Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Cuộc sống sau này Thượng Quan Thấu bị Tuyết Chi ‘hầu hạ’ thật là thảm. Sau một ngày Tuyết Chi oanh tạc bằng mật ngọt, việc có thể chịu được so với tính nóng nảy của Tuyết Chi lúc xưa, hoàn toàn là nói dối.
Lúc Tuyết Chi còn ở Trọng Hỏa Cung, tình tình giống hệt Chu Sa lúc trẻ, nhưng bây giờ lại không giống với Chu Sa, thậm chí còn truyền cho Tuyết Chi “Bí kíp nữ nhân”. Trong đó, điều đầu tiên là ôn nhu. Chu Sa nói nữ nhân có thể có mắt nhỏ, ngực nhỏ, nhưng nhất định phải dịu dàng, còn nói Thiếu cung chủ nàng cái gì cũng có, chỉ không có dịu dàng thôi, chỉ cần dịu dàng một chút thôi cũng được. Tuyết Chi nhớ kỹ trong lòng, nhưng lúc nóng giận lên, không ai có thể khống chế được.
Từ khi nhìn thấy “Sự thật” về Thượng Quan Thấu, Tuyết Chi thấy hắn liền giận, hắn làm sai một chút liền không nhịn được mà cằn nhằn vài câu. Nếu Thượng Quan Thấu biểu hiện không vui một chút, núi lửa của nàng lập tức nổ mạnh. Nàng vốn không muốn vậy, nhưng tự mình lại càng thêm xúc động, cuộc sống gia đình tạm thời cũng không suôn sẻ lắm.
Nháy mắt đã đến tháng Tư, Binh khí phổ ở Thiếu Lâm sắp tổ chức, hồn Tuyết Chi đang bay đến thế giới khác, cũng bị đại hội Binh khí phổ kéo lại.
Cả võ lâm bắt đầu rục rịt, đám người Tuyết Chi cũng chuận bị sẵn sàng đến Thiếu Lâm. Thiếu Lâm Tự nằm ở trung tâm núi Cửu Liên, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, là chỗ lý tưởng để luyện võ. Xung quanh chùa cây cối rậm rạp, nền tảng rộng lớn, trông vô cùng khí thế, nhất là đến đại hội Binh khí phổ, càng thể hiện lịch sử lâu đời và phong thái “Thái Sơn Bắc Đẩu” của Thiếu Lâm tự. Phương trượng Thiếu Lâm – Thích Viêm là vị trụ trì trẻ tuổi nhất trong lịch sử, râu cũng đen láy, ngược lại hoàn toàn hình tượng truyền thống của các vị phương trượng đời trước, có tinh thần trọng nghĩa như Hoa đại hiệp. Mặc dù cũng có tranh luận, nhưng nói chung tiếng lành đồn xa, người người tôn sùng.
Anh hùng đại hội là nơi cá nhân các võ lâm nhân sĩ tỷ thí với nhau, còn đại hội Binh khí phổ là nơi giành vinh dự cho môn phái mình. Tuy trong giang hồ không có phân chia thứ bậc của các môn phái rõ ràng, nhưng để xem xét một môn phái mạnh hay yếu, họ đều thông qua Binh khí phổ mà chọn. Do đó, người đến tham gia đại hội, người đến xem vui đông như trẩy hội. Đại hội chia làm hai bảng, một là Binh khí bảng, hai là bí kíp bảng. Ở bảng binh khí, trong ba năm, môn phái nào khiêu chiến nhưng không có ai ứng chiến thì tự động thay đổi, còn bí kíp bảng thì năm năm.
Tuy Đại hội này là do Thiếu Lâm tổ chức, nhưng phân định thắng thua rất không ‘nhân từ’. Ở sau mỏn đá khắc chữ “Nam Thiếu Lâm Tự” có một quảng trường lớn. Giữa quảng trường là một lôi đài cao ngang bằng với các nóc chùa khác, khinh công yếu thì không thể lên nổi. Vì vậy, việc phân định thắng bại dựa trên hai cách: một là đối thủ mất khả năng chiến đấu, hai là nhận thua, ba là rớt xuống lôi đài.
Vì một môn phái có thể khiêu chiến bao nhiêu lần cũng được, nên các đệ tử trong phái không dám manh động, chỉ đến làm màu. Đại loại là bị đối phương đánh bị thương hoặc trúng yếu huyệt thì sẽ thua. Cho nên, trận đầu tiên thường là chưởng môn thi đấu. Vì bị ảnh hưởng bởi đại hội Binh khí phổ này, nên các nhân tài kiệt xuất thường chỉ có các chưởng môn các phái.
