Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Cổ Hạo Nhiên không ngờ sẽ có được thứ ngoài ý, sau đó đầu mày nhíu chặt không nói hai lời liền đem mọi chứng cứ bỏ vào trong lòng, đưa tay trực tiếp ấn vào ngòi bút lông được đúc bằng thép, sau một tràng tiếng động nhỏ, mọi thứ hồi phục lại nguyên dạng.
"Lão đại, đại thọ này của Vương gia người tới cũng quá đông rồi, hạng người nào cũng có, mấy ngày này không thể xảy ra sai sót a." Một đạo thanh âm rất nhỏ đột nhiên truyền tới, khiến tay Cổ Hạo Nhiên vốn đã chạm tới cửa lớn, trực tiếp trốn đi.
"Biết là tốt, lão Phiến lão tam bên đó có động tĩnh gì không?" Thanh âm tương đối trầm ổn lạnh lùng truyền tới, tiếp đó liền nghe tiếng bước chân chậm rãi của hai người nhẹ nhàng truyền tới.
Thanh âm trước tiên liền nói: "Không có, chỉ là buổi sáng bên nhà bếp có một tên tiểu tử mới tới bị lạc đường, chạy tới bên góc đó, còn lại không có gì khác thường."
"Lạc đường? Hai ngày nay sao lại còn có người mới vào, nhà bếp cách đây không xa nhưng tuyệt đối cũng không gần, đi, lập tức đem người này điều qua đây cho ta, trước là giám sát, mọi thứ đợi sau vài hôm rồi nói." Thanh âm trầm ổn hơi toát ra vẻ lạnh lẽo, trong lời nói có mang theo mùi vị hoài nghi.
Cổ Hạo Nhiên âm thầm nói người nam nhân này thật lợi hại, lại từ một điểm bất thường này, liền ngửi được mùi vị bất thường, xem ra không phải người dễ đối phó.
Người bên ngoài từ từ đi khỏi, Cổ Hạo Nhiên đang muốn đẩy cửa đi ra, đột nhiên trong đầu chợt lóe sáng, hắn nhớ Điệp Y từng nói, lúc một người buông lỏng nhất chính là một khắc trước bình minh, người trong Vương phủ này nhìn tình hình đều không phải là người bình thường, theo lý mà nói lẽ ra vào lúc nghỉ ngơi vui chơi, không nên lơ là như vậy, mà từ việc mình vừa phát hiện ra bí mật này, nơi đây càng phải là nơi được xem trọng, như vậy xem ra trong đó nhất định còn có sự sắp đặt mà ban ngày mình chưa phát hiện, sau đó thu hồi tay yên lặng đứng sau cánh cửa.
Cổ Hạo Nhiên thần tình thận trọng cảm giác mọi động tĩnh xung quanh, biết trước mắt nếu không mau đi ra, tung tích nhất định sẽ bị lộ ngay lập tức, nhưng thứ Điệp Y chỉ bảo tuyệt đối là đúng, sau đó cố gắng kiềm chế tâm trạng nôn nóng, không gấp từ đây đi ra, ngược lại rất nhàn nhã ở lại trong căn phòng đặc biệt này.
Không mất bao nhiêu thời gian, bên ngoài đột nhiện có mấy đội người âm thầm thay ca nhau, mấy đội người đó như giao thoa lướt qua nhau, mọi thứ đều vô thanh vô tức, đến một chút điềm báo cũng không có, Cổ Hạo Nhiên lưng quay về hướng cửa sổ cẩn thận lắng nghe động tĩnh của những người này, mắt không nhìn ra ngoài chút nào, đây là lời dạy của Điệp Y, nếu một người trải qua huấn luyện, bất kỳ ánh nhìn chăm chú dị thường nào đều sẽ bị đám người này phát giác, tốt nhất là im lặng quan sát sự thay đổi.
"Vấn đề?"
"Không có."
Sau mấy thanh âm cực thấp được truyền ra, Cổ Hạo Nhiên chỉ nghe thấy sau tiếng thân hình mang theo gió truyền tới, khắp viện lại yên lặng như trước, Cổ Hạo Nhiên cũng không đợi nổi thời cơ tốt nhất để thoát ra, sau đó nhân lúc mấy đội giao thoa, mau chóng từ trong phòng xông ra, thân hình vài lần lắc lư liền chìm trong bóng tối.
Rẽ trái, rẽ phải, Cổ Hạo Nhiên vừa tính toán vị trí, vừa mau chóng chạy ra ngoài, Vương phủ này đường bên phía nhà chính là phức tạp nhiều thay đổi nhất, những nơi khác tương đối dễ dàng hơn nhiều, nếu có thể không có bất ngờ không có rủi ro vượt qua ải này, Cổ Hạo Nhiên chí ít nắm chắc chín phần có thể ra khỏi Vương phủ.
Hu, hai khắc ngắn ngủi, Cổ Hạo Nhiên cảm thẩy dài như một canh giờ, trước mắt thấy mình đã ra khỏi phạm vi nhà chính, Cổ Hạo Nhiên bất giác thở dài một hơi, trong lòng giống như vừa trút được tảng đá nặng, tâm trạng hơi thả lỏng đi về phía ngoài Vương phủ chuồn đi, nghe thấy tiếng huyên náo cách đó không xa truyền tới, Cổ Hạo Nhiên khóe miệng bất giác kéo ra một nụ cười mỉa, hôm nay nếu hắn đi khỏi đây, vậy thì nơi đây sẽ là màn phồn hoa, yến hội xa xỉ cuối cùng.
Leng keng, trong sắc đêm vắng vẻ đột nhiên truyền ra một tiếng vang nhỏ, trong lòng Cổ Hạo Nhiên chợt kinh hãi, tuy mình đã có chút thả lỏng, nhưng cũng tuyệt đối không sơ hở tới mức sẽ đụng chúng cơ quan nào đó, vừa nãy không nhìn thấy gì cả, trên mũi chân lại cảm giác có chút lực cản, Cổ Hạo Nhiên liền chau mày, thân hình vốn đang chạy về phía trước đột nhiên gia tốc, trong màn đêm như lưỡi kiếm đột nhiên nhảy về phía trước.
Trong nháy mắt chỉ thấy nơi hắn đã đi qua, đột nhiên từ trên mặt đất bắn ra mười mấy đạo lợi tiễn, từ nhiều hướng khác nhau, góc độ phức tạp nhằm vào các điểm vị trí trên đoạn đường này, thanh âm lợi tiễn phá không bay đi trong sắc đêm đột nhiên vang lên, sắc bén và quỷ dị.
Cổ Hạo Nhiên nghe thanh âm lợi tiễn phá không từ sau truyền tới, không cần quay đầu cũng có thể cảm giác rất rõ vị trí mà những lực đạo đó nhằm vào, nếu mình chậm một bước, cứ cho là có thể tránh được tất cả lợi tiễn, nhưng quyền chủ động cũng đã mất đi, sau đó Cổ Hạo Nhiên không quay đầu lại, thân hình đã toàn lực lao về phía trước, chỉ thấy một thân ảnh màu đen chạy như tên bay trong bầu trời đêm, hướng về phía ngoài Vương phủ mà chạy.
Cổ Hạo Nhiên tuy đã rất cẩn thận, nhưng xem ra Thục vương này thật sự là người giỏi tâm kế, ở vòng ngoài của nhà chính, mọi người đều cho rằng đã ra khỏi đường cảnh giới, lại bố trí một tầng cảnh giới cường lực mà vừa nãy trên mặt cỏ Cổ Hạo Nhiên chính là đụng phải dây thép nối với cơ quan, đây chính là nguyên nhân không ai dám tới Thục vương phủ trộm đồ, vì hắn sẽ khiến ngươi bỏ mạng lại đây.
Chỉ trong nháy mắt Cổ Hạo Nhiên liền nghe thấy tiếng thân hình dao động vang lên từ bốn phương tám hướng, là hộ vệ bên cạnh nghe thấy biến động khác thường đều chạy tới đây, trong lòng Cổ Hạo Nhiên bình tĩnh dị thường, một mặt mau chóng tính toán vị trí để tẩu thoát, một mặt lấy nhuyễn kiếm nắm chặt trong tay, chuẩn bị đối phó với mọi công kích, kiểu này xem ra đã không thể thiện ý được nữa.
