-
Chương 74
Bóng đêm nặng nề, ánh đèn chập chờn trên mái nhà tường viện phủ lên tuyết trắng mênh mang một vầng sáng vàng ấm, tiếng gió quanh quẩn trong đêm tuyết vô biên.
Dương Thiên lấy lại tinh thần, hỏi: “Bằng cách nào công chúa phân biệt được ai là kẻ bội bạc?”
Dao Anh không trả lời ngay, quay người leo lên xe ngựa, ngón tay ngọc nâng màn nỉ, ra hiệu cậu cùng lên xe.
Dương Thiên còn chưa phản ứng gì, Duyên Giác đã đổi sắc mặt.
Dao Anh tay giữ màn, nhìn Dương Thiên, mi hơi cong, cười hỏi: “Dương công tử sợ bị ta lừa sao?”
Dương Thiên quét mắt một vòng trước sau, phát hiện mình sớm đã bị bao vây, hừ nhẹ, ưỡn ngực, nhanh chân đi về phía xe ngựa.
Văn Chiêu công chúa chỉ là một cô gái ốm yếu, còn mình đường đường là Nhi lang Dương gia, nếu sợ không dám lên chẳng phải không chút sức nặng nào sao?
Bánh xe lăn qua nền tuyết, tiếp tục đi qua hẻm nhỏ yên tĩnh.
Trong đêm tối, không ngừng có tiếng bước chân đuổi theo xe ngựa, mấy thân binh khoác áo bào trắng từ các hướng khác nhau chạy tới, dâng lên từng phong từng phong thư, cuộn da cừu.
Duyên Giác nhận lấy đưa vào trong xe.
Trong xe thắp ngọn đèn, Dao Anh mở cuộn da cừu, dưới ánh đèn xem kỹ một lần, đưa cho Dương Thiên đối diện.
Dương Thiên không kiên nhẫn duỗi cánh tay, động đậy cặp chân dài. Toa xe không quá chật chội, ngồi bốn người còn dư, nhưng cậu to cao, lại cố kỵ nam nữ cách biệt, không dám ngồi quá gần Dao Anh, thành ra không thể ngồi ngay ngắn, đành co vai cuộn chân, áp sát vào cửa khoang xe.
Tư thế vặn qua một bên dĩ nhiên hoàn toàn mất khí thế, khi Dao Anh ngồi đối diện đưa cuộn da cừu, cậu lại hừ nhẹ, cầm xem. Mới xem một nửa, mặt Dương Thiên đã sưng lên xanh rờn, xem hết cuộn da cừu mặt cậu đã phát tím, răng nghiến kèn kẹt, nắm đấm hai tay, cả giận nói: “Một đám ham sống sợ chết!”
Cậu càng nghĩ càng giận, hận không thể một phát xé nát cuộn da cừu.
Những bức thư Dao Anh đưa cho cậu đều là tin mật báo, nội dung không khác mấy, đều tố giác với quan phủ về chuyện công chúa Đại Ngụy hiện ở Cao Xương.
“Uổng công chúa tín nhiệm họ vậy, mạo hiểm tự mình đến Cao Xương bí mật gặp mặt, thế mà chúng lại đi tố giác công chúa!” Dương Thiên nghiến răng nghiến lợi.
…
Dạo trước Vương Đình truyền ra lời đồn rằng có vị Văn Chiêu công chúa Trung Nguyên đối với Phật Tử vừa gặp đã cảm mến, không phải ngài không gả. Phật Tử là cao tăng đắc đạo, không nhiễm trần tục đương nhiên không cưới nàng. Lòng nàng si mê không đổi, thề nguyện theo Ma Đăng Già, tu hành vì Phật Tử, mong Phật Tử chiếu cố.
Thoạt đầu, không ai để ý lắm.
Phật Tử không chỉ có thành tựu Phật pháp cực kỳ cao, lòng dạ từ bi phù hộ một phương, mà đối với dân chúng các nước khác cũng rất nhân ái, không phân sang hèn. Ở những con đường phía Bắc Tây Vực, hễ các đội buôn gặp cướp cản đường chỉ cần trưng ra cờ của Phật Tử là có thể đi đường thông suốt không gặp trở ngại, vì thế, ngài rất được dân các nước kính ngưỡng, là thần trong mắt vạn dân. Ngài xuất thân cao quý, mặt sáng như trăng rằm, mắt như hoa sen xanh, nét đẹp độc đáo trên đời không có người thứ hai, có cô gái ngưỡng mộ cũng không phải chuyện hiếm.
Mấy tháng sau, Vương Đình đột nhiên ban chiếu thư, chính thức báo cho các quốc gia thành bang Nam Bắc Hành Lĩnh*, Văn Chiêu công chúa vào ở Phật Tự Vương Đình, vì Vương mà để tóc tu hành.
Cao nguyên Pamir. TQ cổ đại gọi là Hành Lĩnh, là nơi con đường tơ lụa cổ đi qua. Thuộc miền Nam Đông Á, cực Tây Trung Quốc, vượt qua Tajikistan, Trung Quốc, Afghanistan.
Tin tức truyền đến Cao Xương, xôn xao một vùng.
Mấy năm gần đây, thiện nam tín nữ ngưỡng mộ Phật Tử hằng hà sa số, có mấy công chúa vài thành bang còn mang cả nước quy phục mong cầu được Phật Tử yêu mến, Phật Tử chưa từng để ý, ngài sớm đã thoát khỏi trần tục, nào để ý đến hoan ái nam nữ trần thế?
Thế nhưng lần này, Phật Tử cao cao tại thượng phá lệ vì một cô gái Hán!
Ngài đồng ý để Văn Chiêu công chúa vào Phật Tự ở, không phải là công bố thiên hạ Văn Chiêu công chúa nhận sự che chở của mình sao?
Chỉ trong tích tắc gây ra xôn xao tranh cãi, mâu thuẫn nhiều phe, người người đều bàn tán.
Lúc này, vừa vặn có dân buôn Vương Đình đến Cao Xương thu mua rượu nho, dân địa phương xôn xao xúm lại nghe ngóng.
Mấy ông buôn nói: “Văn Chiêu công chúa đúng là đã vào Phật Tự ở, nghe nói mỗi ngày nàng ta đều nghe Phật Tử giảng kinh, dùng cơm cùng một chỗ với Phật Tử.”
Cả đám đông ngây ra như phỗng.
Một ông bán rượu nho cười chen vào: “Công chúa không chỉ ngày ngày đều gặp Phật Tử, Phật Tử còn tuyên giảng Phật pháp cho một mình nàng đó! Phật Tự còn cố ý tìm đội buôn mua một xe thức ăn Trung Nguyên, hẳn là chuẩn bị cho công chúa chứ gì nữa!”
Đám đông thật ngứa ngáy khó nhịn, hỏi tới.
Ông buôn tiếp tục nói: “Bà cô nhà ta thường đi Vương tự nghe Phật Tử tuyên giảng, bà có nghe mấy sư trong Vương tự nói, công chúa có thể ra vào thiền phòng của Phật Tử, công chúa không hiểu tiếng Phạn, Phật Tử liền tự mình dạy cho công chúa nữa.”
Cả đám nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ kinh ngạc đầy hưng phấn.
Thấy nhiệt tình ai nấy dâng cao, lại có kẻ chen vào: “Đúng nha! Phật Tử và công chúa mỗi ngày dùng chung một bàn đọc sách, đọc chung một quyển kinh thư! Tiểu sa di tận mắt thấy mà!”
Một ông khác cười bí hiểm nói với đám đông đang chờ mong hóng tin: “Ta từng gặp Văn Chiêu công chúa rồi, công chúa ưng ngọc lưu ly, minh nguyệt châu, ta có quen với tùy tùng của công chúa, đồ công chúa dùng đều mua chỗ ta hết! Công chúa khen đồ đá quý chỗ ta là xinh đẹp nhất hiếm có nhất Vương Đình!”
“Đồ trang điểm, lá vàng, hoa điền mà công chúa dùng đều ở chỗ ta bán, công chúa đẹp như thần nữ, lại biết cách chưng diện, phụ nữ ở Vương Đình á, đều bắt chước cách nàng ăn mặc nha.”
“Văn Chiêu công chúa mặc váy áo gì, chải kiểu tóc nào, không đến năm ngày, ở Vương Đình từ Đại tướng phu nhân đến ca kỹ trong phường múa, thay đổi theo hết.”
Đám đông nửa tin nửa ngờ, nhưng nghe mấy ông buôn ông nào ông nấy thề son thề sắt, nói rất có lý, nghi ngờ cũng giảm bớt, thay vào đó là lòng hiếu kỳ.
Hiện giờ, mấy chị em phụ nữ ở Cao Xương lúc trà dư tửu hậu nhắc đến Phật Tử và Văn Chiêu công chúa, cũng không còn giễu cợt Văn Chiêu công chúa si tâm vọng tưởng như trước, mà là hiếu kì vị Văn Chiêu công chúa kia đến cùng phong hoa tuyệt đại bậc nào mà có thể khiến Phật Tử tâm như chỉ thủy đối với nàng đặc biệt.
Nhất là sau khi tin “Vương tử Bắc Nhung Hải Đô A Lăng tuyên bố trước chúng rằng Văn Chiêu công chúa sớm muộn cũng là người của hắn” truyền khắp Tây Vực, dân Cao Xương nhắc đến đề tài này càng thêm hưng phấn.
Thì ra Phật Tử thông cáo các nước là để cảnh cáo Vương tử Bắc Nhung á!
Một bên là Phật tử Vương Đình cao khiết thanh lãnh, một bên là Vương tử Bắc Nhung thiết huyết chinh phạt, cuối cùng Văn Chiêu công chúa sẽ thành người của ai?
Đợi đến khi Văn Chiêu tu tròn một năm, Phật Tử có thật muốn cưới nàng không?
…
Trong lúc dân chúng Cao Xương thảo luận chuyện tình gió trăng giữa Văn Chiêu công chúa và Phật Tử không biết mệt, thì Dương Thiên và những người Hà Tây khác cũng đang phấn chấn kích động: Văn Chiêu công chúa từ Trung Nguyên đã đến!
Dương Thiên vô cùng muốn biết tình hình hiện tại ở Trung Nguyên, đã thống nhất chưa? Hoàng đế có dự định xuất binh thu phục Hà Tây, Cao Xương, Y Châu không? Cậu cho gia phó theo đội buôn đi Vương Đình nghe ngóng lai lịch của Văn Chiêu công chúa, nửa tháng sau, gia phó mang về một tin muốn nản: Văn Chiêu công chúa bị Hải Đô A Lăng cướp đến Tây Vực, tự mình khó đảm bảo, Vương triều Trung Nguyên vẫn chưa thu phục Hà Lũng.
*Hà Lũng, Hà Tây và Lũng Hữu thuộc khu vực phía Tây Cam Túc, gồm các nơi như Đôn Hoàng, Gia Dục Quan, Võ Uy, Kim Xương, Trương Dịch, Tửu Tuyền.
Dương Thiên thất vọng, nhưng vẫn bán đi ruộng đất điền sản thành một khoản tiền, chuẩn bị đi Vương Đình bái kiến Văn Chiêu công chúa, nói gì thì nói, công chúa là công chúa Trung Nguyên lưu lạc ngoại vực không chỗ dựa, cậu thân là con cháu Dương gia ở Hà Tây, cũng nên vì công chúa, xem có thể giúp một tay không, thuận tiện nghe ngóng chút chuyện ở Trung Nguyên. Không ngờ cậu còn chưa khởi hành, Văn Chiêu công chúa đã tự đến Cao Xương.
Dương Thiên rất kinh hãi: Hải Đô A Lăng đối với công chúa lòng tà không chết, ở Vương Đình có Phật Tử trấn giữ công chúa bình yên không lo, còn ở Cao Xương thần phục Bắc Nhung, nếu phu nhân Hina báo tin cho Hải Đô A Lăng, công chúa liền gặp nguy hiểm! Cậu thấy công chúa thực sự lỗ mãng, có lòng muốn cảnh báo công chúa cho cô ta thấy rõ lợi hại. Nhưng cậu triệu lần không thể ngờ rằng họ mới vừa vặn ra khỏi phố chợ đã có người không kịp chờ đã gửi tin mật báo.
Ngón tay Dương Thiên siết tấm da dê thật chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
“Công chúa đã cầm được mấy phong tin này chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng, tại hạ bội phục! Mong công chúa cho ta biết danh tính mấy người đó, Dương Thiên ta thật hổ thẹn kết bạn với họ!”
Dao Anh cười nhạt, trên mặt cũng không có vẻ gì phẫn nộ vì bị phản bội, nói: “Đây là Cao Xương, không phải Trung Nguyên.”