Lúc này, Tuyết Chi đang đứng trước binh khí bảng đỏ thẫm của Hoa Sơn năm ngoái.
Thứ nhất – Thiếu Lâm Tự -Nhiên mộc đao Thích Viêm.
Thứ nhì – Linh Kiếm sơn trang – Khôn Nguyên thần kiếm Lâm Hiên Phượng.
Thứ ba – núi Võ Đang – Thái Cực kiếm Đàm Dịch.
Thứ tư – Trọng Hỏa Cung – Hỗn nguyệt kiếm Hải Đường.
Thứ năm – Nguyệt Thượng cốc – Nhất phẩm Thần Nguyệt trượng Giải Ngữ.
Quả nhiên kiếm là binh khí đứng đầu bảng, những thứ râu ria kia chỉ xếp sau, đa số vũ khí trên bảng là kiếm, sau đó là đao, còn lại là roi, song kiếm, côn, câu và các loại trượng.
Tuyết Chi nhìn tên thứ tư và thứ năm, quay đầu lại hỏi: “Chiêu Quân tỷ tỷ, Giải Ngữ là ai vậy? Xếp sau Hải Đường nè.”
“Người đó là nhị cốc chủ, là bạn hồi trẻ của mẹ huynh, trẻ hơn mẹ huynh một chút, thân thủ rất tốt. Nhưng mà đây là bảng tên của ba năm trước, bây giờ cô cô đã rời khỏi giang hồ rồi.”
“Nhị cốc chủ?” Tuyết Chi vui vẻ nói, “Cô cô đó chính là người trong truyền thuyết sao, người mà chẳng làm gì hết ấy?”
“Thì ra muội đã nghe qua nhị cốc chủ rồi à?” Thượng Quan Thấu cười nói, “Ông ấy là chồng của Giải Ngữ cô cô, thật ra ông ta mới là nhị cốc chủ, nhưng ông ta chỉ quản việc trong cốc, đối ngoại đều là Giải Ngữ ra mặt.
“Vì sao vậy?”
“Ông ấy nói giang hồ thị phi quá, mà ông lại rất ham chơi, làm con ếch ngồi trong cốc cũng có thú vui riêng.”
“Ha ha, thì ra cũng có người có tính cách này. Ta đang nghĩ không biết người đó có phải là Lâm Vũ Hoàng không.”
“Thật ra Lâm đại hiệp cũng có tính cách này.”
Tuyết Chi há hốc mồm: “Lâm …. Đại hiệp?”
“Gọi như vậy lạ lắm sao?”
“Không, không có. Nhưng sao huynh, chưa bao giờ tham gia đại hội Binh khí phổ vậy?”
“Hai năm trước huynh có tham gia mà.” Thượng Quan Thấu nhìn lướt qua bảng đỏ, cuối cùng ở số tám mươi mốt tìm được “Ngọc Cẩm trượng – Thượng Quan Thấu”, vì vậy cười nói, “Năm ngoái còn ở giữa bảng, năm nay rớt hạng nhiều quá nhỉ.”
“Chiêu Quân tỷ tỷ định đánh nửa chừng rồi bỏ sao?”
Lúc này, Cầu Hồng Tụ đang nói chuyện với Trọng Đào xoay qua nói: “Chiêu Quân tỷ tỷ của muội lúc đó đứng hạng bốn mươi chín, nhưng người thứ năm mươi khi dễ tình nhân nhỏ bé của hắn.”
Tuyết Chi trọn tròn mắt: “Tình nhân nhỏ bé của huynh ấy?”
“Ừh, người thứ năm mươi kia là chồng của tình nhân đó, nghe nói mấy ngày trước đại hội Binh khí phổ đã đánh tình nhân kia, con bé ấy đến méc Chiêu Quân tỷ tỷ của muội, ca ca của muội ngứa mắt, đánh hắn một trận té xuống lôi đài, xém tý mất mạng. Ca ca của muội làm Nga Mi sư phụ xanh hết cả mặt, giật mình kéo người chạy đi mất. Vì vậy mà lão hòa thượng Thích Viêm cũng mắt nhắm mắt mở, đề tên hắn trên bảng này.”
Tuyết Chi nheo mắt nhìn Thượng Quan Thấu: “Nhìn nhân bé nhỏ của huynh tên gì?”
