Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 155
Hai người đàn ông trung niên trong phòng riêng uống hết ly này đến lỵ khác, từ chai rượu chất đầy trên bàn là có thế nhìn ra, hai người đã uống không ít rượu, nhất là ông chủ họ Mã kia, đã sắp cầm hết nổi cái ly rồi. Còn ông chủ họ Lý bẽn cạnh, tuy rằng cũng đã uống đến đỏ mặt tía tai, nhưng giữa mi mắt, con mắt nhỏ hẹp vẩn có tinh thần.
Ông chủ họ Lý đặt ly rượu trong tay xuống, đưa cho ông chủ Mã một điếu xì gà, đồng thời cũng tự châm cho mình một điếu xì gà. Ông chủ họ Mã rõ ràng đã say khướt rồi, đến tay cầm điếu xì gà cũng run rấy không ngừng.
“Ông chủ Mã, nghe nói ỏng rất thân với mấy vị đại ca hắc đạo ở Cao Hùng phải không?” ông chủ họ Lý bình tĩnh hỏi, tàn thuốc của xì gà trong tay chợt sáng chợt tối, giống như trái tim
đang đập không ngừng của một người nào đó.
Ông chủ họ Mã vỗ ông chủ họ Lý bên cạnh, nói: “Đương nhiên rồi, yên tảm. Lão Lý, nếu ông gặp phiền phức ở hắc đạo thì cứ nói với anh em một tiếng, nhất định sẽ giúp ông đòi lại công bằng!”
Ông chủ họ Lý cười ha hả, tiếp tục nói: “Vậy tôi muốn nhờ ông chủ Mã giúp tôi nghe ngóng một bang phái, chẳng hay ông có biết không?” ông chủ họ Lý nhìn chằm chằm vào ỏng chủ Mã bên cạnh, mỉm cười nói.
Hiển nhiên, ồng chủ Mã nằm trên ghế sofa trong phòng riêng rất là thoải mái, hít một hơi xì gà, thong thả nói: “Lão Lý à, hai người chúng ta còn xa lạ gì nữa, ông nói đi!”
“Bang Hoa Thanh!”
Ông chủ Mã vốn đang thong thả bất chợt trừng lớn mắt, đứng thắng người, nói: “Đang yên đang lành, tự nhiên nhắc tới bang Hoa Thanh làm gì.” Rõ ràng ông chủ họ Mã rất không hài lòng với câu hỏi mà ông chủ Lý bên cạnh đưa ra, bởi vì bây giờ đối với tất cả bang phái ở Cao Hùng mà nói, bang Hoa Thanh chính là một cơn ác mộng vẫn đang tiếp diền, chẳng ai muốn chọc phải phiền toái.
“Ông chủ Mã! Một người bạn của tôi nhờ tôi hỏi giúp, nếu như ông biết thì phiền ông hãy nói với tôi!” Giọng điệu của ông chủ họ Lý dằn trở nên nghiêm khắc, nhưng có vẻ như ông chủ họ Mã đang trong cơn say chẳng hề nghe ra được ý tứ hàm xúc trong đó.
“Bang phái nào ở Cao Hùng tõi đều có thể phản xử công bằng giúp anh, chỉ duy nhất bang Hoa Thanh này, ít nhất vào lúc này
thì không thế.”
“Thật sự không biết?” ông chủ họ Lý hỏi ngược lại.
Dù cho ông chủ họ Mã có say rượu nhưng vẳn giữ được ba phần tỉnh táo, cứng miệng trả lời: “Dù tôi có biết cũng không thế nói với ông!”
“Ha ha, vậy sao?” Dường như ỏng chủ họ Lý thấy hơi xấu hổ, nhưng khói thuốc lượn lờ trong phòng riêng đã che lấp một chút xấu hổ này. “Nếu như ông đã không muốn nói thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng! Nhưng tôi muốn nói cho ông biết một điều, nếu như ông không nói, điếu xì gà hôm nay sẽ là điếu xì gà cuối cùng õng được hút trẽn thế giới này.” Dứt lời, ông chủ họ Lý nhìn ông chủ họ Mã bên cạnh với vẻ mặt ngời sáng.
“Ông muốn làm gì?” ông chủ họ Mã kinh hãi nói.
“Tôi nói là nếu hôm nay ông không nói thì có thế sau này ông sẽ chẳng còn cơ hội đế nói nữa, chẳng lẽ ông vần chưa hiếu lời tôi nói sao?” ông chủ họ Lý dần dần rũ bỏ dáng vẻ chán chường trên người, thay vào đó là khí thế bá đạo từ trong ra ngoài, khí thế bá đạo này khiến cho ồng chủ họ Mã phải nhìn ông ta với ánh mắt như thế lần đầu gặp mặt.
Ông chủ họ Mã đứng phắt dậy, quát lớn: “Lão Lý, ông có biết bây giờ mình đang nói chuyện với ai không?”
Ông chủ họ Lý cười nhạt, tiện tay búng tàn thuốc trong tay đi, nói: “Đương nhiên biết rồi, bây giờ tôi đang nói chuyện với một người chết.”
Không đợi ông chủ họ Mã phản ứng lại, tay phải của ỏng chủ họ Lý đã vung lên kéo ông chủ họ Mã về lại sofa, do sức lực
rất lớn, dù cho ống chủ họ Mã có thân hình to bự nhưng vẫn không thế chống cự lại được. Tay trái của ông chủ họ Lý hoá chưởng rồi vung mạnh cánh tay phải cực nhanh, hoá thành một bóng đen. Một chưởng đánh lên xương cố họng của ỏng chủ họ Mã, liền nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn vang, xương cố họng gãy thành từng đoạn, ông chủ họ Mã đến một tiếng “A” cũng chẳng thốt lên nối đã tắt thở, lưng dựa vào ghế sofa, ánh mắt dán lên trần nhà. ông chủ họ Lý nhìn người đã chết trên sofa, vươn tay khép lại đôi mắt chết không nhắm mắt kia, sau đó thoải mái dựa vào sofa tiếp tục hút xì gà của ông ta, cứ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Thành viên của tố chức Ảnh không ra tay thì thôi, đã ra tay thì ắt sẽ có một người phải chết, không phải kẻ địch, thì chính là bản thân.
Là người có địa vị xếp thứ nhất, cũng là người giàu nhất của tổ chức Ảnh, sát thủ số một cỏ biệt hiệu “ông Chủ” của tố chức Ảnh, chiêu thức lợi hại nhất chính là Đao Thủ, hoá chưởng thành đao, từng đao chí mạng. Do nghề nghiệp đặc thù mới có được chiêu thức đặc thù này, Đao Thủ được “ông Chủ” sử dụng luôn luôn đạt đến hiệu quả bất ngờ.
Lúc này cũng không ngoại lệ.
“Ông Chủ” dập tắt điếu thuốc trong tay, quay đầu nhìn sang ỏng chủ họ Mã nằm trên ghế sofa trông như đang ngủ say, cười nhạt một tiếng rồi lập tức gọi nhân viên phục vụ tới.
“Người bạn này của tôi uống say rồi, phiền cậu dìu ông ấy lên xe giúp tôi.” Nói rồi, ném một xấp tiền lên bàn trà trước ghế sofa, nghênh ngang đi khỏi phòng riêng.
Khi “Ông Chủ” lấp xong một xẻng đất cuối cùng lên cái hố trên
mặt đất thì đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, uống một ngụm nước rồi dựa vào đuôi chiếc Mercedes-Benz thở hốn hến. Nhìn vào cái hố lớn ở đuôi xe Mercedes-Benz mình vừa mới lấp xong, “Ông Chủ” lộ ra một nụ cười mỉm, nhàn nhạt nói: “Đây là tên thứ năm rồi! Ài! Còn phải tiếp tục khởi công nữa!” Nói rồi, xoay người bước lên Mercedes-Benz.
