-
Chương 94
Hôm nay Đàm Ma La Già phát tác hai lần, tuy không quá đau đớn như hồi còn trên núi, ý thức vẫn còn tỉnh táo nhưng thân thể rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Dao Anh sợ chàng có chuyện, không dám rời đi quá lâu, trừ mấy lần phải xuống dưới lầu còn lại luôn túc trực cạnh chàng. Lần này nàng không dám ngủ gật, suốt đêm ngồi đối diện với Đàm Ma La Già, vừa suy nghĩ cách mau chóng thuận lợi chạy về Thánh Thành, vừa tính toán những chuyện sau khi quay về Thánh Thành, nhìn mi tâm chàng đỏ lên, lập tức nhẹ giọng lay tỉnh chàng.
Đàm Ma La Già mở to mắt nhìn nàng, ánh mắt cực lạnh lẽo.
Dao Anh nhào đến, cho chàng uống thuốc viên. Cứ nghĩ đến bao năm nay ngài ấy phải gượng chống chọi sống thế này, và sẽ còn tiếp tục đến sau này, nàng đau xót.
Đàm Ma La Già bình tĩnh quay lưng lại, lau vết máu nơi môi, vẻ lạnh nhạt, nhìn qua sắc trời lọt qua khe màn trướng, ra vẻ muốn đứng dậy.
Dao Anh nhanh chóng giữ chặt cánh tay chàng: “Hồi ở Cao Xương, Tướng quân nói với tôi rằng, dưỡng bệnh cho tốt trước rồi hẵng nghĩ đến chuyện minh ước, cớ sao đến phiên mình lại ham món lợi nhỏ mà đánh mất chuyện lớn vậy? Chính sự quan trọng, nhưng thân thể Tướng quân cũng không được coi thường.”
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Không gì.” Đêm gian nan nhất đó đã qua.
Mày Dao Anh nhẹ chau: “Rõ ràng là Tướng quân có sao, dù tôi không biết võ nhưng có thể nhìn ra được.”
Đàm Ma La Già hơi nhíu mày rậm, đưa mắt nhìn nàng, mấy ngày liền nàng không quản ngày dài đêm thâu trông chừng chàng, vành mắt xanh đen mãi chẳng mờ đi tí nào.
Dao Anh ngưng mắt đối mặt với La Già, vẻ hoàn toàn không nhượng bộ: “Tôi biết Tướng quân nhất định phải về Thánh Thành gấp, nhưng ngài cũng không thể hoàn toàn không để ý đến thân thể mình, giờ ngài là bệnh nhân, bệnh nhân phải nghe lời, không thể ỷ mạnh.”
Nói xong, ấn Đàm Ma La Già ngồi xuống.
Sức nàng không lớn, Đàm Ma La Già chỉ cần vung nhẹ tay đã có thể hất nàng ra, cánh tay căng cứng, đối mặt với ánh mắt ân cần của nàng, lại buông xuống.
Chàng không nói gì, ngồi về chỗ cũ.
“Hôm qua ở chỗ đám dân buôn tôi đã thăm dò được một ít, có nghĩ ra một cách thuận lợi trà trộn vào Thánh Thành, đang định thương lượng cùng Tướng quân.”
Dao Anh bưng ra một chiếc hộp sơn mài khảm xà cừ, mở nắp, lập tức trong phòng lấp lánh sắc vàng, toả mùi quý giá.
Trong hộp là một tượng đồng mạ vàng đính đầy hoa sen lấp lánh, tổng cộng chia làm bốn tầng, mỗi tầng hoa sen nở rộ, tám bức tượng Phật trong tay bưng một tòa Kim Cang đang kết già trên đài sen, tầng tầng lớp lớp tạo hình phức tạp, vô cùng tinh xảo.
“Đây là lễ vật hiến tặng sinh thần Phật Tử, tôi mua chỗ người Thiên Trúc.” Dao Anh nhẹ nói.
Đàm Ma La Già rũ mắt, quét qua tượng đồng trong hộp hoa sen mạ vàng một vòng, giật mình.
Dao Anh không phát giác chút kinh ngạc trong chớp mắt đó, nói tiếp: “Hiện giờ ngày càng nhiều dân chúng khắp nơi tiến về Thánh Thành tham bái* Phật Tử, chúng ta có thể trà trộn vào họ cùng vào thành. Tôi nghe nói, họ rất đông lại tập hợp thành từng đoàn tham bái Phật Tử, tra xét được nới lỏng nhất trong năm.”
*đại ý như thăm viếng với sự cung kính, hành lễ.
Hôm qua nàng không rảnh, lấy cớ kính ngưỡng Phật Tử, muốn mua chút bảo vật hiến cho ngài, khách sáo bắt chuyện với mấy đội buôn bán từ nơi khác đến.
Đám dân buôn bảo trạm gác các nơi vẫn luôn nghiêm ngặt, nhất là thành trấn gần Thánh Thành.
Hiện Nhiếp Chính Vương vẫn đang trọng thương, nàng không muốn chàng mạo hiểm, nghĩ tới nghĩ lui, thấy tốt nhất là trà trộn vào đoàn tham bái để vào thành, vừa né được tra xét mà còn thuận lý thành chương tiếp cận Vương Tự.
“Tướng quân thấy ý này thế nào?” Dao Anh mở to mắt, nghiêm túc hỏi ý Đàm Ma La Già.
Đàm Ma La Già cúi đầu nhìn nàng. Bốn mắt đụng nhau, chàng như nhìn kỹ ánh mắt của nàng. Dao Anh không rõ ý, mắt lấp lánh nhìn Đàm Ma La Già, đôi mắt đen láy rất sáng.