Mày Dương Thiên xoắn chặt. Dao Anh bình tĩnh nhìn cậu: “Dương công tử, Trung Nguyên đại loạn, Tây Vực cô lập nhiều năm, người giống như công tử luôn không quên quê nhà, hy vọng về Đông, có được mấy người?”
Dương Thiên nắm tay nói: “Giống như ta còn rất nhiều! Chỉ cần ta giơ tay lên hô hào, họ đều nguyện cống hiến sức lực cho công chúa!”
Dao Anh lắc đầu, “Công tử chính là anh hùng hào kiệt, Dao Anh bội phục, thế nhưng không phải ai cũng giống công tử không màng sống chết, sẽ có người nóng lòng được sống, mưu cầu vinh hoa phú quý, trải qua cuộc đời yên ổn, lúc này Đại Ngụy chưa thể phát binh Tây chinh, Cao Xương bất lực không thể đối địch Bắc Nhung, họ phản bội ta, cũng hợp tình hợp lý.”
Nàng đã đoán được sẽ có người mật báo từ sớm, đã thu xếp từ trước. Gặp mặt lần này vốn dĩ dò la một lần, ai có thể tin, ai có thể dùng, kẻ nào phải rời xa, trong lòng nàng đã có tính toán trước.
“Công chúa không cần bào chữa cho bọn chúng, chúng có thể tham sống sợ chết, không đến phố chợ gặp công chúa, chứ không nên đã đứng trước người lập lời thề rồi về tố giác công chúa! Tuyệt đối không hợp tình hợp lí!”
Dương Thiên cười lạnh, “Con cháu Hà Tây ta không thể làm chuyện bẩn thỉu như thế?!”
Khóe miệng Dao Anh nhẹ cong.
Dương Thiên từ nhỏ kiệt ngạo bất tuần, ngang ngược buông thả, ai cũng gọi cậu là kẻ ăn chơi, nào ai nghĩ thanh niên lang thang tuổi trẻ áo xuân mỏng, cưỡi ngựa dựa cầu chiều, mãn lâu hồng tụ chiêu*, lại là một người cứng cỏi vang ngân?
*trích Bồ Tát man năm đầu, hồi ức về Giang Nam; hồng tụ: chỉ thiếu nữ.
Nàng nhìn người trước mắt, nghĩ cảnh về sau cậu ta trải qua ngàn vạn gian khổ tuyệt vọng mà chết, cuối cùng hóa thành bộ xương khô trong sa mạc cát, ánh mắt không khỏi thêm nhu hòa.
“Chính là vì có quá nhiều tiểu nhân, nên công tử chân thành hào kiệt thế này mới càng đáng quý.” Dao Anh nói từ tận đáy phổi, mắt đen nhánh tỏa sáng yên lặng chăm chú nhìn Dương Thiên.
Dương Thiên nghe nàng chân thành, giật mình, hơi rụt về tránh tầm mắt nàng, lưng áp sát cửa khoang xe cứng đến mỏi nhừ, vẻ tức giận còn chưa tiêu trên mặt lướt qua một tia xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Công chúa nói quá lời rồi.”
Dao Anh cười cười.
Dương Thiên xấu hổ chân tay không biết nên đặt đâu, ngồi khum nãy giờ bỗng ngẩng đầu, bốp một tiếng, đầu va vào nóc khoang xe vang lớn. Cậu mặc kệ cơn đau, nhíu mày hỏi: “Công chúa, chẳng lẽ cô định cứ như vậy? Nếu trong số họ có kẻ gửi tin ra ngoài thì sao đây?”
Dao Anh chỉ mấy tấm da dê: “Dương công tử, ta đến từ Trung Nguyên không hiểu biết nhiều về vọng tộc Hà Tây lưu lạc ở Cao Xương. Những người này tố giác ta hẳn công tử đều biết, họ đều là quan lại Hà Tây sau này, quan hệ thông gia qua lại, trong đó còn có họ chú bác của công tử, công tử, nếu ta vì an toàn chính mình mà giết họ, người nhà của họ sẽ nghĩ ta thế nào?”
Cơn giận trên người Dương Thiên từng chút từng chút tiêu tan, ỉu xìu vỗ đầu, chán nản nói: “Giết họ, hẳn những gia tộc quyền thế này sẽ ghi hận công chúa trong lòng.”
Với họ mà nói, lợi ích gia tộc cao hơn tất cả. Công chúa chỉ là một người ngoài, người trong tộc mới cùng chung máu mủ, đồng cam cộng khổ, nếu họ không đồng ý việc hèn hạ của người thân tố giác công chúa vẫn sẽ lựa chọn bao che cho người nhà.
Cho nên không thể giết họ. Chả nhẽ, đành bỏ mặc họ dùng công chúa để lấy lòng người Bắc Nhung? Suốt ngày làm bạn với mấy người này, đến chừng nào cậu mới có thể hoàn thành khát vọng thu phục non sông đây?
Dương Thiên đột nhiên thấy vô cùng nản.
Một chén sữa dê ấm nóng đưa đến tay Dương Thiên. Cậu trợn mắt.
Dao Anh đưa chén sữa đến, giọng bình ổn: “Dương công tử, sâu kiến còn ham sống huống chi là người? Giờ đây ta lưu lạc ngoại vực, không binh không tướng, Hà Lũng thất thủ, Bắc Nhung lớn mạnh, người trong họ của công tử tố giác ta để đổi lấy chỗ tốt trước mắt cũng là thường tình, “quan huyện không bằng tự quản”, huống chi Cao Xương đã thần phục Bắc Nhung?”
Dương Thiên nhận cái chén, nhìn sữa dê trắng tuyết trong chén, tức giận nói: “Dương Thiên ta là một đấng nam nhi, không muốn giống như chúng ruồi nhặng bay quanh, đại trượng phu, đeo ba thước kiếm, lập công bất thế!”
Dao Anh nín cười. Nàng biết Dương Thiên ý chí kiên định, nói là làm, thà chết chứ không chịu khuất phục, cũng không phải là thiếu niên chỉ hô hào hùng hồn lỗ mãng, có điều trong mắt kẻ khác, Dương Thiên hơi ngây thơ, khó trách người trong thành đều gọi cậu là du hiệp.
“Công tử, thế sự đã vậy không cần chú ý. Giờ ta thế đơn lực cô, người trong họ công tử vì vinh hoa phản bội ta cũng dễ hiểu, nếu Bắc Nhung nội loạn, mà trong tay của ta có binh có tướng, có công tử hào kiệt hết sức tương trợ, có mỗi một bộ lạc nội ứng ngoại hợp, Đại Ngụy có thể phái binh Tây chinh, họ còn dám mạo hiểm qua cầu rút ván lấy lòng Bắc Nhung chăng?”
