Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 52
Tiện tay nhận lấy điện thoại, cục trưởng Ngỏ cầm ống nghe, nghe một hồi, sắc mặt càng ngày càng lộ vẻ âm trầm: “Cậu hẹn thời thời gian đi.”
Cục trưởng Ngô đế điện thoại xuống, phân phó nhân viên cảnh sát kia: “Cậu coi như từ trước đến giờ chưa từng có cú điện thoại vừa rồi, hiếu không?” Mặc dù không biết cục trưởng có ý gì, nhưng mà viên cảnh sát trẻ vẫn nhanh trí gật đầu một cái rồi ra khỏi văn phòng.
Cục trưởng Ngô sờ sờ quả đầu đã trọc một nửa của mình, nở nụ cười khá ấn ý, trong miệng lấm bấm: “Cao Liên Khanh… Thanh bang…”
Hoàng Bắc ra ngoài tìm hiếu tin tức từ sáng sớm, quay về biệt thự, thông báo tin tức Thanh bang đã hủy bỏ lệnh lùng bắt bọn họ cho Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long cười khẽ, dường như tất cả những thứ này đều nằm trong dự liệu của anh từ sớm vậy.
Trong xã hội bây giờ, cảnh sát lùng bắt tội phạm bỏ trốn thì có thế kéo dài, thậm chí là tám năm mười năm. Nhưng mà nếu như xã hội đen muốn lùng bát một người thì tuyệt đối không thế nào cứ kéo dài mãi được, lúc này chính là thi xem ai kiên nhẫn hơn ai, chỉ cần mấy người Tiêu Chấn Long có thể chịu được cô quạnh thì đúng là chắc chắn có thế vượt qua được. Còn có một yếu tổ hết sức quan trọng, xã hội Trung Quốc có nguyên tắc đoàn kết và yên ốn, yên ốn là cho dân chúng, đoàn kết là cho Đài Loan. Nếu như dân chúng muôn yên ổn, vậy cảnh sát sẽ khỏng cho phép xã hội đen phá hỏng quy tắc này, cho nên chuyện hủy bỏ lệnh lùng bắt đối với đám người Tiêu Chấn Long cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Anh Chấn Long, bọn Hoàng Tây đã quay về.” Vương Quang Khải chạy vào nói.
“Tốt quá!” Tiêu Chấn Long hưng phấn nói: “Nói cho bọn Hoàng Tây là tôi đợi họ ở lầu hai.”
Nửa tiếng sau, Tiêu Chấn Long và hai người Hoàng Tây, Phiêu Tuyết cùng xuống lầu, đến phòng khách. Tiêu Chấn Long quét mắt, tất cả mọi người đều tụ tập ở phòng khách đợi họ. Người trong phòng khách nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hoàng Tây cũng biết đại khái là chắc chẳn khoản tiền kia cũng đã về. Mọi người nhìn Tiêu Chấn Long xuống lầu, tất cả đều đứng lên. Tiêu Chấn Long khoát tay chặn lại, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, bởi vì hơi nhiều người nên không đủ chỗ, Tiêu Chấn Long biết rõ nên ngồi trước ghế sô pha bên bàn trà nhỏ. Vương Quang Khải và mấy người Trương Anh Tú chỉ có thể dọn ghế ngồi quanh Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long dùng ánh mắt quét qua mọi người, thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình. Mọi người đều biết Tiêu Chấn Long hết sức để ý đến số tiền này, hơn nữa khoản tiền này sẽ trực tiếp quyết định vận mệnh tương lai của bọn họ. Bởi vì Tiêu Chấn Long đã từng nói, khoản tiền này sẽ là cơ sở đế bọn họ sáng lập nên sự nghiệp của mình.
Tiêu Chấn Long hắng giọng một cái rồi nói: “Tiền đã bắt đầu về tài khoản rồi!”
Mặc dù các anh em đã đoán được từ sớm, nhưng mà vẫn không nhịn được hoan hô, bao gồm người trước giờ vẫn luôn nghiêm túc trước mặt mọi người là Hỏa Phượng.
“Anh Chấn Long! Được bao nhiêu?” Mấy người Vương Quang Khải hỏi.
Dường như Tiêu Chấn Long cổ ý nói một nửa, chống nạnh nhìn vẻ mặt các anh em, cảm thấy bọn họ cứ như con nít đang nhìn ba mẹ đòi thứ gì vậy.
Tiêu Chấn Long thong thả chậm rãi nói: “Ba – mươi – triệu!”
“A! Ba chục triệu! ôi trời ạ!” Gần như tất cả mọi người lại cất cao giọng lên hoan hô một lần nữa.
Tiẽu Chấn Long cười hì hì nhìn vẻ mặt vui sướng dị thường của tất cả mọi người, lại ung dung thong thả nói tiếp: “Quên nói cho mọi người, đó là đô la Mỹ!”