Thượng Quan Thấu nghĩ thật lâu rồi nói: “Không nhớ nửa!”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Lúc Tuyết Chi còn ở Trọng Hỏa Cung, tình tình giống hệt Chu Sa lúc trẻ, nhưng bây giờ lại không giống với Chu Sa, thậm chí còn truyền cho Tuyết Chi “Bí kíp nữ nhân”. Trong đó, điều đầu tiên là ôn nhu. Chu Sa nói nữ nhân có thể có mắt nhỏ, ngực nhỏ, nhưng nhất định phải dịu dàng, còn nói Thiếu cung chủ nàng cái gì cũng có, chỉ không có dịu dàng thôi, chỉ cần dịu dàng một chút thôi cũng được. Tuyết Chi nhớ kỹ trong lòng, nhưng lúc nóng giận lên, không ai có thể khống chế được.
Từ khi nhìn thấy “Sự thật” về Thượng Quan Thấu, Tuyết Chi thấy hắn liền giận, hắn làm sai một chút liền không nhịn được mà cằn nhằn vài câu. Nếu Thượng Quan Thấu biểu hiện không vui một chút, núi lửa của nàng lập tức nổ mạnh. Nàng vốn không muốn vậy, nhưng tự mình lại càng thêm xúc động, cuộc sống gia đình tạm thời cũng không suôn sẻ lắm.
Nháy mắt đã đến tháng Tư, Binh khí phổ ở Thiếu Lâm sắp tổ chức, hồn Tuyết Chi đang bay đến thế giới khác, cũng bị đại hội Binh khí phổ kéo lại.
Cả võ lâm bắt đầu rục rịt, đám người Tuyết Chi cũng chuận bị sẵn sàng đến Thiếu Lâm. Thiếu Lâm Tự nằm ở trung tâm núi Cửu Liên, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, là chỗ lý tưởng để luyện võ. Xung quanh chùa cây cối rậm rạp, nền tảng rộng lớn, trông vô cùng khí thế, nhất là đến đại hội Binh khí phổ, càng thể hiện lịch sử lâu đời và phong thái “Thái Sơn Bắc Đẩu” của Thiếu Lâm tự. Phương trượng Thiếu Lâm – Thích Viêm là vị trụ trì trẻ tuổi nhất trong lịch sử, râu cũng đen láy, ngược lại hoàn toàn hình tượng truyền thống của các vị phương trượng đời trước, có tinh thần trọng nghĩa như Hoa đại hiệp. Mặc dù cũng có tranh luận, nhưng nói chung tiếng lành đồn xa, người người tôn sùng.
Anh hùng đại hội là nơi cá nhân các võ lâm nhân sĩ tỷ thí với nhau, còn đại hội Binh khí phổ là nơi giành vinh dự cho môn phái mình. Tuy trong giang hồ không có phân chia thứ bậc của các môn phái rõ ràng, nhưng để xem xét một môn phái mạnh hay yếu, họ đều thông qua Binh khí phổ mà chọn. Do đó, người đến tham gia đại hội, người đến xem vui đông như trẩy hội. Đại hội chia làm hai bảng, một là Binh khí bảng, hai là bí kíp bảng. Ở bảng binh khí, trong ba năm, môn phái nào khiêu chiến nhưng không có ai ứng chiến thì tự động thay đổi, còn bí kíp bảng thì năm năm.
Tuy Đại hội này là do Thiếu Lâm tổ chức, nhưng phân định thắng thua rất không ‘nhân từ’. Ở sau mỏn đá khắc chữ “Nam Thiếu Lâm Tự” có một quảng trường lớn. Giữa quảng trường là một lôi đài cao ngang bằng với các nóc chùa khác, khinh công yếu thì không thể lên nổi. Vì vậy, việc phân định thắng bại dựa trên hai cách: một là đối thủ mất khả năng chiến đấu, hai là nhận thua, ba là rớt xuống lôi đài.
Vì một môn phái có thể khiêu chiến bao nhiêu lần cũng được, nên các đệ tử trong phái không dám manh động, chỉ đến làm màu. Đại loại là bị đối phương đánh bị thương hoặc trúng yếu huyệt thì sẽ thua. Cho nên, trận đầu tiên thường là chưởng môn thi đấu. Vì bị ảnh hưởng bởi đại hội Binh khí phổ này, nên các nhân tài kiệt xuất thường chỉ có các chưởng môn các phái.