Dương Thiên chợt ngẩng đầu, đôi mắt lập loè tỏa sáng, như dâng lên hai ngọn lửa cháy rừng rực.
Dao Anh bình tĩnh: “Công tử đã muốn lập công để đời thì không nên vì thất bại nhất thời trước mắt mà tổn thương tinh thần. Người thành đại sự, không thể câu nệ được mất trong một tấc vuông, công tử phải liên hiệp mỗi người có thể liên hiệp, kết giao từng người bạn có thể kết giao, họ hàng công tử tham sống sợ chết cũng chỉ muốn cầu phú quý trong nguy hiểm.”
Dương Thiên lặng thinh không nói, trầm ngâm một lát, phấn chấn tinh thần lại, vai thẳng tắp.
Cậu đã hiểu ám hiệu của công chúa. Khi cậu còn yếu, người trong họ sẽ có ý kiến trái chiều, đến khi cậu có thực lực liên hiệp Vương triều Trung Nguyên vương triều đoạt lại non sông, họ còn ngăn cản sao? Gia tộc quyền thế trong thành có nhà nào không thường xuyên nhớ về thái bình thịnh thế xưa kia?
Dương Thiên chỉ vào tấm da dê: “Mấy người này không thể giết.”
Thứ nhất, tội họ không đáng chết.
Thứ hai, tùy tiện giết người sẽ chỉ kích thích mâu thuẫn.
Dao Anh gật đầu, nói: “Ta sẽ đưa mấy phong tin tức này đến tay Uất Trì Đạt Ma.”
Mí mắt Dương Thiên chợt nhảy, hàm răng đột nhiên tê xót.
Một chiêu này của công chúa thật ác độc.
Uất Trì Đạt Ma và phu nhân Hina dù là vợ chồng lại như lửa với nước không thể hòa hợp, gia tộc quyền thế trong thành chỉ mật báo cho phu nhân Hina, không còn nghi ngờ đó là hành động phản bội Uất Trì Đạt Ma, công chúa đưa qua cho Uất Trì Đạt Ma, không phải mượn đao giết người sao?
Cậu còn tưởng công chúa ở chung với Phật Tử lâu ngày sẽ định chuyện cũ bỏ qua, lấy đức phục người chứ!
Dao Anh đón ánh mắt kinh ngạc của Dương Thiên, mỉm cười.
Nếu trực tiếp buông tha đám người kia, không tới ba ngày, thân binh phu nhân Hina liền tìm tới cửa, nàng không muốn lấy mạng chính mình đi cảm hóa mấy kẻ lật lọng đó.
Dương Thiên híp mắt, nghĩ nghĩ, hơi vui trên nỗi đau của người khác: “Công chúa xử lý vậy rất tốt.” Uất Trì Đạt Ma sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ra tay giết người, nhưng cũng sẽ không nhẹ nhàng buông tha, hẳn đám kia sẽ không khỏi chịu vài nỗi đau da thịt. Cho chúng ăn chút dạy dỗ cũng tốt, đừng có tí gió thổi cỏ lay đã te te đi mật báo.
Suy nghĩ rõ ràng, Dương Thiên thở một hơi thật dài, chợt nghĩ đến tình cảnh của Dao Anh, mặt lộ vẻ xấu hổ, nói: “Mấy năm nay ta thật vô tích sự, không có binh mã, không thể hộ tống công chúa về Trung Nguyên.”
Dao Anh đang muốn bàn việc này, nói: “Công tử là hậu nhân của Đô chỉ huy sứ Hà Tây, chắc chắn thuộc lòng binh thư, học thức uyên thâm, ta mạo muội có một thỉnh cầu.”
“Công chúa nói thẳng là được.”
Dao Anh nghiêm mặt, hành lễ với Dương Thiên, từng chữ nói: “Dương công tử có nguyện vì ta chiêu mộ binh mã, huấn luyện nghĩa quân không?”
Thớ thịt trên mặt Dương Thiên rung động.
Dao Anh nhìn thẳng y, chậm rãi nói: “Đại trượng phu tay phải cầm ba tất kiếm, lập công để đời, ta thấy Dương công tử không phải vật trong ao, một ngày nào đó chắc chắn dương danh thiên hạ, mở ra khát vọng.”
Dù kết quả ra sao, chí ít lần này cậu đã biết Trung Nguyên Vương triều không hề hoàn toàn từ bỏ non sông đã mất, cậu sẽ không chết trong tuyệt vọng. Lồng ngực Dương Thiên kịch liệt phập phồng, hai mắt sáng như sao trời.
…
Duyên Giác ngồi ngoài thùng xe, nghe trong xe tiếng Dương Thiên kích động đến phát run, lòng cũng phát run theo.
Cái tên người Hán này rốt cuộc nói gì với công chúa thế? Sao lâu dữ vậy?
Cậu bồn chồn chau mày, vừa tức giận, vừa nghi ngờ chính mình tự dưng tức giận vì cái gì, đến khi xe ngựa dừng lại, cậu nhanh chóng thu lại tâm tư, kiểm tra một vòng xác định an toàn, mới lên tiếng ra hiệu.
Màn xe xốc lên, Dương Thiên cao lớn nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh rời đi, cả người hăm hở, tinh thần phấn chấn, đôi mắt sáng hơn sao.
Duyên Giác lặng lẽ liếc mắt.
Họ tiếp tục dạo trong ngõ hẻm, đến khi xác định không có đuôi theo sau mới quay đầu về đình viện.
Đêm đã khuya, xung quanh im ắng, bông tuyết bay lượn đầy trời.
Xe ngựa lái vào hậu viện, Duyên Giác nhảy xuống, xoay người, định đỡ Dao Anh, vén màn nỉ lên thấy cảnh trong xe, ngẩn ra.
Dưới ánh đèn mờ nhạt lay nhẹ, Dao Anh dựa ở một góc xe, khoanh tay, cụp mi như đang ngủ thiếp đi.
Hôm nay nàng gặp mấy nhóm người, sức cùng lực kiệt, lúc nói chuyện với Dương Thiên giọng đã khàn đặc.
Duyên Giác hơi khó xử, ngay lúc do dự nên đánh thức nàng hay không, thân binh ở lại giữ đình viện bước nhanh đến.
“Công chúa về rồi à? Nhiếp Chính Vương muốn gặp công chúa.”
Duyên Giác ngẩn ra, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy chột dạ thay Dao Anh.
Dương Thiên lấy lại tinh thần, hỏi: “Bằng cách nào công chúa phân biệt được ai là kẻ bội bạc?”
Dao Anh không trả lời ngay, quay người leo lên xe ngựa, ngón tay ngọc nâng màn nỉ, ra hiệu cậu cùng lên xe.
Dương Thiên còn chưa phản ứng gì, Duyên Giác đã đổi sắc mặt.
Dao Anh tay giữ màn, nhìn Dương Thiên, mi hơi cong, cười hỏi: “Dương công tử sợ bị ta lừa sao?”
Dương Thiên quét mắt một vòng trước sau, phát hiện mình sớm đã bị bao vây, hừ nhẹ, ưỡn ngực, nhanh chân đi về phía xe ngựa.
Văn Chiêu công chúa chỉ là một cô gái ốm yếu, còn mình đường đường là Nhi lang Dương gia, nếu sợ không dám lên chẳng phải không chút sức nặng nào sao?
Bánh xe lăn qua nền tuyết, tiếp tục đi qua hẻm nhỏ yên tĩnh.
Trong đêm tối, không ngừng có tiếng bước chân đuổi theo xe ngựa, mấy thân binh khoác áo bào trắng từ các hướng khác nhau chạy tới, dâng lên từng phong từng phong thư, cuộn da cừu.
Duyên Giác nhận lấy đưa vào trong xe.
Trong xe thắp ngọn đèn, Dao Anh mở cuộn da cừu, dưới ánh đèn xem kỹ một lần, đưa cho Dương Thiên đối diện.
Dương Thiên không kiên nhẫn duỗi cánh tay, động đậy cặp chân dài. Toa xe không quá chật chội, ngồi bốn người còn dư, nhưng cậu to cao, lại cố kỵ nam nữ cách biệt, không dám ngồi quá gần Dao Anh, thành ra không thể ngồi ngay ngắn, đành co vai cuộn chân, áp sát vào cửa khoang xe.
Tư thế vặn qua một bên dĩ nhiên hoàn toàn mất khí thế, khi Dao Anh ngồi đối diện đưa cuộn da cừu, cậu lại hừ nhẹ, cầm xem. Mới xem một nửa, mặt Dương Thiên đã sưng lên xanh rờn, xem hết cuộn da cừu mặt cậu đã phát tím, răng nghiến kèn kẹt, nắm đấm hai tay, cả giận nói: “Một đám ham sống sợ chết!”
Cậu càng nghĩ càng giận, hận không thể một phát xé nát cuộn da cừu.
Những bức thư Dao Anh đưa cho cậu đều là tin mật báo, nội dung không khác mấy, đều tố giác với quan phủ về chuyện công chúa Đại Ngụy hiện ở Cao Xương.
“Uổng công chúa tín nhiệm họ vậy, mạo hiểm tự mình đến Cao Xương bí mật gặp mặt, thế mà chúng lại đi tố giác công chúa!” Dương Thiên nghiến răng nghiến lợi.
…
Dạo trước Vương Đình truyền ra lời đồn rằng có vị Văn Chiêu công chúa Trung Nguyên đối với Phật Tử vừa gặp đã cảm mến, không phải ngài không gả. Phật Tử là cao tăng đắc đạo, không nhiễm trần tục đương nhiên không cưới nàng. Lòng nàng si mê không đổi, thề nguyện theo Ma Đăng Già, tu hành vì Phật Tử, mong Phật Tử chiếu cố.
Thoạt đầu, không ai để ý lắm.
Phật Tử không chỉ có thành tựu Phật pháp cực kỳ cao, lòng dạ từ bi phù hộ một phương, mà đối với dân chúng các nước khác cũng rất nhân ái, không phân sang hèn. Ở những con đường phía Bắc Tây Vực, hễ các đội buôn gặp cướp cản đường chỉ cần trưng ra cờ của Phật Tử là có thể đi đường thông suốt không gặp trở ngại, vì thế, ngài rất được dân các nước kính ngưỡng, là thần trong mắt vạn dân. Ngài xuất thân cao quý, mặt sáng như trăng rằm, mắt như hoa sen xanh, nét đẹp độc đáo trên đời không có người thứ hai, có cô gái ngưỡng mộ cũng không phải chuyện hiếm.
Mấy tháng sau, Vương Đình đột nhiên ban chiếu thư, chính thức báo cho các quốc gia thành bang Nam Bắc Hành Lĩnh*, Văn Chiêu công chúa vào ở Phật Tự Vương Đình, vì Vương mà để tóc tu hành.
Cao nguyên Pamir. TQ cổ đại gọi là Hành Lĩnh, là nơi con đường tơ lụa cổ đi qua. Thuộc miền Nam Đông Á, cực Tây Trung Quốc, vượt qua Tajikistan, Trung Quốc, Afghanistan.
Tin tức truyền đến Cao Xương, xôn xao một vùng.
Mấy năm gần đây, thiện nam tín nữ ngưỡng mộ Phật Tử hằng hà sa số, có mấy công chúa vài thành bang còn mang cả nước quy phục mong cầu được Phật Tử yêu mến, Phật Tử chưa từng để ý, ngài sớm đã thoát khỏi trần tục, nào để ý đến hoan ái nam nữ trần thế?
Thế nhưng lần này, Phật Tử cao cao tại thượng phá lệ vì một cô gái Hán!
Ngài đồng ý để Văn Chiêu công chúa vào Phật Tự ở, không phải là công bố thiên hạ Văn Chiêu công chúa nhận sự che chở của mình sao?
Chỉ trong tích tắc gây ra xôn xao tranh cãi, mâu thuẫn nhiều phe, người người đều bàn tán.
Lúc này, vừa vặn có dân buôn Vương Đình đến Cao Xương thu mua rượu nho, dân địa phương xôn xao xúm lại nghe ngóng.
Mấy ông buôn nói: “Văn Chiêu công chúa đúng là đã vào Phật Tự ở, nghe nói mỗi ngày nàng ta đều nghe Phật Tử giảng kinh, dùng cơm cùng một chỗ với Phật Tử.”
Cả đám đông ngây ra như phỗng.
Một ông bán rượu nho cười chen vào: “Công chúa không chỉ ngày ngày đều gặp Phật Tử, Phật Tử còn tuyên giảng Phật pháp cho một mình nàng đó! Phật Tự còn cố ý tìm đội buôn mua một xe thức ăn Trung Nguyên, hẳn là chuẩn bị cho công chúa chứ gì nữa!”
Đám đông thật ngứa ngáy khó nhịn, hỏi tới.
Ông buôn tiếp tục nói: “Bà cô nhà ta thường đi Vương tự nghe Phật Tử tuyên giảng, bà có nghe mấy sư trong Vương tự nói, công chúa có thể ra vào thiền phòng của Phật Tử, công chúa không hiểu tiếng Phạn, Phật Tử liền tự mình dạy cho công chúa nữa.”
Cả đám nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ kinh ngạc đầy hưng phấn.
Thấy nhiệt tình ai nấy dâng cao, lại có kẻ chen vào: “Đúng nha! Phật Tử và công chúa mỗi ngày dùng chung một bàn đọc sách, đọc chung một quyển kinh thư! Tiểu sa di tận mắt thấy mà!”
Một ông khác cười bí hiểm nói với đám đông đang chờ mong hóng tin: “Ta từng gặp Văn Chiêu công chúa rồi, công chúa ưng ngọc lưu ly, minh nguyệt châu, ta có quen với tùy tùng của công chúa, đồ công chúa dùng đều mua chỗ ta hết! Công chúa khen đồ đá quý chỗ ta là xinh đẹp nhất hiếm có nhất Vương Đình!”
“Đồ trang điểm, lá vàng, hoa điền mà công chúa dùng đều ở chỗ ta bán, công chúa đẹp như thần nữ, lại biết cách chưng diện, phụ nữ ở Vương Đình á, đều bắt chước cách nàng ăn mặc nha.”
“Văn Chiêu công chúa mặc váy áo gì, chải kiểu tóc nào, không đến năm ngày, ở Vương Đình từ Đại tướng phu nhân đến ca kỹ trong phường múa, thay đổi theo hết.”
Đám đông nửa tin nửa ngờ, nhưng nghe mấy ông buôn ông nào ông nấy thề son thề sắt, nói rất có lý, nghi ngờ cũng giảm bớt, thay vào đó là lòng hiếu kỳ.
Hiện giờ, mấy chị em phụ nữ ở Cao Xương lúc trà dư tửu hậu nhắc đến Phật Tử và Văn Chiêu công chúa, cũng không còn giễu cợt Văn Chiêu công chúa si tâm vọng tưởng như trước, mà là hiếu kì vị Văn Chiêu công chúa kia đến cùng phong hoa tuyệt đại bậc nào mà có thể khiến Phật Tử tâm như chỉ thủy đối với nàng đặc biệt.
Nhất là sau khi tin “Vương tử Bắc Nhung Hải Đô A Lăng tuyên bố trước chúng rằng Văn Chiêu công chúa sớm muộn cũng là người của hắn” truyền khắp Tây Vực, dân Cao Xương nhắc đến đề tài này càng thêm hưng phấn.
Thì ra Phật Tử thông cáo các nước là để cảnh cáo Vương tử Bắc Nhung á!
Một bên là Phật tử Vương Đình cao khiết thanh lãnh, một bên là Vương tử Bắc Nhung thiết huyết chinh phạt, cuối cùng Văn Chiêu công chúa sẽ thành người của ai?
Đợi đến khi Văn Chiêu tu tròn một năm, Phật Tử có thật muốn cưới nàng không?
…
Trong lúc dân chúng Cao Xương thảo luận chuyện tình gió trăng giữa Văn Chiêu công chúa và Phật Tử không biết mệt, thì Dương Thiên và những người Hà Tây khác cũng đang phấn chấn kích động: Văn Chiêu công chúa từ Trung Nguyên đã đến!
Dương Thiên vô cùng muốn biết tình hình hiện tại ở Trung Nguyên, đã thống nhất chưa? Hoàng đế có dự định xuất binh thu phục Hà Tây, Cao Xương, Y Châu không? Cậu cho gia phó theo đội buôn đi Vương Đình nghe ngóng lai lịch của Văn Chiêu công chúa, nửa tháng sau, gia phó mang về một tin muốn nản: Văn Chiêu công chúa bị Hải Đô A Lăng cướp đến Tây Vực, tự mình khó đảm bảo, Vương triều Trung Nguyên vẫn chưa thu phục Hà Lũng.
*Hà Lũng, Hà Tây và Lũng Hữu thuộc khu vực phía Tây Cam Túc, gồm các nơi như Đôn Hoàng, Gia Dục Quan, Võ Uy, Kim Xương, Trương Dịch, Tửu Tuyền.
Dương Thiên thất vọng, nhưng vẫn bán đi ruộng đất điền sản thành một khoản tiền, chuẩn bị đi Vương Đình bái kiến Văn Chiêu công chúa, nói gì thì nói, công chúa là công chúa Trung Nguyên lưu lạc ngoại vực không chỗ dựa, cậu thân là con cháu Dương gia ở Hà Tây, cũng nên vì công chúa, xem có thể giúp một tay không, thuận tiện nghe ngóng chút chuyện ở Trung Nguyên. Không ngờ cậu còn chưa khởi hành, Văn Chiêu công chúa đã tự đến Cao Xương.
Dương Thiên rất kinh hãi: Hải Đô A Lăng đối với công chúa lòng tà không chết, ở Vương Đình có Phật Tử trấn giữ công chúa bình yên không lo, còn ở Cao Xương thần phục Bắc Nhung, nếu phu nhân Hina báo tin cho Hải Đô A Lăng, công chúa liền gặp nguy hiểm! Cậu thấy công chúa thực sự lỗ mãng, có lòng muốn cảnh báo công chúa cho cô ta thấy rõ lợi hại. Nhưng cậu triệu lần không thể ngờ rằng họ mới vừa vặn ra khỏi phố chợ đã có người không kịp chờ đã gửi tin mật báo.
Ngón tay Dương Thiên siết tấm da dê thật chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
“Công chúa đã cầm được mấy phong tin này chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng, tại hạ bội phục! Mong công chúa cho ta biết danh tính mấy người đó, Dương Thiên ta thật hổ thẹn kết bạn với họ!”
Dao Anh cười nhạt, trên mặt cũng không có vẻ gì phẫn nộ vì bị phản bội, nói: “Đây là Cao Xương, không phải Trung Nguyên.”
Mày Dương Thiên xoắn chặt. Dao Anh bình tĩnh nhìn cậu: “Dương công tử, Trung Nguyên đại loạn, Tây Vực cô lập nhiều năm, người giống như công tử luôn không quên quê nhà, hy vọng về Đông, có được mấy người?”
Dương Thiên nắm tay nói: “Giống như ta còn rất nhiều! Chỉ cần ta giơ tay lên hô hào, họ đều nguyện cống hiến sức lực cho công chúa!”
Dao Anh lắc đầu, “Công tử chính là anh hùng hào kiệt, Dao Anh bội phục, thế nhưng không phải ai cũng giống công tử không màng sống chết, sẽ có người nóng lòng được sống, mưu cầu vinh hoa phú quý, trải qua cuộc đời yên ổn, lúc này Đại Ngụy chưa thể phát binh Tây chinh, Cao Xương bất lực không thể đối địch Bắc Nhung, họ phản bội ta, cũng hợp tình hợp lý.”
Nàng đã đoán được sẽ có người mật báo từ sớm, đã thu xếp từ trước. Gặp mặt lần này vốn dĩ dò la một lần, ai có thể tin, ai có thể dùng, kẻ nào phải rời xa, trong lòng nàng đã có tính toán trước.
“Công chúa không cần bào chữa cho bọn chúng, chúng có thể tham sống sợ chết, không đến phố chợ gặp công chúa, chứ không nên đã đứng trước người lập lời thề rồi về tố giác công chúa! Tuyệt đối không hợp tình hợp lí!”
Dương Thiên cười lạnh, “Con cháu Hà Tây ta không thể làm chuyện bẩn thỉu như thế?!”
Khóe miệng Dao Anh nhẹ cong.
Dương Thiên từ nhỏ kiệt ngạo bất tuần, ngang ngược buông thả, ai cũng gọi cậu là kẻ ăn chơi, nào ai nghĩ thanh niên lang thang tuổi trẻ áo xuân mỏng, cưỡi ngựa dựa cầu chiều, mãn lâu hồng tụ chiêu*, lại là một người cứng cỏi vang ngân?
*trích Bồ Tát man năm đầu, hồi ức về Giang Nam; hồng tụ: chỉ thiếu nữ.
Nàng nhìn người trước mắt, nghĩ cảnh về sau cậu ta trải qua ngàn vạn gian khổ tuyệt vọng mà chết, cuối cùng hóa thành bộ xương khô trong sa mạc cát, ánh mắt không khỏi thêm nhu hòa.
“Chính là vì có quá nhiều tiểu nhân, nên công tử chân thành hào kiệt thế này mới càng đáng quý.” Dao Anh nói từ tận đáy phổi, mắt đen nhánh tỏa sáng yên lặng chăm chú nhìn Dương Thiên.
Dương Thiên nghe nàng chân thành, giật mình, hơi rụt về tránh tầm mắt nàng, lưng áp sát cửa khoang xe cứng đến mỏi nhừ, vẻ tức giận còn chưa tiêu trên mặt lướt qua một tia xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Công chúa nói quá lời rồi.”
Dao Anh cười cười.
Dương Thiên xấu hổ chân tay không biết nên đặt đâu, ngồi khum nãy giờ bỗng ngẩng đầu, bốp một tiếng, đầu va vào nóc khoang xe vang lớn. Cậu mặc kệ cơn đau, nhíu mày hỏi: “Công chúa, chẳng lẽ cô định cứ như vậy? Nếu trong số họ có kẻ gửi tin ra ngoài thì sao đây?”
Dao Anh chỉ mấy tấm da dê: “Dương công tử, ta đến từ Trung Nguyên không hiểu biết nhiều về vọng tộc Hà Tây lưu lạc ở Cao Xương. Những người này tố giác ta hẳn công tử đều biết, họ đều là quan lại Hà Tây sau này, quan hệ thông gia qua lại, trong đó còn có họ chú bác của công tử, công tử, nếu ta vì an toàn chính mình mà giết họ, người nhà của họ sẽ nghĩ ta thế nào?”
Cơn giận trên người Dương Thiên từng chút từng chút tiêu tan, ỉu xìu vỗ đầu, chán nản nói: “Giết họ, hẳn những gia tộc quyền thế này sẽ ghi hận công chúa trong lòng.”
Với họ mà nói, lợi ích gia tộc cao hơn tất cả. Công chúa chỉ là một người ngoài, người trong tộc mới cùng chung máu mủ, đồng cam cộng khổ, nếu họ không đồng ý việc hèn hạ của người thân tố giác công chúa vẫn sẽ lựa chọn bao che cho người nhà.
Cho nên không thể giết họ. Chả nhẽ, đành bỏ mặc họ dùng công chúa để lấy lòng người Bắc Nhung? Suốt ngày làm bạn với mấy người này, đến chừng nào cậu mới có thể hoàn thành khát vọng thu phục non sông đây?
Dương Thiên đột nhiên thấy vô cùng nản.
Một chén sữa dê ấm nóng đưa đến tay Dương Thiên. Cậu trợn mắt.
Dao Anh đưa chén sữa đến, giọng bình ổn: “Dương công tử, sâu kiến còn ham sống huống chi là người? Giờ đây ta lưu lạc ngoại vực, không binh không tướng, Hà Lũng thất thủ, Bắc Nhung lớn mạnh, người trong họ của công tử tố giác ta để đổi lấy chỗ tốt trước mắt cũng là thường tình, “quan huyện không bằng tự quản”, huống chi Cao Xương đã thần phục Bắc Nhung?”
Dương Thiên nhận cái chén, nhìn sữa dê trắng tuyết trong chén, tức giận nói: “Dương Thiên ta là một đấng nam nhi, không muốn giống như chúng ruồi nhặng bay quanh, đại trượng phu, đeo ba thước kiếm, lập công bất thế!”
Dao Anh nín cười. Nàng biết Dương Thiên ý chí kiên định, nói là làm, thà chết chứ không chịu khuất phục, cũng không phải là thiếu niên chỉ hô hào hùng hồn lỗ mãng, có điều trong mắt kẻ khác, Dương Thiên hơi ngây thơ, khó trách người trong thành đều gọi cậu là du hiệp.
“Công tử, thế sự đã vậy không cần chú ý. Giờ ta thế đơn lực cô, người trong họ công tử vì vinh hoa phản bội ta cũng dễ hiểu, nếu Bắc Nhung nội loạn, mà trong tay của ta có binh có tướng, có công tử hào kiệt hết sức tương trợ, có mỗi một bộ lạc nội ứng ngoại hợp, Đại Ngụy có thể phái binh Tây chinh, họ còn dám mạo hiểm qua cầu rút ván lấy lòng Bắc Nhung chăng?”
