-
Chương 38: Nguyện Xuất Gia Tu Hành
Dao Anh được đưa tới lều trông chừng chặt chẽ.Nàng muốn xem qua thương thế của Tạ Thanh nhưng đám Hồ nữ không cho tới gần, trực tiếp lôi Tạ Thanh đang thoi thóp đi.Dao Anh thầm gấp gáp trong lòng.Giả vờ quen biết Đàm Ma La Già là một cách thoát thân tốt.Ngõa Hãn Khả Hãn kiêng kị Đàm Ma La Già, lại rất bội phục ngài một thân bệnh tật giữ vững Vương Đình hơn mười năm, lần này không chỉ cùng ngài ấy lập ra minh ước không quấy nhiễu lẫn nhau, còn thề cho dù tương lai có chuyện gì phát sinh, Bắc Nhung tuyệt đối sẽ không tổn thương gia quyến của ngài —— Đàm Ma La Già có người tỷ tỷ.
Trong sách viết, Hải Đô A Lăng giết chú thí em không hề nương tay cũng giữ lời hứa.
Sau khi Vương Đình hủy diệt, chị gái của Đàm Ma La Già còn sống tiếp.Cách thì rất tốt, nhưng Hải Đô A Lăng quá nhạy cảm, tình thế cấp bách Dao Anh vội quăng bậy không thể hù dọa y thật sự.
Giờ y đang vội đi Sa Thành gặp Ngõa Hãn Khả Hãn nên không để ý đến nàng, đến chừng y quay về, nàng sẽ đối đáp sao đây?Nàng vốn đâu biết Đàm Ma La Già.Không, không cần chờ Hải Đô A Lăng quay về, nếu ở Sa Thành y gặp Đàm Ma La Già, hỏi tới nàng, lời nói bậy của nàng chưa đánh đã thua.Dao Anh ngồi xếp bằng trên chiếu nỉ, nhanh chóng tính toán.
Mình không thể bối rối, an nguy của bọn Tạ Thanh đang đặt trên người mình, phải tỉnh táo lại, trước khi Hải Đô A Lăng quay về phải có cách đối phó chống đỡ y.Hoặc là nghĩ cách trốn khỏi doanh địa.
Chỗ này rất gần Vương Đình, chỉ cần chạy tới Vương Đình, người Bắc Nhung sẽ không dám đi Vương Đình bắt nàng.Nàng không thể đợi ở đây nữa.Talie vào lều đưa cơm trưa, mấy miếng bánh mì, một bát canh thịt.
Dao Anh túm lấy cô nhờ đưa ít thuốc trị thương qua cho Tạ Thanh.
Talie sợ không dám nhận lời, cô đã toại nguyện về lại quê nhà, không dám tùy tiện mạo hiểm.Dao Anh không cưỡng ép.Talie rất xấu hổ, lúc ra ngoài hơi chần chừ, khuyên nàng: “Công chúa, ngài đã đến tận đây, còn trốn được đi đâu? Chỗ này cách Trung Nguyên tám ngàn dặm, ngài có chạy cũng không về Trung Nguyên được.
Không bằng sau này yên lòng đi theo Vương tử A Lăng, ngài ấy rất biết đánh trận, các Vương tử khác đều rất sợ ngài ấy.
Dù không phồn hoa như Trung Nguyên nhưng cũng có thể sống tôn quý như trước.” Cô biết cả đoạn đường công chúa đều trong bóng tối tìm hiểu bố trí người ngựa trong đội, muốn chạy trốn.Dao Anh không nói, cúi đầu ăn bánh.Hải Đô A Lăng là người âm sâu lạnh lẽo, nàng không thể thật sự khuất phục, một khi khuất phục, y sẽ càng có nhiều thủ đoạn tra tấn nàng, nàng sẽ giống con thần ưng mà hắn thuần phục, dù có một đôi cánh vững chãi cũng vĩnh viễn không cách nào chạy thoát lòng bàn tay y.
Vả lại y sẽ không nương tay cho đám Tạ Thanh.Dao Anh thấp thỏm trong lòng, không đói vẫn ép mình ăn xong bánh nướng và canh thịt.
Nếu muốn chạy trốn, phải có đầy đủ hơi sức.Nửa năm nay nàng luôn lo lẩn trốn, chạy khỏi Diệp Lỗ, chạy ra hoang mạc, chạy thoát khỏi khống chế của Hải Đô A Lăng, tuổi mười lăm của nàng hết một nửa qua đi trong lo lắng hãi hùng, mỗi khi đêm buông trước khi chìm vào giấc ngủ cần tính toán chạy trốn thế nào, mỗi khi sáng sớm tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là tự cổ động, tự nói với chính mình nhất định có thể về lại Trung Nguyên.Nàng rất muốn gặp anh trai.Dao Anh cay cay chóp mũi, cúi đầu, lấy viên Dạ minh châu từ trong tay áo.Ngựa Ô Tôn đã chết, đây là thứ duy nhất nàng còn giữ bên người trong các món Lý Trọng Kiền cho nàng.
Mỗi lúc sợ hãi, nàng lấy ra hạt châu, nghĩ tới anh trai, nàng không sợ nữa.Ngón tay mềm mại của Dao Anh vuốt ve Dạ minh châu, ngơ ngẩn một lát, thở dài, gọi một Hồ nữ coi chừng nàng tới đưa ra Dạ minh châu.
Lúc cô này ôm nàng cưỡi ngựa xuyên qua Lưu Sa Hà, vô tình nhìn thấy Dạ minh châu trên người nàng, lộ ra vẻ thèm thuồng.
Nghe Talie nói, một viên Dạ minh châu như này có thể đổi với quân chủ nơi đây một tiểu bộ lạc.Hồ nữ sững sờ, mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nhận lấy hạt châu, lập tức ôm vào lòng, dùng tiếng Hồ nói: “Ta chỉ giúp ngươi dẫn mấy người khác ra, trốn được hay không thì xem vào chính ngươi.”Dao Anh gật đầu, dùng tiếng Hồ trả lời: “Nếu cô không giữ lời, ta sẽ nói với Hải Đô A Lăng, kéo cô chôn cùng một chỗ.”Mặt Hồ nữ hiện lên một vẻ tàn khốc, cân nhắc giây lát, bước ra.Dao Anh nhìn bàn tay trống rỗng, trong lòng vắng vẻ.
Rồi lập tức lấy khổ làm vui cười cười.
Không hổ là bảo vật nước Phật Lâm mà anh nói, phút nguy cấp còn phát huy được tác dụng.Hải Đô A Lăng đi Sa Thành, mang đi một phần hầu cận, nhưng ở doanh địa vẫn phòng thủ nghiêm mật.Một buổi tối mấy ngày sau, Hồ nữ mang đến một bộ trang phục Bắc Nhung cho Dao Anh thay rồi dẫn nàng đến chỗ giam giữ tù binh.Mấy tù binh không có lều để ở, phần lớn là tùy tiện nhét vào một túp mái tranh, mười mấy người vây quanh, mặc gió rét ngủ ngoài trời.Tạ Thanh giết hụt Hải Đô A Lăng, bị quất một trận, rồi kéo lê về, mấy người khác sợ bị liên lụy không dám đến gần, mấy hôm nay đều do thân binh đang chăm sóc nàng.Dao Anh đi vào lều tranh, quỳ xuống cạnh Tạ Thanh, hạ giọng nói: “Là ta.”Mọi người lập tức nhận ra nàng, không lên tiếng, cụp mắt, “Công chúa, tụi tôi không ngăn Tạ Thanh, cô ấy sợ Hải Đô A Lăng làm nhục ngài, muốn cùng Hải Đô A Lăng cùng chết.”Dao Anh thở dài.Trước đó tin tức Ngõa Hãn Khả Hãn bị bệnh truyền đến, nàng cảm thấy là cơ hội trời cho, đã trong bóng tối liên lạc người ngựa chuẩn bị chạy trốn, nhưng Hải Đô A Lăng không hề rời đi, nàng không dám tùy tiện gặp bọn Tạ Thanh.
Tạ Thanh không biết chuyện nàng đang mưu đồ, đột nhiên ám sát Hải Đô A Lăng, làm rối loạn kế hoạch của nàng.Còn hiện giờ dù kế hoạch vội vàng, họ cũng phải chạy.Dao Anh không trách Tạ Thanh xúc động làm lỡ chuyện, Tạ Thanh chỉ muốn mau chóng cứu nàng thoát khỏi miệng cọp, người hộ vệ trung thành này lúc nào cũng có thể khẳng khái chịu chết.
Nàng đỡ Tạ Thanh dậy, đút nàng ấy uống mấy ngụm nước lọc.Tạ Thanh vóc dáng to khoẻ, gương mặt góc cạnh, vì thế, mặc nam trang vào xưa nay chưa từng có ai nghi ngờ thân phận nàng ấy, bấy lâu nay người Bắc Nhung cũng không phát hiện nàng là phận gái.
Vết thương nàng chằng chịt, nằm trong vòng tay Dao Anh, không rên rỉ một tiếng.Dao Anh nhẹ nhàng gọi: “A Thanh.”Mi mắt Tạ Thanh rung động mấy lần.Dao Anh tỉ mỉ không đụng vào vết thương nhầy nhụa trên người nàng ấy: “Hải Đô A Lăng vừa đi, mấy hôm nay trong doanh địa chắc chắn sẽ có một trận rối loạn, trong đêm mọi người tỉnh táo chút, nghe được động tĩnh thì chúng ta tìm cơ hội bỏ trốn, cô có thể chịu đựng được không?”Bỏ lỡ cơ hội này, khi bị áp giải đến trước nha trướng Bắc Nhung họ sẽ không còn cơ hội.Cổ họng Tạ Thanh phát vài tiếng mơ hồ, bàn tay nắm đấm thật chặt.
Nàng có thể chịu đựng được.Dao Anh không dám ở lâu, để lại một bình thuốc trị thương và một cây chủy thủ.
Hồ nữ đưa nàng về lều, hôm sau, Talie tiếp tục đưa tới bánh nướng canh thịt.
Dao Anh giấu bánh nướng đi, chờ đến lúc mặt trời lặn, đổi bím tóc nhỏ, dọn mọi thứ có thể mang theo, ngồi xếp bằng trong lều lẳng lặng chờ đợi.Đến tối, doanh địa từ từ yên ắng.Tim Dao Anh đập thình thịch, nghiêng tai nghe ngóng.
Phía ngoài lều có tiếng nói văng vẳng, là cô Hồ nữ nhận Dạ minh châu của nàng kéo mấy Hồ nữ khác đi.Dao Anh kiên nhẫn đợi hồi lâu.Trong đêm yên ắng bỗng có mấy tiếng quát hỏi, tiếp theo là tiếng vó ngựa lộn xộn, tiếng người hô to triệu tập, ánh lửa chao đảo hắt vào lều, ngay sau đó, tiếng lửa cháy lép bép theo gió đưa tới.
Tiếng kêu la khắp nơi: “Có địch tấn công!” Bọn thủ vệ một nửa chạy đi cứu hỏa, một nửa chạy đi ngăn cản người đánh lén, Hải Đô A Lăng không có đây, chúng như rắn mất đầu, không trật tự như bình thường.Mấy tù binh bị giam giữ có người ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất run rẩy, có người nhìn quanh rồi nhanh chân trốn vào trong bóng đêm mịt mờ.Doanh địa loạn nhạo.Mấy thân binh dùng chủy thủ Dao Anh đưa cho cắt đứt dây trói, cõng Tạ Thanh, thừa dịp loạn chạy khỏi túp lều cỏ, tìm tới lều Dao Anh.Dao Anh chỉ hướng Đông: “Có ngựa!”Thân binh nhặt vũ khí của mấy thủ vệ đã chết che chắn Dao Anh vào giữa, chạy theo hướng Đông.Người Bắc Nhung vội vàng chém giết, Hồ nữ không thấy bóng dáng, Dao Anh đã đổi kiểu tóc y phục, thủ vệ trong phút chốc không chú ý tới nàng, nàng và đám thân binh chạy lẫn trong đám tù binh đang chạy loạn xạ từ từ về phía Đông.Đối diện có mấy người Bắc Nhung giết tới, kêu gào ầm ĩ, thu hút mười thủ vệ đến.
Thân binh rút đao, cắn răng giết tới, quả nhiên thấy bên trong chuồng ngựa có buộc mười mấy con ngựa.Thủ vệ đuổi theo, thân binh không dám chậm trễ, đỡ Dao Anh và Tạ Thanh lên lưng ngựa, mỗi người đoạt một con ngựa, thúc chặt bụng ngựa, xông ra doanh địa.Bóng đêm sâu thẳm, họ phi nước đại mấy canh giờ, cũng không biết đến cùng chạy được bao xa.
Sắc trời dần dần tỏa sáng, phía sau là một mảnh cát vàng mênh mông, phía trước cũng là chập trùng cồn cát lớn bé, ngoại trừ mấy mỏm đá nhiều năm bị gió ăn mòn chỉ lác đác mấy thảm cây cỏ khô hạn.Đám thân binh nhìn nhau.Họ có thể dựa vào hướng mặt trời mọc xác định phương hướng, nhưng không biết nên chạy đi đâu.
Thương lượng một hồi, quyết định tiếp tục nhắm hướng Đông mà đi.Sau đó không lâu, họ phát hiện mình lạc đường.Dao Anh xốc lên mạng lụa mỏng che mặt, nhìn từng tòa chập trùng cồn cát xa xa, thở dài.Nàng biết Hải Đô A Lăng và các con của Ngõa Hãn bất hòa, vụng trộm thả ra tin tức làm mấy Vương tử kia hoài nghi trong doanh địa Hải Đô A Lăng giấu rất nhiều của cải giành được từ Hà Lũng, còn có vũ khí.Từ lâu Hải Đô A Lăng đã lén trong tối bồi dưỡng lực lượng, đúng là giếm riêng không ít của cải.
Đám Vương tử đã sớm nghe thấy, nay có phong thanh, quả nhiên sinh nghi, sai người thăm dò.
Dao Anh bị Hải Đô A Lăng cầm tù, mấy mật thám nghĩ nàng là một cô gái Hán bình thường, lân la hỏi thăm.
Nàng cố ý nói hàm hàm hồ hồ, chỉ dẫn chúng tìm tới chỗ của cải Hải Đô A Lăng cướp từ Diệp Lỗ.
Mấy Vương tử đã khẳng định Hải Đô A Lăng cất riêng vũ khí và châu báu, quyết định thừa dịp y đi nha trướng thăm Ngõa Hãn phát binh đến đoạt, cướp xong chia nhau sạch sẽ, khiến Hải Đô A Lăng có nỗi khổ cũng không nói được.Cô gái Hồ lấy Dạ minh châu của nàng không chỉ thu lợi chỗ nàng mà còn ở mấy nội ứng kia, cô ta cho là nàng không hiểu tiếng Hồ, lúc nói chuyện với đám mật thám không kiêng dè, nàng mới nghe trộm được mấy Vương tử chuẩn bị đánh lén doanh địa.Theo kế hoạch gốc, Tạ Thanh không bị thương, họ không cần trốn chật vật thế này, có thể bắt một tiểu đầu mục uy hiếp hắn dẫn đường.Giờ cả bọn bị lạc.Dao Anh vỗ cổ con ngựa, nói: “Trời không tuyệt đường người, tiếp tục đi thôi.
Chỗ này gần Vương Đình, cách mỗi trăm dặm lại có một tòa thành nhỏ cạnh ốc đảo, chúng ta luôn tìm được chỗ có người.”Các thân binh nghe theo, tinh thần phấn chấn lên, tiếp tục nhắm hướng Đông phi nhanh.Lại đi mấy chục dặm, ráng mây trời Tây đã bắt đầu sáng chói, thân binh bỗng chỉ ra xa xa, vui mừng nói: “Ở kia giống như là một tòa thành bằng đất! Còn có người!”Dao Anh nhìn theo hướng hắn chỉ, phía Đông Nam quả nhiên có một tòa Thổ Thành đứng sừng sững ở trên địa thế tương đối cao, có cả vết tích người đục khắc.
Trên mặt đất phía ngoài thành như còn có bóng dáng một con đường cái Đông Tây, trên đường mơ hồ thấy bóng người cưỡi lạc đà và ngựa.Gặp nơi có người thì có thể thăm dò được đường ra khỏi sa mạc.
Đám Dao Anh mừng rỡ.Một thân binh đánh ngựa đi trước thăm dò, quay về bẩm báo: “Toà Thổ Thành đó hình như là chỗ nghỉ chân của buôn lái, không thấy người Bắc Nhung.”Dao Anh thở phào, nói với đồng bọn: “Chúng ta cứ từ từ ngang nhiên đi qua, lát nữa gặp người, các người đừng mở miệng, ta tìm người nghe ngóng đây là đâu.”Mỗi thành bang bộ lạc ở Tây Vực đều có ngôn ngữ riêng, trên đường đi nàng luôn học tiếng Hồ từ Talie, dù khẩu âm không chính thống, nhưng chí ít có thể đối thoại với mấy thương nhân người Hồ.Mấy thân binh vâng dạ, cài khăn trùm đầu che khuất gương mặt, đánh ngựa về phía thành đất.
Tới gần, dần dần có tiếng lục lạc và tiếng nói chuyện, có xe ngựa thương nhân vội vàng dừng ở ven đường trò chuyện, thảo luận minh ước giữa Vương Đình và Bắc Nhung lần này ký kết được bao lâu, có ảnh hưởng buôn bán của họ không.Dao Anh không dám vào thành, chỉ ở ngoài đường cái tìm một cậu thiếu niên cho lạc đà của đám thương nhân ăn mà nghe ngóng.Cậu thiếu niên nhìn đôi mắt sáng xinh đẹp lộ khỏi mạng che mặt của nàng, lắp ba lắp bắp chỉ đường cho nàng, bảo nơi đây dưới quản lý của Vương Đình.Dao Anh cám ơn thiếu niên, lấy tiền Ba Tư trong người, tìm đội buôn đổi chút thức ăn.Đêm đó họ nghỉ ngơi ngoài thành, Tạ Thanh giữa đêm tỉnh giấc mấy lần.
Thân binh thay phiên đứng gác, nghe chút động tĩnh đều khẩn trương nhảy dựng.May mắn trải qua một đêm vô sự.Hôm sau, đám Dao Anh theo chỉ dẫn của cậu thiếu niên đi về hướng Đông Nam.Rất nhiều thương đội đi cùng hướng với họ, vó ngựa lộc cộc trên đường cái, lục lạc từng tiếng, tiếng người cười nói, có thương nhân người Hồ mặc cẩm bào, đội mũ mềm, hai mẩu ria mép ngồi trên xe ngựa đánh tì bà, khúc nhạc vui vẻ sục sôi.Dao Anh đã lâu không nhìn thấy cảnh thái bình, nghe tiếng tỳ bà, không khỏi nhớ tới đội buôn ở Lương Châu chết thảm dưới đao Đại Vương tử.Tây Vực chiến loạn khắp nơi, chỗ nào Bắc Nhung đến, thập thất cửu không*, có lẽ chỉ đến mấy thành bang dưới lòng Phật Tử mới có thể nhìn thấy cảnh phồn hoa thế này, cũng chỉ có thần dân ngài mới thanh nhàn rảnh rỗi, trên đường đi buôn bán vẫn không quên mang theo tì bà, sáo, trống con.
Đáng tiếc vị Phật Tử sống không được mấy năm, Thánh Thành gặp thảm hoạ đồ sát, mảnh đất thanh tịnh cuối cùng này của Tây Vực cũng sắp sinh linh đồ thán.*mười nhà đã có chín nhà thành tay trắngDao Anh bùi ngùi một lúc, tiếng tỳ bà lọt vào tai, êm ái rung động, tâm tình của nàng không khỏi phập phồng theo làn điệu, ngâm nga một bài tiểu khúc.Đột nhiên, trên bầu trời vẳng tới hai tiếng rít của ưng, tiếng tỳ bà chậm lại.Dao Anh ngạc nhiên ghìm ngựa, ngẩng đầu.
Một con ưng trắng lớn bay lượn qua đỉnh đầu nàng, bóng dáng vô cùng quen thuộc.Dao Anh rùng mình cả người.
Mấy thân binh cũng chú ý tới con ưng trên đầu, sắc mặt thay đổi.Mấy tháng nay họ thường thấy con chim bay theo đội ngũ, vừa nhìn thấy đôi cánh xám trắng biết ngay là thần ưng của Hải Đô A Lăng.“Hải Đô A Lăng đến rồi!” Mấy thân binh nắm chặt cương, giọng hơi run.Dao Anh cố tự trấn định.
Sẽ không trùng hợp vậy đâu, nàng không xui xẻo vậy đâu….Tầm mắt của nàng dõi theo ưng trắng, nhìn xa xa, con ưng hạ thấp hơn, ở cánh Bắc đường cái trên cồn cát bắt đầu xuất hiện một màn đen chi chít.Màn đen từ từ di chuyển —— là một lá cờ đen tuyền lộng gió, tiếp ngay sau đó một lá lại một lá.
Mười mấy lá cờ đen đón gió phấp phới, tựa như màn đêm chợt buông.Là chiến kỳ của Hải Đô A Lăng.Xuất hiện theo sau lá cờ đen là, từng dãy kỵ sĩ thân mặc chiến giáp đen xuất hiện từ phía Tây thành đất, tọa kỵ của bọn chúng bước chỉnh tề qua mặt đất bằng, chạy về hướng con đường cái.Dao Anh ghìm ngựa quay đầu.
Trên phía cồn cát khác cũng xuất hiện mười mấy lá cờ đen, kỵ sĩ giáp đen tay cầm trường đao, chậm rãi tới gần.Dẫn đầu là một người thân mặc cẩm bào dệt kim, trên lưng ngựa vóc dáng cao to mạnh mẽ.Tiếng tỳ bà ngừng lại, người của đội buôn phát hiện binh sĩ phía sau cồn cát, nhận ra Hải Đô A Lăng, sợ hãi mặt vàng như màu đất, bỏ hàng hóa quay đầu định chạy, phía khác kỵ sĩ giáp đen cũng ép tới gần.Nhóm thương nhân người Hồ oa oa sợ hãi: “Người Bắc Nhung đến! Người Bắc Nhung đến!”Mấy thân binh vây chặt quanh Dao Anh, đề phòng nàng bị dòng người xe chen chúc cuốn đi.
Dao Anh nắm chặt dây cương, dày vò mấy tháng qua thoáng chốc toàn dâng.Lần lượt cẩn thận thăm dò, lần lượt lo lắng sợ hãi, lần lượt tuyệt vọng.Mấy thứ đó cũng không tính là cái gì… Nàng có thể chịu đựng, nhưng tại sao cứ mỗi lần nàng vừa mới cảm nhận chút tự do tự tại hiếm có lại khiến nàng rơi vào tuyệt vọng?Tại sao Hải Đô A Lăng lại tới nhanh như vậy!Trên cồn cát Hải Đô A Lăng chậm rãi giơ trường cung, hướng về đám người hốt hoảng giương cung cài tên, trong nháy mắt bắt liên tiếp năm mũi tên, bắn đi mạnh mẽ, xé không vụt tới.Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, liên tiếp có người ngã ngựa.Dao Anh lấy lại tinh thần.
Hải Đô A Lăng không nhận ra nàng, có vẻ mục tiêu của y là đám thương nhân này?Không, mục tiêu của y là tất cả người sống trên con đường chính.Tâm tư Dao Anh chuyển rất nhanh, giục ngựa phóng nhanh: “Theo họ trốn, họ biết chỗ nào an toàn!”Hải Đô A Lăng chưa nhận ra nàng, đến khi y giết gần hết, nàng sẽ vẫn rơi vào trong tay y..Lần này Hải Đô A Lăng sẽ không bỏ qua cho nàng.Nàng biết y trừng phạt phụ nữ không nghe lời thế nào.Thân binh nhanh chóng nghe theo, che chở Dao Anh chạy trốn.
Đám Hồ thương xôn xao vứt bỏ lạc đà, xe ngựa, phóng ngựa chạy lấy mạng, đám nô bộc phụ trách áp vận hàng hóa phi nước đại theo sau, cát bụi cuồn cuộn, cuốn đầy trời.Dao Anh bị sặc sụa ho khan liên tục, ngẩng nhìn quanh một vòng, phát hiện Hải Đô A Lăng không vội vã giết người, mà chỉ cầm trường cung trong tay chạy đuổi theo họ.
Y đang thu nhỏ vòng vây, giống như đi săn, trước tiên dồn đuổi con mồi vào cạm bẫy đã bố trí, từng con bắt giết.Lần này thật sự không thể bị bắt về nữa.Tim Dao Anh đập loạn.Ba mặt đều là lính Bắc Nhung, chúng cùng người Hồ giục ngựa phi nước đại, Hải Đô A Lăng thỉnh thoảng bắn ra năm mũi tên lên chừng không, liền có mấy người ngã xuống chết, đám người vội vã tranh nhau chạy, cuối cùng tất cả bị ép vào một vùng đất trũng lõm.Lỗ trống phía trước duy nhất chiến kỳ tung bay, họ đã bị bao vây.
Đám thương nhân chen một chỗ, run rẩy cả người.
Kỵ sĩ giáp đen giục ngựa hướng tới gần sơn cốc, vòng vây càng ngày càng nhỏ.