Soạt, tiếng lợi kiếm phá không công kích tới, Cổ Hạo Nhiên nghe tiếng gió mạnh mẽ đang nhằm tới sau lưng mình, nghe thanh âm phát ra đó biết là người phía sau chỉa trường kiếm tới, sau đó cước bộ căn bản không ngừng, đầu cúi xuống tránh kiếm phía sau tới, vẫn chạy như bay về phía trước.
Xung quanh hộ viện đang gấp rút tới, thấy Cổ Hạo Nhiên căn bản không quay đầu để tiếp kiếm, không giao thủ thì căn bản không cách nào trì hoãn tốc độ của Cổ Hạo Nhiên, mà bây giờ dựa vào tốc độ của hai phía, cư nhiên trong nhất thời làm thế nào cũng không thể đuổi kịp thân ảnh Cổ Hạo Nhiên, bất giác tạo thành tình cảnh, một bên vô thanh mau chóng chạy, một bên vô tức gấp gáp đuổi theo.
"Đứng lại, tiểu tử, ngươi nếu thành thật nói rõ mục đích đến, dựa vào hôm nay là ngày tốt thọ đản của Vương gia bọn ta, có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng, nếu để bọn ta bắt được, thì đừng trách bọn ta không khách khí."
Một đạo thanh âm trầm ổn lão luyện từ phía sau truyền tới, Cổ Hạo Nhiên nghe ra là giọng nói của người nam tử được gọi là lão đại, đến chút sắc mặt cũng không thay đổi, lời này đi mà gạt quỷ, nếu hắn tin vậy chỉ còn đợi biến thành quỷ, sau đó Cổ Hạo Nhiên ngay cả chút khí tức cũng không có biến hóa, đột nhiên gia tăng tốc độ chạy về phía trước, bây giờ cũng không lo nổi cái gì mà cơ quan, cái gì mà đường ngõ, cái gì mà người rồi, Cổ Hạo Nhiên một lòng chỉ phán đoán hướng đi có chính xác hay không, cũng không lo nổi những thứ khác nữa.
"Tiểu tử ngươi muốn chết, dừng lại cho ta." Lão đại đó thấy Cổ Hạo Nhiên không thèm quan tâm chạy thẳng về phía trước, bất giác hừ lạnh một tiếng đột nhiên bắt lấy người mang cung tên vừa nãy mới chạy qua đây, kéo cung nhằm vào bóng lưng Cổ Hạo Nhiên vù một tiễn bắn về phía đó.
Tiễn này lực đại thế trầm mang theo tiếng gió mạnh mẽ nhằm tới sau lưng Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên nghe tiếng gió phân biệt thế tới, tiễn này bao trùm tất cả chỗ hiểm sau lưng hắn, bất kỳ sự trốn tránh nào đều buộc phải rời khỏi vị trí ban đầu, chỉ là nếu cản như vậy, thì người phía sau đều có thể đuổi kịp.
Cổ Hạo Nhiên đôi mắt hơi híp lại trong đó thoáng qua thần thái kiên định, ngay vào lúc tiếng gió phía sau vừa ập tới, chân đột nhiên bay lên không, phương vị, lực đạo đều được tính toán vô cùng chuẩn xác, một chân giẫm lên đầu mũi tên vừa được bắn qua đây, mượn lực đạo vô cùng mạnh mẽ này, sau một cú nhảy thân hình đáp xuống phía xa xa, ngược lại còn kéo dài cự ly với đám người phía sau hơn so với vừa nãy.
"Hảo bản lĩnh, tiếp thêm một tên nữa của ta." Lão đại của cả hộ viện thấy Cổ Hạo Nhiên không lùi ngược lại còn tiến, hừ lạnh một tiếng sau đó lại bắt lấy một cung tên bên cạnh nữa, song cung hợp lại kẹp một mũi tên thép, nhằm vào đầu Cổ Hạo Nhiên mà bắn đi.
Cổ Hạo Nhiên đôi mày nhíu chặt, thân pháp đồng dạng đã không cách nào sử dụng, trong tình hình khẩn cấp, cắn răng xoay người lại một kiếm đỡ công kích của lợi tiễn vừa bắn qua đây, chỉ nghe thấy vang lên một tiếng bing, trong sắc đêm yên tĩnh nghe ra vô cùng trong trẻo, lão đại đó thấy cuối cùng đã bức được Cổ Hạo Nhiên xoay người tiếp chiêu, trong lòng đang vui mừng, không ngờ Cổ Hạo Nhiên như diều đứt dây, đón lực đạo của hắn liền bay đi.
Lão đại trong lòng chợt kinh hãi, thân thủ vừa nãy đó sao lại không hữu dụng như vậy, bị một tiễn của mình công kích mà bay đi, trong lòng còn chưa kịp suy nghĩ, thì liền thấy thân hình bị công kích của Cổ Hạo Nhiên thoáng qua trong không trung, tốc độ vô song bay về phía trước, tình hình đó làm gì có vết tích thụ thương của việc trúng công kích, rõ ràng là cách lần nữa mượn lực tiến về phía trước.
Lão đại phía sau mang theo sự lạnh lùng đôi tay vừa vung lên những người đuổi theo đều dừng lại phía sau hắn, nhìn phía trước trong nhất thời không còn thấy thân ảnh Cổ Hạo Nhiên, khóe miệng lão đại bất giác trưng ra nụ cười lãnh khốc, nơi đó hắn còn dám tới, vậy thì hắn tự tìm chết rồi, không trách người khác được.
Đây nhìn tựa như đại quy mô truy bắt, thật ra cũng chẳng qua là mấy người bọn lão đại ở gần đó nghe động tĩnh mới đuổi qua đây, giao đấu với Cổ Hạo Nhiên hai lần chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, người của khắp hộ viện còn chưa tập họp qua đây, Cổ Hạo Nhiên đã mất tăm hơi.
"Lão đại, sao không đuổi nữa?"
Lão đại của cả hộ viện lạnh lùng nhìn về phía Cổ Hạo Nhiên biến mất, nhàn nhạt nói: "Các ngươi lẽ nào đã quên, trong Vương phủ này có mấy nơi nguy hiểm?" Mấy người nãy giờ theo hắn đuổi tới đây, bỗng im bặt, đúng vậy, Vương phủ này đâu đâu cũng là cạm bẫy, nhà chính không phải là nơi nguy hiểm duy nhất, những thứ này chỉ có hộ viện già đời mới có tư cách biết, mà rất không may bọn họ đều là như vậy.
Cổ Hạo Nhiên sau vài cú bay nhảy xông về khu đất trống, đang cảm thấy ở nơi thoáng đãng càng dễ bị đuổi kịp hắn chuẩn bị gia tăng tốc độ, nhưng đột nhiên phát hiện người đằng sau không đuổi tới, trong lòng Cổ Hạo Nhiên bất giác vừa tăng cường thận trọng, vừa cẩn thận quan sát khu vực xung quanh.
Rầm rầm, Cổ Hạo Nhiên còn chưa kịp nhìn kỹ đây là đâu, dưới chân đột nhiên lọt vào bẫy bên tai còn lờ mờ nghe tiếng nước chảy truyền tới, Cổ Hạo Nhiên bất giác đại kinh, ở đây sao lại có tiếng nước, trong giây phút đầu tiên cảm giác được cái bẫy dưới đất, liền cố để thân mình ngoi lên giữa không trung.
Cổ Hạo Nhiên giữa không trung tập trung mọi lực chú ý nhìn bốn phương tám hướng, đối diện với mình là một tòa tháp chuông, dưới ánh sáng phản chiếu trong ngôi nhà lưu ly, Cổ Hạo Nhiên chỉ thấy trước mắt hoa lên, mấy đạo hàn quang của lợi kiếm đang được bắn ra từ tháp chuông, Cổ Hạo Nhiên thân giữa không trung không có chỗ để mượn lực, sau đó cố hít vào một hơi, nhuyễn kiếm trong tay không dễ phát trong nháy mắt đỡ đòn tấn công của lợi tiễn được bắn ra trước nhất.
