thấy Thất Nương ở chuồng ngựa tránh né mấy con ngựa điên cuồng vì kinh sợ… Nàng không dám tưởng tượng mỗi đêm lúc Hải Đô A Lăng về lều Thất Nương đến cùng trải qua chuyện gì…
Từ cái ngày Thất Nương bị bắt đi, mỗi một ngày nàng đều không ngừng nhắc nhở mình, nàng phải siêng năng luyện võ nghệ, phải biến đổi đến mức càng thêm cường đại, nàng muốn bảo vệ Thất Nương!
Tiếng gió chợt trở nên thê lương.
Tạ Thanh cầm trường đao trong tay, nhìn Hải Đô A Lăng, mắt nàng bắn ra hai tia sáng lạnh lùng.
Nàng đã ở chỗ này mai phục rất lâu.
Lần này, nàng muốn ngăn cản Hải Đô A Lăng, quyết không thể để y đào thoát!
Một luồng lạnh lẽo từ lòng bàn chân luồn lên, Hải Đô A Lăng rùng mình, lòng chấn động kịch liệt.
Lý Dao Anh quả nhiên đã sắp xếp phục binh.
Người con gái y muốn chinh phục, chẳng những chưa từng thần phục y, còn đối nghịch với y khắp nơi, trăm phương ngàn kế muốn diệt y như diệt cỏ tận gốc.
Mà y, vẫn cho rằng chỉ cần mình lập nên một đế quốc cường đại, chinh phục Vương Đình và Tây Vực, Lý Dao Anh sớm muộn sẽ giống đám đàn bà Bắc Nhung kia, ngoan ngoãn thư phục* y, xem y là chủ.
*thư chỉ giống cái, hiểu ý là mềm mỏng phục tùng.
Y dũng mãnh, uy vũ, cao lớn, là đệ nhất dũng sĩ Bắc Nhung, với y Lý Dao Anh chỉ khịt mũi coi thường, lại vì một tên hoà thượng cả ngày niệm Phật không màng sống chết.
Hải Đô A Lăng nuốt xuống một ngụm tanh ngọt trào lên cổ họng, nắm chặt bội đao, cười ngông thành tiếng: “Với mớ người ít ỏi này của các ngươi mà cũng muốn ngăn ta?!” Y khàn giọng, rút trường đao, cơ bắp cả người căng cứng, cả người như một thanh đao ra khỏi vỏ, sát khí tràn đầy.
Bên trong con ngươi của Tạ Thanh cũng có sát khí phun trào, giơ trường đao, giục ngựa lao về phía y.
Hai đao tấn công, toé lửa.
Đao quang kiếm ảnh lấp loé, hai người quấn đấu, giao thủ mười mấy hiệp, trên trán đều tứa đầy mồ hôi.
Hải Đô A Lăng sát khí lạnh thấu xương, nội lực hùng hậu, chiêu thức lịch luyện từ trên chiến trường quả quyết tàn nhẫn.
Khí lực Tạ Thanh không bằng, rõ ràng chiếm hạ phong, nhưng nàng không hề hèn nhát, không chút sợ hãi, lần lượt bay lượn, dù bị thương cũng không lùi bước.
Lưỡi đao đập nện, chặt, bổ, chém, Tạ Thanh dùng hết sức toàn thân, trường đao nghiêng nghiêng sát gáy Hải Đô A Lăng mà qua.
Hải Đô A Lăng tránh thoát một kích này, kinh hãi.
Từng tên bộ hạ gào thét chém giết.
Đoàn Tạ Thanh ôm cây đợi thỏ, tinh lực dồi dào, phía Hải Đô A Lăng vừa kinh qua một trận đại chiến, người mệt ngựa mệt, không thể lại phát động tấn công chớp nhoáng, chỉ còn cách nhanh chóng tạo trận tròn, chống lại Tây quân bủa vây.
Trời chiều thu lại tia nắng cuối cùng, bóng đêm nhẹ buông, hai bên kịch liệt chém giết, vó ngựa quẫy nát tuyết đọng.
Hải Đô A Lăng quơ trường đao, từng đao từng đao vung ra, bóng dáng vẫn cao lớn uy mãnh, nhưng hầu cận bên cạnh y đã từng người tiếp từng người một ngã xuống. Choang, mũ giáp của y bị đánh rơi xuống tuyết, tóc bím rối tung, trên mặt máu thịt be bét, một đôi mắt phát quang sáng rực như chim ưng, đao pháp trở nên càng thêm hung ác.
Tạ Thanh thở dồn dập, ổn định tâm thần, đón đỡ đao chém tới, đột nhiên phi thân cao lên, cả người như ánh sáng nhanh chóng xẹt qua, trường đao trong tay từ trên không chém xuống Hải Đô A Lăng.
Tiếng xé gió như rồng ngâm hổ gầm.
Một đao này Tạ Thanh ngưng tụ toàn bộ nội lực và dũng khí đánh xuống, Hải Đô A Lăng nâng đao đỡ, một tiếng vang giòn, trường đao cuốn lưỡi đao, Tạ Thanh không giảm lực, trường đao lại tiếp tục hướng tới, bổ đến cần cổ Hải Đô A Lăng, mang theo từng luồng tia lửa.
Hải Đô A Lăng đã sớm kiệt lực, tự biết không còn sức lực đón đỡ đao thứ hai, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh, khẽ lật cổ tay, lấy thế nhanh như chớp rút đoản đao bên hông, một đao đâm nghiêng đến.
Nhát đao đâm trúng mặt Tạ Thanh, lập tức máu me đầm đìa. Đôi ngươi nàng mở to, nhưng chẳng hề lùi lại, dùng chiêu lưỡng bại câu thương, lại một lần nữa nắm chặt chuôi đao, lưỡi đao hạ xuống.
Hầu cận hai bên dọa đến kêu to, tiếng kinh ngạc kêu khắp.
Trong phút chớp đánh pháo nổ, Hải Đô A Lăng nổi giận gầm lên, ngửa người ra sau, lưỡi đao xé rách áo giáp và áo trong, vạch ra một vết máu rất dài, y cắn chặt răng, rơi xuống lưng ngựa.
Thấy y té ngựa, binh Tây Châu lập tức giục ngựa xông tới, mười mấy cây trường mâu đâm xuống, Hải Đô A Lăng chịu đựng kịch liệt đau đớn, một chiêu lý ngư đã đỉnh* vọt lên, tay chống trường đao, nhìn qua binh Tây Châu đen nghịt tuôn qua, thở hồng hộc.
Tạ Thanh lui xuống, cầm đao đứng một bên, như đang chờ đợi gì.
Vài tiếng khóc đè nén vọng vào lỗ tai y.
Hải Đô A Lăng ngoái nhìn quanh một vòng.
Bọn hắn đã bị chôn vùi giữa Tây quân nằm vùng đã lâu, nhóm hầu cận từng tên tóc tai bù xù, máu me khắp người, giáp rách nát, áo bào bị máu tươi nhiễm đỏ, mặt dính đầy máu, nhìn không ra nét mặt thật sự, từng đôi mắt mỏi mệt tràn ngập tuyệt vọng và buồn bã, ngựa sớm đã kiệt lực ngã xuống, cung tên sử dụng hết, trường đao trở lưỡi, Tây quân từng bước một tới gần.
Hôm nay chính là ngày giỗ của bọn hắn.
Có người đang quệt nước mắt.
Hải Đô A Lăng tức muốn rách cả mí mắt, hầu cận của y sao có thể mềm yếu trước kẻ địch mà khóc thành tiếng?
Mấy tên hầu cận run như cầy sấy, chỉ một ngón đến hướng Tây quân đang bao vây, hoảng sợ muôn vẻ.
Hải Đô A Lăng máu me đầy mặt, nhìn theo hướng ngón tay hầu cận.
Một đội người ngựa cầm đuốc đạp bóng đêm tới gần, đen nghịt một mảnh, khí thế bình tĩnh túc sát, tiếng cờ phướn được gió thổi lạch phạch rồi vang dội.
Đến gần, binh sĩ hai bên thúc ngựa tránh mở đường.
Chém giết bỗng ngừng lại, bốn phía yên lặng như nước tĩnh.
Một tiếng vó ngựa trong trẻo vang lên, một người một ngựa giữa đám thân binh chậm rãi chạy tới.
Tạ Thanh nghênh tiếp, dẫn ngựa cho nàng.
Ánh đuốc rọi lên mặt và người nàng, chiếu lên dáng vẻ lả lướt và khuôn mặt xinh đẹp, nàng mặc áo khoác ngắn choàng tay mỏng, đầu đội mũ mềm, ghìm ngựa dừng nơi xa, nhìn xuống Hải Đô A Lăng, một đôi mắt sáng, băng lạnh còn hơn núi tuyết nhiều năm không đổi.