Dao Anh được thân binh bảo vệ vào chính giữa, bên tai quanh quẩn liên tiếp tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi rủa, khóc rống, tiếng cầu xin.Ngôn ngữ khác biệt, cùng loại tuyệt vọng.Nàng bỗng dưng nhớ tới năm năm tuổi, đối mặt với quân địch đen nghịt, thân binh hai nhà Tạ Lý vững vàng canh giữ trước gót chân nàng, một người tiếp một người ngã xuống, nàng trốn dưới núi xác người, mãi đến khi Lý Trọng Kiền tìm tới.Cũng không biết anh sao rồi.Nhớ đến Lý Trọng Kiền, đột nhiên Dao Anh thấy rất bình tĩnh, đại nạn có rớt xuống, cũng không có gì phải sợ.Mấy thân binh bị rơi khăn trùm đầu, khác hẳn với dáng vẻ người Hồ ở Tây Vực, rất nhanh bị đám kỵ sĩ trên gò chú ý.Một ánh mắt săm soi rơi xuống người Dao Anh.Dao Anh ngẩng lên, cách đám người đang thổn thức, đón ánh mắt sắc bén như ưng của Hải Đô A Lăng nhìn sang, lụa mỏng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.Hải Đô A Lăng thị lực hơn người, nhận ra mấy thân binh, lại nhìn thấy đôi mắt sáng như nước hồ trong xinh đẹp, kịp phản ứng, giận tím mặt.Sao cô gái người Hán lại xuất hiện ở đây?! Không phải nên ở trong doanh địa sao?Hải Đô A Lăng mặt trầm như nước, giương cung kéo, vèo vèo mấy mũi tên xé không mà tới, Mấy Hồ thương cạnh Dao Anh rào rào ngã xuống lưng ngựa, trong chớp mắt bị vó ngựa đạp thê thảm.Thật không đành lòng nhìn.Đám thân binh che chắn Dao Anh: “Bảo vệ công chúa!”Dao Anh thu tầm mắt lại, không nhìn Hải Đô A Lăng thêm nữa.Bên trong con mắt vàng óng nhạt của Hải Đô A Lăng dâng lên vẻ cuồng nộ, lại kéo cung.Một tiếng kèn trầm thấp đột nhiên vang lên.Hải Đô A Lăng mới đầu không chú ý, đến khi tiếng kèn kế tiếp, động tác trên tay dừng lại, tức giận thu cung, nhanh nhẹn ngẩng đầu.
Y đánh lén thương đội trên đường cái của Vương Đình, cố ý hạ lệnh đám giáp sĩ che dấu tung tích, ai thổi kèn lệnh thế?Tiếng kèn ngừng một chút, rồi tiếp một tiếng, từng tiếng tiếng kèn từ bốn phương tám hướng vọng tới, tụ tập về một chỗ, vang vọng chân trời.Chấn động đến trong lòng tất cả mọi người.Không chỉ trong lòng họ đang run run, mặt đất dưới chân như cũng run rẩy theo, tiếng kèn tu tu thổi, sóng gầm tề tựu, như là sóng sấm đồng thời ầm ầm nổ vang, quanh quẩn giữa trời đất mênh mông không bờ bến.
Cát bụi mịt mờ tràn ngập trong sơn cốc bỗng nhiên vãn đi, tiếng kèn ngày càng gần, ngày càng trầm thấp, trong gió mơ hồ có tiếng tinh kỳ bay phần phật.Mấy thương nhân cạnh Dao Anh đờ mặt ra như khóc như cười.
Có tiếng khóc sụt sịt, rồi cả đám òa lên khóc tức tưởi.Dao Anh theo ánh nhìn của đám buôn lái người Hồ thì thấy một lá cờ trắng tuyết trắng chậm rãi xuất đối diện gò núi, thêu chỉ vàng hoa văn quyển thảo, cao quý, thánh khiết.Vừa mới nhìn thấy một góc cờ, kỵ sĩ giáp đen Bắc Nhung trên gò núi lập tức lộ ra vẻ kinh hoàng, rối rít lùi về hướng sơn cốc.
Thoáng chốc, khí thế người Bắc Nhung mất sạch.Mặt Hải Đô A Lăng đen sì, ánh mắt ra hiệu bộ hạ ổn định đội hình.Bộ hạ không biết làm sao, đám giáp sĩ đã sợ đến kinh hồn táng đảm, chỉ muốn cách lá cờ xa hơn một chút, ngựa xuống dốc không thể khống chế tốc độ, sao duy trì đội hình đây?Trên gò núi xa xa, lá cờ trắng đón gió giãn ra, đội ngũ của giáp sĩ áo đen Bắc Nhung như bị một bàn tay vô hình xé thành hai nửa, chúng thậm chí không nhìn tới Hải Đô A Lăng, thuận thế thúc ngựa nhường ra một đường.Dao Anh từ từ mở to cặp mắt.
Bụi mù lại lần nữa cuốn lên, như che khuất bầu trời.Từng luồng đường cong chảy xuôi vào giữa cồn cát chậm rãi di động, ảnh sáng giao thoa, như cả cồn cát đang chuyển.Dao Anh nhìn kỹ, phát hiện những đường cong kia là vô số kỵ binh mặc giáp khác nhau tạo thành.Mấy trăm mấy ngàn kỵ binh vai rộng tráng kiện mặc giáp nhẹ từ các hướng khác nhau chậm rãi tiến gần gò núi, chen chúc rất đông, tinh kỳ tung bay, hàng ngũ dềnh dàng, dù không ai phóng ngựa phi nhanh, tiếng vó ngựa dồn vào một chỗ vẫn như tiếng sấm nổ vang, mặt đất chấn động.Trong chớp mắt, đầy khắp gò núi đều là kỵ binh giáp nhẹ.
Họ không gầm gào, cũng không nhanh, chỉ từ từ tới gần.
Lập tức, vượt lên giữa đám kỵ binh thân mặc áo xanh bào trắng, áo giáp tinh xảo đang vây quanh một cây cờ tuyết trắng, bước lên đầu đội, là một người đàn ông cưỡi ngựa trắng.Mấy ngàn tầm mắt như thủy triều tuôn về người kia.Khuôn mặt người ấy yên bình, khống chế ngựa không nhanh không chậm đi đến trên gò núi, cà sa đỏ thẫm theo gió nhẹ phất.Thương nhân người Hồ trong sơn cốc nín thở, ngước nhìn người kia, ánh mắt cuồng nhiệt.
Ngay sau đó một người xuống ngựa quỳ xuống, rồi một người tiếp một người, xuống lưng ngựa, phủ phục giữa vó ngựa, bái lạy người ấy.
“Phật Tử đến rồi! Phật Tử đến rồi!”Chàng lạnh nhạt liếc qua sơn cốc, một đôi mắt xanh biếc sâu như ngọc, ánh mắt cực trong cực nhẹ, như thần tiên trên mây không vương khói lửa trần gian quan sát mặt đất, mang theo một vẻ lạnh lùng như lấy vạn vật vi sô cẩu*.*sô cẩu: chó rơm, đồ bỏ đi – xem vạn vật như thứ bỏ đi.
“Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vi sô cẩu” trích Đạo Đức Kinh – Lão Tử, đại ý trời đất đối đãi vạn vật giống nhau, không đối với ai đặc biệt tốt, hay đặc biệt xấu, mọi thứ tùy theo phát triển tự nhiên.
Đám thương nhân người Hồ kích động đến lắp bắp.
Đám kỵ sĩ Bắc Nhung bị ép lùi lại cũng đều lộ vẻ e ngại sùng kính trên mặt, ngơ ngẩn ngước nhìn người kia, lặng lẽ thu lại vũ khí trong tay.Trong sơn cốc, Dao Anh cũng kinh ngạc nhìn khuôn mặt chàng đến ngây ngẩn.Đó là một người rất khó dùng lời để miêu tả bề ngoài, nét mặt sâu sắc, thần khí trong veo mát lạnh, cốt cách anh tuấn.Dao Anh đột nhiên nhớ tới một câu từng nghe Tạ Mãn Nguyện niệm: Tương như thu mãn nguyệt, nhãn tự tịnh liên hoa** Tướng như trăng tròn mùa thu, mắt như hoa sen thanh tịnh.
Đây là Văn Thù Bồ Tát tán thưởng tướng mạo của A Nan.A Nan, là em họ cũng là đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni.
Truyền thuyết A Nan đẹp trai gãy gọn, sạch sẽ như gương sáng, bởi vậy dù là người xuất gia nhưng phụ nữ vẫn si mê dung nhan ngài, nhiều lần dụ hoặc, ngài ý chí kiên định, cả đời chưa từng phá giới.Dao Anh đột nhiên hiểu vì sao người Tây Vực tin rằng Đàm Ma La Già là A Nan chuyển thế hóa thân.Một bộ cà sa đỏ thắm bình thường cứ thế vẫn trang nghiêm mà mỹ lệ, thánh khiết mà cao quý, khiến ngài như xuất trần tao nhã tài hoa tuyệt thế.
Người như thế, thật không phải người trần.Hải Đô A Lăng là một thanh bảo kiếm vừa rút khỏi vỏ, khát uống máu người, âm khí âm u, khí thế kinh người.Phật Tử Đàm Ma La Già không phải kiếm, cũng không phải đao, ngài không giống bất kỳ một loại vũ khí nào, trên dưới quanh người không một tia khinh người sát ý, dáng người thon gầy cao ráo, lanh lảnh như gió trong, vằng vặc như trăng lạnh.Ngài ôn tồn nhã nhặn, sắc mặt nhợt nhạt, vẻ như người có bệnh.Nhưng thiên quân vạn mã sau lưng ngài tất cả đều cam tâm thuần phục, chỉ cần ngài ra lệnh, họ lập tức nhào tới bất kỳ chỗ nào ngón tay ngài chỉ, xé nát kẻ địch của ngài thành từng mảnh.Là sự hiền hòa vô hình áp bách khiến ta ngạt thở.Tinh thần giáp sĩ Bắc Nhung dao động, lại tiếp tục lùi.Hải Đô A Lăng nhìn quanh một vòng, thấy mình đã bị trùng điệp vây quanh, còn bộ hạ hiển nhiên đã đánh mất ý chí chiến đấu, cười lạnh: “Pháp sư muốn tuyên chiến với Bắc Nhung ta sao?”Đàm Ma La Già rũ mắt, nhìn Hải Đô A Lăng, “Vương tử Bắc Nhung, ngươi đang lùng giết thần dân của ta.” Chàng nói tiếng Hồ với âm điệu nghe vô cùng vần điệu, giọng trong trẻo, như ngọc thạch va chạm nhau.Hải Đô A Lăng vung trường cung, “Hiểu lầm thôi, ta vô ý tổn thương thần dân Vương Đình.”Y khoát tay, ra hiệu thuộc hạ rút lui.
Giáp sĩ Bắc Nhung đã sớm hoang mang lo sợ, thấy vậy, lập tức lùi tứ tán.Hồ thương trong sơn cốc thoát một kiếp, vui mừng múa may, lạy Đàm Ma La Già mấy lạy rồi dắt díu nhau đứng dậy, trèo lên lưng ngựa, lần lượt chạy lên cồn cát.Dao Anh và đám thân binh chen lẫn trong đám Hồ thương đang định rời đi, bỗng Hải Đô A Lăng chỉ vào nàng.“Pháp sư, cô ta là người Hán, là nô lệ ta mang từ Trung Nguyên về, cũng không phải là thần dân Vương Đình, cô ta lẩn trốn đến tận đây, ta mới mang binh đuổi bắt, ta có thể mang đi cô ta chứ?”Dao Anh lạnh cả người.Trên gò núi Đàm Ma La Già không nhìn tới Dao Anh một chút, đã thúc ngựa quay người.Hải Đô A Lăng nhìn Dao Anh, ánh mắt còn băng lạnh hơn tuyết phủ nhiều năm trên đỉnh núi.
Dao Anh mồ hôi tuôn như nước, chịu ánh mắt của y muốn thở không ra hơi.Hải Đô A Lăng rất khỏe mạnh, sống mãi đến bảy tám mươi tuổi, y còn ở Tây Vực một ngày, nàng sẽ không cách nào trở lại Trung Nguyên.
Nàng phải nghĩ cách thoát khỏi hắn, chứ không cả đời sẽ trốn không ra khỏi bóng ma kia.Vừa thấy giáp sĩ Bắc Nhung nhào tới, Dao Anh ra quyết định, hướng về bóng lưng trong trẻo lạnh lùng của Đàm Ma La Già gọi to một tiếng: “La Già!”Đàm Ma La Già còn chưa phản ứng, hai kỵ sĩ mặc giáp nhẹ gần chàng nhất lập tức biến sắc, quay đầu căm ghét nhìn Dao Anh.Dao Anh vén khăn che mặt.Đám kỵ sĩ sửng sốt, sao cô gái Hán này xinh đẹp thế…Không đúng, sao cô gái Hán này lại biết tục danh của Sư tôn!Khóe mắt Dao Anh liếc qua quan sát vẻ mặt của Hải Đô A Lăng, kiên trì gọi tiếp: “La Già, ta đã từng gặp ngài.” Nàng muốn nói lại thôi, khóe mắt ửng hồng, phong tình vô hạn.Dù không nói gì, dáng vẻ như muốn nói lại thôi này càng khiến người mơ màng liên miên.Mặt kỵ sĩ giáp nhẹ lập tức đỏ bừng, nghiêm nghị nhẹ nhàng quát Dao Anh lùi lại.Trên sườn núi vó ngựa lộc cộc, Hải Đô A Lăng cưỡi ngựa đuổi theo.Tên rời cung không quay đầu, Dao Anh tính toán rất nhanh, dứt khoát giật khăn trùm đầu xuống, cất cao giọng nói: “Ta không phải là nô lệ của Hải Đô A Lăng, ta chính là đích xuất Văn Chiêu công chúa của Trung Nguyên Ngụy triều, Ngụy triều màu mỡ ngàn dặm, đất nước giàu mạnh, cha ta là Hoàng đế Đại Ngụy, anh trai ta là Vệ Quốc Công, binh theo trăm vạn, mãnh tướng rất nhiều.”“Ta từng gặp pháp sư một lần, vừa gặp đã cảm mến, nhớ mãi không quên, ngàn dặm xa xôi đi theo đến Tây Vực, chỉ vì muốn gả cho Pháp sư.
Ta mang theo đến sách nông nghiệp, Pháp điển, sách xây dựng, kỹ thuật thủ công hơn ngàn bộ, Kinh thư hơn ngàn quyển, tượng Phật Thích Ca, trân bảo hơn trăm rương, hoàng kim vạn lượng, nguyện có thể hầu hạ bên cạnh Pháp sư, cùng Vương Đình vĩnh kết đồng hảo.”Lần này không chỉ kỵ sĩ giáp nhẹ đột nhiên biến sắc, tất cả kỵ sĩ gần xa trên gò cũng đều rớt mồm nhìn Dao Anh, trợn đến lòi mắt.Còn có người trước đám đông cầu hôn Vương bọn họ ư? Dù đồ cưới rất phong phú… Nhưng ai mà không biết Vương bọn họ xuất gia từ nhỏ, là cao tăng đắc đạo nổi danh toàn Tây Vực chứ?Kỵ sĩ giáp nhẹ giận dữ mắng mỏ: “Cô gái người Hán kia, Vương chúng ta là người xuất gia!”Đồ con gái Hán mặt dày vô sỉ, dám khinh bạc Phật Tử bọn hắn!Vô số ánh mắt khiển trách ùn ùn chụp xuống, như từng thanh từng thanh đao, Dao Anh tê dại hết da đầu.Cũng bởi vì Đàm Ma La Già là người xuất gia ý chí kiên định, lòng dạ từ bi mà nàng mới dám nói mấy lời này.Nàng không thể lại trốn Đông trốn Tây nữa, trước tiên phải cắt tuyệt tâm tư của Hải Đô A Lăng, mưu cầu một cách vĩnh viễn trừ hậu hoạn.
Nàng là công chúa Đại Ngụy, chỉ cần Đại Ngụy còn một ngày, nàng sẽ có thể tự tìm đến minh hữu.Dù giờ đây bên cạnh nàng chỉ có mấy tay thân binh.Hôm nay cầu hôn cũng không phiền Đàm Ma La Già quá lâu, càng sẽ không tổn thương đến thể diện và thanh danh của Đàm Ma La Già, nàng còn đưa cả thù lao —— kết minh với Ngụy triều, vàng bạc của cải, Phật kinh điển tịch.
Nếu ngài còn muốn những thứ khác, nàng sẽ làm hết sức để thỏa mãn.Chỉ mong thân là Quân chủ, Đàm Ma La Già có thể hiểu được lời nàng.Dao Anh cân nhắc tính toán, đè nén xấu hổ, chậm rãi nói: “Cho dù Pháp sư có thân phận gì, ta vẫn đối với Pháp sư một tấm chân tình.”Hai người kỵ sĩ mặt đầy kinh ngạc, đầu óc nhanh chuyển động, vắt hết óc nghĩ nửa ngày, nghĩ ra một câu trách cứ nặng nề phi thường:“Ngươi không biết liêm sỉ!”Dao Anh nhìn bóng lưng xuất trần của Đàm Ma La Già, nét mặt cứng lại, thầm nghĩ, có Diêm Vương gia ngồi sát bên mà trông, liêm sỉ là gì, nàng có thể bỏ qua.“Pháp sư là người tu hành, ta là người thế tục.”Dao Anh ra dáng chắp tay trước ngực.
“Ta nguyện noi theo Ma Đăng già* nữ, xuất gia tu hành vì Pháp sư, nhìn lại nhân quả.”*Ma Đăng Già: cô gái trẻ dòng Đầu Đà La (giai cấp nô lệ Ấn Độ cổ) tên tuổi gắn liền với A Nan, sau này thành La Hán.
Kỵ sĩ giáp nhẹ giật mình nhìn nhau.
Họ từng nghe qua chuyện của Ma Đăng Già nữ.
Lúc trẻ A Nan đẹp trai phi thường, có một nữ tử tên Ma Đăng Già hâm mộ ngài, khăng khăng muốn gả làm vợ ngài.
A Nan thoát không được, xin Thích Ca Mâu Ni giúp đỡ.Thích Ca Mâu Ni không chút hoang mang, nói với Ma Đăng Già, A Nan là người tu hành, cô muốn gả cho ngài ấy, trước hết phải tu hành tròn một năm.Ma Đăng Già nữ vui vẻ đồng ý, hoan hoan hỉ hỉ làm tỳ khưu ni, hằng ngày chăm chỉ tu hành, dần dần hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận thức được nỗi khổ của chấp mê ngũ dục.
Nàng thành tâm tới Thích Ca Mâu Ni sám hối mình chấp mê bất ngộ, đạt tới điểm hóa, nhìn thấu hồng trần, chặt đứt tơ tình, đắc đạo La Hán quả.Một tình yêu dây dưa, cuối cùng hóa thành ngàn năm ca tụng.Người đời truyền tụng rằng Phật Tử là A Nan hóa thân, vừa vặn lại xuất hiện một công chúa Đại Ngụy vì muốn gả cho ngài mà tự nguyện xuất gia tu hành, chả nhẽ mọi việc đều là Phật Đà khảo nghiệm dành cho Phật Tử?Nói gì thì nói, cô gái Hán xinh đẹp này muốn lấy xuất gia để chứng minh thực tình của nàng ta đối với Phật Tử, chứng tỏ nàng ấy thật sự ngưỡng mộ ngài.Kỵ sĩ hừ lạnh.Dao Anh thu hết thần sắc hòa hoãn lại của kỵ sĩ bạch bào vào mắt, thầm chậm rãi thở dài.Mười mấy năm qua Đàm Ma La Già dựa vào thanh danh Phật Tử thống trị Vương Đình, A Nan hóa thân quả nhiên đi vào lòng người, chỉ cần nàng có cách thần thánh hóa Đàm Ma La Già, so sánh ngài với A Nan, đám kỵ sĩ này sẽ tự nhiên tiếp nhận cách nàng nói.Như thế, việc hôm nay nàng cầu hôn trước đám đông sẽ chỉ làm danh tiếng Đàm Ma La Già nâng cao một bước.Đàm Ma La Già hoàn toàn không cần để ý tới nàng, nàng nguyện đánh cược thể diện làm một oán nữ lưu luyến si mê hòa thượng—— chỉ cần sống sót, chút hi sinh ấy không đáng nhắc tới.Dao Anh thầm tính, càng nghĩ càng thấy cách này tất cả đều vui vẻ, còn chưa kịp nhìn phản ứng của Đàm Ma La Già, sau lưng vó ngựa đã đạp vang.Cánh tay Hải Đô A Lăng thô dày đã tới gần, nắm lấy hông nàng.
“Nói năng bậy bạ!”Vẻ mặt y thâm trầm, móc người Dao Anh ôm lên ngựa, hạ giọng, “Xem ra mấy hôm nay ta đối xử với công chúa quá khách khí, đợi về tới doanh địa, ta sẽ để công chúa biết qua một chút thủ đoạn thuần phục phụ nữ trên giường của ta.”Hải Đô A Lăng thích thuần phục phụ nữ, thích nhất là mỹ nhân tuyệt sắc như Lý Dao Anh.Trong quá khứ, y nhịn không được một tháng sẽ mây mưa với đàn bà, sau đó vứt bỏ như cây chổi cùn.
Nhưng lần này y rất kiên nhẫn, phát hiện Lý Dao Anh thỉnh thoảng chủ động ngoan ngoãn làm y càng có cảm giác chinh phục, giống như huấn luyện một con ưng, trong một ngàn con ưng mới có một thần ưng như A Bố, cô gái này đáng giá sự kiên nhẫn của y.Sự nhẫn nại của y đổi lại là phản bội quyết tuyệt, nàng ta dám ở trước mặt y nói thích một nhà sư!Hải Đô A Lăng bóp lấy vòng eo nhỏ như dương liễu của Dao Anh, tên Phục Man ngu xuẩn kia nói một câu đúng, váy áo trên người nàng hẳn phải nên mạnh tay mà xé toạc.Dao Anh bị vặn hai tay, giãy dụa không được, trước ánh nhìn của vạn người, gã này lại trực tiếp bắt nàng!Nàng nghe thấy tiếng thân binh và Tạ Thanh gầm lên, nghe thấy giọng kỵ sĩ Vương Đình khe khẽ bàn luận, lòng nóng như lửa đốt.“Buông cô ấy ra.”Trong vô số tiếng nói, một âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng vang lên.Giọng nói này như từ trên chín tầng trời bay xuống, rất lạnh, rất nhẹ, nhưng chỉ chốc lát, tất cả mọi giọng nói khác đều biến mất.Chỉ còn lại một âm thanh này.Hải Đô A Lăng ngạc nhiên ngẩng đầu.Đàm Ma La Già ghìm ngựa đứng ở chỗ cao trên gò núi, cà sa đỏ thẫm bị gió thổi phồng, hiện ra một chuỗi cầm châu* Bồ Đề màu sắc trầm buồn trên cổ tay, đôi mắt xanh dương cụp xuống, ánh mắt rơi vào người Dao Anh, không buồn không vui.Phật Tử không dính khói lửa trần gian mà cũng bị Lý Dao Anh gạt?Không thể nào, hắn ta không chỉ là Quân chủ, còn là tăng nhân, đâu dễ bị một cô gái nhỏ xoay mòng mòng? Hải Đô A Lăng không khỏi hoài nghi: Chả nhẽ lời Lý Dao Anh nói là thật?Thừa dịp y ngây người, Dao Anh giãy khỏi trói buộc, ngã xuống ngựa, không màng đến trầy trụa, lập tức đứng dậy chạy về phía đám Tạ Thanh.Hải Đô A Lăng cười lạnh, đưa tay túm lấy Dao Anh.Đột nhiên trên không vang lên vài tiếng rít gọi, một con ưng hung mãnh đáp xuống, móng vuốt hung tợn chụp lấy Hải Đô A Lăng, lập tức trầy da tróc vẩy.Con ưng trắng bay gần đó lập tức bay tới bảo vệ chủ, con ưng kia không sợ giương cánh đón đầu, hai con ưng lớn xâu xé trên không trung, chỉ sau chốc lát, ưng trắng phát ra từng tiếng khóc, vỗ cái cánh bị thương rơi xuống cánh tay không bị thương kia của Hải Đô A Lăng.Hải Đô A Lăng nổi giận, căm tức trừng Đàm Ma La Già.Đàm Ma La Già cầm tràng Bồ Đề trong tay, cà sa phần phật bay, khẽ nói: “Văn Chiêu công chúa là khách của Thánh Thành.”Hải Đô A Lăng cả giận: “Đàm Ma! Nàng ta là nữ nô ta bắt được! Ngươi đã ký kết minh ước với chú của ta, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, vì một nữ nô đáng để ngươi trở mặt với Bắc Nhung sao?”Đàm Ma La Già giương mi mắt, ánh mắt lập lòe.“Ta, là Vương của Thánh Thành.” Chàng ngó Hải Đô A Lăng, “Bắc Nhung đối với chuyện minh ước nếu có dị nghị, mời Khả Hãn Bắc Nhung tới tìm ta.”Nói xong, thúc ngựa quay đầu.Kỵ sĩ áo lam bào trắng lập tức theo sát, vây quanh ngài rời đi.Mấy kỵ sĩ khác hộ tống thương nhân người Hồ và bách tính ra ngoài đường cái, đoàn Dao Anh cũng trong đó, Đàm Ma La Già nói nàng là khách của Thánh Thành, thái độ kỵ sĩ đối với nàng lập tức thân thiện khách khí rất nhiều.Hải Đô A Lăng nhìn bóng Dao Anh biến mất trong đông đảo kỵ binh Vương Đình, giận không kềm được, kéo dây cương đuổi theo.Bộ hạ lập tức ngăn lại: “Đại vương, hôm nay chúng ta chỉ đến thăm dò Vương Đình…”Ngõa Hãn cố ý sau khi ký kết minh ước phái Hải Đô A Lăng chặn giết thương đội, xem thử Đàm Ma La Già nén giận hay mang binh tới cứu, để thăm dò binh lực Thánh Thành.
