Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 45
“Anh hai, mới vừa rồi tại sao anh không cho người giết chết bọn họ? Ôi! Cứ thả bọn họ đi như thế, sau này mặt mũi của Thanh Bang chúng ta đế đâu chứ?” Cao Liên Khởi cao giọng kêu ầm lẽn.
“Em câm miệng cho anh, nếu không phải vì em, hôm nay Thanh Bang chúng ta cũng không mất mặt như thế!” Cao Liên Khởi tức giận mắng Cao Liên Khoan. Sau khi mắng xong thì nín thở xoay người rời đi, anh ta định tìm anh cả Cao Liên Khanh trút hết sự tức giận.
Cao Liên Khởi nhìn bóng lưng xa dần của hai người Tiêu Chấn Long, thoải mái thở ra sự hỗn độn trong lòng, sau đó đưa hai tay ra cài nút trên cùng của áo sơ mi lại, lúc anh ta mở ra không có một ai chú ý thấy bên dưới cục xương nơi cổ họng của anh ta có một vết trầy màu đỏ, đó chính là Tiêu Chấn Long đế lại cho anh ta.
Cao Liên Khởi biết nếu như vết trầy này sâu thêm một chút thì anh ta có thế mất mạng, người đàn ông này thật sự sâu không lường được. Cao Liên Khởi vung tay gọi mấy tên côn đồ phía sau tới, nói: “Thông báo cho tất cả anh em Thanh Bang lập tức
điều tra hai người này cho tôi. Tôi phải biết được tất cả tình hình của họ ở Thượng Hải, đi đi.” Mấy tên côn đồ kia đáp lại, lập tức đi xa.
Chỉ chốc lát, trên con phố lớn bên ngoài bến lại khôi phục sự sầm uất ban đầu, giống như nãy giờ không hề xảy ra chuyện gì vậy, chỉ là đêm càng khuya, ánh đèn neon càng sáng hơn…
Sau khi Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng rời khỏi bến Thượng Hải, cũng cảm giác được có người đi theo mình, Tiêu Chấn Long nghĩ chắc hắn là người của Thanh Bang tới điều tra bọn họ. Hai người quyết định đưa đám người này đến các khu vực lân cận ở Thượng Hải, sau hơn một giờ, hai nhản tài cẳt được cái đuôi phía sau.
Lúc hai người ngồi xe quay về toà nhà Kim Mậu, phát hiện có hơn mười chiếc xe cảnh sát đang đậu trước cửa tòa nhà, trong lòng Tiêu Chấn Long đột nhiên kinh ngạc, thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ chỗ ấn thản đã bị cảnh sát phát hiện. Thế nhưng Tiêu Chấn Long cấn thận nhìn mấy cảnh sát vây bên ngoài tòa nhà, trong lòng tạm thời thư giãn một chút, biết ít nhất những cảnh sát này không tới đế bắt tội phạm vượt ngục. Bởi vì cảnh sát bên ngoài tòa nhà chỉ là cảnh sát bình thường chứ không phải cảnh sát vũ trang, Tiêu Chân Long tin tưởng nếu muốn bắt người câm đầu những tên tội phạm nghiêm trọng vượt ngục thì nhất định phải điều động cảnh sát vũ trang thì mới có thế.
Thế nhưng tại sao tối hôm nay cảnh sát lại xuất hiện chứ? Trong xã hội Trung Quốc, cảnh sát mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện thành nhóm ở cùng một chổ thì chắc chắn đồng nghĩa với việc nơi này xảy ra một vụ án.
Tiêu Chấn Long mơ hồ cảm giác được việc cảnh sát đột nhiên tới chơi có liên quan tới Cao Liên Khởi hoặc ít nhất có liên quan tới Thanh Bang Thượng Hải, Cúi đầu nói nhỏ vào tai Hoả Phượng mấy câu, ngay sau khi Hỏa Phượng gật đầu lập tức ấn thân vào trong đám người.
Tiêu Chấn Long hỏi mấy người đang vây xem bên cạnh xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong toà nhà Kim Mậu.
“Cậu còn không biết sao! Nghe nói bên trong khách sạn trên toà nhà Kim Mậu xảy ra vụ tranh đấu của giới hắc bang, nghe nói có người chết và bị thương…” Một người vây xem bên cạnh nói.
Tiêu Chấn Long nhìn cảnh sát thi thoảng ra ra vào vào cao ốc, thỉnh thoảng còn đưa người bị thương ra rồi đưa lên xe cứu thương, trên xe cấp cứu có viết tên bệnh viện Trung Sơn. Mặc dù Tiêu Chấn Long đứng ở đằng xa cấn thận quan sát mặt người bị thương được đưa ra khỏi tòa nhà, mặc dù không thấy rõ nhưng từ những nét đặc biệt trên cơ thế dường như khồng có mấy người Lý Thế Vinh. Lúc này lòng Tiêu Chấn Long buông xuống, lúc này Hoả Phượng xuất hiện trong đám người, đi tới bên cạnh Tiêu Chấn Long.
“Mấy người Lý Thế Vinh xảy ra chuyện.” Hỏa Phượng nói.
“Cái gì?” Tiêu Thiên kinh ngạc.
“Ước chừng khoảng mười lăm phút trước, mấy người Lý Thế Vinh đang ở trong phòng thì gặp phải sự đánh lén của hơn ba mươi người mặc quần áo đen. Nhưng mấy người Lý Thế Vinh và Trương Bá Chính vừa chạy ra ngoài, ngoại trừ…” Hoả Phượng ngừng một lát.
“Trừ ai?” Tiêu Chấn Long thấp giọng hỏi, nghe thấy lời của Hỏa Phượng, lòng chợt treo.
“Hai anh em Lưu Hoàng Tây và Lưu Hoàng Bắc bị chém trọng thương, bây giờ đang được đưa tới bệnh viện cứu chữa, bệnh viện là…” Hỏa Phượng nói.
“Tôi biết, bệnh viện Trung Sơn. Có phải người của Thanh Bang làm không?” Tiêu Thiên hỏi.
“Chắc hẳn khỏng sai.” Hoả Phượng hơi trâm tư một chút, rồi nói.
Thanh Bang, lại là Thanh Bang, trong lòng Tiêu Chấn Long thầm căm hận đồng thời cũng thán phục thế lực khổng lồ của Thanh Bang ở Thượng Hải, chỉ trong một thời gian ngắn đã tra được hành tung của bọn họ. Nếu như mấy người Tiêu Chấn Long không ở trong khách sạn mà ở lại tại nhà dân hoặc những nơi khác, như vậy hẳn là không thế tìm ra chỗ ở của mấy người Tiêu Chấn Long nhanh như thế. Nhưng hết lần này tới lần khác Tiêu Chấn Long lại chọn các khách sạn lớn, bất kỳ ai chỉ cần gọi điện thoại cho tổng đài miêu tả nét đặc trưng của Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng lập tức có thế xác nhận được. Huống chi tập đoàn Cao Thị còn chiếm cố phần nhất định ở các khách sạn lớn, cho nên hiệu suất cực kỳ cao.
“Đi! Đến bệnh viện Trung Sơn.” Tiêu Chấn Long nói.
Nói xong, hai người rời khỏi đám người đang vảy xem, gọi một chiếc xe chạy thắng tới bệnh viện Trung Sơn.
Thanh Bang, tốt nhất là mày nèn mong cho hai người an hem của tao không sao, nếu không cho dù tao không diệt được Thanh Bang của các người, tao cũng sẽ khiến cho từ đây, Thanh Bang vĩnh viễn không có ngày được yên, trong lòng Tiêu Chấn Long thầm oán hận. Tiêu Thiên thật sự không muốn hai anh em Tây Bắc dầm vào vết xe đổ của Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú, thế nên anh thầm thề nhất định sẽ tiến hành một đợt trả thù tanh máu với Thanh Bang. Sát khí trong mát Tiêu Chấn Long tràn ra vô cùng nhiều.
Xe lái vào cửa khu nhập viện của bệnh viện Trung Sơn, phát hiện vẫn có hai chiếc xe cảnh sát đậu bên dưới khu nhập viện, hai tên cảnh sát đang tựa vào bên cạnh xe vừa nhàn nhã hút thuốc lá vừa trò chuyện.
“Anh Lý, anh xem có phải Thanh Bang làm không?” Người cảnh sát có vóc dáng nhỏ hỏi.
“Còn cần phải nói sao, thế nhưng đã lâu rồi Thanh Bang không đánh chấn động như thế, cuối cùng thì người nào dám động vào Thanh Bang, đúng là chán sổng.” Người cảnh sát gọi là anh Lý nói.
Lúc nói tới đây, Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng vừa khéo đi lướt qua họ, sau khi Tiêu Chấn Long nghe được, lơ đãng liếc tên cảnh sát đang nói chuyện một cái, tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt, cùng Hỏa Phượng một trước một sau đi vào bên trong tòa nhà.
Tên cảnh sát họ Lý kia cũng không phát hiện Tiêu Thiên đang nhìn anh ta, chỉ là sau khi ngấng đầu đã nhìn thấy bóng lưng xa dần của Tiêu Chấn Long, vừa định gọi lại hỏi một chút, bởi vì đội trưởng của bọn họ đã giao khi phát hiện người khả nghi nào tiến vào khu nhập việc thì đều phải hỏi theo lệ. Nhưng lúc anh ta vừa định nói chuyện, lúc này Tiêu Chấn Long đã quẹo vào trong tòa nhà. Khi anh ta nhìn thấy nhìn thấy bóng lưng xa dần của Tiêu Thiên cùng với cô gái sau lưng anh, mơ hồ ảm thấy có chút bất an.
Chỉ mong chỉ là ảo giác của bản thân, tên cảnh sát họ Lý tự an ủi bản thân. Thế nhưng anh ta càng an ủi mình như thế, cảm giác bất an mà bóng lưng Tiêu Chấn Long mang lại cho anh ta càng mãnh liệt. Nghĩtới đây, anh ta lại lấy ra một điếu thuốc
hút, nhìn vòng khói mù chậm rãi bay lẽn, cảm giác bất an của anh ta mới dần dần biến mất.
Tiêu Chấn Long không dám hỏi y tá khám bệnh, chỉ đành lục soát từng tầng một, cho đến khi đi tới tận trong cùng của tầng năm mới nhìn thấy hai cảnh sát đứng trực, thế nhưng bọn họ đang ngủ gật trẽn ghế dựa. Tiêu Chấn Long nháy mắt một cái, Hỏa Phượng nhỏ tiếng, nín thở đi ra sau lưng hai tên cảnh sát, đưa tay đánh hai tẽn cảnh sát bất tỉnh. Tiêu Chấn Lòng bắt đầu tìm hai anh em Tây Bắc trong từng phòng bệnh một, cuối cùng tìm thấy hai anh em Hoàng Tây trong một phòng bệnh được bảo vệ. Chỉ thấy trên người Hoàng Bắc quấn băng vải, sắc mặt tái nhợt, đeo máy thở oxy, trên ngực có mấy vết đao thấm đỏ tấm băng gạc. Tiểu Tây khá hơn một chút, thương thế cũng không nặng như Hoằng Bắc, mệt mỏi nằm trên giường bệnh, nhắm chặt hai mắt.
Làm thế nào? Nếu đế bọn họ ở lại chỗ này, ngày mai cảnh sát ắt sẽ tiến hành kiếm tra bọn họ, Hoàng Bắc còn dễ nói hơn một chút, nhưng chỉ cằn cảnh sát đối chiếu với hình truy nã chắc chắn sẽ nhận ra Hoàng Tây, như thế sau đó tất cả anh em của Tiêu Chấn Long ở Thượng Hải sẽ bị cảnh sát truy bắt lần nữa. Nếu như đưa bọn họ đi, hiện giờ thương thế của họ đang nghiêm trọng như thế, nếu như không được chữa trị kịp thời, e rằng sẽ khó bảo toàn tính mạng. Nhìn hai anh em Tây Bắc vì mình mà bị thương, ánh mắt Tiêu Chấn Long như đuôc, lòng đau như bị đao cắt.
“Anh Long, đưa bọn họ đi đi, tôi có cách thu xếp ốn thoả.” Dường như Hỏa Phượng thấy được chỗ khó của Tiêu Chấn Long, nói.
“Em câm miệng cho anh, nếu không phải vì em, hôm nay Thanh Bang chúng ta cũng không mất mặt như thế!” Cao Liên Khởi tức giận mắng Cao Liên Khoan. Sau khi mắng xong thì nín thở xoay người rời đi, anh ta định tìm anh cả Cao Liên Khanh trút hết sự tức giận.
Cao Liên Khởi nhìn bóng lưng xa dần của hai người Tiêu Chấn Long, thoải mái thở ra sự hỗn độn trong lòng, sau đó đưa hai tay ra cài nút trên cùng của áo sơ mi lại, lúc anh ta mở ra không có một ai chú ý thấy bên dưới cục xương nơi cổ họng của anh ta có một vết trầy màu đỏ, đó chính là Tiêu Chấn Long đế lại cho anh ta.
Cao Liên Khởi biết nếu như vết trầy này sâu thêm một chút thì anh ta có thế mất mạng, người đàn ông này thật sự sâu không lường được. Cao Liên Khởi vung tay gọi mấy tên côn đồ phía sau tới, nói: “Thông báo cho tất cả anh em Thanh Bang lập tức
điều tra hai người này cho tôi. Tôi phải biết được tất cả tình hình của họ ở Thượng Hải, đi đi.” Mấy tên côn đồ kia đáp lại, lập tức đi xa.
Chỉ chốc lát, trên con phố lớn bên ngoài bến lại khôi phục sự sầm uất ban đầu, giống như nãy giờ không hề xảy ra chuyện gì vậy, chỉ là đêm càng khuya, ánh đèn neon càng sáng hơn…
Sau khi Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng rời khỏi bến Thượng Hải, cũng cảm giác được có người đi theo mình, Tiêu Chấn Long nghĩ chắc hắn là người của Thanh Bang tới điều tra bọn họ. Hai người quyết định đưa đám người này đến các khu vực lân cận ở Thượng Hải, sau hơn một giờ, hai nhản tài cẳt được cái đuôi phía sau.
Lúc hai người ngồi xe quay về toà nhà Kim Mậu, phát hiện có hơn mười chiếc xe cảnh sát đang đậu trước cửa tòa nhà, trong lòng Tiêu Chấn Long đột nhiên kinh ngạc, thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ chỗ ấn thản đã bị cảnh sát phát hiện. Thế nhưng Tiêu Chấn Long cấn thận nhìn mấy cảnh sát vây bên ngoài tòa nhà, trong lòng tạm thời thư giãn một chút, biết ít nhất những cảnh sát này không tới đế bắt tội phạm vượt ngục. Bởi vì cảnh sát bên ngoài tòa nhà chỉ là cảnh sát bình thường chứ không phải cảnh sát vũ trang, Tiêu Chân Long tin tưởng nếu muốn bắt người câm đầu những tên tội phạm nghiêm trọng vượt ngục thì nhất định phải điều động cảnh sát vũ trang thì mới có thế.
Thế nhưng tại sao tối hôm nay cảnh sát lại xuất hiện chứ? Trong xã hội Trung Quốc, cảnh sát mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện thành nhóm ở cùng một chổ thì chắc chắn đồng nghĩa với việc nơi này xảy ra một vụ án.
Tiêu Chấn Long mơ hồ cảm giác được việc cảnh sát đột nhiên tới chơi có liên quan tới Cao Liên Khởi hoặc ít nhất có liên quan tới Thanh Bang Thượng Hải, Cúi đầu nói nhỏ vào tai Hoả Phượng mấy câu, ngay sau khi Hỏa Phượng gật đầu lập tức ấn thân vào trong đám người.
Tiêu Chấn Long hỏi mấy người đang vây xem bên cạnh xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong toà nhà Kim Mậu.
“Cậu còn không biết sao! Nghe nói bên trong khách sạn trên toà nhà Kim Mậu xảy ra vụ tranh đấu của giới hắc bang, nghe nói có người chết và bị thương…” Một người vây xem bên cạnh nói.
Tiêu Chấn Long nhìn cảnh sát thi thoảng ra ra vào vào cao ốc, thỉnh thoảng còn đưa người bị thương ra rồi đưa lên xe cứu thương, trên xe cấp cứu có viết tên bệnh viện Trung Sơn. Mặc dù Tiêu Chấn Long đứng ở đằng xa cấn thận quan sát mặt người bị thương được đưa ra khỏi tòa nhà, mặc dù không thấy rõ nhưng từ những nét đặc biệt trên cơ thế dường như khồng có mấy người Lý Thế Vinh. Lúc này lòng Tiêu Chấn Long buông xuống, lúc này Hoả Phượng xuất hiện trong đám người, đi tới bên cạnh Tiêu Chấn Long.
“Mấy người Lý Thế Vinh xảy ra chuyện.” Hỏa Phượng nói.
“Cái gì?” Tiêu Thiên kinh ngạc.
“Ước chừng khoảng mười lăm phút trước, mấy người Lý Thế Vinh đang ở trong phòng thì gặp phải sự đánh lén của hơn ba mươi người mặc quần áo đen. Nhưng mấy người Lý Thế Vinh và Trương Bá Chính vừa chạy ra ngoài, ngoại trừ…” Hoả Phượng ngừng một lát.
“Trừ ai?” Tiêu Chấn Long thấp giọng hỏi, nghe thấy lời của Hỏa Phượng, lòng chợt treo.
“Hai anh em Lưu Hoàng Tây và Lưu Hoàng Bắc bị chém trọng thương, bây giờ đang được đưa tới bệnh viện cứu chữa, bệnh viện là…” Hỏa Phượng nói.
“Tôi biết, bệnh viện Trung Sơn. Có phải người của Thanh Bang làm không?” Tiêu Thiên hỏi.
“Chắc hẳn khỏng sai.” Hoả Phượng hơi trâm tư một chút, rồi nói.
Thanh Bang, lại là Thanh Bang, trong lòng Tiêu Chấn Long thầm căm hận đồng thời cũng thán phục thế lực khổng lồ của Thanh Bang ở Thượng Hải, chỉ trong một thời gian ngắn đã tra được hành tung của bọn họ. Nếu như mấy người Tiêu Chấn Long không ở trong khách sạn mà ở lại tại nhà dân hoặc những nơi khác, như vậy hẳn là không thế tìm ra chỗ ở của mấy người Tiêu Chấn Long nhanh như thế. Nhưng hết lần này tới lần khác Tiêu Chấn Long lại chọn các khách sạn lớn, bất kỳ ai chỉ cần gọi điện thoại cho tổng đài miêu tả nét đặc trưng của Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng lập tức có thế xác nhận được. Huống chi tập đoàn Cao Thị còn chiếm cố phần nhất định ở các khách sạn lớn, cho nên hiệu suất cực kỳ cao.
“Đi! Đến bệnh viện Trung Sơn.” Tiêu Chấn Long nói.
Nói xong, hai người rời khỏi đám người đang vảy xem, gọi một chiếc xe chạy thắng tới bệnh viện Trung Sơn.
Thanh Bang, tốt nhất là mày nèn mong cho hai người an hem của tao không sao, nếu không cho dù tao không diệt được Thanh Bang của các người, tao cũng sẽ khiến cho từ đây, Thanh Bang vĩnh viễn không có ngày được yên, trong lòng Tiêu Chấn Long thầm oán hận. Tiêu Thiên thật sự không muốn hai anh em Tây Bắc dầm vào vết xe đổ của Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú, thế nên anh thầm thề nhất định sẽ tiến hành một đợt trả thù tanh máu với Thanh Bang. Sát khí trong mát Tiêu Chấn Long tràn ra vô cùng nhiều.
Xe lái vào cửa khu nhập viện của bệnh viện Trung Sơn, phát hiện vẫn có hai chiếc xe cảnh sát đậu bên dưới khu nhập viện, hai tên cảnh sát đang tựa vào bên cạnh xe vừa nhàn nhã hút thuốc lá vừa trò chuyện.
“Anh Lý, anh xem có phải Thanh Bang làm không?” Người cảnh sát có vóc dáng nhỏ hỏi.
“Còn cần phải nói sao, thế nhưng đã lâu rồi Thanh Bang không đánh chấn động như thế, cuối cùng thì người nào dám động vào Thanh Bang, đúng là chán sổng.” Người cảnh sát gọi là anh Lý nói.
Lúc nói tới đây, Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng vừa khéo đi lướt qua họ, sau khi Tiêu Chấn Long nghe được, lơ đãng liếc tên cảnh sát đang nói chuyện một cái, tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt, cùng Hỏa Phượng một trước một sau đi vào bên trong tòa nhà.
Tên cảnh sát họ Lý kia cũng không phát hiện Tiêu Thiên đang nhìn anh ta, chỉ là sau khi ngấng đầu đã nhìn thấy bóng lưng xa dần của Tiêu Chấn Long, vừa định gọi lại hỏi một chút, bởi vì đội trưởng của bọn họ đã giao khi phát hiện người khả nghi nào tiến vào khu nhập việc thì đều phải hỏi theo lệ. Nhưng lúc anh ta vừa định nói chuyện, lúc này Tiêu Chấn Long đã quẹo vào trong tòa nhà. Khi anh ta nhìn thấy nhìn thấy bóng lưng xa dần của Tiêu Thiên cùng với cô gái sau lưng anh, mơ hồ ảm thấy có chút bất an.
Chỉ mong chỉ là ảo giác của bản thân, tên cảnh sát họ Lý tự an ủi bản thân. Thế nhưng anh ta càng an ủi mình như thế, cảm giác bất an mà bóng lưng Tiêu Chấn Long mang lại cho anh ta càng mãnh liệt. Nghĩtới đây, anh ta lại lấy ra một điếu thuốc
hút, nhìn vòng khói mù chậm rãi bay lẽn, cảm giác bất an của anh ta mới dần dần biến mất.
Tiêu Chấn Long không dám hỏi y tá khám bệnh, chỉ đành lục soát từng tầng một, cho đến khi đi tới tận trong cùng của tầng năm mới nhìn thấy hai cảnh sát đứng trực, thế nhưng bọn họ đang ngủ gật trẽn ghế dựa. Tiêu Chấn Long nháy mắt một cái, Hỏa Phượng nhỏ tiếng, nín thở đi ra sau lưng hai tên cảnh sát, đưa tay đánh hai tẽn cảnh sát bất tỉnh. Tiêu Chấn Lòng bắt đầu tìm hai anh em Tây Bắc trong từng phòng bệnh một, cuối cùng tìm thấy hai anh em Hoàng Tây trong một phòng bệnh được bảo vệ. Chỉ thấy trên người Hoàng Bắc quấn băng vải, sắc mặt tái nhợt, đeo máy thở oxy, trên ngực có mấy vết đao thấm đỏ tấm băng gạc. Tiểu Tây khá hơn một chút, thương thế cũng không nặng như Hoằng Bắc, mệt mỏi nằm trên giường bệnh, nhắm chặt hai mắt.
Làm thế nào? Nếu đế bọn họ ở lại chỗ này, ngày mai cảnh sát ắt sẽ tiến hành kiếm tra bọn họ, Hoàng Bắc còn dễ nói hơn một chút, nhưng chỉ cằn cảnh sát đối chiếu với hình truy nã chắc chắn sẽ nhận ra Hoàng Tây, như thế sau đó tất cả anh em của Tiêu Chấn Long ở Thượng Hải sẽ bị cảnh sát truy bắt lần nữa. Nếu như đưa bọn họ đi, hiện giờ thương thế của họ đang nghiêm trọng như thế, nếu như không được chữa trị kịp thời, e rằng sẽ khó bảo toàn tính mạng. Nhìn hai anh em Tây Bắc vì mình mà bị thương, ánh mắt Tiêu Chấn Long như đuôc, lòng đau như bị đao cắt.
“Anh Long, đưa bọn họ đi đi, tôi có cách thu xếp ốn thoả.” Dường như Hỏa Phượng thấy được chỗ khó của Tiêu Chấn Long, nói.
Bình luận facebook