Nàng thấy ánh mắt chàng linh động trong suốt, thoáng như sương mai, không hề có chút ý dò xét.
“Tướng quân?” Dao Anh nhẹ gọi.
Đàm Ma La Già dời mắt, nói: “Bức tượng đồng này không thích hợp.”
Dao Anh sửng sốt, cầm lấy bức tượng đồng mạ vàng xem kỹ: “Bức tượng Kim cang này có chỗ nào không ổn à?”
Tượng Kim cang này không những đẹp tinh xảo, mà kết cấu còn rất sáng tạo, nghe nói chỉ có thợ thủ công Thiên Trúc mới có thể tạo hình thế này. Hôm qua khi gã bán hàng người Thiên Trúc xìa ra bức tượng đồng, cả sảnh xuýt xoa, tranh nhau ra giá, nếu không phải vì nàng học được mấy câu tiếng Phạn chắp vá chỗ Bàn Nhược, không thoả thuận được nhanh với người bán thì đã bị kẻ khác cướp từ sớm.
Nàng còn tưởng bức tượng này rất trân quý, xem ánh vàng rực, thủ công thập toàn thập mỹ, không phải rất giống với Phật Tượng hôm lễ Hành tượng của Vương Đình sao?
Đàm Ma La Già dừng một chút, nói, “Một quyển kinh văn đủ rồi, không cần xa hoa.”
Dao Anh nghĩ hẳn là mình làm sai chỗ nào rồi, nhưng người đối diện là Nhiếp Chính Vương nên thật ra cũng không thấy thẹn mấy, cười cười: “Đa tạ Tướng quân, tôi xin tiếp thu.”
Nói xong, lập tức ôm hộp đứng dậy, mang mạng che mặt rồi nhanh chân đi ra, bóng biến mất sau cửa. Chỉ sau chốc lát có tiếng bước chân quay lại, nàng đứng cạnh cửa cúi đầu mang giày, thò nửa người vào phòng.
“Tôi đi tí về ngay, Tướng quân nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Sau nửa canh giờ, Dao Anh ôm mấy quyển kinh thư vàng óng ánh về, kinh thư viết trên giấy dầu, có cả hình, sắc sảo long lanh.
“Tôi bán sang tay tượng đồng rồi.” Nàng ngồi xếp bằng xuống, vỗ vỗ kinh thư, “Thế mấy quyển kinh thư này hiến cho Phật Tử thích hợp chứ?”
Đàm Ma La Già khẽ gật. Xem ra nàng chỉ vô tình.
…
Dưới lầu, gã buôn mới mua được bức tượng đồng trong tay Dao Anh vô cùng vui mừng, bưng ngay về phòng mình.
Đồng bọn kinh ngạc hỏi: “Bức tượng này làm rất tinh xảo, kiểu dáng lại đẹp, tiếc là đã bị một người buôn của thành Dương Mã nhanh chân mua mất, sao lại về tay ngươi hay thế?”
Gã buôn vuốt râu, hớn hở nói: “Là do cái tay Thiên Trúc đem bán mà không biết hàng, nữ lang mua cũng thế, cứ tưởng chỉ là một bức tượng phổ thông, mới nãy ta tăng giá thêm năm mươi đồng bạc thì cô ta rất vui vẻ bán cho ta!”
Đồng bọn đầy hâm mộ: “Hên thật nha! Bức tượng đồng này là vật hiếm của Thiên Trúc đó, ngươi mà bán tới tay của Vương công quý nhân Vương Đình thì chắc chắn kiếm được món hời rồi!”
Gã cười ha ha: “Há chỉ đơn giản là kiếm một món hời thôi sao?” Còn cố ý dừng lại.
Đồng bọn biết gã vòng vo, cười hỏi: “Rốt cuộc thì bức tượng đồng này hay ho chỗ nào? Mau nói ta nghe.”
“Vi diệu lắm!” Gã buôn hạ giọng, thả bức tượng xuống mò mẫm một lúc tìm tới cơ quan, vặn nhẹ.
Cụp, đóa hoa sen vàng cao nhất ở bức tượng bỗng mở ra, từng lớp từng lớp cánh sen mở như hoa sen nở rộ, ánh sáng vàng rực rỡ lung linh.
Đồng bọn chậc chậc tán thưởng.
Một chớp mắt tiếp theo, y rớt mồm ngạc nhiên. Trong đóa sen nở, từ từ lộ ra một bức tượng Kim Cang đầu đội bảo quan đang ngồi, thân trần truồng, có mấy khuôn mặt, sáu đôi tay dài, hông đeo chuỗi ngọc, tay cầm pháp khí, cánh tay chính nhất ôm một vị nữ thần mạ vàng, cũng trần truồng, ôm chặt lấy cổ của Kim Cang, hai chân quặp lấy thắt lưng của Kim Cang, tư thế ôm nhau rất chặt.
Đồng bọn mặt đỏ tới mang tai.
Gã buôn cao giọng cười to: “Đây là tượng song thân của Thiên Trúc, nghe nói ở Thiên Trúc có một tông phái mà các sư tập nam nữ song tu, có thể tiến vào cảnh giới cực lạc. Trước đây ở Thiên Trúc ta từng gặp qua, ngươi nói không sai, bức này hiếm có, quý nhân lãnh chúa ở Thánh Thành chắc chắn sẽ muốn dùng nhiều tiền mà đổi nó.”
Gã may quá đi mất!
…
Đối thoại ở dưới lầu, Dao Anh hoàn toàn không hay biết.
Ngày hôm sau, nàng tiếp tục hóng tin tức, đồng thời xem chừng Đàm Ma La Già, không cho phép chàng vận công.
Trong đêm, con ưng đem về một bức thư hồi âm. Đàm Ma La Già xem xong, trầm ngâm không nói, con ưng chờ đến hơi mất kiên nhẫn, nhẹ mổ cánh tay chàng, chàng đưa tay vuốt ve nó, ra hiệu nó rời đi.
Hôm sau, hai người trà trộn vào đoàn tham bái, ra khỏi thành, đi về Thánh Thành.
Họ vừa ra khỏi cửa thành thì vừa vặn đụng mặt một đạo quân hông đeo trường đao đối diện giục ngựa đến. Đạo quân hùng hùng hổ hổ, ngồi trên lưng ngựa lớn tiếng đọc bố cáo, ngay sau đó, chỉ cần gặp đàn ông trẻ tuổi đi một mình trên đường sẽ lập tức kéo đi tra hỏi.
Sau lưng rất nhanh nghe thấy tiếng đánh chửi quát tháo, đàn ông đi một mình đều bị mang đi. Dao Anh lo sợ trong lòng, buông rèm nhìn sang Đàm Ma La Già đang xếp bằng, nhắm mắt điều tức, vết thương chàng có dấu hiệu trầm trọng hơn, hôm nay họ dùng xe ngựa.
Sau khi xe ngựa đi được mấy dặm, phía sau vang tiếng vó ngựa, tuyết bay văng khắp nơi, một đội lính Bắc Nhung rồng rắn đi tới, bên trong có một cỗ xe ngựa che màn nỉ cẩn thận, trước xe có mấy thị nữ người Hồ gác, hẳn trong xe là một nữ tử.
Trong tiếng ngựa hí, người đi đường nháo nhác la ó mà né, đoàn người nghênh ngang rời đi. Hai bên đường lớn vẫn còn tiếng phàn nàn.
“Quý nữ ngồi trong xe là công chúa Bắc Nhung đó, cao giá thật.”
“Người Bắc Nhung vốn dã man thô thiển mà.”
…
Qua khe hở tấm màn, Dao Anh đưa mắt nhìn xe ngựa Chu Lục Vân đi xa.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng không còn cố tránh né Chu Lục Vân, ngược lại còn để ý nghe ngóng động tĩnh của đối phương, phỏng đoán xem rốt cuộc Bắc Nhung có chuyện gì mà Ngõa Hãn Khả Hãn lại muốn đưa Chu Lục Vân đến Vương Đình.
Từ khi cô ta đến Vương Đình, ồn ã ra vào phố chợ như muốn kiếm bảo vật cho quý tộc Vương Đình chứ không có động tĩnh khác thường, sứ đoàn Bắc Nhung vẫn ngạo mạn không coi ai ra gì.
Dao Anh ngổn ngang không lý giải được: Hải Đô A Lăng và đám con trai của Ngõa Hãn Khả Hãn đánh nhau tới sống chết, anh em xung đột không ngừng, sao Bắc Nhung vẫn gió êm sóng lặng. Nàng tính toán, lúc Chu Lục Vân xuất phát từ nha đình Bắc Nhung, hẳn Hải Đô A Lăng và đám Tiểu Vương tử Kim Bột chắc chưa trở mặt, nhưng đến giờ, Kim Bột đã báo cho Ngõa Hãn Khả Hãn về âm mưu của A Lăng, sao Bắc Nhung vẫn không có động tĩnh nhỉ?
Dao Anh mấp máy môi.
Dương Thiên là một tướng tài, có thể đảm nhiệm trách nhiệm huấn luyện chỉ huy nghĩa quân, nhưng cậu ta không rành về thiết kế an bài mật thám, huấn luyện trinh sát.
Nhiếp Chính Vương từng nói, Bắc Nhung có một đội trinh sát không một lỗ hổng, địa vực Bắc Nhung rộng lớn, từ Nha đình đến mỗi bộ lạc nhỏ, đi từ từ cũng mất mấy tháng, nếu không huấn luyện được một đội trinh sát nghiêm túc, một chỉ lệnh ban ra muốn truyền đạt cũng mất nửa năm. Có được một đội trinh sát lớn mạnh thì chúng mới nắm được tình báo các nước cực nhanh, rồi lập kế phát động tập kích bất ngờ.
Dao Anh cũng cần một đội tương tự. Như thế, nàng không cần mỗi ngày đau đáu đợi tin Cao Xương truyền về.
Đội buôn của lão Tề là người rất phù hợp, trước khi lưu lạc tại Vương Đình, họ sinh hoạt ở Tây Vực nhiều năm, có liên hệ với nhiều bộ tộc, dùng thân phận dân buôn đi các nơi sẽ tránh hiềm nghi. Nhưng dù sao họ cũng chỉ là dân thường chưa qua huấn luyện, chưa biết phân biệt trong mớ thông tin vụn vặt cái nào hữu dụng hay vô dụng.
Dao Anh nghĩ một hồi thì nghe tiếng thở của Đàm Ma La Già bên cạnh thêm nặng, lấy lại tinh thần, rót một bát thuốc nóng đưa đến trước mặt chàng.
Đàm Ma La Già đưa tay định cầm lấy thì nàng rụt về, cầm miếng bánh naan cứng ngắc làm quạt mà nhẹ nhàng quạt bát sứ nóng hổi. “Chờ một lát, vừa mới nấu xong, nóng lắm.”
Dù chén thuốc đậm đắng chừng nào, Đàm Ma La Già như không còn vị giác, cầm lấy một hơi uống sạch, không nhăn mày một chút, Dao Anh sợ chàng bị bỏng miệng. Nàng quạt mãi thấy được mới chuyển qua.
Đàm Ma La Già không nói tiếng nào tiếp lấy.
Dao Anh đặt miếng bánh xuống, hỏi: “Tướng quân, dạo này phía Bắc Nhung có tin gì không?”