Cổ Hạo Nhiên một kiếm đáp lên mũi tên, mượn thế trong không trung cố gắng xoay người nhảy nghiêng qua, trên đầu mấy mũi tên lấp lánh hàn quang, ngửi được một mũi tên có mùi tanh hôi trong nháy mắt từ dưới chân Cổ Hạo Nhiên bay qua, bing một tiếng không biết bắn trúng thứ gì ở sau lưng, phát ra tiếng va chạm nặng nề, có thể thấy mấy mũi tên này nhanh biết mấy, mạnh biết mấy.
Trong lòng Cổ Hạo Nhiên nhẹ thở hắt ra một hơi, nhuyễn kiếm huy vũ bảo vệ xung quanh mình liền rơi xuống đất, bầu trời trăng sáng, trong giây phút nhuyễn kiếm huy vũ trong tay Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên đột nhiên phát hiện một đạo hàn quang nổi bật trên thân kiếm, thoáng qua, bất giác trong lòng đại kinh cúi đầu cố gắng nhìn xuống.
Chỉ thấy trên mặt đất lúc này đầy rẫy những mũi đao sắc nhọn chỉa thẳng lên trên, mắt thấy sắp đáp xuống đất, Cổ Hạo Nhiên ánh mắt chợt lay động, cắn răng xoay người thành đầu dưới chân trên, nhuyễn kiếm trong tay vào ngay phút mấu chốt đỡ trên mặt đất, sau cú đàn hồi đem Cổ Hạo Nhiên bật ra lại.
Sau tiếng ting ting tong tong, Cổ Hạo Nhiên mặt đầy vẻ nghiêm túc đứng trên mặt đất, nơi đôi chân đang đứng, lưỡi đao sắc nhọn đều bị Cổ Hạo Nhiên một kiếm quét thành bình địa, Cổ Hạo Nhiên đứng trong một thước vuông, lúc này mới nhẹ thở ra.
Nhìn lưỡi đao được tẩm cực độc, Cổ Hạo Nhiên bất giác hít sâu một hơi thầm nói: "May mà mình tới, không phải là những huynh đệ khác, dựa vào bản lĩnh của mình ứng phó còn khó khăn như vậy, súyt chút thì bị phế ở đây, nếu là người khác tới, e thật sự rơi vào nơi một đi không về."
Tiếng người, tiếng người huyên náo ngày càng gần, rõ ràng người đuổi bắt đã bắt đầu nhiều hơn, Cổ Hạo Nhiên nhìn sắc đêm xung quanh một lượt, dưới ánh trăng bãi đất trống vô cùng âm u, trong tòa kiến trúc yên tĩnh đứng đó, không biết còn ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm, còn có bao nhiêu cơ quan có thể dồn người ta tới chỗ chết?
Nguy hiểm, nếu không phải nguy hiểm thật sự thì người đuổi theo hắn không thể không đuổi theo, nhưng nếu đợi ở đây, chờ đợi hắn nhất định vẫn là con đường chết, Cổ Hạo Nhiên đương nhiên hiểu được nặng nhẹ và được mất, ngẩng đầu nhìn xung quanh dường như một con mãnh cầm đang mở to miệng, sự hung hiểm không nói cũng rõ, Cổ Hạo Nhiên bất giác giận dữ cắn răng, mũi chân điểm một cái trên mặt đất liền bay về phía tháp chuông.
Bing, Cổ Hạo Nhiên một kiếm đáp xuống lan can của tháp chuông, sau mấy cú nhào lộn không ngừng nghỉ, chỉ mượn sức của nhuyễn kiếm liền leo lên tới đỉnh tháp chuông, mọi thứ ở đây đều quá không an toàn rồi, Cổ Hạo Nhiên không cách nào phân biệt ai nguy hiểm ai không không nguy hiểm, cho nên tay cũng không dám chạm vào tòa kiến trúc nguy hiểm này, bên trên có độc hay không ai mà biết được.
Khi đôi chân Cổ Hạo Nhiên vừa chạm vào đỉnh tháp chuông, đột nhiên từ trong tháp chuông bắn ra vô số đạo lợi tiễn, khắp căn nhà lúc này giống như một ống pháo hoa, chẳng qua thứ từ trong đó bắn ra không phải là pháo hoa chói mắt xán lạn, mà là mũi tên khiến người ta chết.
Cổ Hạo Nhiên sớm đã nghĩ tới có nhiều mai phục như vậy, ở đây tuyệt đối sẽ không quá an toàn, đôi chân vừa dính lên đỉnh nhà liền nhào người xuống, dựa vào nhuyễn kiếm cắm trên vách nhà để chống đỡ trọng lượng của cả cơ thể, cứ như vậy mà treo lơ lửng trong không trung, còn những cung tên đều chỉa lên trên bắn tứ phía, khiến Cổ Hạo Nhiên bất giác toát mồ hôi lạnh, nếu không phải mình nghe lời Điệp Y, khi ngươi tưởng đả an toàn mà thở phào, thì chính là lúc thần chết vẫy tay gọi ngươi, cho nên không chỉ không thả lỏng, ngược lại càng thêm thận trọng, cũng vì vậy mà tránh được những chiêu thức quyết sát căn bản không cách nào né tránh được.
Yên tĩnh, sau phút vạn tiễn đều bắn ra, tứ phía yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu và tiếng mũi tên rơi về phía xa xa, trong sắc đêm giống như rơi vào lòng người, mang theo thanh âm trong trẻo khiến lòng người kinh hãi.
Cổ Hạo Nhiên treo lơ lửng trên mái nhà sau vài bận thăm dò, trở người một cái nhảy lên trên, thấy cả tòa nhà lưu ly dưới ánh trăng tản phát ra ánh sáng trắng xinh đẹp, giống như mặt hồ tản phát ra ánh sáng tươi đẹp, nhưng không biết đằng sau sự mỹ lệ này, lại ẩn giấu vũ khí hung sát chí mạng.
Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nặng nề đạp lên nóc nhà liền muốn xông ra ngoài, đột nhiên nóc nhà sau khi chịu một đòn nặng nề này liền chậm rãi nứt ra, Cổ Hạo Nhiên bất giác hơi ngẩn ra, thấy trên nóc nhà dưới chân mình vài tấm ngói lưu ly tách ra, lộ ra một chiếc hộp gỗ bên trong, Cổ Hạo Nhiên vừa thấy vậy không nói hai lời, xé lấy mảnh dưới y sam mau chóng gói lại, thử thăm dò một lúc những chỗ khác trong ngôi nhà, thấy không có động tĩnh gì, bất giác thi triển thân pháp để túi vải trên lưng liền chạy, thứ đồ được lộ ra ở nơi được cảnh giác nghiêm ngặt như thế, nghĩ cũng biết không phải là vật tầm thường.
Đèn lồng, đèn lồng màu đỏ, Cổ Hạo Nhiên liếc mắt nhìn đèn lòng treo trên góc tường, sau đó đôi mắt hàn quang chợt lay động, đôi tay cùng lúc lấy lồng đèn xuống ném về phía những căn phòng đó, tuy căn phòng có thứ được đúc bằng thép, nhưng đại đa số vẫn được làm bằng gỗ.
Ánh lửa, Cổ Hạo Nhiên mới chạy khỏi nơi nguy hiểm, thì liền thấy phía sau ngọn lửa đã cháy cuồn cuồn, Cổ Hạo Nhiên cũng không lo kinh ngạc, gia tăng tốc độ tìm chuẩn phương hướng liền chạy ra ngoài, Vương phủ này cũng có chút lớn, dựa vào tốc độ của hắn nửa canh giờ cũng không ra nổi, càng đừng nói nơi hắn đang ở là nhà chính chỗ sâu nhất trong Vương phủ.
Ánh lửa xung thiên, chẳng mất bao nhiêu thời gian ngọn lửa đã bắt đầu cháy hừng hực, Cổ Hạo Nhiên không biết, nơi đây là thư phòng của Thục vương, thường ngày không biết Thục vương để những thứ gì, ở đây nghiêm cấm bất kỳ sự xuất hiện nào của nước, đâu đâu cũng có thể thấy thép và phòng ốc, nhưng không thấy bất kỳ hoa cỏ cây cối nào, sau bao năm tháng tích lũy, bản chất của căn phòng sớm đã khô tới có thể tự bốc cháy, làm gì cần gặp phải lửa, nơi Cổ Hạo Nhiên vứt lồng đèn đều nhằm về phía căn phòng được làm bằng gỗ, lần này phải nói là rất nhanh, trong nháy mắt e sẽ trở thành một bãi đất hoang tàn.