Theo làn khói xe từ sau đuôi Mercedes-Benz, cả chiếc xe hoá thành một thanh kiếm đen sắc bén chạy về hướng nội ỏ Cao Hùng, chỉ đế lại cho chốn ngoại ô Cao Hùng một đống cỏ dại và một cái hố vừa mới lấp xong. Có lẽ chỉ có cỏ dại bẽn cạnh mới có thế nói người đi ngang qua, vừa nãy có một sinh mệnh đã bị chôn vùi tại nơi đây.
Cỏ dại có thế nói với người đi đường sao? Không thế, thế nên chuyện này chẳng có ai có thế biết được.
Bên trong một chòi gác ấm ướt u ám nào đỏ ở nội ỏ Cao Hùng, một tên ăn mày đang không ngại phiền hà mà bới tung thùng rác tìm kiếm những thứ bị xã hội văn minh vứt bỏ nhưng lại rất có giá trị lợi dụng với mình, chỉ có một điếm không giống với những gã ăn mày khác, ấy là cũng bao gồm cả con người.
Đây là một con hẻm dài ngoằn mà chỉ có một lối ra này, bốn người mặc áo dài trên đầu toàn là hoa hoa cỏ cỏ đứng trước một cánh cửa trên mặt tường nói chuyện chẳng kiêng nế gì, đằng sau cánh cửa này chính là một quán bar nối tiếng ở thành phố Cao Hùng, bình thường có rất nhiều tên côn đồ thích đến đây chơi. Mà con hẻm này chính là nơi quán bar này vứt rác, bình thường ngoại trừ ăn mày thì rất ít người đến đây.
Mặc dù bây giờ trời đã hửng sáng, nhưng trong cái xó xỉnh chất đầy rác rưởi bị xã hội quên lãng này vẫn còn có người đang làm việc, đó chính là tên ăn mày thu dọn rác rưởi của cả con hẻm ở nơi không xa. Tên ăn mày này đội mũ che kín cả
đầu, hoàn toàn không nhìn ra được tuối tác, nhưng từ thân hình có thế nhìn ra được, đây là một tay nhặt rác lành nghề, bởi vì cơ thế của người nọ rất khoẻ mạnh.
Ông chủ họ Lý đặt ly rượu trong tay xuống, đưa cho ông chủ Mã một điếu xì gà, đồng thời cũng tự châm cho mình một điếu xì gà. Ông chủ họ Mã rõ ràng đã say khướt rồi, đến tay cầm điếu xì gà cũng run rấy không ngừng.
“Ông chủ Mã, nghe nói ỏng rất thân với mấy vị đại ca hắc đạo ở Cao Hùng phải không?” ông chủ họ Lý bình tĩnh hỏi, tàn thuốc của xì gà trong tay chợt sáng chợt tối, giống như trái tim
đang đập không ngừng của một người nào đó.
Ông chủ họ Mã vỗ ông chủ họ Lý bên cạnh, nói: “Đương nhiên rồi, yên tảm. Lão Lý, nếu ông gặp phiền phức ở hắc đạo thì cứ nói với anh em một tiếng, nhất định sẽ giúp ông đòi lại công bằng!”
Ông chủ họ Lý cười ha hả, tiếp tục nói: “Vậy tôi muốn nhờ ông chủ Mã giúp tôi nghe ngóng một bang phái, chẳng hay ông có biết không?” ông chủ họ Lý nhìn chằm chằm vào ỏng chủ Mã bên cạnh, mỉm cười nói.
Hiển nhiên, ồng chủ Mã nằm trên ghế sofa trong phòng riêng rất là thoải mái, hít một hơi xì gà, thong thả nói: “Lão Lý à, hai người chúng ta còn xa lạ gì nữa, ông nói đi!”
“Bang Hoa Thanh!”