Ở sau lưng nàng, một đội hầu cận rút đao đứng hầu, thần thái cung kính, là một đội binh Tây Châu đường nét ngũ quan sâu sắc.
Hải Đô A Lăng ngước nhìn Lý Dao Anh sáng như quầng trăng trong bóng đêm, thật lâu không nói.
Y nhận ra, thân binh sau lưng Lý Dao Anh là người Bắc Nhung, bọn hắn từng đi theo Ngõa Hãn Khả Hãn xuất chinh trước kia, sau thành tù binh Tây quân, tận hiến với Lý Dao Anh.
Người này thật sự hận y, tự mình dẫn người theo đuổi giết y.
Y anh hùng một đời, thế mà phải chết trong tay một người đàn bà.
Hải Đô A Lăng câu khóe môi, cười đến thê lương.
Trong tĩnh lặng, một trận ầm ầm đạp vang đến, phía Đông đột nhiên nghe tiếng vó ngựa mãnh liệt, ba bốn trăm bóng người cưỡi ngựa vọt ra từ trong bóng đêm, tướng lĩnh cầm đầu đầu đội khôi mạo, một thân giáp vàng, cao lớn uy mãnh, mắt phượng dài hẹp lạnh lùng trừng mắt nhìn Hải Đô A Lăng, khí thế khinh người, sát ý lộ ra, trong tay một thanh trường kiếm sáng như tuyết.
Lý Trọng Kiền cũng tới.
Con thú khốn đốn đụng phải bức tường lồng giam.
Hải Đô A Lăng nhắm mắt, quay đầu ngó lên Lý Dao Anh.
Tay Dao Anh xắn dây cương, vẻ bình thản, dù mặt không cảm xúc nhưng phong thái không thể che đậy.
Lần đầu gặp ở yến tiệc trong cung, nàng thịnh trang hoa phục, rực rỡ như ánh trăng, là nữ tử đẹp nhất mà y từng thấy.
Ánh mắt Hải Đô A Lăng trở nên âm u lạnh lẽo.
“Vương tử, chúng ta đầu hàng đi! Bọn Vương tử Kim Bột đầu hàng, Phật Tử không giết, còn phong làm Vương, Vương tử, đầu hàng Phật Tử, chúng ta còn có thể tận hưởng vinh hoa phú quý!”
“Vương tử, miễn là còn sống, liền còn có hy vọng phục quốc!”
Hầu cận bò đến dưới chân Hải Đô A Lăng, ôm chân y khóc lớn: “Vương tử, đầu hàng đi!”
Văn Chiêu công chúa tới, Tạ Thanh tới, Lý Trọng Kiền dũng quan tam quân trong truyền thuyết cũng tới, bọn hắn chỉ còn lại bao nhiêu đây người, làm sao phá vây?
Gió đêm phất qua, lạnh như tuyết.
Máu khô đông lại trên mặt, bị gió thổi qua, giống có kim bạc đâm vào, đau nhói.
Hải Đô A Lăng ngước mắt, đối mặt với từng người hầu cận của mình, khẽ nhếch khóe miệng.
Y có thể uốn gối đầu hàng trước bất kỳ một kẻ địch lớn mạnh nào, y không quan tâm đến thanh danh… nhưng duy nhất y chỉ không thể đầu hàng Lý Dao Anh.
Đầu hàng, Lý Trọng Kiền cũng sẽ không bỏ qua, kẻ này tâm ngoan thủ lạt, trên chiến trường chưa từng lưu tình.
Cùng với chịu nhục, chi bằng chết cho thống khoái chút.
Hải Đô A Lăng cười vài tiếng, phun ra một búng máu, giơ đoản đao, “Các ngươi có thể đầu hàng…” giọng y bình thản.
Hầu cận đi theo hắn, cũng để chộp lấy một tiền đồ, y đã không cho được, họ không cần chết chung một chỗ.
“Các ngươi đi theo ta đến tận đây, đã tận tình tận nghĩa, muốn sống sót hãy đầu hàng đi! Bổn Vương sẽ không trách các ngươi.”
Về phần mình, buộc phải chiến đấu đến giây cuối cùng.
Y không có lựa chọn nào khác.
Mạnh được yếu thua, mọi dã tâm chinh phục và bá nghiệp chảy xuôi dòng máu, thắng, y chính là cường giả, thua, chính là chết.