Tiếng huyên náo, tiếng kinh ngạc kêu la đột nhiên vang lên, người ở khắp nơi đều ùn ùn kéo tới, hành động truy bắt Cổ Hạo Nhiên vốn được tiến hành trong yên lặng, dù gì hôm nay cũng là thọ đản của Thục vương, nếu vào lúc này xảy ra sự tình, há không phải là chuyện quá mất mặt sao, mà lúc này ánh lửa xung thiên vừa cháy, muốn đem chuyện này xử lý êm đẹp xem ra đã là việc không thể.
"Đúng là thứ to gan, lại dám phóng hỏa đốt nhà, người đâu, triệu tập tất cả hộ viện và thị vệ, hôm nay nhất định phải bắt được cho ta." Lão đại nãy giờ đứng bên ngoài bố trí, thấy bên trong sau một trận ồn ào đột nhiên thấy ngọn lửa xung thiên, bất giác chấn kinh cùng lúc siết chặt tay, vẻ mặt đầy tức giận ra lệnh nói.
Bên ngoài hộ vệ vốn đã vây thành một vòng, sớm đã thấy Cổ Hạo Nhiên tiến về phía này, bất giác đều vui vẻ thoải mái ở bên ngoài quan sát, lúc này đột nhiên thấy lửa lớn, bất giác đều thất sắc, ở đây có vị trí thế nào trong lòng Thục vương, Cổ Hạo Nhiên không rõ nhưng họ sao không rõ chứ, bọn họ trừng mắt nhìn chuyện xảy ra, tội này đã khó thoát, nếu còn không bắt được người phóng hỏa, chỉ có thể lấy chết tạ tội, bất giác đều lớn tiếng gào lên tứ phía liền siết chặt vòng vây.
"Lão đại, người tới xuất hiện ở Nghênh viện."
"Lão đại, người tới đã đến Phong viện."
"Lão đại, Lý lầu, bên đó chúng tôi đã đem hắn vây chặt trong lầu rồi."
Bây giờ cũng không để ý tới cái gì mà thọ đản và che giấu rồi, hộ viện và thị vệ của toàn bộ Vương phủ đều được điều động, pháo hoa màu xanh trong sắc đêm mang theo thanh âm gấp gáp, Thục vương phủ to lớn trong thời gian sớm nhất, không biết là cơ quan nào, tất cả ánh lửa từ các nơi đều sáng lên, soi sáng khắp Thục vương phủ.
Cổ Hạo Nhiên một thân hắc y đang chạy như bay trong gió đêm, thấy trong nháy mắt đâu đâu cũng đều sáng rực, đến cả một nơi để ẩn thân cũng không có, còn đám hộ viện bảo vệ ở các nơi, đều hiện thân, thấy hắn cũng không động thủ, chỉ mau chóng đốt một cây pháo hoa, Cổ Hạo Nhiên biết đó chính là đang truyền tin đi, bất giác trong lòng kinh ngạc, cuối cùng vẫn là xem nhẹ cách bố trí cơ quan của Thục vương phủ rồi, ánh sáng trong nháy mắt này mọi nơi đều được chiếu sáng, hắn ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, nhưng không ngờ bản thân lại gặp phải giây phút nguy hiểm nhất.
Thủ lĩnh hộ viện nãy giờ luôn đứng ở nơi phát hỏa sầm mặt, vừa chỉ huy cứu hỏa, vừa không ngừng thu thập tin tức của Cổ Hạo Nhiên, thấy mọi người bẩm báo Cổ Hạo Nhiên nãy giờ đều nhằm về đông viện mà thoát khỏi vòng vây, sau đó đã sắp xếp rất nhiều người chờ ở đó, lúc này nghe thấy Cổ Hạo Nhiên đã bị vây trong Lý lầu lão đại lạnh lùng cười nói: "Để ta xem xem là người thế nào lại dám to gan tới vậy." Nói xong, vung tay sắc mặt tương đối khó coi mau chóng tiến về Lý lầu.
Cổ Hạo Nhiên lúc này đang đứng trong Lý lầu trước mặt là khu đất trống, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng xem xét xung quanh, nhuyễn kiếm trong tay chỉ thẳng về người cầm đầu phía trước, bên cạnh hắn vài thi thể đã ngã xuống, người xung quanh mặt đầy vẻ tức giận nhìn Cổ Hạo Nhiên, chỉ biết vây chặt hắn vào bên trong, nhưng đã không còn ai dám lên trước tranh công lao bắt sống hắn.
Cổ Hạo Nhiên quét mắt nhìn đám người xung quanh rất biết tiến thoái, trong lòng bất giác trở nên khẩn trương, không phải hắn không muốn tốc chiến tốc quyết, nhưng vì vòng cung tên vây bên ngoài khiến hắn căn bản không cách nào động đậy được, lần xung chiến vừa nãy, mắt thấy hắn đã có thể từ trong thân ảnh những người này xông ra ngoài, nhưng lại bị người cầm đầu rất biết nhìn thời cơ, mau chóng hạ lệnh bắn chết hết những người xông lên trước, khiến hắn hoàn toàn không có cơ hội đào tẩu.
Chết lặng, ánh đuốc sáng trưng đem cả Lý lầu soi sáng như ban ngày, trong ba vòng ngoài ba vòng người, dưới ánh lửa đỏ rực lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Hạo Nhiên đang bị vây chính giữa, không ai nói chuyện, cũng không ai kêu la, thậm chí trên mặt mọi người ngoài vẻ chấn kinh ra, đến một chút biểu tình khác cũng không có.
Trong yên lặng đột nhiên có vài người mau chóng chạy tới, chỉ thấy tên cầm đầu vẻ mặt nghiêm túc, một khuôn mặt chữ điền lúc này sự tức giận và lãnh khốc không nói thành lời, người tới đến trước vòng vây, dừng lại trên dưới đánh giá Cổ Hạo Nhiên, lãnh khốc nói: "Đã dám tới Vương phủ làm loạn, lại không có gan lộ ra diện mạo thật, sao, có phải là không thể gặp ai không?"
Cổ Hạo Nhiên nghe thanh âm mới biết, người trước mặt chính là người được gọi là lão đại thủ lĩnh của hộ viện, sau đó nhàn nhạt nói: "Dựa vào ngươi còn chưa đủ tư cách để thấy mặt ta."
Lão đại sầm mặt xuống hừ lạnh một tiếng nói: "Chết tới nơi, còn dám ngông cuồng."
Cổ Hạo Nhiên cùng dạng hừ lạnh một tiếng nói: "Dựa vào ngươi, còn chưa có tư cách nói câu này." Cổ Hạo Nhiên là người tâm tư linh hoạt, một mặt xoay chuyển suy nghĩ để đối phó một mặt thấy sau khi tên lão đại này tới cũng không có hành động gì khác thường, liền hiểu ra hắn không có quyền xử lý mình, phía sau đương nhiên còn có người tới.
Lão đại bị câu nói này của Cổ Hạo Nhiên làm nghẹn trong lòng. Nếu thường ngày cả Vương phủ này ngoài ba vị tổng quản ra, thì hắn là người có quyền lực lớn nhất, xử người nào căn bản không cần nói, nếu có tên phỉ nhân như Cổ Hạo Nhiên thì có thể trực tiếp hạ lệnh xử tử, nhưng hôm nay Cổ Hạo Nhiên tạo ra họa quá lớn, đã kinh động tất cả mọi người, mệnh lệnh từ trên đưa tới, hắn không thể làm chủ, sau đó vẻ mặt âm trầm nói: "Tiểu tử, đừng vui mừng quá sớm, ta sẽ cho ngươi biết cái giá trộm vào Vương phủ."
Cổ Hạo Nhiên ồ lên một tiếng rồi lạnh lùng nói: "Vậy sao?"
Cổ Hạo Nhiên vừa ứng phó đám người này, vừa suy nghĩ nhanh, sau khi nhìn lướt qua xung quanh một lượt, trong ánh lửa đôi mắt Cổ Hạo Nhiên đột nhiên sáng lên, khóe miệng được giấu sau lớp màn đen từ từ kéo ra một nụ cười.