Ông chủ Mã vốn đang thong thả bất chợt trừng lớn mắt, đứng thắng người, nói: “Đang yên đang lành, tự nhiên nhắc tới bang Hoa Thanh làm gì.” Rõ ràng ông chủ họ Mã rất không hài lòng với câu hỏi mà ông chủ Lý bên cạnh đưa ra, bởi vì bây giờ đối với tất cả bang phái ở Cao Hùng mà nói, bang Hoa Thanh chính là một cơn ác mộng vẫn đang tiếp diền, chẳng ai muốn chọc phải phiền toái.
“Ông chủ Mã! Một người bạn của tôi nhờ tôi hỏi giúp, nếu như ông biết thì phiền ông hãy nói với tôi!” Giọng điệu của ông chủ họ Lý dằn trở nên nghiêm khắc, nhưng có vẻ như ông chủ họ Mã đang trong cơn say chẳng hề nghe ra được ý tứ hàm xúc trong đó.
“Bang phái nào ở Cao Hùng tõi đều có thể phản xử công bằng giúp anh, chỉ duy nhất bang Hoa Thanh này, ít nhất vào lúc này
thì không thế.”
“Thật sự không biết?” ông chủ họ Lý hỏi ngược lại.
Dù cho ông chủ họ Mã có say rượu nhưng vẳn giữ được ba phần tỉnh táo, cứng miệng trả lời: “Dù tôi có biết cũng không thế nói với ông!”
“Ha ha, vậy sao?” Dường như ỏng chủ họ Lý thấy hơi xấu hổ, nhưng khói thuốc lượn lờ trong phòng riêng đã che lấp một chút xấu hổ này. “Nếu như ông đã không muốn nói thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng! Nhưng tôi muốn nói cho ông biết một điều, nếu như ông không nói, điếu xì gà hôm nay sẽ là điếu xì gà cuối cùng õng được hút trẽn thế giới này.” Dứt lời, ông chủ họ Lý nhìn ông chủ họ Mã bên cạnh với vẻ mặt ngời sáng.
“Ông muốn làm gì?” ông chủ họ Mã kinh hãi nói.
“Tôi nói là nếu hôm nay ông không nói thì có thế sau này ông sẽ chẳng còn cơ hội đế nói nữa, chẳng lẽ ông vần chưa hiếu lời tôi nói sao?” ông chủ họ Lý dần dần rũ bỏ dáng vẻ chán chường trên người, thay vào đó là khí thế bá đạo từ trong ra ngoài, khí thế bá đạo này khiến cho ồng chủ họ Mã phải nhìn ông ta với ánh mắt như thế lần đầu gặp mặt.
Ông chủ họ Mã đứng phắt dậy, quát lớn: “Lão Lý, ông có biết bây giờ mình đang nói chuyện với ai không?”
Ông chủ họ Lý cười nhạt, tiện tay búng tàn thuốc trong tay đi, nói: “Đương nhiên biết rồi, bây giờ tôi đang nói chuyện với một người chết.”
Không đợi ông chủ họ Mã phản ứng lại, tay phải của ỏng chủ họ Lý đã vung lên kéo ông chủ họ Mã về lại sofa, do sức lực
rất lớn, dù cho ống chủ họ Mã có thân hình to bự nhưng vẫn không thế chống cự lại được. Tay trái của ông chủ họ Lý hoá chưởng rồi vung mạnh cánh tay phải cực nhanh, hoá thành một bóng đen. Một chưởng đánh lên xương cố họng của ỏng chủ họ Mã, liền nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn vang, xương cố họng gãy thành từng đoạn, ông chủ họ Mã đến một tiếng “A” cũng chẳng thốt lên nối đã tắt thở, lưng dựa vào ghế sofa, ánh mắt dán lên trần nhà. ông chủ họ Lý nhìn người đã chết trên sofa, vươn tay khép lại đôi mắt chết không nhắm mắt kia, sau đó thoải mái dựa vào sofa tiếp tục hút xì gà của ông ta, cứ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Thành viên của tố chức Ảnh không ra tay thì thôi, đã ra tay thì ắt sẽ có một người phải chết, không phải kẻ địch, thì chính là bản thân.