Đàm Ma La Già uống cạn thang thuốc, liếc nàng lắc đầu. Chàng luôn án binh bất động, cũng là đang chờ tin Bắc Nhung, biết nàng sợ Hải Đô A Lăng nên không nhắc.
Dao Anh thở dài, nghi ngờ khả năng Hải Đô A Lăng đã làm thịt cha con Ngõa Hãn Khả Hãn như trong sách, hơn nữa còn khống chế thế cục, nên Bắc Nhung mới yên tĩnh thế.
Nàng cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Dao Anh tựa vách xe, yên lặng tính toán.
Đàm Ma La Già uống bát thuốc, một cơn đau đớn từ từ dâng lên trong người, nhức nhối tận xương, chàng nhắm mắt tĩnh tọa đợi qua cơn, mở mi mắt nặng nề.
Một chiếc khăn chìa đến trước mặt, Dao Anh nhìn chàng, đôi ngươi đen nhánh đầy lo lắng.
Mấy ngày gần đây, Đàm Ma La Già chỉ cần mở mắt là thấy nàng.
Có lúc nàng ngồi đó xuất thần, vẻ mặt chăm chú như đang suy tư chuyện lớn, có lúc, nàng nhìn chằm chằm chàng không chớp mắt, thấy khí sắc chàng tốt một chút thì đầy vui sướng, còn trở nặng thì nhíu chặt mày, lúc thì nàng chống cằm ngủ gà ngủ gật, nghe tiếng động thì lập tức ngồi lại nghiêm chỉnh, xoa xoa mặt, trợn to mắt, cố gắng ra vẻ rất sung sức.
Nếu không có nàng chăm sóc thì chàng cũng về Thánh Thành được.
Nhưng, cũng có thể bất kỳ lúc nào chàng phải tìm nơi hoang vắng yên lặng một mình chịu đựng thống khổ. Sẽ không giống bây giờ, trên đường đi luôn có người cẩn thận chăm sóc.
Đàm Ma La Già nhận khăn, ấm áp nhanh chóng tỏa đến đầu ngón tay lạnh buốt. Chiếc khăn luôn được hong bên lò than, nóng hầm hập.
Chàng có phần không kịp thích ứng, đợi khăn nguội đi mới cầm lên lau mồ hôi lạnh.
…
Họ tiếp tục đi về hướng Tây, đoàn tham bái ngày càng khổng lồ, trừ hào nô kiện bộc, đội kỵ mã lạc đà chen chúc của gia tộc quyền thế, thì đa số là dân thường, khắp nơi trên con đường lớn đều thấy tín đồ phong trần mệt mỏi gùi theo mền nỉ. Mấy tín đồ này cũng không phải giàu có, rất nhiều người đến cả hạ lễ coi được cũng không có, nhưng họ vô cùng thành kính, suốt đường đi luôn niệm kinh văn trong lòng, cầu phúc cho Đàm Ma La Già.
Dao Anh kết bạn với họ, nghe từng người kể lại ân huệ mà Đàm Ma La Già ban cho, một lần nữa cảm nhận sâu sắc kính ngưỡng yêu mến của người dân đối với ngài, cũng hiểu hơn vì đâu mà mâu thuẫn giữa ngài và Vương công đại thần Vương Đình càng chồng chất.
Đối tượng mà Đàm Ma La Già che chở là tất cả bá tánh, không chia sang hèn, còn Vương công đại thần coi họ là tài sản riêng trong lãnh địa mình. Ngài có tầm nhìn lâu dài, nhìn được con đường để Vương Đình bình an trường tồn, lớn mạnh đến mức không cần dựa vào ngài vẫn yên ổn phồn vinh, mong muốn này, đừng nói chỉ Vương công đại thần không hiểu mà những người dân thường nhận lợi ích kia cũng không lý giải được.
Đúng như đám dân buôn nói, càng gần đến Thánh Thành, kiểm tra trên đường càng nghiêm ngặt, bầu không khí kiềm nén nặng nề.
Trừ lúc sắc thuốc mỗi ngày, hễ Dao Anh đến khu nào có phố chợ liền bỏ nhiều tiền mua dược liệu, mỗi ngày nấu mấy bát, trong ngoài toa xe đều dậy mùi thuốc, cả chiếc màn cũng ngấm một mùi gai mũi.
Người đi cùng có hỏi thăm thì nàng nói chồng mình đang mang bệnh nặng, nàng muốn thăm Thánh Thành để cầu Phật Tử cứu chồng, đoàn người thấy Đàm Ma La Già chưa từng xuống xe ngựa, ngày ngày uống thuốc, ăn uống đều do nàng đưa vào trong toa xe nên rất tin, vừa đồng tình lại vừa bội phục nàng.
Một bà lão người Hồ thấy Dao Anh ngày ngày mệt mỏi mắt thâm quầng, thương cảm nói: “Lang quân nhà cô không còn dùng được, mà cô không rời bỏ, chắc chắn Phật Tử sẽ phù hộ hai người!”
Mí mắt Dao Anh giật giật, nàng đâu có nói Nhiếp Chính Vương không còn dùng được.
Nếu có quân lính tra xét, Dao Anh còn chưa vén rèm ra thì tín đồ chung quanh đã giải thích giùm. Họ chỉ cảnh giác cao với thanh niên đi lẻ, thấy Dao Anh giấy tờ đầy đủ, lại nghe từ miệng mọi người nàng là cô gái yếu đuối ngàn dặm xa xôi đưa chồng bệnh nặng đến cầu y, không làm khó nàng.
Cả đường đi bình an vô sự, đến Tinh Thành cách Thánh Thành không xa, binh lính trấn giữ ven đường đã đổi thành kỵ sĩ bốn quân của Vương công quý tộc, nghe mùi mưa gió sắp đến.