Còn tiếp
"Lão đại, đại thọ này của Vương gia người tới cũng quá đông rồi, hạng người nào cũng có, mấy ngày này không thể xảy ra sai sót a." Một đạo thanh âm rất nhỏ đột nhiên truyền tới, khiến tay Cổ Hạo Nhiên vốn đã chạm tới cửa lớn, trực tiếp trốn đi.
"Biết là tốt, lão Phiến lão tam bên đó có động tĩnh gì không?" Thanh âm tương đối trầm ổn lạnh lùng truyền tới, tiếp đó liền nghe tiếng bước chân chậm rãi của hai người nhẹ nhàng truyền tới.
Thanh âm trước tiên liền nói: "Không có, chỉ là buổi sáng bên nhà bếp có một tên tiểu tử mới tới bị lạc đường, chạy tới bên góc đó, còn lại không có gì khác thường."
"Lạc đường? Hai ngày nay sao lại còn có người mới vào, nhà bếp cách đây không xa nhưng tuyệt đối cũng không gần, đi, lập tức đem người này điều qua đây cho ta, trước là giám sát, mọi thứ đợi sau vài hôm rồi nói." Thanh âm trầm ổn hơi toát ra vẻ lạnh lẽo, trong lời nói có mang theo mùi vị hoài nghi.
Cổ Hạo Nhiên âm thầm nói người nam nhân này thật lợi hại, lại từ một điểm bất thường này, liền ngửi được mùi vị bất thường, xem ra không phải người dễ đối phó.
Người bên ngoài từ từ đi khỏi, Cổ Hạo Nhiên đang muốn đẩy cửa đi ra, đột nhiên trong đầu chợt lóe sáng, hắn nhớ Điệp Y từng nói, lúc một người buông lỏng nhất chính là một khắc trước bình minh, người trong Vương phủ này nhìn tình hình đều không phải là người bình thường, theo lý mà nói lẽ ra vào lúc nghỉ ngơi vui chơi, không nên lơ là như vậy, mà từ việc mình vừa phát hiện ra bí mật này, nơi đây càng phải là nơi được xem trọng, như vậy xem ra trong đó nhất định còn có sự sắp đặt mà ban ngày mình chưa phát hiện, sau đó thu hồi tay yên lặng đứng sau cánh cửa.
Cổ Hạo Nhiên thần tình thận trọng cảm giác mọi động tĩnh xung quanh, biết trước mắt nếu không mau đi ra, tung tích nhất định sẽ bị lộ ngay lập tức, nhưng thứ Điệp Y chỉ bảo tuyệt đối là đúng, sau đó cố gắng kiềm chế tâm trạng nôn nóng, không gấp từ đây đi ra, ngược lại rất nhàn nhã ở lại trong căn phòng đặc biệt này.
Không mất bao nhiêu thời gian, bên ngoài đột nhiện có mấy đội người âm thầm thay ca nhau, mấy đội người đó như giao thoa lướt qua nhau, mọi thứ đều vô thanh vô tức, đến một chút điềm báo cũng không có, Cổ Hạo Nhiên lưng quay về hướng cửa sổ cẩn thận lắng nghe động tĩnh của những người này, mắt không nhìn ra ngoài chút nào, đây là lời dạy của Điệp Y, nếu một người trải qua huấn luyện, bất kỳ ánh nhìn chăm chú dị thường nào đều sẽ bị đám người này phát giác, tốt nhất là im lặng quan sát sự thay đổi.
"Vấn đề?"
"Không có."
Sau mấy thanh âm cực thấp được truyền ra, Cổ Hạo Nhiên chỉ nghe thấy sau tiếng thân hình mang theo gió truyền tới, khắp viện lại yên lặng như trước, Cổ Hạo Nhiên cũng không đợi nổi thời cơ tốt nhất để thoát ra, sau đó nhân lúc mấy đội giao thoa, mau chóng từ trong phòng xông ra, thân hình vài lần lắc lư liền chìm trong bóng tối.
Rẽ trái, rẽ phải, Cổ Hạo Nhiên vừa tính toán vị trí, vừa mau chóng chạy ra ngoài, Vương phủ này đường bên phía nhà chính là phức tạp nhiều thay đổi nhất, những nơi khác tương đối dễ dàng hơn nhiều, nếu có thể không có bất ngờ không có rủi ro vượt qua ải này, Cổ Hạo Nhiên chí ít nắm chắc chín phần có thể ra khỏi Vương phủ.
Hu, hai khắc ngắn ngủi, Cổ Hạo Nhiên cảm thẩy dài như một canh giờ, trước mắt thấy mình đã ra khỏi phạm vi nhà chính, Cổ Hạo Nhiên bất giác thở dài một hơi, trong lòng giống như vừa trút được tảng đá nặng, tâm trạng hơi thả lỏng đi về phía ngoài Vương phủ chuồn đi, nghe thấy tiếng huyên náo cách đó không xa truyền tới, Cổ Hạo Nhiên khóe miệng bất giác kéo ra một nụ cười mỉa, hôm nay nếu hắn đi khỏi đây, vậy thì nơi đây sẽ là màn phồn hoa, yến hội xa xỉ cuối cùng.
Leng keng, trong sắc đêm vắng vẻ đột nhiên truyền ra một tiếng vang nhỏ, trong lòng Cổ Hạo Nhiên chợt kinh hãi, tuy mình đã có chút thả lỏng, nhưng cũng tuyệt đối không sơ hở tới mức sẽ đụng chúng cơ quan nào đó, vừa nãy không nhìn thấy gì cả, trên mũi chân lại cảm giác có chút lực cản, Cổ Hạo Nhiên liền chau mày, thân hình vốn đang chạy về phía trước đột nhiên gia tốc, trong màn đêm như lưỡi kiếm đột nhiên nhảy về phía trước.
Trong nháy mắt chỉ thấy nơi hắn đã đi qua, đột nhiên từ trên mặt đất bắn ra mười mấy đạo lợi tiễn, từ nhiều hướng khác nhau, góc độ phức tạp nhằm vào các điểm vị trí trên đoạn đường này, thanh âm lợi tiễn phá không bay đi trong sắc đêm đột nhiên vang lên, sắc bén và quỷ dị.
Cổ Hạo Nhiên nghe thanh âm lợi tiễn phá không từ sau truyền tới, không cần quay đầu cũng có thể cảm giác rất rõ vị trí mà những lực đạo đó nhằm vào, nếu mình chậm một bước, cứ cho là có thể tránh được tất cả lợi tiễn, nhưng quyền chủ động cũng đã mất đi, sau đó Cổ Hạo Nhiên không quay đầu lại, thân hình đã toàn lực lao về phía trước, chỉ thấy một thân ảnh màu đen chạy như tên bay trong bầu trời đêm, hướng về phía ngoài Vương phủ mà chạy.
Cổ Hạo Nhiên tuy đã rất cẩn thận, nhưng xem ra Thục vương này thật sự là người giỏi tâm kế, ở vòng ngoài của nhà chính, mọi người đều cho rằng đã ra khỏi đường cảnh giới, lại bố trí một tầng cảnh giới cường lực mà vừa nãy trên mặt cỏ Cổ Hạo Nhiên chính là đụng phải dây thép nối với cơ quan, đây chính là nguyên nhân không ai dám tới Thục vương phủ trộm đồ, vì hắn sẽ khiến ngươi bỏ mạng lại đây.
Chỉ trong nháy mắt Cổ Hạo Nhiên liền nghe thấy tiếng thân hình dao động vang lên từ bốn phương tám hướng, là hộ vệ bên cạnh nghe thấy biến động khác thường đều chạy tới đây, trong lòng Cổ Hạo Nhiên bình tĩnh dị thường, một mặt mau chóng tính toán vị trí để tẩu thoát, một mặt lấy nhuyễn kiếm nắm chặt trong tay, chuẩn bị đối phó với mọi công kích, kiểu này xem ra đã không thể thiện ý được nữa.
