Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 149
Sau đó, Lưu Hoàng Tây đưa Lưu Minh Nghĩa đến một bên, kế hết những chuyện đã xảy ra cùng với việc tại sao Tống Thanh Tùng lại đến bệnh viện Cao Hùng, và cả chuyện xảy ra tranh chấp với Tiêu Chấn Long, cậu ấy đều nói với Lưu Minh Nghĩa. Trong suốt quá trình nghe, Lưu Minh Nghĩa thỉnh thoảng nhìn Tiêu Chấn Long và Tống Thanh Tùng, trong lòng đang tính toán xem nên mở nút thắt giãy hai người này thế nào.
Tống Thanh Tùng là một chính khách, làm mọi việc đều lấy việc tối đa hoá lợi ích của đảng Dân Chủ tiến bộ làm trụ cột, vào giờ phút này việc tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long có tham gia hay không cực kỳ quan trọng đổi với đảng Dân Chủ. Đây cũng nguyên nhân vì sao ông ta chịu đựng sự thô lỗ hết lần này tới lần khác của Tiêu Chấn Long. Nếu như không có nhản tố này, đối mặt với yêu cầu được voi đòi tiên của Tiêu Chấn Long, Tống Thanh Tùng và các đại biếu của đảng Dân Chủ cũng sẽ không hạ mình cầu xin. Trước đó đã đưa một trăm triệu đỏ la mỹ, sau đó lại buỏng tha người được đề của “tống thống”, tất cả những hy sinh này của đảng Dân Chủ, chỉ cần đảng Dân Chủ có thế thành công nắm quyền Đài Loan, như thế những điều này cũng không còn quan trọng nữa.
Bây giờ yêu cầu duy nhất của bọn họ chính là hy vọng tập đoàn Nam Thiên có thế thực hiện cam kết một cách trung thực, ai ngờ ý muốn nhất thời của Tiêu Chấn Long lại đấy đảng dân chủ vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu tiếp tục tiến hành, nếu như không có sự ủng hộ của tập đoàn Nam Thiên,
cuộc tranh cử sẽ đối mặt với hoàn cảnh khó khăn. Nếu như không tiến hành, như thế cũng đồng nghĩa với việc bỏ qua cuộc tranh cử tống thống sắp bắt đầu. Bỏ lỡ cơ hội lần này, có thể sau này đảng Dân Chủ sẽ không còn cơ hội nữa.
Nói về Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long là người xem trọng tình nghĩa, vào những lúc tình cảm lấn át, có đôi khi Tiêu Chấn Long sẽ mất đi cơ hội suy nghĩ lý trí.
Mâu thuẩn Tân này, theo Lưu Minh Nghĩa là hoàn toàn có thể tránh xảy ra. Lưu Minh Nghĩa cảm thấy hiện giờ mình phải làm ngay chính là tìm ra điếm giống nhau giữa hai bên hoặc nói về một bước ngoặt, đế hai bên buông bỏ mặt mũi, bắt tay giảng hòa. Dù sao nếu hợp tác thành công, đều có lợi với bất kì phe nào, chứ không hề có hại.
Nghe Lưu Hoàng Tây kế xong, đầu óc Lưu Minh Nghĩa xoay tròn thật nhanh, cậu ta trầm tư trong chốc lát, một kế hoạch nảy sinh trong lòng cậu ta.
“Ha ha…” Lưu Minh Nghĩa nhẹ nhàng mỉm cười: “Tôi còn tưởng rằng chuyện ghẽ gớm gì chứ?”
