Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nha-cung-cap-cau-luong-28
Chương 28: Trong màn đêm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trước khi đi, không quên tình đầu đưa kẹo bông gòn dâu kia cho cô.
“Vừa đi vừa ăn.” Không quên tình đầu mỉm cười nói, sau đó cũng thoát khỏi trò chơi.
Bạch Niệm Niệm ăn kẹo bông gòn ngọt ngào, tâm trạng cũng dần khá lên, quả nhiên ăn đồ ngọt sẽ khiến người ta cảm thấy vui sướng
Cô đi tới trước khu vườn của Meo thật to thật to, liền sửng sốt phát hiện Meo thật to thật to đã sử dụng cả buổi tối để xây dựng một vòng hàng rào bằng tre cùng một cái cổng tre cho khu vườn
***
Một nơi khác trong cùng thành phố này, trong một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, đèn đuốc sáng choang, một đôi bàn tay thon dài trắng nõn trơn bóng, được chăm sóc3cực tốt, đầu móng tay được sơn màu đỏ đang nhẹ nhàng nhảy nhót trên con chuột không dây cùng bàn phím trắng tinh
Hình ảnh một người đẹp lười biếng với mái tóc uốn xoăn phản chiếu lên trên hồ cá nhỏ bên cạnh máy vi tính.
Đôi mắt to của người đẹp khẽ nheo lại, yên lặng nhìn màn ảnh máy vi tính, đôi môi đỏ thắm ướt át khẽ nâng lên
Không biết qua bao lâu, cô chợt ngồi ngay ngắn lại, sau đó mới hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt mê người cũng trừng to lên, giống như đã phát hiện ra điều gì thú vị lắm vậy.
Cũng trong thành phố này, ở một phía khác, cũng có một ngọn đèn vẫn còn tỏa sáng
Dưới đèn bàn cổ điển, một cái máy tính xách2tay màu đen vẫn còn đang làm việc, trên bàn phím sạch sẽ như mới là một đôi bàn tay với các khớp ngón tay rõ rệt, như trúc như ngọc, nhưng nếu như nhìn kỹ thì rải rác trên hai tay kia có đủ vết thương lớn nhỏ, nhưng bởi vì đã rất lâu rồi cho nên không còn nhìn thấy rõ lắm
Đôi tay này tần ngần nơi bàn phím, một khung trò chuyện với từng dòng từng dòng chữ không ngừng xuất hiện trên màn hình của máy vi tính xách tay:
“Ha ha ha không được đâu anh, em chỉ có thể làm đến bước này thôi, không thể làm tiếp được.” “Trình độ của em có hạn, chơi không lại người ta!” “Mẹ kiếp! Nó lại tấn công em rồi!” “A Liệt? Tự nhiên thoát2mất tiêu rồi.”
“Mất tích rồi mất tích rồi! Con mẹ nó, vậy mà cậu ta lại thoát ra ngoài! Lúc này thì chịu rồi.” Vì vậy cuối cùng thì đôi tay này cũng động đậy, chẳng mấy chốc đã có mấy chữ xuất hiện trong khung trò chuyện, ngón út gõ nhẹ lên phím enter, gửi đi: “Không sao, cậu vất vả rồi.” Mà một ô cửa sổ trò chuyện khác lại bị hắn làm như không nhìn thấy
Mặc dù chưa chắc chuyện này có liên quan đến dâu tây chu sa, nhưng cảm tình của Bạch Niệm Niệm đối với Meo thật to thật to đã “+1” liên tục
Cô đẩy cửa đi vào, thu hoạch dâu tây cùng đậu nành mà mình trồng
Sau đó lại đi tới giữa vườn, thấy dâu tây chu sa mà cô9cùng Meo thật to thật to trồng đã đâm chồi ra lá rồi, phiến lá hình bầu dục mang theo đường viền đáng yêu, trên lá cây có một tầng lông tơ mềm mại, giống như là miếng len bằng lông dê màu xanh lá cây do cô gái có đôi bàn tay khéo léo nào đó đã làm ra vậy
Mỗi một cây dâu đều tươi xanh mọng nước, có thể nhìn ra Meo thật to thật to đã chăm sóc chúng nó rất tốt
Bạch Niệm Niệm mang theo tâm trạng bình yên mà thoát khỏi trò chơi đi nghỉ ngơi, ngọn đèn ngủ nhỏ đầu giường cô tản ra một ánh sáng màu vàng ấm áp, bạn cùng phòng cũng đã tiến vào mộng đẹp.