Vừa rồi kỵ sĩ chiến giáp đầy ắp núi đồi cùng đến, xem ra mấy thị tộc lớn vẫn trung với Đàm Ma La Già.Lúc này, bọn hắn không thể phá bỏ minh ước.Trong con mắt vàng nhạt của Hải Đô A Lăng đầy nỗi giận dữ và nhục nhã, hai tay nắm thành đấm.Cô gái Hán kia cứ vậy mà chạy thoát ngay trước mắt y!Tưởng theo chân hòa thượng thì gối cao không lo à?Con mồi y đã coi trọng, phải chơi hết hưng phấn mới được, tuyệt đối không thể chắp tay nhường cho người như thế!
Trong sách viết, Hải Đô A Lăng giết chú thí em không hề nương tay cũng giữ lời hứa.
Sau khi Vương Đình hủy diệt, chị gái của Đàm Ma La Già còn sống tiếp.Cách thì rất tốt, nhưng Hải Đô A Lăng quá nhạy cảm, tình thế cấp bách Dao Anh vội quăng bậy không thể hù dọa y thật sự.
Giờ y đang vội đi Sa Thành gặp Ngõa Hãn Khả Hãn nên không để ý đến nàng, đến chừng y quay về, nàng sẽ đối đáp sao đây?Nàng vốn đâu biết Đàm Ma La Già.Không, không cần chờ Hải Đô A Lăng quay về, nếu ở Sa Thành y gặp Đàm Ma La Già, hỏi tới nàng, lời nói bậy của nàng chưa đánh đã thua.Dao Anh ngồi xếp bằng trên chiếu nỉ, nhanh chóng tính toán.
Mình không thể bối rối, an nguy của bọn Tạ Thanh đang đặt trên người mình, phải tỉnh táo lại, trước khi Hải Đô A Lăng quay về phải có cách đối phó chống đỡ y.Hoặc là nghĩ cách trốn khỏi doanh địa.
Chỗ này rất gần Vương Đình, chỉ cần chạy tới Vương Đình, người Bắc Nhung sẽ không dám đi Vương Đình bắt nàng.Nàng không thể đợi ở đây nữa.Talie vào lều đưa cơm trưa, mấy miếng bánh mì, một bát canh thịt.
Dao Anh túm lấy cô nhờ đưa ít thuốc trị thương qua cho Tạ Thanh.
Talie sợ không dám nhận lời, cô đã toại nguyện về lại quê nhà, không dám tùy tiện mạo hiểm.Dao Anh không cưỡng ép.Talie rất xấu hổ, lúc ra ngoài hơi chần chừ, khuyên nàng: “Công chúa, ngài đã đến tận đây, còn trốn được đi đâu? Chỗ này cách Trung Nguyên tám ngàn dặm, ngài có chạy cũng không về Trung Nguyên được.
Không bằng sau này yên lòng đi theo Vương tử A Lăng, ngài ấy rất biết đánh trận, các Vương tử khác đều rất sợ ngài ấy.
Dù không phồn hoa như Trung Nguyên nhưng cũng có thể sống tôn quý như trước.” Cô biết cả đoạn đường công chúa đều trong bóng tối tìm hiểu bố trí người ngựa trong đội, muốn chạy trốn.Dao Anh không nói, cúi đầu ăn bánh.Hải Đô A Lăng là người âm sâu lạnh lẽo, nàng không thể thật sự khuất phục, một khi khuất phục, y sẽ càng có nhiều thủ đoạn tra tấn nàng, nàng sẽ giống con thần ưng mà hắn thuần phục, dù có một đôi cánh vững chãi cũng vĩnh viễn không cách nào chạy thoát lòng bàn tay y.
Vả lại y sẽ không nương tay cho đám Tạ Thanh.Dao Anh thấp thỏm trong lòng, không đói vẫn ép mình ăn xong bánh nướng và canh thịt.
Nếu muốn chạy trốn, phải có đầy đủ hơi sức.Nửa năm nay nàng luôn lo lẩn trốn, chạy khỏi Diệp Lỗ, chạy ra hoang mạc, chạy thoát khỏi khống chế của Hải Đô A Lăng, tuổi mười lăm của nàng hết một nửa qua đi trong lo lắng hãi hùng, mỗi khi đêm buông trước khi chìm vào giấc ngủ cần tính toán chạy trốn thế nào, mỗi khi sáng sớm tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là tự cổ động, tự nói với chính mình nhất định có thể về lại Trung Nguyên.Nàng rất muốn gặp anh trai.Dao Anh cay cay chóp mũi, cúi đầu, lấy viên Dạ minh châu từ trong tay áo.Ngựa Ô Tôn đã chết, đây là thứ duy nhất nàng còn giữ bên người trong các món Lý Trọng Kiền cho nàng.
Mỗi lúc sợ hãi, nàng lấy ra hạt châu, nghĩ tới anh trai, nàng không sợ nữa.Ngón tay mềm mại của Dao Anh vuốt ve Dạ minh châu, ngơ ngẩn một lát, thở dài, gọi một Hồ nữ coi chừng nàng tới đưa ra Dạ minh châu.
Lúc cô này ôm nàng cưỡi ngựa xuyên qua Lưu Sa Hà, vô tình nhìn thấy Dạ minh châu trên người nàng, lộ ra vẻ thèm thuồng.
Nghe Talie nói, một viên Dạ minh châu như này có thể đổi với quân chủ nơi đây một tiểu bộ lạc.Hồ nữ sững sờ, mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nhận lấy hạt châu, lập tức ôm vào lòng, dùng tiếng Hồ nói: “Ta chỉ giúp ngươi dẫn mấy người khác ra, trốn được hay không thì xem vào chính ngươi.”Dao Anh gật đầu, dùng tiếng Hồ trả lời: “Nếu cô không giữ lời, ta sẽ nói với Hải Đô A Lăng, kéo cô chôn cùng một chỗ.”Mặt Hồ nữ hiện lên một vẻ tàn khốc, cân nhắc giây lát, bước ra.Dao Anh nhìn bàn tay trống rỗng, trong lòng vắng vẻ.
Rồi lập tức lấy khổ làm vui cười cười.
Không hổ là bảo vật nước Phật Lâm mà anh nói, phút nguy cấp còn phát huy được tác dụng.Hải Đô A Lăng đi Sa Thành, mang đi một phần hầu cận, nhưng ở doanh địa vẫn phòng thủ nghiêm mật.Một buổi tối mấy ngày sau, Hồ nữ mang đến một bộ trang phục Bắc Nhung cho Dao Anh thay rồi dẫn nàng đến chỗ giam giữ tù binh.Mấy tù binh không có lều để ở, phần lớn là tùy tiện nhét vào một túp mái tranh, mười mấy người vây quanh, mặc gió rét ngủ ngoài trời.Tạ Thanh giết hụt Hải Đô A Lăng, bị quất một trận, rồi kéo lê về, mấy người khác sợ bị liên lụy không dám đến gần, mấy hôm nay đều do thân binh đang chăm sóc nàng.Dao Anh đi vào lều tranh, quỳ xuống cạnh Tạ Thanh, hạ giọng nói: “Là ta.”Mọi người lập tức nhận ra nàng, không lên tiếng, cụp mắt, “Công chúa, tụi tôi không ngăn Tạ Thanh, cô ấy sợ Hải Đô A Lăng làm nhục ngài, muốn cùng Hải Đô A Lăng cùng chết.”Dao Anh thở dài.Trước đó tin tức Ngõa Hãn Khả Hãn bị bệnh truyền đến, nàng cảm thấy là cơ hội trời cho, đã trong bóng tối liên lạc người ngựa chuẩn bị chạy trốn, nhưng Hải Đô A Lăng không hề rời đi, nàng không dám tùy tiện gặp bọn Tạ Thanh.
Tạ Thanh không biết chuyện nàng đang mưu đồ, đột nhiên ám sát Hải Đô A Lăng, làm rối loạn kế hoạch của nàng.Còn hiện giờ dù kế hoạch vội vàng, họ cũng phải chạy.Dao Anh không trách Tạ Thanh xúc động làm lỡ chuyện, Tạ Thanh chỉ muốn mau chóng cứu nàng thoát khỏi miệng cọp, người hộ vệ trung thành này lúc nào cũng có thể khẳng khái chịu chết.
Nàng đỡ Tạ Thanh dậy, đút nàng ấy uống mấy ngụm nước lọc.Tạ Thanh vóc dáng to khoẻ, gương mặt góc cạnh, vì thế, mặc nam trang vào xưa nay chưa từng có ai nghi ngờ thân phận nàng ấy, bấy lâu nay người Bắc Nhung cũng không phát hiện nàng là phận gái.
Vết thương nàng chằng chịt, nằm trong vòng tay Dao Anh, không rên rỉ một tiếng.Dao Anh nhẹ nhàng gọi: “A Thanh.”Mi mắt Tạ Thanh rung động mấy lần.Dao Anh tỉ mỉ không đụng vào vết thương nhầy nhụa trên người nàng ấy: “Hải Đô A Lăng vừa đi, mấy hôm nay trong doanh địa chắc chắn sẽ có một trận rối loạn, trong đêm mọi người tỉnh táo chút, nghe được động tĩnh thì chúng ta tìm cơ hội bỏ trốn, cô có thể chịu đựng được không?”Bỏ lỡ cơ hội này, khi bị áp giải đến trước nha trướng Bắc Nhung họ sẽ không còn cơ hội.Cổ họng Tạ Thanh phát vài tiếng mơ hồ, bàn tay nắm đấm thật chặt.
Nàng có thể chịu đựng được.Dao Anh không dám ở lâu, để lại một bình thuốc trị thương và một cây chủy thủ.
Hồ nữ đưa nàng về lều, hôm sau, Talie tiếp tục đưa tới bánh nướng canh thịt.
Dao Anh giấu bánh nướng đi, chờ đến lúc mặt trời lặn, đổi bím tóc nhỏ, dọn mọi thứ có thể mang theo, ngồi xếp bằng trong lều lẳng lặng chờ đợi.Đến tối, doanh địa từ từ yên ắng.Tim Dao Anh đập thình thịch, nghiêng tai nghe ngóng.
Phía ngoài lều có tiếng nói văng vẳng, là cô Hồ nữ nhận Dạ minh châu của nàng kéo mấy Hồ nữ khác đi.Dao Anh kiên nhẫn đợi hồi lâu.Trong đêm yên ắng bỗng có mấy tiếng quát hỏi, tiếp theo là tiếng vó ngựa lộn xộn, tiếng người hô to triệu tập, ánh lửa chao đảo hắt vào lều, ngay sau đó, tiếng lửa cháy lép bép theo gió đưa tới.
Tiếng kêu la khắp nơi: “Có địch tấn công!” Bọn thủ vệ một nửa chạy đi cứu hỏa, một nửa chạy đi ngăn cản người đánh lén, Hải Đô A Lăng không có đây, chúng như rắn mất đầu, không trật tự như bình thường.Mấy tù binh bị giam giữ có người ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất run rẩy, có người nhìn quanh rồi nhanh chân trốn vào trong bóng đêm mịt mờ.Doanh địa loạn nhạo.Mấy thân binh dùng chủy thủ Dao Anh đưa cho cắt đứt dây trói, cõng Tạ Thanh, thừa dịp loạn chạy khỏi túp lều cỏ, tìm tới lều Dao Anh.Dao Anh chỉ hướng Đông: “Có ngựa!”Thân binh nhặt vũ khí của mấy thủ vệ đã chết che chắn Dao Anh vào giữa, chạy theo hướng Đông.Người Bắc Nhung vội vàng chém giết, Hồ nữ không thấy bóng dáng, Dao Anh đã đổi kiểu tóc y phục, thủ vệ trong phút chốc không chú ý tới nàng, nàng và đám thân binh chạy lẫn trong đám tù binh đang chạy loạn xạ từ từ về phía Đông.Đối diện có mấy người Bắc Nhung giết tới, kêu gào ầm ĩ, thu hút mười thủ vệ đến.
Thân binh rút đao, cắn răng giết tới, quả nhiên thấy bên trong chuồng ngựa có buộc mười mấy con ngựa.Thủ vệ đuổi theo, thân binh không dám chậm trễ, đỡ Dao Anh và Tạ Thanh lên lưng ngựa, mỗi người đoạt một con ngựa, thúc chặt bụng ngựa, xông ra doanh địa.Bóng đêm sâu thẳm, họ phi nước đại mấy canh giờ, cũng không biết đến cùng chạy được bao xa.
Sắc trời dần dần tỏa sáng, phía sau là một mảnh cát vàng mênh mông, phía trước cũng là chập trùng cồn cát lớn bé, ngoại trừ mấy mỏm đá nhiều năm bị gió ăn mòn chỉ lác đác mấy thảm cây cỏ khô hạn.Đám thân binh nhìn nhau.Họ có thể dựa vào hướng mặt trời mọc xác định phương hướng, nhưng không biết nên chạy đi đâu.
Thương lượng một hồi, quyết định tiếp tục nhắm hướng Đông mà đi.Sau đó không lâu, họ phát hiện mình lạc đường.Dao Anh xốc lên mạng lụa mỏng che mặt, nhìn từng tòa chập trùng cồn cát xa xa, thở dài.Nàng biết Hải Đô A Lăng và các con của Ngõa Hãn bất hòa, vụng trộm thả ra tin tức làm mấy Vương tử kia hoài nghi trong doanh địa Hải Đô A Lăng giấu rất nhiều của cải giành được từ Hà Lũng, còn có vũ khí.Từ lâu Hải Đô A Lăng đã lén trong tối bồi dưỡng lực lượng, đúng là giếm riêng không ít của cải.
Đám Vương tử đã sớm nghe thấy, nay có phong thanh, quả nhiên sinh nghi, sai người thăm dò.
Dao Anh bị Hải Đô A Lăng cầm tù, mấy mật thám nghĩ nàng là một cô gái Hán bình thường, lân la hỏi thăm.
Nàng cố ý nói hàm hàm hồ hồ, chỉ dẫn chúng tìm tới chỗ của cải Hải Đô A Lăng cướp từ Diệp Lỗ.
Mấy Vương tử đã khẳng định Hải Đô A Lăng cất riêng vũ khí và châu báu, quyết định thừa dịp y đi nha trướng thăm Ngõa Hãn phát binh đến đoạt, cướp xong chia nhau sạch sẽ, khiến Hải Đô A Lăng có nỗi khổ cũng không nói được.Cô gái Hồ lấy Dạ minh châu của nàng không chỉ thu lợi chỗ nàng mà còn ở mấy nội ứng kia, cô ta cho là nàng không hiểu tiếng Hồ, lúc nói chuyện với đám mật thám không kiêng dè, nàng mới nghe trộm được mấy Vương tử chuẩn bị đánh lén doanh địa.Theo kế hoạch gốc, Tạ Thanh không bị thương, họ không cần trốn chật vật thế này, có thể bắt một tiểu đầu mục uy hiếp hắn dẫn đường.Giờ cả bọn bị lạc.Dao Anh vỗ cổ con ngựa, nói: “Trời không tuyệt đường người, tiếp tục đi thôi.
Chỗ này gần Vương Đình, cách mỗi trăm dặm lại có một tòa thành nhỏ cạnh ốc đảo, chúng ta luôn tìm được chỗ có người.”Các thân binh nghe theo, tinh thần phấn chấn lên, tiếp tục nhắm hướng Đông phi nhanh.Lại đi mấy chục dặm, ráng mây trời Tây đã bắt đầu sáng chói, thân binh bỗng chỉ ra xa xa, vui mừng nói: “Ở kia giống như là một tòa thành bằng đất! Còn có người!”Dao Anh nhìn theo hướng hắn chỉ, phía Đông Nam quả nhiên có một tòa Thổ Thành đứng sừng sững ở trên địa thế tương đối cao, có cả vết tích người đục khắc.
Trên mặt đất phía ngoài thành như còn có bóng dáng một con đường cái Đông Tây, trên đường mơ hồ thấy bóng người cưỡi lạc đà và ngựa.Gặp nơi có người thì có thể thăm dò được đường ra khỏi sa mạc.
Đám Dao Anh mừng rỡ.Một thân binh đánh ngựa đi trước thăm dò, quay về bẩm báo: “Toà Thổ Thành đó hình như là chỗ nghỉ chân của buôn lái, không thấy người Bắc Nhung.”Dao Anh thở phào, nói với đồng bọn: “Chúng ta cứ từ từ ngang nhiên đi qua, lát nữa gặp người, các người đừng mở miệng, ta tìm người nghe ngóng đây là đâu.”Mỗi thành bang bộ lạc ở Tây Vực đều có ngôn ngữ riêng, trên đường đi nàng luôn học tiếng Hồ từ Talie, dù khẩu âm không chính thống, nhưng chí ít có thể đối thoại với mấy thương nhân người Hồ.Mấy thân binh vâng dạ, cài khăn trùm đầu che khuất gương mặt, đánh ngựa về phía thành đất.
Tới gần, dần dần có tiếng lục lạc và tiếng nói chuyện, có xe ngựa thương nhân vội vàng dừng ở ven đường trò chuyện, thảo luận minh ước giữa Vương Đình và Bắc Nhung lần này ký kết được bao lâu, có ảnh hưởng buôn bán của họ không.Dao Anh không dám vào thành, chỉ ở ngoài đường cái tìm một cậu thiếu niên cho lạc đà của đám thương nhân ăn mà nghe ngóng.Cậu thiếu niên nhìn đôi mắt sáng xinh đẹp lộ khỏi mạng che mặt của nàng, lắp ba lắp bắp chỉ đường cho nàng, bảo nơi đây dưới quản lý của Vương Đình.Dao Anh cám ơn thiếu niên, lấy tiền Ba Tư trong người, tìm đội buôn đổi chút thức ăn.Đêm đó họ nghỉ ngơi ngoài thành, Tạ Thanh giữa đêm tỉnh giấc mấy lần.
Thân binh thay phiên đứng gác, nghe chút động tĩnh đều khẩn trương nhảy dựng.May mắn trải qua một đêm vô sự.Hôm sau, đám Dao Anh theo chỉ dẫn của cậu thiếu niên đi về hướng Đông Nam.Rất nhiều thương đội đi cùng hướng với họ, vó ngựa lộc cộc trên đường cái, lục lạc từng tiếng, tiếng người cười nói, có thương nhân người Hồ mặc cẩm bào, đội mũ mềm, hai mẩu ria mép ngồi trên xe ngựa đánh tì bà, khúc nhạc vui vẻ sục sôi.Dao Anh đã lâu không nhìn thấy cảnh thái bình, nghe tiếng tỳ bà, không khỏi nhớ tới đội buôn ở Lương Châu chết thảm dưới đao Đại Vương tử.Tây Vực chiến loạn khắp nơi, chỗ nào Bắc Nhung đến, thập thất cửu không*, có lẽ chỉ đến mấy thành bang dưới lòng Phật Tử mới có thể nhìn thấy cảnh phồn hoa thế này, cũng chỉ có thần dân ngài mới thanh nhàn rảnh rỗi, trên đường đi buôn bán vẫn không quên mang theo tì bà, sáo, trống con.
Đáng tiếc vị Phật Tử sống không được mấy năm, Thánh Thành gặp thảm hoạ đồ sát, mảnh đất thanh tịnh cuối cùng này của Tây Vực cũng sắp sinh linh đồ thán.*mười nhà đã có chín nhà thành tay trắngDao Anh bùi ngùi một lúc, tiếng tỳ bà lọt vào tai, êm ái rung động, tâm tình của nàng không khỏi phập phồng theo làn điệu, ngâm nga một bài tiểu khúc.Đột nhiên, trên bầu trời vẳng tới hai tiếng rít của ưng, tiếng tỳ bà chậm lại.Dao Anh ngạc nhiên ghìm ngựa, ngẩng đầu.
Một con ưng trắng lớn bay lượn qua đỉnh đầu nàng, bóng dáng vô cùng quen thuộc.Dao Anh rùng mình cả người.
Mấy thân binh cũng chú ý tới con ưng trên đầu, sắc mặt thay đổi.Mấy tháng nay họ thường thấy con chim bay theo đội ngũ, vừa nhìn thấy đôi cánh xám trắng biết ngay là thần ưng của Hải Đô A Lăng.“Hải Đô A Lăng đến rồi!” Mấy thân binh nắm chặt cương, giọng hơi run.Dao Anh cố tự trấn định.
Sẽ không trùng hợp vậy đâu, nàng không xui xẻo vậy đâu….Tầm mắt của nàng dõi theo ưng trắng, nhìn xa xa, con ưng hạ thấp hơn, ở cánh Bắc đường cái trên cồn cát bắt đầu xuất hiện một màn đen chi chít.Màn đen từ từ di chuyển —— là một lá cờ đen tuyền lộng gió, tiếp ngay sau đó một lá lại một lá.
Mười mấy lá cờ đen đón gió phấp phới, tựa như màn đêm chợt buông.Là chiến kỳ của Hải Đô A Lăng.Xuất hiện theo sau lá cờ đen là, từng dãy kỵ sĩ thân mặc chiến giáp đen xuất hiện từ phía Tây thành đất, tọa kỵ của bọn chúng bước chỉnh tề qua mặt đất bằng, chạy về hướng con đường cái.Dao Anh ghìm ngựa quay đầu.
Trên phía cồn cát khác cũng xuất hiện mười mấy lá cờ đen, kỵ sĩ giáp đen tay cầm trường đao, chậm rãi tới gần.Dẫn đầu là một người thân mặc cẩm bào dệt kim, trên lưng ngựa vóc dáng cao to mạnh mẽ.Tiếng tỳ bà ngừng lại, người của đội buôn phát hiện binh sĩ phía sau cồn cát, nhận ra Hải Đô A Lăng, sợ hãi mặt vàng như màu đất, bỏ hàng hóa quay đầu định chạy, phía khác kỵ sĩ giáp đen cũng ép tới gần.Nhóm thương nhân người Hồ oa oa sợ hãi: “Người Bắc Nhung đến! Người Bắc Nhung đến!”Mấy thân binh vây chặt quanh Dao Anh, đề phòng nàng bị dòng người xe chen chúc cuốn đi.
Dao Anh nắm chặt dây cương, dày vò mấy tháng qua thoáng chốc toàn dâng.Lần lượt cẩn thận thăm dò, lần lượt lo lắng sợ hãi, lần lượt tuyệt vọng.Mấy thứ đó cũng không tính là cái gì… Nàng có thể chịu đựng, nhưng tại sao cứ mỗi lần nàng vừa mới cảm nhận chút tự do tự tại hiếm có lại khiến nàng rơi vào tuyệt vọng?Tại sao Hải Đô A Lăng lại tới nhanh như vậy!Trên cồn cát Hải Đô A Lăng chậm rãi giơ trường cung, hướng về đám người hốt hoảng giương cung cài tên, trong nháy mắt bắt liên tiếp năm mũi tên, bắn đi mạnh mẽ, xé không vụt tới.Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, liên tiếp có người ngã ngựa.Dao Anh lấy lại tinh thần.
Hải Đô A Lăng không nhận ra nàng, có vẻ mục tiêu của y là đám thương nhân này?Không, mục tiêu của y là tất cả người sống trên con đường chính.Tâm tư Dao Anh chuyển rất nhanh, giục ngựa phóng nhanh: “Theo họ trốn, họ biết chỗ nào an toàn!”Hải Đô A Lăng chưa nhận ra nàng, đến khi y giết gần hết, nàng sẽ vẫn rơi vào trong tay y..Lần này Hải Đô A Lăng sẽ không bỏ qua cho nàng.Nàng biết y trừng phạt phụ nữ không nghe lời thế nào.Thân binh nhanh chóng nghe theo, che chở Dao Anh chạy trốn.
Đám Hồ thương xôn xao vứt bỏ lạc đà, xe ngựa, phóng ngựa chạy lấy mạng, đám nô bộc phụ trách áp vận hàng hóa phi nước đại theo sau, cát bụi cuồn cuộn, cuốn đầy trời.Dao Anh bị sặc sụa ho khan liên tục, ngẩng nhìn quanh một vòng, phát hiện Hải Đô A Lăng không vội vã giết người, mà chỉ cầm trường cung trong tay chạy đuổi theo họ.
Y đang thu nhỏ vòng vây, giống như đi săn, trước tiên dồn đuổi con mồi vào cạm bẫy đã bố trí, từng con bắt giết.Lần này thật sự không thể bị bắt về nữa.Tim Dao Anh đập loạn.Ba mặt đều là lính Bắc Nhung, chúng cùng người Hồ giục ngựa phi nước đại, Hải Đô A Lăng thỉnh thoảng bắn ra năm mũi tên lên chừng không, liền có mấy người ngã xuống chết, đám người vội vã tranh nhau chạy, cuối cùng tất cả bị ép vào một vùng đất trũng lõm.Lỗ trống phía trước duy nhất chiến kỳ tung bay, họ đã bị bao vây.
Đám thương nhân chen một chỗ, run rẩy cả người.
Kỵ sĩ giáp đen giục ngựa hướng tới gần sơn cốc, vòng vây càng ngày càng nhỏ.
Dao Anh được thân binh bảo vệ vào chính giữa, bên tai quanh quẩn liên tiếp tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi rủa, khóc rống, tiếng cầu xin.Ngôn ngữ khác biệt, cùng loại tuyệt vọng.Nàng bỗng dưng nhớ tới năm năm tuổi, đối mặt với quân địch đen nghịt, thân binh hai nhà Tạ Lý vững vàng canh giữ trước gót chân nàng, một người tiếp một người ngã xuống, nàng trốn dưới núi xác người, mãi đến khi Lý Trọng Kiền tìm tới.Cũng không biết anh sao rồi.Nhớ đến Lý Trọng Kiền, đột nhiên Dao Anh thấy rất bình tĩnh, đại nạn có rớt xuống, cũng không có gì phải sợ.Mấy thân binh bị rơi khăn trùm đầu, khác hẳn với dáng vẻ người Hồ ở Tây Vực, rất nhanh bị đám kỵ sĩ trên gò chú ý.Một ánh mắt săm soi rơi xuống người Dao Anh.Dao Anh ngẩng lên, cách đám người đang thổn thức, đón ánh mắt sắc bén như ưng của Hải Đô A Lăng nhìn sang, lụa mỏng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.Hải Đô A Lăng thị lực hơn người, nhận ra mấy thân binh, lại nhìn thấy đôi mắt sáng như nước hồ trong xinh đẹp, kịp phản ứng, giận tím mặt.Sao cô gái người Hán lại xuất hiện ở đây?! Không phải nên ở trong doanh địa sao?Hải Đô A Lăng mặt trầm như nước, giương cung kéo, vèo vèo mấy mũi tên xé không mà tới, Mấy Hồ thương cạnh Dao Anh rào rào ngã xuống lưng ngựa, trong chớp mắt bị vó ngựa đạp thê thảm.Thật không đành lòng nhìn.Đám thân binh che chắn Dao Anh: “Bảo vệ công chúa!”Dao Anh thu tầm mắt lại, không nhìn Hải Đô A Lăng thêm nữa.Bên trong con mắt vàng óng nhạt của Hải Đô A Lăng dâng lên vẻ cuồng nộ, lại kéo cung.Một tiếng kèn trầm thấp đột nhiên vang lên.Hải Đô A Lăng mới đầu không chú ý, đến khi tiếng kèn kế tiếp, động tác trên tay dừng lại, tức giận thu cung, nhanh nhẹn ngẩng đầu.
Y đánh lén thương đội trên đường cái của Vương Đình, cố ý hạ lệnh đám giáp sĩ che dấu tung tích, ai thổi kèn lệnh thế?Tiếng kèn ngừng một chút, rồi tiếp một tiếng, từng tiếng tiếng kèn từ bốn phương tám hướng vọng tới, tụ tập về một chỗ, vang vọng chân trời.Chấn động đến trong lòng tất cả mọi người.Không chỉ trong lòng họ đang run run, mặt đất dưới chân như cũng run rẩy theo, tiếng kèn tu tu thổi, sóng gầm tề tựu, như là sóng sấm đồng thời ầm ầm nổ vang, quanh quẩn giữa trời đất mênh mông không bờ bến.
Cát bụi mịt mờ tràn ngập trong sơn cốc bỗng nhiên vãn đi, tiếng kèn ngày càng gần, ngày càng trầm thấp, trong gió mơ hồ có tiếng tinh kỳ bay phần phật.Mấy thương nhân cạnh Dao Anh đờ mặt ra như khóc như cười.
Có tiếng khóc sụt sịt, rồi cả đám òa lên khóc tức tưởi.Dao Anh theo ánh nhìn của đám buôn lái người Hồ thì thấy một lá cờ trắng tuyết trắng chậm rãi xuất đối diện gò núi, thêu chỉ vàng hoa văn quyển thảo, cao quý, thánh khiết.Vừa mới nhìn thấy một góc cờ, kỵ sĩ giáp đen Bắc Nhung trên gò núi lập tức lộ ra vẻ kinh hoàng, rối rít lùi về hướng sơn cốc.
Thoáng chốc, khí thế người Bắc Nhung mất sạch.Mặt Hải Đô A Lăng đen sì, ánh mắt ra hiệu bộ hạ ổn định đội hình.Bộ hạ không biết làm sao, đám giáp sĩ đã sợ đến kinh hồn táng đảm, chỉ muốn cách lá cờ xa hơn một chút, ngựa xuống dốc không thể khống chế tốc độ, sao duy trì đội hình đây?Trên gò núi xa xa, lá cờ trắng đón gió giãn ra, đội ngũ của giáp sĩ áo đen Bắc Nhung như bị một bàn tay vô hình xé thành hai nửa, chúng thậm chí không nhìn tới Hải Đô A Lăng, thuận thế thúc ngựa nhường ra một đường.Dao Anh từ từ mở to cặp mắt.
Bụi mù lại lần nữa cuốn lên, như che khuất bầu trời.Từng luồng đường cong chảy xuôi vào giữa cồn cát chậm rãi di động, ảnh sáng giao thoa, như cả cồn cát đang chuyển.Dao Anh nhìn kỹ, phát hiện những đường cong kia là vô số kỵ binh mặc giáp khác nhau tạo thành.Mấy trăm mấy ngàn kỵ binh vai rộng tráng kiện mặc giáp nhẹ từ các hướng khác nhau chậm rãi tiến gần gò núi, chen chúc rất đông, tinh kỳ tung bay, hàng ngũ dềnh dàng, dù không ai phóng ngựa phi nhanh, tiếng vó ngựa dồn vào một chỗ vẫn như tiếng sấm nổ vang, mặt đất chấn động.Trong chớp mắt, đầy khắp gò núi đều là kỵ binh giáp nhẹ.
Họ không gầm gào, cũng không nhanh, chỉ từ từ tới gần.
Lập tức, vượt lên giữa đám kỵ binh thân mặc áo xanh bào trắng, áo giáp tinh xảo đang vây quanh một cây cờ tuyết trắng, bước lên đầu đội, là một người đàn ông cưỡi ngựa trắng.Mấy ngàn tầm mắt như thủy triều tuôn về người kia.Khuôn mặt người ấy yên bình, khống chế ngựa không nhanh không chậm đi đến trên gò núi, cà sa đỏ thẫm theo gió nhẹ phất.Thương nhân người Hồ trong sơn cốc nín thở, ngước nhìn người kia, ánh mắt cuồng nhiệt.
Ngay sau đó một người xuống ngựa quỳ xuống, rồi một người tiếp một người, xuống lưng ngựa, phủ phục giữa vó ngựa, bái lạy người ấy.
“Phật Tử đến rồi! Phật Tử đến rồi!”Chàng lạnh nhạt liếc qua sơn cốc, một đôi mắt xanh biếc sâu như ngọc, ánh mắt cực trong cực nhẹ, như thần tiên trên mây không vương khói lửa trần gian quan sát mặt đất, mang theo một vẻ lạnh lùng như lấy vạn vật vi sô cẩu*.*sô cẩu: chó rơm, đồ bỏ đi – xem vạn vật như thứ bỏ đi.
“Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vi sô cẩu” trích Đạo Đức Kinh – Lão Tử, đại ý trời đất đối đãi vạn vật giống nhau, không đối với ai đặc biệt tốt, hay đặc biệt xấu, mọi thứ tùy theo phát triển tự nhiên.
Đám thương nhân người Hồ kích động đến lắp bắp.
Đám kỵ sĩ Bắc Nhung bị ép lùi lại cũng đều lộ vẻ e ngại sùng kính trên mặt, ngơ ngẩn ngước nhìn người kia, lặng lẽ thu lại vũ khí trong tay.Trong sơn cốc, Dao Anh cũng kinh ngạc nhìn khuôn mặt chàng đến ngây ngẩn.Đó là một người rất khó dùng lời để miêu tả bề ngoài, nét mặt sâu sắc, thần khí trong veo mát lạnh, cốt cách anh tuấn.Dao Anh đột nhiên nhớ tới một câu từng nghe Tạ Mãn Nguyện niệm: Tương như thu mãn nguyệt, nhãn tự tịnh liên hoa** Tướng như trăng tròn mùa thu, mắt như hoa sen thanh tịnh.
Đây là Văn Thù Bồ Tát tán thưởng tướng mạo của A Nan.A Nan, là em họ cũng là đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni.
Truyền thuyết A Nan đẹp trai gãy gọn, sạch sẽ như gương sáng, bởi vậy dù là người xuất gia nhưng phụ nữ vẫn si mê dung nhan ngài, nhiều lần dụ hoặc, ngài ý chí kiên định, cả đời chưa từng phá giới.Dao Anh đột nhiên hiểu vì sao người Tây Vực tin rằng Đàm Ma La Già là A Nan chuyển thế hóa thân.Một bộ cà sa đỏ thắm bình thường cứ thế vẫn trang nghiêm mà mỹ lệ, thánh khiết mà cao quý, khiến ngài như xuất trần tao nhã tài hoa tuyệt thế.
Người như thế, thật không phải người trần.Hải Đô A Lăng là một thanh bảo kiếm vừa rút khỏi vỏ, khát uống máu người, âm khí âm u, khí thế kinh người.Phật Tử Đàm Ma La Già không phải kiếm, cũng không phải đao, ngài không giống bất kỳ một loại vũ khí nào, trên dưới quanh người không một tia khinh người sát ý, dáng người thon gầy cao ráo, lanh lảnh như gió trong, vằng vặc như trăng lạnh.Ngài ôn tồn nhã nhặn, sắc mặt nhợt nhạt, vẻ như người có bệnh.Nhưng thiên quân vạn mã sau lưng ngài tất cả đều cam tâm thuần phục, chỉ cần ngài ra lệnh, họ lập tức nhào tới bất kỳ chỗ nào ngón tay ngài chỉ, xé nát kẻ địch của ngài thành từng mảnh.Là sự hiền hòa vô hình áp bách khiến ta ngạt thở.Tinh thần giáp sĩ Bắc Nhung dao động, lại tiếp tục lùi.Hải Đô A Lăng nhìn quanh một vòng, thấy mình đã bị trùng điệp vây quanh, còn bộ hạ hiển nhiên đã đánh mất ý chí chiến đấu, cười lạnh: “Pháp sư muốn tuyên chiến với Bắc Nhung ta sao?”Đàm Ma La Già rũ mắt, nhìn Hải Đô A Lăng, “Vương tử Bắc Nhung, ngươi đang lùng giết thần dân của ta.” Chàng nói tiếng Hồ với âm điệu nghe vô cùng vần điệu, giọng trong trẻo, như ngọc thạch va chạm nhau.Hải Đô A Lăng vung trường cung, “Hiểu lầm thôi, ta vô ý tổn thương thần dân Vương Đình.”Y khoát tay, ra hiệu thuộc hạ rút lui.
Giáp sĩ Bắc Nhung đã sớm hoang mang lo sợ, thấy vậy, lập tức lùi tứ tán.Hồ thương trong sơn cốc thoát một kiếp, vui mừng múa may, lạy Đàm Ma La Già mấy lạy rồi dắt díu nhau đứng dậy, trèo lên lưng ngựa, lần lượt chạy lên cồn cát.Dao Anh và đám thân binh chen lẫn trong đám Hồ thương đang định rời đi, bỗng Hải Đô A Lăng chỉ vào nàng.“Pháp sư, cô ta là người Hán, là nô lệ ta mang từ Trung Nguyên về, cũng không phải là thần dân Vương Đình, cô ta lẩn trốn đến tận đây, ta mới mang binh đuổi bắt, ta có thể mang đi cô ta chứ?”Dao Anh lạnh cả người.Trên gò núi Đàm Ma La Già không nhìn tới Dao Anh một chút, đã thúc ngựa quay người.Hải Đô A Lăng nhìn Dao Anh, ánh mắt còn băng lạnh hơn tuyết phủ nhiều năm trên đỉnh núi.
Dao Anh mồ hôi tuôn như nước, chịu ánh mắt của y muốn thở không ra hơi.Hải Đô A Lăng rất khỏe mạnh, sống mãi đến bảy tám mươi tuổi, y còn ở Tây Vực một ngày, nàng sẽ không cách nào trở lại Trung Nguyên.
Nàng phải nghĩ cách thoát khỏi hắn, chứ không cả đời sẽ trốn không ra khỏi bóng ma kia.Vừa thấy giáp sĩ Bắc Nhung nhào tới, Dao Anh ra quyết định, hướng về bóng lưng trong trẻo lạnh lùng của Đàm Ma La Già gọi to một tiếng: “La Già!”Đàm Ma La Già còn chưa phản ứng, hai kỵ sĩ mặc giáp nhẹ gần chàng nhất lập tức biến sắc, quay đầu căm ghét nhìn Dao Anh.Dao Anh vén khăn che mặt.Đám kỵ sĩ sửng sốt, sao cô gái Hán này xinh đẹp thế…Không đúng, sao cô gái Hán này lại biết tục danh của Sư tôn!Khóe mắt Dao Anh liếc qua quan sát vẻ mặt của Hải Đô A Lăng, kiên trì gọi tiếp: “La Già, ta đã từng gặp ngài.” Nàng muốn nói lại thôi, khóe mắt ửng hồng, phong tình vô hạn.Dù không nói gì, dáng vẻ như muốn nói lại thôi này càng khiến người mơ màng liên miên.Mặt kỵ sĩ giáp nhẹ lập tức đỏ bừng, nghiêm nghị nhẹ nhàng quát Dao Anh lùi lại.Trên sườn núi vó ngựa lộc cộc, Hải Đô A Lăng cưỡi ngựa đuổi theo.Tên rời cung không quay đầu, Dao Anh tính toán rất nhanh, dứt khoát giật khăn trùm đầu xuống, cất cao giọng nói: “Ta không phải là nô lệ của Hải Đô A Lăng, ta chính là đích xuất Văn Chiêu công chúa của Trung Nguyên Ngụy triều, Ngụy triều màu mỡ ngàn dặm, đất nước giàu mạnh, cha ta là Hoàng đế Đại Ngụy, anh trai ta là Vệ Quốc Công, binh theo trăm vạn, mãnh tướng rất nhiều.”“Ta từng gặp pháp sư một lần, vừa gặp đã cảm mến, nhớ mãi không quên, ngàn dặm xa xôi đi theo đến Tây Vực, chỉ vì muốn gả cho Pháp sư.