Ai ngờ nụ cười này lại rước lấy sự tức giận của cả hai phe Tống Thanh Tùng và Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long giận là do cách nói chuyện của Lưu Minh Nghĩa, cái gì mà “chuyện ghê gớm”, chuyện này cũng liên quan tới sống chết của lão Băng, điều này đối với Tiêu Chấn Long mà nói còn lớn hơn chuyện trên trời. Tổng Thanh Tùng càng tức giận hơn, von hy vọng Lưu Minh Nghĩa có thể hiểu chuyện một chút, ai ngờ Lưu Minh Nghĩa lại xem chuyện đảng Dân Chủ tranh cử là chuyện ghê gớm, chuyện này cũng liên quan tới tương lai, vận mệnh của Đài Loan đấy, sao lại là chuyện nhỏ.
Cấn thận quan sát phản ứng giữa hai người một chút, tương
đối biết được suy nghĩ trong lòng hai người, trong lòng Lưu Minh Nghĩa thầm vui. Bây giờ việc Lưu Minh Nghĩa phải làm, thứ nhất chính là dồn sự chú ý của tất cả mọi người lên bản thân mình, có như thế lời nói mới có sức nặng. Chuyện thứ hai phải làm chính là tìm điếm giống nhau giữa hai bên.
Điểm giống nhau chính là vấn đề máu của lão Băng, theo Lưu Minh Nghĩa thấy, vấn đề nguồn máu này phải do đảng Dân Chủ thực Hiện, chỉ khi giải quyết mối lo ngại lớn nhất trong lòng Tiêu Chấn Long, như thế chuyện tiếp tục tham gia vào cuộc tranh cử của đảng Dân Chủ không còn là chuyện khó nữa.
Lưu Minh Nghĩa đi tới bên cạnh Tống Thanh Tùng trước, kéo ông ta sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ngài Tống, không phải ngài muốn cuộc tranh cử của đảng Dảm Chủ vẫn tiếp tục được tiến hành sao?”
“Nói nhảm!” Bây giờ Tống Thanh Tùng vừa nhìn thấy Lưu Minh Nghĩa là lại cảm thấy lửa giận không đến từ một nơi.
Lưu Minh Nghĩ không để ý đến Tống Thanh Tùng, nói tiếp:
“Tôi có cách thuyết phục đại ca của chúng tôi tiếp tục đưa tập đoàn Nam Thiên ủng hộ cuộc tranh cử của đảng Dân Chủ?”
“Sao?” Sự vui thích chợt lóe lên ở chỗ Tống Thanh Tùng, nhưng nghĩ lại một chút, chắc chắn phải có thêm điều kiện, cho nên không nói thêm nữa.
Đúng là một tên cáo già, trong lòng Lưu Minh Nghĩa thầm nói, lúc này mà còn cần so đo, cậu ta lại nói tiếp”: “Nhưng cần ngài Tống giúp một chuyện.”
Nhìn xem, vừa nói thì đã đến rồi, trong lòng Tống Thanh Tùng
thầm nói: “Nói đi, có chuyện gì mà tôi có thế giúp được?”
‘Tôi muốn mượn internet phòng hành chính của ngài Tống đây đế hỏi xem trong kho máu của các bệnh viện lớn ở thành phố Đài Bắc có còn máu HR này không, có bao nhiêu?” Lưu Minh Nghĩa nhỏ giọng nói. Nói trắng ra chính là, Lưu Minh Nghĩa cố tình làm ra vẻ thần bí, không muốn người khác nghe thấy cuộc trò chuyện lúc nào của họ.
Tổng Thanh Tùng suy nghĩ một chút, trái lại đây cũng không phải vấn đề gì lớn lao, suy nghĩ một chút, nói: “Chuyện này không thành vấn đề.”
Tống Thanh Tùng nói xong, đột nhiên phát hiện Lưu Minh Nghĩa không nói tiếp, mà chỉ cười híp mắt nhìn ông ta. Tên cáo già Tổng Thanh Tùng hiểu ý của Lưu Minh Nghĩa, tức giận liếc cậu ta một cái: “Bây giờ tôi sẽ hỏi cho cậu ngay.”
“Cảm ơn, ngài Tổng.” Lưu Minh Nghĩa mỉm cười nói.
Sau đó, Tống Thanh Tùng gọi một thư ký bên cạnh, nói đơn giản vào tai anh ta mấy câu. Người thư kỳ gật đầu một cái, cầm điện thoại lên trốn sang một góc gọi. Lưu Minh Nghĩa thì hai tay đút vào túi, miệng không biết đang hát bài hát gì, đứng bên tường, trong lòng suy nghĩ phương án hành động tiếp theo.
Tống Thanh Tùng nhìn Lưu Minh Nghĩa một chút, không biết rốt cuộc thì trong hồ lồ của Lưu Minh Nghĩa là loại thuốc gì.
Chỉ trong chốc lát, trợ lý đã chạy tới bên cạnh Tống Thanh Tùng, cúi đầu nói mấy câu, Tống Thanh Tùng gật đầu một cái. Không đợi Tống Thanh Tùng gọi, Lưu Minh Nghĩa đã lập tức đi tới, nói: “Ngài Tổng, sao rồi?”
Tống Thanh Tùng đáp: “Tôi đã hỏi giúp cậu, loại máu này rất khan hiếm ở Đài Loan, hỏi mấy bệnh viện, chỉ có bệnh viện Trung Sơn có, nhưng chỉ có một chút.”
Lưu Minh Nghĩa cười một tiếng từ tận đáy lòng: “Cảm ơn, ngài Tống. Tôi có thế vận dụng quan hệ của ngài đế bệnh viện Trung Sơn lập tức chuyển lượng máu đó đến bệnh viện Cao Hùng hay không?”
“Lập tức?” Tổng Thanh Tùng có chút kinh ngạc hỏi.
“Lập tức! Ngay lập tức!” Lưu Minh Nghĩa khắng định.
“Được.” Tống Thanh Tùng có chút hiểu dụng ý của Lưu Minh Nghĩa, cho nên vui vẻ đồng ý.
“Cảm ơn!” Nói xong, Lưu Minh Nghĩa đi tới bẽn cạnh Tiẽu Chấn Long.
“Anh Long, nếu như muốn cứu được lão Băng, đầu tiên chúng ta cần phải phá vỡ bế tác giữa tập đoàn và đảng Dân Chủ.”
Lưu Minh Nghĩa một lòng nói.
Tống Thanh Tùng là một chính khách, làm mọi việc đều lấy việc tối đa hoá lợi ích của đảng Dân Chủ tiến bộ làm trụ cột, vào giờ phút này việc tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long có tham gia hay không cực kỳ quan trọng đổi với đảng Dân Chủ. Đây cũng nguyên nhân vì sao ông ta chịu đựng sự thô lỗ hết lần này tới lần khác của Tiêu Chấn Long. Nếu như không có nhản tố này, đối mặt với yêu cầu được voi đòi tiên của Tiêu Chấn Long, Tống Thanh Tùng và các đại biếu của đảng Dân Chủ cũng sẽ không hạ mình cầu xin. Trước đó đã đưa một trăm triệu đỏ la mỹ, sau đó lại buỏng tha người được đề của “tống thống”, tất cả những hy sinh này của đảng Dân Chủ, chỉ cần đảng Dân Chủ có thế thành công nắm quyền Đài Loan, như thế những điều này cũng không còn quan trọng nữa.
Bây giờ yêu cầu duy nhất của bọn họ chính là hy vọng tập đoàn Nam Thiên có thế thực hiện cam kết một cách trung thực, ai ngờ ý muốn nhất thời của Tiêu Chấn Long lại đấy đảng dân chủ vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu tiếp tục tiến hành, nếu như không có sự ủng hộ của tập đoàn Nam Thiên,
cuộc tranh cử sẽ đối mặt với hoàn cảnh khó khăn. Nếu như không tiến hành, như thế cũng đồng nghĩa với việc bỏ qua cuộc tranh cử tống thống sắp bắt đầu. Bỏ lỡ cơ hội lần này, có thể sau này đảng Dân Chủ sẽ không còn cơ hội nữa.
Nói về Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long là người xem trọng tình nghĩa, vào những lúc tình cảm lấn át, có đôi khi Tiêu Chấn Long sẽ mất đi cơ hội suy nghĩ lý trí.
Mâu thuẩn Tân này, theo Lưu Minh Nghĩa là hoàn toàn có thể tránh xảy ra. Lưu Minh Nghĩa cảm thấy hiện giờ mình phải làm ngay chính là tìm ra điếm giống nhau giữa hai bên hoặc nói về một bước ngoặt, đế hai bên buông bỏ mặt mũi, bắt tay giảng hòa. Dù sao nếu hợp tác thành công, đều có lợi với bất kì phe nào, chứ không hề có hại.
Nghe Lưu Hoàng Tây kế xong, đầu óc Lưu Minh Nghĩa xoay tròn thật nhanh, cậu ta trầm tư trong chốc lát, một kế hoạch nảy sinh trong lòng cậu ta.
“Ha ha…” Lưu Minh Nghĩa nhẹ nhàng mỉm cười: “Tôi còn tưởng rằng chuyện ghẽ gớm gì chứ?”
Ai ngờ nụ cười này lại rước lấy sự tức giận của cả hai phe Tống Thanh Tùng và Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long giận là do cách nói chuyện của Lưu Minh Nghĩa, cái gì mà “chuyện ghê gớm”, chuyện này cũng liên quan tới sống chết của lão Băng, điều này đối với Tiêu Chấn Long mà nói còn lớn hơn chuyện trên trời. Tổng Thanh Tùng càng tức giận hơn, von hy vọng Lưu Minh Nghĩa có thể hiểu chuyện một chút, ai ngờ Lưu Minh Nghĩa lại xem chuyện đảng Dân Chủ tranh cử là chuyện ghê gớm, chuyện này cũng liên quan tới tương lai, vận mệnh của Đài Loan đấy, sao lại là chuyện nhỏ.
Cấn thận quan sát phản ứng giữa hai người một chút, tương
đối biết được suy nghĩ trong lòng hai người, trong lòng Lưu Minh Nghĩa thầm vui. Bây giờ việc Lưu Minh Nghĩa phải làm, thứ nhất chính là dồn sự chú ý của tất cả mọi người lên bản thân mình, có như thế lời nói mới có sức nặng. Chuyện thứ hai phải làm chính là tìm điếm giống nhau giữa hai bên.
Điểm giống nhau chính là vấn đề máu của lão Băng, theo Lưu Minh Nghĩa thấy, vấn đề nguồn máu này phải do đảng Dân Chủ thực Hiện, chỉ khi giải quyết mối lo ngại lớn nhất trong lòng Tiêu Chấn Long, như thế chuyện tiếp tục tham gia vào cuộc tranh cử của đảng Dân Chủ không còn là chuyện khó nữa.
Lưu Minh Nghĩa đi tới bên cạnh Tống Thanh Tùng trước, kéo ông ta sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ngài Tống, không phải ngài muốn cuộc tranh cử của đảng Dảm Chủ vẫn tiếp tục được tiến hành sao?”
“Nói nhảm!” Bây giờ Tống Thanh Tùng vừa nhìn thấy Lưu Minh Nghĩa là lại cảm thấy lửa giận không đến từ một nơi.
Lưu Minh Nghĩ không để ý đến Tống Thanh Tùng, nói tiếp:
“Tôi có cách thuyết phục đại ca của chúng tôi tiếp tục đưa tập đoàn Nam Thiên ủng hộ cuộc tranh cử của đảng Dân Chủ?”
“Sao?” Sự vui thích chợt lóe lên ở chỗ Tống Thanh Tùng, nhưng nghĩ lại một chút, chắc chắn phải có thêm điều kiện, cho nên không nói thêm nữa.