Lúc này, Tuyết Chi đang đứng trước binh khí bảng đỏ thẫm của Hoa Sơn năm ngoái.
Thứ nhất – Thiếu Lâm Tự -Nhiên mộc đao Thích Viêm.
Thứ nhì – Linh Kiếm sơn trang – Khôn Nguyên thần kiếm Lâm Hiên Phượng.
Thứ ba – núi Võ Đang – Thái Cực kiếm Đàm Dịch.
Thứ tư – Trọng Hỏa Cung – Hỗn nguyệt kiếm Hải Đường.
Thứ năm – Nguyệt Thượng cốc – Nhất phẩm Thần Nguyệt trượng Giải Ngữ.
Quả nhiên kiếm là binh khí đứng đầu bảng, những thứ râu ria kia chỉ xếp sau, đa số vũ khí trên bảng là kiếm, sau đó là đao, còn lại là roi, song kiếm, côn, câu và các loại trượng.
Tuyết Chi nhìn tên thứ tư và thứ năm, quay đầu lại hỏi: “Chiêu Quân tỷ tỷ, Giải Ngữ là ai vậy? Xếp sau Hải Đường nè.”
“Người đó là nhị cốc chủ, là bạn hồi trẻ của mẹ huynh, trẻ hơn mẹ huynh một chút, thân thủ rất tốt. Nhưng mà đây là bảng tên của ba năm trước, bây giờ cô cô đã rời khỏi giang hồ rồi.”
“Nhị cốc chủ?” Tuyết Chi vui vẻ nói, “Cô cô đó chính là người trong truyền thuyết sao, người mà chẳng làm gì hết ấy?”
“Thì ra muội đã nghe qua nhị cốc chủ rồi à?” Thượng Quan Thấu cười nói, “Ông ấy là chồng của Giải Ngữ cô cô, thật ra ông ta mới là nhị cốc chủ, nhưng ông ta chỉ quản việc trong cốc, đối ngoại đều là Giải Ngữ ra mặt.
“Vì sao vậy?”
“Ông ấy nói giang hồ thị phi quá, mà ông lại rất ham chơi, làm con ếch ngồi trong cốc cũng có thú vui riêng.”
“Ha ha, thì ra cũng có người có tính cách này. Ta đang nghĩ không biết người đó có phải là Lâm Vũ Hoàng không.”
“Thật ra Lâm đại hiệp cũng có tính cách này.”
Tuyết Chi há hốc mồm: “Lâm …. Đại hiệp?”
“Gọi như vậy lạ lắm sao?”
“Không, không có. Nhưng sao huynh, chưa bao giờ tham gia đại hội Binh khí phổ vậy?”
“Hai năm trước huynh có tham gia mà.” Thượng Quan Thấu nhìn lướt qua bảng đỏ, cuối cùng ở số tám mươi mốt tìm được “Ngọc Cẩm trượng – Thượng Quan Thấu”, vì vậy cười nói, “Năm ngoái còn ở giữa bảng, năm nay rớt hạng nhiều quá nhỉ.”
“Chiêu Quân tỷ tỷ định đánh nửa chừng rồi bỏ sao?”
Lúc này, Cầu Hồng Tụ đang nói chuyện với Trọng Đào xoay qua nói: “Chiêu Quân tỷ tỷ của muội lúc đó đứng hạng bốn mươi chín, nhưng người thứ năm mươi khi dễ tình nhân nhỏ bé của hắn.”
Tuyết Chi trọn tròn mắt: “Tình nhân nhỏ bé của huynh ấy?”
“Ừh, người thứ năm mươi kia là chồng của tình nhân đó, nghe nói mấy ngày trước đại hội Binh khí phổ đã đánh tình nhân kia, con bé ấy đến méc Chiêu Quân tỷ tỷ của muội, ca ca của muội ngứa mắt, đánh hắn một trận té xuống lôi đài, xém tý mất mạng. Ca ca của muội làm Nga Mi sư phụ xanh hết cả mặt, giật mình kéo người chạy đi mất. Vì vậy mà lão hòa thượng Thích Viêm cũng mắt nhắm mắt mở, đề tên hắn trên bảng này.”
Tuyết Chi nheo mắt nhìn Thượng Quan Thấu: “Nhìn nhân bé nhỏ của huynh tên gì?”
Thượng Quan Thấu nghĩ thật lâu rồi nói: “Không nhớ nửa!”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook