Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 32
Tiêu Chấn Long cảm thấy lúc bấy giờ trái tim mình đã nhảy lên đến cố họng rồi, tựa như anh có thế nghe được cả nhịp tim của mình. Tiêu Chấn Long cúi đằu đi về phía trước, vừa đi vừa thỉnh thoảng liếc mẳt nhìn vào hai tên cảnh sát phía trước, tính toán bước tiếp theo nên làm thế nào, chợt anh phát hiện một tên cảnh sát đưa tay phải ra như có ý định ngăn anh lại, Tiêu Chấn Long mạnh mẽ quyết tâm rẽ phải vào một phòng bao KTV trước khi tên cảnh sát kịp lên tiếng.
Tiếng cười nói rỏm rả trong phòng bao hòa cùng âm nhạc ồn ào náo nhiệt, trên sô pha người người ngồi cười đùa. Lúc Tiêu Chấn Long bước vào phòng anh đã suy nghĩ xong nên giải thích thế nào rồi, đang định mở miệng nói, nhưng khi xoay người lại Tiêu Chấn Long nhìn mọi người trong phòng mà sững sờ, trong phút chốc chợt cảm thấy da đầu tê dại, hai mắt như dính chặt vào người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha, thầm nghĩtrong đầu phòng nào không vào tại sao lại rẽ vào phòng này, suy nghĩ đó dừng lại trong đầu, nó đến quá đột ngột. Mà cùng lúc đó, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Chấn Long đang tựa lưng vào cửa, vẻ nghi ngờ tràn đầy trong mắt, sợ hãi không thể tin được. Có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ rằng mình có thế gặp được Tiêu Chấn Long trong phòng bao KTV ở nơi đây.
Người ngồi trẽn sô pha không phải ai khác, chính là người mà Tiêu Chấn Long không muốn thấy nhất vào lúc này, người đã thiết kế đế sát hại Lẽ Chí Nam ở nhà giam Thành Bắc và thả đám người Tiêu Chấn Long đi – Lưu Á Danh!
Đúng là trước có hố dữ cản đường, sau có sói đói đuối theo! Tiêu Chấn Long thầm than trong lòng, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu cũng đều được anh bác bỏ từng cái một, rốt cuộc Tiêu Chấn Long quyết định cho qua.
Sau một lúc kinh ngạc, vẻ mặt Tiêu Chấn Long biến sắc, lập tức khoác lên bộ mặt khác mà anh cũng tự thấy là tương đối hèn mọn, lớn giọng nói.
“Ồ! Đây không phải là anh Lưu sao? Không ngờ rằng đi nhằm phòng lại đụng phải anh ở đây. Đã bao lâu không gặp, thằng em An Thái đây thật sự nhớ anh lắm đó nha!” Đầu tiên Tiêu Chấn Long dùng một câu đế giải thích tình trạng hiện tại của mình, sau đó anh báo cáo tên giả cho Lưu Á Danh, tránh cho Lưu Á Danh không biết nên ứng phó thế nào. Trong tình thế cấp bách, Tiêu Chấn Long đành mượn tạm tên của gã đã bị mình giết là Lý An Thái. Nói xong, Tiêu Chấn Long mỉm cười nhìn Lưu Á Danh đang ngồi trên ghế sô pha, cũng âm thầm tụ lực vận khí, nếu như Lưu Á Danh vạch trần lời nói của anh, anh cũng không ngại ra tay giết người. Bảy giờ trong phòng ngoại trừ Lưu Á Danh ra thì còn có bốn người khác, Tiêu Chấn Long đảo mắt, cũng biết mấy người trong số họ không phải là quan chức cấp cao thì cũng là người giàu có, không có năng lực phản kháng nên vốn không phải là mối đe dọa đổi với anh, giải quyết đám người này không tốn quá nhiều thời gian, chỉ là nếu xé rách mặt như thế này, cảnh sát bên ngoài nghe tiếng vang ắt sẽ phát hiện ra, cho nên bây giờ đám người Tiêu Chấn Long có thế an toàn rời khỏi đây hay không còn phụ thuộc vào phản ứng của Lưu Á Danh.
