Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 166
“Tôi nói rồi, tôi sẽ làm cho ồng chết rất thảm!” Nói xong, Hỏa Phượng tiến lên phía trước một bước, thầm vận kình khí trong tay phải. Âm thanh khó nghe của dao thủy tinh cát qua thủy tinh truyền vào tai mọi người ở đây, làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Khi mọi người đến gần thì thấy cái đầu đầy vết sẹo của Tử Thần rơi xuống đất, khi đầu của Tử Thần rơi xuống đất, thân thể của Tử Thần giống như trò chơi xếp gỗ bị trẻ con làm đố, thân thế bị chia làm bốn năm khối trộn lẫn với mùi máu
vương vãi trên mặt đất. Càng trùng hợp hơn nữa là trong nháy mắt đầu của Tử Thần rơi xuống đất lại tận mắt nhìn thấy thân thế của bản thân mình rơi lả ta, nhìn thấy máu tươi đỏ bừng bắn ra từ trong thân thế của bản thân mình, há to miệng, trừng lớn hai mẳt, rốt cuộc cũng không nói ra lời…
Hỏa Phượng vung tay lên, sợi tóc đen trắng đan xen nhau bay theo gió, sợi tóc màu trắng dưới ánh trăng khuya tỏa sáng lóng lánh chói mắt, trông giống như lưỡi dao sắc bén…
Hỏa Phượng từ từ thu sát khí lại, vẻ mặt cũng dần trở lại bình thường, chỉ duy nhất là màu tóc phía trên vẩn tráng như tuyết và phía dưới đen nhánh. Hỏa Phượng vuốt nhẹ mái tóc, quay trở lại đứng cạnh Phiêu Tuyết trước hàng quân Cờ Đen. Tiện tay nhận lấy khăn tay Phiêu Tuyết đưa đến, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên gương mặt, khuôn mặt như thiên sứ của cố ấy lại xuất hiện trong mắt người khác lần nữa.
“Tuyết, trong đổng đồ trang điếm của chị có thứ nào dùng đế nhuộm tóc tốt chút không? Có thế nhuộm lại mái tóc của tôi trở nên xinh đẹp như trước kia.” Hỏa Phượng vừa lau mặt vừa hỏi Phiêu Tuyết đứng bên cạnh.
Phiêu Tuyết lắc đẫu, có điều ngay sau đó lại trêu đùa, nói:
“Chồ của tôi không có, có điều tôi nghĩ ở chồ đại ca chắc chắn có thuốc nhuộm tốt, cô nói có phải không?” Nói xong, Phiêu Tuyết bướng bỉnh chớp chớp mắt nhìn Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng như bừng tỉnh rồi gật đầu, cô ấy cười làm nũng, gãi đầu nói: “Đúng vậy! Sao tôi lại quên anh ấy chứ?” Nói xong, cô ấy lại bật cười lần nữa.
Đây chính là Hỏa Phượng giống như ác ma vừa rồi đó sao, Phiêu Tuyết âm thầm lác đầu.
“Cô, làm gì bọn họ đây?” Đôi tay Phiêu Tuyết cắm vào ngực Chu Lang Sở, bĩu môi nhìn về phía bang Hoa Thanh.
“Giết đi, giữ lại cũng vô dụng.” Hỏa Phượng lạnh nhạt nói.
Khuôn mặt Phiêu Tuyết nở nụ cười gian ác, vung tay phải lên ra hiệu cho mười tên quản Cờ Đen, trong bóng đêm ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía, máu tươi văng khắp nơi. Không bao lâu sau, ngoại trừ tên Chu Lang Sở đang ngồi trên đường ra, tất cả đàn em bang Hoa Thanh đều chết thảm ở đầu đường, máu tươi chảy lênh láng. Chu Lang Sở nhìn thấy vậy thì quỳ rạp trên mặt đất run bần bật, sắc mặt trắng bệch. Mười tên quân Cờ Đen đằng đằng sát khí bao vây lấy anh ta, lạnh lùng nhìn Chu Lang Sở ngồi bệt trên mặt đất.
Đột nhiên cả con đường trở nên im lặng, cơ thế Tử Thần như một bãi thịt vụn tỏa ra cái mùi khiến con người buồn nôn, cả đoạn đường giống như lò giết mố, nồng nặc mùi máu tươi.
