Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 160
Hỏa Phượng lạnh lùng liếc mắt nhìn anh Trứng Cá đang đau đớn vỏ cùng nằm dưới đất, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho cậu mười giây!”
“Mười…”
Dường như anh Trứng Cá không nghe thấy, vẫn gào thét như
cũ.
“Chín…”
“Tám…”
Có vẻ như anh Trứng Cá đã tỉnh táo lại từ trong cơn đau, lúc này Hoả Phượng đã bắt đầu đếm đến số kế tiếp.
“Bảy…”
“Cái gì? Cỏ còn muốn hỏi gì nữa?”
“Sáu…”
“Chuyện tôi biết đều đã nói hết cho các người rồi?”
“Năm…”
“Bốn…”
Sắc mặt của anh Trứng Cá đã bắt đầu xanh mét, từng sợi gân xanh trên cái đằu toàn là máu kéo căng hết mức, dường như
“Rốt cuộc các người muốn biết cái gì hả? Hả!!—
Từng tiếng gào thét thảm thiết của anh Trứng Cá giống như đã đến ranh giới sụp đố, ảm thanh đòi mạng của Hỏa Phượng đã khiến phòng tuyến tâm lý của cậu ta sụp đố hoàn toàn.
“Hai…”
Bỗng nhiên, trong đầu anh Trứng Cá chợt loé linh quang, rốt cuộc cậu ta cũng biết Hoả Phượng muốn hỏi điều gì, nên la lớn lên như thế mua ** trúng thưởng: “Đúng rồi, còn có ám hiệu!”
Chữ “Một” kia, Hoả Phượng mỉm cười nhìn anh Trứng Cá đầu đầy mồ hôi trên mặt đất, không nói ra.
“Các người không phải là người!… Các người không phải là người!…” Anh Trứng Cá ngày càng không khống chế được cảm xúc của mình, ý thức bắt đầu mơ hồ, thế mà lại bật khóc, hiến nhiên việc Hỏa Phượng bức hỏi đã khiến anh ta chịu phải áp lực tâm lý quá lớn, đột nhiên được thả lỏng, cảm xúc không có chổ đế trút ra, chỉ cỏ giải phóng thông qua nước mât.
Khi Hoả Phượng muốn đến quán bar kia, đột nhiên nghĩ đến vào lúc tin đồn đang căng như bây giờ, bang Hoa Thanh ra vào nhất định sẽ có một vài cách thức liên lạc, như ám hiệu chẳng hạn, nhưng quán bar kia dù sao cũng không cần nơi bình thường, bối cảnh đằng sau vẫn khiến Hoả Phượng nghĩ cách để làm việc càng thêm nghiêm mật, càng thèm chu đáo.
Hỏa Phượng ngồi xổm xuống nhìn anh Trứng Cá đang quỳ dưới đất, nhẹ giọng nói: “Cậu ngoan lắm! Tôi sẽ đế cậu ra đi thanh thản!” Dứt lời, đứng dậy nháy mắt với Phiêu Tuyết.
Ngay khi Hỏa Phượng vừa nói xong, anh Trứng Cá bổng ý thức được gì đó, ngẩng phắt đầu lèn: “Không! Chẳng phải cỏ đồng ý thả tôi đi rồi sao?”
Hỏa Phượng tinh nghịch nháy măt với cậu ta một cái, mỉm cười nói: “Tôi nói vậy bao giờ?”
“Cô… Cô…”
Quả thật từ lúc bát đầu Hoả Phượng chưa từng đồng ý tha cho cậu ta, càng không có nói câu muốn thả cậu ta. Bây giờ cuối cùng cậu ta đã biết mình đã cách cái chết rất gần rồi…
Hỏa Phượng khoanh hai tay trước ngực, nhìn căn phòng bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ung dung nói: “Chúng ta đi! Đến quán bar!”
“Chị Phượng, có cần báo cho đại ca một tiếng không, có Cờ Đen làm việc sẽ thuận tiện hơn!” Phiêu Tuyết hỏi.
Hỏa Phượng trầm tư giây lát, gật đầu đồng ý: “Được thôi, điều Cờ Đen qua đây, hành động phải nhanh, thời gian không còn nhiều nữa!”
“Đã biết!” Phiêu Tuyết trả lời.
