• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhà có quỷ bạn thân (1 Viewer)

  • Phần 2 END

4.

"Còn không đi chuẩn bị? Bà tính ngồi khấn cho anh chàng đẹp trai từ trên trời rớt xuống trước mặt bà à?"

Mộc Tiểu Điềm đánh mắt ra hiệu không ngừng, tôi lập tức hiểu ý, mở cửa chuẩn bị đi tìm trai đẹp.

"Tống Tiểu Niệm!"

"Sao?"

Tôi không hiểu gì hết quay đầu lại, không phải nó bẩu tôi phải hành động ngay sao?

"Điềm Điềm, bà không thể ra nắng được hả?"

Tôi nghĩ tới Dracula, vội vàng cầm cái ô bên cạnh bung lên.

"Bà tính ra ngoài với bộ dạng lôi thôi lếch thếch vậy đó hả? Rồi trai đẹp nào dám lại gần cho bà kiếm?"

Mộc Tiểu Điềm tức giận nhìn tôi.

"Mở tủ quần áo ra để tôi chọn đồ cho bà!"

Nhìn tủ đồ đầy áo quần nhăn nhúm của tôi, Mộc Tiểu Điềm giơ tay đầu hàng.

"Niệm Niệm, nếu như bà còn không biết chăm sóc bản thân cho tốt, tôi thành quỷ cũng không tha cho bà đâu."

"Điềm Điềm, bây giờ bà thành q.ủy rồi cũng có tha cho tôi đâu."

Tôi cau mày, con mụ này quên mất mình bây giờ là cái gì rồi à?

"Được rồi, nể tình bà keo kiệt đến mức đó, vì chồng yêu của tôi, tôi quyết định sẽ dốc sức giúp bà sửa soạn."

"Tôi nghèo lắm!"

Tôi xoa hai bàn tay trắng vào nhau.

"Tôi có tiền!"

Mộc Tiểu Điềm chỉ huy tôi mở ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ ATM.

"Của bà hả?"

Tôi kinh ngạc há hốc mồm, sao tôi không nhớ ở đây có thẻ nhỉ?

Hơn nữa chủ thẻ đã thăng rồi, liệu có còn dùng được không?

"Mở bằng thẻ căn cước của bà, mỗi tháng tôi đều gửi một số tiền vào đó, nghĩ đến việc bà xài tiền như nước, cho nên chuẩn bị trước cho bà."

Mộc Tiểu Điềm tựa như đọc được ý nghĩ của tôi, ung dung giải thích.

"Điềm Điềm, bà tốt với tôi quá!"

Tôi rưng rưng nước mắt nhìn Mộc Tiểu Điềm, trong lòng cảm động vô cùng.

"Tém lại giùm cái, người ta làm nũng thấy thương, bà làm nũng thấy muốn ói!"

Mắt thấy tôi sắp rơi nước mắt, Mộc Tiểu Điềm sợ hãi lùi hai bước, bảo tôi mau mau sửa soạn rồi ra ngoài mua sắm!

"Mua cái gì mà mua? Ăn trước đã! Có thực mới vực được đạo. Ăn no mới có sức tìm người."

Tôi cầm thẻ ngó lơ vẻ mặt bất đắc dĩ của Mộc Tiểu Điềm, đi vào quán đồ nướng mà trước kia Mộc Tiểu Điềm thích nhất.

"Tôm hùm đất siêu cay năm ký, sườn nướng mật ong... Thêm hai chai bia."

Tôi vung tay gọi một bàn đồ ăn, còn không quên món bọn tôi ghiền nhất.

Ăn đồ nướng uống bia, không gì sướng bằng!

"Điềm Điềm, cụng ly!"

Tôi cầm bia nốc một hơi thấm tận phế phủ.

"À, đúng rồi, bà không uống được, để tôi uống giùm!"

Nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của Mộc Điềm Điềm, tôi chợt vỡ lẽ, vỗ vỗ đầu.

Sau đó cầm ly bia tưới xuống đấy, còn thuận tay đốt một cái ly giấy.

Khách trong quán nhìn tôi như nhìn con thần kinh.

Nhưng tôi không thèm để ý.

"Điềm Điềm, đây là món bọn mình thích nhất, bà đừng có lãng phí đấy."

"Niệm Niệm, cụng ly!"

Mộc Tiểu Điềm cười to nâng ly bia trong tay lên.

"Đã ghiền!"

Nếu như có thể, tôi hi vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này.

"Điềm ĐIềm, bà xem giờ tôi biết tự bóc tôm rồi này! Xịn không?"

Tôi tranh công tự lột tôm để trước mặt Mộc Tiểu Điềm.

"Niệm Niệm nhà chúng ta lúc nào chả xịn!"

Mộc Tiểu Điềm cưng nựng khen tôi một tiếng.

Làm tôi ngại ngùng quay mặt nhìn sang chỗ khác, hít một hơn, lúc này mới nén được nước mắt sắp chảy xuống.

Lúc trước Mộc Tiểu Điềm còn ở đây, tôi lúc nào cũng chỉ cần ngồi há mỏ ăn.

Cơm nó nấu, bát nó rửa, tôm cá xưa nay tôi chưa từng phải tự bóc.

...

Đáng tiếc đó chỉ là chuyện lúc xưa.

Bây giờ chỉ còn lại mình tôi!

"Điềm Điềm, bà yên tâm, sau này tôi nhất định càng ngày càng xịn hơn."

Tôi nhét hết số tôm đã bóc vào mồm, nhồm nhoàm nói lời hứa hẹn.

Mấy ngày tới tôi nhất định phải biểu hiện cho tốt.

Để Điềm Điềm không cần lo lắng cho tôi nữa!

Chờ đến khi Điềm Điềm tìm được đối tượng nó thích, nó có thể không lo lắng gì mà đi đầu thai.

"Sẽ ổn thôi."

Mộc Tiểu Điềm đưa tay định xoa đầu tôi như trước kia, đột nhiên cô đơn bỏ tay xuống.

Bọn tôi không thể quay về như trước được nữa!

Khóe mắt tôi nhìn thấy hết, nhưng giả bộ như chưa hề xảy ra chuyện gì, vẻ mặt hóng hớt nhìn Mộc Tiểu Điềm.

"Điềm Điềm, bà muốn tìm người như thế nào?"

"Bọn mình lên danh sách tiêu chuẩn đi, như vậy dễ tìm hơn."

5.

"Không biết, tùy duyên đi."

Mộc Tiểu ĐIềm nhìn quanh, dừng lại một chút.

"Nhưng tôi cảm thấy chỗ này không hợp để gặp..."

"Hiểu rồi, để tôi sắp xếp!"

Liếc mắt nhìn quanh đều là mấy ông chú hoặc là đám cu-li cày cuốc đến phờ phạc.

Xem ra vẫn phải cố gắng tìm cách thôi!

Bữa đó ăn xong, tôi no muốn bể bụng, nhìn mớ đồ nướng vẫn còn một nửa, không nhịn được tự mắng mình ng.u.

Không có Điềm Điềm, mình tôi làm sao mà ăn hết một bàn đồ ăn như vậy!

"Niệm Niệm, tôi không thiếu tiền!"

Tựa như nhìn ra tôi hối hận, Điềm Điềm hung dữ nói.

"Điềm Điềm, bà để lại cho tôi bao nhiêu tiền thế?"

Nhìn dãy số không trên màn hình, lúc này tôi mới hiểu vì sao Điềm Điềm bảo không thiếu tiền.

Hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn...

Những năm mươi vạn! (Tầm 1,7 tỷ VND)

Nhìn vẻ mặt hám tiền của tôi, Mộc Tiểu Điềm dí tay vào trán tôi.

"Bà ấy à!"

Tuy rằng không có cảm giác, nhưng tôi cảm thấy nó chỉ vào trán tôi thật.

Chỉ cảm thấy trái tim mình thoáng chốc được đổ đầy, trái tim tôi trống rỗng suốt hai năm qua của tôi lần đầu tiên có cảm giác tràn đầy cảm xúc!

"Đi, tôi dẫn bà đi tìm anh đẹp trai!"

Tôi vội vàng muốn kéo Mộc Tiểu Điềm đi ra ngoài.

Có nhiều tiền như vậy, dù cầm tiền đập thì tôi cũng có thể đập ngất xỉu một anh đẹp trai lôi về cho Mộc Tiểu Điềm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom