Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 127
“Rầm rầm! Rầm rầm!”
Một âm thanh nhịp nhàng truyền từ xa vào màng nhĩ của mọi người, tim của những người có mặt đều rung động bởi âm thanh dường như từ trên trời rơi xuống và dường như chỉ có tiếng gầm thét của con sông Tiên Đường trước khỉ thủy triều ập đến mới sinh ra hiệu quả như vậy. Từng nhịp bước chân của hàng nghìn người lay động vẻ mặt của tất cả mọi người, làm rung động trái tim anh em Tiêu Chấn Long, đồng thời làm rung động hàng nghìn anh em của công ty Nam Thiên đang đứng bên đường.
“1-2-3-4 ■
“1,2, 3,4”
Âm thanh chỉ có thế nghe thấy ở Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc đột nhiên vang lẽn bẽn tai mọi người, ngoại trừ hai anh em Xa là người địa phương thì tất cả mọi người hầu như đều bồi hồi xúc động, nước mắt nóng hối như muốn trào ra từ khỏe mắt, bởi vì cảm giác này mang theo nỗi nhớ nhà da diết. Tiêu Chấn Long lúc này đang đứng ở giữa, nghe tiếng hô vang trời của đoàn quân, nhất thời cảm giác được khí lạnh từ sống lưng xông lên đỉnh đầu, da đầu từng trận tê dại. Anh bị hình
ảnh của đại quân Cờ Đen đang từ từ tiến vào tầm mắt làm cho rung động.
Ba người cầm đầu mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đập vào mắt anh trước tiên, người đi đầu là “Chiến thần” Lý Thế Vinh, hai người phía sau đương nhiên là “Cánh tay trái” Trương Anh Tú, “Cánh tay phải” Trương Bá Chính, một sự kết hợp mạnh mẽ của hai sát thủ. Đi sau ba người là đại quân Cờ Đen trong bộ trang phục có màu sác tươi sáng dị thường, tất cả đều là áo phông màu đen, làn da ngăm đen dường như đã ăn nhập vào quần áo, quần tây màu đen bằng vải bố, theo đặc điếm tác chiến của quân Cờ Đen, có những túi lớn túi nhỏ ở bên phải quần, nào là súng lục, bông gòn,… dễ thấy nhất là những chiếc dao găm ba cạnh ở cắng chân. Chiều dài của dao găm ba cạnh gần bằng chiều dài của bắp chân, vừa vặn không thừa ra một phân, hơn nữa còn rất thuận tiện cho việc đâm xuyên qua được***. Chân họ mang giày lính màu đen, tất cả giày lính đều được Hoàng Tây đặt làm riêng ở xưởng giày Đài Nam và đều sử dụng da bò cao cấp nhất từ úc, thân giày nhẹ và cực kỳ bền chắc, nặng chân có thể dề dàng đá bay một miếng sắt.
Đội quân Cờ Đen hơn một nghìn người lao về phía Căn cứ logistics Nam Thiên ở ngoại ô Đài Nam như một đám mây đen, tất cả mọi người trong khu căn cứ đều cảm nhận được một lực áp chế mạnh mẽ đang tiến về phía họ, nhưng loại khí thế này tuyệt đối không bao giờ thấy được ở một nhóm xã hội đen bình thường, hai anh em Xa đều trợn mắt há mồm, đây mà là băng đảng xã hội đen sao? Toàn bộ bọn họ chính là lực lượng bộ đội đặc chủng quốc gia. Đặc biệt là hơn một trăm người đứng sau Lý Thế Vinh và ba người kia, tất cả đều mang một khí thế ngạo nghễ, bức người, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thế thấy họ hoàn toàn khác biệt với những người còn lại trong quân Cờ Đen. Cả thảy hơn một trăm người đều cao hơn 1,8m, chiều cao tương đương nhau, áo thun đen bó sát mỏ tả các góc cạnh như được chạm khắc của cơ bắp toàn thân, sáu múi
cơ bụng khảm vào cơ thế như những khối đậu phụ, sức bùng nố ấn chứa trong bất kỳ cơ bắp nào trên toàn thân khiến mọi người không thế khinh thường.
Giá như anh em chúng ta được hướng dẫn một trăm người này thì hay biết mấy, trong lòng anh em Xa thầm mơ tưởng, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý. Đác ý là từ thích hợp nhất đế mô tả hai người họ lúc này, nhưng ngay trong lúc họ đang thầm đắc ý thì Dương Tuấn Phương và những người khác cũng nở một nụ cười ngầm hiếu, họ dường như cũng đang nhắm vào một trăm người này
Trong lòng có quỷ, có lẽ từ này là thích hợp với đám anh em tốt của Tiêu Chấn Long lúc này.
Tuy nhiên, trong lúc mọi người trong căn cứ đang quan sát Lý Thế Vinh dẫn quân Cờ Đen đi tới, họ cũng nhận thấy cách đó không xa có bốn chiếc trực thăng vũ trang đang bay lượn, không rõ ý đồ ra sao.
“Đại ca, lần này anh Vinh cũng chơi lớn quá đi!” Hoàng Tây bên cạnh nhìn chiếc máy bay trực thăng trên bầu trời, dường như đang nói chuyện với Tiêu Chấn Long, mà cũng giống đang tự lấm bấm một mình.
Nhìn bổn chiếc trực thăng trên đầu, Tiêu Chấn Long khẽ cau mày, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Tiêu Chấn Long mơ hồ cảm thấy chắc hẳn có liên quan đến việc quân Cờ Đen trở về, bốn chiếc Apache bay qua bay lại trẽn Căn cứ logistics Nam Thiên, theo tiếng cánh quạt, từng chiếc trực thanh lao nhanh đi.
Cùng với sự đố bộ liên tục của quân Cờ Đen, khu căn cứ logistics rộng lớn của Nam Thiên ngay lập tức chật kín người, ở giữa đội hình quân Cờ Đen, toàn bộ là sắc đen của quần và áo, bao quanh là đội ngũ chính quy của quân Cờ Đen với áo sơ mi trắng và quần tây đen. Sau này, để thuận tiện cho việc gọi tên, đối với những người anh em ở đứng ở hàng giữa, Tiêu Chấn Long gọl chung là quân Cờ Đen, về phần những người anh em bị đào thải khỏi đội quản Cờ Đen, bề ngoài họ là nhản viên của Tập đoàn Nam Thiên, nhưng trong tối họ lại là anh em của xã đoàn (công ty) Nam Thiên. (Ghi chú: Hầu hết các băng đảng lớn trong thế giới ngầm của Đài Loan được gọi chung là công ty. Ví dụ như băng nhóm mới nổi Tập đoàn Trung Liên ở Đài Loan hiện có logo “Trung Liên” in trên quân áo của anh em đi đường đế phân biệt.) Với thế giới bên ngoài, hai nhóm người này được gọi chung là nhân viên của Tập đoàn Nam Thiên, mặc dù anh em áo trắng cũng vô cùng dũng mãnh, nhưng quân Cờ Đen mới là con át chủ bài của Tiêu Chấn Long để xưng bá bên ngoài.
“Đại ca, chúng tôi đã trở lại!” Trương Anh Tú và những người khác chạy lên bục cao nơi Tiêu Chấn Long đứng, nói lớn, không giấu được niềm vui gặp mặt trong giọng điệu của mình.
“Tỏi còn tưởng mấy cậu không muốn trở lại nữa!” Tiêu Chấn Long nói xong bật cười, tiến lên ôm Trương Anh Tú và Trương Bá Chính, tình anh em không thể nói hết bằng lời.
Anh đi đến bên cạnh Lý Thế Vinh, nhìn khuôn mặt người anh
em tốt của mình đen sạm đi vì sương gió, Tiêu Chấn Long xúc động nói: “Người anh em, vất vả rồi!” Lý Thế Vinh mỉm cười, Tiêu Chấn Long nói xong thì ôm lấy Lý Thế Vinh, tay phải vổ mạnh lên lưng Lý Thế Vinh mấy cái.
Tiêu Chấn Long buông Lý Thế Vinh ra, thấy Trương Anh Tú và Trương Bá Chính đã sớm cùng Hoàng Tây, Dương Tuấn Phương và những anh em khác xa cách bấy lâu nay, tụ họp lại một chổ, tiếng cười lan khắp căn cứ. Đối với những gương mặt mới trong số các anh em, Tiêu Chấn Long giới thiệu họ với ba người Lý Thế Vinh, lúc giới thiệu đến Lý Thế Vinh, đột nhiên Đại Xa chủ động khác thường, gã ta tiến lẽn, đưa tay phải của mình ra nói: “Nghe đại ca nói, anh Vinh là người có năng lực chiến đấu cao nhất trong băng đảng, được mệnh danh là chiến thần, ngày nào đó hai anh em chúng tỏi nhất định phải cùng anh Vinh so tài cao thấp mới được!” Lý Thế Vinh cười, bắt tay Đại Xa, lúc vừa cầm lấy, anh ấy cảm thấy đột nhiên tay Đại Xa siết chặt, tay phải của Đại Xa trở thành một cái kìm sát nắm chặt lấy tay của Lý Thế Vinh. Nụ cười của Lý Thế Vinh không hề thay đối, anh ấy không dùng thêm sức, chỉ dùng đủ lực đế chống lại sức nắm của Đại Xa. Lần đầu tiên Đại Xa nhìn thấy Lý Thế Vinh, gã ta cố ý muốn thử võ công của Lý Thế Vinh, bởi vì gã ta không tin Tiêu Chấn Long cho rằng Lý Thế Vinh có thế đánh bại đòn công kính của hai người họ, nhưng cho dù dùng lực mạnh đến đâu, gã ta cũng cảm thây như tay mình đang bị một hòn đá đè lên. Đại Xa bất lực, buông tay phải ra, tự cảm nhận được quả nhiên anh Vinh không phải người bình thường.
Lý Thế Vinh chỉ gật đẫu tượng trưng với Đại Xa một cái, sau đó đứng bên cạnh Tiẽu Chấn Long. Không ai nhìn thấy cuộc so tài bí mật giữa hai người, bởi vì cuộc so tài chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng chính trong khoảnh khắc đó Đại Xa đã biết những gì Tiêu Chấn Long nói đã là nói giảm nói tránh đi 20% rồi. Tiêu Chấn Long nói đúng, muốn so tài với Lý Thế Vinh thì anh em họ phải liên thủ mới có khả năng, nếu không thì chắc chác Lý Thế Vinh sẽ thắng.
Lúc này Tiêu Chấn Long hài lòng nhìn quân Cờ Đen đứng dưới đài, cũng chú ý tới hơn một trăm người đội mũ nồi đen phía trước, hỏi: “Trương Anh Tú, những người trước mặt là…” Trương Anh Tú cười nói: “Đây là người mà anh Vinh chọn từ đội quản Cờ Đen để bảo vệ an toàn cho anh. Chúng tôi gọi họ là đội cận vệ Nam Thiên, họ đều là tinh anh trong tinh anh của đội quân Cờ Đen.” Tinh anh trong tinh anh! Tiêu Chấn Long nhìn khí thế đáng kinh ngạc tỏa ra từ hơn trăm người này liền biết cái danh hiệu này không phải là nói quá, đây là hàng thật giá thật.
Lý Thế Vinh đứng bên cạnh Tiêu Chấn Long vẫy tay, một người lập tức từ trong hàng ngũ chạy lên, đến trước mặt Tiêu Chấn Long, cách chừng ba thước thì dùng chất giọng trầm thấp hô lên: “Đội trưởng vệ đội Nam Thiên báo danh với anh.”
“Người này là?”
“Đại ca, đây là đội trưởng vệ đội Nam Thiên, các anh em thường gọi anh ta là Lão Băng.” Trương Anh Tú giới thiệu với Tiêu Chấn Long.
Tiẽu Chấn Long cẩn thận quan sát đội trưởng vệ đội Nam Thiên, tên Lão Băng này. Một người cao 1,8m, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, ánh mắt có thần, nhìn thẳng. Thân hình thắng tắp như cột cửa trước Tử cấm Thành ở Bắc Kinh, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở hai bên đùi, trên mu bàn tay lộ rõ gân xanh như thế mạch máu sắp trào ra. Tiêu Chấn Long bước tới, đột nhiên dùng tay kéo Lão Băng một cái, cánh tay anh ta không hề di chuyến. Chuyện này khiến Tiêu Chấn Long khống khỏi ngạc nhiên, loại sức mạnh ở cánh tay này chác chắn không phải thứ có thế luyện được chỉ trong năm mươi ngày. Trong ấn tượng của Tiêu Chấn Long, anh đã từng nhìn thấy điều này trong đợt huấn luyện quân sự do trường tố chức khi anh mới bước vào khuôn viên trường đại học. Khi huấn luyện
viên nói phẩm chất cơ bản nhất của một người lính chuyên nghiệp là phải đứng như một cây tùng, khi đứng, cánh tay và cơ thể của người lính tự khắc hòa làm một thế. Lúc đó, một số bạn học của Tiêu Chấn Long không tin nên đã bước tới kéo cánh tay của huấn luyện viên giổng như Tiêu Chấn Long vừa làm, kết quả là mỗi bên hai người vẫn không tách ra được, ngược lại còn bị huấn luyện viên vung tay hất bay cả bốn người, cảnh tượng đó đến giờ Tiêu Chấn Long còn nhớ như in.
“Lão Bảng, nếu tôi không nhầm thì trước đây anh từng là quân nhân đúng không?” Nghe thấy lời của Tiêu Chấn Long, hai mắt Lão Băng chợt sáng lên, sau đó khôi phục lại bình thường: “Đúng vậy, đại ca!” Quả nhiên lão Băng là một cựu binh, anh ta từng là lính đánh thuẽ.
Lão Băng là hậu duệ của người Hẹ Đài Loan bản địa, là một thế hệ của người Hẹ, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của nền võ thuật người Hẹ. Nền tảng võ thuật tốt cùng với thế lực phi thường của lão Băng đã giúp anh ta nhanh chóng nối lên trong thời gian thực hiện nghĩa vụ quản sự trong quân đội Đài Loan. Sau khi mãn hạn nghĩa vụ quân sự, do tài trí và tài thiện xạ xuất sắc, anh ta được lính đánh thuê nổi tiếng trẽn thế giới nhìn trúng, lão Băng đã ký hợp đồng làm việc ba năm với bên kia và trờ thành tay bẳn tỉa xuất sắc của đội quân đánh thuê này. Đúng lúc hợp đồng sắp hết hạn, trong nhiệm vụ cuối cùng ở Trung Đông, do sai sót về tình báo, hơn ba mươi đồng đội trong nhóm lính đánh thuẽ của lão Băng ngoại trừ anh ta đã thiệt mạng trong nhiệm vụ. Nếu không phải do lão Băng làm nhiệm vụ bắn tỉa ngoại vi, có lẽ anh ta đã không sổng sót trong nhiệm vụ đó.
Mặc dù sống cuộc đời lính đánh thuê, đồng đội trong quân đội cùng nhau gom góp vì những khoản tiền thưởng kếch xù, nhưng trong ba năm, khoảng thời gian không phải ngắn, Lão Băng và những người đồng đội đến từ các quổc gia đã hun
đúc nên một tình bạn sâu sác. Nhiều đồng đội trong quân đội đến với con đường lính đánh thuê vì gia đình nghèo khó, đế giành tiền thưởng cao bằng tính mạng của mình, nhưng giờ nhiệm vụ đã thất bại, khiến ước mơ kiếm tiền của mọi người tan thành mây khói. Nhìn thấy tình hình đó, Lão Băng đã gửi số tiền thưởng kếch xù mà anh ta tích lũy được trong ba năm qua đến nhà của những người đồng đội mà anh ta quen biết, rồi một mình trở về Đài Loan.
Sau khi trở về Đài Loan, lão Băng nhận ra muốn hòa nhập vào xã hội luôn thay đổi này khó khăn đến nhường nào, lúc này lão Băng mới nhận ra rằng tay mình không thế làm gì khác hơn là cầm súng giết người, anh ta giống như một góc bị lãng quên của xã hội. Anh ta lau bát đĩa trong nhà hàng, bán báo, mở quầy hàng rong,… sau đó lão Băng nhận thấy những việc này không phù hợp với mình. Trong lúc tuyệt vọng, anh ta nhận được tin tức về bang Trúc Liên, một trong những băng nhóm quyền lực nhất ở Đài Loan (Ghi chú: Bang Trúc Liên hiện là băng nhóm lớn nhất ở Đài Loan, sẽ được giới thiệu chi tiết trong các chương sau) đang lập một băng mới ở Đài Nam và đang triệu tập đội ngũ, đó là tất cả những điều khiến lão Băng vô tình bước chân vào thế giới ngầm.
Cuộc sống trong thế giới ngầm chẳng thấm vào đâu so với cuộc sống của một gã lính đánh thuê, cuộc sổng mà ngày nào lão Băng cũng ngủ chung với thần chết. Ngoài việc thu tiền bảo kê, đòi nợ, cho vay nặng lãi và hàng ngày trông chừng bang hội bên ngoài, anh ta chỉ việc nhậu nhẹt với anh em trong quán bar, cuộc sống rất thoải mái. Trong những năm tham gia băng nhóm, lão Băng rất kín tiếng, không bao giờ tiết lộ quá khứ của mình cho ai biết, cũng như hiếm khi kể về cuộc sống của mình với người khác, thường tự bảo vệ mình khi có đánh nhau. Tuy nhiên, cuộc sổng thấp thỏm như vậy đôi khi cũng khiến một Lão Bãng sống lâu năm trong mưa đạn không chịu nối, nhiều đêm, Lão Băng bị ác mộng làm cho tỉnh giấc lúc nửa đêm, giống như một con đại bàng đang chiến đấu trên bầu trời
đột nhiên bị nhốt trong lồng. Theo thời gian, tinh thần chiến đấu của con đại bàng ưa thích tung cánh giữa trời sẽ dần cạn kiệt. Đế tránh cho bản thân chìm trong cuộc sống như vậy, để rồi cuối cùng trở thành một phế nhân, cũng để tìm kiếm một cuộc sống ly kỳ và lấy lại cảm giác làm lính đánh thuê, lão Băng đã lấy một biệt danh cho chính mình và tiếp quản công việc giết người ở đại lục, trở thành một sát thủ chuyên nghiệp.
Lý do tại sao lão Băng không bắt đầu làm ăn ở Đài Loan là vì sợ bị người khác vô tình phát hiện mình là sát thủ. Vào thời điếm đó, lão Băng là lứa sát thủ đầu tiên sử dụng Internet đế tìm kiếm việc kinh doanh cho sát thủ ở Trung Quốc, anh ta khai thác mọi mối làm ăn từ đại lục thông qua mạng Internet, đồng thời lấy tiền hoa hồng rất cao, sau khi nhận được mối làm ăn, lão Băng lại lấy người ở Hong Kong rồi chuyến đến đại lục đế thực hiện phi vụ giết người.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, lão Băng đã thành danh ở giang hồ đại lục. Kế từ đó, người của thế giới ngầm ở đại lục không biết có lão Băng, nhưng họ đều biết trong giang hồ có một sát thủ hàng đầu như vậy, bởi vì “thành tích” xuất sắc nên anh ta được đưa vào top mười sát thủ hàng đầu trong giới xã hội đen.
Lão Băng là sát thủ đứng thứ tư trong mười sát thủ hàng đầu -làm náo loạn cả thế giới ngầm.
Chính vì vậy anh ta được đặt cho cái tên “Hổn Thế”, biệt danh Lão Băng là đế tưởng nhớ cảm giác cô đơn buồn chán trong băng đảng, luôn tự cảnh báo bản thản rằng cuộc sống chìm nối chỉ khiến anh ta lạc lối và chỉ có đam mê sống mới có thế khiến anh ta trỗi dậy tiến phía trước.
Mặc dù Lão Băng, người có cái tên khác là Hỗn Thế, đã tạo ra mảnh trời riêng của mình ở Trung Quốc, anh ta vẫn là nhân vật nhỏ bé trong đường khấu của bang Trúc Liên Đài Nam như
ngày nào, sống một cuộc sống bình thường và khiêm tốn.
Một âm thanh nhịp nhàng truyền từ xa vào màng nhĩ của mọi người, tim của những người có mặt đều rung động bởi âm thanh dường như từ trên trời rơi xuống và dường như chỉ có tiếng gầm thét của con sông Tiên Đường trước khỉ thủy triều ập đến mới sinh ra hiệu quả như vậy. Từng nhịp bước chân của hàng nghìn người lay động vẻ mặt của tất cả mọi người, làm rung động trái tim anh em Tiêu Chấn Long, đồng thời làm rung động hàng nghìn anh em của công ty Nam Thiên đang đứng bên đường.
“1-2-3-4 ■
“1,2, 3,4”
Âm thanh chỉ có thế nghe thấy ở Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc đột nhiên vang lẽn bẽn tai mọi người, ngoại trừ hai anh em Xa là người địa phương thì tất cả mọi người hầu như đều bồi hồi xúc động, nước mắt nóng hối như muốn trào ra từ khỏe mắt, bởi vì cảm giác này mang theo nỗi nhớ nhà da diết. Tiêu Chấn Long lúc này đang đứng ở giữa, nghe tiếng hô vang trời của đoàn quân, nhất thời cảm giác được khí lạnh từ sống lưng xông lên đỉnh đầu, da đầu từng trận tê dại. Anh bị hình
ảnh của đại quân Cờ Đen đang từ từ tiến vào tầm mắt làm cho rung động.
Ba người cầm đầu mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đập vào mắt anh trước tiên, người đi đầu là “Chiến thần” Lý Thế Vinh, hai người phía sau đương nhiên là “Cánh tay trái” Trương Anh Tú, “Cánh tay phải” Trương Bá Chính, một sự kết hợp mạnh mẽ của hai sát thủ. Đi sau ba người là đại quân Cờ Đen trong bộ trang phục có màu sác tươi sáng dị thường, tất cả đều là áo phông màu đen, làn da ngăm đen dường như đã ăn nhập vào quần áo, quần tây màu đen bằng vải bố, theo đặc điếm tác chiến của quân Cờ Đen, có những túi lớn túi nhỏ ở bên phải quần, nào là súng lục, bông gòn,… dễ thấy nhất là những chiếc dao găm ba cạnh ở cắng chân. Chiều dài của dao găm ba cạnh gần bằng chiều dài của bắp chân, vừa vặn không thừa ra một phân, hơn nữa còn rất thuận tiện cho việc đâm xuyên qua được***. Chân họ mang giày lính màu đen, tất cả giày lính đều được Hoàng Tây đặt làm riêng ở xưởng giày Đài Nam và đều sử dụng da bò cao cấp nhất từ úc, thân giày nhẹ và cực kỳ bền chắc, nặng chân có thể dề dàng đá bay một miếng sắt.
Đội quân Cờ Đen hơn một nghìn người lao về phía Căn cứ logistics Nam Thiên ở ngoại ô Đài Nam như một đám mây đen, tất cả mọi người trong khu căn cứ đều cảm nhận được một lực áp chế mạnh mẽ đang tiến về phía họ, nhưng loại khí thế này tuyệt đối không bao giờ thấy được ở một nhóm xã hội đen bình thường, hai anh em Xa đều trợn mắt há mồm, đây mà là băng đảng xã hội đen sao? Toàn bộ bọn họ chính là lực lượng bộ đội đặc chủng quốc gia. Đặc biệt là hơn một trăm người đứng sau Lý Thế Vinh và ba người kia, tất cả đều mang một khí thế ngạo nghễ, bức người, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thế thấy họ hoàn toàn khác biệt với những người còn lại trong quân Cờ Đen. Cả thảy hơn một trăm người đều cao hơn 1,8m, chiều cao tương đương nhau, áo thun đen bó sát mỏ tả các góc cạnh như được chạm khắc của cơ bắp toàn thân, sáu múi
cơ bụng khảm vào cơ thế như những khối đậu phụ, sức bùng nố ấn chứa trong bất kỳ cơ bắp nào trên toàn thân khiến mọi người không thế khinh thường.
Giá như anh em chúng ta được hướng dẫn một trăm người này thì hay biết mấy, trong lòng anh em Xa thầm mơ tưởng, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý. Đác ý là từ thích hợp nhất đế mô tả hai người họ lúc này, nhưng ngay trong lúc họ đang thầm đắc ý thì Dương Tuấn Phương và những người khác cũng nở một nụ cười ngầm hiếu, họ dường như cũng đang nhắm vào một trăm người này
Trong lòng có quỷ, có lẽ từ này là thích hợp với đám anh em tốt của Tiêu Chấn Long lúc này.
Tuy nhiên, trong lúc mọi người trong căn cứ đang quan sát Lý Thế Vinh dẫn quân Cờ Đen đi tới, họ cũng nhận thấy cách đó không xa có bốn chiếc trực thăng vũ trang đang bay lượn, không rõ ý đồ ra sao.
“Đại ca, lần này anh Vinh cũng chơi lớn quá đi!” Hoàng Tây bên cạnh nhìn chiếc máy bay trực thăng trên bầu trời, dường như đang nói chuyện với Tiêu Chấn Long, mà cũng giống đang tự lấm bấm một mình.
Nhìn bổn chiếc trực thăng trên đầu, Tiêu Chấn Long khẽ cau mày, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Tiêu Chấn Long mơ hồ cảm thấy chắc hẳn có liên quan đến việc quân Cờ Đen trở về, bốn chiếc Apache bay qua bay lại trẽn Căn cứ logistics Nam Thiên, theo tiếng cánh quạt, từng chiếc trực thanh lao nhanh đi.
Cùng với sự đố bộ liên tục của quân Cờ Đen, khu căn cứ logistics rộng lớn của Nam Thiên ngay lập tức chật kín người, ở giữa đội hình quân Cờ Đen, toàn bộ là sắc đen của quần và áo, bao quanh là đội ngũ chính quy của quân Cờ Đen với áo sơ mi trắng và quần tây đen. Sau này, để thuận tiện cho việc gọi tên, đối với những người anh em ở đứng ở hàng giữa, Tiêu Chấn Long gọl chung là quân Cờ Đen, về phần những người anh em bị đào thải khỏi đội quản Cờ Đen, bề ngoài họ là nhản viên của Tập đoàn Nam Thiên, nhưng trong tối họ lại là anh em của xã đoàn (công ty) Nam Thiên. (Ghi chú: Hầu hết các băng đảng lớn trong thế giới ngầm của Đài Loan được gọi chung là công ty. Ví dụ như băng nhóm mới nổi Tập đoàn Trung Liên ở Đài Loan hiện có logo “Trung Liên” in trên quân áo của anh em đi đường đế phân biệt.) Với thế giới bên ngoài, hai nhóm người này được gọi chung là nhân viên của Tập đoàn Nam Thiên, mặc dù anh em áo trắng cũng vô cùng dũng mãnh, nhưng quân Cờ Đen mới là con át chủ bài của Tiêu Chấn Long để xưng bá bên ngoài.
“Đại ca, chúng tôi đã trở lại!” Trương Anh Tú và những người khác chạy lên bục cao nơi Tiêu Chấn Long đứng, nói lớn, không giấu được niềm vui gặp mặt trong giọng điệu của mình.
“Tỏi còn tưởng mấy cậu không muốn trở lại nữa!” Tiêu Chấn Long nói xong bật cười, tiến lên ôm Trương Anh Tú và Trương Bá Chính, tình anh em không thể nói hết bằng lời.
Anh đi đến bên cạnh Lý Thế Vinh, nhìn khuôn mặt người anh
em tốt của mình đen sạm đi vì sương gió, Tiêu Chấn Long xúc động nói: “Người anh em, vất vả rồi!” Lý Thế Vinh mỉm cười, Tiêu Chấn Long nói xong thì ôm lấy Lý Thế Vinh, tay phải vổ mạnh lên lưng Lý Thế Vinh mấy cái.
Tiêu Chấn Long buông Lý Thế Vinh ra, thấy Trương Anh Tú và Trương Bá Chính đã sớm cùng Hoàng Tây, Dương Tuấn Phương và những anh em khác xa cách bấy lâu nay, tụ họp lại một chổ, tiếng cười lan khắp căn cứ. Đối với những gương mặt mới trong số các anh em, Tiêu Chấn Long giới thiệu họ với ba người Lý Thế Vinh, lúc giới thiệu đến Lý Thế Vinh, đột nhiên Đại Xa chủ động khác thường, gã ta tiến lẽn, đưa tay phải của mình ra nói: “Nghe đại ca nói, anh Vinh là người có năng lực chiến đấu cao nhất trong băng đảng, được mệnh danh là chiến thần, ngày nào đó hai anh em chúng tỏi nhất định phải cùng anh Vinh so tài cao thấp mới được!” Lý Thế Vinh cười, bắt tay Đại Xa, lúc vừa cầm lấy, anh ấy cảm thấy đột nhiên tay Đại Xa siết chặt, tay phải của Đại Xa trở thành một cái kìm sát nắm chặt lấy tay của Lý Thế Vinh. Nụ cười của Lý Thế Vinh không hề thay đối, anh ấy không dùng thêm sức, chỉ dùng đủ lực đế chống lại sức nắm của Đại Xa. Lần đầu tiên Đại Xa nhìn thấy Lý Thế Vinh, gã ta cố ý muốn thử võ công của Lý Thế Vinh, bởi vì gã ta không tin Tiêu Chấn Long cho rằng Lý Thế Vinh có thế đánh bại đòn công kính của hai người họ, nhưng cho dù dùng lực mạnh đến đâu, gã ta cũng cảm thây như tay mình đang bị một hòn đá đè lên. Đại Xa bất lực, buông tay phải ra, tự cảm nhận được quả nhiên anh Vinh không phải người bình thường.
Lý Thế Vinh chỉ gật đẫu tượng trưng với Đại Xa một cái, sau đó đứng bên cạnh Tiẽu Chấn Long. Không ai nhìn thấy cuộc so tài bí mật giữa hai người, bởi vì cuộc so tài chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng chính trong khoảnh khắc đó Đại Xa đã biết những gì Tiêu Chấn Long nói đã là nói giảm nói tránh đi 20% rồi. Tiêu Chấn Long nói đúng, muốn so tài với Lý Thế Vinh thì anh em họ phải liên thủ mới có khả năng, nếu không thì chắc chác Lý Thế Vinh sẽ thắng.
Lúc này Tiêu Chấn Long hài lòng nhìn quân Cờ Đen đứng dưới đài, cũng chú ý tới hơn một trăm người đội mũ nồi đen phía trước, hỏi: “Trương Anh Tú, những người trước mặt là…” Trương Anh Tú cười nói: “Đây là người mà anh Vinh chọn từ đội quản Cờ Đen để bảo vệ an toàn cho anh. Chúng tôi gọi họ là đội cận vệ Nam Thiên, họ đều là tinh anh trong tinh anh của đội quân Cờ Đen.” Tinh anh trong tinh anh! Tiêu Chấn Long nhìn khí thế đáng kinh ngạc tỏa ra từ hơn trăm người này liền biết cái danh hiệu này không phải là nói quá, đây là hàng thật giá thật.
Lý Thế Vinh đứng bên cạnh Tiêu Chấn Long vẫy tay, một người lập tức từ trong hàng ngũ chạy lên, đến trước mặt Tiêu Chấn Long, cách chừng ba thước thì dùng chất giọng trầm thấp hô lên: “Đội trưởng vệ đội Nam Thiên báo danh với anh.”
“Người này là?”
“Đại ca, đây là đội trưởng vệ đội Nam Thiên, các anh em thường gọi anh ta là Lão Băng.” Trương Anh Tú giới thiệu với Tiêu Chấn Long.
Tiẽu Chấn Long cẩn thận quan sát đội trưởng vệ đội Nam Thiên, tên Lão Băng này. Một người cao 1,8m, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, ánh mắt có thần, nhìn thẳng. Thân hình thắng tắp như cột cửa trước Tử cấm Thành ở Bắc Kinh, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở hai bên đùi, trên mu bàn tay lộ rõ gân xanh như thế mạch máu sắp trào ra. Tiêu Chấn Long bước tới, đột nhiên dùng tay kéo Lão Băng một cái, cánh tay anh ta không hề di chuyến. Chuyện này khiến Tiêu Chấn Long khống khỏi ngạc nhiên, loại sức mạnh ở cánh tay này chác chắn không phải thứ có thế luyện được chỉ trong năm mươi ngày. Trong ấn tượng của Tiêu Chấn Long, anh đã từng nhìn thấy điều này trong đợt huấn luyện quân sự do trường tố chức khi anh mới bước vào khuôn viên trường đại học. Khi huấn luyện
viên nói phẩm chất cơ bản nhất của một người lính chuyên nghiệp là phải đứng như một cây tùng, khi đứng, cánh tay và cơ thể của người lính tự khắc hòa làm một thế. Lúc đó, một số bạn học của Tiêu Chấn Long không tin nên đã bước tới kéo cánh tay của huấn luyện viên giổng như Tiêu Chấn Long vừa làm, kết quả là mỗi bên hai người vẫn không tách ra được, ngược lại còn bị huấn luyện viên vung tay hất bay cả bốn người, cảnh tượng đó đến giờ Tiêu Chấn Long còn nhớ như in.
“Lão Bảng, nếu tôi không nhầm thì trước đây anh từng là quân nhân đúng không?” Nghe thấy lời của Tiêu Chấn Long, hai mắt Lão Băng chợt sáng lên, sau đó khôi phục lại bình thường: “Đúng vậy, đại ca!” Quả nhiên lão Băng là một cựu binh, anh ta từng là lính đánh thuẽ.
Lão Băng là hậu duệ của người Hẹ Đài Loan bản địa, là một thế hệ của người Hẹ, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của nền võ thuật người Hẹ. Nền tảng võ thuật tốt cùng với thế lực phi thường của lão Băng đã giúp anh ta nhanh chóng nối lên trong thời gian thực hiện nghĩa vụ quản sự trong quân đội Đài Loan. Sau khi mãn hạn nghĩa vụ quân sự, do tài trí và tài thiện xạ xuất sắc, anh ta được lính đánh thuê nổi tiếng trẽn thế giới nhìn trúng, lão Băng đã ký hợp đồng làm việc ba năm với bên kia và trờ thành tay bẳn tỉa xuất sắc của đội quân đánh thuê này. Đúng lúc hợp đồng sắp hết hạn, trong nhiệm vụ cuối cùng ở Trung Đông, do sai sót về tình báo, hơn ba mươi đồng đội trong nhóm lính đánh thuẽ của lão Băng ngoại trừ anh ta đã thiệt mạng trong nhiệm vụ. Nếu không phải do lão Băng làm nhiệm vụ bắn tỉa ngoại vi, có lẽ anh ta đã không sổng sót trong nhiệm vụ đó.
Mặc dù sống cuộc đời lính đánh thuê, đồng đội trong quân đội cùng nhau gom góp vì những khoản tiền thưởng kếch xù, nhưng trong ba năm, khoảng thời gian không phải ngắn, Lão Băng và những người đồng đội đến từ các quổc gia đã hun
đúc nên một tình bạn sâu sác. Nhiều đồng đội trong quân đội đến với con đường lính đánh thuê vì gia đình nghèo khó, đế giành tiền thưởng cao bằng tính mạng của mình, nhưng giờ nhiệm vụ đã thất bại, khiến ước mơ kiếm tiền của mọi người tan thành mây khói. Nhìn thấy tình hình đó, Lão Băng đã gửi số tiền thưởng kếch xù mà anh ta tích lũy được trong ba năm qua đến nhà của những người đồng đội mà anh ta quen biết, rồi một mình trở về Đài Loan.
Sau khi trở về Đài Loan, lão Băng nhận ra muốn hòa nhập vào xã hội luôn thay đổi này khó khăn đến nhường nào, lúc này lão Băng mới nhận ra rằng tay mình không thế làm gì khác hơn là cầm súng giết người, anh ta giống như một góc bị lãng quên của xã hội. Anh ta lau bát đĩa trong nhà hàng, bán báo, mở quầy hàng rong,… sau đó lão Băng nhận thấy những việc này không phù hợp với mình. Trong lúc tuyệt vọng, anh ta nhận được tin tức về bang Trúc Liên, một trong những băng nhóm quyền lực nhất ở Đài Loan (Ghi chú: Bang Trúc Liên hiện là băng nhóm lớn nhất ở Đài Loan, sẽ được giới thiệu chi tiết trong các chương sau) đang lập một băng mới ở Đài Nam và đang triệu tập đội ngũ, đó là tất cả những điều khiến lão Băng vô tình bước chân vào thế giới ngầm.
Cuộc sống trong thế giới ngầm chẳng thấm vào đâu so với cuộc sống của một gã lính đánh thuê, cuộc sổng mà ngày nào lão Băng cũng ngủ chung với thần chết. Ngoài việc thu tiền bảo kê, đòi nợ, cho vay nặng lãi và hàng ngày trông chừng bang hội bên ngoài, anh ta chỉ việc nhậu nhẹt với anh em trong quán bar, cuộc sống rất thoải mái. Trong những năm tham gia băng nhóm, lão Băng rất kín tiếng, không bao giờ tiết lộ quá khứ của mình cho ai biết, cũng như hiếm khi kể về cuộc sống của mình với người khác, thường tự bảo vệ mình khi có đánh nhau. Tuy nhiên, cuộc sổng thấp thỏm như vậy đôi khi cũng khiến một Lão Bãng sống lâu năm trong mưa đạn không chịu nối, nhiều đêm, Lão Băng bị ác mộng làm cho tỉnh giấc lúc nửa đêm, giống như một con đại bàng đang chiến đấu trên bầu trời
đột nhiên bị nhốt trong lồng. Theo thời gian, tinh thần chiến đấu của con đại bàng ưa thích tung cánh giữa trời sẽ dần cạn kiệt. Đế tránh cho bản thân chìm trong cuộc sống như vậy, để rồi cuối cùng trở thành một phế nhân, cũng để tìm kiếm một cuộc sống ly kỳ và lấy lại cảm giác làm lính đánh thuê, lão Băng đã lấy một biệt danh cho chính mình và tiếp quản công việc giết người ở đại lục, trở thành một sát thủ chuyên nghiệp.
Lý do tại sao lão Băng không bắt đầu làm ăn ở Đài Loan là vì sợ bị người khác vô tình phát hiện mình là sát thủ. Vào thời điếm đó, lão Băng là lứa sát thủ đầu tiên sử dụng Internet đế tìm kiếm việc kinh doanh cho sát thủ ở Trung Quốc, anh ta khai thác mọi mối làm ăn từ đại lục thông qua mạng Internet, đồng thời lấy tiền hoa hồng rất cao, sau khi nhận được mối làm ăn, lão Băng lại lấy người ở Hong Kong rồi chuyến đến đại lục đế thực hiện phi vụ giết người.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, lão Băng đã thành danh ở giang hồ đại lục. Kế từ đó, người của thế giới ngầm ở đại lục không biết có lão Băng, nhưng họ đều biết trong giang hồ có một sát thủ hàng đầu như vậy, bởi vì “thành tích” xuất sắc nên anh ta được đưa vào top mười sát thủ hàng đầu trong giới xã hội đen.
Lão Băng là sát thủ đứng thứ tư trong mười sát thủ hàng đầu -làm náo loạn cả thế giới ngầm.
Chính vì vậy anh ta được đặt cho cái tên “Hổn Thế”, biệt danh Lão Băng là đế tưởng nhớ cảm giác cô đơn buồn chán trong băng đảng, luôn tự cảnh báo bản thản rằng cuộc sống chìm nối chỉ khiến anh ta lạc lối và chỉ có đam mê sống mới có thế khiến anh ta trỗi dậy tiến phía trước.
Mặc dù Lão Băng, người có cái tên khác là Hỗn Thế, đã tạo ra mảnh trời riêng của mình ở Trung Quốc, anh ta vẫn là nhân vật nhỏ bé trong đường khấu của bang Trúc Liên Đài Nam như
ngày nào, sống một cuộc sống bình thường và khiêm tốn.
Bình luận facebook