Hải Đô A Lăng nhìn binh Tây Châu chi chít trước mắt, xông tới, chém giết, vật lộn.
Nơi xa, Lý Trọng Kiền trầm sắc mặt, nhận lấy túi rượu thân binh đưa đến, mở nắp, rượu mạnh vẩy lên lưỡi kiếm như bạc, kiếm ảnh trong trẻo như nước.
Gã đàn ông trước mặt này từng cầm tù Minh Nguyệt nô.
Mắt phượng hắn trừng lớn, lướt vào trong trận, vô cùng mau lẹ, ánh kiếm rung động, phủ lấy Hải Đô A Lăng bên trong.
Hải Đô A Lăng cắn chặt răng, ra sức khua đoản đao, động tác càng lúc càng chậm.
…
Trên sườn núi, Dao Anh siết lại áo choàng, tận mắt nhìn Hải Đô A Lăng anh hùng mạt lộ.
Cho đến khi thân hình cao lớn của Hải Đô A Lăng đổ vào dưới kiếm Lý Trọng Kiền, mi tâm nàng khẽ nhúc nhích, đưa tay vuốt mấy sợi tóc mai bị gió đêm thổi lên.
Nhớ lại lúc ban đầu, nàng và thân binh tưởng cuối cùng đã thoát khỏi ma trảo, Hải Đô A Lăng đột nhiên xuất hiện, mèo vờn chuột, hung tợn đánh nát hy vọng của nàng, đẩy bọn họ lâm vào hoàn toàn tuyệt vọng.
Giờ này ngày này, Hải Đô A Lăng mất mạng tại đây.
Từ đây, Bắc Nhung không còn khả năng phục quốc.
Các Châu Tây Vực sẽ nghênh đón một thời đại thái bình yên ổn, Hà Lũng một vùng khôi phục, con đường giao thương thông suốt, dân chúng có thể yên tâm sản xuất, thương nhân có thể vào Nam ra Bắc, khách xá nối tiếp nhau san sát sẽ chật ních mỗi đoạn đường giao thương.
Hoàn tất những việc còn dây dưa chưa làm, vui vẻ phồn vinh.
Trên chiến trường yên tĩnh trong chớp mắt, vang lên một hồi khóc gào tê tim liệt phổi, bộ hạ của Hải Đô A Lăng quỳ rạp xuống bên cạnh thi thể y, mấy thân binh rút đao tự vẫn, đi theo y, những người khác khóc lớn không ngừng, bỏ vũ khí đầu hàng.
Thân binh hỏi Dao Anh: “Công chúa, nên xử lý thi thể Hải Đô A Lăng thế nào?”
Dao Anh thản nhiên nói: “Y là tướng địch, chiến tử trên chiến trường, chôn theo quy định.”
Thân binh thưa vâng.
Ủng dài bước qua đất tuyết, kin kít kìn kịt tiếng bước chân từ xa đến.
Lý Trọng Kiền tay cầm trường kiếm, đi đến Dao Anh, máu tươi theo lưỡi đao mỏng chảy xuống tí tách.
Dao Anh tung người xuống ngựa: “Anh.”
Lý Trọng Kiền đi đến trước mặt nàng, cúi nhìn nàng, mắt phượng tơ máu dày đặc, ánh mắt sáng rực.
“Ai dám khi dễ Minh Nguyệt nô nhà ta, anh chặt nó.”
Dẫu hắn có là chín tuổi, mười một tuổi, hai mươi ba tuổi, hay là ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi… Chỉ cần có người khi dễ Minh Nguyệt nô, trước bước qua cửa này của hắn.
Dao Anh cười xoà, còn chưa nói gì, Lý Trọng Kiền bỗng dưng trầm sắc mặt, vung trường kiếm, hừ lạnh.
“Hải Đô A Lăng chết rồi, lập tức theo ta về Cao Xương đi!”
Những ngày này hắn suất lĩnh Tây quân tiến đánh quan ải, hấp dẫn lực chú ý của Hải Đô A Lăng, để Hải Đô A Lăng thả lỏng cảnh giác, tất cả đều nằm trong kế hoạch của bọn hắn, dù có xảy ra vài điểm ngoài ý muốn nho nhỏ, nhưng hắn đều thuận lợi giải quyết, nhưng mãi không biết tình huống phía Thánh Thành bên kia, hắn sắp phát điên!
Nếu không phải trước khi đi Dao Anh thương lượng với hắn kỹ càng từng trình tự, không phải mỗi ngày bộ hạ khổ sở khuyên nhủ hắn lấy đại cục làm trọng, hắn đã sớm mang binh giết tới Thánh Thành rồi!
Dao Anh lập tức thu ý cười, kéo cánh tay Lý Trọng Kiền: “Anh, thời gian vừa qua may nhờ có anh kéo chân tiếu tham của Hải Đô A Lăng, binh các bộ lạc mới có thể đi vòng qua phía Tây đến bao vây liên quân, Dương Thiên mới có thể thần không biết quỷ không hay đánh lén hang ổ Hải Đô A Lăng…”
Lý Trọng Kiền nhếch miệng, ngắt lời nàng: “Thôi đừng nói mấy lời dễ nghe dụ dỗ ta, thu dọn hành lý, chuẩn bị về.”
Dao Anh thở dài, “Giờ em không thể đi lập tức, về Thánh Thành trước rồi nói.”
Lý Trọng Kiền chau mày.
Lúc này, Duyên Giác từ trong đội bước ra, ôm quyền với Lý Trọng Kiền: “Vệ Quốc Công, Vương cố ý dặn dò tôi, nếu gặp ngài, chắc chắn phải nói với ngài một tiếng, Vương mời ngài phải đi Thánh Thành một chuyến.”
Lý Trọng Kiền nhíu mày: “Sao ta phải đi Thánh Thành?”
Duyên Giác nói: “Vương nói, ngài đã từng hỏi qua ngài ấy mấy vấn đề, muốn ngài ấy hứa với ngài một việc, lúc ấy ngài ấy không thể nào trả lời việc ngài nhắc đến.”
Lý Trọng Kiền mặt không lộ vẻ.
Dao Anh ngẩng lên nhìn hắn, híp mắt: “Anh à, anh hỏi Pháp sư chuyện gì thế?”
Lý Trọng Kiền cong khóe miệng, không trả lời nàng, nhấc chân đi ra.
Dao Anh nhìn bóng lưng hắn, lắc đầu bật cười, xoay sang nói chuyện với Tạ Thanh.
Mắt Duyên Giác láo liên, chạy theo Lý Trọng Kiền, nhỏ giọng nói: “Vệ Quốc Công, Vương nói, giờ ngài ấy đã có thể trả lời câu hỏi của Vệ Quốc Công, ngài còn muốn có một điều thỉnh cầu ngài, xin phép khi ngài đi ngang qua Thánh Thành bớt chút thì giờ gặp ngài ấy một lần. Nếu Vệ Quốc Công không rảnh, Vương có thể đi Cao Xương gặp ngài.”
Lý Trọng Kiền dừng bước, trong mắt lướt qua một luồng ý lạnh, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.
…
Thân binh và tù binh Bắc Nhung ở lại thu dọn chiến trường, Lý Trọng Kiền theo Dao Anh cùng cưỡi ngựa quay về Thánh Thành.
Bên ngoài Thánh Thành, đại chiến đã kết thúc.
Vì yểm hộ Hải Đô A Lăng phá vây, mấy bộ hạ của y dẫn theo thiết kỵ dục huyết phấn chiến, nhưng không kiên trì bao lâu, binh bộ lạc khác sớm đã sụp đổ, thấy có bộ lạc hạ khí giới, cũng nhao nhao vứt vũ khí, quỳ xuống đầu hàng, Mạc Bì Đa tách đám binh bộ lạc khỏi chiến trận của thiết kỵ Bắc Nhung, dễ như bẻ cành khô, trực tiếp xé rách trận tuyến kiên cố cuối cùng của liên quân.
Từng tiếng từng tiếng rít dài du dương vang vọng đất trời, lần này không phải tiếng trống tấn công của kẻ địch khiến người kinh hãi, mà là kèn lệnh biểu trưng cho chiến thắng của Vương Đình.
Dân chúng trốn trong Vương Tự kích động đến lệ rơi đầy mặt, líu ríu ra khỏi Vương Tự, bò lên trên vách đá cùng tường thành bị tàn phá, reo hò thắng lợi.
minh: Mình thích cách Mai để cho HĐAL chém giết đến cùng và chết dưới kiếm của Kiền (mà ko phải của LG hay bộ hạ của DA).
Bình luận facebook