Đúng là một tên cáo già, trong lòng Lưu Minh Nghĩa thầm nói, lúc này mà còn cần so đo, cậu ta lại nói tiếp”: “Nhưng cần ngài Tống giúp một chuyện.”
Nhìn xem, vừa nói thì đã đến rồi, trong lòng Tống Thanh Tùng
thầm nói: “Nói đi, có chuyện gì mà tôi có thế giúp được?”
‘Tôi muốn mượn internet phòng hành chính của ngài Tống đây đế hỏi xem trong kho máu của các bệnh viện lớn ở thành phố Đài Bắc có còn máu HR này không, có bao nhiêu?” Lưu Minh Nghĩa nhỏ giọng nói. Nói trắng ra chính là, Lưu Minh Nghĩa cố tình làm ra vẻ thần bí, không muốn người khác nghe thấy cuộc trò chuyện lúc nào của họ.
Tổng Thanh Tùng suy nghĩ một chút, trái lại đây cũng không phải vấn đề gì lớn lao, suy nghĩ một chút, nói: “Chuyện này không thành vấn đề.”
Tống Thanh Tùng nói xong, đột nhiên phát hiện Lưu Minh Nghĩa không nói tiếp, mà chỉ cười híp mắt nhìn ông ta. Tên cáo già Tổng Thanh Tùng hiểu ý của Lưu Minh Nghĩa, tức giận liếc cậu ta một cái: “Bây giờ tôi sẽ hỏi cho cậu ngay.”
“Cảm ơn, ngài Tổng.” Lưu Minh Nghĩa mỉm cười nói.
Sau đó, Tống Thanh Tùng gọi một thư ký bên cạnh, nói đơn giản vào tai anh ta mấy câu. Người thư kỳ gật đầu một cái, cầm điện thoại lên trốn sang một góc gọi. Lưu Minh Nghĩa thì hai tay đút vào túi, miệng không biết đang hát bài hát gì, đứng bên tường, trong lòng suy nghĩ phương án hành động tiếp theo.
Tống Thanh Tùng nhìn Lưu Minh Nghĩa một chút, không biết rốt cuộc thì trong hồ lồ của Lưu Minh Nghĩa là loại thuốc gì.
Chỉ trong chốc lát, trợ lý đã chạy tới bên cạnh Tống Thanh Tùng, cúi đầu nói mấy câu, Tống Thanh Tùng gật đầu một cái. Không đợi Tống Thanh Tùng gọi, Lưu Minh Nghĩa đã lập tức đi tới, nói: “Ngài Tổng, sao rồi?”
Tống Thanh Tùng đáp: “Tôi đã hỏi giúp cậu, loại máu này rất khan hiếm ở Đài Loan, hỏi mấy bệnh viện, chỉ có bệnh viện Trung Sơn có, nhưng chỉ có một chút.”
Lưu Minh Nghĩa cười một tiếng từ tận đáy lòng: “Cảm ơn, ngài Tống. Tôi có thế vận dụng quan hệ của ngài đế bệnh viện Trung Sơn lập tức chuyển lượng máu đó đến bệnh viện Cao Hùng hay không?”
“Lập tức?” Tổng Thanh Tùng có chút kinh ngạc hỏi.
“Lập tức! Ngay lập tức!” Lưu Minh Nghĩa khắng định.
“Được.” Tống Thanh Tùng có chút hiểu dụng ý của Lưu Minh Nghĩa, cho nên vui vẻ đồng ý.
“Cảm ơn!” Nói xong, Lưu Minh Nghĩa đi tới bẽn cạnh Tiẽu Chấn Long.
“Anh Long, nếu như muốn cứu được lão Băng, đầu tiên chúng ta cần phải phá vỡ bế tác giữa tập đoàn và đảng Dân Chủ.”
Lưu Minh Nghĩa một lòng nói.
Bình luận facebook