Soạt, tiếng lợi kiếm phá không công kích tới, Cổ Hạo Nhiên nghe tiếng gió mạnh mẽ đang nhằm tới sau lưng mình, nghe thanh âm phát ra đó biết là người phía sau chỉa trường kiếm tới, sau đó cước bộ căn bản không ngừng, đầu cúi xuống tránh kiếm phía sau tới, vẫn chạy như bay về phía trước.
Xung quanh hộ viện đang gấp rút tới, thấy Cổ Hạo Nhiên căn bản không quay đầu để tiếp kiếm, không giao thủ thì căn bản không cách nào trì hoãn tốc độ của Cổ Hạo Nhiên, mà bây giờ dựa vào tốc độ của hai phía, cư nhiên trong nhất thời làm thế nào cũng không thể đuổi kịp thân ảnh Cổ Hạo Nhiên, bất giác tạo thành tình cảnh, một bên vô thanh mau chóng chạy, một bên vô tức gấp gáp đuổi theo.
"Đứng lại, tiểu tử, ngươi nếu thành thật nói rõ mục đích đến, dựa vào hôm nay là ngày tốt thọ đản của Vương gia bọn ta, có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng, nếu để bọn ta bắt được, thì đừng trách bọn ta không khách khí."
Một đạo thanh âm trầm ổn lão luyện từ phía sau truyền tới, Cổ Hạo Nhiên nghe ra là giọng nói của người nam tử được gọi là lão đại, đến chút sắc mặt cũng không thay đổi, lời này đi mà gạt quỷ, nếu hắn tin vậy chỉ còn đợi biến thành quỷ, sau đó Cổ Hạo Nhiên ngay cả chút khí tức cũng không có biến hóa, đột nhiên gia tăng tốc độ chạy về phía trước, bây giờ cũng không lo nổi cái gì mà cơ quan, cái gì mà đường ngõ, cái gì mà người rồi, Cổ Hạo Nhiên một lòng chỉ phán đoán hướng đi có chính xác hay không, cũng không lo nổi những thứ khác nữa.
"Tiểu tử ngươi muốn chết, dừng lại cho ta." Lão đại đó thấy Cổ Hạo Nhiên không thèm quan tâm chạy thẳng về phía trước, bất giác hừ lạnh một tiếng đột nhiên bắt lấy người mang cung tên vừa nãy mới chạy qua đây, kéo cung nhằm vào bóng lưng Cổ Hạo Nhiên vù một tiễn bắn về phía đó.
Tiễn này lực đại thế trầm mang theo tiếng gió mạnh mẽ nhằm tới sau lưng Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên nghe tiếng gió phân biệt thế tới, tiễn này bao trùm tất cả chỗ hiểm sau lưng hắn, bất kỳ sự trốn tránh nào đều buộc phải rời khỏi vị trí ban đầu, chỉ là nếu cản như vậy, thì người phía sau đều có thể đuổi kịp.
Cổ Hạo Nhiên đôi mắt hơi híp lại trong đó thoáng qua thần thái kiên định, ngay vào lúc tiếng gió phía sau vừa ập tới, chân đột nhiên bay lên không, phương vị, lực đạo đều được tính toán vô cùng chuẩn xác, một chân giẫm lên đầu mũi tên vừa được bắn qua đây, mượn lực đạo vô cùng mạnh mẽ này, sau một cú nhảy thân hình đáp xuống phía xa xa, ngược lại còn kéo dài cự ly với đám người phía sau hơn so với vừa nãy.
"Hảo bản lĩnh, tiếp thêm một tên nữa của ta." Lão đại của cả hộ viện thấy Cổ Hạo Nhiên không lùi ngược lại còn tiến, hừ lạnh một tiếng sau đó lại bắt lấy một cung tên bên cạnh nữa, song cung hợp lại kẹp một mũi tên thép, nhằm vào đầu Cổ Hạo Nhiên mà bắn đi.
Cổ Hạo Nhiên đôi mày nhíu chặt, thân pháp đồng dạng đã không cách nào sử dụng, trong tình hình khẩn cấp, cắn răng xoay người lại một kiếm đỡ công kích của lợi tiễn vừa bắn qua đây, chỉ nghe thấy vang lên một tiếng bing, trong sắc đêm yên tĩnh nghe ra vô cùng trong trẻo, lão đại đó thấy cuối cùng đã bức được Cổ Hạo Nhiên xoay người tiếp chiêu, trong lòng đang vui mừng, không ngờ Cổ Hạo Nhiên như diều đứt dây, đón lực đạo của hắn liền bay đi.
Lão đại trong lòng chợt kinh hãi, thân thủ vừa nãy đó sao lại không hữu dụng như vậy, bị một tiễn của mình công kích mà bay đi, trong lòng còn chưa kịp suy nghĩ, thì liền thấy thân hình bị công kích của Cổ Hạo Nhiên thoáng qua trong không trung, tốc độ vô song bay về phía trước, tình hình đó làm gì có vết tích thụ thương của việc trúng công kích, rõ ràng là cách lần nữa mượn lực tiến về phía trước.
Lão đại phía sau mang theo sự lạnh lùng đôi tay vừa vung lên những người đuổi theo đều dừng lại phía sau hắn, nhìn phía trước trong nhất thời không còn thấy thân ảnh Cổ Hạo Nhiên, khóe miệng lão đại bất giác trưng ra nụ cười lãnh khốc, nơi đó hắn còn dám tới, vậy thì hắn tự tìm chết rồi, không trách người khác được.
Đây nhìn tựa như đại quy mô truy bắt, thật ra cũng chẳng qua là mấy người bọn lão đại ở gần đó nghe động tĩnh mới đuổi qua đây, giao đấu với Cổ Hạo Nhiên hai lần chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, người của khắp hộ viện còn chưa tập họp qua đây, Cổ Hạo Nhiên đã mất tăm hơi.
"Lão đại, sao không đuổi nữa?"
Lão đại của cả hộ viện lạnh lùng nhìn về phía Cổ Hạo Nhiên biến mất, nhàn nhạt nói: "Các ngươi lẽ nào đã quên, trong Vương phủ này có mấy nơi nguy hiểm?" Mấy người nãy giờ theo hắn đuổi tới đây, bỗng im bặt, đúng vậy, Vương phủ này đâu đâu cũng là cạm bẫy, nhà chính không phải là nơi nguy hiểm duy nhất, những thứ này chỉ có hộ viện già đời mới có tư cách biết, mà rất không may bọn họ đều là như vậy.
Cổ Hạo Nhiên sau vài cú bay nhảy xông về khu đất trống, đang cảm thấy ở nơi thoáng đãng càng dễ bị đuổi kịp hắn chuẩn bị gia tăng tốc độ, nhưng đột nhiên phát hiện người đằng sau không đuổi tới, trong lòng Cổ Hạo Nhiên bất giác vừa tăng cường thận trọng, vừa cẩn thận quan sát khu vực xung quanh.
Rầm rầm, Cổ Hạo Nhiên còn chưa kịp nhìn kỹ đây là đâu, dưới chân đột nhiên lọt vào bẫy bên tai còn lờ mờ nghe tiếng nước chảy truyền tới, Cổ Hạo Nhiên bất giác đại kinh, ở đây sao lại có tiếng nước, trong giây phút đầu tiên cảm giác được cái bẫy dưới đất, liền cố để thân mình ngoi lên giữa không trung.
Cổ Hạo Nhiên giữa không trung tập trung mọi lực chú ý nhìn bốn phương tám hướng, đối diện với mình là một tòa tháp chuông, dưới ánh sáng phản chiếu trong ngôi nhà lưu ly, Cổ Hạo Nhiên chỉ thấy trước mắt hoa lên, mấy đạo hàn quang của lợi kiếm đang được bắn ra từ tháp chuông, Cổ Hạo Nhiên thân giữa không trung không có chỗ để mượn lực, sau đó cố hít vào một hơi, nhuyễn kiếm trong tay không dễ phát trong nháy mắt đỡ đòn tấn công của lợi tiễn được bắn ra trước nhất.
Cổ Hạo Nhiên một kiếm đáp lên mũi tên, mượn thế trong không trung cố gắng xoay người nhảy nghiêng qua, trên đầu mấy mũi tên lấp lánh hàn quang, ngửi được một mũi tên có mùi tanh hôi trong nháy mắt từ dưới chân Cổ Hạo Nhiên bay qua, bing một tiếng không biết bắn trúng thứ gì ở sau lưng, phát ra tiếng va chạm nặng nề, có thể thấy mấy mũi tên này nhanh biết mấy, mạnh biết mấy.