Ngay khi Tiêu Chấn Long nói xong, trong nháy mắt đó căn phòng trở nên yên tĩnh, tiếp đó nhanh chóng nghe thấy âm thanh có người rơi từ trên ghế xuống đất, Tiêu Chấn Long không cần nhìn cũng biết là Vương Quang Khải.
“Anh Chấn Long! Bọn em không nghe nhầm chứ? Ba mươi triệu đô la Mỹ là bao nhiêu nhân dân tệ nha!” Dương Tuấn Phương nói xong, cũng bắt đầu đếm ngón tay tính thử.
“Không cần tính, dựa theo tỷ suất đối hoái hiện nay của nhân dân tệ sang đô la Mỹ, đại khái khoảng hai trăm năm mươi triệu.” Tiêu Chấn Long nói.
Trong lúc nhìn tất cả mọi người đều hoan hô vì được thêm hơn hai trăm triệu như thế, Tiêu Chấn Long cũng hết sức chấn động và khiếp sợ vì số tiền lớn này, ban đầu anh tưởng chắc cũng chỉ mười tám triệu, dù thế nào đi nữa cũng không ngờ lại là số tiền lớn hơn trăm triệu nhản dân tệ, mà mình lại lại người chi phối hơn hai trăm triệu này. Không ngờ mình mới 20 tuổi mà đã là tỷ phú nghìn tỷ, nếu như dựa theo quỹ tích cuộc đời mình trước kia, có thế mấy đời cũng không kiếm được nhiêu tiền thế này nha! Tiêu Chấn Long lắc đầu cười khổ trong lòng. Nhưng mà lòng anh biết, khoản tiền này không chỉ thuộc về một mình anh, mà là của mọi người, của tất cả anh em.
Trước mắt phải sử dụng số tiền này như thế nào trở thành vấn đề mà Tiêu Chấn Long đang phải cân nhác. Lúc này từ Thượng Hải chuyển sang Đài Loan khống thực tế cho lắm, mặc dùng các bang phái đã từ bỏ hành động lùng bắt bọn họ, nhưng lúc này ra ngoài cũng chưa chắc là sẽ an toàn. Còn về việc tại sao Tiêu Chấn Long vẫn luỏn muốn đặt Đài Loan trong kế hoạch của mình thì Tiêu Chấn Long có cân nhắc riêng của chính anh. Mặc kệ mấy người Tiêu Chấn Long ẩn núp ở đại lục kỹ cỡ nào, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn là những kẻ không thế nhìn thấy ánh sáng, cái danh hiệu tội phạm trốn chạy sẽ theo họ cả đời, đây là điều mà không ai có thế phủ nhận. Nhưng mà nếu như thật sự muốn phát triển sự nghiệp rộng ra thì phải học được cách nối lên mặt nước, thế nhưng căn bản điều này không thế làm được ở đại lục, cho dù Hoàng Bẳc có thế ngụy tạo ra một thân phận mới cho tất cả mọi người, nhưng mà dù sao cũng là giả, nếu là giả thì mãi mãi cũng sẽ không thật. Nếu như Trung Quốc không thừa nhận mấy người Tiêu Chấn Long, cũng không có nghĩa là tất cả địa phương trẽn bản đồ Trung Quốc cũng hoàn toàn không có khả năng thừa nhận bọn họ, Đài Loan chính là một ngoại lệ. Tiêu Chấn Long cũng từng cân nhắc đến Hong Kong hoặc Ma cao, nhưng mà cuối cùng đều lần lượt bị anh bác bỏ, Hong Kong đã quay về Trung Quốc, Ma cao cũng sẽ trở lại Trung Quốc vào cuối năm nay, cho nẽn từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Đài Loan không không có cơ cấu pháp luật Trung Quốc, tay chân đại lục sẽ không thể với tới Đài Loan. Mặc dù bên ngoài đã sớm có lời đồn rầng sớm muộn gì Trung Quốc cũng sẽ phải dùng đến vũ lực mới có thế thu phục Đài Loan, nhưng Tiêu Chấn Long chắc chắn trong vòng năm sáu năm là không thế nào có chuyện đó. Một mặt là do Trung Quốc đã có công tác chuẩn bị tiến công Đài Loan, nhưng mà lại chậm chạp chưa hạ quyết tâm tiến cỏng, mặc khác là thái độ dư luận xã hội quốc tế, nhất là nước Mỹ có thái độ mập mờ muốn nhúng tay vào Đài Loan, vẫn luôn là nhản tố quan trọng ảnh hưởng đến việc thu phục Đài Loan.
Mà năm sáu năm này cũng đủ đế mấy người Tiêu Chấn Long lấy được một thân phận đồng bào Đài Loan hợp pháp, một lần nữa quay ngược về đại lục, đến khi đó ai mà ngờ doanh nhân Đài Loan này chính là tội phạm bị truy nã cả nước vào năm sáu năm trước chứ? Còn về chuyện buông bỏ quốc tịch quê hương đại lục, đổi thành quốc tịch Đài Loan thì trong mắt Tiêu Chấn Long không quan trọng như vậy. Nếu như đại lục Trung Quốc vẫn luôn khẳng định thừa nhận Đài Loan là một trong số những vùng lãnh thố của mình, không thể phân chia, như vậy mặc kệ là quốc tịch nào thì có gì khác nhau đâu? ít nhất không thể coi là quân bán nước. Mà bây giờ, chuyện Tiêu Chấn Long cần suy nghĩ là phải làm thế nào mới có thế đến Đài Loan một cách an toàn trọn vẹn. Bây giờ muốn tới đài Loan phải quá cảnh ở Hong Kong, muốn tới Hong Kong thì đầu tiên phải đột phá được tầng phong tỏa của Thanh bang Thượng Hải. Mặc dù mấy người Tiêu Chấn Long có thế chia ra thành tốp nhỏ, lần lượt rời khỏi Thượng Hải, quá cảnh đến Hong Kong, nhưng mà đối mặt với tư thế hùng hổ dọa người của Thanh bang, Tiêu Chấn Long lại không cam lòng ảo não rời đi khỏi Thượng Hải. Cho dù anh không thế tự tay phá hủy Thanh bang, ít nhất cũng phải để từ trên xuống dưới Thanh bang đều gà chó không yẽn. Vì vậy Tiêu Chấn Long suy tư một chút rồi đưa ra một quyết định hết sức quan trọng.
Anh gọi Hỏa Phượng và Hoàng Tây qua, phân phó Hoàng Tây mua đủ hai mươi dàn máy vi tính trong vòng ba ngày, đồng thời phân phó Hoàng Bắc đến công ty chứng khoán, dùng thân phận giả đế lập ra mười tài khoản giao dịch cố phiếu, đồng thời thu thập toàn bộ tài liệu về công ty của tập đoàn Cao Thị đã đưa ra thị trường là Quốc tế Thượng Hải.
Tất cả anh em đều không biết rốt cuộc Tiêu Chấn Long muốn làm gì.
Tiêu Chấn Long trả lời: “Rất đơn giản, Thanh bang Thượng Hải khiến cho tất cả anh em đều bị thương, khỏng nặng thì nhẹ, tôi muốn bọn họ phải moi ra một ít tiền thuốc thang.: Nói xong, Tiêu Chấn Long nở một nụ cười quỷ dị rồi chậm rãi nói tiếp:
‘Tôi muốn đánh lén công ty của tập đoàn Cao Thị đã đưa ra thị trường – Quốc thế Thượng Hải, trên thị trường chứng khoán.”
cố phiếu Quốc tế Thượng Hải là nhãn hiệu uy tín lâu năm, có thành tích nối trội của thành phố Thượng Hải, nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu là mậu dịch với nước ngoài, nghiệp vụ Container vận chuyến hàng ở bến cảng, và các nghiệp vụ khác, ví dụ như khách sạn và du lịch vân vân, tống tài sản gần một tỷ nhân dân tệ. Trên thực tế Công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư tín dụng Quốc tế Thượng Hải – cố đông lớn nhất của Quốc tế Thượng Hải – là một còng ty rỗng, nó nắm giữ gần ba mươi phần trăm cố phiếu của Quốc tế Thượng Hải, mà đứng sau công ty đầu tư tín dụng này chính là tập đoàn Cao Thị có năng lực tài chính hùng hậu, cứ như vậy Cao Minh Uy của tập đoàn Cao Thị thông qua công ty đầu tư tín dụng Quổc tế Thượng Hải này để nẳm giữ Quốc tế Thượng Hải trong tay một cách gián tiếp. Bởi vì địa vị nặng ký của tập đoàn Cao Thị trong giới tài chính, cho nên tất nhiên Quốc tế Thượng Hải trở thành cố phiếu đi đầu của cố phiếu bản địa Thượng hải, giá cổ phiếu bản địa Thượng Hải cũng chấn động theo giá cố phiếu Quốc tế Thượng Hải. Mặc dù tập đoàn Cao Thị có năng lực tài chính hùng hậu, nhưng Quốc tế Thượng Hải vẳn không đủ ảnh hưởng đế toàn bộ thị trường chứng khoán thành phố Thượng Hải tăng lên giới hạn cao nhất. Tuy vậy, sức mạnh của cố phiếu bản địa Thượng Hải trên toàn bộ thị trường chứng khoán Thành phố Thượng Hải cũng không thế khinh thường, hơn nữa đặc với đặc tính của thị trường chứng khoán Trung Quốc là không nên mù quáng nghe theo tin đồn, cho nên có mấy lần cố phiếu bản địa Thượng Hải tăng lên giới hạn cao nhất, đúng là đã ảnh hường đến giới hạn cao nhất của thị trường chứng khoán hơn mười chấm.
Bởi vì sau lưng Quốc tế Thượng Hải có chỗ dựa với thực lực tài chính hùng hậu là tập đoàn Cao Thị, cho nên các nhà đầu cơ lớn nhỏ trong thành phố không dám tùy tiện có ý định gì đối với Quốc tế Thượng Hải, trái lại cũng không phải là không ai có thực lực như thế, chỉ là trong tay tập đoàn Cao Thị nắm giữ Thanh bang Thượng Hải, có thể khiến ai đó đột nhiên bất mất
khỏi thế giới này bất kỳ lúc nào mà không hề lộ ra một chút manh mối. Bởi vì ngại điếm này, hơn nữa lợi nhuận hàng năm của Quốc tế Thượng hải, cho nên giá cổ phiếu của nó thường xuyên nối bật xuất chúng trẽn thị trường chứng khoán, thành tích vô cùng tốt đẹp, hằng năm phân chia lợi nhuận đều khiến người ta hết sức đỏ mắt.
Quốc tế Thượng Hải thật sự kinh doanh tốt như vậy sao? Tất nhiên là không phải!
Làm ăn buôn bán làm gì có chuyện vẩn luôn thuận buồm xuôi gió chứ, đối với Quốc tế Thượng Hải cũng vậy. Nếu như sau lưng Quốc tế Thượng Hải không có một núi dựa lớn là tập đoàn Cao Thị. như vậy thành tích của nó không thế nào mổi năm tăng lên một bậc. Tập đoàn Cao Thị nắm giữ Thanh bang Thượng Hải, buỏn lậu rất nhiều súng ống đạn dược và những loại vật phấm khác tiêu thụ ở nước ngoài. Khác với những bang phái buôn lậu khác, toàn bộ việc buôn lậu của Thanh bang không phải là lén lén lút lút mà là đường đường chính chính. Đường dây này chính là tiến hành vận chuyển thông qua Quốc tế Thượng Hảo, buôn lậu kiếu gì đến lượt tập đoàn Cao Thị đều biến thành hợp pháp.
Mặc dù nghiệp vụ buôn lậu không phải là nguồn thu nhập chính của Quốc tế Thượng Hải, nhưng nó lại thường mở ra cho Quốc tế Thượng hải rất nhiều nguồn mua bán với nước ngoài, rất nhiều nghiệp vụ mua bán với nước ngoài khiến đối thủ trong nước đỏ mắt, Quốc tế Thượng Hải đều có thể thành công lấy vào tay, như vậy kế tiếp kiếm được tiên chính là một điều tự nhiên rồi.
Ngoại trừ tác dụng yến hộ cho việc buôn lậu của tập đoàn Cao Thị, Quốc tế Thượng Hải có một công dụng khác vô cùng
quan trọng, đó chính là trở thành thủ đoạn trọng yếu đế lôi kéo quan viên chính phủ, đồng bạn là ăn buôn bán, biến tướng thành một thủ đoạn hối lộ, mà môi giới hối lộ chính là cố phiếu của Quốc tế Thượng Hải.
Như vậy Cao Minh Uy sẽ chôn tiền vào thị trường chứng khoán vì những người này sao? Tất nhiên là sẽ khồng! Hàng năm, vào lúc này Cao Minh Uy đều sẽ thông qua việc nẳm dư luận trong tay, mời mấy chuyên gia lên tivi báo chí chém gió bậy bạ một phen, sau đó phối hợp với dư luận, đưa vào một khoản tiền rất nhất là đủ đế nâng giá cả cố phiếu Quốc tế Thượng Hải lên. Như vậy những người bỏ tiền này là ai chứ? Chính là những người dân chơi cố phiếu nhỏ lẻ. Có thế nói thủ đoạn hối lộ kiểu này của Cao Minh Uy phi thường “Bảo vệ môi trường”, không cần lo sẽ có người đến điều tra mình, mà người nhận hối lộ cũng không cần lo lắng bị người của bộ phòng chống tham nhũng điều tra. Có thế nói Thanh bang Thượng Hải nằm trong tay Cao Minh Uy, thông qua tập đoàn Cao Thị, phát huy hết mức tôn chỉ Hằng xã do một tay Đổ Nguyệt Sanh sáng lập, tức là dùng một đòn bất hết sức nhỏ bé, nhấc lên một mạng lưới quan hệ xã hội khống lồ xung quanh tập đoàn Cao Thị.