Ta mang theo đến sách nông nghiệp, Pháp điển, sách xây dựng, kỹ thuật thủ công hơn ngàn bộ, Kinh thư hơn ngàn quyển, tượng Phật Thích Ca, trân bảo hơn trăm rương, hoàng kim vạn lượng, nguyện có thể hầu hạ bên cạnh Pháp sư, cùng Vương Đình vĩnh kết đồng hảo.”Lần này không chỉ kỵ sĩ giáp nhẹ đột nhiên biến sắc, tất cả kỵ sĩ gần xa trên gò cũng đều rớt mồm nhìn Dao Anh, trợn đến lòi mắt.Còn có người trước đám đông cầu hôn Vương bọn họ ư? Dù đồ cưới rất phong phú… Nhưng ai mà không biết Vương bọn họ xuất gia từ nhỏ, là cao tăng đắc đạo nổi danh toàn Tây Vực chứ?Kỵ sĩ giáp nhẹ giận dữ mắng mỏ: “Cô gái người Hán kia, Vương chúng ta là người xuất gia!”Đồ con gái Hán mặt dày vô sỉ, dám khinh bạc Phật Tử bọn hắn!Vô số ánh mắt khiển trách ùn ùn chụp xuống, như từng thanh từng thanh đao, Dao Anh tê dại hết da đầu.Cũng bởi vì Đàm Ma La Già là người xuất gia ý chí kiên định, lòng dạ từ bi mà nàng mới dám nói mấy lời này.Nàng không thể lại trốn Đông trốn Tây nữa, trước tiên phải cắt tuyệt tâm tư của Hải Đô A Lăng, mưu cầu một cách vĩnh viễn trừ hậu hoạn.
Nàng là công chúa Đại Ngụy, chỉ cần Đại Ngụy còn một ngày, nàng sẽ có thể tự tìm đến minh hữu.Dù giờ đây bên cạnh nàng chỉ có mấy tay thân binh.Hôm nay cầu hôn cũng không phiền Đàm Ma La Già quá lâu, càng sẽ không tổn thương đến thể diện và thanh danh của Đàm Ma La Già, nàng còn đưa cả thù lao —— kết minh với Ngụy triều, vàng bạc của cải, Phật kinh điển tịch.
Nếu ngài còn muốn những thứ khác, nàng sẽ làm hết sức để thỏa mãn.Chỉ mong thân là Quân chủ, Đàm Ma La Già có thể hiểu được lời nàng.Dao Anh cân nhắc tính toán, đè nén xấu hổ, chậm rãi nói: “Cho dù Pháp sư có thân phận gì, ta vẫn đối với Pháp sư một tấm chân tình.”Hai người kỵ sĩ mặt đầy kinh ngạc, đầu óc nhanh chuyển động, vắt hết óc nghĩ nửa ngày, nghĩ ra một câu trách cứ nặng nề phi thường:“Ngươi không biết liêm sỉ!”Dao Anh nhìn bóng lưng xuất trần của Đàm Ma La Già, nét mặt cứng lại, thầm nghĩ, có Diêm Vương gia ngồi sát bên mà trông, liêm sỉ là gì, nàng có thể bỏ qua.“Pháp sư là người tu hành, ta là người thế tục.”Dao Anh ra dáng chắp tay trước ngực.
“Ta nguyện noi theo Ma Đăng già* nữ, xuất gia tu hành vì Pháp sư, nhìn lại nhân quả.”*Ma Đăng Già: cô gái trẻ dòng Đầu Đà La (giai cấp nô lệ Ấn Độ cổ) tên tuổi gắn liền với A Nan, sau này thành La Hán.
Kỵ sĩ giáp nhẹ giật mình nhìn nhau.
Họ từng nghe qua chuyện của Ma Đăng Già nữ.
Lúc trẻ A Nan đẹp trai phi thường, có một nữ tử tên Ma Đăng Già hâm mộ ngài, khăng khăng muốn gả làm vợ ngài.
A Nan thoát không được, xin Thích Ca Mâu Ni giúp đỡ.Thích Ca Mâu Ni không chút hoang mang, nói với Ma Đăng Già, A Nan là người tu hành, cô muốn gả cho ngài ấy, trước hết phải tu hành tròn một năm.Ma Đăng Già nữ vui vẻ đồng ý, hoan hoan hỉ hỉ làm tỳ khưu ni, hằng ngày chăm chỉ tu hành, dần dần hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận thức được nỗi khổ của chấp mê ngũ dục.
Nàng thành tâm tới Thích Ca Mâu Ni sám hối mình chấp mê bất ngộ, đạt tới điểm hóa, nhìn thấu hồng trần, chặt đứt tơ tình, đắc đạo La Hán quả.Một tình yêu dây dưa, cuối cùng hóa thành ngàn năm ca tụng.Người đời truyền tụng rằng Phật Tử là A Nan hóa thân, vừa vặn lại xuất hiện một công chúa Đại Ngụy vì muốn gả cho ngài mà tự nguyện xuất gia tu hành, chả nhẽ mọi việc đều là Phật Đà khảo nghiệm dành cho Phật Tử?Nói gì thì nói, cô gái Hán xinh đẹp này muốn lấy xuất gia để chứng minh thực tình của nàng ta đối với Phật Tử, chứng tỏ nàng ấy thật sự ngưỡng mộ ngài.Kỵ sĩ hừ lạnh.Dao Anh thu hết thần sắc hòa hoãn lại của kỵ sĩ bạch bào vào mắt, thầm chậm rãi thở dài.Mười mấy năm qua Đàm Ma La Già dựa vào thanh danh Phật Tử thống trị Vương Đình, A Nan hóa thân quả nhiên đi vào lòng người, chỉ cần nàng có cách thần thánh hóa Đàm Ma La Già, so sánh ngài với A Nan, đám kỵ sĩ này sẽ tự nhiên tiếp nhận cách nàng nói.Như thế, việc hôm nay nàng cầu hôn trước đám đông sẽ chỉ làm danh tiếng Đàm Ma La Già nâng cao một bước.Đàm Ma La Già hoàn toàn không cần để ý tới nàng, nàng nguyện đánh cược thể diện làm một oán nữ lưu luyến si mê hòa thượng—— chỉ cần sống sót, chút hi sinh ấy không đáng nhắc tới.Dao Anh thầm tính, càng nghĩ càng thấy cách này tất cả đều vui vẻ, còn chưa kịp nhìn phản ứng của Đàm Ma La Già, sau lưng vó ngựa đã đạp vang.Cánh tay Hải Đô A Lăng thô dày đã tới gần, nắm lấy hông nàng.
“Nói năng bậy bạ!”Vẻ mặt y thâm trầm, móc người Dao Anh ôm lên ngựa, hạ giọng, “Xem ra mấy hôm nay ta đối xử với công chúa quá khách khí, đợi về tới doanh địa, ta sẽ để công chúa biết qua một chút thủ đoạn thuần phục phụ nữ trên giường của ta.”Hải Đô A Lăng thích thuần phục phụ nữ, thích nhất là mỹ nhân tuyệt sắc như Lý Dao Anh.Trong quá khứ, y nhịn không được một tháng sẽ mây mưa với đàn bà, sau đó vứt bỏ như cây chổi cùn.
Nhưng lần này y rất kiên nhẫn, phát hiện Lý Dao Anh thỉnh thoảng chủ động ngoan ngoãn làm y càng có cảm giác chinh phục, giống như huấn luyện một con ưng, trong một ngàn con ưng mới có một thần ưng như A Bố, cô gái này đáng giá sự kiên nhẫn của y.Sự nhẫn nại của y đổi lại là phản bội quyết tuyệt, nàng ta dám ở trước mặt y nói thích một nhà sư!Hải Đô A Lăng bóp lấy vòng eo nhỏ như dương liễu của Dao Anh, tên Phục Man ngu xuẩn kia nói một câu đúng, váy áo trên người nàng hẳn phải nên mạnh tay mà xé toạc.Dao Anh bị vặn hai tay, giãy dụa không được, trước ánh nhìn của vạn người, gã này lại trực tiếp bắt nàng!Nàng nghe thấy tiếng thân binh và Tạ Thanh gầm lên, nghe thấy giọng kỵ sĩ Vương Đình khe khẽ bàn luận, lòng nóng như lửa đốt.“Buông cô ấy ra.”Trong vô số tiếng nói, một âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng vang lên.Giọng nói này như từ trên chín tầng trời bay xuống, rất lạnh, rất nhẹ, nhưng chỉ chốc lát, tất cả mọi giọng nói khác đều biến mất.Chỉ còn lại một âm thanh này.Hải Đô A Lăng ngạc nhiên ngẩng đầu.Đàm Ma La Già ghìm ngựa đứng ở chỗ cao trên gò núi, cà sa đỏ thẫm bị gió thổi phồng, hiện ra một chuỗi cầm châu* Bồ Đề màu sắc trầm buồn trên cổ tay, đôi mắt xanh dương cụp xuống, ánh mắt rơi vào người Dao Anh, không buồn không vui.Phật Tử không dính khói lửa trần gian mà cũng bị Lý Dao Anh gạt?Không thể nào, hắn ta không chỉ là Quân chủ, còn là tăng nhân, đâu dễ bị một cô gái nhỏ xoay mòng mòng? Hải Đô A Lăng không khỏi hoài nghi: Chả nhẽ lời Lý Dao Anh nói là thật?Thừa dịp y ngây người, Dao Anh giãy khỏi trói buộc, ngã xuống ngựa, không màng đến trầy trụa, lập tức đứng dậy chạy về phía đám Tạ Thanh.Hải Đô A Lăng cười lạnh, đưa tay túm lấy Dao Anh.Đột nhiên trên không vang lên vài tiếng rít gọi, một con ưng hung mãnh đáp xuống, móng vuốt hung tợn chụp lấy Hải Đô A Lăng, lập tức trầy da tróc vẩy.Con ưng trắng bay gần đó lập tức bay tới bảo vệ chủ, con ưng kia không sợ giương cánh đón đầu, hai con ưng lớn xâu xé trên không trung, chỉ sau chốc lát, ưng trắng phát ra từng tiếng khóc, vỗ cái cánh bị thương rơi xuống cánh tay không bị thương kia của Hải Đô A Lăng.Hải Đô A Lăng nổi giận, căm tức trừng Đàm Ma La Già.Đàm Ma La Già cầm tràng Bồ Đề trong tay, cà sa phần phật bay, khẽ nói: “Văn Chiêu công chúa là khách của Thánh Thành.”Hải Đô A Lăng cả giận: “Đàm Ma! Nàng ta là nữ nô ta bắt được! Ngươi đã ký kết minh ước với chú của ta, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, vì một nữ nô đáng để ngươi trở mặt với Bắc Nhung sao?”Đàm Ma La Già giương mi mắt, ánh mắt lập lòe.“Ta, là Vương của Thánh Thành.” Chàng ngó Hải Đô A Lăng, “Bắc Nhung đối với chuyện minh ước nếu có dị nghị, mời Khả Hãn Bắc Nhung tới tìm ta.”Nói xong, thúc ngựa quay đầu.Kỵ sĩ áo lam bào trắng lập tức theo sát, vây quanh ngài rời đi.Mấy kỵ sĩ khác hộ tống thương nhân người Hồ và bách tính ra ngoài đường cái, đoàn Dao Anh cũng trong đó, Đàm Ma La Già nói nàng là khách của Thánh Thành, thái độ kỵ sĩ đối với nàng lập tức thân thiện khách khí rất nhiều.Hải Đô A Lăng nhìn bóng Dao Anh biến mất trong đông đảo kỵ binh Vương Đình, giận không kềm được, kéo dây cương đuổi theo.Bộ hạ lập tức ngăn lại: “Đại vương, hôm nay chúng ta chỉ đến thăm dò Vương Đình…”Ngõa Hãn cố ý sau khi ký kết minh ước phái Hải Đô A Lăng chặn giết thương đội, xem thử Đàm Ma La Già nén giận hay mang binh tới cứu, để thăm dò binh lực Thánh Thành.
Vừa rồi kỵ sĩ chiến giáp đầy ắp núi đồi cùng đến, xem ra mấy thị tộc lớn vẫn trung với Đàm Ma La Già.Lúc này, bọn hắn không thể phá bỏ minh ước.Trong con mắt vàng nhạt của Hải Đô A Lăng đầy nỗi giận dữ và nhục nhã, hai tay nắm thành đấm.Cô gái Hán kia cứ vậy mà chạy thoát ngay trước mắt y!Tưởng theo chân hòa thượng thì gối cao không lo à?Con mồi y đã coi trọng, phải chơi hết hưng phấn mới được, tuyệt đối không thể chắp tay nhường cho người như thế!
Bình luận facebook