Dao Anh sợ chàng có chuyện, không dám rời đi quá lâu, trừ mấy lần phải xuống dưới lầu còn lại luôn túc trực cạnh chàng. Lần này nàng không dám ngủ gật, suốt đêm ngồi đối diện với Đàm Ma La Già, vừa suy nghĩ cách mau chóng thuận lợi chạy về Thánh Thành, vừa tính toán những chuyện sau khi quay về Thánh Thành, nhìn mi tâm chàng đỏ lên, lập tức nhẹ giọng lay tỉnh chàng.
Đàm Ma La Già mở to mắt nhìn nàng, ánh mắt cực lạnh lẽo.
Dao Anh nhào đến, cho chàng uống thuốc viên. Cứ nghĩ đến bao năm nay ngài ấy phải gượng chống chọi sống thế này, và sẽ còn tiếp tục đến sau này, nàng đau xót.
Đàm Ma La Già bình tĩnh quay lưng lại, lau vết máu nơi môi, vẻ lạnh nhạt, nhìn qua sắc trời lọt qua khe màn trướng, ra vẻ muốn đứng dậy.
Dao Anh nhanh chóng giữ chặt cánh tay chàng: “Hồi ở Cao Xương, Tướng quân nói với tôi rằng, dưỡng bệnh cho tốt trước rồi hẵng nghĩ đến chuyện minh ước, cớ sao đến phiên mình lại ham món lợi nhỏ mà đánh mất chuyện lớn vậy? Chính sự quan trọng, nhưng thân thể Tướng quân cũng không được coi thường.”
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Không gì.” Đêm gian nan nhất đó đã qua.
Mày Dao Anh nhẹ chau: “Rõ ràng là Tướng quân có sao, dù tôi không biết võ nhưng có thể nhìn ra được.”
Đàm Ma La Già hơi nhíu mày rậm, đưa mắt nhìn nàng, mấy ngày liền nàng không quản ngày dài đêm thâu trông chừng chàng, vành mắt xanh đen mãi chẳng mờ đi tí nào.
Dao Anh ngưng mắt đối mặt với La Già, vẻ hoàn toàn không nhượng bộ: “Tôi biết Tướng quân nhất định phải về Thánh Thành gấp, nhưng ngài cũng không thể hoàn toàn không để ý đến thân thể mình, giờ ngài là bệnh nhân, bệnh nhân phải nghe lời, không thể ỷ mạnh.”
Nói xong, ấn Đàm Ma La Già ngồi xuống.
Sức nàng không lớn, Đàm Ma La Già chỉ cần vung nhẹ tay đã có thể hất nàng ra, cánh tay căng cứng, đối mặt với ánh mắt ân cần của nàng, lại buông xuống.
Chàng không nói gì, ngồi về chỗ cũ.
“Hôm qua ở chỗ đám dân buôn tôi đã thăm dò được một ít, có nghĩ ra một cách thuận lợi trà trộn vào Thánh Thành, đang định thương lượng cùng Tướng quân.”
Dao Anh bưng ra một chiếc hộp sơn mài khảm xà cừ, mở nắp, lập tức trong phòng lấp lánh sắc vàng, toả mùi quý giá.
Trong hộp là một tượng đồng mạ vàng đính đầy hoa sen lấp lánh, tổng cộng chia làm bốn tầng, mỗi tầng hoa sen nở rộ, tám bức tượng Phật trong tay bưng một tòa Kim Cang đang kết già trên đài sen, tầng tầng lớp lớp tạo hình phức tạp, vô cùng tinh xảo.
“Đây là lễ vật hiến tặng sinh thần Phật Tử, tôi mua chỗ người Thiên Trúc.” Dao Anh nhẹ nói.
Đàm Ma La Già rũ mắt, quét qua tượng đồng trong hộp hoa sen mạ vàng một vòng, giật mình.
Dao Anh không phát giác chút kinh ngạc trong chớp mắt đó, nói tiếp: “Hiện giờ ngày càng nhiều dân chúng khắp nơi tiến về Thánh Thành tham bái* Phật Tử, chúng ta có thể trà trộn vào họ cùng vào thành. Tôi nghe nói, họ rất đông lại tập hợp thành từng đoàn tham bái Phật Tử, tra xét được nới lỏng nhất trong năm.”
*đại ý như thăm viếng với sự cung kính, hành lễ.
Hôm qua nàng không rảnh, lấy cớ kính ngưỡng Phật Tử, muốn mua chút bảo vật hiến cho ngài, khách sáo bắt chuyện với mấy đội buôn bán từ nơi khác đến.
Đám dân buôn bảo trạm gác các nơi vẫn luôn nghiêm ngặt, nhất là thành trấn gần Thánh Thành.
Hiện Nhiếp Chính Vương vẫn đang trọng thương, nàng không muốn chàng mạo hiểm, nghĩ tới nghĩ lui, thấy tốt nhất là trà trộn vào đoàn tham bái để vào thành, vừa né được tra xét mà còn thuận lý thành chương tiếp cận Vương Tự.
“Tướng quân thấy ý này thế nào?” Dao Anh mở to mắt, nghiêm túc hỏi ý Đàm Ma La Già.
Đàm Ma La Già cúi đầu nhìn nàng. Bốn mắt đụng nhau, chàng như nhìn kỹ ánh mắt của nàng. Dao Anh không rõ ý, mắt lấp lánh nhìn Đàm Ma La Già, đôi mắt đen láy rất sáng.
Nàng thấy ánh mắt chàng linh động trong suốt, thoáng như sương mai, không hề có chút ý dò xét.
“Tướng quân?” Dao Anh nhẹ gọi.
Đàm Ma La Già dời mắt, nói: “Bức tượng đồng này không thích hợp.”
Dao Anh sửng sốt, cầm lấy bức tượng đồng mạ vàng xem kỹ: “Bức tượng Kim cang này có chỗ nào không ổn à?”
Tượng Kim cang này không những đẹp tinh xảo, mà kết cấu còn rất sáng tạo, nghe nói chỉ có thợ thủ công Thiên Trúc mới có thể tạo hình thế này. Hôm qua khi gã bán hàng người Thiên Trúc xìa ra bức tượng đồng, cả sảnh xuýt xoa, tranh nhau ra giá, nếu không phải vì nàng học được mấy câu tiếng Phạn chắp vá chỗ Bàn Nhược, không thoả thuận được nhanh với người bán thì đã bị kẻ khác cướp từ sớm.
Nàng còn tưởng bức tượng này rất trân quý, xem ánh vàng rực, thủ công thập toàn thập mỹ, không phải rất giống với Phật Tượng hôm lễ Hành tượng của Vương Đình sao?
Đàm Ma La Già dừng một chút, nói, “Một quyển kinh văn đủ rồi, không cần xa hoa.”
Dao Anh nghĩ hẳn là mình làm sai chỗ nào rồi, nhưng người đối diện là Nhiếp Chính Vương nên thật ra cũng không thấy thẹn mấy, cười cười: “Đa tạ Tướng quân, tôi xin tiếp thu.”
Nói xong, lập tức ôm hộp đứng dậy, mang mạng che mặt rồi nhanh chân đi ra, bóng biến mất sau cửa. Chỉ sau chốc lát có tiếng bước chân quay lại, nàng đứng cạnh cửa cúi đầu mang giày, thò nửa người vào phòng.
“Tôi đi tí về ngay, Tướng quân nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Sau nửa canh giờ, Dao Anh ôm mấy quyển kinh thư vàng óng ánh về, kinh thư viết trên giấy dầu, có cả hình, sắc sảo long lanh.
“Tôi bán sang tay tượng đồng rồi.” Nàng ngồi xếp bằng xuống, vỗ vỗ kinh thư, “Thế mấy quyển kinh thư này hiến cho Phật Tử thích hợp chứ?”
Đàm Ma La Già khẽ gật. Xem ra nàng chỉ vô tình.
…
Dưới lầu, gã buôn mới mua được bức tượng đồng trong tay Dao Anh vô cùng vui mừng, bưng ngay về phòng mình.
Đồng bọn kinh ngạc hỏi: “Bức tượng này làm rất tinh xảo, kiểu dáng lại đẹp, tiếc là đã bị một người buôn của thành Dương Mã nhanh chân mua mất, sao lại về tay ngươi hay thế?”
Gã buôn vuốt râu, hớn hở nói: “Là do cái tay Thiên Trúc đem bán mà không biết hàng, nữ lang mua cũng thế, cứ tưởng chỉ là một bức tượng phổ thông, mới nãy ta tăng giá thêm năm mươi đồng bạc thì cô ta rất vui vẻ bán cho ta!”
Đồng bọn đầy hâm mộ: “Hên thật nha! Bức tượng đồng này là vật hiếm của Thiên Trúc đó, ngươi mà bán tới tay của Vương công quý nhân Vương Đình thì chắc chắn kiếm được món hời rồi!”
Gã cười ha ha: “Há chỉ đơn giản là kiếm một món hời thôi sao?” Còn cố ý dừng lại.
Đồng bọn biết gã vòng vo, cười hỏi: “Rốt cuộc thì bức tượng đồng này hay ho chỗ nào? Mau nói ta nghe.”
“Vi diệu lắm!” Gã buôn hạ giọng, thả bức tượng xuống mò mẫm một lúc tìm tới cơ quan, vặn nhẹ.
Cụp, đóa hoa sen vàng cao nhất ở bức tượng bỗng mở ra, từng lớp từng lớp cánh sen mở như hoa sen nở rộ, ánh sáng vàng rực rỡ lung linh.
Đồng bọn chậc chậc tán thưởng.
Một chớp mắt tiếp theo, y rớt mồm ngạc nhiên. Trong đóa sen nở, từ từ lộ ra một bức tượng Kim Cang đầu đội bảo quan đang ngồi, thân trần truồng, có mấy khuôn mặt, sáu đôi tay dài, hông đeo chuỗi ngọc, tay cầm pháp khí, cánh tay chính nhất ôm một vị nữ thần mạ vàng, cũng trần truồng, ôm chặt lấy cổ của Kim Cang, hai chân quặp lấy thắt lưng của Kim Cang, tư thế ôm nhau rất chặt.
Đồng bọn mặt đỏ tới mang tai.
Gã buôn cao giọng cười to: “Đây là tượng song thân của Thiên Trúc, nghe nói ở Thiên Trúc có một tông phái mà các sư tập nam nữ song tu, có thể tiến vào cảnh giới cực lạc. Trước đây ở Thiên Trúc ta từng gặp qua, ngươi nói không sai, bức này hiếm có, quý nhân lãnh chúa ở Thánh Thành chắc chắn sẽ muốn dùng nhiều tiền mà đổi nó.”
Gã may quá đi mất!
…
Đối thoại ở dưới lầu, Dao Anh hoàn toàn không hay biết.
Ngày hôm sau, nàng tiếp tục hóng tin tức, đồng thời xem chừng Đàm Ma La Già, không cho phép chàng vận công.
Trong đêm, con ưng đem về một bức thư hồi âm. Đàm Ma La Già xem xong, trầm ngâm không nói, con ưng chờ đến hơi mất kiên nhẫn, nhẹ mổ cánh tay chàng, chàng đưa tay vuốt ve nó, ra hiệu nó rời đi.
Hôm sau, hai người trà trộn vào đoàn tham bái, ra khỏi thành, đi về Thánh Thành.
Họ vừa ra khỏi cửa thành thì vừa vặn đụng mặt một đạo quân hông đeo trường đao đối diện giục ngựa đến. Đạo quân hùng hùng hổ hổ, ngồi trên lưng ngựa lớn tiếng đọc bố cáo, ngay sau đó, chỉ cần gặp đàn ông trẻ tuổi đi một mình trên đường sẽ lập tức kéo đi tra hỏi.
Sau lưng rất nhanh nghe thấy tiếng đánh chửi quát tháo, đàn ông đi một mình đều bị mang đi. Dao Anh lo sợ trong lòng, buông rèm nhìn sang Đàm Ma La Già đang xếp bằng, nhắm mắt điều tức, vết thương chàng có dấu hiệu trầm trọng hơn, hôm nay họ dùng xe ngựa.
Sau khi xe ngựa đi được mấy dặm, phía sau vang tiếng vó ngựa, tuyết bay văng khắp nơi, một đội lính Bắc Nhung rồng rắn đi tới, bên trong có một cỗ xe ngựa che màn nỉ cẩn thận, trước xe có mấy thị nữ người Hồ gác, hẳn trong xe là một nữ tử.
Trong tiếng ngựa hí, người đi đường nháo nhác la ó mà né, đoàn người nghênh ngang rời đi. Hai bên đường lớn vẫn còn tiếng phàn nàn.
“Quý nữ ngồi trong xe là công chúa Bắc Nhung đó, cao giá thật.”
“Người Bắc Nhung vốn dã man thô thiển mà.”
…
Qua khe hở tấm màn, Dao Anh đưa mắt nhìn xe ngựa Chu Lục Vân đi xa.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng không còn cố tránh né Chu Lục Vân, ngược lại còn để ý nghe ngóng động tĩnh của đối phương, phỏng đoán xem rốt cuộc Bắc Nhung có chuyện gì mà Ngõa Hãn Khả Hãn lại muốn đưa Chu Lục Vân đến Vương Đình.
Từ khi cô ta đến Vương Đình, ồn ã ra vào phố chợ như muốn kiếm bảo vật cho quý tộc Vương Đình chứ không có động tĩnh khác thường, sứ đoàn Bắc Nhung vẫn ngạo mạn không coi ai ra gì.
Dao Anh ngổn ngang không lý giải được: Hải Đô A Lăng và đám con trai của Ngõa Hãn Khả Hãn đánh nhau tới sống chết, anh em xung đột không ngừng, sao Bắc Nhung vẫn gió êm sóng lặng. Nàng tính toán, lúc Chu Lục Vân xuất phát từ nha đình Bắc Nhung, hẳn Hải Đô A Lăng và đám Tiểu Vương tử Kim Bột chắc chưa trở mặt, nhưng đến giờ, Kim Bột đã báo cho Ngõa Hãn Khả Hãn về âm mưu của A Lăng, sao Bắc Nhung vẫn không có động tĩnh nhỉ?
Dao Anh mấp máy môi.
Dương Thiên là một tướng tài, có thể đảm nhiệm trách nhiệm huấn luyện chỉ huy nghĩa quân, nhưng cậu ta không rành về thiết kế an bài mật thám, huấn luyện trinh sát.
Nhiếp Chính Vương từng nói, Bắc Nhung có một đội trinh sát không một lỗ hổng, địa vực Bắc Nhung rộng lớn, từ Nha đình đến mỗi bộ lạc nhỏ, đi từ từ cũng mất mấy tháng, nếu không huấn luyện được một đội trinh sát nghiêm túc, một chỉ lệnh ban ra muốn truyền đạt cũng mất nửa năm. Có được một đội trinh sát lớn mạnh thì chúng mới nắm được tình báo các nước cực nhanh, rồi lập kế phát động tập kích bất ngờ.
Dao Anh cũng cần một đội tương tự. Như thế, nàng không cần mỗi ngày đau đáu đợi tin Cao Xương truyền về.
Đội buôn của lão Tề là người rất phù hợp, trước khi lưu lạc tại Vương Đình, họ sinh hoạt ở Tây Vực nhiều năm, có liên hệ với nhiều bộ tộc, dùng thân phận dân buôn đi các nơi sẽ tránh hiềm nghi. Nhưng dù sao họ cũng chỉ là dân thường chưa qua huấn luyện, chưa biết phân biệt trong mớ thông tin vụn vặt cái nào hữu dụng hay vô dụng.
Dao Anh nghĩ một hồi thì nghe tiếng thở của Đàm Ma La Già bên cạnh thêm nặng, lấy lại tinh thần, rót một bát thuốc nóng đưa đến trước mặt chàng.
Đàm Ma La Già đưa tay định cầm lấy thì nàng rụt về, cầm miếng bánh naan cứng ngắc làm quạt mà nhẹ nhàng quạt bát sứ nóng hổi. “Chờ một lát, vừa mới nấu xong, nóng lắm.”
Dù chén thuốc đậm đắng chừng nào, Đàm Ma La Già như không còn vị giác, cầm lấy một hơi uống sạch, không nhăn mày một chút, Dao Anh sợ chàng bị bỏng miệng. Nàng quạt mãi thấy được mới chuyển qua.
Đàm Ma La Già không nói tiếng nào tiếp lấy.
Dao Anh đặt miếng bánh xuống, hỏi: “Tướng quân, dạo này phía Bắc Nhung có tin gì không?”