Quyền thế sinh tài, tiền tài sinh thế, sinh sôi không ngừng.
Cục trưởng Ngô đế điện thoại xuống, phân phó nhân viên cảnh sát kia: “Cậu coi như từ trước đến giờ chưa từng có cú điện thoại vừa rồi, hiếu không?” Mặc dù không biết cục trưởng có ý gì, nhưng mà viên cảnh sát trẻ vẫn nhanh trí gật đầu một cái rồi ra khỏi văn phòng.
Cục trưởng Ngô sờ sờ quả đầu đã trọc một nửa của mình, nở nụ cười khá ấn ý, trong miệng lấm bấm: “Cao Liên Khanh… Thanh bang…”
Hoàng Bắc ra ngoài tìm hiếu tin tức từ sáng sớm, quay về biệt thự, thông báo tin tức Thanh bang đã hủy bỏ lệnh lùng bắt bọn họ cho Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long cười khẽ, dường như tất cả những thứ này đều nằm trong dự liệu của anh từ sớm vậy.
Trong xã hội bây giờ, cảnh sát lùng bắt tội phạm bỏ trốn thì có thế kéo dài, thậm chí là tám năm mười năm. Nhưng mà nếu như xã hội đen muốn lùng bát một người thì tuyệt đối không thế nào cứ kéo dài mãi được, lúc này chính là thi xem ai kiên nhẫn hơn ai, chỉ cần mấy người Tiêu Chấn Long có thể chịu được cô quạnh thì đúng là chắc chắn có thế vượt qua được. Còn có một yếu tổ hết sức quan trọng, xã hội Trung Quốc có nguyên tắc đoàn kết và yên ốn, yên ốn là cho dân chúng, đoàn kết là cho Đài Loan. Nếu như dân chúng muôn yên ổn, vậy cảnh sát sẽ khỏng cho phép xã hội đen phá hỏng quy tắc này, cho nên chuyện hủy bỏ lệnh lùng bắt đối với đám người Tiêu Chấn Long cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Anh Chấn Long, bọn Hoàng Tây đã quay về.” Vương Quang Khải chạy vào nói.
“Tốt quá!” Tiêu Chấn Long hưng phấn nói: “Nói cho bọn Hoàng Tây là tôi đợi họ ở lầu hai.”
Nửa tiếng sau, Tiêu Chấn Long và hai người Hoàng Tây, Phiêu Tuyết cùng xuống lầu, đến phòng khách. Tiêu Chấn Long quét mắt, tất cả mọi người đều tụ tập ở phòng khách đợi họ. Người trong phòng khách nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hoàng Tây cũng biết đại khái là chắc chẳn khoản tiền kia cũng đã về. Mọi người nhìn Tiêu Chấn Long xuống lầu, tất cả đều đứng lên. Tiêu Chấn Long khoát tay chặn lại, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, bởi vì hơi nhiều người nên không đủ chỗ, Tiêu Chấn Long biết rõ nên ngồi trước ghế sô pha bên bàn trà nhỏ. Vương Quang Khải và mấy người Trương Anh Tú chỉ có thể dọn ghế ngồi quanh Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long dùng ánh mắt quét qua mọi người, thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình. Mọi người đều biết Tiêu Chấn Long hết sức để ý đến số tiền này, hơn nữa khoản tiền này sẽ trực tiếp quyết định vận mệnh tương lai của bọn họ. Bởi vì Tiêu Chấn Long đã từng nói, khoản tiền này sẽ là cơ sở đế bọn họ sáng lập nên sự nghiệp của mình.
Tiêu Chấn Long hắng giọng một cái rồi nói: “Tiền đã bắt đầu về tài khoản rồi!”
Mặc dù các anh em đã đoán được từ sớm, nhưng mà vẫn không nhịn được hoan hô, bao gồm người trước giờ vẫn luôn nghiêm túc trước mặt mọi người là Hỏa Phượng.
“Anh Chấn Long! Được bao nhiêu?” Mấy người Vương Quang Khải hỏi.
Dường như Tiêu Chấn Long cổ ý nói một nửa, chống nạnh nhìn vẻ mặt các anh em, cảm thấy bọn họ cứ như con nít đang nhìn ba mẹ đòi thứ gì vậy.
Tiêu Chấn Long thong thả chậm rãi nói: “Ba – mươi – triệu!”
“A! Ba chục triệu! ôi trời ạ!” Gần như tất cả mọi người lại cất cao giọng lên hoan hô một lần nữa.
Tiẽu Chấn Long cười hì hì nhìn vẻ mặt vui sướng dị thường của tất cả mọi người, lại ung dung thong thả nói tiếp: “Quên nói cho mọi người, đó là đô la Mỹ!”