Chỉ thấy mười một bóng đen giống như con báo trong rừng trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm đen, có tìm nữa cũng chẳng thấy…
Quán bar 0 Giờ nằm ở thành phố Cao Hùng cách cục cảnh sát Cao Hùng không đến 200m, trước đây được một nhà kinh doanh người Đài Loan bỏ tiền ra thành lập, nhưng đến đầu thập niên 90 các băng nhóm xã hội đen lộng hành, khiến cho các quán bar thường được các băng nhóm xã hội đen tụ tập bị thiệt hại nặng nề. Thường xuyên có những tên côn đồ không rõ danh tính gây rối trong quán bar, tuy quán bar này gần với cục cảnh sát, nhưng đối với việc hẳc đạo gây rối ở những chỗ ăn chơi giải trí tại Đài Loan thật sự quá bình thường, cảnh sát đều không ngạc nhiên gì về chuyện này nữa rồi, mỗi lần chỉ xuất hiện cho có lệ rồi hỏi tượng trưng vài cảu, không thực sự giải quyết vấn đề, mà thực tế thì cũng không có cách nào ngăn lại các hành vi này của các băng nhóm maíia.
Dần dần, tình hình kinh doanh của quán bar 0 Giờ ngàng càng sa sút, cho đến khi không còn cách nào để xoay xở nữa. Người kinh doanh không thế chịu nối khi bị quán bar này tra tấn được nữa, cho nên muốn bán nơi này đi. Trùng hợp lúc đó cục trưởng cục cảnh sát Hứa Thế Hành đến quán bar uống rượu biết được chuyện này, hai người thỏa thuận với nhau, nhà kinh doanh lập tức bán quán bar với giá thấp cho Hứa Thế Hành. Đối với Đài Loan, cho dù là cục trưởng cục cảnh sát nếu muốn mở chỗ ăn chơi giải trí mà không có băng nhóm mafia nào bảo kê thì muốn làm ăn cũng khó khăn. Cho nên Hứa Thế Hành nhờ bang Hoa Thanh, một băng đảng khá hùng mảnh ởthời điểm đó bảo kê cho quán bar 0 Giờ, cứ như vậy quán bar 0 Giờ được hai phe hắc đạo và bạch đạo che chở ngàng càng phát triển.
Ánh đèn lờ mờ, tiếng nhạc rock xập xinh, đám người đứng ở giữa sàn nhảy múa, âm thanh của các ly rượu ở quầy bar, tất cả tạo thành điếm chính của cuộc sống về đêm ở Cao Hùng, thậm chí những điều này càng thêm buông thả ở quán bar 0 Giờ. Bởi vì không ai dám gảy chuyện ở quán bar 0 Giờ, cho nên càng có nhiều người đến đây hơn, càng thoải mái buông thả ở
đây.
“Mười…”
Dường như anh Trứng Cá không nghe thấy, vẫn gào thét như
cũ.
“Chín…”
“Tám…”
Có vẻ như anh Trứng Cá đã tỉnh táo lại từ trong cơn đau, lúc này Hoả Phượng đã bắt đầu đếm đến số kế tiếp.
“Bảy…”
“Cái gì? Cỏ còn muốn hỏi gì nữa?”
“Sáu…”
“Chuyện tôi biết đều đã nói hết cho các người rồi?”
“Năm…”
“Bốn…”
Sắc mặt của anh Trứng Cá đã bắt đầu xanh mét, từng sợi gân xanh trên cái đằu toàn là máu kéo căng hết mức, dường như
“Rốt cuộc các người muốn biết cái gì hả? Hả!!—
Từng tiếng gào thét thảm thiết của anh Trứng Cá giống như đã đến ranh giới sụp đố, ảm thanh đòi mạng của Hỏa Phượng đã khiến phòng tuyến tâm lý của cậu ta sụp đố hoàn toàn.
“Hai…”
Bỗng nhiên, trong đầu anh Trứng Cá chợt loé linh quang, rốt cuộc cậu ta cũng biết Hoả Phượng muốn hỏi điều gì, nên la lớn lên như thế mua ** trúng thưởng: “Đúng rồi, còn có ám hiệu!”
Chữ “Một” kia, Hoả Phượng mỉm cười nhìn anh Trứng Cá đầu đầy mồ hôi trên mặt đất, không nói ra.
“Các người không phải là người!… Các người không phải là người!…” Anh Trứng Cá ngày càng không khống chế được cảm xúc của mình, ý thức bắt đầu mơ hồ, thế mà lại bật khóc, hiến nhiên việc Hỏa Phượng bức hỏi đã khiến anh ta chịu phải áp lực tâm lý quá lớn, đột nhiên được thả lỏng, cảm xúc không có chổ đế trút ra, chỉ cỏ giải phóng thông qua nước mât.