Đàm Ma La Già uống cạn thang thuốc, liếc nàng lắc đầu. Chàng luôn án binh bất động, cũng là đang chờ tin Bắc Nhung, biết nàng sợ Hải Đô A Lăng nên không nhắc.
Dao Anh thở dài, nghi ngờ khả năng Hải Đô A Lăng đã làm thịt cha con Ngõa Hãn Khả Hãn như trong sách, hơn nữa còn khống chế thế cục, nên Bắc Nhung mới yên tĩnh thế.
Nàng cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Dao Anh tựa vách xe, yên lặng tính toán.
Đàm Ma La Già uống bát thuốc, một cơn đau đớn từ từ dâng lên trong người, nhức nhối tận xương, chàng nhắm mắt tĩnh tọa đợi qua cơn, mở mi mắt nặng nề.
Một chiếc khăn chìa đến trước mặt, Dao Anh nhìn chàng, đôi ngươi đen nhánh đầy lo lắng.
Mấy ngày gần đây, Đàm Ma La Già chỉ cần mở mắt là thấy nàng.
Có lúc nàng ngồi đó xuất thần, vẻ mặt chăm chú như đang suy tư chuyện lớn, có lúc, nàng nhìn chằm chằm chàng không chớp mắt, thấy khí sắc chàng tốt một chút thì đầy vui sướng, còn trở nặng thì nhíu chặt mày, lúc thì nàng chống cằm ngủ gà ngủ gật, nghe tiếng động thì lập tức ngồi lại nghiêm chỉnh, xoa xoa mặt, trợn to mắt, cố gắng ra vẻ rất sung sức.
Nếu không có nàng chăm sóc thì chàng cũng về Thánh Thành được.
Nhưng, cũng có thể bất kỳ lúc nào chàng phải tìm nơi hoang vắng yên lặng một mình chịu đựng thống khổ. Sẽ không giống bây giờ, trên đường đi luôn có người cẩn thận chăm sóc.
Đàm Ma La Già nhận khăn, ấm áp nhanh chóng tỏa đến đầu ngón tay lạnh buốt. Chiếc khăn luôn được hong bên lò than, nóng hầm hập.
Chàng có phần không kịp thích ứng, đợi khăn nguội đi mới cầm lên lau mồ hôi lạnh.
…
Họ tiếp tục đi về hướng Tây, đoàn tham bái ngày càng khổng lồ, trừ hào nô kiện bộc, đội kỵ mã lạc đà chen chúc của gia tộc quyền thế, thì đa số là dân thường, khắp nơi trên con đường lớn đều thấy tín đồ phong trần mệt mỏi gùi theo mền nỉ. Mấy tín đồ này cũng không phải giàu có, rất nhiều người đến cả hạ lễ coi được cũng không có, nhưng họ vô cùng thành kính, suốt đường đi luôn niệm kinh văn trong lòng, cầu phúc cho Đàm Ma La Già.
Dao Anh kết bạn với họ, nghe từng người kể lại ân huệ mà Đàm Ma La Già ban cho, một lần nữa cảm nhận sâu sắc kính ngưỡng yêu mến của người dân đối với ngài, cũng hiểu hơn vì đâu mà mâu thuẫn giữa ngài và Vương công đại thần Vương Đình càng chồng chất.
Đối tượng mà Đàm Ma La Già che chở là tất cả bá tánh, không chia sang hèn, còn Vương công đại thần coi họ là tài sản riêng trong lãnh địa mình. Ngài có tầm nhìn lâu dài, nhìn được con đường để Vương Đình bình an trường tồn, lớn mạnh đến mức không cần dựa vào ngài vẫn yên ổn phồn vinh, mong muốn này, đừng nói chỉ Vương công đại thần không hiểu mà những người dân thường nhận lợi ích kia cũng không lý giải được.
Đúng như đám dân buôn nói, càng gần đến Thánh Thành, kiểm tra trên đường càng nghiêm ngặt, bầu không khí kiềm nén nặng nề.
Trừ lúc sắc thuốc mỗi ngày, hễ Dao Anh đến khu nào có phố chợ liền bỏ nhiều tiền mua dược liệu, mỗi ngày nấu mấy bát, trong ngoài toa xe đều dậy mùi thuốc, cả chiếc màn cũng ngấm một mùi gai mũi.
Người đi cùng có hỏi thăm thì nàng nói chồng mình đang mang bệnh nặng, nàng muốn thăm Thánh Thành để cầu Phật Tử cứu chồng, đoàn người thấy Đàm Ma La Già chưa từng xuống xe ngựa, ngày ngày uống thuốc, ăn uống đều do nàng đưa vào trong toa xe nên rất tin, vừa đồng tình lại vừa bội phục nàng.
Một bà lão người Hồ thấy Dao Anh ngày ngày mệt mỏi mắt thâm quầng, thương cảm nói: “Lang quân nhà cô không còn dùng được, mà cô không rời bỏ, chắc chắn Phật Tử sẽ phù hộ hai người!”
Mí mắt Dao Anh giật giật, nàng đâu có nói Nhiếp Chính Vương không còn dùng được.
Nếu có quân lính tra xét, Dao Anh còn chưa vén rèm ra thì tín đồ chung quanh đã giải thích giùm. Họ chỉ cảnh giác cao với thanh niên đi lẻ, thấy Dao Anh giấy tờ đầy đủ, lại nghe từ miệng mọi người nàng là cô gái yếu đuối ngàn dặm xa xôi đưa chồng bệnh nặng đến cầu y, không làm khó nàng.
Cả đường đi bình an vô sự, đến Tinh Thành cách Thánh Thành không xa, binh lính trấn giữ ven đường đã đổi thành kỵ sĩ bốn quân của Vương công quý tộc, nghe mùi mưa gió sắp đến.
Bình luận facebook