Dưới đèn bàn cổ điển, một cái máy tính xách tay màu đen4vẫn còn đang làm việc, trên bàn phím sạch sẽ như mới là một đôi bàn tay với các khớp ngón tay rõ rệt, như trúc như ngọc, nhưng nếu như nhìn kỹ thì rải rác trên hai tay kia có đủ vết thương lớn nhỏ, nhưng bởi vì đã rất lâu rồi cho nên không còn nhìn thấy rõ lắm
Đôi tay này tần ngần nơi bàn phím, một khung trò chuyện với từng dòng từng dòng chữ không ngừng xuất hiện trên màn hình của máy vi tính xách tay:
“Ha ha ha không được đâu anh, em chỉ có thể làm đến bước này thôi, không thể làm tiếp được.” “Trình độ của em có hạn, chơi không lại người ta!” “Mẹ kiếp! Nó lại tấn công em rồi!” “A Liệt? Tự nhiên thoát mất tiêu rồi.”
“Mất tích rồi mất tích rồi! Con mẹ nó, vậy mà cậu ta lại thoát ra ngoài! Lúc này thì chịu rồi.” Vì vậy cuối cùng thì đôi tay này cũng động đậy, chẳng mấy chốc đã có mấy chữ xuất hiện trong khung trò chuyện, ngón út gõ nhẹ lên phím enter, gửi đi: “Không sao, cậu vất vả rồi.” Mà một ô cửa sổ trò chuyện khác lại bị hắn làm như không nhìn thấy
Thời gian giống nhau, nhưng khác địa điểm, cô gái trẻ tóc dài xõa trên vai cầm lấy điện thoại di động, hai trong mắt như làn nước mùa thu nhìn thẳng vào màn ảnh không hề chớp mắt, nhưng lại không chờ được câu trả lời nào từ người kia cả
Mười đầu ngón tay thon dài được sơn màu nude ấn như bay trên bàn phím di động, gửi một đoạn tin nhắn đi: “Rất rất xin lỗi, không ngờ trong khoảng thời gian mà em không có ở đây này, Tiểu Duy lại quấy rầy anh nhiều như vậy
Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, xin anh đừng trách nó, được không? Muốn trách thì trách em đây này, là do em không trông chừng nó tốt, rất xin lỗi, em sẽ nói chuyện lại với nó, cũng sẽ quản lý bang hội thật tốt, lần nữa xin lỗi anh cùng với bạn của anh.” Gửi tin này đi xong, cô lại đi đến một căn phòng khác
Một cô gái có khuôn mặt tròn, mắt cũng tròn - chủ của căn phòng này, đang chìm đắm trong thế giới trò chơi
Cô gọi cô ta dậy, bảo cô ta chơi trò chơi cho đàng hoàng, đừng ngày nào cũng gây rối, cô gái lại cười hì hì nói: “Chị sao vậy? Còn trách em nữa, không phải em đang tạo cơ hội cho chị với người ta sao? Hì hì..
Ôi trời, được rồi được rồi, em biết em sai rồi
Hửm? Sai ở đâu? Đương nhiên là sai ở chỗ không nên để tên trí não chậm phát triển kia lên sân khấu rối, được việc thì ít mà thất bại có thừa, suýt chút nữa đã liên lụy đến em rồi, còn hại chị phải đăng bài viết nói xin lỗi nữa..
Hả? Người gọi điện thoại đe dọa nó? Không phải em đâu, có thể là ai đó đó..
Sao chị lại nói em, đâu phải em gọi điện thoại cho anh ta! Nếu không phải anh ta gọi điện cho tên thiểu năng kia thì mọi chuyện chưa chắc đã sáng tỏ được đâu!” Thời gian lùi về phía sau một chút xíu, xa xa trong một phòng ký túc xá ở nước ngoài, kèm theo một tiếng “ầm” thật là vang dội, mười ngón tay thon dài không hề có chút vết sẹo nào, đủ khiến cho những người phát cuồng vì bàn tay đẹp phải thét chói tai lại đột ngột đập lên máy vi tính xách tay, để lại một dấu tay rịn đầy mồ hôi lên thân máy tính màu bạc
Một bàn tay khác cũng xinh đẹp không kém giơ lên vuốt tóc từ trước mái ra sau đầu, để lộ một vầng trán bóng loáng đầy đặn, cũng lau đi từng giọt mồ hôi lạnh trên đó.
“Sao vậy? Sao giận dữ vậy?” Một thanh niên tuấn tú có khuôn mặt tương tự Bạch Niệm Niệm bưng hai ly cà phê vào, dùng chân đóng cửa lại, sau đó đặt cà phê lên bàn, đẩy bàn tay đang đè trên máy vi tính ra, mở máy tính ra nhìn,
máy tính đã tự động tắt máy rồi
“Bạch Hiểu, cậu làm cái gì vậy, tự nhiên đá cánh cửa ra, hù chết tớ.” Chủ nhân của máy vi tính - thanh niên nho nhã lịch sự mới vừa bị giật mình - lấy mắt kính xuống, đứng dậy đi rửa tay cùng khuôn mặt
Hai cánh tay Bạch Hiểu chống lên bàn, quay đầu nhìn anh ta: “Nói phải trái đi, mỗi tay tớ cầm một ly cà phê, không dùng chân mở cửa thì dùng gì
Nhưng mà, Vu Văn Tu, cậu nói thật cho tớ biết, ban nãy cậu đang làm cái gì?” Vu Văn Tu bày ra một nụ cười “cậu hiểu mà”, bưng cà phê lên uống một ngụm, chẳng mấy chốc đã phủ một tầng hơi nước lên mắt kính, sau đó tầng sương mù lại tan biến trong chớp mắt: “Còn có thể làm cái gì, đừng có biết còn
hỏi.”
“Vậy hả?” Bạch Hiểu cười cười, xoay người đi tới một cái bàn khác ở bên cạnh, cầm hộp khăn giấy lên, lắc lắc với Vu Văn Tu: “Sao để nó xa vậy, còn chưa làm công tác chuẩn bị xong nữa à”
“...” Suýt chút nữa thì Vu Văn Tu đã phun cà phê ra ngoài
Anh ta lại mở máy vi tính ra, liếc mắt về phía Bạch Hiểu: “Đừng phá nữa Bạch Hiểu, cậu không tin được tớ, tớ cảm thấy đau lòng lắm đấy.” Bạch Hiểu cao hơn Bạch Niệm Niệm hai mươi cm ngồi lên trên bàn một cách dễ dàng, đôi mắt rất giống Bạch Niệm Niệm nhìn Vu Văn Tu đang cố gắng giữ bình tĩnh, nói với giọng nghiêm túc: “Cậu đừng lừa gạt tớ, mặc dù tớ không thấy rõ, nhưng trang mạng vừa rồi là chợ đen, không sai chứ? Vu Văn Tu, cậu lên chợ đen làm gì? Nghe nói hacker bên trong đó rất ghê gớm, coi chừng tài khoản ngân hàng của cậu đấy.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vừa đi vừa ăn.” Không quên tình đầu mỉm cười nói, sau đó cũng thoát khỏi trò chơi.
Bạch Niệm Niệm ăn kẹo bông gòn ngọt ngào, tâm trạng cũng dần khá lên, quả nhiên ăn đồ ngọt sẽ khiến người ta cảm thấy vui sướng
Cô đi tới trước khu vườn của Meo thật to thật to, liền sửng sốt phát hiện Meo thật to thật to đã sử dụng cả buổi tối để xây dựng một vòng hàng rào bằng tre cùng một cái cổng tre cho khu vườn
***
Một nơi khác trong cùng thành phố này, trong một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, đèn đuốc sáng choang, một đôi bàn tay thon dài trắng nõn trơn bóng, được chăm sóc3cực tốt, đầu móng tay được sơn màu đỏ đang nhẹ nhàng nhảy nhót trên con chuột không dây cùng bàn phím trắng tinh
Hình ảnh một người đẹp lười biếng với mái tóc uốn xoăn phản chiếu lên trên hồ cá nhỏ bên cạnh máy vi tính.
Đôi mắt to của người đẹp khẽ nheo lại, yên lặng nhìn màn ảnh máy vi tính, đôi môi đỏ thắm ướt át khẽ nâng lên
Không biết qua bao lâu, cô chợt ngồi ngay ngắn lại, sau đó mới hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt mê người cũng trừng to lên, giống như đã phát hiện ra điều gì thú vị lắm vậy.
Cũng trong thành phố này, ở một phía khác, cũng có một ngọn đèn vẫn còn tỏa sáng
Dưới đèn bàn cổ điển, một cái máy tính xách2tay màu đen vẫn còn đang làm việc, trên bàn phím sạch sẽ như mới là một đôi bàn tay với các khớp ngón tay rõ rệt, như trúc như ngọc, nhưng nếu như nhìn kỹ thì rải rác trên hai tay kia có đủ vết thương lớn nhỏ, nhưng bởi vì đã rất lâu rồi cho nên không còn nhìn thấy rõ lắm
Đôi tay này tần ngần nơi bàn phím, một khung trò chuyện với từng dòng từng dòng chữ không ngừng xuất hiện trên màn hình của máy vi tính xách tay:
“Ha ha ha không được đâu anh, em chỉ có thể làm đến bước này thôi, không thể làm tiếp được.” “Trình độ của em có hạn, chơi không lại người ta!” “Mẹ kiếp! Nó lại tấn công em rồi!” “A Liệt? Tự nhiên thoát2mất tiêu rồi.”
“Mất tích rồi mất tích rồi! Con mẹ nó, vậy mà cậu ta lại thoát ra ngoài! Lúc này thì chịu rồi.” Vì vậy cuối cùng thì đôi tay này cũng động đậy, chẳng mấy chốc đã có mấy chữ xuất hiện trong khung trò chuyện, ngón út gõ nhẹ lên phím enter, gửi đi: “Không sao, cậu vất vả rồi.” Mà một ô cửa sổ trò chuyện khác lại bị hắn làm như không nhìn thấy
Mặc dù chưa chắc chuyện này có liên quan đến dâu tây chu sa, nhưng cảm tình của Bạch Niệm Niệm đối với Meo thật to thật to đã “+1” liên tục
Cô đẩy cửa đi vào, thu hoạch dâu tây cùng đậu nành mà mình trồng
Sau đó lại đi tới giữa vườn, thấy dâu tây chu sa mà cô9cùng Meo thật to thật to trồng đã đâm chồi ra lá rồi, phiến lá hình bầu dục mang theo đường viền đáng yêu, trên lá cây có một tầng lông tơ mềm mại, giống như là miếng len bằng lông dê màu xanh lá cây do cô gái có đôi bàn tay khéo léo nào đó đã làm ra vậy
Mỗi một cây dâu đều tươi xanh mọng nước, có thể nhìn ra Meo thật to thật to đã chăm sóc chúng nó rất tốt
Bạch Niệm Niệm mang theo tâm trạng bình yên mà thoát khỏi trò chơi đi nghỉ ngơi, ngọn đèn ngủ nhỏ đầu giường cô tản ra một ánh sáng màu vàng ấm áp, bạn cùng phòng cũng đã tiến vào mộng đẹp.
Dưới đèn bàn cổ điển, một cái máy tính xách tay màu đen4vẫn còn đang làm việc, trên bàn phím sạch sẽ như mới là một đôi bàn tay với các khớp ngón tay rõ rệt, như trúc như ngọc, nhưng nếu như nhìn kỹ thì rải rác trên hai tay kia có đủ vết thương lớn nhỏ, nhưng bởi vì đã rất lâu rồi cho nên không còn nhìn thấy rõ lắm
Đôi tay này tần ngần nơi bàn phím, một khung trò chuyện với từng dòng từng dòng chữ không ngừng xuất hiện trên màn hình của máy vi tính xách tay:
“Ha ha ha không được đâu anh, em chỉ có thể làm đến bước này thôi, không thể làm tiếp được.” “Trình độ của em có hạn, chơi không lại người ta!” “Mẹ kiếp! Nó lại tấn công em rồi!” “A Liệt? Tự nhiên thoát mất tiêu rồi.”
“Mất tích rồi mất tích rồi! Con mẹ nó, vậy mà cậu ta lại thoát ra ngoài! Lúc này thì chịu rồi.” Vì vậy cuối cùng thì đôi tay này cũng động đậy, chẳng mấy chốc đã có mấy chữ xuất hiện trong khung trò chuyện, ngón út gõ nhẹ lên phím enter, gửi đi: “Không sao, cậu vất vả rồi.” Mà một ô cửa sổ trò chuyện khác lại bị hắn làm như không nhìn thấy
Thời gian giống nhau, nhưng khác địa điểm, cô gái trẻ tóc dài xõa trên vai cầm lấy điện thoại di động, hai trong mắt như làn nước mùa thu nhìn thẳng vào màn ảnh không hề chớp mắt, nhưng lại không chờ được câu trả lời nào từ người kia cả
Mười đầu ngón tay thon dài được sơn màu nude ấn như bay trên bàn phím di động, gửi một đoạn tin nhắn đi: “Rất rất xin lỗi, không ngờ trong khoảng thời gian mà em không có ở đây này, Tiểu Duy lại quấy rầy anh nhiều như vậy
Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, xin anh đừng trách nó, được không? Muốn trách thì trách em đây này, là do em không trông chừng nó tốt, rất xin lỗi, em sẽ nói chuyện lại với nó, cũng sẽ quản lý bang hội thật tốt, lần nữa xin lỗi anh cùng với bạn của anh.” Gửi tin này đi xong, cô lại đi đến một căn phòng khác
Một cô gái có khuôn mặt tròn, mắt cũng tròn - chủ của căn phòng này, đang chìm đắm trong thế giới trò chơi
Cô gọi cô ta dậy, bảo cô ta chơi trò chơi cho đàng hoàng, đừng ngày nào cũng gây rối, cô gái lại cười hì hì nói: “Chị sao vậy? Còn trách em nữa, không phải em đang tạo cơ hội cho chị với người ta sao? Hì hì..
