Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 169
“Yên tảm đi! Không sao cả, có Song Xa hai người ở cạnh tôi, còn sợ có ai tới gây rắc rối sao? Ha ha” Tiêu Chấn Long nói xong thì nhịn được cười ha hả vài tiếng.
“Vậy được rồi.” Đại Xa không thế làm gì hơn đành đồng ý, thẫm nghĩ phong cách của Tiêu Chấn Long thật không giống như
Trần Kiệt Giai trước kia. Trước kia Trần Kiệt Giai ra ngoài luôn sợ người khác không biết, luôn có một đội quân đông đảo đi theo, cũng không biết gã ta thích chơi trội hay là sợ chết. Đúng là khoảng cách chênh lệch, trong lòng Đại Xa thẫm đưa ra một kết luận lương đổi khách quan.
Tuy đoàn xe của Tiêu Chấn Long đông đảo, nhưng tốc độ vần nhanh nhẹn như trước. Không bao lâu đã tới bệnh viện Cao Hùng. Lưu Minh Nghĩa chờ trước cửa bệnh viện lặp tức ra chào đón.
“Minh Nghĩa, thế nào rồi?” Tiêu Chấn Long vừa xuống xe đã lập tức hỏi ngay.
“Đoàn xe đi đón người có lẽ còn mười phút nữa là tới bệnh viện, anh yên tâm, tố anh Vinh và Hỏa Phượng đã đi đón, khồng xảy ra vấn đề gì.” Lưu Minh Nghĩa báo cáo đúng sự thật.
Nghe thấy Lưu Minh Nghĩa nói, Tiêu Chấn Long đã thầm an tâm hơn một chút, nghĩ đến hai cánh tay đắc lực của mình tự xuất quân đi đón người có lẽ sẽ không có vấn đề lớn. Nếu có người nào đó có thể giết người từ trong tay Lý Đông và Hỏa Phượng, vậy thì Tiêu Chấn Long anh cũng muốn về Đại Lục nhân lúc còn sớm.
“Đúng rồi, Lão Băng thế nào?” Tiêu Chấn Long hỏi.
Lưu Minh Nghĩa cau mày, thở dài nói: “Tinh huống không quá lạc quan, chú Lục nói các dấu hiệu sinh lý của Lão Băng đã bắt đầu có triệu chứng chuyến biến xấu, nếu hôm nay không được truyền máu thì không thế cứu được.”
đau nhói, vẻ mặt anh nặng nề, trầm giọng nói: “Hy vọng Lão Băng có thể kiên trì chờ đến khi năm người kia đến, mong rằng không xảy ra vấn đề gì, nếu không tôi sẽ áy náy cả đời này.” Anh nhớ lại Lão Băng vì bảo vệ anh mới trở thành như vậy, trái tim anh lại trở nên đau xót, cho nên ngay từ đầu Tiêu Chấn Long đã dự tính không tiếc trả giá đắt đế cứu Lão Băng về. Mà thực tế, vì Lão Băng mà Tiêu Chấn Long đã kết thù với bang Hoa Thanh ở nước ngoài, hơn nữa mối thù này chỉ có thế dùng máu mới có thể rửa sạch.
Sáp tới sẽ là trận tranh đấu giữa hai băng nhóm xã hội đen, ai thua ai thắng đều là ẩn số. Nhưng với Tiêu Chấn Long mà nói thì đây không phải chuyện anh muốn suy nghĩ, bây giờ anh chỉ quan tâm Lão Băng trên giường bệnh có thế bước qua cửa ải này không.
“Năm người kia mà đến lập tức đế chú Lục sắp xếp bác sĩ lấy máu truyền máu. Sau khi truyền máu xong thì cần phải sắp xếp nằm viện nghỉ ngơi, cứ đế chú Lục sẳp xếp. Sau khi nghỉ ngơi xong thì lập tức thực hiện lời hứa của công ty, không được kéo dài, chữ tín của công ty phải đặt lên hàng đầu. Còn nữa, kế hoạch Bắc Tiến cứ kết thúc đi, đừng đế cho các chính khách đảng Dân chủ Tiến bộ kia mượn thanh danh Nam Thiên chúng ta làm ra chuyện gì. Còn nữa, qua kế hoạch Bắc Tiến lần này, cần nhanh chóng xử lý một vài thành viên trong ban quản lý đi. Nếu không lỗ thủng càng to sẽ càng khó lấp vào.” Tiêu Chấn Long nói với Lưu Minh Nghĩa.
“Đại ca cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp những chuyện này.” Lưu Minh Nghĩa làm việc trầm ốn, hành xử chu toàn, chúng đàn em Tiêu Chấn Long đều rõ như ban ngày. Có điều Lưu Minh Nghĩa còn nhỏ tuối hơn cả Tiêu Chấn Long thế mà trên lưng phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn số tuổi như vậy, cho nên dù Lưu Minh Nghĩa là người gia nhập binh đoàn Tiêu Chấn Long
đoàn Nam Thiên cho một người như vậy xử lý, làm Tiêu Chấn Long rất yên tâm.
“Minh Nghĩa, vất vả cho cậu ròi!” Trong câu nói của Tiêu Chấn Long nói với Lưu Minh Nghĩa, đã bao hàm rất nhiều tình cảm và biết ơn. Nếu không có Lưu Minh Nghĩa làm quân sư của Nam Thiên, tập đoàn Nam Thiên có thế đi được đến hôm nay quả thực là chuyện khỏng dám tưởng. Thân phận của Tiêu Chấn Long đã định trước anh khõng thế dính líu quá nhiều việc của tập đoàn, nhất là bây giờ tập đoàn Nam Thiên đang lột xác từng ngày, từng bước đi từng dấu chân đều lợi dùng thế lực của xã hội đen để khuếch trương làm cho tập đoàn Nam Thiên phát triến một cách siêu việt, nhưng tất cả những hoạt động này dù phức tạp cỡ nào, tài sản và quản lý kế toán vào trong tay Lưu Minh Nghĩa đều được giải quyết rất dễ dàng, không cần Tiêu Chấn Long nhọc lòng chút nào.
Đối với Tiêu Chấn Long mà nói, cũng chỉ là ký tên lên một tập hồ sơ, mở một cuộc họp quản lý cấp cao mà thôi. Ngoại trừ những quản lý cấp cao, thậm chí những nhân viên trong tập đoàn Nam Thiên không biết sự tồn tại của Tiêu Chấn Long, cho dù biết cũng không liên hệ được anh và tập đoàn Nam Thiên có liên quan với nhau, càng không biết ỏng chủ phía sau tập đoàn Nam Thiên chính là Tiêu Chấn Long.
Dưới sự quản lý của Lưu Minh Nghĩa, tập đoàn Nam Thiên phát triển rất thuận lợi. Đối với việc này, Lưu Minh Nghĩa đã lập được công lao to lớn, trong lịch sử phát triển của tập đoàn Nam Thiên, chỉ đứng sau quản lý kỳ cựu của Nam Thiên là Tiêu Chấn Long, từ đầu đến cuối Lưu Minh Nghĩa luôn tuân thủ nghiêm ngặt bốn phận của mình, trung với cương vị cỏng tác, đến tận khi giúp Tập đoàn Nam Thiên vượt qua tập đoàn đứng đầu tập đoàn trong nước. Nhưng vì bước lên thương trường khi tuối đời còn quá trẻ, suốt ngày chỉ luôn lo tranh đấu
thương nghiệp làm Lưu Minh Nghĩa mệt mỏi chặt vật. Khiến cho Lưu Minh Nghĩa dù chỉ mới bốn mươi mốt tuổi, hơn nữa còn chưa cưới vợ, không có con cái dưỡng lão. Có thế nói cả cuộc đời Lưu Minh Nghĩa đã cống hiến gần hai mươi năm thời gian cho tập đoàn Nam Thiên, phụng sự cho Tiêu Chấn Long, nếu một ngày nào đó cậu ta chết đi, cổ phiếu tập đoàn Nam Thiên và tất cả những công ty dưới trướng đều sẽ rớt giá diện rộng. Giá trị của Lưu Minh Nghĩa đã tạo lên địa vị không thế thay thế của cậu ta ở tập đoàn Nam Thiên.
Nghe thấy Tiêu Chấn Long nói vậy, Lưu Minh Nghĩa hiếu rõ hàm nghĩa trong lời này, lập tức cảm thấy dâng trào nhiệt huyết. Lưu Minh Nghĩa hơi rung động, nói: “Đại ca, anh đừng nói như vậy. Nếu không có anh, thì đã không có Lưu Minh Nghĩa em hỏm nay rồi. Nếu không có anh có lẽ em đã sớm chết trong xó xỉnh nào đó ở Hong Kong rồi.”