Ngay khi Tiêu Chấn Long nói xong, trong nháy mắt đó căn phòng trở nên yên tĩnh, tiếp đó nhanh chóng nghe thấy âm thanh có người rơi từ trên ghế xuống đất, Tiêu Chấn Long không cần nhìn cũng biết là Vương Quang Khải.
“Anh Chấn Long! Bọn em không nghe nhầm chứ? Ba mươi triệu đô la Mỹ là bao nhiêu nhân dân tệ nha!” Dương Tuấn Phương nói xong, cũng bắt đầu đếm ngón tay tính thử.
“Không cần tính, dựa theo tỷ suất đối hoái hiện nay của nhân dân tệ sang đô la Mỹ, đại khái khoảng hai trăm năm mươi triệu.” Tiêu Chấn Long nói.
Trong lúc nhìn tất cả mọi người đều hoan hô vì được thêm hơn hai trăm triệu như thế, Tiêu Chấn Long cũng hết sức chấn động và khiếp sợ vì số tiền lớn này, ban đầu anh tưởng chắc cũng chỉ mười tám triệu, dù thế nào đi nữa cũng không ngờ lại là số tiền lớn hơn trăm triệu nhản dân tệ, mà mình lại lại người chi phối hơn hai trăm triệu này. Không ngờ mình mới 20 tuổi mà đã là tỷ phú nghìn tỷ, nếu như dựa theo quỹ tích cuộc đời mình trước kia, có thế mấy đời cũng không kiếm được nhiêu tiền thế này nha! Tiêu Chấn Long lắc đầu cười khổ trong lòng. Nhưng mà lòng anh biết, khoản tiền này không chỉ thuộc về một mình anh, mà là của mọi người, của tất cả anh em.
Trước mắt phải sử dụng số tiền này như thế nào trở thành vấn đề mà Tiêu Chấn Long đang phải cân nhác. Lúc này từ Thượng Hải chuyển sang Đài Loan khống thực tế cho lắm, mặc dùng các bang phái đã từ bỏ hành động lùng bắt bọn họ, nhưng lúc này ra ngoài cũng chưa chắc là sẽ an toàn. Còn về việc tại sao Tiêu Chấn Long vẫn luỏn muốn đặt Đài Loan trong kế hoạch của mình thì Tiêu Chấn Long có cân nhắc riêng của chính anh. Mặc kệ mấy người Tiêu Chấn Long ẩn núp ở đại lục kỹ cỡ nào, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn là những kẻ không thế nhìn thấy ánh sáng, cái danh hiệu tội phạm trốn chạy sẽ theo họ cả đời, đây là điều mà không ai có thế phủ nhận. Nhưng mà nếu như thật sự muốn phát triển sự nghiệp rộng ra thì phải học được cách nối lên mặt nước, thế nhưng căn bản điều này không thế làm được ở đại lục, cho dù Hoàng Bẳc có thế ngụy tạo ra một thân phận mới cho tất cả mọi người, nhưng mà dù sao cũng là giả, nếu là giả thì mãi mãi cũng sẽ không thật. Nếu như Trung Quốc không thừa nhận mấy người Tiêu Chấn Long, cũng không có nghĩa là tất cả địa phương trẽn bản đồ Trung Quốc cũng hoàn toàn không có khả năng thừa nhận bọn họ, Đài Loan chính là một ngoại lệ. Tiêu Chấn Long cũng từng cân nhắc đến Hong Kong hoặc Ma cao, nhưng mà cuối cùng đều lần lượt bị anh bác bỏ, Hong Kong đã quay về Trung Quốc, Ma cao cũng sẽ trở lại Trung Quốc vào cuối năm nay, cho nẽn từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Đài Loan không không có cơ cấu pháp luật Trung Quốc, tay chân đại lục sẽ không thể với tới Đài Loan. Mặc dù bên ngoài đã sớm có lời đồn rầng sớm muộn gì Trung Quốc cũng sẽ phải dùng đến vũ lực mới có thế thu phục Đài Loan, nhưng Tiêu Chấn Long chắc chắn trong vòng năm sáu năm là không thế nào có chuyện đó. Một mặt là do Trung Quốc đã có công tác chuẩn bị tiến công Đài Loan, nhưng mà lại chậm chạp chưa hạ quyết tâm tiến cỏng, mặc khác là thái độ dư luận xã hội quốc tế, nhất là nước Mỹ có thái độ mập mờ muốn nhúng tay vào Đài Loan, vẫn luôn là nhản tố quan trọng ảnh hưởng đến việc thu phục Đài Loan.