Ôi trời, được rồi được rồi, em biết em sai rồi
Hửm? Sai ở đâu? Đương nhiên là sai ở chỗ không nên để tên trí não chậm phát triển kia lên sân khấu rối, được việc thì ít mà thất bại có thừa, suýt chút nữa đã liên lụy đến em rồi, còn hại chị phải đăng bài viết nói xin lỗi nữa..
Hả? Người gọi điện thoại đe dọa nó? Không phải em đâu, có thể là ai đó đó..
Sao chị lại nói em, đâu phải em gọi điện thoại cho anh ta! Nếu không phải anh ta gọi điện cho tên thiểu năng kia thì mọi chuyện chưa chắc đã sáng tỏ được đâu!” Thời gian lùi về phía sau một chút xíu, xa xa trong một phòng ký túc xá ở nước ngoài, kèm theo một tiếng “ầm” thật là vang dội, mười ngón tay thon dài không hề có chút vết sẹo nào, đủ khiến cho những người phát cuồng vì bàn tay đẹp phải thét chói tai lại đột ngột đập lên máy vi tính xách tay, để lại một dấu tay rịn đầy mồ hôi lên thân máy tính màu bạc
Một bàn tay khác cũng xinh đẹp không kém giơ lên vuốt tóc từ trước mái ra sau đầu, để lộ một vầng trán bóng loáng đầy đặn, cũng lau đi từng giọt mồ hôi lạnh trên đó.
“Sao vậy? Sao giận dữ vậy?” Một thanh niên tuấn tú có khuôn mặt tương tự Bạch Niệm Niệm bưng hai ly cà phê vào, dùng chân đóng cửa lại, sau đó đặt cà phê lên bàn, đẩy bàn tay đang đè trên máy vi tính ra, mở máy tính ra nhìn,
máy tính đã tự động tắt máy rồi
“Bạch Hiểu, cậu làm cái gì vậy, tự nhiên đá cánh cửa ra, hù chết tớ.” Chủ nhân của máy vi tính - thanh niên nho nhã lịch sự mới vừa bị giật mình - lấy mắt kính xuống, đứng dậy đi rửa tay cùng khuôn mặt
Hai cánh tay Bạch Hiểu chống lên bàn, quay đầu nhìn anh ta: “Nói phải trái đi, mỗi tay tớ cầm một ly cà phê, không dùng chân mở cửa thì dùng gì
Nhưng mà, Vu Văn Tu, cậu nói thật cho tớ biết, ban nãy cậu đang làm cái gì?” Vu Văn Tu bày ra một nụ cười “cậu hiểu mà”, bưng cà phê lên uống một ngụm, chẳng mấy chốc đã phủ một tầng hơi nước lên mắt kính, sau đó tầng sương mù lại tan biến trong chớp mắt: “Còn có thể làm cái gì, đừng có biết còn
hỏi.”
“Vậy hả?” Bạch Hiểu cười cười, xoay người đi tới một cái bàn khác ở bên cạnh, cầm hộp khăn giấy lên, lắc lắc với Vu Văn Tu: “Sao để nó xa vậy, còn chưa làm công tác chuẩn bị xong nữa à”
“...” Suýt chút nữa thì Vu Văn Tu đã phun cà phê ra ngoài
Anh ta lại mở máy vi tính ra, liếc mắt về phía Bạch Hiểu: “Đừng phá nữa Bạch Hiểu, cậu không tin được tớ, tớ cảm thấy đau lòng lắm đấy.” Bạch Hiểu cao hơn Bạch Niệm Niệm hai mươi cm ngồi lên trên bàn một cách dễ dàng, đôi mắt rất giống Bạch Niệm Niệm nhìn Vu Văn Tu đang cố gắng giữ bình tĩnh, nói với giọng nghiêm túc: “Cậu đừng lừa gạt tớ, mặc dù tớ không thấy rõ, nhưng trang mạng vừa rồi là chợ đen, không sai chứ? Vu Văn Tu, cậu lên chợ đen làm gì? Nghe nói hacker bên trong đó rất ghê gớm, coi chừng tài khoản ngân hàng của cậu đấy.”
Bình luận facebook