Là người có địa vị xếp thứ nhất, cũng là người giàu nhất của tổ chức Ảnh, sát thủ số một cỏ biệt hiệu “ông Chủ” của tố chức Ảnh, chiêu thức lợi hại nhất chính là Đao Thủ, hoá chưởng thành đao, từng đao chí mạng. Do nghề nghiệp đặc thù mới có được chiêu thức đặc thù này, Đao Thủ được “ông Chủ” sử dụng luôn luôn đạt đến hiệu quả bất ngờ.
Lúc này cũng không ngoại lệ.
“Ông Chủ” dập tắt điếu thuốc trong tay, quay đầu nhìn sang ỏng chủ họ Mã nằm trên ghế sofa trông như đang ngủ say, cười nhạt một tiếng rồi lập tức gọi nhân viên phục vụ tới.
“Người bạn này của tôi uống say rồi, phiền cậu dìu ông ấy lên xe giúp tôi.” Nói rồi, ném một xấp tiền lên bàn trà trước ghế sofa, nghênh ngang đi khỏi phòng riêng.
Khi “Ông Chủ” lấp xong một xẻng đất cuối cùng lên cái hố trên
mặt đất thì đã mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, uống một ngụm nước rồi dựa vào đuôi chiếc Mercedes-Benz thở hốn hến. Nhìn vào cái hố lớn ở đuôi xe Mercedes-Benz mình vừa mới lấp xong, “Ông Chủ” lộ ra một nụ cười mỉm, nhàn nhạt nói: “Đây là tên thứ năm rồi! Ài! Còn phải tiếp tục khởi công nữa!” Nói rồi, xoay người bước lên Mercedes-Benz.
Theo làn khói xe từ sau đuôi Mercedes-Benz, cả chiếc xe hoá thành một thanh kiếm đen sắc bén chạy về hướng nội ỏ Cao Hùng, chỉ đế lại cho chốn ngoại ô Cao Hùng một đống cỏ dại và một cái hố vừa mới lấp xong. Có lẽ chỉ có cỏ dại bẽn cạnh mới có thế nói người đi ngang qua, vừa nãy có một sinh mệnh đã bị chôn vùi tại nơi đây.
Cỏ dại có thế nói với người đi đường sao? Không thế, thế nên chuyện này chẳng có ai có thế biết được.
Bên trong một chòi gác ấm ướt u ám nào đỏ ở nội ỏ Cao Hùng, một tên ăn mày đang không ngại phiền hà mà bới tung thùng rác tìm kiếm những thứ bị xã hội văn minh vứt bỏ nhưng lại rất có giá trị lợi dụng với mình, chỉ có một điếm không giống với những gã ăn mày khác, ấy là cũng bao gồm cả con người.
Đây là một con hẻm dài ngoằn mà chỉ có một lối ra này, bốn người mặc áo dài trên đầu toàn là hoa hoa cỏ cỏ đứng trước một cánh cửa trên mặt tường nói chuyện chẳng kiêng nế gì, đằng sau cánh cửa này chính là một quán bar nối tiếng ở thành phố Cao Hùng, bình thường có rất nhiều tên côn đồ thích đến đây chơi. Mà con hẻm này chính là nơi quán bar này vứt rác, bình thường ngoại trừ ăn mày thì rất ít người đến đây.
Mặc dù bây giờ trời đã hửng sáng, nhưng trong cái xó xỉnh chất đầy rác rưởi bị xã hội quên lãng này vẫn còn có người đang làm việc, đó chính là tên ăn mày thu dọn rác rưởi của cả con hẻm ở nơi không xa. Tên ăn mày này đội mũ che kín cả
đầu, hoàn toàn không nhìn ra được tuối tác, nhưng từ thân hình có thế nhìn ra được, đây là một tay nhặt rác lành nghề, bởi vì cơ thế của người nọ rất khoẻ mạnh.
Bình luận facebook