Tiêu Chấn Long cười vồ bờ vai không quá lớn của Lưu Minh Nghĩa. Có đôi khi lòng biết ơn giữa các anh em không cần phải dùng lời nói để biểu đạt.
Mọi người theo Tiêu Chấn Long ngấng đầu chờ đợi trước cửa bệnh viện Cao Hùng, nhân viên y tế trong bệnh viện được chú Lục dẫn dắt đã chuấn bị sẵn sàng những thiết bị cần dùng, chỉ chờ đón năm người kia đến.
Mười phút sau, một chiếc xe hơi Ferrari màu đỏ chạy vào cống chính bệnh viện, sau đó có bảy tám chiếc xe hơi theo đuôi.
Sau khi mười mấy chiếc ô tô đổ ngay ngắn trước sân của bệnh viện Cao Hùng thì đám người Hỏa Phượng và Lý Thế Vinh bước nhanh đến trước mặt Tiêu Chấn Long.
“Anh Long, tất cả đều thuận lợi.” Hỏa Phượng là người đầu tiên đi đến trước mặt Tiêu Chấn Long, nói.
Tiêu Chấn Long gật đầu, nói: “Lập tức cho họ xuống xe, giao cho chú Lục.”
“Dạ!”
Những người đi ra ngoài đón tiếp đều là quản Cờ Đen của Tiêu Chấn Long, trang phục của quân Cờ Đen đều được thống nhất, điều này khiến những người vừa bước xuống xe cảm thấy cực kỳ chói mắt. Tiêu Chấn Long vừa thấy bốn người bước xuống từ mấy chiếc xe hơi, có ba nam một nữ, trang phục mà bốn người mặc dường như đại diện cho những khu vực khác nhau ở Đài Loan. Trong bốn người, Tiêu Chấn Long thấy người trẻ tuổi nhất có lẽ mới hơn ba mươi tuổi, người lớn nhất có vẻ năm mươi tuối. Mọi người dường như đã đi một quãng đường rất xa, nét mệt mỏi đã khắc sâu trên mặt họ. Hiến nhiên họ cũng cảm nhận được sự khác lạ, nhìn Tiêu Chấn Long và đám người bên cạnh anh rồi không dám nói câu nào, thậm chí bước chân nếu không được quản Cờ Đen cho phép thì cũng không dám di chuyến một bước.
Tiêu Chấn Long biết bảy giờ không phải lúc cho họ nghỉ ngơi, vì thế dặn dò lập tức giao những người này cho chú Lục, nhanh chóng truyền máu cho Lão Băng.
“Không phải nãm người sao, còn một người nữa đâu?” Tiêu Chấn Long thấy chỉ có bốn người đến, phát hiện thiếu một người, cho nên hỏi Hỏa Phượng đứng bên cạnh.
Hỏa Phượng vẫy tay một cái, gọi một quân Cờ Đen đến nói mấy câu. Quân Cờ Đen lập tức chạy đến một chiếc xe trong đó, nhìn thoáng qua rồi báo lại cho Hỏa Phượng.
“Dạ! Còn lại một cô bé nhỏ, có lẽ vì quá mệt mà ngủ quên trên
xe rồi.” Hỏa Phượng trả lời.
Tiêu Chấn Long gật đầu, đúng vậy, đường xa như thế đến người lớn còn mệt mỏi chật vật, huống chi là một đứa bé chứ? Tiêu Chấn Long định hỏi tình huống của cô bé, nhưng đã thấy quân Cờ Đen dắt một cô bé đến trước mặt Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long cúi đầu, thấy đứa bé dường như còn đắm chìm trong mộng đẹp, buồn ngủ díp cả mắt. Chiều cao không cao, khoảng chừng một mét năm, tuy rằng trên mặt có hơi dơ, nhưng vẫn có thế nhìn ra cô bé này có đường nét rất đẹp. Khuôn mặt trái xoan, đỏi mẳt to tròn, đôi môi hơi mỏng, nhất là giữa chân mày có một nốt ruồi đen, nếu như phía sau lưng cô bé này có một đôi cánh, vậy cô bé chính là một thiên sứ thật sự.
Đúng là một cô bé rất đáng yêu, Tiêu Chấn Long thầm khen.
“Vậy được rồi.” Đại Xa không thế làm gì hơn đành đồng ý, thẫm nghĩ phong cách của Tiêu Chấn Long thật không giống như
Trần Kiệt Giai trước kia. Trước kia Trần Kiệt Giai ra ngoài luôn sợ người khác không biết, luôn có một đội quân đông đảo đi theo, cũng không biết gã ta thích chơi trội hay là sợ chết. Đúng là khoảng cách chênh lệch, trong lòng Đại Xa thẫm đưa ra một kết luận lương đổi khách quan.
Tuy đoàn xe của Tiêu Chấn Long đông đảo, nhưng tốc độ vần nhanh nhẹn như trước. Không bao lâu đã tới bệnh viện Cao Hùng. Lưu Minh Nghĩa chờ trước cửa bệnh viện lặp tức ra chào đón.
“Minh Nghĩa, thế nào rồi?” Tiêu Chấn Long vừa xuống xe đã lập tức hỏi ngay.
“Đoàn xe đi đón người có lẽ còn mười phút nữa là tới bệnh viện, anh yên tâm, tố anh Vinh và Hỏa Phượng đã đi đón, khồng xảy ra vấn đề gì.” Lưu Minh Nghĩa báo cáo đúng sự thật.
Nghe thấy Lưu Minh Nghĩa nói, Tiêu Chấn Long đã thầm an tâm hơn một chút, nghĩ đến hai cánh tay đắc lực của mình tự xuất quân đi đón người có lẽ sẽ không có vấn đề lớn. Nếu có người nào đó có thể giết người từ trong tay Lý Đông và Hỏa Phượng, vậy thì Tiêu Chấn Long anh cũng muốn về Đại Lục nhân lúc còn sớm.
“Đúng rồi, Lão Băng thế nào?” Tiêu Chấn Long hỏi.
Lưu Minh Nghĩa cau mày, thở dài nói: “Tinh huống không quá lạc quan, chú Lục nói các dấu hiệu sinh lý của Lão Băng đã bắt đầu có triệu chứng chuyến biến xấu, nếu hôm nay không được truyền máu thì không thế cứu được.”
đau nhói, vẻ mặt anh nặng nề, trầm giọng nói: “Hy vọng Lão Băng có thể kiên trì chờ đến khi năm người kia đến, mong rằng không xảy ra vấn đề gì, nếu không tôi sẽ áy náy cả đời này.” Anh nhớ lại Lão Băng vì bảo vệ anh mới trở thành như vậy, trái tim anh lại trở nên đau xót, cho nên ngay từ đầu Tiêu Chấn Long đã dự tính không tiếc trả giá đắt đế cứu Lão Băng về. Mà thực tế, vì Lão Băng mà Tiêu Chấn Long đã kết thù với bang Hoa Thanh ở nước ngoài, hơn nữa mối thù này chỉ có thế dùng máu mới có thể rửa sạch.
Sáp tới sẽ là trận tranh đấu giữa hai băng nhóm xã hội đen, ai thua ai thắng đều là ẩn số. Nhưng với Tiêu Chấn Long mà nói thì đây không phải chuyện anh muốn suy nghĩ, bây giờ anh chỉ quan tâm Lão Băng trên giường bệnh có thế bước qua cửa ải này không.
“Năm người kia mà đến lập tức đế chú Lục sắp xếp bác sĩ lấy máu truyền máu. Sau khi truyền máu xong thì cần phải sắp xếp nằm viện nghỉ ngơi, cứ đế chú Lục sẳp xếp. Sau khi nghỉ ngơi xong thì lập tức thực hiện lời hứa của công ty, không được kéo dài, chữ tín của công ty phải đặt lên hàng đầu. Còn nữa, kế hoạch Bắc Tiến cứ kết thúc đi, đừng đế cho các chính khách đảng Dân chủ Tiến bộ kia mượn thanh danh Nam Thiên chúng ta làm ra chuyện gì. Còn nữa, qua kế hoạch Bắc Tiến lần này, cần nhanh chóng xử lý một vài thành viên trong ban quản lý đi. Nếu không lỗ thủng càng to sẽ càng khó lấp vào.” Tiêu Chấn Long nói với Lưu Minh Nghĩa.
“Đại ca cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp những chuyện này.” Lưu Minh Nghĩa làm việc trầm ốn, hành xử chu toàn, chúng đàn em Tiêu Chấn Long đều rõ như ban ngày. Có điều Lưu Minh Nghĩa còn nhỏ tuối hơn cả Tiêu Chấn Long thế mà trên lưng phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn số tuổi như vậy, cho nên dù Lưu Minh Nghĩa là người gia nhập binh đoàn Tiêu Chấn Long
đoàn Nam Thiên cho một người như vậy xử lý, làm Tiêu Chấn Long rất yên tâm.
“Minh Nghĩa, vất vả cho cậu ròi!” Trong câu nói của Tiêu Chấn Long nói với Lưu Minh Nghĩa, đã bao hàm rất nhiều tình cảm và biết ơn. Nếu không có Lưu Minh Nghĩa làm quân sư của Nam Thiên, tập đoàn Nam Thiên có thế đi được đến hôm nay quả thực là chuyện khỏng dám tưởng. Thân phận của Tiêu Chấn Long đã định trước anh khõng thế dính líu quá nhiều việc của tập đoàn, nhất là bây giờ tập đoàn Nam Thiên đang lột xác từng ngày, từng bước đi từng dấu chân đều lợi dùng thế lực của xã hội đen để khuếch trương làm cho tập đoàn Nam Thiên phát triến một cách siêu việt, nhưng tất cả những hoạt động này dù phức tạp cỡ nào, tài sản và quản lý kế toán vào trong tay Lưu Minh Nghĩa đều được giải quyết rất dễ dàng, không cần Tiêu Chấn Long nhọc lòng chút nào.
Đối với Tiêu Chấn Long mà nói, cũng chỉ là ký tên lên một tập hồ sơ, mở một cuộc họp quản lý cấp cao mà thôi. Ngoại trừ những quản lý cấp cao, thậm chí những nhân viên trong tập đoàn Nam Thiên không biết sự tồn tại của Tiêu Chấn Long, cho dù biết cũng không liên hệ được anh và tập đoàn Nam Thiên có liên quan với nhau, càng không biết ỏng chủ phía sau tập đoàn Nam Thiên chính là Tiêu Chấn Long.
Dưới sự quản lý của Lưu Minh Nghĩa, tập đoàn Nam Thiên phát triển rất thuận lợi. Đối với việc này, Lưu Minh Nghĩa đã lập được công lao to lớn, trong lịch sử phát triển của tập đoàn Nam Thiên, chỉ đứng sau quản lý kỳ cựu của Nam Thiên là Tiêu Chấn Long, từ đầu đến cuối Lưu Minh Nghĩa luôn tuân thủ nghiêm ngặt bốn phận của mình, trung với cương vị cỏng tác, đến tận khi giúp Tập đoàn Nam Thiên vượt qua tập đoàn đứng đầu tập đoàn trong nước. Nhưng vì bước lên thương trường khi tuối đời còn quá trẻ, suốt ngày chỉ luôn lo tranh đấu
thương nghiệp làm Lưu Minh Nghĩa mệt mỏi chặt vật. Khiến cho Lưu Minh Nghĩa dù chỉ mới bốn mươi mốt tuổi, hơn nữa còn chưa cưới vợ, không có con cái dưỡng lão. Có thế nói cả cuộc đời Lưu Minh Nghĩa đã cống hiến gần hai mươi năm thời gian cho tập đoàn Nam Thiên, phụng sự cho Tiêu Chấn Long, nếu một ngày nào đó cậu ta chết đi, cổ phiếu tập đoàn Nam Thiên và tất cả những công ty dưới trướng đều sẽ rớt giá diện rộng. Giá trị của Lưu Minh Nghĩa đã tạo lên địa vị không thế thay thế của cậu ta ở tập đoàn Nam Thiên.
Nghe thấy Tiêu Chấn Long nói vậy, Lưu Minh Nghĩa hiếu rõ hàm nghĩa trong lời này, lập tức cảm thấy dâng trào nhiệt huyết. Lưu Minh Nghĩa hơi rung động, nói: “Đại ca, anh đừng nói như vậy. Nếu không có anh, thì đã không có Lưu Minh Nghĩa em hỏm nay rồi. Nếu không có anh có lẽ em đã sớm chết trong xó xỉnh nào đó ở Hong Kong rồi.”
Tiêu Chấn Long cười vồ bờ vai không quá lớn của Lưu Minh Nghĩa. Có đôi khi lòng biết ơn giữa các anh em không cần phải dùng lời nói để biểu đạt.
Mọi người theo Tiêu Chấn Long ngấng đầu chờ đợi trước cửa bệnh viện Cao Hùng, nhân viên y tế trong bệnh viện được chú Lục dẫn dắt đã chuấn bị sẵn sàng những thiết bị cần dùng, chỉ chờ đón năm người kia đến.
Mười phút sau, một chiếc xe hơi Ferrari màu đỏ chạy vào cống chính bệnh viện, sau đó có bảy tám chiếc xe hơi theo đuôi.
Sau khi mười mấy chiếc ô tô đổ ngay ngắn trước sân của bệnh viện Cao Hùng thì đám người Hỏa Phượng và Lý Thế Vinh bước nhanh đến trước mặt Tiêu Chấn Long.
“Anh Long, tất cả đều thuận lợi.” Hỏa Phượng là người đầu tiên đi đến trước mặt Tiêu Chấn Long, nói.
Tiêu Chấn Long gật đầu, nói: “Lập tức cho họ xuống xe, giao cho chú Lục.”
“Dạ!”
Những người đi ra ngoài đón tiếp đều là quản Cờ Đen của Tiêu Chấn Long, trang phục của quân Cờ Đen đều được thống nhất, điều này khiến những người vừa bước xuống xe cảm thấy cực kỳ chói mắt. Tiêu Chấn Long vừa thấy bốn người bước xuống từ mấy chiếc xe hơi, có ba nam một nữ, trang phục mà bốn người mặc dường như đại diện cho những khu vực khác nhau ở Đài Loan. Trong bốn người, Tiêu Chấn Long thấy người trẻ tuổi nhất có lẽ mới hơn ba mươi tuổi, người lớn nhất có vẻ năm mươi tuối. Mọi người dường như đã đi một quãng đường rất xa, nét mệt mỏi đã khắc sâu trên mặt họ. Hiến nhiên họ cũng cảm nhận được sự khác lạ, nhìn Tiêu Chấn Long và đám người bên cạnh anh rồi không dám nói câu nào, thậm chí bước chân nếu không được quản Cờ Đen cho phép thì cũng không dám di chuyến một bước.
Tiêu Chấn Long biết bảy giờ không phải lúc cho họ nghỉ ngơi, vì thế dặn dò lập tức giao những người này cho chú Lục, nhanh chóng truyền máu cho Lão Băng.
“Không phải nãm người sao, còn một người nữa đâu?” Tiêu Chấn Long thấy chỉ có bốn người đến, phát hiện thiếu một người, cho nên hỏi Hỏa Phượng đứng bên cạnh.
Hỏa Phượng vẫy tay một cái, gọi một quân Cờ Đen đến nói mấy câu. Quân Cờ Đen lập tức chạy đến một chiếc xe trong đó, nhìn thoáng qua rồi báo lại cho Hỏa Phượng.
“Dạ! Còn lại một cô bé nhỏ, có lẽ vì quá mệt mà ngủ quên trên
xe rồi.” Hỏa Phượng trả lời.
Tiêu Chấn Long gật đầu, đúng vậy, đường xa như thế đến người lớn còn mệt mỏi chật vật, huống chi là một đứa bé chứ? Tiêu Chấn Long định hỏi tình huống của cô bé, nhưng đã thấy quân Cờ Đen dắt một cô bé đến trước mặt Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long cúi đầu, thấy đứa bé dường như còn đắm chìm trong mộng đẹp, buồn ngủ díp cả mắt. Chiều cao không cao, khoảng chừng một mét năm, tuy rằng trên mặt có hơi dơ, nhưng vẫn có thế nhìn ra cô bé này có đường nét rất đẹp. Khuôn mặt trái xoan, đỏi mẳt to tròn, đôi môi hơi mỏng, nhất là giữa chân mày có một nốt ruồi đen, nếu như phía sau lưng cô bé này có một đôi cánh, vậy cô bé chính là một thiên sứ thật sự.
Đúng là một cô bé rất đáng yêu, Tiêu Chấn Long thầm khen.
Bình luận facebook