Trong lòng Cổ Hạo Nhiên nhẹ thở hắt ra một hơi, nhuyễn kiếm huy vũ bảo vệ xung quanh mình liền rơi xuống đất, bầu trời trăng sáng, trong giây phút nhuyễn kiếm huy vũ trong tay Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên đột nhiên phát hiện một đạo hàn quang nổi bật trên thân kiếm, thoáng qua, bất giác trong lòng đại kinh cúi đầu cố gắng nhìn xuống.
Chỉ thấy trên mặt đất lúc này đầy rẫy những mũi đao sắc nhọn chỉa thẳng lên trên, mắt thấy sắp đáp xuống đất, Cổ Hạo Nhiên ánh mắt chợt lay động, cắn răng xoay người thành đầu dưới chân trên, nhuyễn kiếm trong tay vào ngay phút mấu chốt đỡ trên mặt đất, sau cú đàn hồi đem Cổ Hạo Nhiên bật ra lại.
Sau tiếng ting ting tong tong, Cổ Hạo Nhiên mặt đầy vẻ nghiêm túc đứng trên mặt đất, nơi đôi chân đang đứng, lưỡi đao sắc nhọn đều bị Cổ Hạo Nhiên một kiếm quét thành bình địa, Cổ Hạo Nhiên đứng trong một thước vuông, lúc này mới nhẹ thở ra.
Nhìn lưỡi đao được tẩm cực độc, Cổ Hạo Nhiên bất giác hít sâu một hơi thầm nói: "May mà mình tới, không phải là những huynh đệ khác, dựa vào bản lĩnh của mình ứng phó còn khó khăn như vậy, súyt chút thì bị phế ở đây, nếu là người khác tới, e thật sự rơi vào nơi một đi không về."
Tiếng người, tiếng người huyên náo ngày càng gần, rõ ràng người đuổi bắt đã bắt đầu nhiều hơn, Cổ Hạo Nhiên nhìn sắc đêm xung quanh một lượt, dưới ánh trăng bãi đất trống vô cùng âm u, trong tòa kiến trúc yên tĩnh đứng đó, không biết còn ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm, còn có bao nhiêu cơ quan có thể dồn người ta tới chỗ chết?
Nguy hiểm, nếu không phải nguy hiểm thật sự thì người đuổi theo hắn không thể không đuổi theo, nhưng nếu đợi ở đây, chờ đợi hắn nhất định vẫn là con đường chết, Cổ Hạo Nhiên đương nhiên hiểu được nặng nhẹ và được mất, ngẩng đầu nhìn xung quanh dường như một con mãnh cầm đang mở to miệng, sự hung hiểm không nói cũng rõ, Cổ Hạo Nhiên bất giác giận dữ cắn răng, mũi chân điểm một cái trên mặt đất liền bay về phía tháp chuông.
Bing, Cổ Hạo Nhiên một kiếm đáp xuống lan can của tháp chuông, sau mấy cú nhào lộn không ngừng nghỉ, chỉ mượn sức của nhuyễn kiếm liền leo lên tới đỉnh tháp chuông, mọi thứ ở đây đều quá không an toàn rồi, Cổ Hạo Nhiên không cách nào phân biệt ai nguy hiểm ai không không nguy hiểm, cho nên tay cũng không dám chạm vào tòa kiến trúc nguy hiểm này, bên trên có độc hay không ai mà biết được.
Khi đôi chân Cổ Hạo Nhiên vừa chạm vào đỉnh tháp chuông, đột nhiên từ trong tháp chuông bắn ra vô số đạo lợi tiễn, khắp căn nhà lúc này giống như một ống pháo hoa, chẳng qua thứ từ trong đó bắn ra không phải là pháo hoa chói mắt xán lạn, mà là mũi tên khiến người ta chết.
Cổ Hạo Nhiên sớm đã nghĩ tới có nhiều mai phục như vậy, ở đây tuyệt đối sẽ không quá an toàn, đôi chân vừa dính lên đỉnh nhà liền nhào người xuống, dựa vào nhuyễn kiếm cắm trên vách nhà để chống đỡ trọng lượng của cả cơ thể, cứ như vậy mà treo lơ lửng trong không trung, còn những cung tên đều chỉa lên trên bắn tứ phía, khiến Cổ Hạo Nhiên bất giác toát mồ hôi lạnh, nếu không phải mình nghe lời Điệp Y, khi ngươi tưởng đả an toàn mà thở phào, thì chính là lúc thần chết vẫy tay gọi ngươi, cho nên không chỉ không thả lỏng, ngược lại càng thêm thận trọng, cũng vì vậy mà tránh được những chiêu thức quyết sát căn bản không cách nào né tránh được.
Yên tĩnh, sau phút vạn tiễn đều bắn ra, tứ phía yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu và tiếng mũi tên rơi về phía xa xa, trong sắc đêm giống như rơi vào lòng người, mang theo thanh âm trong trẻo khiến lòng người kinh hãi.
Cổ Hạo Nhiên treo lơ lửng trên mái nhà sau vài bận thăm dò, trở người một cái nhảy lên trên, thấy cả tòa nhà lưu ly dưới ánh trăng tản phát ra ánh sáng trắng xinh đẹp, giống như mặt hồ tản phát ra ánh sáng tươi đẹp, nhưng không biết đằng sau sự mỹ lệ này, lại ẩn giấu vũ khí hung sát chí mạng.
Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nặng nề đạp lên nóc nhà liền muốn xông ra ngoài, đột nhiên nóc nhà sau khi chịu một đòn nặng nề này liền chậm rãi nứt ra, Cổ Hạo Nhiên bất giác hơi ngẩn ra, thấy trên nóc nhà dưới chân mình vài tấm ngói lưu ly tách ra, lộ ra một chiếc hộp gỗ bên trong, Cổ Hạo Nhiên vừa thấy vậy không nói hai lời, xé lấy mảnh dưới y sam mau chóng gói lại, thử thăm dò một lúc những chỗ khác trong ngôi nhà, thấy không có động tĩnh gì, bất giác thi triển thân pháp để túi vải trên lưng liền chạy, thứ đồ được lộ ra ở nơi được cảnh giác nghiêm ngặt như thế, nghĩ cũng biết không phải là vật tầm thường.
Đèn lồng, đèn lồng màu đỏ, Cổ Hạo Nhiên liếc mắt nhìn đèn lòng treo trên góc tường, sau đó đôi mắt hàn quang chợt lay động, đôi tay cùng lúc lấy lồng đèn xuống ném về phía những căn phòng đó, tuy căn phòng có thứ được đúc bằng thép, nhưng đại đa số vẫn được làm bằng gỗ.
Ánh lửa, Cổ Hạo Nhiên mới chạy khỏi nơi nguy hiểm, thì liền thấy phía sau ngọn lửa đã cháy cuồn cuồn, Cổ Hạo Nhiên cũng không lo kinh ngạc, gia tăng tốc độ tìm chuẩn phương hướng liền chạy ra ngoài, Vương phủ này cũng có chút lớn, dựa vào tốc độ của hắn nửa canh giờ cũng không ra nổi, càng đừng nói nơi hắn đang ở là nhà chính chỗ sâu nhất trong Vương phủ.
Ánh lửa xung thiên, chẳng mất bao nhiêu thời gian ngọn lửa đã bắt đầu cháy hừng hực, Cổ Hạo Nhiên không biết, nơi đây là thư phòng của Thục vương, thường ngày không biết Thục vương để những thứ gì, ở đây nghiêm cấm bất kỳ sự xuất hiện nào của nước, đâu đâu cũng có thể thấy thép và phòng ốc, nhưng không thấy bất kỳ hoa cỏ cây cối nào, sau bao năm tháng tích lũy, bản chất của căn phòng sớm đã khô tới có thể tự bốc cháy, làm gì cần gặp phải lửa, nơi Cổ Hạo Nhiên vứt lồng đèn đều nhằm về phía căn phòng được làm bằng gỗ, lần này phải nói là rất nhanh, trong nháy mắt e sẽ trở thành một bãi đất hoang tàn.
Tiếng huyên náo, tiếng kinh ngạc kêu la đột nhiên vang lên, người ở khắp nơi đều ùn ùn kéo tới, hành động truy bắt Cổ Hạo Nhiên vốn được tiến hành trong yên lặng, dù gì hôm nay cũng là thọ đản của Thục vương, nếu vào lúc này xảy ra sự tình, há không phải là chuyện quá mất mặt sao, mà lúc này ánh lửa xung thiên vừa cháy, muốn đem chuyện này xử lý êm đẹp xem ra đã là việc không thể.
"Đúng là thứ to gan, lại dám phóng hỏa đốt nhà, người đâu, triệu tập tất cả hộ viện và thị vệ, hôm nay nhất định phải bắt được cho ta." Lão đại nãy giờ đứng bên ngoài bố trí, thấy bên trong sau một trận ồn ào đột nhiên thấy ngọn lửa xung thiên, bất giác chấn kinh cùng lúc siết chặt tay, vẻ mặt đầy tức giận ra lệnh nói.
Bên ngoài hộ vệ vốn đã vây thành một vòng, sớm đã thấy Cổ Hạo Nhiên tiến về phía này, bất giác đều vui vẻ thoải mái ở bên ngoài quan sát, lúc này đột nhiên thấy lửa lớn, bất giác đều thất sắc, ở đây có vị trí thế nào trong lòng Thục vương, Cổ Hạo Nhiên không rõ nhưng họ sao không rõ chứ, bọn họ trừng mắt nhìn chuyện xảy ra, tội này đã khó thoát, nếu còn không bắt được người phóng hỏa, chỉ có thể lấy chết tạ tội, bất giác đều lớn tiếng gào lên tứ phía liền siết chặt vòng vây.
"Lão đại, người tới xuất hiện ở Nghênh viện."
"Lão đại, người tới đã đến Phong viện."
"Lão đại, Lý lầu, bên đó chúng tôi đã đem hắn vây chặt trong lầu rồi."
Bây giờ cũng không để ý tới cái gì mà thọ đản và che giấu rồi, hộ viện và thị vệ của toàn bộ Vương phủ đều được điều động, pháo hoa màu xanh trong sắc đêm mang theo thanh âm gấp gáp, Thục vương phủ to lớn trong thời gian sớm nhất, không biết là cơ quan nào, tất cả ánh lửa từ các nơi đều sáng lên, soi sáng khắp Thục vương phủ.
Cổ Hạo Nhiên một thân hắc y đang chạy như bay trong gió đêm, thấy trong nháy mắt đâu đâu cũng đều sáng rực, đến cả một nơi để ẩn thân cũng không có, còn đám hộ viện bảo vệ ở các nơi, đều hiện thân, thấy hắn cũng không động thủ, chỉ mau chóng đốt một cây pháo hoa, Cổ Hạo Nhiên biết đó chính là đang truyền tin đi, bất giác trong lòng kinh ngạc, cuối cùng vẫn là xem nhẹ cách bố trí cơ quan của Thục vương phủ rồi, ánh sáng trong nháy mắt này mọi nơi đều được chiếu sáng, hắn ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, nhưng không ngờ bản thân lại gặp phải giây phút nguy hiểm nhất.
Thủ lĩnh hộ viện nãy giờ luôn đứng ở nơi phát hỏa sầm mặt, vừa chỉ huy cứu hỏa, vừa không ngừng thu thập tin tức của Cổ Hạo Nhiên, thấy mọi người bẩm báo Cổ Hạo Nhiên nãy giờ đều nhằm về đông viện mà thoát khỏi vòng vây, sau đó đã sắp xếp rất nhiều người chờ ở đó, lúc này nghe thấy Cổ Hạo Nhiên đã bị vây trong Lý lầu lão đại lạnh lùng cười nói: "Để ta xem xem là người thế nào lại dám to gan tới vậy." Nói xong, vung tay sắc mặt tương đối khó coi mau chóng tiến về Lý lầu.
Cổ Hạo Nhiên lúc này đang đứng trong Lý lầu trước mặt là khu đất trống, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng xem xét xung quanh, nhuyễn kiếm trong tay chỉ thẳng về người cầm đầu phía trước, bên cạnh hắn vài thi thể đã ngã xuống, người xung quanh mặt đầy vẻ tức giận nhìn Cổ Hạo Nhiên, chỉ biết vây chặt hắn vào bên trong, nhưng đã không còn ai dám lên trước tranh công lao bắt sống hắn.
Cổ Hạo Nhiên quét mắt nhìn đám người xung quanh rất biết tiến thoái, trong lòng bất giác trở nên khẩn trương, không phải hắn không muốn tốc chiến tốc quyết, nhưng vì vòng cung tên vây bên ngoài khiến hắn căn bản không cách nào động đậy được, lần xung chiến vừa nãy, mắt thấy hắn đã có thể từ trong thân ảnh những người này xông ra ngoài, nhưng lại bị người cầm đầu rất biết nhìn thời cơ, mau chóng hạ lệnh bắn chết hết những người xông lên trước, khiến hắn hoàn toàn không có cơ hội đào tẩu.
Chết lặng, ánh đuốc sáng trưng đem cả Lý lầu soi sáng như ban ngày, trong ba vòng ngoài ba vòng người, dưới ánh lửa đỏ rực lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Hạo Nhiên đang bị vây chính giữa, không ai nói chuyện, cũng không ai kêu la, thậm chí trên mặt mọi người ngoài vẻ chấn kinh ra, đến một chút biểu tình khác cũng không có.
Trong yên lặng đột nhiên có vài người mau chóng chạy tới, chỉ thấy tên cầm đầu vẻ mặt nghiêm túc, một khuôn mặt chữ điền lúc này sự tức giận và lãnh khốc không nói thành lời, người tới đến trước vòng vây, dừng lại trên dưới đánh giá Cổ Hạo Nhiên, lãnh khốc nói: "Đã dám tới Vương phủ làm loạn, lại không có gan lộ ra diện mạo thật, sao, có phải là không thể gặp ai không?"
Cổ Hạo Nhiên nghe thanh âm mới biết, người trước mặt chính là người được gọi là lão đại thủ lĩnh của hộ viện, sau đó nhàn nhạt nói: "Dựa vào ngươi còn chưa đủ tư cách để thấy mặt ta."
Lão đại sầm mặt xuống hừ lạnh một tiếng nói: "Chết tới nơi, còn dám ngông cuồng."
Cổ Hạo Nhiên cùng dạng hừ lạnh một tiếng nói: "Dựa vào ngươi, còn chưa có tư cách nói câu này." Cổ Hạo Nhiên là người tâm tư linh hoạt, một mặt xoay chuyển suy nghĩ để đối phó một mặt thấy sau khi tên lão đại này tới cũng không có hành động gì khác thường, liền hiểu ra hắn không có quyền xử lý mình, phía sau đương nhiên còn có người tới.
Lão đại bị câu nói này của Cổ Hạo Nhiên làm nghẹn trong lòng. Nếu thường ngày cả Vương phủ này ngoài ba vị tổng quản ra, thì hắn là người có quyền lực lớn nhất, xử người nào căn bản không cần nói, nếu có tên phỉ nhân như Cổ Hạo Nhiên thì có thể trực tiếp hạ lệnh xử tử, nhưng hôm nay Cổ Hạo Nhiên tạo ra họa quá lớn, đã kinh động tất cả mọi người, mệnh lệnh từ trên đưa tới, hắn không thể làm chủ, sau đó vẻ mặt âm trầm nói: "Tiểu tử, đừng vui mừng quá sớm, ta sẽ cho ngươi biết cái giá trộm vào Vương phủ."
Cổ Hạo Nhiên ồ lên một tiếng rồi lạnh lùng nói: "Vậy sao?"
Cổ Hạo Nhiên vừa ứng phó đám người này, vừa suy nghĩ nhanh, sau khi nhìn lướt qua xung quanh một lượt, trong ánh lửa đôi mắt Cổ Hạo Nhiên đột nhiên sáng lên, khóe miệng được giấu sau lớp màn đen từ từ kéo ra một nụ cười.
Còn tiếp
Bình luận facebook