-
Chương 81
Tiếng dây cung kéo vang, mấy mũi tên bay về hướng Hải Đô A Lăng thân mặc váy sa, từng đầu mũi tên lóe ra sắc lạnh lẫm liệt sượt qua bím tóc y.
Bóng dáng y chợt loé, một tay vung đao đón đỡ, một tay túm lấy Uất Trì Đạt Ma, giữa không gian hẹp tránh né hai bên, mượn bình phong, giường nằm, trường án che chắn, muốn xông ra trùng vây.
Thân binh bao vây y ngày càng nhiều, mưa tên như trút nước.
Trong mắt y không chút gì sợ hãi, thân hình nhẹ tung lên không, đón mưa tên mà lên, một mũi tên rít gào sượt qua mặt y, xé ra một luồng máu tươi, bóng người cao lớn đột nhiên khựng lại giữa không trung giây lát, té xuống đất. Khi ngẩng lên, nửa bên gò má đã máu thịt be bét.
Thấy y bị thương, chỉ huy thân vệ gào lên càng thêm phấn chấn: “Bắn tên! Giết thích khách, trăm lượng thuộc về các ngươi!”
Sắc mặt Hải Đô A Lăng âm u, mắt đỏ rực, đôi ngươi vàng nhạt đầy sát khi lạnh băng, lăn người tại chỗ, né mưa tên bay đến, lăn đến một phía cột hành lang, trong tay vẫn siết chặt Uất Trì Đạt Ma, tay phải xé vạt áo, váy áo ngay lập tức rách vụn, lộ ra bộ áo gấm bó sát người bên trong.
Phu nhân Hina ra lệnh, tiếng la “Thưởng trăm lượng” truyền khắp Vương cung, tất cả hộ vệ Vương cung đều phóng đến hướng này, tiếng bước chân rót thành một đợt sóng triều, toàn bộ Vương cung rung động.
Thính đường vốn ồn áo sôi động giờ đã vô cùng hỗn loạn. Dao Anh đứng ở chỗ cao, gió thổi áo bào phần phật, không chớp mắt chăm chú nhìn trận chém giết trong thính đường.
Giữa đao kiếm nhoay nhoáy, Hải Đô A Lăng gian nan giãy dụa, giống như con thú điên khi bị nhốt giữa vòng vây săn.
Trong hành lang bóng người chao động, phu nhân Hina ăn mặc trang trọng ở giữa đám thân vệ bước lên thềm đá, nhìn Hải Đô A Lăng bị bao vây dày đặc, cười lạnh: “Hải Đô A Lăng, ngươi tưởng giả gái ta sẽ không nhận ra ngươi à? Ngươi đường đường là Vương tử Bắc Nhung mà giả trang thành đàn bà, giống con chuột trong khe cống, châm ngòi giữa ta và phu quân, mưu tính phản loạn, ngươi xứng là người khoác áo giáp, chỉ huy một vạn thiết kỵ sao?”
Hải Đô A Lăng không lên tiếng.
Phu nhân Hina cất cao giọng: “Ta biết chính là ngươi! Ngươi vốn là tiện chủng súc sinh nuôi lớn! Là chú của ta thương hại ngươi, cho ngươi một con đường sống, ngươi lòng lang dạ sói, lấy oán trả ơn, hạ độc thủ với Kim Bột! Không xứng là con cháu của Lang tộc! Hôm nay ta thay chú xử lý tiện súc ngươi! Lấy đầu ngươi cho Kim Bột uống rượu!”
Hải Đô A Lăng quần áo lộn xộn, nhìn rất chật vật, nửa bên mặt máu me đầm đìa, thân binh dày đặc như rừng đao, mưa tên đan dày như mạng nhện, nhìn phu nhân Hina cười ha hả: “Hina, mấy anh em nhà ngươi đều là bại tướng dưới tay ta, chỉ bằng một mình ngươi cũng đòi giết ta sao?”
Phu nhân Hina lạnh băng, hừ lạnh, mắt đầy khinh thường, cất cao giọng: “Kim Bột có Thần Lang phù hộ, đại nạn không chết, nó đã về nha đình báo với chú việc ngươi cho người ám sát nó! Nhất định Đại Hãn sẽ ban lệnh truy sát ngươi đó! Hải Đô A Lăng, ngươi có là đệ nhất dũng sĩ Bắc Nhung, chỉ bằng một mình ngươi, ngăn được mấy trăm dũng sĩ truy sát sao? Từ hôm nay trở đi, Bắc Mạc Tây Vực không còn chỗ cho ngươi dung thân, ngươi chắp cánh khó thoát!”
“Nếu thức thời, chi bằng đầu hàng chịu trói, ta cho ngươi được chết một cách thống khoái.”
Cô ta nói xong, cũng không nhìn lấy Uất Trì Đạt Ma bị bắt một chút, ngón tay chỉ Hải Đô A Lăng. Đám thân vệ tay cầm đao thương côn bổng từng tầng từng tầng ép vào thu nhỏ vòng vây, chặn mọi đường lui, chờ bắt rùa trong hũ.
Trong tuyệt cảnh, Hải Đô A Lăng trầm xuống, im lặng, biết mình thân bị trùng vây không đường trốn, từ bỏ hy vọng định liều mạng một lần.
Bên môi phu nhân Hina hiện lên nụ cười vẻ đắc ý.
Cô ta và mấy anh em Kim Bột quan hệ rất tốt, từ nhỏ đã không quen nhìn Hải Đô A Lăng lớn lên giữa bầy sói cướp đi danh tiếng của mấy anh em họ, Vương tộc Bắc Nhung đều là con cháu Thần Lang, xuất thân cao quý, Hải Đô A Lăng tiện chủng không cha không mẹ, con cái dị tộc, làm sao xứng làm Vương tử Bắc Nhung?
Thân vệ chậm rãi áp sát thính phòng, mấy kẻ đi đầu kích động đến mắt rực sáng, nhưng không ai nào dám ra tay trước, Hải Đô A Lăng là đệ nhất dũng sĩ Bắc Nhung, nổi danh vang dội, họ không dám tùy tiện.
Cung thủ ngoài cùng nhấp tay tiếp tục kéo cung, mũi tên bắn tới Hải Đô A Lăng, bóng y nhảy núp sau cột hành lang.
Phu nhân Hina đứng sau đám người, thấy thân vệ chần chờ, lớn tiếng: “Ai cắt lấy đầu y sẽ thành Vạn hộ trưởng, thưởng trăm lượng!” Đám thân vệ nhận sự cổ vũ, hò hét vang rền. Ba thân vệ tay nâng trường đao, quyết định hô to xông tới Hải Đô A Lăng.
Đôi mắt vàng nhạt của Hải Đô A Lăng bỗng trợn to, lạnh lùng nhìn quanh, khí tụ đan điền, gầm lên giận dữ: “Muốn chết à!” mang theo nội lực, như Vua của muôn thú điên cuồng gào thét, long trời lở đất, khí thế bàng bạc, mái của thính đường rúng động, bụi rớt rào rào.
Thân binh tấn công y nghe như bên tai nổ vang, đầu váng mắt hoa, tim đập như trống chầu, ngũ tạng lục phủ như có thanh đao khoắng, cả người đứng thẳng không nổi, muốn ngã oặt.
Trường đao rơi xuống đất loảng xoảng, mấy thân binh đứng gần Hải Đô A Lăng nhất bịt tai thét thảm thiết mấy tiếng, cả người run lên, môi tràn máu đỏ.
Mấy thân binh khác bị dọa lùi lại, nhớ đến một Hải Đô A Lăng oai hùng một chống trăm trên chiến trận, như có chậu nước tuyết dội xuống, khát vọng sinh tồn tạm thời đè nỗi xúc động cuồng nhiệt muốn lập công.
Phu nhân Hina lùi mấy bước, mặt tái xanh.
Trên đầu tường, sau khi nghe Hải Đô A Lăng phát ra tiếng rống giận dữ, Dao Anh núp trong bóng tối cũng cảm thấy sấm nổ liên miên bên tai, trái tim loạn nhịp. Nàng ổn định tâm thần, ngón tay nhẹ nắm lấy ống tay áo. Dương Thiên đứng cạnh, nhìn thính đường, cặp mày nhíu chặt, tay phải nắm chặt trường kiếm, nói: “Hải Đô A Lăng không hổ danh là đệ nhất dũng sĩ.”
Dao Anh không lên tiếng.
Trong đại sảnh, Hải Đô A Lăng gầm lên giận dữ đẩy lui mấy thân binh, một tay dẫn theo Uất Trì Đạt Ma thoát khỏi vòng vây, động tác mau lẹ, giống như một thanh cương đao, trực tiếp xé nát thân binh vòng vây. Vèo vèo mấy tiếng, mũi tên bay tới, y phất tay quét qua, chưởng phong khuấy động, mũi tên rơi xuống đất cách y mấy tấc.
Phu nhân Hina không ngừng gào lên chói tai ra lệnh, thân vệ cắn răng tiếp tục xông về phía trước, gần trăm người cùng tiến, dù không có vũ khí cũng lấy thịt đè người được.
Hải Đô A Lăng một mình đồng thời đánh bốn năm thân binh, gặp nguy không loạn, thủ thế chặt chẽ như ba đầu sáu tay, tiến lùi rất tự nhiên, chỗ nào trường đao chém xuống máu thịt văng tung tóe, thân vệ nhao nhao ngã xuống.
Thính đường rất đông, bóng người giao quấn dưới ánh đèn chập chờn, người bên ngoài không còn thấy rõ tình hình bên trong, thân vệ chen nhau thành một khối, di chuyển còn khó, vẫn đang tiếp tục chém giết, tiếng kêu thảm thiết không dứt.
Một tên tiếp một tên thân binh ngã xuống,cả người Hải Đô A Lăng đẫm máu như một con dã thú.
Có người đối đầu với ánh mắt y đã sợ run lùi bước.
Khóe môi móc lên, y nhìn ra khe hở, xách theo Uất Trì Đạt Ma nhanh chóng xông ra trùng vây, nhảy lên nóc nhà, bóng người cao lớn biến mất trong màn đêm mịt mùng.
Phu nhân Hina cuồng nộ rống lên: “Còn không mau đuổi theo! Giết chết không luận tội! Không cho y còn sống rời Cao Xương!”
Đám thân vệ cao giọng vâng dạ, nắm chặt trường đao, đuổi theo.
Trong thính đường, xác người chồng chất, máu tươi đầy đất. Bó đuốc rơi xuống đất bén vào màn gấm, ngọn lửa phừng lên, trong chớp mắt nuốt nửa gian phòng, lửa cháy hừng hực, trong cung liên tiếp vang tiếng hô hoán.
Xa xa, Dương Thiên nhìn theo hướng Hải Đô A Lăng chạy thoát thật lâu, lòng chấn động, tay nắm chuôi kiếm lạnh buốt như tuyết.
Cậu tập võ không lâu, có chút tự phụ, quen lãng đãng thích tỷ thí với người khác. Mới ban nãy cậu kích động, rất muốn nhảy xuống so cao thấp với Hải Đô A Lăng, đến giờ thì đã hiểu vì sao trưởng bối luôn cười mình lỗ mãng ngây thơ, nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn, Hải Đô A Lăng là cao thủ nhất đẳng, còn cậu chỉ có cái mẽ dọa được người, chỉ giỏi khoa chân múa tay, nếu xông tới chắc chắn chẳng tiếp nổi sát chiêu của đối phương.
Dương Thiên thu tầm mắt lại, quay sang nhìn Dao Anh: “Công chúa đoán không lầm, Phu nhân Hina quả nhiên giết không được Hải Đô A Lăng.”
Dao Anh nói khẽ: “Hải Đô A Lăng dám dấn thân vào cung đã nắm chắc phần quay ra, trong thô có tinh, y làm việc dù thô thiển thật ra trong lòng đã có tính toán trước.”
Dương Thiên không cam lòng: “Đáng tiếc đã để y trốn khỏi một kiếp.”
Dao Anh vẫn bình tĩnh. Nàng giết không được Hải Đô A Lăng, Tạ Thanh bị thương chưa lành, những người khác không phải là đối thủ của Hải Đô A Lăng, nhưng không có nghĩa là nàng không thể làm gì. Sau khi nhận ra Hải Đô A Lăng, nàng lập tức để mấy người Tạ Xung đưa lá thư cầu cứu của Kim Bột đến tay phu nhân Hina và báo cô ta biết Hải Đô A Lăng định khuyến khích Uất Trì Đạt Ma giết cô ta.
Quả nhiên cô ta đã trúng kế, chuẩn bị mai phục, muốn tiên hạ thủ vi cường.
Dù phục kích thất bại, Hải Đô A Lăng đã bại lộ thân phận, đợi khi y trốn về Bắc Nhung, Ngõa Hãn Khả Hãn, Kim Bột và mấy Vương tử khác đối phó y thế nào? Phiền phức sẽ nối đuôi mà tới chỗ y, từ đây về sau, người đuổi giết y nhiều như cá diếc sang sông.
Coi như lần này y có thể biến nguy thành an, nội bộ Bắc Nhung mâu thuẫn dồn lại trùng trùng, sớm muộn gì cũng phát sinh xung đột. Giờ y đang tuổi trẻ, chưa thể ngăn chặn quý tộc Bắc Nhung, dù có giết cha con Ngõa Hãn Khả Hãn cũng không thể làm đám quý tộc tin phục, chắc chắn sẽ có cản trở.
Lửa bốc tận trời, gió đêm lạnh lẽo. Dao Anh siết lại áo choàng, ánh lửa như đồng chiếu lên mặt nạ nàng.
Chắc chắn Hải Đô A Lăng sẽ không biết, cạm bẫy đêm nay là do nàng mượn đao giết người. Bắc Nhung châm ngòi các nước Trung Nguyên đánh nhau, ngư ông đắc lợi, nàng lấy đạo người trả lại cho người, thổi lên mâu thuẫn giữa y và mấy Vương tử. Một khi Bắc Nhung chia năm xẻ bảy, sẽ không thể nào phát động cuộc viễn chinh.
…
Vương cung rất loạn. Dương Thiên hộ tống Dao Anh xuất cung.
Dao Anh căn dặn cậu: “Đợi Uất Trì Quốc chủ quay về, bước tiếp theo là sắp xếp người. Vừa rồi phu nhân Hina không hề để ý đến sống chết của Quốc chủ, Quốc chủ có thể đòi hỏi chút.” Hải Đô A Lăng sẽ không giết Uất Trì Đạt Ma, Phu nhân Hina càng không thèm để ý đến chồng thì y càng phải giữ lại mạng của Đạt Ma.
Dương Thiên thưa vâng, cậu hiểu Đạt Ma, Đạt Ma văn không thành võ chẳng xong, rành nhất là biết khuất phục, hẳn lúc này ông ta theo kế hoạch đã lấy được lòng tin của Hải Đô A Lăng.
Tạ Thanh chờ ngoài cửa cung, biết Hải Đô A Lăng không chết, nhíu mày đỡ Dao Anh lên xe ngựa.
Dao Anh đứng đầu tường hứng gió rất lâu, người lạnh buốt. Tạ Thanh đưa lò sưởi tay cho nàng, nàng tiếp lấy ôm trong lòng bàn tay, ấm áp lên chút.
Dương Thiên đứng ngoài xe ngựa, đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, bỗng cất bước đuổi theo, gõ cửa sổ xe hỏi: “Công chúa, nếu người đã biết Hải Đô A Lăng không chết, sao phải kiên trì vào cung?”
Kế hoạch tối nay là cậu, Uất Trì Đạt Ma, Tạ Xung đã dợt qua, công chúa không cần lộ diện, nhưng nàng cứ nhất định phải vào cung, cậu còn tưởng công chúa muốn tận mắt nhìn Hải Đô A Lăng đền tội.
Khi Hải Đô A Lăng vừa thoát, tất cả đều không dám tin, chỉ có phản ứng của công chúa là bình tĩnh nhất, hẳn người đã sớm biết kết quả.
Biết rõ phục kích thất bại, sao phải vào cung?
Dao Anh tay cầm lò sưởi, chậm rãi thở ra, cười nhẹ: “Không gạt Tứ Lang, chỉ vậy ta mới bớt mơ thấy ác mộng được.”
Nàng từng bị Hải Đô A Lăng cầm tù, y vô cùng tự phụ, biết nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, trốn không thoát lòng bàn tay mình nên kiên nhẫn dùng phương thức thuần ưng để thuần dưỡng nàng, để nàng khuất phục.
Rất nhiều đêm, nàng vừa mệt vừa đói vừa sợ lại tuyệt vọng, cuộn thành cục tròn run lẩy bẩy, lòng thầm suy nghĩ, hay theo Hải Đô A Lăng luôn đi.
Chỉ chốc lát, nàng cầm viên Minh Nguyệt Châu Lý Trọng Kiền cho mình, nghiến răng.
“Lúc trước, hễ ta thấy Hải Đô A Lăng là sợ.” Dao Anh vuốt tóc mai, nhìn Dương Thiên mỉm cười.
Nàng biết Hải Đô A Lăng sẽ dẫn thiết kỵ chà đạp Trung Nguyên, biết Lý Trọng Kiền trong sách sẽ chết khi đối địch với y, không thể không sợ y.
“Cho nên đêm nay ta nhất định phải vào cung, tận mắt nhìn thấy Hải Đô A Lăng bị mai phục, nhìn y bị thương, sau này có đối mặt với y, ta sẽ có thêm dũng khí.” Đã không thể né tránh, vậy thì đối diện với nỗi sợ.
Giọng nàng hoạt bát, như là đang đùa. Nhưng Dương Thiên cười không nổi, nhìn nàng một lát, nghiêm túc nói: “Hẳn công chúa đã chịu rất nhiều khổ sở.”
Em gái cậu ta cũng tuổi công chúa, hồn nhiên ngây thơ, không hề biết buồn, mỗi ngày phiền não hôm nay mặc váy gì, trang sức nào mới thu hút đám đông, được tình lang ca ngợi, trong khi công chúa lưu lạc tái ngoại, khổ sở nơi xa vạn dặm, không biết chừng nào mới đoàn tụ với anh mình.
Dao Anh nheo mắt, nhớ tới quãng thời gian tuyệt vọng sau khi Lý Trọng Kiền rời đi, ánh mắt dâm tà của Đại Vương tử Diệp Lỗ, ánh nhìn chằm chằm của đám Vương tử tham lam…
Hồi ức chua xót mãnh liệt ập đến, hốc mắt nàng hơi nóng.
Một bóng người cao khiết trong trẻo thoáng qua, như có một chùm sáng lớn rực rỡ nghiêng chiếu, hồi ức đen tối lạnh lẽo rút đi như thủy triều.
Dao Anh lấy lại tinh thần, lò sưởi trong tay tản ra sự ấm áp an ủi, ngón tay được vỗ về, trong trào lên một luồng khí nóng. Nàng nhớ đến lúc ở Phật Tự, theo mấy sư đi tảo khóa.
Tiếng Phạn lượn lờ, người ấy ngồi ngay ngắn trên Phật điện, hoa sen trong tay, cà sa đỏ rực như lửa, nhìn về phía nàng, mắt như lưu ly, nhanh nhẹn xuất trần.
Nàng đọc không ra kinh văn, hấp háy mắt với ngài.
Ánh mắt ngài nhẹ nhàng, dời đi.
Dao Anh cười khẽ, “Sau này ta đã gặp được một người rất tốt.” Đuôi mày khóe mắt nàng đầy ý cười, giọng uyển chuyển hiền hòa.
Dương Thiên có thể cảm thấy được ngay lúc này nàng được thả lỏng, không khỏi thở phào giùm nàng, tò mò hỏi: “Đó là Phật Tử à?”
Dao Anh nhẹ gật đầu: “Phật tử đối đãi ta rất tốt.”
Dương Thiên nhớ đến lời đồn trong thành, không khỏi buồn bực: Công chúa nói lời đồn là giả mà? Cậu chần chừ nhưng còn ngại nói ra cảm xúc trong lòng, nhìn xe ngựa lộc cộc lộc cộc biến trong bóng đêm, quay người về Vương cung.
Hải Đô A Lăng thoát ngay dưới đáy mặt, phu nhân Hina nổi trận lôi đình, phái thân binh đuổi theo truy giết.
Dương Thiên dẫn một đám tử đệ uống đến say khướt xông vào Vương cung, rút trường kiếm xung phong: “Phu nhân, Quốc chủ rơi vào tay kẻ xấu, nguy hiểm một sớm một chiều, bọn tôi là con dân của Quốc chủ, không thể ngồi nhìn mặc kệ! Xin cho phép bọn tôi đi cứu Quốc chủ! Tôi muốn chém Hải Đô A Lăng thành muôn mảnh!” Nói xong, một kiếm chém đứt chỗ ngồi.
Phu nhân Hina lạnh lùng liếc cậu, gật đầu cho phép.
Dương Thiên lập tức yêu cầu đồng phù ra thành. Trong cơn thịnh nộ, cô ta không suy nghĩ nhiều, sai người mang đồng phù đến.
Dương Thiên tiếp lấy, quỳ xuống hành lễ, khóe miệng nhẹ nhoẻn.
Bóng dáng y chợt loé, một tay vung đao đón đỡ, một tay túm lấy Uất Trì Đạt Ma, giữa không gian hẹp tránh né hai bên, mượn bình phong, giường nằm, trường án che chắn, muốn xông ra trùng vây.
Thân binh bao vây y ngày càng nhiều, mưa tên như trút nước.
Trong mắt y không chút gì sợ hãi, thân hình nhẹ tung lên không, đón mưa tên mà lên, một mũi tên rít gào sượt qua mặt y, xé ra một luồng máu tươi, bóng người cao lớn đột nhiên khựng lại giữa không trung giây lát, té xuống đất. Khi ngẩng lên, nửa bên gò má đã máu thịt be bét.
Thấy y bị thương, chỉ huy thân vệ gào lên càng thêm phấn chấn: “Bắn tên! Giết thích khách, trăm lượng thuộc về các ngươi!”
Sắc mặt Hải Đô A Lăng âm u, mắt đỏ rực, đôi ngươi vàng nhạt đầy sát khi lạnh băng, lăn người tại chỗ, né mưa tên bay đến, lăn đến một phía cột hành lang, trong tay vẫn siết chặt Uất Trì Đạt Ma, tay phải xé vạt áo, váy áo ngay lập tức rách vụn, lộ ra bộ áo gấm bó sát người bên trong.
Phu nhân Hina ra lệnh, tiếng la “Thưởng trăm lượng” truyền khắp Vương cung, tất cả hộ vệ Vương cung đều phóng đến hướng này, tiếng bước chân rót thành một đợt sóng triều, toàn bộ Vương cung rung động.
Thính đường vốn ồn áo sôi động giờ đã vô cùng hỗn loạn. Dao Anh đứng ở chỗ cao, gió thổi áo bào phần phật, không chớp mắt chăm chú nhìn trận chém giết trong thính đường.
Giữa đao kiếm nhoay nhoáy, Hải Đô A Lăng gian nan giãy dụa, giống như con thú điên khi bị nhốt giữa vòng vây săn.
Trong hành lang bóng người chao động, phu nhân Hina ăn mặc trang trọng ở giữa đám thân vệ bước lên thềm đá, nhìn Hải Đô A Lăng bị bao vây dày đặc, cười lạnh: “Hải Đô A Lăng, ngươi tưởng giả gái ta sẽ không nhận ra ngươi à? Ngươi đường đường là Vương tử Bắc Nhung mà giả trang thành đàn bà, giống con chuột trong khe cống, châm ngòi giữa ta và phu quân, mưu tính phản loạn, ngươi xứng là người khoác áo giáp, chỉ huy một vạn thiết kỵ sao?”
Hải Đô A Lăng không lên tiếng.
Phu nhân Hina cất cao giọng: “Ta biết chính là ngươi! Ngươi vốn là tiện chủng súc sinh nuôi lớn! Là chú của ta thương hại ngươi, cho ngươi một con đường sống, ngươi lòng lang dạ sói, lấy oán trả ơn, hạ độc thủ với Kim Bột! Không xứng là con cháu của Lang tộc! Hôm nay ta thay chú xử lý tiện súc ngươi! Lấy đầu ngươi cho Kim Bột uống rượu!”
Hải Đô A Lăng quần áo lộn xộn, nhìn rất chật vật, nửa bên mặt máu me đầm đìa, thân binh dày đặc như rừng đao, mưa tên đan dày như mạng nhện, nhìn phu nhân Hina cười ha hả: “Hina, mấy anh em nhà ngươi đều là bại tướng dưới tay ta, chỉ bằng một mình ngươi cũng đòi giết ta sao?”
Phu nhân Hina lạnh băng, hừ lạnh, mắt đầy khinh thường, cất cao giọng: “Kim Bột có Thần Lang phù hộ, đại nạn không chết, nó đã về nha đình báo với chú việc ngươi cho người ám sát nó! Nhất định Đại Hãn sẽ ban lệnh truy sát ngươi đó! Hải Đô A Lăng, ngươi có là đệ nhất dũng sĩ Bắc Nhung, chỉ bằng một mình ngươi, ngăn được mấy trăm dũng sĩ truy sát sao? Từ hôm nay trở đi, Bắc Mạc Tây Vực không còn chỗ cho ngươi dung thân, ngươi chắp cánh khó thoát!”
“Nếu thức thời, chi bằng đầu hàng chịu trói, ta cho ngươi được chết một cách thống khoái.”
Cô ta nói xong, cũng không nhìn lấy Uất Trì Đạt Ma bị bắt một chút, ngón tay chỉ Hải Đô A Lăng. Đám thân vệ tay cầm đao thương côn bổng từng tầng từng tầng ép vào thu nhỏ vòng vây, chặn mọi đường lui, chờ bắt rùa trong hũ.
Trong tuyệt cảnh, Hải Đô A Lăng trầm xuống, im lặng, biết mình thân bị trùng vây không đường trốn, từ bỏ hy vọng định liều mạng một lần.
Bên môi phu nhân Hina hiện lên nụ cười vẻ đắc ý.
Cô ta và mấy anh em Kim Bột quan hệ rất tốt, từ nhỏ đã không quen nhìn Hải Đô A Lăng lớn lên giữa bầy sói cướp đi danh tiếng của mấy anh em họ, Vương tộc Bắc Nhung đều là con cháu Thần Lang, xuất thân cao quý, Hải Đô A Lăng tiện chủng không cha không mẹ, con cái dị tộc, làm sao xứng làm Vương tử Bắc Nhung?
Thân vệ chậm rãi áp sát thính phòng, mấy kẻ đi đầu kích động đến mắt rực sáng, nhưng không ai nào dám ra tay trước, Hải Đô A Lăng là đệ nhất dũng sĩ Bắc Nhung, nổi danh vang dội, họ không dám tùy tiện.
Cung thủ ngoài cùng nhấp tay tiếp tục kéo cung, mũi tên bắn tới Hải Đô A Lăng, bóng y nhảy núp sau cột hành lang.
Phu nhân Hina đứng sau đám người, thấy thân vệ chần chờ, lớn tiếng: “Ai cắt lấy đầu y sẽ thành Vạn hộ trưởng, thưởng trăm lượng!” Đám thân vệ nhận sự cổ vũ, hò hét vang rền. Ba thân vệ tay nâng trường đao, quyết định hô to xông tới Hải Đô A Lăng.
Đôi mắt vàng nhạt của Hải Đô A Lăng bỗng trợn to, lạnh lùng nhìn quanh, khí tụ đan điền, gầm lên giận dữ: “Muốn chết à!” mang theo nội lực, như Vua của muôn thú điên cuồng gào thét, long trời lở đất, khí thế bàng bạc, mái của thính đường rúng động, bụi rớt rào rào.
Thân binh tấn công y nghe như bên tai nổ vang, đầu váng mắt hoa, tim đập như trống chầu, ngũ tạng lục phủ như có thanh đao khoắng, cả người đứng thẳng không nổi, muốn ngã oặt.
Trường đao rơi xuống đất loảng xoảng, mấy thân binh đứng gần Hải Đô A Lăng nhất bịt tai thét thảm thiết mấy tiếng, cả người run lên, môi tràn máu đỏ.
Mấy thân binh khác bị dọa lùi lại, nhớ đến một Hải Đô A Lăng oai hùng một chống trăm trên chiến trận, như có chậu nước tuyết dội xuống, khát vọng sinh tồn tạm thời đè nỗi xúc động cuồng nhiệt muốn lập công.
Phu nhân Hina lùi mấy bước, mặt tái xanh.
Trên đầu tường, sau khi nghe Hải Đô A Lăng phát ra tiếng rống giận dữ, Dao Anh núp trong bóng tối cũng cảm thấy sấm nổ liên miên bên tai, trái tim loạn nhịp. Nàng ổn định tâm thần, ngón tay nhẹ nắm lấy ống tay áo. Dương Thiên đứng cạnh, nhìn thính đường, cặp mày nhíu chặt, tay phải nắm chặt trường kiếm, nói: “Hải Đô A Lăng không hổ danh là đệ nhất dũng sĩ.”
Dao Anh không lên tiếng.
Trong đại sảnh, Hải Đô A Lăng gầm lên giận dữ đẩy lui mấy thân binh, một tay dẫn theo Uất Trì Đạt Ma thoát khỏi vòng vây, động tác mau lẹ, giống như một thanh cương đao, trực tiếp xé nát thân binh vòng vây. Vèo vèo mấy tiếng, mũi tên bay tới, y phất tay quét qua, chưởng phong khuấy động, mũi tên rơi xuống đất cách y mấy tấc.
Phu nhân Hina không ngừng gào lên chói tai ra lệnh, thân vệ cắn răng tiếp tục xông về phía trước, gần trăm người cùng tiến, dù không có vũ khí cũng lấy thịt đè người được.
Hải Đô A Lăng một mình đồng thời đánh bốn năm thân binh, gặp nguy không loạn, thủ thế chặt chẽ như ba đầu sáu tay, tiến lùi rất tự nhiên, chỗ nào trường đao chém xuống máu thịt văng tung tóe, thân vệ nhao nhao ngã xuống.
Thính đường rất đông, bóng người giao quấn dưới ánh đèn chập chờn, người bên ngoài không còn thấy rõ tình hình bên trong, thân vệ chen nhau thành một khối, di chuyển còn khó, vẫn đang tiếp tục chém giết, tiếng kêu thảm thiết không dứt.
Một tên tiếp một tên thân binh ngã xuống,cả người Hải Đô A Lăng đẫm máu như một con dã thú.
Có người đối đầu với ánh mắt y đã sợ run lùi bước.
Khóe môi móc lên, y nhìn ra khe hở, xách theo Uất Trì Đạt Ma nhanh chóng xông ra trùng vây, nhảy lên nóc nhà, bóng người cao lớn biến mất trong màn đêm mịt mùng.
Phu nhân Hina cuồng nộ rống lên: “Còn không mau đuổi theo! Giết chết không luận tội! Không cho y còn sống rời Cao Xương!”
Đám thân vệ cao giọng vâng dạ, nắm chặt trường đao, đuổi theo.
Trong thính đường, xác người chồng chất, máu tươi đầy đất. Bó đuốc rơi xuống đất bén vào màn gấm, ngọn lửa phừng lên, trong chớp mắt nuốt nửa gian phòng, lửa cháy hừng hực, trong cung liên tiếp vang tiếng hô hoán.
Xa xa, Dương Thiên nhìn theo hướng Hải Đô A Lăng chạy thoát thật lâu, lòng chấn động, tay nắm chuôi kiếm lạnh buốt như tuyết.
Cậu tập võ không lâu, có chút tự phụ, quen lãng đãng thích tỷ thí với người khác. Mới ban nãy cậu kích động, rất muốn nhảy xuống so cao thấp với Hải Đô A Lăng, đến giờ thì đã hiểu vì sao trưởng bối luôn cười mình lỗ mãng ngây thơ, nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn, Hải Đô A Lăng là cao thủ nhất đẳng, còn cậu chỉ có cái mẽ dọa được người, chỉ giỏi khoa chân múa tay, nếu xông tới chắc chắn chẳng tiếp nổi sát chiêu của đối phương.
Dương Thiên thu tầm mắt lại, quay sang nhìn Dao Anh: “Công chúa đoán không lầm, Phu nhân Hina quả nhiên giết không được Hải Đô A Lăng.”
Dao Anh nói khẽ: “Hải Đô A Lăng dám dấn thân vào cung đã nắm chắc phần quay ra, trong thô có tinh, y làm việc dù thô thiển thật ra trong lòng đã có tính toán trước.”
Dương Thiên không cam lòng: “Đáng tiếc đã để y trốn khỏi một kiếp.”
Dao Anh vẫn bình tĩnh. Nàng giết không được Hải Đô A Lăng, Tạ Thanh bị thương chưa lành, những người khác không phải là đối thủ của Hải Đô A Lăng, nhưng không có nghĩa là nàng không thể làm gì. Sau khi nhận ra Hải Đô A Lăng, nàng lập tức để mấy người Tạ Xung đưa lá thư cầu cứu của Kim Bột đến tay phu nhân Hina và báo cô ta biết Hải Đô A Lăng định khuyến khích Uất Trì Đạt Ma giết cô ta.
Quả nhiên cô ta đã trúng kế, chuẩn bị mai phục, muốn tiên hạ thủ vi cường.
Dù phục kích thất bại, Hải Đô A Lăng đã bại lộ thân phận, đợi khi y trốn về Bắc Nhung, Ngõa Hãn Khả Hãn, Kim Bột và mấy Vương tử khác đối phó y thế nào? Phiền phức sẽ nối đuôi mà tới chỗ y, từ đây về sau, người đuổi giết y nhiều như cá diếc sang sông.
Coi như lần này y có thể biến nguy thành an, nội bộ Bắc Nhung mâu thuẫn dồn lại trùng trùng, sớm muộn gì cũng phát sinh xung đột. Giờ y đang tuổi trẻ, chưa thể ngăn chặn quý tộc Bắc Nhung, dù có giết cha con Ngõa Hãn Khả Hãn cũng không thể làm đám quý tộc tin phục, chắc chắn sẽ có cản trở.
Lửa bốc tận trời, gió đêm lạnh lẽo. Dao Anh siết lại áo choàng, ánh lửa như đồng chiếu lên mặt nạ nàng.
Chắc chắn Hải Đô A Lăng sẽ không biết, cạm bẫy đêm nay là do nàng mượn đao giết người. Bắc Nhung châm ngòi các nước Trung Nguyên đánh nhau, ngư ông đắc lợi, nàng lấy đạo người trả lại cho người, thổi lên mâu thuẫn giữa y và mấy Vương tử. Một khi Bắc Nhung chia năm xẻ bảy, sẽ không thể nào phát động cuộc viễn chinh.
…
Vương cung rất loạn. Dương Thiên hộ tống Dao Anh xuất cung.
Dao Anh căn dặn cậu: “Đợi Uất Trì Quốc chủ quay về, bước tiếp theo là sắp xếp người. Vừa rồi phu nhân Hina không hề để ý đến sống chết của Quốc chủ, Quốc chủ có thể đòi hỏi chút.” Hải Đô A Lăng sẽ không giết Uất Trì Đạt Ma, Phu nhân Hina càng không thèm để ý đến chồng thì y càng phải giữ lại mạng của Đạt Ma.
Dương Thiên thưa vâng, cậu hiểu Đạt Ma, Đạt Ma văn không thành võ chẳng xong, rành nhất là biết khuất phục, hẳn lúc này ông ta theo kế hoạch đã lấy được lòng tin của Hải Đô A Lăng.
Tạ Thanh chờ ngoài cửa cung, biết Hải Đô A Lăng không chết, nhíu mày đỡ Dao Anh lên xe ngựa.
Dao Anh đứng đầu tường hứng gió rất lâu, người lạnh buốt. Tạ Thanh đưa lò sưởi tay cho nàng, nàng tiếp lấy ôm trong lòng bàn tay, ấm áp lên chút.
Dương Thiên đứng ngoài xe ngựa, đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, bỗng cất bước đuổi theo, gõ cửa sổ xe hỏi: “Công chúa, nếu người đã biết Hải Đô A Lăng không chết, sao phải kiên trì vào cung?”
Kế hoạch tối nay là cậu, Uất Trì Đạt Ma, Tạ Xung đã dợt qua, công chúa không cần lộ diện, nhưng nàng cứ nhất định phải vào cung, cậu còn tưởng công chúa muốn tận mắt nhìn Hải Đô A Lăng đền tội.
Khi Hải Đô A Lăng vừa thoát, tất cả đều không dám tin, chỉ có phản ứng của công chúa là bình tĩnh nhất, hẳn người đã sớm biết kết quả.
Biết rõ phục kích thất bại, sao phải vào cung?
Dao Anh tay cầm lò sưởi, chậm rãi thở ra, cười nhẹ: “Không gạt Tứ Lang, chỉ vậy ta mới bớt mơ thấy ác mộng được.”
Nàng từng bị Hải Đô A Lăng cầm tù, y vô cùng tự phụ, biết nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, trốn không thoát lòng bàn tay mình nên kiên nhẫn dùng phương thức thuần ưng để thuần dưỡng nàng, để nàng khuất phục.
Rất nhiều đêm, nàng vừa mệt vừa đói vừa sợ lại tuyệt vọng, cuộn thành cục tròn run lẩy bẩy, lòng thầm suy nghĩ, hay theo Hải Đô A Lăng luôn đi.
Chỉ chốc lát, nàng cầm viên Minh Nguyệt Châu Lý Trọng Kiền cho mình, nghiến răng.
“Lúc trước, hễ ta thấy Hải Đô A Lăng là sợ.” Dao Anh vuốt tóc mai, nhìn Dương Thiên mỉm cười.
Nàng biết Hải Đô A Lăng sẽ dẫn thiết kỵ chà đạp Trung Nguyên, biết Lý Trọng Kiền trong sách sẽ chết khi đối địch với y, không thể không sợ y.
“Cho nên đêm nay ta nhất định phải vào cung, tận mắt nhìn thấy Hải Đô A Lăng bị mai phục, nhìn y bị thương, sau này có đối mặt với y, ta sẽ có thêm dũng khí.” Đã không thể né tránh, vậy thì đối diện với nỗi sợ.
Giọng nàng hoạt bát, như là đang đùa. Nhưng Dương Thiên cười không nổi, nhìn nàng một lát, nghiêm túc nói: “Hẳn công chúa đã chịu rất nhiều khổ sở.”
Em gái cậu ta cũng tuổi công chúa, hồn nhiên ngây thơ, không hề biết buồn, mỗi ngày phiền não hôm nay mặc váy gì, trang sức nào mới thu hút đám đông, được tình lang ca ngợi, trong khi công chúa lưu lạc tái ngoại, khổ sở nơi xa vạn dặm, không biết chừng nào mới đoàn tụ với anh mình.
Dao Anh nheo mắt, nhớ tới quãng thời gian tuyệt vọng sau khi Lý Trọng Kiền rời đi, ánh mắt dâm tà của Đại Vương tử Diệp Lỗ, ánh nhìn chằm chằm của đám Vương tử tham lam…
Hồi ức chua xót mãnh liệt ập đến, hốc mắt nàng hơi nóng.
Một bóng người cao khiết trong trẻo thoáng qua, như có một chùm sáng lớn rực rỡ nghiêng chiếu, hồi ức đen tối lạnh lẽo rút đi như thủy triều.
Dao Anh lấy lại tinh thần, lò sưởi trong tay tản ra sự ấm áp an ủi, ngón tay được vỗ về, trong trào lên một luồng khí nóng. Nàng nhớ đến lúc ở Phật Tự, theo mấy sư đi tảo khóa.
Tiếng Phạn lượn lờ, người ấy ngồi ngay ngắn trên Phật điện, hoa sen trong tay, cà sa đỏ rực như lửa, nhìn về phía nàng, mắt như lưu ly, nhanh nhẹn xuất trần.
Nàng đọc không ra kinh văn, hấp háy mắt với ngài.
Ánh mắt ngài nhẹ nhàng, dời đi.
Dao Anh cười khẽ, “Sau này ta đã gặp được một người rất tốt.” Đuôi mày khóe mắt nàng đầy ý cười, giọng uyển chuyển hiền hòa.
Dương Thiên có thể cảm thấy được ngay lúc này nàng được thả lỏng, không khỏi thở phào giùm nàng, tò mò hỏi: “Đó là Phật Tử à?”
Dao Anh nhẹ gật đầu: “Phật tử đối đãi ta rất tốt.”
Dương Thiên nhớ đến lời đồn trong thành, không khỏi buồn bực: Công chúa nói lời đồn là giả mà? Cậu chần chừ nhưng còn ngại nói ra cảm xúc trong lòng, nhìn xe ngựa lộc cộc lộc cộc biến trong bóng đêm, quay người về Vương cung.
Hải Đô A Lăng thoát ngay dưới đáy mặt, phu nhân Hina nổi trận lôi đình, phái thân binh đuổi theo truy giết.
Dương Thiên dẫn một đám tử đệ uống đến say khướt xông vào Vương cung, rút trường kiếm xung phong: “Phu nhân, Quốc chủ rơi vào tay kẻ xấu, nguy hiểm một sớm một chiều, bọn tôi là con dân của Quốc chủ, không thể ngồi nhìn mặc kệ! Xin cho phép bọn tôi đi cứu Quốc chủ! Tôi muốn chém Hải Đô A Lăng thành muôn mảnh!” Nói xong, một kiếm chém đứt chỗ ngồi.
Phu nhân Hina lạnh lùng liếc cậu, gật đầu cho phép.
Dương Thiên lập tức yêu cầu đồng phù ra thành. Trong cơn thịnh nộ, cô ta không suy nghĩ nhiều, sai người mang đồng phù đến.
Dương Thiên tiếp lấy, quỳ xuống hành lễ, khóe miệng nhẹ nhoẻn.
Bình luận facebook