“Chỉ còn lại một lại một mình anh! Anh nói xem nên xử lý anh thế nào đây? Tất cả những chuyện này đều là do anh gây ra.” Phiêu Tuyết bước tới trước mặt Chu Lang Sở ngồi trẽn mặt đất, nói với giọng điệu hung dữ.
“Xin các cô tha cho tôi đi, các cô coi tôi như con chó thả tôi đi, tôi có thế cho các cỏ rất nhiều tiền, rất nhiều đỏla…” Chu Lang Sở quỳ trên mặt đất trông hèn hạ đến mức không còn sót lại chút lòng tự trọng nào.
“Anh xứng sao!” Phiêu Tuyết đá một chân lên trên mặt Chu Lang sở. Chu Lang sở che khóe miệng trào máu nhưng vẫn không quên cầu xin.
Vào ngay lúc này, trên cả con đường lập tức vang lên tiếng còi ồn ào, có mười mấy chiếc cảnh sát hú còi inh ỏi bao vảy hai đầu con đường, ánh đèn xanh đỏ trên xe cảnh sát chiếu rọi cả con đường sáng trưng. Bị xe cảnh sát bao vây, Hỏa Phượng dẫn dát quân Cờ Đen đứng tụ tập trên đường phố, xe cảnh sát mới vừa dừng lại, có hơn trăm tên cảnh sát chổng bạo động
Đài Loan đầu đội mũ sắt tay cầm tấm khiên nhảy xuống xe.
Hỏa Phượng vừa thấy bộ trang phục của cảnh sát đã biết đây là cảnh sát chống bạo động chuyên đối phó những vấn đề của chính phủ hoặc là những tổ chức xã hội đen chổng đối chính quyền, có điều cô ấy không ngờ rẳng hỏm nay lại đụng phải ở đây.
Dần dần cảnh sát đã vây kín mọi đường, bao vây trăm quản Cờ Đen ở chính giữa đường phổ, nhưng quân Cờ Đen bị bao vây ở chính giữa không hề xuất hiện tình huống hoảng loạn giống như các bang phái khác, chỉ vì Hỏa Phượng chưa ra lệnh, nếu không cho dù phía đổi diện có là quân đội của chính phủ, thì với Cờ Đen Nam Thiên vẫn chẳng hề sợ hãi. Tất cả chiến sĩ Cờ Đen đều tỏ vẻ không có vấn đề gì, lạnh lùng nhìn cảnh sát chống bạo động trong tay cầm tấm khiên cao hơn nửa người bao vây xung quanh. Tất cả khí thế của Cờ Đen đã ngưng tụ lại với nhau, trên chóp mũi những cảnh sát chống bạo động ở xung quanh đều rướm mồ hôi lạnh, tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng nét mặt của họ đều không ngừng chống lại áp lực vỏ hình đến từ Quân Cờ Đen.
Đây là bang phái xã hội đen lưu manh thấy cảnh sát sẽ bỏ chạy đó sao, đảy chính là câu hỏi trong lòng tất cả các cảnh sát đang bao vây tại đây. Đầu tiên đừng nói trang phục của nhóm người này cực kỳ thống nhất, chỉ riêng khí thế nhóm người này tỏa ra và nét mặt coi thường của họ, thì quả thực giống như là một tố bộ đội được quốc gia huấn luyện, căn bản không phải là nhóm người mà cảnh sát chống bạo động có thế đối phó.
Chỉ chốc lát, các cảnh sát đang vây kín tự động tránh ra một con đường, có một người từ trong đám đông bước ra. Người này không cao, cùng lắm chỉ khoảng một mét sáu mươi lăm,
đầu tóc hơi hói, điều đế lại cho người ta ấn tượng sảu nhất chính là đôi mắt ông ta, tuy rằng năm tháng đã đế lại rất nhiều nếp nhăn ởtrên mặt nhưng không thể nào che giấu đi thần thái trong ánh mắt ông ta, nhưng sâu trong thần thái này chính là sự lõi đời và khéo đưa đây.
Ông ta chính là cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố Cao Hùng – Hứa Thế Hành. Tuy nói Hứa Thế Hành không phải người đảng Dân chủ Tiến bộ, mà Đảng tịch của ông ta là Quốc Dân Đảng, nhưng lại có thế lăn lộn một tay che trời ở khu vực Nam Đài Loan thuộc đảng Dân chủ Tiến bộ, có thể thấy lòng dạ người này sâu không thấy đáy, mang lại hiệu quả và lợi ích to lớn, mới có thế thuận lợi mọi bề, sừng sững khõng ngã đứng giữa sự đấu tranh của các đảng phái.
“Người đứng đầu của mấy người ra nói chuyện với tôi!” Lời nói của Hứa Thế Hành vô cùng ngạo mạn, trong giọng điệu của ông ta toát ra vẻ không thiện chí làm cho tất cả người của Nam Thiên nghe xong thấy không thoải mái.
Hỏa Phượng hừ lạnh một tiếng, vừa định bước lên. Thì ngay lúc này, phía sau quân Cờ Đen vang lên tiếng còi ô tô, ngay sau đó Cờ Đen phía sau Hỏa Phượng bắt đầu dàn ra hai phía.
“Đại ca!”
“Anh Long!”
Đại ca Tiêu Chấn Long đứng đầu Nam Thiên dẫn theo đàn em hợp với bổn, năm trăm anh em Nam Thiên mênh mông cuồn cuộn bước lên. Tiêu Chấn Long mặc bộ âu phục thoải mái, bên
ngoài khoác áo gió màu đen, mái tóc bay trong gió, khuôn mặt sáng sủa lúc này khiến mới nhìn Tiêu Chấn Long toát ra khí chất hào hiệp mê người.
Đoạn đường Tiêu Chấn Long đi qua, có thế nhìn thấy xác đám đàn em của bang Hoa Thanh, cũng nhìn thấy Chu Lang Sở đần độn quỳ rạp trên mặt đất, cũng nhìn thấy Tử Thần chỉ còn một đống thịt nát. Trong ánh mắt anh lộ ra vẻ mừng rỡ, bước đến bên cạnh Hỏa Phượng, Tiêu Chấn Long trêu ghẹo, nói: “Kiếu tóc mới rất là độc đáo đó!”
Hỏa Phượng vuốt mái tóc, tức giận trừng mắt lườm Tiêu Chấn Long một cái. Tiêu Chấn Long hơi mỉm cười, không để ý, mà bước thẳng ra trước đội ngũ Nam Thiên, đứng đối diện với Hứa Thế Hành.
Tiêu Chấn Long nhìn từ đầu đến chân Hứa Thế Hành một lần, trong lúc Tiêu Chấn Long đánh giá Hứa Thế Hành thì Hứa Thế Hành cũng cẩn thận quan sát Tiêu Chấn Long, ông ta thằm nghĩ, chắng lẽ người này chính là đại ca Long của Nam Thiên sao? Còn rất trẻ!
“Xưng hô như thế nào?” Tiêu Chấn Long hỏi.
vương vãi trên mặt đất. Càng trùng hợp hơn nữa là trong nháy mắt đầu của Tử Thần rơi xuống đất lại tận mắt nhìn thấy thân thế của bản thân mình rơi lả ta, nhìn thấy máu tươi đỏ bừng bắn ra từ trong thân thế của bản thân mình, há to miệng, trừng lớn hai mẳt, rốt cuộc cũng không nói ra lời…
Hỏa Phượng vung tay lên, sợi tóc đen trắng đan xen nhau bay theo gió, sợi tóc màu trắng dưới ánh trăng khuya tỏa sáng lóng lánh chói mắt, trông giống như lưỡi dao sắc bén…
Hỏa Phượng từ từ thu sát khí lại, vẻ mặt cũng dần trở lại bình thường, chỉ duy nhất là màu tóc phía trên vẩn tráng như tuyết và phía dưới đen nhánh. Hỏa Phượng vuốt nhẹ mái tóc, quay trở lại đứng cạnh Phiêu Tuyết trước hàng quân Cờ Đen. Tiện tay nhận lấy khăn tay Phiêu Tuyết đưa đến, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên gương mặt, khuôn mặt như thiên sứ của cố ấy lại xuất hiện trong mắt người khác lần nữa.
“Tuyết, trong đổng đồ trang điếm của chị có thứ nào dùng đế nhuộm tóc tốt chút không? Có thế nhuộm lại mái tóc của tôi trở nên xinh đẹp như trước kia.” Hỏa Phượng vừa lau mặt vừa hỏi Phiêu Tuyết đứng bên cạnh.
Phiêu Tuyết lắc đẫu, có điều ngay sau đó lại trêu đùa, nói:
“Chồ của tôi không có, có điều tôi nghĩ ở chồ đại ca chắc chắn có thuốc nhuộm tốt, cô nói có phải không?” Nói xong, Phiêu Tuyết bướng bỉnh chớp chớp mắt nhìn Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng như bừng tỉnh rồi gật đầu, cô ấy cười làm nũng, gãi đầu nói: “Đúng vậy! Sao tôi lại quên anh ấy chứ?” Nói xong, cô ấy lại bật cười lần nữa.
Đây chính là Hỏa Phượng giống như ác ma vừa rồi đó sao, Phiêu Tuyết âm thầm lác đầu.
“Cô, làm gì bọn họ đây?” Đôi tay Phiêu Tuyết cắm vào ngực Chu Lang Sở, bĩu môi nhìn về phía bang Hoa Thanh.
“Giết đi, giữ lại cũng vô dụng.” Hỏa Phượng lạnh nhạt nói.
Khuôn mặt Phiêu Tuyết nở nụ cười gian ác, vung tay phải lên ra hiệu cho mười tên quản Cờ Đen, trong bóng đêm ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía, máu tươi văng khắp nơi. Không bao lâu sau, ngoại trừ tên Chu Lang Sở đang ngồi trên đường ra, tất cả đàn em bang Hoa Thanh đều chết thảm ở đầu đường, máu tươi chảy lênh láng. Chu Lang Sở nhìn thấy vậy thì quỳ rạp trên mặt đất run bần bật, sắc mặt trắng bệch. Mười tên quân Cờ Đen đằng đằng sát khí bao vây lấy anh ta, lạnh lùng nhìn Chu Lang Sở ngồi bệt trên mặt đất.
Đột nhiên cả con đường trở nên im lặng, cơ thế Tử Thần như một bãi thịt vụn tỏa ra cái mùi khiến con người buồn nôn, cả đoạn đường giống như lò giết mố, nồng nặc mùi máu tươi.
“Chỉ còn lại một lại một mình anh! Anh nói xem nên xử lý anh thế nào đây? Tất cả những chuyện này đều là do anh gây ra.” Phiêu Tuyết bước tới trước mặt Chu Lang Sở ngồi trẽn mặt đất, nói với giọng điệu hung dữ.
“Xin các cô tha cho tôi đi, các cô coi tôi như con chó thả tôi đi, tôi có thế cho các cỏ rất nhiều tiền, rất nhiều đỏla…” Chu Lang Sở quỳ trên mặt đất trông hèn hạ đến mức không còn sót lại chút lòng tự trọng nào.
“Anh xứng sao!” Phiêu Tuyết đá một chân lên trên mặt Chu Lang sở. Chu Lang sở che khóe miệng trào máu nhưng vẫn không quên cầu xin.
Vào ngay lúc này, trên cả con đường lập tức vang lên tiếng còi ồn ào, có mười mấy chiếc cảnh sát hú còi inh ỏi bao vảy hai đầu con đường, ánh đèn xanh đỏ trên xe cảnh sát chiếu rọi cả con đường sáng trưng. Bị xe cảnh sát bao vây, Hỏa Phượng dẫn dát quân Cờ Đen đứng tụ tập trên đường phố, xe cảnh sát mới vừa dừng lại, có hơn trăm tên cảnh sát chổng bạo động
Đài Loan đầu đội mũ sắt tay cầm tấm khiên nhảy xuống xe.
Hỏa Phượng vừa thấy bộ trang phục của cảnh sát đã biết đây là cảnh sát chống bạo động chuyên đối phó những vấn đề của chính phủ hoặc là những tổ chức xã hội đen chổng đối chính quyền, có điều cô ấy không ngờ rẳng hỏm nay lại đụng phải ở đây.
Dần dần cảnh sát đã vây kín mọi đường, bao vây trăm quản Cờ Đen ở chính giữa đường phổ, nhưng quân Cờ Đen bị bao vây ở chính giữa không hề xuất hiện tình huống hoảng loạn giống như các bang phái khác, chỉ vì Hỏa Phượng chưa ra lệnh, nếu không cho dù phía đổi diện có là quân đội của chính phủ, thì với Cờ Đen Nam Thiên vẫn chẳng hề sợ hãi. Tất cả chiến sĩ Cờ Đen đều tỏ vẻ không có vấn đề gì, lạnh lùng nhìn cảnh sát chống bạo động trong tay cầm tấm khiên cao hơn nửa người bao vây xung quanh. Tất cả khí thế của Cờ Đen đã ngưng tụ lại với nhau, trên chóp mũi những cảnh sát chống bạo động ở xung quanh đều rướm mồ hôi lạnh, tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng nét mặt của họ đều không ngừng chống lại áp lực vỏ hình đến từ Quân Cờ Đen.
Đây là bang phái xã hội đen lưu manh thấy cảnh sát sẽ bỏ chạy đó sao, đảy chính là câu hỏi trong lòng tất cả các cảnh sát đang bao vây tại đây. Đầu tiên đừng nói trang phục của nhóm người này cực kỳ thống nhất, chỉ riêng khí thế nhóm người này tỏa ra và nét mặt coi thường của họ, thì quả thực giống như là một tố bộ đội được quốc gia huấn luyện, căn bản không phải là nhóm người mà cảnh sát chống bạo động có thế đối phó.
Chỉ chốc lát, các cảnh sát đang vây kín tự động tránh ra một con đường, có một người từ trong đám đông bước ra. Người này không cao, cùng lắm chỉ khoảng một mét sáu mươi lăm,
đầu tóc hơi hói, điều đế lại cho người ta ấn tượng sảu nhất chính là đôi mắt ông ta, tuy rằng năm tháng đã đế lại rất nhiều nếp nhăn ởtrên mặt nhưng không thể nào che giấu đi thần thái trong ánh mắt ông ta, nhưng sâu trong thần thái này chính là sự lõi đời và khéo đưa đây.
Ông ta chính là cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố Cao Hùng – Hứa Thế Hành. Tuy nói Hứa Thế Hành không phải người đảng Dân chủ Tiến bộ, mà Đảng tịch của ông ta là Quốc Dân Đảng, nhưng lại có thế lăn lộn một tay che trời ở khu vực Nam Đài Loan thuộc đảng Dân chủ Tiến bộ, có thể thấy lòng dạ người này sâu không thấy đáy, mang lại hiệu quả và lợi ích to lớn, mới có thế thuận lợi mọi bề, sừng sững khõng ngã đứng giữa sự đấu tranh của các đảng phái.
“Người đứng đầu của mấy người ra nói chuyện với tôi!” Lời nói của Hứa Thế Hành vô cùng ngạo mạn, trong giọng điệu của ông ta toát ra vẻ không thiện chí làm cho tất cả người của Nam Thiên nghe xong thấy không thoải mái.
Hỏa Phượng hừ lạnh một tiếng, vừa định bước lên. Thì ngay lúc này, phía sau quân Cờ Đen vang lên tiếng còi ô tô, ngay sau đó Cờ Đen phía sau Hỏa Phượng bắt đầu dàn ra hai phía.
“Đại ca!”
“Anh Long!”
Đại ca Tiêu Chấn Long đứng đầu Nam Thiên dẫn theo đàn em hợp với bổn, năm trăm anh em Nam Thiên mênh mông cuồn cuộn bước lên. Tiêu Chấn Long mặc bộ âu phục thoải mái, bên
ngoài khoác áo gió màu đen, mái tóc bay trong gió, khuôn mặt sáng sủa lúc này khiến mới nhìn Tiêu Chấn Long toát ra khí chất hào hiệp mê người.
Đoạn đường Tiêu Chấn Long đi qua, có thế nhìn thấy xác đám đàn em của bang Hoa Thanh, cũng nhìn thấy Chu Lang Sở đần độn quỳ rạp trên mặt đất, cũng nhìn thấy Tử Thần chỉ còn một đống thịt nát. Trong ánh mắt anh lộ ra vẻ mừng rỡ, bước đến bên cạnh Hỏa Phượng, Tiêu Chấn Long trêu ghẹo, nói: “Kiếu tóc mới rất là độc đáo đó!”
Hỏa Phượng vuốt mái tóc, tức giận trừng mắt lườm Tiêu Chấn Long một cái. Tiêu Chấn Long hơi mỉm cười, không để ý, mà bước thẳng ra trước đội ngũ Nam Thiên, đứng đối diện với Hứa Thế Hành.
Tiêu Chấn Long nhìn từ đầu đến chân Hứa Thế Hành một lần, trong lúc Tiêu Chấn Long đánh giá Hứa Thế Hành thì Hứa Thế Hành cũng cẩn thận quan sát Tiêu Chấn Long, ông ta thằm nghĩ, chắng lẽ người này chính là đại ca Long của Nam Thiên sao? Còn rất trẻ!
“Xưng hô như thế nào?” Tiêu Chấn Long hỏi.
Bình luận facebook