Mà năm sáu năm này cũng đủ đế mấy người Tiêu Chấn Long lấy được một thân phận đồng bào Đài Loan hợp pháp, một lần nữa quay ngược về đại lục, đến khi đó ai mà ngờ doanh nhân Đài Loan này chính là tội phạm bị truy nã cả nước vào năm sáu năm trước chứ? Còn về chuyện buông bỏ quốc tịch quê hương đại lục, đổi thành quốc tịch Đài Loan thì trong mắt Tiêu Chấn Long không quan trọng như vậy. Nếu như đại lục Trung Quốc vẫn luôn khẳng định thừa nhận Đài Loan là một trong số những vùng lãnh thố của mình, không thể phân chia, như vậy mặc kệ là quốc tịch nào thì có gì khác nhau đâu? ít nhất không thể coi là quân bán nước. Mà bây giờ, chuyện Tiêu Chấn Long cần suy nghĩ là phải làm thế nào mới có thế đến Đài Loan một cách an toàn trọn vẹn. Bây giờ muốn tới đài Loan phải quá cảnh ở Hong Kong, muốn tới Hong Kong thì đầu tiên phải đột phá được tầng phong tỏa của Thanh bang Thượng Hải. Mặc dù mấy người Tiêu Chấn Long có thế chia ra thành tốp nhỏ, lần lượt rời khỏi Thượng Hải, quá cảnh đến Hong Kong, nhưng mà đối mặt với tư thế hùng hổ dọa người của Thanh bang, Tiêu Chấn Long lại không cam lòng ảo não rời đi khỏi Thượng Hải. Cho dù anh không thế tự tay phá hủy Thanh bang, ít nhất cũng phải để từ trên xuống dưới Thanh bang đều gà chó không yẽn. Vì vậy Tiêu Chấn Long suy tư một chút rồi đưa ra một quyết định hết sức quan trọng.
Anh gọi Hỏa Phượng và Hoàng Tây qua, phân phó Hoàng Tây mua đủ hai mươi dàn máy vi tính trong vòng ba ngày, đồng thời phân phó Hoàng Bắc đến công ty chứng khoán, dùng thân phận giả đế lập ra mười tài khoản giao dịch cố phiếu, đồng thời thu thập toàn bộ tài liệu về công ty của tập đoàn Cao Thị đã đưa ra thị trường là Quốc tế Thượng Hải.
Tất cả anh em đều không biết rốt cuộc Tiêu Chấn Long muốn làm gì.
Tiêu Chấn Long trả lời: “Rất đơn giản, Thanh bang Thượng Hải khiến cho tất cả anh em đều bị thương, khỏng nặng thì nhẹ, tôi muốn bọn họ phải moi ra một ít tiền thuốc thang.: Nói xong, Tiêu Chấn Long nở một nụ cười quỷ dị rồi chậm rãi nói tiếp:
‘Tôi muốn đánh lén công ty của tập đoàn Cao Thị đã đưa ra thị trường – Quốc thế Thượng Hải, trên thị trường chứng khoán.”
cố phiếu Quốc tế Thượng Hải là nhãn hiệu uy tín lâu năm, có thành tích nối trội của thành phố Thượng Hải, nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu là mậu dịch với nước ngoài, nghiệp vụ Container vận chuyến hàng ở bến cảng, và các nghiệp vụ khác, ví dụ như khách sạn và du lịch vân vân, tống tài sản gần một tỷ nhân dân tệ. Trên thực tế Công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư tín dụng Quốc tế Thượng Hải – cố đông lớn nhất của Quốc tế Thượng Hải – là một còng ty rỗng, nó nắm giữ gần ba mươi phần trăm cố phiếu của Quốc tế Thượng Hải, mà đứng sau công ty đầu tư tín dụng này chính là tập đoàn Cao Thị có năng lực tài chính hùng hậu, cứ như vậy Cao Minh Uy của tập đoàn Cao Thị thông qua công ty đầu tư tín dụng Quổc tế Thượng Hải này để nẳm giữ Quốc tế Thượng Hải trong tay một cách gián tiếp. Bởi vì địa vị nặng ký của tập đoàn Cao Thị trong giới tài chính, cho nên tất nhiên Quốc tế Thượng Hải trở thành cố phiếu đi đầu của cố phiếu bản địa Thượng hải, giá cổ phiếu bản địa Thượng Hải cũng chấn động theo giá cố phiếu Quốc tế Thượng Hải. Mặc dù tập đoàn Cao Thị có năng lực tài chính hùng hậu, nhưng Quốc tế Thượng Hải vẳn không đủ ảnh hưởng đế toàn bộ thị trường chứng khoán thành phố Thượng Hải tăng lên giới hạn cao nhất. Tuy vậy, sức mạnh của cố phiếu bản địa Thượng Hải trên toàn bộ thị trường chứng khoán Thành phố Thượng Hải cũng không thế khinh thường, hơn nữa đặc với đặc tính của thị trường chứng khoán Trung Quốc là không nên mù quáng nghe theo tin đồn, cho nên có mấy lần cố phiếu bản địa Thượng Hải tăng lên giới hạn cao nhất, đúng là đã ảnh hường đến giới hạn cao nhất của thị trường chứng khoán hơn mười chấm.