Dương Thiên chợt ngẩng đầu, đôi mắt lập loè tỏa sáng, như dâng lên hai ngọn lửa cháy rừng rực.
Dao Anh bình tĩnh: “Công tử đã muốn lập công để đời thì không nên vì thất bại nhất thời trước mắt mà tổn thương tinh thần. Người thành đại sự, không thể câu nệ được mất trong một tấc vuông, công tử phải liên hiệp mỗi người có thể liên hiệp, kết giao từng người bạn có thể kết giao, họ hàng công tử tham sống sợ chết cũng chỉ muốn cầu phú quý trong nguy hiểm.”
Dương Thiên lặng thinh không nói, trầm ngâm một lát, phấn chấn tinh thần lại, vai thẳng tắp.
Cậu đã hiểu ám hiệu của công chúa. Khi cậu còn yếu, người trong họ sẽ có ý kiến trái chiều, đến khi cậu có thực lực liên hiệp Vương triều Trung Nguyên vương triều đoạt lại non sông, họ còn ngăn cản sao? Gia tộc quyền thế trong thành có nhà nào không thường xuyên nhớ về thái bình thịnh thế xưa kia?
Dương Thiên chỉ vào tấm da dê: “Mấy người này không thể giết.”
Thứ nhất, tội họ không đáng chết.
Thứ hai, tùy tiện giết người sẽ chỉ kích thích mâu thuẫn.
Dao Anh gật đầu, nói: “Ta sẽ đưa mấy phong tin tức này đến tay Uất Trì Đạt Ma.”
Mí mắt Dương Thiên chợt nhảy, hàm răng đột nhiên tê xót.
Một chiêu này của công chúa thật ác độc.
Uất Trì Đạt Ma và phu nhân Hina dù là vợ chồng lại như lửa với nước không thể hòa hợp, gia tộc quyền thế trong thành chỉ mật báo cho phu nhân Hina, không còn nghi ngờ đó là hành động phản bội Uất Trì Đạt Ma, công chúa đưa qua cho Uất Trì Đạt Ma, không phải mượn đao giết người sao?
Cậu còn tưởng công chúa ở chung với Phật Tử lâu ngày sẽ định chuyện cũ bỏ qua, lấy đức phục người chứ!
Dao Anh đón ánh mắt kinh ngạc của Dương Thiên, mỉm cười.
Nếu trực tiếp buông tha đám người kia, không tới ba ngày, thân binh phu nhân Hina liền tìm tới cửa, nàng không muốn lấy mạng chính mình đi cảm hóa mấy kẻ lật lọng đó.
Dương Thiên híp mắt, nghĩ nghĩ, hơi vui trên nỗi đau của người khác: “Công chúa xử lý vậy rất tốt.” Uất Trì Đạt Ma sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ra tay giết người, nhưng cũng sẽ không nhẹ nhàng buông tha, hẳn đám kia sẽ không khỏi chịu vài nỗi đau da thịt. Cho chúng ăn chút dạy dỗ cũng tốt, đừng có tí gió thổi cỏ lay đã te te đi mật báo.
Suy nghĩ rõ ràng, Dương Thiên thở một hơi thật dài, chợt nghĩ đến tình cảnh của Dao Anh, mặt lộ vẻ xấu hổ, nói: “Mấy năm nay ta thật vô tích sự, không có binh mã, không thể hộ tống công chúa về Trung Nguyên.”
Dao Anh đang muốn bàn việc này, nói: “Công tử là hậu nhân của Đô chỉ huy sứ Hà Tây, chắc chắn thuộc lòng binh thư, học thức uyên thâm, ta mạo muội có một thỉnh cầu.”
“Công chúa nói thẳng là được.”
Dao Anh nghiêm mặt, hành lễ với Dương Thiên, từng chữ nói: “Dương công tử có nguyện vì ta chiêu mộ binh mã, huấn luyện nghĩa quân không?”
Thớ thịt trên mặt Dương Thiên rung động.
Dao Anh nhìn thẳng y, chậm rãi nói: “Đại trượng phu tay phải cầm ba tất kiếm, lập công để đời, ta thấy Dương công tử không phải vật trong ao, một ngày nào đó chắc chắn dương danh thiên hạ, mở ra khát vọng.”
Dù kết quả ra sao, chí ít lần này cậu đã biết Trung Nguyên Vương triều không hề hoàn toàn từ bỏ non sông đã mất, cậu sẽ không chết trong tuyệt vọng. Lồng ngực Dương Thiên kịch liệt phập phồng, hai mắt sáng như sao trời.
…
Duyên Giác ngồi ngoài thùng xe, nghe trong xe tiếng Dương Thiên kích động đến phát run, lòng cũng phát run theo.
Cái tên người Hán này rốt cuộc nói gì với công chúa thế? Sao lâu dữ vậy?
Cậu bồn chồn chau mày, vừa tức giận, vừa nghi ngờ chính mình tự dưng tức giận vì cái gì, đến khi xe ngựa dừng lại, cậu nhanh chóng thu lại tâm tư, kiểm tra một vòng xác định an toàn, mới lên tiếng ra hiệu.
Màn xe xốc lên, Dương Thiên cao lớn nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh rời đi, cả người hăm hở, tinh thần phấn chấn, đôi mắt sáng hơn sao.
Duyên Giác lặng lẽ liếc mắt.
Họ tiếp tục dạo trong ngõ hẻm, đến khi xác định không có đuôi theo sau mới quay đầu về đình viện.
Đêm đã khuya, xung quanh im ắng, bông tuyết bay lượn đầy trời.
Xe ngựa lái vào hậu viện, Duyên Giác nhảy xuống, xoay người, định đỡ Dao Anh, vén màn nỉ lên thấy cảnh trong xe, ngẩn ra.
Dưới ánh đèn mờ nhạt lay nhẹ, Dao Anh dựa ở một góc xe, khoanh tay, cụp mi như đang ngủ thiếp đi.
Hôm nay nàng gặp mấy nhóm người, sức cùng lực kiệt, lúc nói chuyện với Dương Thiên giọng đã khàn đặc.
Duyên Giác hơi khó xử, ngay lúc do dự nên đánh thức nàng hay không, thân binh ở lại giữ đình viện bước nhanh đến.
“Công chúa về rồi à? Nhiếp Chính Vương muốn gặp công chúa.”
Duyên Giác ngẩn ra, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy chột dạ thay Dao Anh.
Bình luận facebook