Khi Hoả Phượng muốn đến quán bar kia, đột nhiên nghĩ đến vào lúc tin đồn đang căng như bây giờ, bang Hoa Thanh ra vào nhất định sẽ có một vài cách thức liên lạc, như ám hiệu chẳng hạn, nhưng quán bar kia dù sao cũng không cần nơi bình thường, bối cảnh đằng sau vẫn khiến Hoả Phượng nghĩ cách để làm việc càng thêm nghiêm mật, càng thèm chu đáo.
Hỏa Phượng ngồi xổm xuống nhìn anh Trứng Cá đang quỳ dưới đất, nhẹ giọng nói: “Cậu ngoan lắm! Tôi sẽ đế cậu ra đi thanh thản!” Dứt lời, đứng dậy nháy mắt với Phiêu Tuyết.
Ngay khi Hỏa Phượng vừa nói xong, anh Trứng Cá bổng ý thức được gì đó, ngẩng phắt đầu lèn: “Không! Chẳng phải cỏ đồng ý thả tôi đi rồi sao?”
Hỏa Phượng tinh nghịch nháy măt với cậu ta một cái, mỉm cười nói: “Tôi nói vậy bao giờ?”
“Cô… Cô…”
Quả thật từ lúc bát đầu Hoả Phượng chưa từng đồng ý tha cho cậu ta, càng không có nói câu muốn thả cậu ta. Bây giờ cuối cùng cậu ta đã biết mình đã cách cái chết rất gần rồi…
Hỏa Phượng khoanh hai tay trước ngực, nhìn căn phòng bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ung dung nói: “Chúng ta đi! Đến quán bar!”
“Chị Phượng, có cần báo cho đại ca một tiếng không, có Cờ Đen làm việc sẽ thuận tiện hơn!” Phiêu Tuyết hỏi.
Hỏa Phượng trầm tư giây lát, gật đầu đồng ý: “Được thôi, điều Cờ Đen qua đây, hành động phải nhanh, thời gian không còn nhiều nữa!”
“Đã biết!” Phiêu Tuyết trả lời.
Chỉ thấy mười một bóng đen giống như con báo trong rừng trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm đen, có tìm nữa cũng chẳng thấy…
Quán bar 0 Giờ nằm ở thành phố Cao Hùng cách cục cảnh sát Cao Hùng không đến 200m, trước đây được một nhà kinh doanh người Đài Loan bỏ tiền ra thành lập, nhưng đến đầu thập niên 90 các băng nhóm xã hội đen lộng hành, khiến cho các quán bar thường được các băng nhóm xã hội đen tụ tập bị thiệt hại nặng nề. Thường xuyên có những tên côn đồ không rõ danh tính gây rối trong quán bar, tuy quán bar này gần với cục cảnh sát, nhưng đối với việc hẳc đạo gây rối ở những chỗ ăn chơi giải trí tại Đài Loan thật sự quá bình thường, cảnh sát đều không ngạc nhiên gì về chuyện này nữa rồi, mỗi lần chỉ xuất hiện cho có lệ rồi hỏi tượng trưng vài cảu, không thực sự giải quyết vấn đề, mà thực tế thì cũng không có cách nào ngăn lại các hành vi này của các băng nhóm maíia.
Dần dần, tình hình kinh doanh của quán bar 0 Giờ ngàng càng sa sút, cho đến khi không còn cách nào để xoay xở nữa. Người kinh doanh không thế chịu nối khi bị quán bar này tra tấn được nữa, cho nên muốn bán nơi này đi. Trùng hợp lúc đó cục trưởng cục cảnh sát Hứa Thế Hành đến quán bar uống rượu biết được chuyện này, hai người thỏa thuận với nhau, nhà kinh doanh lập tức bán quán bar với giá thấp cho Hứa Thế Hành. Đối với Đài Loan, cho dù là cục trưởng cục cảnh sát nếu muốn mở chỗ ăn chơi giải trí mà không có băng nhóm mafia nào bảo kê thì muốn làm ăn cũng khó khăn. Cho nên Hứa Thế Hành nhờ bang Hoa Thanh, một băng đảng khá hùng mảnh ởthời điểm đó bảo kê cho quán bar 0 Giờ, cứ như vậy quán bar 0 Giờ được hai phe hắc đạo và bạch đạo che chở ngàng càng phát triển.
Ánh đèn lờ mờ, tiếng nhạc rock xập xinh, đám người đứng ở giữa sàn nhảy múa, âm thanh của các ly rượu ở quầy bar, tất cả tạo thành điếm chính của cuộc sống về đêm ở Cao Hùng, thậm chí những điều này càng thêm buông thả ở quán bar 0 Giờ. Bởi vì không ai dám gảy chuyện ở quán bar 0 Giờ, cho nên càng có nhiều người đến đây hơn, càng thoải mái buông thả ở
đây.
Bình luận facebook