Bởi vì sau lưng Quốc tế Thượng Hải có chỗ dựa với thực lực tài chính hùng hậu là tập đoàn Cao Thị, cho nên các nhà đầu cơ lớn nhỏ trong thành phố không dám tùy tiện có ý định gì đối với Quốc tế Thượng Hải, trái lại cũng không phải là không ai có thực lực như thế, chỉ là trong tay tập đoàn Cao Thị nắm giữ Thanh bang Thượng Hải, có thể khiến ai đó đột nhiên bất mất
khỏi thế giới này bất kỳ lúc nào mà không hề lộ ra một chút manh mối. Bởi vì ngại điếm này, hơn nữa lợi nhuận hàng năm của Quốc tế Thượng hải, cho nên giá cổ phiếu của nó thường xuyên nối bật xuất chúng trẽn thị trường chứng khoán, thành tích vô cùng tốt đẹp, hằng năm phân chia lợi nhuận đều khiến người ta hết sức đỏ mắt.
Quốc tế Thượng Hải thật sự kinh doanh tốt như vậy sao? Tất nhiên là không phải!
Làm ăn buôn bán làm gì có chuyện vẩn luôn thuận buồm xuôi gió chứ, đối với Quốc tế Thượng Hải cũng vậy. Nếu như sau lưng Quốc tế Thượng Hải không có một núi dựa lớn là tập đoàn Cao Thị. như vậy thành tích của nó không thế nào mổi năm tăng lên một bậc. Tập đoàn Cao Thị nắm giữ Thanh bang Thượng Hải, buỏn lậu rất nhiều súng ống đạn dược và những loại vật phấm khác tiêu thụ ở nước ngoài. Khác với những bang phái buôn lậu khác, toàn bộ việc buôn lậu của Thanh bang không phải là lén lén lút lút mà là đường đường chính chính. Đường dây này chính là tiến hành vận chuyển thông qua Quốc tế Thượng Hảo, buôn lậu kiếu gì đến lượt tập đoàn Cao Thị đều biến thành hợp pháp.
Mặc dù nghiệp vụ buôn lậu không phải là nguồn thu nhập chính của Quốc tế Thượng Hải, nhưng nó lại thường mở ra cho Quốc tế Thượng hải rất nhiều nguồn mua bán với nước ngoài, rất nhiều nghiệp vụ mua bán với nước ngoài khiến đối thủ trong nước đỏ mắt, Quốc tế Thượng Hải đều có thể thành công lấy vào tay, như vậy kế tiếp kiếm được tiên chính là một điều tự nhiên rồi.
Ngoại trừ tác dụng yến hộ cho việc buôn lậu của tập đoàn Cao Thị, Quốc tế Thượng Hải có một công dụng khác vô cùng
quan trọng, đó chính là trở thành thủ đoạn trọng yếu đế lôi kéo quan viên chính phủ, đồng bạn là ăn buôn bán, biến tướng thành một thủ đoạn hối lộ, mà môi giới hối lộ chính là cố phiếu của Quốc tế Thượng Hải.
Như vậy Cao Minh Uy sẽ chôn tiền vào thị trường chứng khoán vì những người này sao? Tất nhiên là sẽ khồng! Hàng năm, vào lúc này Cao Minh Uy đều sẽ thông qua việc nẳm dư luận trong tay, mời mấy chuyên gia lên tivi báo chí chém gió bậy bạ một phen, sau đó phối hợp với dư luận, đưa vào một khoản tiền rất nhất là đủ đế nâng giá cả cố phiếu Quốc tế Thượng Hải lên. Như vậy những người bỏ tiền này là ai chứ? Chính là những người dân chơi cố phiếu nhỏ lẻ. Có thế nói thủ đoạn hối lộ kiểu này của Cao Minh Uy phi thường “Bảo vệ môi trường”, không cần lo sẽ có người đến điều tra mình, mà người nhận hối lộ cũng không cần lo lắng bị người của bộ phòng chống tham nhũng điều tra. Có thế nói Thanh bang Thượng Hải nằm trong tay Cao Minh Uy, thông qua tập đoàn Cao Thị, phát huy hết mức tôn chỉ Hằng xã do một tay Đổ Nguyệt Sanh sáng lập, tức là dùng một đòn bất hết sức nhỏ bé, nhấc lên một mạng lưới quan hệ xã hội khống lồ xung quanh tập đoàn Cao Thị.
Quyền thế sinh tài, tiền tài sinh thế, sinh sôi không ngừng.
Bình luận facebook