Sau khi nghe Tiêu Chấn Long nói xong, sắc mặt Lưu Á Danh hơi biến sắc. Lưu Á Danh vốn là một kẻ khôn khéo, vừa đảo mát đã có thế hiếu được ý đồ của Tiêu Chấn Long. Gã ta lập tức bật dậy khỏi sô pha, mỉm cười nói lớn: “Hóa ra là An Thái
à!” Gã ta vừa nói vừa đi về phía trước, vươn tay ra ỏm lấy Tiêu Chấn Long, trông giống như là bạn cũ nhiều năm không gặp.
“Thật sự là đã lâu không gặp ư?” Lưu Á Danh nhân cơ hội khẽ nói thầm bên tai Tiêu Chấn Long.
“Chẳng lẽ không phải như vậy à?” Tiêu Chấn Long nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Hai người rất ăn ý ôm nhau, sau đó khéo léo chào hỏi, tạm thời coi như đã đạt được thỏa thuận. Tiêu Chấn Long biết rằng ít nhất bây giờ Lưu Á Danh sẽ không bán đứng anh, trái tim thắt chặt của anh cũng thả lỏng được chút ít.
Lưu Á Danh kéo Tiêu Chấn Long lại ngồi lên ghế sô pha, một người đàn ông trung niên giàu có bên cạnh lập tức nghiêng người tới, hỏi Lưu Á Danh: “ông Lưu à! Người anh em này là ai đây? Có thể giới thiệu cho chúng tôi một chút không?”
“À! Đây là một người bạn cũ của tôi! An Thái, đây là phó cục trưởng Lý cục công an hình sự thành phố. Cậu tự giới thiệu về mình chút đi!” Lưu Á Danh nói xong thì nhìn Tiêu Chấn Long một cách sâu xa, ý là tồi không nghĩ ra thêm được nữa, đụng đến họng súng ròi lại đá quả banh da sang cho Tiêu Chấn Long, gã ta không rõ dự tính tiếp theo của Tiêu Chấn Long là gì, sợ nói toạc ra thì không đúng. Gã ta hiếu rất rõ về cách làm người của Tiêu Chấn Long, nếu như vở kịch này không diễn nối nữa, chắc hẳn trong phòng này trừ Tiêu Chấn Long ra thì không còn ai sống sót.
Tất nhiên Tiêu Chấn Long hiếu ý của Lưu Á Danh, đồng thời cũng thầm khâm phục sự khôn khéo già dặn của Lưu Á Danh. Nhưng anh lại chưa bao giờ nghĩ rằng người trước mặt mình
lại là cục phó cục công an, trong mắt hơi lóe lên chút sửng sốt, vội vàng tự giới thiệu mình: “ồ? Đây là cục phó Lý sao, rất vinh hạnh khi được gặp ông. TÔI tên là Lý An Thái, làm việc tại một doanh nghiệp vận tải trong thành phố. Tôi đã nghe nói đến cục phó Lý từ lâu rồi, ông là người phá những kỳ án trong thành phố, nay danh tiếng đã vang vọng cả trong và ngoài tỉnh nhỉ!”
“Ha ha, cậu An Thái quá khen rồi. Haha.” Hiến nhiên tên cục phó Lý này rất hưởng thụ những danh hiệu mà Tiêu Chấn Long chụp lên đều mình.
Tiêu Chấn Long nhìn vẻ mặt đắc ý của cục phó Lý, xoay đầu lại khẽ mỉm cười với Lưu Á Danh, ý nói mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa!
Lúc bấy giờ Lưu Á Danh mới thật sự bội phục Tiêu Chấn Long, loại người như anh mà không đi làm diễn viên thì đúng là quá phí, Lưu Á Danh nghĩtrong lòng.
Tiếp đó Lưu Á Danh giới thiệu thêm vài người cho Tiêu Chấn Long, đây toàn là những nhân vật nặng ký trong thành phố, không phải viện trưởng viện kiếm sát thì cũng là thấm phán của tòa án, Tiêu Chấn Long không ngờ rằng mình có thể ở trong phòng bao KTV cùng các lãnh đạo cấp cao của thành phổ uống rượu nói chuyện phiếm, dưới sự giới thiệu của Lưu Á Danh, Tiêu Chấn Long dần bẳt đầu cùng bọn họ cụng ly nâng chén.
Hóa ra sau khi Lê Chí Nam bị Lưu Á Danh và Tiêu Chấn Long thiết kế sát hại vào hôm qua, Lưu Á Danh đã nắm lấy cơ hội này đế xoa dịu các lãnh đạo cấp cao, đồng thời phát động một cuộc tấn công tiền tệ nhằm vào các cấp lãnh đạo, tranh thủ
giật lấy chức nhà giam trưởng của nhà giam Thành Bắc sau khi Lê Chí Nam chết, tối hôm nay gã ta mời những vị lãnh đạo này đến Hải Thiên là đế thương lượng những chuyện này. Đổi với lãnh đạo trong thành phố, ai được làm nhà giam trưởng cũng không khác nhau mấy, mấu chốt là kẻ đó có thế làm tốt mọi việc hay không. Mặc dù Lưu Á Danh là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức nhà giam trưởng kế tiếp, nhưng cũng cần phải kiếm tra “năng lực làm việc” của Lưu Á Danh một chút.
Những người này đều hiếu rõ nguyên tẳc nhố lỏng chim nhạn, huống hồ gì Lưu Á Danh còn là một con nhạn béo.
Ngay khi chủ và khách trong phòng đang vui vẻ thì có hai tên cảnh sát đấy cửa bước vào, cũng không thèm nhìn trong phòng có ai đã vội hô lên: “Tất cả mọi người lấy chứng minh thư ra. Nhanh…. Hả? Cục trưởng Lý!”
Người vừa lẽn tiếng nhìn thấy lãnh đạo của mình đang ngồi ngay ngán trên ghế sô pha thì ngây người ra, lúc này cục phó Lý đang dùng vẻ mặt tức giận nhìn hai tên cảnh sát, đúng lúc Lưu Á Danh đang nói đến điếm mấu chốt thì bị hai tên này cắt ngang, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
“Các cậu vào đây làm gì?” Cục phó Lý lớn giọng hỏi.
“Báo cáo cục trưởng, chúng tôi đang dẳn người đến lục soát ở đây đế bắt tội phạm trốn thoát của nhà giam Thành Bắc tên là Tiêu Chấn Long.” Một cảnh sát thành khấn trả lời.
“Một đám thùng cơm vô dụng, các người không có đầu óc suy nghĩ một chút à. Làm gì có kẻ tội phạm vượt ngục nào không lo chạy trôn mà còn có tâm trạng đi hát karaoke? Đi tắm hơi? Hả?” Rõ ràng cục phó Lý rất không hài lòng với hành động liều
lĩnh của hai cảnh sát.
Vừa nghe được lời của cục phó Lý, Tiêu Chấn Long và Lưu Á Danh không khỏi dùng ánh mắt cợt nhã nhìn đối phương một cái, như thể đang nói rằng tội phạm vượt ngục từ Thành Bắc không chỉ đến hát karaoke mà còn đang cùng cục trưởng cục công an các người uổng rượu nói chuyện phiếm đây này.
“Cậu nhìn xem người nào trong chúng tôi nhìn giống tội phạm trốn thoát? Hả? Còn không mau đến nơi khác lục soát, đừng làm phiền chỗ làm ăn của tôi, tồi là anh em của ông chủ của Hải Thiên đó!”
“Vâng vảng.” Hai tên cảnh sát gật đầu lia lịa rồi ra khỏi phòng, kế đó nghe thấy một trong số họ bảo nhau nhanh đi xuống, thu đội càng sớm càng tốt và đi tìm kiếm ở nơi khác.
Khi tiếng còi xe cảnh sát xa dần, Tiêu Chấn Long biết những cảnh sát đến Hải Thiên kiểm tra đã đi hết, anh buông bỏ căng thắng trong lòng, thoải mái uống rượu trò chuyện với những người trong phòng, bởi vì Tiêu Chấn Long biết khi cảnh sát vào phòng mà Lưu Á Danh không vạch trần anh thì nghĩa là gã ta căn bản cũng không có ý định muốn bắt anh.
Hát cũng đã hát, rượu cũng đã uống, thẳng cho đến mười một giờ đêm Lưu Á Danh và Tiêu Chấn Long mới cùng nhau dìu mấy người còn lại ra cửa, nhìn theo những chiếc xe dần đi xa, Lưu Á Danh nói với Tiêu Chấn Long sang bên kia một chút đi. Hai người đi bộ đến một công viên nhỏ ở gần biến, gió biến quyện với mùi nước biến tanh nồng không khỏi khiến Tiêu Chấn Long tỉnh táo hơn, cũng làm dịu cơn say đôi chút, dù sao Tiêu Chấn Long cũng không giỏi uống rượu.
“Cảm ơn!” Lưu Á Danh nói.
“Không cảm ơn!”, Tiêu Chấn Long trả lời: “Cảm ơn!”
“Không cảm ơn!” Lưu Á Danh đáp.
Tiếng cười nói rỏm rả trong phòng bao hòa cùng âm nhạc ồn ào náo nhiệt, trên sô pha người người ngồi cười đùa. Lúc Tiêu Chấn Long bước vào phòng anh đã suy nghĩ xong nên giải thích thế nào rồi, đang định mở miệng nói, nhưng khi xoay người lại Tiêu Chấn Long nhìn mọi người trong phòng mà sững sờ, trong phút chốc chợt cảm thấy da đầu tê dại, hai mắt như dính chặt vào người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha, thầm nghĩtrong đầu phòng nào không vào tại sao lại rẽ vào phòng này, suy nghĩ đó dừng lại trong đầu, nó đến quá đột ngột. Mà cùng lúc đó, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Chấn Long đang tựa lưng vào cửa, vẻ nghi ngờ tràn đầy trong mắt, sợ hãi không thể tin được. Có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ rằng mình có thế gặp được Tiêu Chấn Long trong phòng bao KTV ở nơi đây.
Người ngồi trẽn sô pha không phải ai khác, chính là người mà Tiêu Chấn Long không muốn thấy nhất vào lúc này, người đã thiết kế đế sát hại Lẽ Chí Nam ở nhà giam Thành Bắc và thả đám người Tiêu Chấn Long đi – Lưu Á Danh!
Đúng là trước có hố dữ cản đường, sau có sói đói đuối theo! Tiêu Chấn Long thầm than trong lòng, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu cũng đều được anh bác bỏ từng cái một, rốt cuộc Tiêu Chấn Long quyết định cho qua.
Sau một lúc kinh ngạc, vẻ mặt Tiêu Chấn Long biến sắc, lập tức khoác lên bộ mặt khác mà anh cũng tự thấy là tương đối hèn mọn, lớn giọng nói.
“Ồ! Đây không phải là anh Lưu sao? Không ngờ rằng đi nhằm phòng lại đụng phải anh ở đây. Đã bao lâu không gặp, thằng em An Thái đây thật sự nhớ anh lắm đó nha!” Đầu tiên Tiêu Chấn Long dùng một câu đế giải thích tình trạng hiện tại của mình, sau đó anh báo cáo tên giả cho Lưu Á Danh, tránh cho Lưu Á Danh không biết nên ứng phó thế nào. Trong tình thế cấp bách, Tiêu Chấn Long đành mượn tạm tên của gã đã bị mình giết là Lý An Thái. Nói xong, Tiêu Chấn Long mỉm cười nhìn Lưu Á Danh đang ngồi trên ghế sô pha, cũng âm thầm tụ lực vận khí, nếu như Lưu Á Danh vạch trần lời nói của anh, anh cũng không ngại ra tay giết người. Bảy giờ trong phòng ngoại trừ Lưu Á Danh ra thì còn có bốn người khác, Tiêu Chấn Long đảo mắt, cũng biết mấy người trong số họ không phải là quan chức cấp cao thì cũng là người giàu có, không có năng lực phản kháng nên vốn không phải là mối đe dọa đổi với anh, giải quyết đám người này không tốn quá nhiều thời gian, chỉ là nếu xé rách mặt như thế này, cảnh sát bên ngoài nghe tiếng vang ắt sẽ phát hiện ra, cho nên bây giờ đám người Tiêu Chấn Long có thế an toàn rời khỏi đây hay không còn phụ thuộc vào phản ứng của Lưu Á Danh.
Sau khi nghe Tiêu Chấn Long nói xong, sắc mặt Lưu Á Danh hơi biến sắc. Lưu Á Danh vốn là một kẻ khôn khéo, vừa đảo mát đã có thế hiếu được ý đồ của Tiêu Chấn Long. Gã ta lập tức bật dậy khỏi sô pha, mỉm cười nói lớn: “Hóa ra là An Thái
à!” Gã ta vừa nói vừa đi về phía trước, vươn tay ra ỏm lấy Tiêu Chấn Long, trông giống như là bạn cũ nhiều năm không gặp.
“Thật sự là đã lâu không gặp ư?” Lưu Á Danh nhân cơ hội khẽ nói thầm bên tai Tiêu Chấn Long.
“Chẳng lẽ không phải như vậy à?” Tiêu Chấn Long nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Hai người rất ăn ý ôm nhau, sau đó khéo léo chào hỏi, tạm thời coi như đã đạt được thỏa thuận. Tiêu Chấn Long biết rằng ít nhất bây giờ Lưu Á Danh sẽ không bán đứng anh, trái tim thắt chặt của anh cũng thả lỏng được chút ít.
Lưu Á Danh kéo Tiêu Chấn Long lại ngồi lên ghế sô pha, một người đàn ông trung niên giàu có bên cạnh lập tức nghiêng người tới, hỏi Lưu Á Danh: “ông Lưu à! Người anh em này là ai đây? Có thể giới thiệu cho chúng tôi một chút không?”
“À! Đây là một người bạn cũ của tôi! An Thái, đây là phó cục trưởng Lý cục công an hình sự thành phố. Cậu tự giới thiệu về mình chút đi!” Lưu Á Danh nói xong thì nhìn Tiêu Chấn Long một cách sâu xa, ý là tồi không nghĩ ra thêm được nữa, đụng đến họng súng ròi lại đá quả banh da sang cho Tiêu Chấn Long, gã ta không rõ dự tính tiếp theo của Tiêu Chấn Long là gì, sợ nói toạc ra thì không đúng. Gã ta hiếu rất rõ về cách làm người của Tiêu Chấn Long, nếu như vở kịch này không diễn nối nữa, chắc hẳn trong phòng này trừ Tiêu Chấn Long ra thì không còn ai sống sót.
Tất nhiên Tiêu Chấn Long hiếu ý của Lưu Á Danh, đồng thời cũng thầm khâm phục sự khôn khéo già dặn của Lưu Á Danh. Nhưng anh lại chưa bao giờ nghĩ rằng người trước mặt mình
lại là cục phó cục công an, trong mắt hơi lóe lên chút sửng sốt, vội vàng tự giới thiệu mình: “ồ? Đây là cục phó Lý sao, rất vinh hạnh khi được gặp ông. TÔI tên là Lý An Thái, làm việc tại một doanh nghiệp vận tải trong thành phố. Tôi đã nghe nói đến cục phó Lý từ lâu rồi, ông là người phá những kỳ án trong thành phố, nay danh tiếng đã vang vọng cả trong và ngoài tỉnh nhỉ!”
“Ha ha, cậu An Thái quá khen rồi. Haha.” Hiến nhiên tên cục phó Lý này rất hưởng thụ những danh hiệu mà Tiêu Chấn Long chụp lên đều mình.
Tiêu Chấn Long nhìn vẻ mặt đắc ý của cục phó Lý, xoay đầu lại khẽ mỉm cười với Lưu Á Danh, ý nói mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa!
Lúc bấy giờ Lưu Á Danh mới thật sự bội phục Tiêu Chấn Long, loại người như anh mà không đi làm diễn viên thì đúng là quá phí, Lưu Á Danh nghĩtrong lòng.
Tiếp đó Lưu Á Danh giới thiệu thêm vài người cho Tiêu Chấn Long, đây toàn là những nhân vật nặng ký trong thành phố, không phải viện trưởng viện kiếm sát thì cũng là thấm phán của tòa án, Tiêu Chấn Long không ngờ rằng mình có thể ở trong phòng bao KTV cùng các lãnh đạo cấp cao của thành phổ uống rượu nói chuyện phiếm, dưới sự giới thiệu của Lưu Á Danh, Tiêu Chấn Long dần bẳt đầu cùng bọn họ cụng ly nâng chén.
Hóa ra sau khi Lê Chí Nam bị Lưu Á Danh và Tiêu Chấn Long thiết kế sát hại vào hôm qua, Lưu Á Danh đã nắm lấy cơ hội này đế xoa dịu các lãnh đạo cấp cao, đồng thời phát động một cuộc tấn công tiền tệ nhằm vào các cấp lãnh đạo, tranh thủ
giật lấy chức nhà giam trưởng của nhà giam Thành Bắc sau khi Lê Chí Nam chết, tối hôm nay gã ta mời những vị lãnh đạo này đến Hải Thiên là đế thương lượng những chuyện này. Đổi với lãnh đạo trong thành phố, ai được làm nhà giam trưởng cũng không khác nhau mấy, mấu chốt là kẻ đó có thế làm tốt mọi việc hay không. Mặc dù Lưu Á Danh là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức nhà giam trưởng kế tiếp, nhưng cũng cần phải kiếm tra “năng lực làm việc” của Lưu Á Danh một chút.
Những người này đều hiếu rõ nguyên tẳc nhố lỏng chim nhạn, huống hồ gì Lưu Á Danh còn là một con nhạn béo.
Ngay khi chủ và khách trong phòng đang vui vẻ thì có hai tên cảnh sát đấy cửa bước vào, cũng không thèm nhìn trong phòng có ai đã vội hô lên: “Tất cả mọi người lấy chứng minh thư ra. Nhanh…. Hả? Cục trưởng Lý!”
Người vừa lẽn tiếng nhìn thấy lãnh đạo của mình đang ngồi ngay ngán trên ghế sô pha thì ngây người ra, lúc này cục phó Lý đang dùng vẻ mặt tức giận nhìn hai tên cảnh sát, đúng lúc Lưu Á Danh đang nói đến điếm mấu chốt thì bị hai tên này cắt ngang, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
“Các cậu vào đây làm gì?” Cục phó Lý lớn giọng hỏi.
“Báo cáo cục trưởng, chúng tôi đang dẳn người đến lục soát ở đây đế bắt tội phạm trốn thoát của nhà giam Thành Bắc tên là Tiêu Chấn Long.” Một cảnh sát thành khấn trả lời.
“Một đám thùng cơm vô dụng, các người không có đầu óc suy nghĩ một chút à. Làm gì có kẻ tội phạm vượt ngục nào không lo chạy trôn mà còn có tâm trạng đi hát karaoke? Đi tắm hơi? Hả?” Rõ ràng cục phó Lý rất không hài lòng với hành động liều
lĩnh của hai cảnh sát.
Vừa nghe được lời của cục phó Lý, Tiêu Chấn Long và Lưu Á Danh không khỏi dùng ánh mắt cợt nhã nhìn đối phương một cái, như thể đang nói rằng tội phạm vượt ngục từ Thành Bắc không chỉ đến hát karaoke mà còn đang cùng cục trưởng cục công an các người uổng rượu nói chuyện phiếm đây này.
“Cậu nhìn xem người nào trong chúng tôi nhìn giống tội phạm trốn thoát? Hả? Còn không mau đến nơi khác lục soát, đừng làm phiền chỗ làm ăn của tôi, tồi là anh em của ông chủ của Hải Thiên đó!”
“Vâng vảng.” Hai tên cảnh sát gật đầu lia lịa rồi ra khỏi phòng, kế đó nghe thấy một trong số họ bảo nhau nhanh đi xuống, thu đội càng sớm càng tốt và đi tìm kiếm ở nơi khác.
Khi tiếng còi xe cảnh sát xa dần, Tiêu Chấn Long biết những cảnh sát đến Hải Thiên kiểm tra đã đi hết, anh buông bỏ căng thắng trong lòng, thoải mái uống rượu trò chuyện với những người trong phòng, bởi vì Tiêu Chấn Long biết khi cảnh sát vào phòng mà Lưu Á Danh không vạch trần anh thì nghĩa là gã ta căn bản cũng không có ý định muốn bắt anh.
Hát cũng đã hát, rượu cũng đã uống, thẳng cho đến mười một giờ đêm Lưu Á Danh và Tiêu Chấn Long mới cùng nhau dìu mấy người còn lại ra cửa, nhìn theo những chiếc xe dần đi xa, Lưu Á Danh nói với Tiêu Chấn Long sang bên kia một chút đi. Hai người đi bộ đến một công viên nhỏ ở gần biến, gió biến quyện với mùi nước biến tanh nồng không khỏi khiến Tiêu Chấn Long tỉnh táo hơn, cũng làm dịu cơn say đôi chút, dù sao Tiêu Chấn Long cũng không giỏi uống rượu.
“Cảm ơn!” Lưu Á Danh nói.
“Không cảm ơn!”, Tiêu Chấn Long trả lời: “Cảm ơn!”
“Không cảm ơn!” Lưu Á Danh đáp.
Bình luận facebook